Chương 1.1: Lấy thù báo thù
Trung Quốc, ngày 24 tháng 10 năm 2039, thành phố Tinh Hải.
Khu biệt thự Cẩm Sơn nằm ở phía Bắc ngoại ô thành phố Tinh Hải, là khu biệt thự xa hoa nhất cả thành phố.
Khiến người ta còn kinh ngạc hơn là giá cả nơi đây, cho dù là ngôi biệt thự rẻ nhất cũng có giá lên đến cả triệu tệ!
Lúc này, tại phía Bắc của khu biệt thự, trên đường dẫn vào một căn biệt thự rộng lớn.
Bóng dáng một người phụ nữ nhỏ gầy, làn da đen sạm, trên gương mặt che kín những vết sẹo lớn nhỏ do bị bỏng, trên người cô mặc một bộ quần áo lao động màu xanh xám, sau lưng có viết dòng chữ: Công ty bất động sản Long Hâm, đang cúi đầu chậm rãi dọn dẹp lá rụng trên đường cái.
Người phụ nữ vừa mới quét xong lá rụng dưới tàng cây, đang định cho xẻng lá vào thùng rác thì một chiếc xe Maybach màu đen đi ngang qua bên người cô, xe đi mang theo gió khiến không ít lá rụng vừa mới quét sạch lại rải rác đầy đường, người phụ nữ khẽ dừng động tác, ngẩng đầu, liếc chiếc Maybach kia một cái, đôi lông mày nhíu lại.
Chỉ một động tác khẽ nhíu mày này đã khiến những vết sẹo bỏng đen hồng đan xe trên khuôn mặt cô càng trở nên khủng bố, dữ tợn.
Trên xe, một người đàn ông cao lớn khôi ngô đang lái xe, ở chỗ ngồi phía sau là hai người đàn ông điển trai hào hoa phong nhã, một người trong đó có đường nét gương mặt như điêu khắc, khí chất cao quý, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, anh đang mím môi, mày nhíu lại, hai mắt chăm chú nhìn bóng người trong gương chiếu hậu, chỉ cảm thấy khá quen mắt.
Giống như anh từng gặp người nọ ở đâu rồi? ...
"Hoắc Thiên Thần, cậu nhìn gì thế?" Tề Sở theo ánh mắt của đối phương nhìn vào gương chiếu hậu, mày kiếm nhíu chặt, chậc chậc hai tiếng, "Ngại người phụ nữ có vết sẹo xấu xí kia làm bẩn mắt cậu sao?"
"Từ sau khi ông cụ Long mất, công ty bất động sản Long Hâm này thật đúng là càng làm càng sai, ai cũng có thể đưa đến khu Cẩm Sơn bên này cho được, có khác gì đang làm từ thiện đâu. Dáng vẻ xấu thế kia cũng dám đưa đến đây, không lo sẽ khiến người ta sợ sao? Hơn nữa ngày mai cậu và Bùi Nhã Viện phải kết hôn rồi, gặp chuyện thế này không phải rất xui xẻo à?" Xoa da gà nổi đầy trên cánh tay vì bị dọa sợ, Tề Sở nói xong liền nhíu mày, bất mãn lấy điện thoại muốn gọi cho đối phương.
"Không cần, ngày mai chưa chắc đã kết hôn."
Hoắc Thiên Thần tựa vào thành ghế khẽ mở miệng, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt xanh trầm thâm thúy tựa như biển sâu, không giận mà nghiêm, khiến người ta nhìn vào không khỏi sinh lòng sợ hãi, anh cụp mắt, không nói nhiều, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn về phía lái xe, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Lão Hà, lần sau lái xe nhớ chú ý, đợi lát nữa nhớ phải đi xin lỗi người ta."
"Vâng, cậu Hoắc!" Người đàn ông lái xe mặc đồ đen, gật đầu cung kính đáp.
"Cậu không nhầm chứ, Hoắc Thiên Thần?" Động tác lấy điện thoại trên tay Tề Sở khẽ dừng, anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn anh nói, "Cậu nói những lời này bao nhiêu lần rồi? Mười năm trước lúc gần kết hôn cậu cũng đổi ý... Hiện tại thiếp cưới cũng đã phát ra ngoài, cậu lại chơi trò này? Bùi Nhã Viện người ta đợi cậu bao nhiêu năm, lại còn mấy lần cứu mạng cậu, lần đầu tiên cũng là cho cậu. Giờ cậu lại nói vậy quả đúng là điên rồi.”
"Mấy năm qua ở chung với Bùi Nhã Viện vẫn luôn cảm thấy không thích hợp." Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng hình người phụ nữ trong gương nữa, Hoắc Thiên Thần mới chậm rãi thu lại ánh mắt, anh lạnh nhạt mở miệng nói: "Tôi cảm thấy chuyện năm đó có chút kỳ lạ, vẫn luôn có người nhúng tay vào ngăn cản tôi tiếp tục điều tra. Gần đây tôi đã bảo Viên Lập Tân đi điều tra chuyện năm đói... Trước kia thế lực của tôi chủ yếu ở nước ngoài, hiện tại thì có thể điều tra thêm rồi..."
………….
/1565
|