Chương 9: Tang môn tinh*
(*):Nó thường được sử dụng để chửi thề hoặc gọi những kẻ độc ác hay không may mắn, ẩn dụ chỉ những người mang đến tai họa, xui xẻo cho người khác.
"Đây là chuyện gì? Sao lại bay về hệt như vệt sáng trong chiếc vòng phỉ thúy kia thế. Kiều Dĩ An tâm phiền ý loạn, yên lặng nhìn miếng ngọc bội phượng văn, trong đầu cẩn thận nhớ lại một màn kia.
Ban đầu ở trạm xe bus, dòng khí màu trắng trên chiếc vòng tay phỉ thúy kia chui vào mắt trái của cô. Mà vừa rồi Bạch Phượng lại chui vào mắt phải của cô...
Rõ ràng trước đó mắt phải của cô không nhìn thấy bất cứ vệt sáng nào, nhưng lại có thể nhìn thấy Bạch Phượng, Kiều Dĩ An cau chặt lông mày, "Nhất định là giống với những gì mình đã đoán trước đó, Bạch Phượng có thể tiến vào mắt phải của mình, nhưng phải làm thế nào mới khiến cho nó không bay ra nữa? ... Chẳng lẽ lại bắt mình giống như đời trước, phải dùng miếng ngọc bội phượng văn này đâm vào mắt phải của mình mới được?"
Nhưng chẳng may chọc mù mắt khiến mắt phải không thể nào hấp thụ được ánh sáng kia thì phải làm sao?
Cô biết quá ít về đôi ngọc bội long phượng này nên chỉ có thể suy đoán theo lẽ thường, chẳng qua, hết thảy những gì xảy ra trước mắt cô lại hoàn toàn không theo lẽ thường...
Kiều Dĩ An do dự, cuối cùng vẫn quyết định trở về ký túc xá, cô sẽ cẩn thận nghĩ lại.
Tình huống trước mắt này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô. Thoáng có chút thất vọng, Kiều Dĩ An cất ngọc bội phượng văn vào trong túi áo của mình, thu dọn lại bàn trang điểm cho Diệp Lâm như lúc ban đầu.
"Kéttt..." Tiếng cánh cửa chuyển động rất nhỏ vang lên.
Lỗ tai Kiều Dĩ An khẽ nhúc nhích, cô vội vàng ra khỏi phòng của Diệp Lâm.
Vừa mới đóng cửa phòng ngủ thì mẹ Diệp Lâm liền đi đến từ bên ngoài, vừa vào cửa, thấy Kiều Dĩ An đứng ở trước cửa phòng mình, bà ta liền nhíu mày, sắc mặt tối sầm, đầy vẻ tức giận.
"Cái đồ tang môn tinh nhà cô, đứng trước cửa phòng ngủ của tôi làm gì? Không có việc gì thì cách xa cửa phòng ngủ của tôi một chút, tránh cho dính xui xẻo." Giọng điệu của Diệp Lâm rất không tốt: "Chẳng lẽ cô muốn tôi sớm bị cô khắc chết sao?"
Từ năm đó sau khi Kiều Minh An bị tai nạn xe cộ qua đời đến nay, Diệp Lâm chưa từng cho cô thái độ tốt, bà ta luôn cho rằng chính cô đã khiến cuộc đời của bà ta trở nên u ám.
Trước đây Kiều Dĩ An còn cảm thấy chuyện này cũng chẳng tính là gì, cô không tin vào số mệnh, cũng không tin mình là thiên sát cô tinh, chuyện cha bị tai nạn qua đời chỉ là trùng hợp thôi, cô luôn cho rằng chờ mẹ nghĩ thông suốt thì được rồi, dẫu sao mẹ cũng chỉ có một cô con gái là cô.
Nhưng hiển nhiên, cho dù Diệp Lâm chỉ có một cô con gái là cô thì bà ta cũng không thích cô.
Từ bé đến lớn, Diệp Lâm chưa từng nuôi cô, cô ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, tiền học phí cũng do cô tự kiếm tự trả, cô không nợ Diệp Lâm bất cứ cái gì. Huống chi cho dù cô thật sự thiếu nợ Diệp Lâm, vậy thì đời trước cô cũng đã trả đủ rồi ! Cô không muốn đời này phải sống trong nỗi oán hận Diệp Lâm nữa.
Kiều Dĩ An mím môi, chẳng muốn cãi cọ với Diệp Lâm, cô đi thẳng về phòng ngủ của mình, thu dọn đồ đạc, đồ của cô vốn cũng không nhiều, cộng thêm việc cô luôn ở trong ký túc xá một khoảng thời gian dài, cho nên thứ có thể sử dụng ở nhà rất ít, không có gì ngoài một đống quần áo cũ và một vài cuốn sách vở, tất cả gia sản gói gọn lại cũng không đầy một va ly hành lý.
Kéo lên chiếc va ly từ trong phòng ra, Kiều Dĩ An không buồn hé răng, vùi đầu đi ra ngoài...
"Hỏi chị đó, bị câm điếc hay gì mà không trả lời hả? Chị vừa mới đứng trước cửa phòng ngủ của tôi làm gì?" Diệp Lâm bị Kiều Dĩ An coi như không khí mà tức giận đến điên người, bà ta không chút kiêng dè mắng chửi, "Nói chị một câu chị liền kéo va ly đi, thái độ này của chị là sao? Nếu đã muốn cút thì cút xa vào, đừng quay về làm gì nữa! Miễn cho ngày nào đó tôi bị chị khắc chết!"
Nói xong, Diệp Lâm làm bộ như bắt lấy cây chổi muốn đánh người. Nhưng cây chổi này vừa mới mua, tay cầm còn chưa được mài nhẵn, Diệp Lâm dùng sức không thèm chú ý khiến bàn tay nhanh chóng bị mấy cái dằm đâm phải, đau đến mức khiến bà ta phải hít một ngụm khí lạnh.
"Tang môn tinh đúng là tang môn tinh, gặp phải chị liền không có chuyện gì tốt lành! Nhanh cút ra ngoài cho tôi!" Diệp Lâm vừa ôm bàn tay bị đâm đau, vừa tức giận bất bình mà mắng, "Hiện tại cô đã học xong rồi, tốt nghiệp đại học xong thì đừng mơ bước chân vào cửa nhà tôi nữa!"
"Sớm biết vậy còn không bằng lúc cô vừa sinh ra tôi đã dìm cô chết đuối cho rồi!"
Nếu không phải năm đó người chen mồm vào quá nhiều, bà ta đã sớm vứt Kiều Dĩ An vào trại mồ côi chứ còn chờ đến bây giờ để cô đến khắc bà ta à?
…………
/1565
|