Chương 10: Mỗi người đi một ngả
Giọng nói mắng mỏ không coi ai ra gì của Diệp Lâm khiến cho Kiều Dĩ An vốn bước được nửa chân ra cửa lại phải dừng lại, ánh mặt trời khiến bóng cô kéo dài trên mặt đất...
Kiều Dĩ An đưa lưng về phía Diệp Lâm, biểu tình trên mặt khó có thể nhìn ra, cô nói, "Bà yên tâm, hôm nay là lần cuối cùng tôi trở về. Sau này tôi sẽ ở lại ký túc xá, tốt nghiệp thì ra ngoài thuê phòng ở. Sẽ không đến quấy rầy bà nữa, bà cũng không cần lo lắng ngày nào đó tôi sẽ khắc chết bà..."
Diệp Lâm nghe vậy thì sửng sốt, những năm gần đây, cho dù bà ta có mắng Kiều Dĩ An thế nào, đối phương cũng không cãi lại, chỉ đứng ở một bên cúi đầu không nói lời nào.
Hiện tại nói ra những lời này vẫn là lần đầu tiên.
Thoáng chốc tâm trạng bà ta có chút phức tạp, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, giọng điệu ác độc trào phúng nói: "Được thôi! Nói cũng lớn giọng lắm, sau này đừng có mà lén lút quay về! Trùng hợp tôi vừa mới tìm được người đến trang hoàng lại nhà cửa, đi đi, cái đồ xui xẻo! Tốt nhất là cả đời này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa! Mấy năm qua không bị cô khắc chết, cũng coi như mạng tôi lớn! Cô nhanh cút xéo đi cho tôi!"
Kiều Dĩ An cúi đầu nhìn mũi chân, cô vốn cho rằng mình sẽ cực kỳ tủi thân, thậm chí sẽ khóc thành tiếng, nhưng trọng sinh lại một đời, đối mặt với cảnh tượng như thế này, cô lại cảm thấy... có vẻ như chẳng có gì đáng ngại...
Không phải cô đã sớm đoán được kết cục này rồi sao?
Chính cô đã tự dặn lòng mình, đời này, cô sẽ không ôm ấp hy vọng mong chờ vào mấy thứ si tâm vọng tưởng này nữa.
Nhưng dưới đáy lòng vẫn man mác buồn, Kiều Dĩ An mấp máy môi, bàn tay nắm chặt tay kéo va ly hành lý đến trắng bệch. Cô hạ quyết tâm, đời này sẽ không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Chu, chẳng qua, nhìn Diệp Lâm sống trong khổ sở cơ cực suốt quãng đời còn lại cũng không phải là tác phong của cô.
Năm đó sở dĩ Diệp Lâm bị nhà họ Chu nhận ra, là vì miếng ngọc bội phượng văn này trong lúc vô tình bị bà ta làm vỡ, bà ta cảm thấy tiếc nên đi tìm người sửa lại, không nghĩ tới sẽ phát hiện ra miếng ngọc bội này là hàng thượng đẳng nên đành phải đi một chuyến đến cửa hàng trang sức cao cấp để sửa. Không biết khéo thế nào trùng hợp Bùi Dật đến cửa hàng tuần tra, đối phương là con trai của Chu Mạn thanh, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra miếng ngọc bội này, tìm được Diệp Lâm. Nhưng đời này cô cầm miếng ngọc bội trong tay, đương nhiên chuyện đó sẽ không thể xảy ra.
Cô biết người phụ nữ này, mấy năm qua vẫn cực kỳ cô độc, một mực tìm kiếm người thân của mình.
Nếu Diệp Lâm đã thích Bùi Nhã Viện như vậy, cô liền cho bà ta sớm gặp được Bùi Nhã Viện đi...
Vừa thoát khỏi kẻ mang mệnh thiên sát cô tinh như cô, nửa đời sau lại có nhà họ Chu chăm sóc, Diệp Lâm sẽ sống rất vui vẻ...
Thù lớn đời trước cô cũng đã báo.
Đời này cô chỉ muốn tìm một công việc, sống tốt cuộc đời của chính mình.
Hai bên không thiếu nợ nhau, cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa,
Đây xem như là báo đáp cuối cùng cô dành cho Diệp Lâm đi.
Kiều Dĩ An đứng ngược sáng tại cửa, giọng điệu không hề gợn sóng, "Hai ngày trước tôi có đến trung tâm thương mại bên cạnh sông Hoài Tinh thì gặp được một người phụ nữ có dáng vẻ giống bà như đúc. Người phụ nữ kia bước vào cửa hàng trang sức Chu thị, tôi đã hỏi nhân viên cửa hàng tại đó, đối phương nói cho tôi biết, người phụ nữ kia chính là tổng giám đốc đương nhiệm của cửa hàng trang sức, tên Chu Mạn Thanh."
"Hai ngày qua tôi cũng đã hỏi thăm được, hơn bốn mươi năm trước Chu Mạn Thanh từng để bị thất lạc một cô em gái song sinh... Bà đi tìm bà ta đi... tôi cảm thấy bà ta chính là người mà bà muốn tìm - - "
Nói xong hai câu này, cũng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lâm, Kiều Dĩ An đưa lưng về phía cửa, kéo hành lý, sải bước rời đi không hề lưu luyến, chỉ để lại cho Diệp Lâm một bóng lương có hơi tiêu điều.
Thật ra những lời nói vừa rồi sơ hở chồng chất, người bình thường căn bản không biết Chu Mạn Thanh còn có một cô em gái sinh đôi - -
Đời trước sau khi trở về nhà họ Chu hơn một năm cô mới biết được thì ra năm đó Diệp Lâm bị kẻ thù của Chu thị bắt cóc, người nhà họ Chu đều cho rằng Diệp Lâm đã bị đối phương sát hại thì làm sao có thể truyền ra cho người ngoài biết chuyện này được?
Chẳng qua vậy thì đã sao? Cô nhớ rõ đời trước khi Chu Mạn Thanh tìm được cô em gái này thật sự đã vui vẻ từ tận đáy lòng! Chỉ cần Diệp Lâm tới cửa tìm Chu Mạn Thanh, Chu Mạn Thanh nhìn thấy khuôn mặt kia của bà ta thì có một số chuyện sẽ như nước chảy thành sông!
………..
/1565
|