Chương 11: Về ký túc xá
Đây là thật sự muốn rời đi? Sẽ không trở lại nữa?
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi của Kiều Dĩ An, Diệp Lâm cười nhạo một tiếng, vẻ mặt thờ ơ, bà ta muốn nhìn xem rốt cuộc con nhóc này nói thật hay giả? ! Bà ta cũng không tin con nhóc chết tiệt này sẽ rời đi dễ dàng như thế!
Nhưng hễ nghĩ đến bóng lưng dứt khoát rời đi kia của Kiều Dĩ An...
Ngay cả chính Diệp Lâm cũng không biết, lúc này, ngoài miệng thì bà ta trào phúng không thôi, nhưng đôi lông mày lại nhíu chặt, trong mắt mang theo cảm xúc mờ mịt và lo lắng không dễ phát hiện...
Hoàn toàn không mảy may vui sướng như trong tưởng tượng, ngược lại đáy lòng còn có chỗ trống vắng, hụt hẫng...
"Trung tâm thương mại bên đường Hoài Tinh sao? Tổng giám đốc cửa hàng trang sức Chu thị? Dáng vẻ giống nhau như đúc?" Nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Dĩ An biến mất sau dãy hành lang, hai tay Diệp Lâm chống nạnh, căm giận bất mãn nói, "Ngược lại tôi muốn nhanh chân đến xem xem có phải cái đồ tang môn tinh như chị đang lừa tôi hay không! Nếu thật dám lừa tôi, lúc về tôi nhất định sẽ cho chị đẹp mặt!"
... ...
Kiều Dĩ An kéo va ly hành lý, trên đường về trường học, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra vui buồn.
Hiện tại trên đường phố, ngẫu nhiên có xuất hiện một vài vệt sáng mỏng manh đã không còn hấp dẫn được cô nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá, lên giường nghỉ ngơi. Những chuyện xảy ra sáng nay khiến cô vốn vui sướng vì có thể trọng sinh trở về, nay cũng biến mất hơn phân nửa, cả người đều mệt mỏi.
Kiều Dĩ An ở trong phòng ký túc tại tầng bốn, mở cửa phòng ký túc 219 ra, ba người nằm trên giường vẫn đang ngủ. Phòng ký túc này của cô vốn có sáu người ở, ngoài một người xin học ngoại trú, một người đang không ở trong trường thì bốn người khác đều ở đây.
Kiều Dĩ An quét mắt một vòng, không phát hiện ra bóng dáng Mạnh Tuyết Lan đâu cũng chẳng buồn quản cô ta nữa.
Đời trước sau khi bị đối phương tính kế hãm hại xong, vì tính cách tự ti yếu đuối của mình mà cô không dám tìm Mạnh Tuyết Lan báo thù, nhưng năm đó sau khi cô ra khỏi tù, tính cách đã thay đổi lớn, chẳng những tìm hai người Bùi Nhã Viện, Tào Khang Thành báo thù, mà còn tìm cả Mạnh Tuyết Lan nữa, cô tiêu tiền tìm người chặt gãy xương đùi Mạnh Tuyết Lan, đầu gối bị nát xương, mặc dù có chưa được nhưng cả đời cũng phải làm bạn bên xe lăn.
Còn về Tào Khang Thành - -
Khóe miệng Kiều Dĩ An nhếch lên, tên kia tuy nói là thật lòng thích Bùi Nhã Viện, kiếp này chỉ yêu một mình cô ta... nhưng anh ta vẫn không nhịn được bị những người phụ nữ khác hấp dẫn, cho nên đời trước cô đặc biệt tìm đến hai người đẹp mắc bệnh aids chơi đùa với anh ta hai đêm.
Nếu ngay cả vậy mà cũng không thể khiến Tào Khang Thành bị bệnh được thì chỉ có thể chứng minh mạng của Tào Khang vẫn chưa tận, vậy thì cô cũng đành chịu!
Nhưng cô lại cho rằng Tào Khang Thành sẽ không có vận may này.
Kiều Dĩ An kéo hành lý về chỗ mình, ánh mắt dừng trên mặt bàn, xưa nay cô thích sạch sẽ, ngày thường trên bàn cô luôn chỉnh tề gọn gàng, mà lúc này trên mặt bàn của cô ngổn ngang đầy đồ trang điểm, quần áo cùng mấy thứ linh tinh, thậm chí trên giá sách còn đặt mấy hộp cơm ăn xong còn chưa vứt vỏ.
Mỡ vàng chảy ra từ trong hộp, tẩm ướt sách chuyên ngành của cô, hai con nhặng bay qua lượn lại trên vỏ hộp, hai ngày qua thời tiết oi bức, trong hộp cơm phát ra thứ mùi chua lỏm khó ngửi...
Kiều Dĩ An nheo mắt lại, sau đó trực tiếp hất văng nó xuống!
Nhất thời đồ trang điểm cùng quần áo để đầy trên bàn liền rơi hết xuống đất!
Phát ra tiếng phần phật, loảng xoảng!
"Coong - -" vài tiếng, hộp kem nền bằng thủy tinh bị rơi đến vỡ nát, phấn trong hộp bay tung tóe, trực tiếp hạ cánh trên đống quần áo!
………….
/1565
|