Chương 12: Trận chiến ác liệt tại ký túc xá
"A a a a a! - - Kiều Dĩ An cái đồ quái dị nhà cô đang làm gì đó? !"
Cạch cạch, coong coong, tiếng vang khiến mấy người đang ngủ trên giường phải bật dậy, thật ra vốn dĩ lúc Kiều Dĩ An mở cửa tiến vào, đã có hai người tỉnh ngủ, nhưng bọn họ cũng chỉ lườm cô một cái rồi hoàn toàn không thèm để ý đến.
Ngày thường Kiều Dĩ An sống trong ký túc xá này không khác gì người trong suốt, đừng nói là đặt mấy đồ linh tinh lên bàn của cô, cho dù là giáp mặt trào phúng cô cũng sẽ không mở miệng phản bác, chỉ biết cúi đầu buồn bực trong góc không hề hé răng.
Nhưng không nghĩ tới mới ra ngoài một buổi tối, người này lại giống như ăn phải gan hùm mật gấu rồi? !
Dám vuốt râu hổ sao? !
Quả thực chính là muốn chết!
Nhìn đống quần áo mới của mình bị hất rơi xuống đất nhiễm đầy bụi bẩn cùng đống đồ trang điểm bị cô phá hỏng lăn lông lốc mỗi chỗ một thứ, ba người tức đến toàn thân phát run, nháy mắt lửa giận trong người như bùng cháy, bọn họ đỏ vành mắt, trong lòng thì đang rỉ máu, vô cùng đau lòng. Mấy thứ này đâu phải thứ hàng vỉa hè rẻ rúng gì cho cam!
Trong cơn giận dữ, ba người bật dậy từ trên giường.
Kiều Dĩ An vứt va ly hành lý sang một bên, thoải mái lắc lắc cổ tay, khiến cho bắp cơ hoạt động.
"Cái đồ quái dị chết tiệt nhà cô, dáng vẻ đã xấu cũng thôi, lại dám làm hỏng quần áo của tôi! Làm vỡ đồ trang điểm của tôi! Con mẹ nó, cô đây là đang tìm đường chết!" Đường Giai hổn hển mắng mỏ, dáng vẻ kia còn hung ác hơn so với ăn phải thuốc nổ, cô ta nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp giơ tay đánh về phía mặt của Kiều Dĩ An!
Kiều Dĩ An cười khẩy ra tiếng, với tốc độ này mà cũng muốn đánh cô sao?
Cô ta đang muốn làm trò hề à? ! Cô ở trong tù mười năm cũng không phải là ăn không ngồi rồi!
Không chút nghĩ ngợi, Kiều Dĩ An nhanh chóng nhấc chân, đột nhiên đạp một cước về phía bụng của Đường Giai! Động tác này rất mạnh, quả thực khiến cho hai người Phàn Linh Linh và Ngô Gia Dao đứng bên cạnh phải kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn không chờ hai người kịp phản ứng, Đường Giai đã bị một cước này của Kiều Dĩ An đá văng ra xa, trực tiếp lăn đến cửa phòng ký túc xá đối diện!
Ba người trong phòng ký túc xá này từ trước đến nay luôn lấy Đường Giai làm đầu, thấy bạn tốt bị người ta đánh, mà người ra tay còn là người quái dị mà ngày thường bọn họ không thèm để vào mắt, cho nên cơn giận này sao có thể không lớn? Ý hận lần này còn lớn hơn so với lúc vừa rồi khi Kiều Dĩ An làm hỏng hết quần áo và đồ trang điểm mới của bọn họ!
Không chút nghĩ ngợi, hai người lập tức tiến lên giúp đỡ, Phàn Linh Linh vươn móng tay muốn cào cho mặt mày Kiều Dĩ An nở hoa mới thôi, Ngô Gia Dao thì giơ tay về phía tóc của Dĩ An, một tay nắm thành quyền đấm vào mũi Kiều Dĩ An...
Kiều Dĩ An hơi nhướng mày, ánh sáng trong mắt khẽ lóe.
Tốc độ hai người này rất nhanh, nhưng tốc độ của Kiều Dĩ An còn nhanh hơn, chỉ trong một cái chớp mắt, hai tay Kiều Dĩ An đã trực tiếp duỗi đến gáy hai người họ, vừa nắm được tóc liền giật mạnh một cái, sau đó lại đẩy về phía nhau!
Hai người kia đầu va đầu, trực tiếp loạng choạng ngã quay lông lốc, máu mũi cứ như nước bị mở vòi ròng ròng chảy xuống, mặt mũi đau đến nhăn nhúm, đám người Phàn Linh Linh chật vật hét chói tai, kích động lớn tiếng tức giận mắng mỏ.
"Con mẹ nó tổ tông mười tám đời nhà cô, Kiều Dĩ An cái đồ ti tiện này! Tôi nhất định sẽ khiến cô có đường đi mà không có đường về!"
"Kiều Dĩ An cái thứ con hoang có cha sinh không có cha dạy! Hôm nay tôi muốn đánh chết cô!"
"Mấy người các cô chẳng những miệng thối hoắc không sạch sẽ, mà ngay cả trong đầu cũng chỉ toàn cứt." Kiều Dĩ An giật giật cổ tay, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo: "Chỉ bằng mấy người thôi ư? Muốn đánh chết tôi à? Muốn tôi có đường đi mà không có đường về sao? Tôi không đánh các cô bầm dập đến cha mẹ không nhận ra đã là quá khách khí với các cô rồi."
Quanh năm làm thêm vất vả bên ngoài, hiện giờ thân thể Kiều Dĩ An so ra đã kém hơn lúc mới cải tạo lao động trong trại giam rất nhiều, nhưng cho dù có vậy thì vẫn vượt xa so với đám người ngày thường luôn núp dưới cánh chim che chở của cha mẹ, chưa từng phải ăn khổ bao giờ. Hai tay cô trực tiếp bóp chặt cổ hai người rồi nâng lên, sức lực kia nhất thời khiến hai người bọn họ không thở nổi, trợn trắng cả mắt, cố sống cố chết muốn giãy giụa!
…………..
/1565
|