Chương 17: Ngọc nát
Kiều Dĩ An có chút nóng vội.
Chung quy lại cô cũng không thể cứ cầm miếng ngọc này mà nhìn nó như vậy được? Ít nhất thì cũng phải làm gì đó đi? Rõ ràng bảo tàng đã nằm ở trong tay, nhưng lại bất lực, Kiều Dĩ An nhìn miếng ngọc hình phượng nửa vòng tròn trong tay một lúc lâu vẫn không có động tác gì.
"Nếu không thì trích máu nhận chủ? Không phải trong tiểu thuyết vẫn hay miêu tả thế sao?" Kiều Dĩ An thấp giọng lầm bầm lầu bầu.
Thật sự không nghĩ ra được cách khác, Kiều Dĩ An nói là làm, cắn rách đầu ngón tay.
Nhát cắn này cũng không nhẹ, máu tươi rỉ ra từ đầu ngón tay, Kiều Dĩ An vội vàng dùng đầu ngón tay vẽ loạn trên miếng ngọc bội phượng văn, không ít máu tươi nhỏ vào vết rạn nứt trên miếng ngọc, máu tươi gần như thấm vào miếng ngọc bội phượng văn bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hiện tại trên miếng ngọc bội quả thật có xuất hiện một trận đồ án đặc biệt!
Nhưng bao nhiêu máu cũng vô dụng - -
Dòng khí màu trắng trên miếng ngọc bội phượng văn vẫn không có bất cứ thay đổi nào, ngày hè nhiệt độ cao rất nhanh đã khiến cho vết máu trở nên khô ráo, nhưng chờ cho đến khi vết máu biến thành màu đỏ sậm, cũng không thấy bất cứ hiện tượng gì xảy ra, mà dòng khí trắng kia cũng không chui vào trong mắt Kiều Dĩ An như dự tính, trên đầu ngón tay Kiều Dĩ An vẫn chảy máu, cô có chút uể oải.
"Xem ra cách này không ổn rồi." Kiều Dĩ An hoảng hốt thầm nghĩ.
Dọn dẹp vệ sinh phòng ký túc xá xong, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, vì không muốn thấy Kiều Dĩ An, cảm thấy chỉ cần gặp cô liền thấy xui xẻo nên ba người Đường Giai liền hung dữ nguýt chỗ Kiều Dĩ An ở mấy cái, lại trừng mắt nhìn vài lần mới thu dọn đồ đạc của mình rồi cầm lấy ví tiền đi ra ngoài.
Từ sáng sớm đã xảy ra chuyện này, cho nên đến bây giờ còn chưa ai ăn cơm! Thật sự rất đói!
Trong cái phòng này, ngay cả bầu không khí cũng bị người quái dị Kiều Dĩ An này làm cho ô nhiễm! Thật đúng là xui xẻo!
Chẳng qua có lòng nghĩ lại không có lòng làm, buổi sáng bị Kiều Dĩ An xử một trận, lúc ba người ra ngoài không dám ho he trút giận lên cánh cửa.
Không có ba người này tạo thành những tiếng động kỳ lạ trong phòng, Kiều Dĩ An cảm thấy càng thêm thoải mái, cô thật sự không nghĩ ra cái gì vào lúc này, cộng thêm cơn buồn ngủ đánh úp lại, không biết chính bản thân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngay trong nháy mắt khi Kiều Dĩ An ngủ say, miếng ngọc bội phượng văn bị cô nắm chặt trong tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng, dòng khí trắng chạy tán loạn không có hình thù gì trong miếng ngọc bội, lại một lần nữa tụ thành hình Bạch Phượng!
Chỉ thấy Bạch Phượng kia ngẩng đầu hót dài một tiếng, một giọt máu đỏ chậm rãi tụ lại, đây chính là máu tươi mà trước đó Kiều Dĩ An nhỏ vào miếng ngọc! Cũng không biết tại sao, máu tươi vốn thấm vào miếng ngọc lại bị Bạch Phượng hấp thụ! Sau đó tụ thành hình!
Cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra mà trên giọt máu đỏ tụ lại kia tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt!
Bạch Phượng ngậm máu sau đó trực tiếp chui thẳng vào trong mắt phải của Kiều Dĩ An! Chui vào xong nó liền phát ra một tiếng kêu khoái trá! Hợp hai thành một!
Trong lúc ngủ mơ, Kiều Dĩ An bỗng nhiên giật mình một cái rồi đột ngột tỉnh dậy!
Mở choàng mắt ra, Kiều Dĩ An giống như có tâm linh tương thông lập tức nhìn về phía miếng ngọc bội phượng văn trong tay! Chính giữa miếng ngọc bội vốn chỉ có một khe nứt nhỏ, lúc này liền vỡ thành hai mảnh!
Dòng khí màu trắng ngà trong miếng ngọc bội cũng biến mất không thấy tăm hơi!
Kiều Dĩ An kinh ngạc không thôi.
... ... ...
Cùng lúc đó.
Trong căn biệt thự tại khu biệt thự Cẩm Sơn ở thành phố Tinh Hải.
Một cô gái xinh đẹp đang cùng người nhà ăn cơm, bỗng nhiên ôm lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ rồi thét một tiếng chói tai!
Một miếng ngọc trắng bé bằng ngón tay bỗng nứt ra rồi vỡ vụn rơi xuống đất.
"Sao vậy?" Người phụ nữ trung tuổi ngồi bên cạnh hỏi.
"Mẹ, hình như miếng ngọc bội long văn mẹ cho con... nát rồi..." Nói xong, cô gái liền ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vụn ngọc đã vỡ kia lên, lại lấy ra nửa miếng còn sót lại trong áo, trên mặt lộ vẻ đau lòng.
Thì ra ngay lúc vừa rồi!
Miếng ngọc bội long văn đeo trên cổ cô ta quả thật đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh!
Cô gái cau mày, cúi đầu nhìn mảnh vỡ ngọc bội trong tay, cũng không biết tại sao cô ta bỗng nhiên có cảm giác như, có thứ gì đó đã yên lặng rời khỏi mình...
…………..
/1565
|