Chương 18: Mắt trái thấy sinh khí, mắt phải gặp tử khí*
(*): Sinh khí: sự sống; tử khí: sự chết chóc
Kiều Dĩ An đương nhiên không biết chuyện.
Trong căn biệt thự của nhà họ Bùi cách chỗ cô rất xa, miếng ngọc bội Long văn cùng một đôi với miếng ngọc bội phượng văn trong tay cô cũng vỡ thành nhiều mảnh!
Kiều Dĩ An vuốt ve miếng ngọc bội phượng văn vô cớ bị nứt vỡ trong tay, thấy vết máu đỏ sậm trên tay đã hoàn toàn biến mất.
Cho dù cô có đần độn đến mấy cũng biết, vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, cô thầm nuốt nước miếng.
Kiều Dĩ An cũng không quan tâm đến quần áo trên người còn đang lộn xộn, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống! Nhanh chân chạy vào toilet.
Vừa rồi nhất định là mắt phải của cô đã xảy ra thay đổi nào đó!
Cảm nhận được sự sảng khoái mát rượi phát ra từ mắt phải, Kiều Dĩ An càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Toilet trong ký túc xá không lớn, chỉ tầm khoảng ba bốn mét vuông, nhưng trong phòng lại có một chiếc bồn rửa mặt không nhỏ, trên bồn rửa mặt đang treo một chiếc gương.
Kiều Dĩ An nhìn vào gương, nín thở ngưng thần, cẩn thận quan sát hai mắt mình, muốn nhìn xem có hiện tượng gì không, nhưng cô lại đột nhiên bị dị tượng trên đỉnh đầu mình làm cho sợ ngây người!
Chỉ thấy một dòng khí màu trắng ước chừng bằng cổ tay chui ra từ trên đỉnh đầu! Nó hệt như một luồng khói trắng lượn lờ trên đầu cô!
Mà ngoài dòng khí màu trắng đó, một dòng khí màu đen nhỏ mảnh hệt như tơ nhện, chi chít quấn quanh đoàn khí màu trắng.
Dòng khí màu đen ghì chặt dòng khí màu trắng tựa như muốn cắn nuốt nó...
Cảnh này quả thật không khác gì phim điện ảnh Hollywood!
Trái tim Kiều Dĩ An đập rộn lên, cô giơ tay sờ đỉnh đầu, nhưng bàn tay trực tiếp xuyên qua dòng khí kia, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sinh khí bừng bừng trong dòng khí trắng kia cùng tử khí nồng đậm trong dòng khí đen còn lại - -
Kiều Dĩ An cảm thấy bản thân trong lúc mơ hồ như đã hiểu ra điều gì đó...
Vì để xác minh lại suy nghĩ của mình, Kiều Dĩ An chân lướt như bay, sải bước ra khỏi toilet, trực tiếp lao tới chỗ cửa sổ.
Phòng ký túc xá của bọn họ ở tầng bốn, cô cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt chăm chú nhìn đám nữ sinh đang đi bên dưới, từng dòng sinh khí màu trắng đang bay lượn trên đầu của rất nhiều người.
Nhìn dòng sinh khí màu trắng tràn ngập sức sống này, Kiều Dĩ An ngay lập tức xác nhận được suy đoán ban đầu, cô cẩn thận quan sát những dòng sinh khí màu trắng này, muốn nhìn thử xem có thấy được tử khí màu đen quấn quanh trên đó không - - tìm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được dòng tử khí màu đen trên đỉnh đầu của một người!
Trong dòng khí lượn lờ trên đỉnh đầu người nọ, tử khí màu đen gần như chiếm đến 90%, chỉ có một chút sinh khí màu trắng như sương mỏng, mỏng đến nỗi như thể chỉ một giây sau nó liền bị dòng tử khí màu đen cắn nuốt!
Kiều Dĩ An nhìn kỹ nơi dòng tử khí màu đen toát ra... . . .
Quả nhiên, hệt như cô đoán.
Đứng ở kia, là một bà cụ ước chừng tám chín mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, dáng người gầy nhỏ yếu ớt, tay còn đang chống gậy.
Cô nghiêm túc đánh giá đối phương, Kiều Dĩ An lập tức nhận ra, đối phương chính là giáo sư khoa vật lý đã về hưu, năm nay vừa tròn 89 tuổi!
Một dòng tử khí toát ra từ trên người đối phương, Kiều Dĩ An hơi híp mắt, khó trách dòng sinh khí màu trắng trong cơ thể đối phương lại ít đến thảm thương. Chỉ sợ bà cụ đã gần đất xa trời, sống không được bao lâu nữa.
Mà những thanh thiếu niên mới nhập học này, trên người toát ra sức sống thanh xuân, tinh thần vô cùng phấn chấn, tràn ngập sức sống.
Nhìn dòng tử khí và sinh khí toát ra từ những người này.
Kiều Dĩ An gần như có thể khẳng định trăm phần trăm, đôi mắt hiện tại của cô giống hệt với thiên nhãn trong truyền thuyết Phật giáo, có thể nhìn thấu số mệnh sống chết của mọi người! Biết được tuổi thọ của bọn họ dài hay ngắn!
Mắt trái có thể thấy sinh khí! Mắt phải có thể nhìn thấy tử khí!
Đây chính là dị năng mà miếng ngọc bội long phượng kia đã mang lại cho cô!
/1565
|