Chương 20: Chẳng lẽ bị bệnh rồi?
Nhưng vừa mới đi đến trước bồn rửa mặt, Kiều Dĩ An lập tức nhíu mày, cô nhìn mình trong gương chằm chằm.
Cô bỗng nhiên nhớ tới dòng sinh khí mình nhìn thấy trong gương lúc nãy hoàn toàn khác với dòng sinh khí không nhiễm chút tạp chất nào của đám sinh viên ở dưới tầng, trong dòng sinh khí lượn lờ trên đỉnh đầu cô, rõ ràng còn có một sợi tơ đen của tử khí quấn quanh sinh khí như mạng nhện!
Dòng tử khí màu đen kia, chi chít quấn chặt lấy dòng sinh khí màu trắng, nó chuyển động như có nhịp đập, muốn cắn nuốt sinh mạng của cô.
Vừa rồi vì quá mức hưng phấn nên thiếu chút nữa Kiều Dĩ An đã quên mất chuyện này, nhưng lúc này nhìn thấy mình trong gương cô liền chú ý đến nó.
Vừa nghĩ vậy, nhất thời trong lòng Kiều Dĩ An liền bồn chồn không thôi... đôi con ngươi theo bản năng mở lớn, trong đầu Kiều Dĩ An thì nghĩ chẳng lẽ mình lại mắc phải chứng bệnh nguy hiểm gì đó chăng? Nếu không tại sao dòng tử khí màu đen khổng lồ kia lại quấn chặt lấy cô?
Nhưng hiện tại cô không có tiền, cho dù có mắc phải bệnh nan y gì đó thì cũng không có cách chữa.
Kiều Dĩ An sờ bụng, mày nhăn lại càng sâu hơn,... Đứa bé trong bụng cô phải làm sao bây giờ?
Nhớ tới đời trước hai đứa trẻ này bị sinh non xong, sau đó cô liền không thể mang thai được nữa, đáy lòng Kiều Dĩ An liền ngũ vị tạp trần, "Chẳng lẽ, đời này, hai nhóc con vẫn vô duyên với cô sao.”
Hay là nói đời này cô vẫn không thể nào thoát khỏi vận mệnh của đời trước?
"Nhưng đời trước mãi đến khi chết, mình cũng không phát hiện ra bản thân bị mắc bệnh nan y gì... Duy nhất chỉ có một chuyện lạ đó là từ sau khi sảy thai, vết bớt đen trên mặt cô càng lúc càng lớn, ngay cả những nơi khác trên người cũng xuất hiện vết bớt đen..." Kiều Dĩ An vuốt ve má phải bị hai vết bớt đen che phủ, nước trong bồn rửa mặt như chiếc gương sáng phản chiếu ảnh ngược của cô - -
Đời trước lúc ra tù, cô vô cùng già nua, vết bỏng trắng đen che kín toàn thân dần biến thành vết sẹo, gương mặt cũng bị lửa lớn thiêu đến biến dạng, thậm chí hai tai như hòa vào với mặt, từng vết bớt đen loang lổ khắp người, hung dữ xấu xí. Trong tù mười năm, cho dù có lao động đều đều cũng không khiến cô khỏe mạnh hơn mà ngược lại như bị bị thứ gì đó vét cạn sức lực, dần trở nên hư nhược, yếu ớt.
Lúc ấy cô vẫn cho rằng thân thể cô suy yếu là do trận lửa lớn kia ban tặng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ kết quả đời trước không chỉ do trận lửa lớn tạo thành - - mà còn có thể do chính thể chất của cô cộng thêm bị bỏng nghiêm trọng mới dẫn đến tình trạng kia.
Kiều Dĩ An càng nghĩ càng cảm thấy đúng vậy, mọi chuyện rất có khả năng là như thế, "Nếu không, vì sao đời trước cơ thể mình càng ngày càng kém? Lại còn thường xuyên bị sốt cao không rõ nguyên nhân?"
Đáng tiếc, lúc ấy cô chỉ một lòng muốn báo thù, ngay cả đến lúc này cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu không hiện tại có lẽ cô cũng không cần ở trong này miên man suy nghĩ, mà trực tiếp đến bệnh viện xem bệnh bốc thuốc rồi.
"Thôi, hiện tại có nghĩ nhiều cũng vô dụng! Cho dù thật sự bị bệnh nan y, mình cũng không có tiền điều trị, chỉ có thể đứng ở bên ngoài bệnh viện mà há hốc miệng thôi. Ngược lại còn tự dọa chính mình..." Kiều Dĩ An cau mày, lắc đầu, ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa.
Huống chi dựa theo quỹ tích đời trước, bệnh này cũng không thể lập tức lấy mạng cô, ít nhất tương lai cô còn có hai mươi năm sống sót... So với hiện tại nghĩ vớ vẩn, tự dọa lấy mình, còn không bằng đi kiếm ít tiền mà tiêu!
Xưa nay Kiều Dĩ An không phải loại người thích than trời trách đất, tử khí màu đen quanh cơ thể đương nhiên dọa người, nhưng cô tin ông trời để cô trọng sinh chắc chắn cũng không phải muốn nhìn cô lại đi theo quỹ tích đời trước!
"Khi nào mình lại đi xem thử xem những luồng sáng này có thật sự xuyên qua lớp đá bao bọc bên ngoài miếng ngọc hay không!" Kiều Dĩ An nín thở ngưng thần hạ quyết tâm đi kiếm tiền trước.
Một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán, những gì trải qua đời trước đã nói cho Kiều Dĩ An biết, cô có thể thiếu những thứ khác nhưng không thể thiếu tiền!
…………..
/1565
|