Chương 28: Nhặt được đồ tốt (2)
Còn rất nhiều khối đá thô bên phải chưa xem, tất nhiên Kiều Dĩ An không dám lơi lỏng, cô lập tức đi qua đống đá thô bên cạnh xem xét.
Sau khi quen với khả năng dị thường này, tốc độ xem đá thô của Kiều Dĩ An ngày càng nhanh, nhưng đáy lòng cô lại càng buồn bực.
Bây giờ phỉ thúy tốt càng hiếm thấy, cũng không biết có phải Tôn Hữu Đức cố ý hay đã xảy ra chuyện gì mà trong những số hàng cô xem qua này, lại chẳng có lấy mấy khối đá tốt nào, sau đó cô phát hiện ra hai khối đá thô phát ra quầng sáng, nhưng vẫn nhỏ và thấp hơn khối đá vừa rồi cô thấy. Trong đó có một khối đá có bọc lớp đá ở mặt ngoài, nếu không phải Kiều DĨ An xem xét cẩn thận, nó mang màu lục thì cô suýt nữa đã bỏ qua nó mất rồi.
Xem nhiều khối đá như thế, nhưng cô vẫn chưa tìm được cái nào thích hợp, Kiều Dĩ An không khỏi có chút buồn bực. Cô nhíu mày, đặt hai khối đá đó và một khối đá vừa rồi vào cùng một chỗ, có thể kiếm được chừng nào thì hay chừng đó, hiện giờ cô thật sự rất thiếu tiền.
Ngẫm nghĩ một lát, cô bèn dùng mấy khối đá thô này kiếm chút tiền, xem có thể đến khu hàng cao cấp bên kia mua hai khối đá tốt hơn không.
Vào khoảnh khắc Kiều Dĩ An đứng dậy, thì một luồng ánh sáng tím bỗng đập vào mắt cô! Kiều Dĩ An hít sâu một hơi, lập tức quay đầu lại nhìn luồng ánh sáng kia, chỉ thấy trong vào trong đống khối đá kích thước khác nhau trước mặt có một luồng ánh sáng cao tầm mười mấy centimet, ánh sáng tím xanh phát ra từ trong khe hở giữa những khối đá, luồng sinh khí yếu ớt quẩn quanh trong luồng ánh sáng.
Nếu không phải ở góc độ cô vừa đứng dậy, thì có lẽ không thể nào thấy được luồng ánh sáng phát ra từ khe hở kia!
Kìm nén sự vui sướng không tả được trong lòng xuống, Kiều Dĩ An vội vàng bước đến, lấy khối đá đó ra, đây là một khối đá có kích thước bằng đầu của một em bé, bề ngoài màu xám nâu còn có vài vết nứt, da ngoài thô ráp, khác với phỉ thúy chất lượng cao, vỏ bên ngoài màu vàng màu đen cũng kém xa, hơn nữa lớp sần sùi không quá rõ ràng, khó trách bị vứt sang bên này.
Nhưng nếu không phải như vậy, chỉ sợ rằng cô thật sự không thể nhặt được một vật mang đến bất ngờ lớn như vậy!
Luồng sinh khí của khối đá đó mang theo hơi thở mát lạnh len lỏi vào đôi mắt cô, lập tức quét sạch sự khô khốc và mỏi mệt trước đó.
Kiều Dĩ An vô thức cong khóe môi, ánh mắt liếc nhìn bảng giá đặt bên cạnh, đá thô bên này có giá 1800 tệ một khối, hơn nữa vừa rồi cô chọn được ba khối, một khối giá 100 tệ, hai khối giá 500 tệ, vừa đúng 3100 tệ, Tôn Hữu Đức còn đồng ý giảm năm phần năm cho mình nữa, vừa vặn có thể mua được bốn khối đá thô này rồi.
Chẳng qua Kiều Dĩ An cũng biết, người ta vẫn thường nói không được để lộ quá nhiều, nếu cô mua hết bốn khối đá này trong một lần, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, nên Kiều Dĩ An bèn âm thầm đổi hai khối đá 500 tệ chất lượng hơi kém trong tay thành một khối 300 tệ và một khối 500 tệ.
Dù sao cũng không thể là đồ thật, Kiều Dĩ An tiện tay lấy hai khối, một lớn một nhỏ, khối lớn có kích thước bằng quả bóng rổ, tròn tròn như quả dưa hấu lớn.
“Ông chủ Tôn, tôi mua bốn khối đá này, tính tiền giúp tôi.” Chọn xong đá thô, Kiều Dĩ An cũng không dám chậm trễ, trực tiếp tính tiền.
“Đến đây! Ồ, cô gái chọn đồ xong nhanh vậy à? Không xem tiếp nữa sao?” Tôn Hữu Đức cười híp mắt liếc nhìn bốn khối đá dưới chân Kiều Dĩ An. Những khối đá này đều là đồ rẻ tiền còn dư lại, ông ta cũng không để tâm đến chúng, thế nhưng ông ta lại thấy cô gái này khá thú vị, ông ta còn nghĩ hôm nay cô sẽ không mua được thứ gì cả, dù sao người trước mặt này vừa nhìn đã biết là sinh viên nghèo.
“Tôi không xem nữa, tôi lấy bốn khối đá này, ông chủ muốn chuyển khoản hay trả tiền mặt?” Kiều Dĩ An lắc đầu, từ chối nói. Cô không xem nổi mấy khối đá rẻ tiền kia nữa, mà cô lại chẳng mua nổi đồ đắt tiền, cần gì lãng phí thời gian như vậy?
“Vậy được! Bốn khối đá, giảm năm phần trăm, của cô là 2755 tệ! Cứ trực tiếp chuyển khoản qua điện thoại nhé, cũng tiện cho mọi người hơn.” Nói rồi, Tôn Hữu Đức lấy điện thoại ra, đọc số tài khoản cho Kiều Dĩ An. Bây giờ khoa học công nghệ ngày càng phát triển, không cần mỗi lần mua bán đều phải chạy đến ATM rút tiền nữa.
Kiều Dĩ An gật đầu, lấy điện thoại ở trong cặp ra rồi chuyển khoản cho Tôn Hữu Đức.
Thanh toán xong tất cả, cô rất yên tâm. Nếu không đợi sau khi tách đá ra mới trả tiền, mấy khối đá này thuộc về ai còn chưa biết được.
…….
/1565
|