Chương 29: Đồ thật
“Bốn khối đá thô nặng như thế, cô gái định trực tiếp tách đá ở chỗ tôi luôn hay mang về nhà tự tách vậy?” Nhân lúc nhận tiền, Tôn Hữu Đức cũng thuận tiện nói vài câu với Kiều Dĩ An.
“Tôi thấy vận may hôm nay không tệ, nên trực tiếp tách ra ở đây luôn, về nhà lại sợ vận may không còn nữa.” Kiều Dĩ An mỉm cười nhìn Tôn Hữu Đức.
“Vậy được, đợi một lát, cô trực tiếp gọi lão Chu trong tiệm tách đá giúp cô nhé, ông ấy đã làm việc ở đây mười mấy năm rồi, kĩ thuật tách rất khá đó.” Tôn Hữu Đức nhiệt tình giới thiệu với Kiều Dĩ An, hơn nữa còn ngoắc tay gọi nhân viên trong tiệm mình mang bốn khối đá này đến khu tách đá.
Những khối đá mà tiệm họ bán, chỉ cần khách hàng không chê, tiệm họ đều giúp khách tách ra miễn phí. Nếu mấy khối đá thô được tách ra tại tiệm mà là đồ thật thì tất nhiên có thể kích thích những vị khách khác trong cửa hàng, để mấy khối đá thô còn lại nhanh chóng được bán đi.
Nhưng có vài người rất chú trọng, sẽ không tách đá ngay ở cửa hàng họ, những người đó đều thích mua rồi mang về nhà tự đẽo gọt. Vài người còn khoa trương hơn, sẽ tìm ngày lành tháng tốt, dâng hương cúng, tắm rửa rồi mới tách đá.
Thế nhưng Kiều Dĩ An thì không tin mấy thứ đó, huống gì cô vẫn đợi kiếm được tiền từ mấy khối đá này!
“Cảm ơn ông chủ Tôn nhiều.” Kiều Dĩ An cười nói cảm ơn, đi theo sau một nhân viên cao gầy đến khu tách đá.
Kiều Dĩ An còn chưa đi đến trước máy tách đá thì đã thấy một đám đông già trẻ vây quanh một vòng lớn bên máy tách đá, đi theo nhân viên chen vào đám đông. Cô vẫn chưa nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy vài tiếng than thở.
“Hỏng rồi, hỏng rồi! Đã là khối đá thứ ba rồi, vận may của anh Kim Hâm cũng kém thật đấy!” Một người đàn ông trung niên bụng phệ thấy khối đá đã được cắt ra trên bàn, đau lòng xoa xoa bụng mình, rõ ràng không phải là khối đá mình mua nhưng vẻ mặt của ông ta dường như có gì đó đang cắt đứt da thịt mình.
Hửm?...
Kiều Dĩ An hơi nhướng mày, nhìn động tác của người đàn ông trung niên, cười nhạo một tiếng.
Nếu không phải cô cẩn thận nhìn, cộng thêm thị lực hơn người bây giờ của mình thì vừa rồi cô thật sự không chắc có thể nhận ra đáy mắt đối phương lóe lên tia vui mừng khi người gặp họa.
Cái người được gọi là anh Kim Hâm kia cũng tầm bốn mươi tuổi như người đàn ông trung niên này, đầu ông ta hơi hói, lúc này ông ta hơi xụ mặt, không nói gì cả.
“Khối đá cuối cùng rồi, ông vẫn muốn tách nó ra sao?” Một người đàn ông vạm vỡ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đang đứng trước máy tách đá, ông ta khoanh tay để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, nhìn có vẻ như sức lực rất lớn, ông ta chỉ vào khối đá đặt trong một cái giỏ gần đó rồi hỏi.
Bên cạnh máy tách đá có một cái bàn đá, trên bàn có mấy khối đá chưa được tách, nhân viên trong cửa hàng lấy giỏ phân những khối đá này ra để không bị lẫn vào nhau.
Nhìn bề ngoài của khối đá màu đen cuối cùng trong giỏ cũng không tệ, da của nó rõ ràng, lớp vỏ nhẵn bóng màu xanh, xác suất đó là đồ thật khá lớn, hơn nữa khối đá này tầm hai mươi kilogram, Kiều Dĩ An đoán khối đá này cũng không rẻ.
Chẳng qua cô thầm thở dài, cô vừa cẩn thận nhìn khối đá này, quầng sáng màu xanh ngọc căng tràn sức sống, cao tầm hai mươi centimet, nhìn có vẻ rất khả quan, chỉ kém khối đá trong tay cô một chút thôi. Nhưng lại hoàn toàn không giống với khối đá trong tay cô, trong quầng sáng màu lục của khối đá này có tử khí màu đen như trời sao ban đêm, phân bố lác đác trong cả mảng ánh sáng màu lục kia, cực kì chói mắt!
Thứ này rõ ràng không phải là đồ tốt.
/1565
|