Chương 5: Bỏ lỡ (2)
"Người đâu? !"
Mới vừa vào phòng, Hoắc Thiên Thần lập tức phát hiện ra chuyện không thích hợp, anh vội vã bước nhanh vào phòng ngủ, chỉ thấy trên chiếc giường rộng lớn của anh trống không, nào còn bóng dáng ai? Nếu không phải trên ga giường vẫn còn lấm tấm những vết máu đỏ sẫm cùng một đống bừa bãi lộn xộn kia thì anh sẽ phải nghi ngờ rằng liệu đêm qua người kia có xuất hiện thật hay không!
Mày kiếm cau chặt, sắc mặt Hoắc Thiên Thần xanh mét, mắt phủ sương lạnh, lần này anh đến thành phố Tinh Hải chính là vì tìm người phụ nữ này, nhưng anh vừa mới tìm được thì người phụ nữ này lại chạy trốn?
"Còn không mau đi tìm người!"
Tâm trạng như từ trên mây rơi xuống vũng bùn, Hoắc Thiên Thần nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa bóp nát cái ly thủy tinh để bên cạnh.
Nước trong ly này do chính tay anh chuẩn bị vào sáng sớm nay chỉ vì sợ sau khi người phụ nữ kia tỉnh lại sẽ khát nước, cứ nghĩ Hoắc Thiên Thần anh bằng này tuổi vẫn là lần đầu tiên biết săn sóc một người phụ nữ, lại không nghĩ tới đối phương không thèm để ý đến chuyện này, vừa mới tỉnh lại đã vội vàng quay đầu bỏ chạy!
Bàn tay sờ thử ga giường, thậm chí Hoắc Thiên Thần còn cảm nhận được độ ấm còn sót lại mới vừa đây.
... ...
Trong phòng Tổng thống trên tầng cao nhất đang mưa rền gió dữ, còn Kiều Dĩ An thì lại có chút chưa được tỉnh táo, cô cố ý tránh nơi đông người cùng cameras giám sát, bình tĩnh rời khỏi khách sạn, cô sẽ không để Mạnh Tuyết Lan bắt được bất cứ nhược điểm nào!
Rời khỏi khách sạn chưa được bao xa, Kiều Dĩ An nhìn phố xá khiến cô quen thuộc này, khóe môi cong lên, cô thật sự trọng sinh rồi ! Lần này cô nhất định phải làm việc thật tốt! Bất kể là nhà họ Chu, nhà họ Bùi hay gia tộc Pacino, đều không có liên quan gì đến cô hết.
Mặc kệ mẹ Diệp Lâm có được nhà họ Chu nhận lại hay không, cô cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Chu!
Kiều Dĩ An khẽ vuốt bụng dưới còn khá bằng phẳng của mình, vừa rồi lúc đang tắm rửa, cô đã hạ quyết tâm, cô muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được một công việc thích hợp kiếm tiền chăm sóc bảo bối, cô muốn đến cửa hàng trang sức vàng ngọc trên phố cổ để tìm công việc chạm khắc ngọc.
Cửa hàng nhà họ Chu mở chính là cửa hàng trang sức, người Trung Quốc đặc biệt yêu thích ngọc phỉ thúy, bởi vậy trong những cửa hàng trang sức của nhà họ Chu thì ngọc phỉ thúy chiếm tỷ lệ số lượng khá lớn.
Đời trước cô bị Chu Mạn Thanh, mẹ của Bùi Nhã Viện, chị gái sinh đôi của Diệp Lâm, cũng chính là bác ruột của cô- - sắp xếp cho làm quản lý cửa hàng chi nhánh trong chuỗi cửa hàng trang sức của Chu thị.
Chẳng qua, tuy bằng cấp của cô không thấp, nhưng chuyên ngành lại là thiết kế kiến trúc, không có tí ti liên quan gì đến trang sức cả. Trước khi được nhà họ Chu nhận lại, cô ngay cả một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy có mấy trăm tệ cũng chưa từng được sờ đến thì sao có năng lực quản lý cả một cửa hàng trang sức đây.
Tất cả mọi người đều lén lút cười nhạo sau lưng cô, nói cô không biết tự lượng sức mình, cảm thấy cô chỉ là một con nhóc xấu xí, nghèo hèn đến vấy bẩn nhà họ Chu.
Nhưng xưa nay cô không thích yếu thế, cũng không muốn bị người ta coi khinh, cho nên cô vẫn cắn răng kiên trì, cố gắng học tập kiến thức để quản lý cửa hàng, cách giám định ngọc cùng kỹ thuật phân cấp ngọc v.v…, thậm chí vì bắt đầu có hứng thú với ngọc phỉ thúy mà cô đi theo một người thầy có tay nghề trong cửa hàng để học điêu khắc ngọc.
Sau đó khi ở trong tù, cô còn quen biết với một bậc thầy về chạm khắc ngọc!
Cô dùng thời gian trong tù theo đối phương học chạm ngọc.
Một lần học này liền học đến mười năm...
Mỗi ngày trong tù cô đều cầm đá để tập luyện điêu khắc, thậm chí sau đó, có vài cai ngục vì tiết kiệm tiền, còn trực tiếp mua ngọc thô về nhờ cô khắc hộ.
Đời trước cô ở trong cửa hàng trang sức một năm, lại cùng thầy khắc ngọc trong tù học mười năm.
So sánh với kỹ thuật chạm ngọc trong cửa hàng trang sức của Chu thị, Kiều Dĩ An vẫn vô cùng tự tin về kỹ thuật điêu khắc ngọc phỉ thúy của mình.
Tuy nói hiện giờ cô chưa có danh tiếng gì, nhưng nếu dựa vào tay nghề này mà kiếm cơm thì tuyệt đối không thành vấn đề!
Kiều Dĩ An tràn đầy lòng tin vào bản thân.
/1565
|