Chương 6: Xuất hiện dị năng
Đi tới đi lui, Kiều Dĩ An liền chạy tới trạm xe bus ở gần đó, nghĩ đến trong thẻ ngân hàng của mình còn không đủ 3000 tệ, cô cảm thấy bản thân nên tiết kiệm chút.
Cô mang thai, ở ký túc xá thì không quá tiện, tuy hiện tại đã là sinh viên năm tư nên có thể xin thầy không cần ở trong ký túc xá nữa. Nhưng ở thành phố Tinh Hải này thì 3000 tệ cũng chỉ có thể ở tầng hầm thôi.
Nhưng trong tầng hầm sẽ ẩm ướt, lại không thấy ánh mặt trời, sẽ không tốt đối với quá trình phát triển của thai nhi.
Vì vậy hai tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp, cô vẫn quyết định ở ký túc xá, ít nhất cũng phải chờ cô tìm được công việc khắc ngọc ổn định đã, rồi mới có thể chuyển ra khỏi ký túc xá.
Hai tháng thời gian, không dài cũng không ngắn, chỉ cần cô chú ý một chút, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Hạ quyết tâm, Kiều Dĩ An dọn dẹp lại mớ suy nghĩ linh tinh của mình, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía trạm xe bus cách đó không xa, đã rất lâu rồi cô không ngồi xe công cộng, hiện tại phải xem thử xem xe nào mới dẫn đến trường học của cô...
Nhưng vừa ngẩng đầu, Kiều Dĩ An liền sửng sốt! Trong lòng như nhấc lên sóng to gió lớn!
Chỉ thấy ngồi trong trạm chờ xe bus, một bà cụ giơ tay chỉ biển lộ trình, hỏi người qua đường bên cạnh, mà trên cổ tay bà lão đang tỏa ra ánh sáng xanh lóng lánh! Trong luồng ánh sáng xanh nhu hòa này lại ẩn chứa một luồng khí màu trắng tràn ngập sinh khí* khiến cô thấy thoải mái đến lạ!
(*): sức sống
Lần đầu tiên Kiều Dĩ An nhìn thấy, cô cũng không giật mình đến thế, cô chỉ cho rằng trên tay bà cụ đang đeo một chiếc vòng ngọc sáng lấp lánh mà thôi.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, cô mới phát hiện cảnh tượng mà mắt trái cô nhìn thấy khác hoàn toàn so với mắt phải! Mà thứ đeo trên tay bà cụ căn bản không phải là chiếc vòng ngọc bình thường! Nó là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh dương xinh đẹp!
Có thể thấy màu xanh óng ánh kia chỉ có mắt trái của cô!
Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ do cô xuất hiện ảo giác sao?
Kiều Dĩ An ngạc nhiên giơ tay, vội vàng che lại mắt trái của mình.
Cô dùng mắt phải đánh giá chiếc vòng phỉ thúy trên tay bà cụ, quả nhiên, lúc cô nhìn lại, trên cổ tay bà cụ nào có nửa tia sáng xanh nào. Mà khi vừa đổi tay che lại mắt phải, màu xanh lấp lánh kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô!
Cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, ngay lúc trong đầu Kiều Dĩ An tất cả đều là hình ảnh chiếc vòng ngọc kia, cô theo bản năng cẩn thận đánh giá lại thì một tia sáng trắng trong vòng sáng xanh liền tách ra bay về phía Kiều Dĩ An rồi chui vào mắt trái của cô!
Một luồng khí lạnh mang theo sinh khí khiến người ta vô cùng thoải mái, toát ra từ trong mắt trái, khiến cho đôi mắt cô trở nên mát rượi- -
Trong lúc Kiều Dĩ An vô cùng chấn động, cho rằng dòng khí này đã hòa vào trong mắt cô lại không nghĩ tới nó chuyển động hai vòng trong mắt xong liền lung lay thoáng động rồi bay ra ngoài, quay trở lại chiếc vòng ngọc trên tay bà cụ!
Kiều Dĩ An nhìn tia sáng trắng trong luồng sáng xanh kia mà nuốt nước miếng, cô phải cố đè xuống lòng tham muốn cắn nuốt tia sáng trắng đang dâng lên trong lòng kia.
Không cần đoán cô cũng biết, tia sáng trắng này nhất định là thứ tốt!
Nhưng tại sao nó lại bay ra khỏi mắt cô? Vấn đề nằm ở đâu đây ?
Ánh mắt Kiều Dĩ An dần trở nên xa xăm, gần như trong nháy mắt cô liền nghĩ đến miếng ngọc bội long văn* của Bùi Nhã Viện mà cô nhìn thấy trước khi chết!
(*): Hoa văn hình rồng.
/1565
|