Tầng tầng lớp lớp thịt non trong tiểu huyệt bị côn thịt thô to xoa nhẹ, quy đầu thô to mỗi lần rút ra cắm vào trong huyệt, đều xoa mạnh thịt mềm mẫn cảm, thao Tô Hạ nâng người lên, không ngừng hùa theo người đàn ông điên cuồng rút ra cắm vào.
Hai người đè lên nhau và ôm chặt lấy nhau, chỉ trong nháy mắt giật giật, côn thịt rút ra khỏi tiểu huyệt ấm áp của Tô Hạ.
Tô Hạ nằm trên giường, hai chân mở to, tiểu huyệt bị thao chưa khép lại chảy ra tinh dịch màu trắng.
Hứa Trình sảng khoái tinh thần, mặc quần áo tử tế, cúi đầu hôn môi Tô Hạ, ôm lấy cô đầu lưỡi liếm mút khiêu khích, Tô Hạ bị hôn nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, Hứa Trình hôn cô một lát, côn thịt mới bắn lại mơ hồ có xu thế muốn cứng.
Tô Hạ này, đúng là giỏi khiến anh ta phát hỏa.
…
7:30 sáng, Tô Hạ đi ra khỏi tiểu khu, thì thấy Lâm Y Nhiên đang cầm một hộp sữa, vung hai tay vẫy cô.
Sau lưng Lâm Y Nhiên, là Hứa Trình.
Sau lưng Hứa Trình là túi xách của anh ta và Lâm Y Nhiên, lại khôi phục dáng vẻ học bá trầm tĩnh ổn trọng thường ngày.
Tim Tô Hạ đập nhanh hơn, không tự giác liếm môi, ngầm hít sâu một hơi, tránh khỏi tầm mắt Hứa Trình, đi về phía hai người.
Lâm Y Nhiên nhét hộp sữa trong tay vào trong tay Tô Hạ, ba người cùng đi về phía trường học: “Vị mới, uống siêu ngon.”
Tô Hạ cắm ống hút, uống một ngụm, vị sữa ngọt ngào bùng nổ trong miệng, cô hỏi Lâm Y Nhiên: “Ngày hôm qua cha cậu về, không cãi nhau chứ…”
Lâm Y Nhiên chậm rãi thở ra một hơi, nhìn dưới chân, nở nụ cười: “Có thể ầm ĩ ra mâu thuẫn gì, không phải là thấy thành tích của mình, cùng với biểu hiện ở trường học, hơi nghiêm túc một chút thuận tiện nói lời thấm thía giáo dục mình một trận!”
Cho dù trong nhà Lâm Y Nhiên có tiền, nhưng cha đã sớm ngoại tình… Cha mẹ ly hôn xong, mẹ cô ấy tái giá, cha cũng thường xuyên không về nhà.
Hơn nữa tính tình Lâm Y Nhiên thẳng thắn, còn có chút kiêu căng, cho nên không có nhiều bạn bè.
Tô Hạ nhếch miệng, cụp mắt xuống, có chút không nói nên lời.
Có lẽ ngày hôm qua Lâm Y Nhiên đang khóc chịu bạo lực ngôn ngữ của cha, cô đang ở trên giường không có liêm sỉ ôm ấp với Hứa Trình, làm đến khi trời đen kịt.
Im lặng mấy giây, Hứa Trình mở miệng: “Nhịn một năm nữa, sau đó đăng ký đại học cách xa nhà một chút là được.”
/276
|