Quán bar O Joar hôm nay đặc biệt náo nhiệt hơn mọi ngày.
- Mỹ nam, ngồi uống rượu một mình sao?
Người đàn bà váy xanh rất tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh. Tiếp đó, cô ta gọi một ly vang trắng. Mặc cho người đàn bà kia ba hoa, gã đàn ông đó trước sau không hề liếc mắt qua lấy một giây, chỉ ngồi trầm ngâm uống rượu. Nhìn hắn ta y như một tòa núi nhỏ vậy.
- Ai da, quả là một thân hình hoàn mỹ đáng ghen tị. Chắc chắn phải tập luyện dữ lắm, đúng chứ?
Người đàn ông khẽ xoay người, tránh bàn tay gầy guộc của đối phương suồng sã đặt lên vai mình, cất giọng khó chịu:
- Tại sao phải ghen tị?
Lúc này, trong quán bar không khí đã có phần náo loạn, còn không ngừng tệ hơn. Tiếng cãi vã to tiếng có ở mọi nơi, đã có xô xát xảy ra. Sự nổi loạn này giống như một con virus, chỉ trong chớp mắt đã lan hết ra toàn bộ quán.
Gã đàn ông cơ bắp linh tính có chuyện gì đó không ổn. Hắn ngước lên nhìn, tay bartender nãy giờ vốn chỉ từ tốn pha rượu, bây giờ mặt đỏ gay, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cảm giác bất an khiến hắn bất giác nhìn lại chiếc quan tài vẫn dựng bên người.
Hắn đã bị lộ rồi? Hình như không đúng lắm.
-...Bởi vì ngươi giàu hơn, may mắn hơn, giỏi giang hơn, quyến rũ hơn hơn bọn họ.
Người đàn bà mặc váy xanh mỉm cười, làn da nhăn nheo rung rung:
- Con người luôn mang sẵn trong lòng cái tính không chịu an phận, luôn muốn những thứ mới, lạ, những thứ của người khác. Khi con người có một thứ gì, họ luôn muốn nhiều hơn, tốt hơn, đẹp hơn. Đó chính là lúc lòng đố kỵ được sinh ra.
Lúc này, phía sau gã đàn ông cơ bắp kia đã có hơn chục người vây kín. Những người chỉ vừa mới đây còn hết sức bình thường, vậy mà bây giờ trông ai nấy vô hồn hệt như xác sống vậy. Mà mục tiêu của họ lại là...
Một tràng tiếng động chát chúa vang lên từ trong quán bar, kết thúc bằng một tiếng nổ rung chuyển đất trời. Tầng hai quán bar trong nháy mặt sụp xuống!
Từ trong đống đổ nát cùng bụi khói mờ mịt đó, một bóng hình cao lớn xuất hiện, mặc áo choàng dài màu trắng, lưng đeo quan tài! Song không chỉ có mình hắn ta.
- Chịu được một đấm của ta, tuyệt đối không phải hạng vô danh. Khai tên đi.
- Leviathan, thành viên thứ ba của Phạt Tội . Một giọng nữ vang lên, đi kèm nụ cười kỳ dị như thể vang lên từ sâu thẳm địa ngục: - Hãy nhớ kỹ cái tên này. Mỹ nam, giao nộp Xô Liệm Của Người Chết , ngươi sẽ có một cái chết không mảy may đố kỵ.
- Vậy còn phải xem, ngươi có đỡ được cú đấm thứ hai của ta không đã.
Người đàn ông cũng nở nụ cười.
------
Đây là nơi cư ngụ của truyền nhân của Thủy Thần, người may mắn nhất trong bộ ba Thất Diệu đứng về phía Quỷ Vương ba ngàn năm trước, chỉ phải nếm trải cảm giác bị tù ngục trong Xô liệm của người chết đúng một trăm năm.
Băng nguyên Cosh.
Cho đến giờ, đã mấy ngàn năm qua đi, tất cả những gì người ta biết được về băng nguyên Cosh, vẫn vỏn vẹn chỉ dừng lại ở khái niệm: một hòn đảo chết chu vi tầm ba mươi ngàn mét vuông, luôn bị sương mù độc bao phủ. Đằng sau lớp sương mù đó là gì? Không ai biết.
Hay chính xác là, không có mấy người biết.
Ngày hôm nay, nữ chủ nhân của nơi đây đang sửa soạn chờ đón một vị khách đến từ phương xa. Vị nữ chủ nhân này không phải ai xa lạ, chính là Người ngự trị biển cả , và cũng là truyền nhân hiện tại của Thủy Thần. Như một lời chào đầy hiếu khách, lớp sương mù độc bảo vệ đảo ba ngàn năm qua, cũng đã tạm thời được dỡ bỏ.
Chỉ là có chút ngoài dự tính, bởi vì hôm nay, băng nguyên Cosh có nhiều hơn một vị khách không mời!
Mà vị khách đó, hiện giờ đang ở cách đảo chỉ năm kilomet.
- Hắn ta đang ở gần đây. Bảy người bọn chúng..rốt cuộc đã trở lại rồi sao?
Giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ làn môi đỏ thắm nhẹ nhàng thanh thoát. Người phụ nữ trên người mặc một bộ váy dài màu trắng như những bông tuyết nơi đây, cũng chính là chủ nhân của nơi này! Nhân vật được mệnh danh là người phụ nữ không gì không biết, thấu hiểu tường tận mọi chuyện trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
Đông Phương Ngân Nguyệt.
-..So với những lần trước thì không phải quá sớm sao? Bây giờ cho dù có khởi động hạ bức màn ấy xuống...đúng rồi, vẫn còn thời gian. Hắn vẫn còn cách đây khá xa. Chỉ là như vậy thì...
Người ngự trị biển cả khẽ cau mày. Một cuộc chạy đua thời gian vô thanh vô tức nổ ra. Trong khi ấy, cách đó năm kilomet....
Lơ lửng giữa biển cả là một đứa bé trai mặt còn hôi sữa với cặp sừng trôn ốc trên đầu. Thằng bé đó mặc một bộ quần áo gió, cả người cuộn tròn lơ lửng trên không và được bao bọc bởi một lớp chăn bông. Mới đây thôi, nó còn ở cách đây hơn năm trăm kilomet.
- Mụ điếm già, có vậy mà cũng sai địa chỉ.
Đứa bé trề môi, giơ ngón giữa về phía chân trời xa xa, tỏ vẻ khinh bỉ tột độ đối với kẻ đã ném nó một đường tới đây.
- Đúng là cái mùi này rồi.
Sau khi làm trò chán chê, thằng bé đứng trên chiếc chăn, khịt khịt mũi, quay đầu lại nhìn về phía hòn đảo mờ mờ ảo ảo xa xa trước mặt. Nó hít một hơi, cả người hơi nhún.
Vụt! - Đã tới.
Một cú nhảy - năm kilomet.
- Nơi đây cũng đẹp quá đó chứ.
Thằng bé giụi giụi chiếc giày sạch bong không một vết bẩn vào chiếc chăn bông dưới chân, vươn vai nhìn quanh đảo hết một vòng. Đoạn hét lớn:
TA ĐÃ ĐẾN RỒI, LÓ MẶT RA NÀO!
-------------
Cách đó rất gần, một chiếc cano vừa cập bến băng nguyên Cosh. Bước ra từ ca nô là năm người: Hoàng, Ninh Sạn Yêu Nhiên, Lập, Linh Chi và cuối cùng là Chúc Tam Mê.
- Đây chính là... hòn đảo huyền thoại đó ư?
Chúc Tam Mê vừa cởi lớp áo bông dày cộp vừa tràn đầy hiếu kỳ nhìn một vòng. Trái với nhiệt độ âm mấy chục độ ở ngoài kia, phạm vi năm kilomet xung quanh hòn đảo này lại ấm áp đến lạ thường. Rừng cây rậm rạp, thảm thực vật phong phú..nơi đây trông không khác gì một hòn đảo nhiệt đới.
- Có ai để ý vừa có một vệt sáng vụt qua trên đầu chúng ta không?
Ninh Sạn Yêu Nhiên ngẩng mặt nhìn trời, nhíu mày.
-..Đây mà là Vùng đất bất khả xâm phạm suốt ba ngàn năm nay sao? Lập cười phá lên: - Rõ ràng là đồn bậy mà. Nào thì tuyết phủ ngàn năm, sương mù độc...chẳng phải đều là giả dối sao? Sau khi trở về, tôi sẽ đầu tư nơi đây thành tụ điểm du lịch. Nhất định thu bộn tiền.
Hoàng lúc này trong đầu cũng tràn đầy sự nghi ngờ không tìm ra lời giải. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tinh thần sắp xếp tất cả mọi người ở lại thuyền, chỉ một thân một mình lên đảo mà thôi. Ai ngờ một đường tới đây lại thuận lợi đến bất ngờ đến như vậy.
- Nào, việc đầu tiên..selfie trước đã. Tất cả nhìn vào đây nào!
Lập rút chiếc máy ảnh cầm tay ra, lớn tiếng giục mọi người xếp hàng, sau đó vứt máy cho Chúc Tam Mê. Shot ảnh đầu tiên còn chưa kịp bấm máy thì..mặt đất nơi họ đứng bỗng dưng rung chuyển dữ dội!
- Chuyện...chuyện gì thế!
-----------------------
Một phần năm băng nguyên Cosh, vĩnh viễn chìm sâu xuống lòng biển cả. Điều điên rồ đó xảy ra trong ngày hôm nay, chỉ trong một cái chớp mắt.
Một cái chớp mắt.
- Nếu ngươi còn không mau xuất hiện, tiếp theo...cái bị nhấn chìm sẽ là cả hòn đảo này đấy.
Trên chiếc chăn lơ lửng giữa thinh không, một thằng bé cao vỏn vẹn có một mét hai, với cặp sừng dài trên đầu cất tiếng nói oang oang. Từng lời từng chữ của nó như mũi kim châm lan tỏa khắp hòn đảo với diện tích hơn ba mươi ngàn mét vuông...À không, bây giờ phải là hai mươi tư ngàn mét vuông thì mới đúng.
Một giây, hai, ba, bốn..mười giây yên lặng.
Có vẻ như sự nhẫn nại của vị khách không mời kia đã tới giới hạn. Chỉ thấy trên đầu nó càng lúc càng xuất hiện thêm vô số những chấm nhỏ li ti nối liền với nhau, giống như vẩy nến trên da người vậy. Mà đi kèm với chúng là hơi thở hủy diệt nồng nặc không cách nào chối bỏ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính thứ này là thủ phạm vừa mới nhấn chìm vĩnh viễn một phần năm băng nguyên Cosh!
Kẻ phản bội, cuối cùng thì ngươi đã trở lại.
Đáp lại rồi!
Một giọng nói lạnh như băng như thể truyền tới từ nơi nào đó rất xa xăm!
- Chịu ra mặt rồi à? Thằng bé cười phá lên: - Kẻ phản bội? Ngươi nói ngộ thật đấy, làm như ngay từ đầu ta đã ở phe các ngươi vậy?
Không khí, bỗng dưng chìm trong băng giá!
Nhiệt độ đang ở mức bình thường đột nhiên một hơi tụt xuống tới âm sáu mươi độ! Cùng lúc đó, mặt biển bỗng dưng điên cuồng sủi bọt, đi kèm đó là những ngọn sóng cuộn trào giận dữ! Từng đợt sóng nhô cao, tạo thành vòi rồng, cao nữa, cao hơn nữa, càng lúc càng cao hơn nữa!
Sự thịnh nộ của thủy thần!
- Khá lắm...năng lực từ thuở sơ khai của thủy thần trong thất diệu. Nắm giữ sự thịnh nộ của đại tự nhiên, nơi mà sức mạnh của nước ngự trị tất cả, và có những năng lực huyền bí của thần thánh...làm ta nhớ lại cái thời ấy quá.
Gương mặt non choẹt của thằng bé nhìn vòi rồng dâng cao, cả người không ngừng run rẩy.
-..Cái thời đó, khi mà loài người chung sống thuận hòa với mọi sinh vật khác bên cạnh biển hồ huyền thoại, đứng đầu là God of Time, đó không chỉ là một sự cam kết, mà trên hết còn là một hiệp ước trọn đời không xâm phạm lãnh địa của nhau, vậy mà các ngươi, các ngươi...
Giọng nói của thằng bé càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng và giận dữ:
-...Những kẻ không giữ chữ tín kia! Đừng khiến cuộc chơi cuối cùng này của chúng ta quá mức nhàm chán. Thay mặt Phạt Tội , ta - thành viên thứ năm, Sloth Belphegor tuyên mi án tử hình!
Bớt nói nhiều đi, và chuẩn bị cuốn gói...về chính cái nơi mà các ngươi sinh ra!
Giọng nói băng lãnh kia lại một lần nữa vang lên, trước khi bị thay thế bởi âm thanh rít gào của cơn hồng thủy.
- Mỹ nam, ngồi uống rượu một mình sao?
Người đàn bà váy xanh rất tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh. Tiếp đó, cô ta gọi một ly vang trắng. Mặc cho người đàn bà kia ba hoa, gã đàn ông đó trước sau không hề liếc mắt qua lấy một giây, chỉ ngồi trầm ngâm uống rượu. Nhìn hắn ta y như một tòa núi nhỏ vậy.
- Ai da, quả là một thân hình hoàn mỹ đáng ghen tị. Chắc chắn phải tập luyện dữ lắm, đúng chứ?
Người đàn ông khẽ xoay người, tránh bàn tay gầy guộc của đối phương suồng sã đặt lên vai mình, cất giọng khó chịu:
- Tại sao phải ghen tị?
Lúc này, trong quán bar không khí đã có phần náo loạn, còn không ngừng tệ hơn. Tiếng cãi vã to tiếng có ở mọi nơi, đã có xô xát xảy ra. Sự nổi loạn này giống như một con virus, chỉ trong chớp mắt đã lan hết ra toàn bộ quán.
Gã đàn ông cơ bắp linh tính có chuyện gì đó không ổn. Hắn ngước lên nhìn, tay bartender nãy giờ vốn chỉ từ tốn pha rượu, bây giờ mặt đỏ gay, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cảm giác bất an khiến hắn bất giác nhìn lại chiếc quan tài vẫn dựng bên người.
Hắn đã bị lộ rồi? Hình như không đúng lắm.
-...Bởi vì ngươi giàu hơn, may mắn hơn, giỏi giang hơn, quyến rũ hơn hơn bọn họ.
Người đàn bà mặc váy xanh mỉm cười, làn da nhăn nheo rung rung:
- Con người luôn mang sẵn trong lòng cái tính không chịu an phận, luôn muốn những thứ mới, lạ, những thứ của người khác. Khi con người có một thứ gì, họ luôn muốn nhiều hơn, tốt hơn, đẹp hơn. Đó chính là lúc lòng đố kỵ được sinh ra.
Lúc này, phía sau gã đàn ông cơ bắp kia đã có hơn chục người vây kín. Những người chỉ vừa mới đây còn hết sức bình thường, vậy mà bây giờ trông ai nấy vô hồn hệt như xác sống vậy. Mà mục tiêu của họ lại là...
Một tràng tiếng động chát chúa vang lên từ trong quán bar, kết thúc bằng một tiếng nổ rung chuyển đất trời. Tầng hai quán bar trong nháy mặt sụp xuống!
Từ trong đống đổ nát cùng bụi khói mờ mịt đó, một bóng hình cao lớn xuất hiện, mặc áo choàng dài màu trắng, lưng đeo quan tài! Song không chỉ có mình hắn ta.
- Chịu được một đấm của ta, tuyệt đối không phải hạng vô danh. Khai tên đi.
- Leviathan, thành viên thứ ba của Phạt Tội . Một giọng nữ vang lên, đi kèm nụ cười kỳ dị như thể vang lên từ sâu thẳm địa ngục: - Hãy nhớ kỹ cái tên này. Mỹ nam, giao nộp Xô Liệm Của Người Chết , ngươi sẽ có một cái chết không mảy may đố kỵ.
- Vậy còn phải xem, ngươi có đỡ được cú đấm thứ hai của ta không đã.
Người đàn ông cũng nở nụ cười.
------
Đây là nơi cư ngụ của truyền nhân của Thủy Thần, người may mắn nhất trong bộ ba Thất Diệu đứng về phía Quỷ Vương ba ngàn năm trước, chỉ phải nếm trải cảm giác bị tù ngục trong Xô liệm của người chết đúng một trăm năm.
Băng nguyên Cosh.
Cho đến giờ, đã mấy ngàn năm qua đi, tất cả những gì người ta biết được về băng nguyên Cosh, vẫn vỏn vẹn chỉ dừng lại ở khái niệm: một hòn đảo chết chu vi tầm ba mươi ngàn mét vuông, luôn bị sương mù độc bao phủ. Đằng sau lớp sương mù đó là gì? Không ai biết.
Hay chính xác là, không có mấy người biết.
Ngày hôm nay, nữ chủ nhân của nơi đây đang sửa soạn chờ đón một vị khách đến từ phương xa. Vị nữ chủ nhân này không phải ai xa lạ, chính là Người ngự trị biển cả , và cũng là truyền nhân hiện tại của Thủy Thần. Như một lời chào đầy hiếu khách, lớp sương mù độc bảo vệ đảo ba ngàn năm qua, cũng đã tạm thời được dỡ bỏ.
Chỉ là có chút ngoài dự tính, bởi vì hôm nay, băng nguyên Cosh có nhiều hơn một vị khách không mời!
Mà vị khách đó, hiện giờ đang ở cách đảo chỉ năm kilomet.
- Hắn ta đang ở gần đây. Bảy người bọn chúng..rốt cuộc đã trở lại rồi sao?
Giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ làn môi đỏ thắm nhẹ nhàng thanh thoát. Người phụ nữ trên người mặc một bộ váy dài màu trắng như những bông tuyết nơi đây, cũng chính là chủ nhân của nơi này! Nhân vật được mệnh danh là người phụ nữ không gì không biết, thấu hiểu tường tận mọi chuyện trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
Đông Phương Ngân Nguyệt.
-..So với những lần trước thì không phải quá sớm sao? Bây giờ cho dù có khởi động hạ bức màn ấy xuống...đúng rồi, vẫn còn thời gian. Hắn vẫn còn cách đây khá xa. Chỉ là như vậy thì...
Người ngự trị biển cả khẽ cau mày. Một cuộc chạy đua thời gian vô thanh vô tức nổ ra. Trong khi ấy, cách đó năm kilomet....
Lơ lửng giữa biển cả là một đứa bé trai mặt còn hôi sữa với cặp sừng trôn ốc trên đầu. Thằng bé đó mặc một bộ quần áo gió, cả người cuộn tròn lơ lửng trên không và được bao bọc bởi một lớp chăn bông. Mới đây thôi, nó còn ở cách đây hơn năm trăm kilomet.
- Mụ điếm già, có vậy mà cũng sai địa chỉ.
Đứa bé trề môi, giơ ngón giữa về phía chân trời xa xa, tỏ vẻ khinh bỉ tột độ đối với kẻ đã ném nó một đường tới đây.
- Đúng là cái mùi này rồi.
Sau khi làm trò chán chê, thằng bé đứng trên chiếc chăn, khịt khịt mũi, quay đầu lại nhìn về phía hòn đảo mờ mờ ảo ảo xa xa trước mặt. Nó hít một hơi, cả người hơi nhún.
Vụt! - Đã tới.
Một cú nhảy - năm kilomet.
- Nơi đây cũng đẹp quá đó chứ.
Thằng bé giụi giụi chiếc giày sạch bong không một vết bẩn vào chiếc chăn bông dưới chân, vươn vai nhìn quanh đảo hết một vòng. Đoạn hét lớn:
TA ĐÃ ĐẾN RỒI, LÓ MẶT RA NÀO!
-------------
Cách đó rất gần, một chiếc cano vừa cập bến băng nguyên Cosh. Bước ra từ ca nô là năm người: Hoàng, Ninh Sạn Yêu Nhiên, Lập, Linh Chi và cuối cùng là Chúc Tam Mê.
- Đây chính là... hòn đảo huyền thoại đó ư?
Chúc Tam Mê vừa cởi lớp áo bông dày cộp vừa tràn đầy hiếu kỳ nhìn một vòng. Trái với nhiệt độ âm mấy chục độ ở ngoài kia, phạm vi năm kilomet xung quanh hòn đảo này lại ấm áp đến lạ thường. Rừng cây rậm rạp, thảm thực vật phong phú..nơi đây trông không khác gì một hòn đảo nhiệt đới.
- Có ai để ý vừa có một vệt sáng vụt qua trên đầu chúng ta không?
Ninh Sạn Yêu Nhiên ngẩng mặt nhìn trời, nhíu mày.
-..Đây mà là Vùng đất bất khả xâm phạm suốt ba ngàn năm nay sao? Lập cười phá lên: - Rõ ràng là đồn bậy mà. Nào thì tuyết phủ ngàn năm, sương mù độc...chẳng phải đều là giả dối sao? Sau khi trở về, tôi sẽ đầu tư nơi đây thành tụ điểm du lịch. Nhất định thu bộn tiền.
Hoàng lúc này trong đầu cũng tràn đầy sự nghi ngờ không tìm ra lời giải. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tinh thần sắp xếp tất cả mọi người ở lại thuyền, chỉ một thân một mình lên đảo mà thôi. Ai ngờ một đường tới đây lại thuận lợi đến bất ngờ đến như vậy.
- Nào, việc đầu tiên..selfie trước đã. Tất cả nhìn vào đây nào!
Lập rút chiếc máy ảnh cầm tay ra, lớn tiếng giục mọi người xếp hàng, sau đó vứt máy cho Chúc Tam Mê. Shot ảnh đầu tiên còn chưa kịp bấm máy thì..mặt đất nơi họ đứng bỗng dưng rung chuyển dữ dội!
- Chuyện...chuyện gì thế!
-----------------------
Một phần năm băng nguyên Cosh, vĩnh viễn chìm sâu xuống lòng biển cả. Điều điên rồ đó xảy ra trong ngày hôm nay, chỉ trong một cái chớp mắt.
Một cái chớp mắt.
- Nếu ngươi còn không mau xuất hiện, tiếp theo...cái bị nhấn chìm sẽ là cả hòn đảo này đấy.
Trên chiếc chăn lơ lửng giữa thinh không, một thằng bé cao vỏn vẹn có một mét hai, với cặp sừng dài trên đầu cất tiếng nói oang oang. Từng lời từng chữ của nó như mũi kim châm lan tỏa khắp hòn đảo với diện tích hơn ba mươi ngàn mét vuông...À không, bây giờ phải là hai mươi tư ngàn mét vuông thì mới đúng.
Một giây, hai, ba, bốn..mười giây yên lặng.
Có vẻ như sự nhẫn nại của vị khách không mời kia đã tới giới hạn. Chỉ thấy trên đầu nó càng lúc càng xuất hiện thêm vô số những chấm nhỏ li ti nối liền với nhau, giống như vẩy nến trên da người vậy. Mà đi kèm với chúng là hơi thở hủy diệt nồng nặc không cách nào chối bỏ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính thứ này là thủ phạm vừa mới nhấn chìm vĩnh viễn một phần năm băng nguyên Cosh!
Kẻ phản bội, cuối cùng thì ngươi đã trở lại.
Đáp lại rồi!
Một giọng nói lạnh như băng như thể truyền tới từ nơi nào đó rất xa xăm!
- Chịu ra mặt rồi à? Thằng bé cười phá lên: - Kẻ phản bội? Ngươi nói ngộ thật đấy, làm như ngay từ đầu ta đã ở phe các ngươi vậy?
Không khí, bỗng dưng chìm trong băng giá!
Nhiệt độ đang ở mức bình thường đột nhiên một hơi tụt xuống tới âm sáu mươi độ! Cùng lúc đó, mặt biển bỗng dưng điên cuồng sủi bọt, đi kèm đó là những ngọn sóng cuộn trào giận dữ! Từng đợt sóng nhô cao, tạo thành vòi rồng, cao nữa, cao hơn nữa, càng lúc càng cao hơn nữa!
Sự thịnh nộ của thủy thần!
- Khá lắm...năng lực từ thuở sơ khai của thủy thần trong thất diệu. Nắm giữ sự thịnh nộ của đại tự nhiên, nơi mà sức mạnh của nước ngự trị tất cả, và có những năng lực huyền bí của thần thánh...làm ta nhớ lại cái thời ấy quá.
Gương mặt non choẹt của thằng bé nhìn vòi rồng dâng cao, cả người không ngừng run rẩy.
-..Cái thời đó, khi mà loài người chung sống thuận hòa với mọi sinh vật khác bên cạnh biển hồ huyền thoại, đứng đầu là God of Time, đó không chỉ là một sự cam kết, mà trên hết còn là một hiệp ước trọn đời không xâm phạm lãnh địa của nhau, vậy mà các ngươi, các ngươi...
Giọng nói của thằng bé càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng và giận dữ:
-...Những kẻ không giữ chữ tín kia! Đừng khiến cuộc chơi cuối cùng này của chúng ta quá mức nhàm chán. Thay mặt Phạt Tội , ta - thành viên thứ năm, Sloth Belphegor tuyên mi án tử hình!
Bớt nói nhiều đi, và chuẩn bị cuốn gói...về chính cái nơi mà các ngươi sinh ra!
Giọng nói băng lãnh kia lại một lần nữa vang lên, trước khi bị thay thế bởi âm thanh rít gào của cơn hồng thủy.
/241
|