- Tiểu tử, cậu không sợ chết sao?
- Có chứ. Hoàng lau vết máu trên môi: - Đùa à. Còn ông, chẳng lẽ không?
- Nếu như trên đời này có thần chết. Park Jong Seok ngẩng đầu, ánh mắt lấp loáng: - Vậy thì Park này chỉ có bốn chữ để nói với ông ta. Không phải hôm nay.
Hoàng ngẩn ra, song bóng dáng Park Jong Seok trước mắt hắn đã biến mất. Hoàng ngước mặt nhìn lên. Chỉ thấy giữa thinh không, “Thần Quyền” đang sừng sững đứng đó.
Hoàng đảo mắt nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó. Vừa mới một giây trước thôi, hắn còn thấy mụ đàn bà kia dùng tốc độ bàn thờ lao tới chỗ này cơ mà?
Thế nhưng Hoàng không cần phải tốn thời gian thêm nữa để có câu trả lời.
Một cái bóng xé gió lao tới! tốc độ quá khủng khiếp khiến tất cả những gì Hoàng có thể làm là đơ ra như con cá mặc nhiên nằm trên thớt. Thấy được là một chuyện, có phản ứng kịp hay không lại là chuyện khác. Vậy nhưng mà..cái bóng kia thay vì lao thẳng tới chỗ này lại thành ra xoay ngược cắm đầu xuống đất, một góc chừng sáu mươi độ!
- Gru…
Leviathan trồi lên với cái đầu đẫm một thứ nước màu xanh lợt, hai mắt như nứt toác:
- Giỏi lắm đồ cơ bắp, ta đã nhường mi quá nhiều rồi đấy!
- Nhìn kỹ đây Judas. Park Jong Seok thủ thế, khí định thần nhàn nghiêm mặt nhìn Hoàng: - Hôm nay ta sẽ dạy cậu một vài bài học.
- Với danh dự là một trong bảy ác đồ, ta sẽ cho mi một cái chết tàn khốc nhất.
Leviathan lao tới.
- Ta chả có thắc mắc gì về danh dự của mi cả, ả đàn bà thối.
Park Jong Seok né người tránh một cú móc mắt tàn bạo của đối phương, trong khi đầu gối không quên trả đòn.
- …Ta chỉ không tin nó tồn tại mà thôi.
Cú lên gối này..vậy mà khiến cho Leviathan cả bụng dưới gần như lõm xuống! Nhìn rất dọa người.
- Hay lắm!
Hoàng hét lên.
- Đừng chộn rộn. Trận chiến...
Park Jong Seok một chân tiếp đất, nhấc bổng một viên đá to bằng mười mấy lần cơ thể mình, sau đó ném mạnh về phía trước.
-..Giờ mới chỉ bắt đầu.
Chỉ thấy hòn đá tảng khổng lồ đang đà lao đi vun vút thì bị chém ra làm hai, rất ngọt! Tiếp đó, một gương mặt dữ tợn hiện ra. Cơ mà Leviathan quên rằng, đối thủ của ả hôm nay lại không phải đá.
.. Mà là người!
Leviathan còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nắm đấm đã tới!
Một quyền như sơn!
Răng rắc!!
- Tiểu tử, nhìn đây. Tấn công là phải liên hoàn liên tục, như vũ bão. Đó là bài học thứ nhất.
Chỉ thấy Park Jong Seok như một cơn gió lốc, mưa quyền liên tiếp trút xuống người Leviathan như vũ bão. Mỗi một đòn thế tung ra đều mang theo âm thanh gầm rít rợn người. Âm thanh này Hoàng cũng không lạ gì, chính là dao động của khí lưu bị phá rách đột ngột khi tung chiêu “Tấn Lôi”.
Thế nhưng “Tấn Lôi” là tuyệt chiêu thi triển ở khoảng cách xa, song Park Jong Seok lúc này lại dùng nó đánh cận chiến! Tuy vậy uy lực không những không yếu đi mà còn mạnh hơn mấy lần, chưa rõ đây là biến thể gì, Hoàng thật sự lần đầu mới thấy.
Hắn chỉ biết, Park Jong Seok hiện giờ so với mấy phút trước quả thực mạnh hơn rất nhiều. Rất rất mạnh. Song ông trời true ngươi, đúng lúc Hoàng có niềm tin về chiến thắng thì trận chiến có biến chuyển. Chỉ thấy Park Jong Seok đang trong thế áp đảo lại như diều đứt dây bay ngược lại.
Mà trên ngực của ông ta lúc này còn có thêm một nhát chém khá sâu, miệng vết thương trào máu tươi!
- Bài học thứ hai, bất kỳ đợt tấn công như sóng dữ dù mạnh đến thế nào đi nữa..rồi cũng tới lúc phải chấm dứt.
- Đáng chết, thứ như mi...loài người ruồi bọ!
Leviathan hai mắt nổ lửa lao tới, dường như vô cùng tức giận. Cả người ả lúc này trơ ra như bộ xương, hai tay giơ lên đan chéo trước mặt, cánh tay còn dính đầy máu tươi. Thế trận chỉ trong thoáng chốc đã đảo chiều.
Lúc này thì Hoàng mới nhận ra, cái gì đã gây nên vết chém lớn giữa ngực “Thần Quyền”. Hai cánh tay của Leviathan hiện giờ không khác gì thần binh lợi khí, mỗi nhát chém ra đều kinh thiên động địa, sắc bén lăng lệ, uy lực đến “Tấn Lôi” cũng không thể so sánh.
- Bài học thứ ba, dù đối thủ có mạnh đến thế nào…tâm cũng tuyệt đối không được loạn.
Park Jong Seok đưa hai tay lên che mặt, chỉ lo thủ thế!
- Chết đi, chết đi, chết đi!!!!
Lúc này Le Josh từ trong hôn mê đã tỉnh lại. Hắn chỉ thấy cả người nhẹ bỗng, nhìn kỹ thì mới biết lúc này đang nằm trên lưng Hoàng , còn gã thì lê từng bước khó khăn mà chạy.
-Chúng...chúng ta đang ở đâu? Mụ đàn bà kia..đâu rồi, đâu rồi?
- Im đi. Hoàng nghiến răng: - Giờ không phải là lúc nói nhảm. Tự đi được rồi à, vậy thì đừng có nằm ì ra đó nữa.
Le Josh thử cựa quậy, lập tức đau đớn như thủy triều tràn tới khiến hắn suýt nữa thì ngất xỉu. Hắn ta quay lại dáo dác nhìn một vòng, tức thì cả người cứng ngắc.
- Đã thấy chưa?
Hoàng cười ngắc ngứ:
- Bây giờ còn không chạy...thì chết chắc.
Chẳng cần phải hỏi Hoàng cũng biết vì sao Le Josh bỗng dưng lại cứng hết cả người. Đơn giản là sợ hãi, thứ sợ hãi nguyên thủy đến từ sâu thẳm linh hồn. Sợ hãi trước những thứ vượt qua phạm vi tưởng tượng của chính mình!
-Cái kia..mà là người sao?
Le Josh lắp bắp, tự hỏi rồi lại tự trả lời. Hắn bỗng thấy nực cười, đúng thế, vốn dĩ đối thủ của hắn đã không phải là người!
Thứ áp lực đáng sợ đó..mặc dù chỉ đứng từ xa quan chiến, thế nhưng cũng đủ để khiến trái tim Hoàng cũng như Le Josh như bị ai đó bóp nghẹt! Sát khí vô cùng vô tận, đi cùng với uy lực chấn nhiếp kinh hồn, như sóng thần giận dữ, làm trời đất tối mờ!
Đó chính là thực lực của “thần thánh” sao? Quả nhiên không phải thứ người thường có thể so sánh.
- Chờ đã! Le Josh đột nhiên lắp bắp: - Dừng lại, Judas!
- Muốn chết sao? Còn sức thì mau chạy!
- Nhưng mà..Gã người Hàn Quốc phản công rồi!
-Thật sao?
Hoàng không nén được ngạc nhiên, áp chế cơn sợ hãi mà quay đầu lại. Đây thực sự là một canh bạc. Song sau này mỗi khi nhớ lại, hắn đều không khỏi tán thưởng quyết định lúc này của bản thân.
Trận chiến kia đã đi đến hồi cuối.
Quả thực, đã phản công rồi! Sau hơn hai phút liên tiếp chống đỡ, Park Jong Seok cuối cùng cũng đã phản công rồi! Chỉ thấy nơi hai người chiến đấu lúc này đã không còn bất cứ thứ gì còn nguyên vẹn. Mà Leviathan, lúc này đã bị đánh bật ra xa. Nếu để ý thì sẽ thấy một bên mặt của mụ lúc này đã hoàn toàn biến dạng, hơn nữa phần đầu còn bị xoay một vòng chín mươi độ.
- Hừ, ngươi quả là tên mạnh nhất trong loài người mà ta từng gặp.
Leviathan dùng tay sửa lại cần cổ nói:
- Quá khen.
- Loài người, mi là ai? Tại sao đã năm lần tái sinh, ta chưa hề gặp ai mạnh như ngươi?
Leviathan rít lên:
-…Ngươi nhất định không phải là một trong Thất Diệu, trên người mi không có mùi của chúng. Vậy thì chẳng lẽ ngươi là..đúng rồi, mi là Jeff Agoos? Ồ không, lão già đó đã chết ngắc rồi, bằng chứng là chúng ta đã gặp truyền nhân của hắn. Đều không phải, vậy thì mi rốt cuộc là ai?
- Nếu ngươi đã mệt thì chúng ta dừng ở đây, hôm khác đánh tiếp. Đừng kiếm cớ kéo dài thời gian mà làm gì.
- Ngươi nói cái gì ?
Leviathan rít lên, cả người xù như con nhím:
- Ngươi coi thường ta? Hừ hừ, loài người ngu độn, đừng quên trong quá khứ, chúng ta đã năm lần giành chiến thắng, lần này cũng không phải là ngoại lệ!
- Đó là vì trước đây mi đã không gặp ta mà thôi.
Park Jong Seok cười.
Sát ý ngút trời!
Chỉ thấy trên ngực Park Jong Seok, rồi cả hai bắp đùi, nhoáng một cái xuất hiện đồng thời thêm ba vết chém, nhìn thấy cả xương trắng bên trong. Sắc mặt của “Thần Quyền” tức thì đại biến!
- Cái này..là đao khí?
Park Jong Seok trong nháy mắt lùi lại mấy chục bước!
- Ha ha, lúc chúng ta xưng hùng xưng bá, nhóc con ngươi vẫn còn trong trứng nước. Hạng giòi bọ như các ngươi, được chứng kiến sức mạnh vĩ đại của Phạt Tội chúng ta, âu cũng là cái phước.
Hoàng và Le Josh đứng ở xa không hiểu mô tê gì, chỉ thấy phút chốc đã có một bóng đen từ đâu hiện ra chắn trước mắt. Chính là Park Jong Seok. “Thần Quyền” nhanh như cắt ấn đầu hắn cùng với Le Josh chúi xuống đất.
Chỉ thấy tiếng gió lướt qua, rồi máu tươi tung tóe! Một thứ văng lên giữa không trung. Đó là cánh tay phải của “Thần Quyền”!
- He he, ép ta phải chơi chiêu, mi chính là người đầu tiên.
Tiếng nói chat chúa phát ra từ trên không trung.
Tránh!
Hoàng chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng! Lúc hắn nhận ra mình đã bị ném đi, thứ cuối cùng Hoàng thấy được là bóng hình cao lớn của Park Jong Seok, trước khi bị một tràng tiếng nổ lớn nhấn chìm. Mặt đất nơi hai người đứng ban nãy thoáng chốc bị cày xới thành một cái hố sâu không thấy đáy!
Kết thúc rồi sao?
Hoàng vác Le Josh lộn người triệt tiêu quán tính. Lúc này hắn đã quên cả việc trốn chạy.
-Bên trên!
Le Josh hét lên. Chiến trường giờ đã chuyển hướng lên trên không trung. Chỉ thấy Park Jong Seok đang nắm thế chủ công, “Liên hoàn Tấn Lôi” tung ra ở khoảng cách gần. Tấn Lôi lần này, chỉ dùng một tay! Kết quả là ngay đến chéo áo Leviathan cũng không chạm tới nổi.
-Vẫn còn giấu bài sao? Con người?
Leviathan thoát khỏi thế công, cười hô hố nói.
-..Ngươi thấy rồi?
Thần Quyền sắc mặt tái đi.
- Ha ha, ta đã nhìn thấu từ đầu rồi. Con người, ngươi dùng chính là thuật phản kích. Dựa vào kinh nghiệm cùng óc quan sát kinh người mà nhìn thấu sơ hở của đối thủ, từ đó đứng vào thế bất bại, chờ thời cơ tung một đòn toàn lực tất sát, nghịch chuyển tình thế. Ta nói có chỗ nào sai không?
-..Chỉ tiếc là tốn hơn hai phút chịu đòn, vẫn chưa thể nhìn thấy cái gì.
- Ngươi giỏi lắm, con người. Gấp gáp tấn công mi, ngược lại sẽ càng thêm khốn đốn. Chỉ tiếc là..kế hoạch tuy hoàn hảo, thế nhưng còn phải nghĩ xem đối thủ của mình là ai. Trận chiến này ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã thua không thể nghi ngờ.
- Nói chi lắm lời. Muốn đánh thì tới!
Trong lúc nói chuyện, cả hai vậy mà vẫn không ngừng đối chiêu. Mà giây phút dứt lời, Thần Quyền lại là toàn lực xuất một quyền!
Một quyền này là từ đầu trận giờ mới thấy, uy lực tuyệt đối kinh thiên. Hoàng chỉ thấy cả đất trời như tối sầm, mặc dù đang đứng rất xa nhìn lên, song cũng bị uy thế của nó khiến cho đầu váng mắt hoa!
Chỉ là, một quyền này vẫn không thể giải quyết được Leviathan!
Chỉ thấy Leviathan hai mắt tối mịt, hai tay đưa lên đan chéo lấy nhau, cả người nhìn qua gần như là bất động. Tư thế này nhìn qua thì đơn giản, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng đỡ một quyền toàn lực như sấm động vừa rồi của Park Jong Seok. Hơn nữa còn mang theo lực áp bức kinh người.
Trên vầng trán rộng của “Thần Quyền”, một giọt mồ hôi chảy xuống. Giờ khắc này, chỉ một khắc thất thần thôi cũng đủ để mất mạng.
...Kết thúc rồi.
Chỉ thấy Park Jong Seok hai mắt nhắm lại, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc bước về phía trước một bước rút ngắn khoảng cách. Cánh tay trái giơ lên, đè cứng lấy song thủ của đối phương.
Phát sau nhưng đến trước! Một chiêu này thực sự tinh diệu đến không thể tả bằng lời. Chậm một chút hay sớm một chút đều gây họa sát thân, nhưng tung ra đúng thời điểm lại khiến một đòn nặng tựa ngàn cân của Leviathan bị chặn lại từ lúc còn chưa xuất chiêu!
Từng đòn từng đòn của hai người lúc này đều là sát chiêu. Chỉ một khắc lơ là đều phải đánh đổi bằng cái chết.
“Giỏi lắm, con người. Chỉ tiếc là..mi chỉ còn một tay!”
Cùi chỏ của Leviathan gạt mạnh tay trái của “Thần Quyền”, tay còn lại như lưỡi đao quét ngang hông. Những tưởng một đòn này sẽ phạt cả người Park Jong Seok ra làm hai, thế nhưng lại thần không biết quỷ không hay bị chặn lại!
Mà thứ chặn nó lại…chính là cái chân phải của “Thần Quyền”. Ai nói rằng “Thần Quyền” chỉ biết dùng mỗi tay?
- Ngươi...
-Bài học thứ tư, bất ngờ luôn là yếu tố cần thiết cho chiến thắng.
Cơ hội mà Park Jong Seok chờ đợi từ đầu trận tới giờ cuối cùng cũng tới rồi! Mặc dù chỉ là trong tích tắc. Một kích tất sát!
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Park Jong Seok như quả tên lửa rời bệ phóng, một nam một nữ như dính lại làm một, tạo ra một vệt kéo dài trên không trung!
Trúng rồi!
Hoàng và cả Le Josh gần như nín thở, đây chính là giây phút quyết định vận mệnh của cả ba người bọn họ. Thành hay bại, chính là ở lúc này.
Chính là ở lúc này.
…Chỉ thấy Park Jong Seok giống như diều đứt dây, rơi xuống. Cánh tay trái của ông ta lúc này đã có thêm một con dao đen ngòm ghim vào tận xương, máu tươi từ đó chảy không ngừng!
Hoàng bỏ lại Le Josh, tức tốc dùng hết sức bình sinh thi triển Ảnh Bộ lại gần, xốc nách đỡ lấy Park Jong Seok đang rơi xuống.
- “Thần Quyền”, ông thế nào rồi?
- Khục..không ổn cho lắm.
- Còn sức để chạy không?
- Quyền của ta..vốn dĩ đã đánh trúng điểm yếu của ả ta, khục..nhưng lại bị một thứ sức mạnh kỳ lạ làm tan đi khắp nơi..không gây được sát thương lớn nhất. Chết tiệt, ả đàn bà đó...đơn giản là không tồn tại nhược điểm.
- Yên tâm đi, có chết thì cùng chết.
Hoàng nghiến răng.
- Nhưng..sao máu trên tay ông cứ chảy mãi không ngừng? Lại còn càng lúc chảy càng nhiều?
-Đó là do “Phệ huyết chủy”.
Leviathan như u hồn bám người không tha, lúc này đã tiếp đất từ lúc nào. Một bên ngực của mụ giờ này biến dạng lõm vào, thương thế trên người không hề ít, xem ra cũng khá chật vật.
- “Phệ Huyết Chủy” vốn là vật thiếp thân của Thực Thần, nơi trúng đao máu chảy không ngừng, không cách nào cầm được. Cho dù có khỏe đến thế nào đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ mất một phút là mất hết máu mà chết, là thứ lợi khí khiến địch thủ mau chóng xuống sức. Ngay cả thánh thần cũng không ngoại lệ.
-Hèn hạ.
Hoàng nhổ một bãi nước bọt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Lúc nãy hắn đã đem nửa người dưới ráp lại, song vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Thế nhưng bây giờ vết hàn gắn cơ bản đã không còn nhìn ra được nữa. Trước cảnh tượng hồi phục ghê người này, leviathan vậy mà không hề để ý. Bởi vì trong mắt “ác đồ của sự ghen tỵ” lúc này chỉ có một người.
- Muốn một quyền hạ gục ta..đó là chuyện không thể nào. Song ép ta phải dùng đến bài này, loài người, ngươi thật đáng khen ngợi đấy. Mặc dù ta vẫn thắc mắc không hiểu sao đột nhiên ngươi lại mạnh lên đột biến đến như vậy. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Coi như ân huệ cuối cùng ta dành cho ngươi.
Nói rồi từ từ tiến lại gần, song xem ra cũng không có ý định lập tức hạ thủ.
“Park Jong Seok, có nghe tôi nói gì không? Tôi có cách này. Hiện giờ chỉ còn tôi là còn đủ sức, ông chạy trước đi, mọi chuyện hôm nay không liên quan đến ông. Tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng ả đàn bà điên này.”
Hoàng dùng giọng bụng nói, thế nhưng nhìn Park Jong Seok lúc này cả người đầy vết thương lớn nhỏ, sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải đã mất, tay trái thì bị con dao đen ngòm đâm ngang xương, máu chảy không dứt, có lẽ đã không thể cầm cự được lâu.
-Cậu đang..khục.. kể chuyện cười đó à?
Park Jong Seok ho khù khụ, nói rồi đưa cánh tay trái lên ngang miệng, quyết đoán ngậm lấy chuôi đao rút mạnh. Máu tươi theo lưỡi dao tuôn ra đã nhiều nay lại càng nhiều hơn, đỏ thẫm cả một khoanh đất nhỏ.
-Được rồi. Dù sao thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp..Mất một tay, vậy làm gì còn ”Thần Quyền” trên đời nữa? Thế nhưng mà..khục..trước lúc chết, ta vẫn còn một điều nuối tiếc canh cánh trong lòng. Judas..không, Lê Minh Hoàng,…cậu có đồng ý đáp ứng ước nguyện cuối cùng này của ta không?
- Là..cái gì?
- Hãy nhận lời làm…đệ tử của ta.
Sắc mặt của Hoàng thoáng cái cứng ngắc, nhưng nhìn một bên tay trái của “Thần Quyền” đang không ngừng chảy máu, hắn không kịp suy nghĩ gì mà gật đầu.
- Được.
- Các ngươi trăn trôi xong chưa? Leviathan liếm môi đi tới: - Rất tiếc, thời gian đã hết rồi.
- Tốt, đệ tử ngoan.
Park Jong Seok cười khan, gương mặt nhất thời tràn đầy mãn nguyện:
- Nhìn kỹ , đây chính là bài học cuối cùng mà vi sư muốn dạy cho con. Khục.
- Có chứ. Hoàng lau vết máu trên môi: - Đùa à. Còn ông, chẳng lẽ không?
- Nếu như trên đời này có thần chết. Park Jong Seok ngẩng đầu, ánh mắt lấp loáng: - Vậy thì Park này chỉ có bốn chữ để nói với ông ta. Không phải hôm nay.
Hoàng ngẩn ra, song bóng dáng Park Jong Seok trước mắt hắn đã biến mất. Hoàng ngước mặt nhìn lên. Chỉ thấy giữa thinh không, “Thần Quyền” đang sừng sững đứng đó.
Hoàng đảo mắt nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó. Vừa mới một giây trước thôi, hắn còn thấy mụ đàn bà kia dùng tốc độ bàn thờ lao tới chỗ này cơ mà?
Thế nhưng Hoàng không cần phải tốn thời gian thêm nữa để có câu trả lời.
Một cái bóng xé gió lao tới! tốc độ quá khủng khiếp khiến tất cả những gì Hoàng có thể làm là đơ ra như con cá mặc nhiên nằm trên thớt. Thấy được là một chuyện, có phản ứng kịp hay không lại là chuyện khác. Vậy nhưng mà..cái bóng kia thay vì lao thẳng tới chỗ này lại thành ra xoay ngược cắm đầu xuống đất, một góc chừng sáu mươi độ!
- Gru…
Leviathan trồi lên với cái đầu đẫm một thứ nước màu xanh lợt, hai mắt như nứt toác:
- Giỏi lắm đồ cơ bắp, ta đã nhường mi quá nhiều rồi đấy!
- Nhìn kỹ đây Judas. Park Jong Seok thủ thế, khí định thần nhàn nghiêm mặt nhìn Hoàng: - Hôm nay ta sẽ dạy cậu một vài bài học.
- Với danh dự là một trong bảy ác đồ, ta sẽ cho mi một cái chết tàn khốc nhất.
Leviathan lao tới.
- Ta chả có thắc mắc gì về danh dự của mi cả, ả đàn bà thối.
Park Jong Seok né người tránh một cú móc mắt tàn bạo của đối phương, trong khi đầu gối không quên trả đòn.
- …Ta chỉ không tin nó tồn tại mà thôi.
Cú lên gối này..vậy mà khiến cho Leviathan cả bụng dưới gần như lõm xuống! Nhìn rất dọa người.
- Hay lắm!
Hoàng hét lên.
- Đừng chộn rộn. Trận chiến...
Park Jong Seok một chân tiếp đất, nhấc bổng một viên đá to bằng mười mấy lần cơ thể mình, sau đó ném mạnh về phía trước.
-..Giờ mới chỉ bắt đầu.
Chỉ thấy hòn đá tảng khổng lồ đang đà lao đi vun vút thì bị chém ra làm hai, rất ngọt! Tiếp đó, một gương mặt dữ tợn hiện ra. Cơ mà Leviathan quên rằng, đối thủ của ả hôm nay lại không phải đá.
.. Mà là người!
Leviathan còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nắm đấm đã tới!
Một quyền như sơn!
Răng rắc!!
- Tiểu tử, nhìn đây. Tấn công là phải liên hoàn liên tục, như vũ bão. Đó là bài học thứ nhất.
Chỉ thấy Park Jong Seok như một cơn gió lốc, mưa quyền liên tiếp trút xuống người Leviathan như vũ bão. Mỗi một đòn thế tung ra đều mang theo âm thanh gầm rít rợn người. Âm thanh này Hoàng cũng không lạ gì, chính là dao động của khí lưu bị phá rách đột ngột khi tung chiêu “Tấn Lôi”.
Thế nhưng “Tấn Lôi” là tuyệt chiêu thi triển ở khoảng cách xa, song Park Jong Seok lúc này lại dùng nó đánh cận chiến! Tuy vậy uy lực không những không yếu đi mà còn mạnh hơn mấy lần, chưa rõ đây là biến thể gì, Hoàng thật sự lần đầu mới thấy.
Hắn chỉ biết, Park Jong Seok hiện giờ so với mấy phút trước quả thực mạnh hơn rất nhiều. Rất rất mạnh. Song ông trời true ngươi, đúng lúc Hoàng có niềm tin về chiến thắng thì trận chiến có biến chuyển. Chỉ thấy Park Jong Seok đang trong thế áp đảo lại như diều đứt dây bay ngược lại.
Mà trên ngực của ông ta lúc này còn có thêm một nhát chém khá sâu, miệng vết thương trào máu tươi!
- Bài học thứ hai, bất kỳ đợt tấn công như sóng dữ dù mạnh đến thế nào đi nữa..rồi cũng tới lúc phải chấm dứt.
- Đáng chết, thứ như mi...loài người ruồi bọ!
Leviathan hai mắt nổ lửa lao tới, dường như vô cùng tức giận. Cả người ả lúc này trơ ra như bộ xương, hai tay giơ lên đan chéo trước mặt, cánh tay còn dính đầy máu tươi. Thế trận chỉ trong thoáng chốc đã đảo chiều.
Lúc này thì Hoàng mới nhận ra, cái gì đã gây nên vết chém lớn giữa ngực “Thần Quyền”. Hai cánh tay của Leviathan hiện giờ không khác gì thần binh lợi khí, mỗi nhát chém ra đều kinh thiên động địa, sắc bén lăng lệ, uy lực đến “Tấn Lôi” cũng không thể so sánh.
- Bài học thứ ba, dù đối thủ có mạnh đến thế nào…tâm cũng tuyệt đối không được loạn.
Park Jong Seok đưa hai tay lên che mặt, chỉ lo thủ thế!
- Chết đi, chết đi, chết đi!!!!
Lúc này Le Josh từ trong hôn mê đã tỉnh lại. Hắn chỉ thấy cả người nhẹ bỗng, nhìn kỹ thì mới biết lúc này đang nằm trên lưng Hoàng , còn gã thì lê từng bước khó khăn mà chạy.
-Chúng...chúng ta đang ở đâu? Mụ đàn bà kia..đâu rồi, đâu rồi?
- Im đi. Hoàng nghiến răng: - Giờ không phải là lúc nói nhảm. Tự đi được rồi à, vậy thì đừng có nằm ì ra đó nữa.
Le Josh thử cựa quậy, lập tức đau đớn như thủy triều tràn tới khiến hắn suýt nữa thì ngất xỉu. Hắn ta quay lại dáo dác nhìn một vòng, tức thì cả người cứng ngắc.
- Đã thấy chưa?
Hoàng cười ngắc ngứ:
- Bây giờ còn không chạy...thì chết chắc.
Chẳng cần phải hỏi Hoàng cũng biết vì sao Le Josh bỗng dưng lại cứng hết cả người. Đơn giản là sợ hãi, thứ sợ hãi nguyên thủy đến từ sâu thẳm linh hồn. Sợ hãi trước những thứ vượt qua phạm vi tưởng tượng của chính mình!
-Cái kia..mà là người sao?
Le Josh lắp bắp, tự hỏi rồi lại tự trả lời. Hắn bỗng thấy nực cười, đúng thế, vốn dĩ đối thủ của hắn đã không phải là người!
Thứ áp lực đáng sợ đó..mặc dù chỉ đứng từ xa quan chiến, thế nhưng cũng đủ để khiến trái tim Hoàng cũng như Le Josh như bị ai đó bóp nghẹt! Sát khí vô cùng vô tận, đi cùng với uy lực chấn nhiếp kinh hồn, như sóng thần giận dữ, làm trời đất tối mờ!
Đó chính là thực lực của “thần thánh” sao? Quả nhiên không phải thứ người thường có thể so sánh.
- Chờ đã! Le Josh đột nhiên lắp bắp: - Dừng lại, Judas!
- Muốn chết sao? Còn sức thì mau chạy!
- Nhưng mà..Gã người Hàn Quốc phản công rồi!
-Thật sao?
Hoàng không nén được ngạc nhiên, áp chế cơn sợ hãi mà quay đầu lại. Đây thực sự là một canh bạc. Song sau này mỗi khi nhớ lại, hắn đều không khỏi tán thưởng quyết định lúc này của bản thân.
Trận chiến kia đã đi đến hồi cuối.
Quả thực, đã phản công rồi! Sau hơn hai phút liên tiếp chống đỡ, Park Jong Seok cuối cùng cũng đã phản công rồi! Chỉ thấy nơi hai người chiến đấu lúc này đã không còn bất cứ thứ gì còn nguyên vẹn. Mà Leviathan, lúc này đã bị đánh bật ra xa. Nếu để ý thì sẽ thấy một bên mặt của mụ lúc này đã hoàn toàn biến dạng, hơn nữa phần đầu còn bị xoay một vòng chín mươi độ.
- Hừ, ngươi quả là tên mạnh nhất trong loài người mà ta từng gặp.
Leviathan dùng tay sửa lại cần cổ nói:
- Quá khen.
- Loài người, mi là ai? Tại sao đã năm lần tái sinh, ta chưa hề gặp ai mạnh như ngươi?
Leviathan rít lên:
-…Ngươi nhất định không phải là một trong Thất Diệu, trên người mi không có mùi của chúng. Vậy thì chẳng lẽ ngươi là..đúng rồi, mi là Jeff Agoos? Ồ không, lão già đó đã chết ngắc rồi, bằng chứng là chúng ta đã gặp truyền nhân của hắn. Đều không phải, vậy thì mi rốt cuộc là ai?
- Nếu ngươi đã mệt thì chúng ta dừng ở đây, hôm khác đánh tiếp. Đừng kiếm cớ kéo dài thời gian mà làm gì.
- Ngươi nói cái gì ?
Leviathan rít lên, cả người xù như con nhím:
- Ngươi coi thường ta? Hừ hừ, loài người ngu độn, đừng quên trong quá khứ, chúng ta đã năm lần giành chiến thắng, lần này cũng không phải là ngoại lệ!
- Đó là vì trước đây mi đã không gặp ta mà thôi.
Park Jong Seok cười.
Sát ý ngút trời!
Chỉ thấy trên ngực Park Jong Seok, rồi cả hai bắp đùi, nhoáng một cái xuất hiện đồng thời thêm ba vết chém, nhìn thấy cả xương trắng bên trong. Sắc mặt của “Thần Quyền” tức thì đại biến!
- Cái này..là đao khí?
Park Jong Seok trong nháy mắt lùi lại mấy chục bước!
- Ha ha, lúc chúng ta xưng hùng xưng bá, nhóc con ngươi vẫn còn trong trứng nước. Hạng giòi bọ như các ngươi, được chứng kiến sức mạnh vĩ đại của Phạt Tội chúng ta, âu cũng là cái phước.
Hoàng và Le Josh đứng ở xa không hiểu mô tê gì, chỉ thấy phút chốc đã có một bóng đen từ đâu hiện ra chắn trước mắt. Chính là Park Jong Seok. “Thần Quyền” nhanh như cắt ấn đầu hắn cùng với Le Josh chúi xuống đất.
Chỉ thấy tiếng gió lướt qua, rồi máu tươi tung tóe! Một thứ văng lên giữa không trung. Đó là cánh tay phải của “Thần Quyền”!
- He he, ép ta phải chơi chiêu, mi chính là người đầu tiên.
Tiếng nói chat chúa phát ra từ trên không trung.
Tránh!
Hoàng chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng! Lúc hắn nhận ra mình đã bị ném đi, thứ cuối cùng Hoàng thấy được là bóng hình cao lớn của Park Jong Seok, trước khi bị một tràng tiếng nổ lớn nhấn chìm. Mặt đất nơi hai người đứng ban nãy thoáng chốc bị cày xới thành một cái hố sâu không thấy đáy!
Kết thúc rồi sao?
Hoàng vác Le Josh lộn người triệt tiêu quán tính. Lúc này hắn đã quên cả việc trốn chạy.
-Bên trên!
Le Josh hét lên. Chiến trường giờ đã chuyển hướng lên trên không trung. Chỉ thấy Park Jong Seok đang nắm thế chủ công, “Liên hoàn Tấn Lôi” tung ra ở khoảng cách gần. Tấn Lôi lần này, chỉ dùng một tay! Kết quả là ngay đến chéo áo Leviathan cũng không chạm tới nổi.
-Vẫn còn giấu bài sao? Con người?
Leviathan thoát khỏi thế công, cười hô hố nói.
-..Ngươi thấy rồi?
Thần Quyền sắc mặt tái đi.
- Ha ha, ta đã nhìn thấu từ đầu rồi. Con người, ngươi dùng chính là thuật phản kích. Dựa vào kinh nghiệm cùng óc quan sát kinh người mà nhìn thấu sơ hở của đối thủ, từ đó đứng vào thế bất bại, chờ thời cơ tung một đòn toàn lực tất sát, nghịch chuyển tình thế. Ta nói có chỗ nào sai không?
-..Chỉ tiếc là tốn hơn hai phút chịu đòn, vẫn chưa thể nhìn thấy cái gì.
- Ngươi giỏi lắm, con người. Gấp gáp tấn công mi, ngược lại sẽ càng thêm khốn đốn. Chỉ tiếc là..kế hoạch tuy hoàn hảo, thế nhưng còn phải nghĩ xem đối thủ của mình là ai. Trận chiến này ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã thua không thể nghi ngờ.
- Nói chi lắm lời. Muốn đánh thì tới!
Trong lúc nói chuyện, cả hai vậy mà vẫn không ngừng đối chiêu. Mà giây phút dứt lời, Thần Quyền lại là toàn lực xuất một quyền!
Một quyền này là từ đầu trận giờ mới thấy, uy lực tuyệt đối kinh thiên. Hoàng chỉ thấy cả đất trời như tối sầm, mặc dù đang đứng rất xa nhìn lên, song cũng bị uy thế của nó khiến cho đầu váng mắt hoa!
Chỉ là, một quyền này vẫn không thể giải quyết được Leviathan!
Chỉ thấy Leviathan hai mắt tối mịt, hai tay đưa lên đan chéo lấy nhau, cả người nhìn qua gần như là bất động. Tư thế này nhìn qua thì đơn giản, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng đỡ một quyền toàn lực như sấm động vừa rồi của Park Jong Seok. Hơn nữa còn mang theo lực áp bức kinh người.
Trên vầng trán rộng của “Thần Quyền”, một giọt mồ hôi chảy xuống. Giờ khắc này, chỉ một khắc thất thần thôi cũng đủ để mất mạng.
...Kết thúc rồi.
Chỉ thấy Park Jong Seok hai mắt nhắm lại, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc bước về phía trước một bước rút ngắn khoảng cách. Cánh tay trái giơ lên, đè cứng lấy song thủ của đối phương.
Phát sau nhưng đến trước! Một chiêu này thực sự tinh diệu đến không thể tả bằng lời. Chậm một chút hay sớm một chút đều gây họa sát thân, nhưng tung ra đúng thời điểm lại khiến một đòn nặng tựa ngàn cân của Leviathan bị chặn lại từ lúc còn chưa xuất chiêu!
Từng đòn từng đòn của hai người lúc này đều là sát chiêu. Chỉ một khắc lơ là đều phải đánh đổi bằng cái chết.
“Giỏi lắm, con người. Chỉ tiếc là..mi chỉ còn một tay!”
Cùi chỏ của Leviathan gạt mạnh tay trái của “Thần Quyền”, tay còn lại như lưỡi đao quét ngang hông. Những tưởng một đòn này sẽ phạt cả người Park Jong Seok ra làm hai, thế nhưng lại thần không biết quỷ không hay bị chặn lại!
Mà thứ chặn nó lại…chính là cái chân phải của “Thần Quyền”. Ai nói rằng “Thần Quyền” chỉ biết dùng mỗi tay?
- Ngươi...
-Bài học thứ tư, bất ngờ luôn là yếu tố cần thiết cho chiến thắng.
Cơ hội mà Park Jong Seok chờ đợi từ đầu trận tới giờ cuối cùng cũng tới rồi! Mặc dù chỉ là trong tích tắc. Một kích tất sát!
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Park Jong Seok như quả tên lửa rời bệ phóng, một nam một nữ như dính lại làm một, tạo ra một vệt kéo dài trên không trung!
Trúng rồi!
Hoàng và cả Le Josh gần như nín thở, đây chính là giây phút quyết định vận mệnh của cả ba người bọn họ. Thành hay bại, chính là ở lúc này.
Chính là ở lúc này.
…Chỉ thấy Park Jong Seok giống như diều đứt dây, rơi xuống. Cánh tay trái của ông ta lúc này đã có thêm một con dao đen ngòm ghim vào tận xương, máu tươi từ đó chảy không ngừng!
Hoàng bỏ lại Le Josh, tức tốc dùng hết sức bình sinh thi triển Ảnh Bộ lại gần, xốc nách đỡ lấy Park Jong Seok đang rơi xuống.
- “Thần Quyền”, ông thế nào rồi?
- Khục..không ổn cho lắm.
- Còn sức để chạy không?
- Quyền của ta..vốn dĩ đã đánh trúng điểm yếu của ả ta, khục..nhưng lại bị một thứ sức mạnh kỳ lạ làm tan đi khắp nơi..không gây được sát thương lớn nhất. Chết tiệt, ả đàn bà đó...đơn giản là không tồn tại nhược điểm.
- Yên tâm đi, có chết thì cùng chết.
Hoàng nghiến răng.
- Nhưng..sao máu trên tay ông cứ chảy mãi không ngừng? Lại còn càng lúc chảy càng nhiều?
-Đó là do “Phệ huyết chủy”.
Leviathan như u hồn bám người không tha, lúc này đã tiếp đất từ lúc nào. Một bên ngực của mụ giờ này biến dạng lõm vào, thương thế trên người không hề ít, xem ra cũng khá chật vật.
- “Phệ Huyết Chủy” vốn là vật thiếp thân của Thực Thần, nơi trúng đao máu chảy không ngừng, không cách nào cầm được. Cho dù có khỏe đến thế nào đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ mất một phút là mất hết máu mà chết, là thứ lợi khí khiến địch thủ mau chóng xuống sức. Ngay cả thánh thần cũng không ngoại lệ.
-Hèn hạ.
Hoàng nhổ một bãi nước bọt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Lúc nãy hắn đã đem nửa người dưới ráp lại, song vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Thế nhưng bây giờ vết hàn gắn cơ bản đã không còn nhìn ra được nữa. Trước cảnh tượng hồi phục ghê người này, leviathan vậy mà không hề để ý. Bởi vì trong mắt “ác đồ của sự ghen tỵ” lúc này chỉ có một người.
- Muốn một quyền hạ gục ta..đó là chuyện không thể nào. Song ép ta phải dùng đến bài này, loài người, ngươi thật đáng khen ngợi đấy. Mặc dù ta vẫn thắc mắc không hiểu sao đột nhiên ngươi lại mạnh lên đột biến đến như vậy. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Coi như ân huệ cuối cùng ta dành cho ngươi.
Nói rồi từ từ tiến lại gần, song xem ra cũng không có ý định lập tức hạ thủ.
“Park Jong Seok, có nghe tôi nói gì không? Tôi có cách này. Hiện giờ chỉ còn tôi là còn đủ sức, ông chạy trước đi, mọi chuyện hôm nay không liên quan đến ông. Tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng ả đàn bà điên này.”
Hoàng dùng giọng bụng nói, thế nhưng nhìn Park Jong Seok lúc này cả người đầy vết thương lớn nhỏ, sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải đã mất, tay trái thì bị con dao đen ngòm đâm ngang xương, máu chảy không dứt, có lẽ đã không thể cầm cự được lâu.
-Cậu đang..khục.. kể chuyện cười đó à?
Park Jong Seok ho khù khụ, nói rồi đưa cánh tay trái lên ngang miệng, quyết đoán ngậm lấy chuôi đao rút mạnh. Máu tươi theo lưỡi dao tuôn ra đã nhiều nay lại càng nhiều hơn, đỏ thẫm cả một khoanh đất nhỏ.
-Được rồi. Dù sao thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp..Mất một tay, vậy làm gì còn ”Thần Quyền” trên đời nữa? Thế nhưng mà..khục..trước lúc chết, ta vẫn còn một điều nuối tiếc canh cánh trong lòng. Judas..không, Lê Minh Hoàng,…cậu có đồng ý đáp ứng ước nguyện cuối cùng này của ta không?
- Là..cái gì?
- Hãy nhận lời làm…đệ tử của ta.
Sắc mặt của Hoàng thoáng cái cứng ngắc, nhưng nhìn một bên tay trái của “Thần Quyền” đang không ngừng chảy máu, hắn không kịp suy nghĩ gì mà gật đầu.
- Được.
- Các ngươi trăn trôi xong chưa? Leviathan liếm môi đi tới: - Rất tiếc, thời gian đã hết rồi.
- Tốt, đệ tử ngoan.
Park Jong Seok cười khan, gương mặt nhất thời tràn đầy mãn nguyện:
- Nhìn kỹ , đây chính là bài học cuối cùng mà vi sư muốn dạy cho con. Khục.
/241
|