- Bí kỹ này là sự kết hợp của “Nhất Thốn Quyền”, tuyệt kỹ lừng danh làm nên danh tiếng của “vua kungfu” Lý Tiểu Long, Giga Break và kinh nghiệm cả đời của ta. Đó chính là thứ mà “Thần Quyền” này tự hào nhất… Nhất Chỉ Quyền!
Hoàng nhìn Park Jong Seok. Hắn đang định mở miệng thì lại vô thức ngậm mồm. Nét mặt kiên định này..hắn thấy được ở đó một niềm tin kiên định vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng..thật sự có cơ hội sao?
- Ông..
Xé một mảnh vải áo, Hoàng băng vội lấy vết dao đâm trên cánh tay trái của Park Jong Seok, trong khi máu vẫn chảy ròng ròng.
- Một khi chưa ngã ngũ, vậy ai thắng ai còn chưa biết. Không còn nhiều thời gian nữa. Nghe này, thầy cần sự trợ giúp của con.
Đôi mắt của “Thần Quyền” trắng dã, hằn đầy tia máu.
- Vâng.
- Bằng bất cứ cách nào cũng được. Hãy đưa ta lại gần đối phương. Gần nhất có thể.
Nhìn vết thương máu vẫn chảy lênh láng, Hoàng biết lúc này đã không thể chần chờ. Hắn xốc nách Park jong Seok đứng lên, âm trầm nhìn kẻ thù trước mặt.
Leviathan vốn đang cười. Nhưng không hiểu sao, ả cảm thấy bầu không khí lúc này có chút gì đó không thích hợp. Rất khó chịu.
Cảm giác này…
Leviathan nhìn hai gã đàn ông gần như tàn phế trước mắt, cặp mắt mở lớn không chớp.
Đó là một thứ cảm giác áp bách, giống như con kiến đứng trước mặt con voi, như loài người đứng trước sức mạnh to lớn của đại tự nhiên, hung tàn như dã thú. Điều Leviathan cực kỳ khó tin đó là..cảm giác đó lại đến từ hai gã “loài người” trước mặt ả kia!
Không thể nào!
Thình thịch, thình thịch….
Leviathan giống như con cá, há miệng không ngậm lại nổi. Đầu óc như ngưng trệ, rồi khẽ nổ ầm lên một tiếng.
Thằng nhãi kia..thằng nhãi kia…
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Hoàng nhìn chằm chằm Leviathan. Không hiểu sao lúc này, hắn có cảm giác ả đàn bà trước mặt kia rất là quen, giống như đã gặp từ rất lâu rồi.
Kỳ lạ.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó! Hơi thở của Park Jong Seok trong ngực hắn đã càng ngày càng yếu!
Hoàng bắt đầu di động. Hắn chậm rãi bước từng bước lại gần. Lúc này khoảng cách giữa hắn, Park Jong Seok với Leviathan chỉ chưa đầy chục mét, tương đương năm, sáu bước chân của hắn.
Hoàng bước rất chậm, thế nhưng khó hiểu nhất là đối thủ của hắn lại chỉ đứng im không động. Điều này cả Hoàng và Park Jong Seok đều không thể giải thích. Chỉ thấy Leviathan đứng như trời trồng tại đó, mắt mở lớn. Sơ hở, hay đó là âm mưu của đối phương? Mặc kệ đó là gì, lúc này bọn họ chỉ còn cách đánh cược.
Hoàng đâu có biết, từng lỗ chân lông của Leviathan lúc này đều đang không ngừng run rẩy.
Song Hoàng không nhận ra, không có nghĩa là ở đây không có ai nhận ra. Huống gì ngay tại chỗ này còn có một vị đại tông sư võ học.
Chính là lúc này!
Cánh tay trái của Park Jong Seok giơ ngang ngực, nắm lại thành quyền! Cùng lúc đó, Hoàng rống lớn một tiếng, chân phải dậm mạnh lấy đà liều chết lao thẳng.
Đó chính là..“Nhất Chỉ Quyền”!
Tất cả…kết thúc rồi.
Đến khi tỉnh lại, cũng không biết là đã trải qua bao lâu, song khi Hoàng hoảng hốt nhìn ra ngoài trời thì nhận ra trời đã tối mịt.
Ngơ ngẩn một hồi, hắn vùng khỏi chăn lao ra khỏi phòng. Mở cửa xông ra ngoài, hắn vẫn còn thấy dấu vết của trận chiến kinh hồn kia. Điều này chứng tỏ mọi thứ không phải là mộng!
Không phải là mộng!
Hoàng lao xồng xộc vào trong nhà, như muốn lục tung tất cả mọi thứ. Cuối cùng hắn cũng thấy được thứ mình cần, đó là ở trong phòng của Đông Phương Ngân Nguyệt. Cô gái tóc vàng này hiện đang ngồi bên giường, chỉ mặc áo lót hờ hững cùng quần jean ngắn đầy sexy. Thế nhưng Hoàng chỉ nhìn thoáng qua, thứ khiến hắn chú ý là người nằm trên giường kìa.
- Cậu làm gì thế? Đông Phương Ngân Nguyệt thấy Hoàng từ đâu xộc tới, còn tự tiện đẩy cửa phòng mình xộc vào thì mặt mày cau lại thấy rõ: - Không phải giữa ban ngày muốn hiếp con gái nhà người ta đấy chứ?
Hoàng lật đật chạy tới. Nằm trên giường là Park Jong Seok, mắt nhắm như đang ngủ. Hắn theo bản năng nhìn lại vết thương nơi tay trái của ông ta thì thấy nó đã được băng lại, còn nổi u một cục. Song máu đã không còn chảy nữa, hắn không khỏi thở phào.
- Ông ta..không sao chứ?
- Vẫn chưa chết được.
Đông Phương Ngân Nguyệt gẩy gẩy mấy sợi tóc đùa nghịch trên trán:
- Cũng may là có ta ra tay kịp thời, dùng sức mạnh của thủy thần đóng băng vết thương nơi tay trái. Chỉ chậm chừng nửa phút nữa là hết cứu. Các ngươi nên cảm ơn ta đi.
Hoàng kiểm tra, thấy “Thần Quyền” vẫn còn thở thì mới an tâm. Hắn cúi đầu trước Đông Phương Ngân Nguyệt, cảm kích.
- Cảm ơn cô đã cứu mạng !
Đông Phương Ngân Nguyệt hếch mặt không đáp.
- Còn..mụ đàn bà kia thì sao? cô đã đánh đuổi ả ta đi rồi?
- Ngươi ra ngoài kia thì biết.
Đông Phương Ngân Nguyệt chỉ tay ra ngoài sân.
- À, còn Le Josh thì sao? Cậu ấy không việc gì chứ?
Đông Phương Ngân Nguyệt chỉ chỉ tay sang phòng bên. Hoàng qua đó thì thấy gã này cũng đang nằm ngủ mê man, cả người từ trên xuống dưới đầy vết thương, song xem ra không quá nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Nhớ lại lời của Ngân Nguyệt ban nãy, hắn bán tín bán nghi bước ra ngoài sân.
Cuối cùng thì hắn cũng đã có câu trả lời.
Hoàng trân trối nhìn. Trên khoanh đất trống là một xác chết. Mà cái xác này hắn cũng chẳng lạ gì, là của kẻ vừa rồi một mình chọi với hắn, Park Jong Seok và Le Josh mà vẫn chiếm thế thượng phong!
Một trong “Phạt Tội”!
Đã chết rồi!
Leviathan, người đàn bà đại diện cho Ác Đồ của sự ghen tỵ, lúc này chỉ còn là cái xác không hồn nằm dài dưới mặt đất bụi bặm, ngực phải bị thủng một lỗ to tướng có thể thò đầu qua được, giống như bị máy khoan đục qua vậy. Đến lúc chết mắt vẫn mở trừng trừng.
Là ai? Là ai làm?
Hoàng chạy một mạch vào nhà.
- Ngân Nguyệt, là cô làm…có phải không?
Hoàng xộc vào phòng, chỉ thấy cô nàng tóc vàng giật mình đánh thót một cái, xoay người quay lại, đồng thời dưới chân cô ta, một vật rơi xuống đất đánh “keng” một cái.
Nhìn kỹ, Hoàng há hốc miệng, đó chính là “cái nhẫn đen” của Ninh Sạn Yêu Nhiên!
Hoàng trợn mắt lao tới nhặt chiếc nhẫn kia lên. Đúng là nó! Chính là chiếc nhẫn và cũng là “bản thể” của Ninh Sạn Yêu Nhiên. Thế nhưng tại sao nó lại ở đây?
- Cô..sao cô lại có thứ này?
- Ta..Đông Phương Ngân Nguyệt ngắc ngứ: - Ta nhặt được nó trên người mụ đàn bà đã chết ngoài kia. Có vấn đề gì sao?
Hoàng như nhớ ra điều gì, dùng hết sức lấy tay chà chà lên chiếc nhẫn, song một lúc vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra.
- Cô còn nhặt được gì nữa, mau đưa hết ra đây!
Hoàng gầm lên.
Đông Phương Ngân Nguyệt không rõ vì thái độ hung hãn của hắn hay là nể mặt, thành thành thật thật lôi mấy thứ giấu sau lưng ra. Gồm có một cái vòng đeo tay nhỏ bằng đồng hoen rỉ, một cây kim màu đỏ, cuối cùng là một con búp bê rách.
- Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Hoàng vớ bừa lấy cái vòng đeo tay bằng đồng. Hắn mới chà một cái, chỉ thấy nhoáng lên, trong phòng đã có thêm một người từ lúc nào. Đó là một cô gái..không, là gái hay trai còn chưa xác định được, chỉ biết rằng “hắn” có một gương mặt dễ nhìn và đeo bông tai như con gái, song quần áo tóc tai thì lại rất “man”. Tất nhiên là ngực phẳng.
“Hắn” mặc một cái áo pull chui đầu màu đỏ và quần thụng, chân đi giày thể thao, đeo kính. Sau khi thoát ra khỏi “viên đá” kia, hắn ta nhìn nhìn ngó ngó xung quanh một hồi, sau đó mặt lạnh te nhìn Hoàng và Đông Phương Ngân Nguyệt.
- Ai là người thả tôi ra thế?
“Hắn” cất tiếng,. giọng nói thanh thoát, song cũng không có vẻ gì là nữ tính. Lúc này cả Hoàng và Ngân Nguyệt đều đang bất ngờ nên không ai kịp trả lời. Song “hắn” cũng không tỏ thái độ gì, hỏi xong một câu thì bước ra cửa rời đi, nhanh cũng như lúc mới xuất hiện vậy.
- Hắn ta là Mar siêu cấp sao? Đông Phương Ngân Nguyệt lúc này mới hồi thần, nhìn Hoàng trợn tròn hai mắt: - Cậu..chẳng lẽ cậu..
Hoàng không thèm nhìn cô ta, tay cầm chiếc nhẫn màu đen chà chà mấy cái nữa, nét mặt lộ vẻ phiền não.
- Mar siêu cấp có thể thay đổi chủ thể. Đông Phương Ngân Nguyệt lắp bắp, đoạn đưa cây kim và chiếc vòng cho Hoàng, nói: - ..Cậu thử xem, biết đâu bạn cậu lại bị chúng nhốt ở trong đó.
Hoàng không đủ kiên nhẫn để suy nghĩ tiếp, cầm lấy hai vật kia từ tay Ngân Nguyệt..
“Rầm”
CHỉ thấy căn gác nhỏ thoáng cái đổ sụp xuống. Từ trong đống đổ nát, Hoàng một tay còn bê nguyên cả cái giường của Park Jong Seok chật vật thoát ra, quay đầu lại.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, cổ họng Hoàng khẽ nuốt ực một ngụm nước bọt.
Sừng sững đứng giữa đống đổ nát kia là một sinh vật khổng lồ cao hơn năm chục mét. Một sinh vật có đầy đủ tứ chi như con người, có khác chăng chỉ là hai chiếc sừng ba nhánh như sừng hươu màu bạc, thân thể in đầy những hoa văn hình trôn ốc và nhánh cây, chằng chịt và hai cánh tay khổng lồ to bè không hề tương xứng với cơ thể chút nào.
Con quái vật to lớn che khuất ánh mặt trời…
Hoàng còn đang choáng ngợp thì con quái vật kia đột nhiên quay đầu về phía hắn. Chỉ thấy cái miệng rộng đầy răng mọc lởm chởm của nó há to rống lớn một tiếng.
Hoàng giật mình luống cuống lùi lại. Con quái vật chống hai cánh tay to bè xuống đất, thế rồi quay đầu, tứ chi dậm một cái lao thẳng về phía bìa rừng mất hút.
-Cái..cái quái gì thế?
Đông Phương Ngân Nguyệt không biết bò từ chỗ nào tới hỏi.
- Cô làm như tôi biết rõ lắm không bằng.
Hoàng nhún vai, để cái giường xuống, sau đó chạy vào trong đống đổ nát bắt đầu lùng sục, mồm hét lớn:
- Le Josh, Le Josh, nghe rõ không? Cậu đang ở đâu?
Vẫn còn một người ở trong nhà nha. À, phải là hai người mới đúng, không biết Chúc Tam Mê có ở phòng hay không? Mấy hôm nay Hoàng cũng không thấy con bé. À, cả Linh Chi nữa chứ.
- Josh! Josh!
- Cứu..với..
Khoảng mười lăm phút sau, có tiếng người kêu cứu nhè nhẹ. Là giọng con gái. Hoàng lần tìm, sau đó lật tung đống gạch đất. Hắn thấy một người đàn bà bị chôn trong đó, không phải Chúc Tam Mê. Người này hắn không hề quen. Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ, để tóc dài, cũng khá là xinh, nhất là đôi môi đỏ chót nhìn rất quyến rũ và gợi cảm, song nhìn mặt có vẻ hơi dừ, có lẽ là hơn tuổi hắn.
Chỉ là nếu như hắn nhớ không nhầm, sau mấy trận xích mích gần đây, chủ nhà trọ và khách thuê đều đã bỏ nơi này mà chạy hết rồi cơ mà? Lẽ nào vẫn còn người ở lại?
- Không sao rồi. Xin lỗi vì đã liên lụy tới chị.
- Này này! Cậu gì kia ơi..
- Sao vậy?
- Sao trăng gì, đã giúp thì giúp cho trót chứ! Anh nỡ để một cô gái chân yếu tay mềm bị chôn ở đây ư?
- Xin lỗi.
Hoàng gãi đầu. Hắn kéo người phụ nữ kia dậy, chỉ thấy mùi nước hoa nồng xộc thẳng vào mũi, khiến hắn thoáng cái hơi đờ người ra, người phụ nữ kia bám nhẹ lấy người hắn lấy đà đứng lên. Hoàng cảm thấy có cái gì đó lướt qua trán mình, chỉ chưa đầy 1/10 giây, như chuồn chuồn lướt nước. .
- Cám ơn chàng trai.
- Không có gì.
- Ài, bụi đất lấm lem hết cả rồi. Cậu..cậu gì ơi!
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu có mang khăn tay theo hok, cho tôi mượn chút nha.
- Không có khăn tay. Hoàng thò tay vào túi quần sau theo bản năng, rút ra một khoanh giấy.
- Cái đó cũng được.
Người phụ nữ váy đỏ giật lấy khoanh giấy trong tay hắn, bắt đầu cẩn thận lau chùi đất cát vương trên mặt. Hoàng há hốc miệng hình chữ A, chỗ giấy đó là hắn dùng để xì mũi, tại mấy ngày nay bị cảm vặt. Thế nhưng xem ra bây giờ nói cũng bằng thừa.
Hoàng quay đi, hắn còn phải tìm Chúc Tam Mê. Song hắn vừa đi được hai bước thì sau lưng lại có người kêu ré lên.
- Ái da!
Hắn quay đầu lại. Chỉ thấy cô gái kia đang ôm chân, mặt mày bí xị ngồi xổm dưới đất nhìn hắn với vẻ đáng thương.
- Tôi bị gãy chân rồi. Chỗ này vắng vẻ như vậy, biết nhờ ai đây, huhuhuh.
Hoàng thở dài. Hắn còn đang định mở miệng thì đằng sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập nặng nề, khiến cho mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.
Sax..không phải là con quái vật kia quay trở lại đấy chứ?
Hoàng quay lại. Rất tiếc, phán đoán đã trở thành sự thật. Con quái vật cao hơn năm mươi mét hình thù kỳ dị kia..không ngờ lại quay trở lại! Hắn nhìn Đông Phương Ngân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, đầu óc nhẩm tính kế hoạch, sau đó vụt môt cái dùng ảnh bộ lại gần.
- Không xong rồi. Xem ra nó không định bỏ qua cho chúng ta.
- Cậu ở lại mạnh khỏe, bye bye nha.
Đông Phương Ngân Nguyệt đáp gọn lỏn.
- Này, không có đùa đâu nhé.
Hoàng hoảng hốt, song “truyền nhân của Thủy Thần” thoáng cái đã chạy xa, làm hắn khóc không ra nước mắt. Đầu óc cấp tốc xoay chuyển, Hoàng không kịp suy nghĩ nhiều mà lập tức xốc nách Park Jong Seok, sau đó phi thân về phía người phụ nữ mặc váy đỏ kia.
- Chạy mau!
Thế nhưng khoảng cách hơn hai mươi mét, lại bị con quái vật kia dùng đúng một bước chân san lấp. Nhìn con linh trưởng dị hợm to như quả núi án ngữ trước mặt này, Hoàng hối hận thì đã muộn. Biết thế hắn đã không đụng tới mấy món quỷ quái kia rồi…
- Này, đây là thú cưng của cậu hả? Người phụ nữ áo đỏ ngây thơ vô số tội hỏi: - Con gì mà to dữ vậy?
Đúng lúc Hoàng đang gồng mình chuẩn bị tâm trí để có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, một tiếng cười trong trẻo bỗng vang lên bên tai hắn, là từ phía trên truyền xuống. Không ngờ..lại có chút quen quen.
- Linh Chi?
Hoàng giật mình nhìn lên trên, chỉ thấy trên bờ vai rộng lớn của con quái vật kia có một bóng hình bé nhỏ đang ngồi vắt vẻo. Chỉ thấy con quái vật to lớn chìa bàn tay to đùng đỡ lấy người đó, sau đó cúi mình, đặt nó nhẹ nhàng xuống đất.
Hoàng nhìn Park Jong Seok. Hắn đang định mở miệng thì lại vô thức ngậm mồm. Nét mặt kiên định này..hắn thấy được ở đó một niềm tin kiên định vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng..thật sự có cơ hội sao?
- Ông..
Xé một mảnh vải áo, Hoàng băng vội lấy vết dao đâm trên cánh tay trái của Park Jong Seok, trong khi máu vẫn chảy ròng ròng.
- Một khi chưa ngã ngũ, vậy ai thắng ai còn chưa biết. Không còn nhiều thời gian nữa. Nghe này, thầy cần sự trợ giúp của con.
Đôi mắt của “Thần Quyền” trắng dã, hằn đầy tia máu.
- Vâng.
- Bằng bất cứ cách nào cũng được. Hãy đưa ta lại gần đối phương. Gần nhất có thể.
Nhìn vết thương máu vẫn chảy lênh láng, Hoàng biết lúc này đã không thể chần chờ. Hắn xốc nách Park jong Seok đứng lên, âm trầm nhìn kẻ thù trước mặt.
Leviathan vốn đang cười. Nhưng không hiểu sao, ả cảm thấy bầu không khí lúc này có chút gì đó không thích hợp. Rất khó chịu.
Cảm giác này…
Leviathan nhìn hai gã đàn ông gần như tàn phế trước mắt, cặp mắt mở lớn không chớp.
Đó là một thứ cảm giác áp bách, giống như con kiến đứng trước mặt con voi, như loài người đứng trước sức mạnh to lớn của đại tự nhiên, hung tàn như dã thú. Điều Leviathan cực kỳ khó tin đó là..cảm giác đó lại đến từ hai gã “loài người” trước mặt ả kia!
Không thể nào!
Thình thịch, thình thịch….
Leviathan giống như con cá, há miệng không ngậm lại nổi. Đầu óc như ngưng trệ, rồi khẽ nổ ầm lên một tiếng.
Thằng nhãi kia..thằng nhãi kia…
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Hoàng nhìn chằm chằm Leviathan. Không hiểu sao lúc này, hắn có cảm giác ả đàn bà trước mặt kia rất là quen, giống như đã gặp từ rất lâu rồi.
Kỳ lạ.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó! Hơi thở của Park Jong Seok trong ngực hắn đã càng ngày càng yếu!
Hoàng bắt đầu di động. Hắn chậm rãi bước từng bước lại gần. Lúc này khoảng cách giữa hắn, Park Jong Seok với Leviathan chỉ chưa đầy chục mét, tương đương năm, sáu bước chân của hắn.
Hoàng bước rất chậm, thế nhưng khó hiểu nhất là đối thủ của hắn lại chỉ đứng im không động. Điều này cả Hoàng và Park Jong Seok đều không thể giải thích. Chỉ thấy Leviathan đứng như trời trồng tại đó, mắt mở lớn. Sơ hở, hay đó là âm mưu của đối phương? Mặc kệ đó là gì, lúc này bọn họ chỉ còn cách đánh cược.
Hoàng đâu có biết, từng lỗ chân lông của Leviathan lúc này đều đang không ngừng run rẩy.
Song Hoàng không nhận ra, không có nghĩa là ở đây không có ai nhận ra. Huống gì ngay tại chỗ này còn có một vị đại tông sư võ học.
Chính là lúc này!
Cánh tay trái của Park Jong Seok giơ ngang ngực, nắm lại thành quyền! Cùng lúc đó, Hoàng rống lớn một tiếng, chân phải dậm mạnh lấy đà liều chết lao thẳng.
Đó chính là..“Nhất Chỉ Quyền”!
Tất cả…kết thúc rồi.
Đến khi tỉnh lại, cũng không biết là đã trải qua bao lâu, song khi Hoàng hoảng hốt nhìn ra ngoài trời thì nhận ra trời đã tối mịt.
Ngơ ngẩn một hồi, hắn vùng khỏi chăn lao ra khỏi phòng. Mở cửa xông ra ngoài, hắn vẫn còn thấy dấu vết của trận chiến kinh hồn kia. Điều này chứng tỏ mọi thứ không phải là mộng!
Không phải là mộng!
Hoàng lao xồng xộc vào trong nhà, như muốn lục tung tất cả mọi thứ. Cuối cùng hắn cũng thấy được thứ mình cần, đó là ở trong phòng của Đông Phương Ngân Nguyệt. Cô gái tóc vàng này hiện đang ngồi bên giường, chỉ mặc áo lót hờ hững cùng quần jean ngắn đầy sexy. Thế nhưng Hoàng chỉ nhìn thoáng qua, thứ khiến hắn chú ý là người nằm trên giường kìa.
- Cậu làm gì thế? Đông Phương Ngân Nguyệt thấy Hoàng từ đâu xộc tới, còn tự tiện đẩy cửa phòng mình xộc vào thì mặt mày cau lại thấy rõ: - Không phải giữa ban ngày muốn hiếp con gái nhà người ta đấy chứ?
Hoàng lật đật chạy tới. Nằm trên giường là Park Jong Seok, mắt nhắm như đang ngủ. Hắn theo bản năng nhìn lại vết thương nơi tay trái của ông ta thì thấy nó đã được băng lại, còn nổi u một cục. Song máu đã không còn chảy nữa, hắn không khỏi thở phào.
- Ông ta..không sao chứ?
- Vẫn chưa chết được.
Đông Phương Ngân Nguyệt gẩy gẩy mấy sợi tóc đùa nghịch trên trán:
- Cũng may là có ta ra tay kịp thời, dùng sức mạnh của thủy thần đóng băng vết thương nơi tay trái. Chỉ chậm chừng nửa phút nữa là hết cứu. Các ngươi nên cảm ơn ta đi.
Hoàng kiểm tra, thấy “Thần Quyền” vẫn còn thở thì mới an tâm. Hắn cúi đầu trước Đông Phương Ngân Nguyệt, cảm kích.
- Cảm ơn cô đã cứu mạng !
Đông Phương Ngân Nguyệt hếch mặt không đáp.
- Còn..mụ đàn bà kia thì sao? cô đã đánh đuổi ả ta đi rồi?
- Ngươi ra ngoài kia thì biết.
Đông Phương Ngân Nguyệt chỉ tay ra ngoài sân.
- À, còn Le Josh thì sao? Cậu ấy không việc gì chứ?
Đông Phương Ngân Nguyệt chỉ chỉ tay sang phòng bên. Hoàng qua đó thì thấy gã này cũng đang nằm ngủ mê man, cả người từ trên xuống dưới đầy vết thương, song xem ra không quá nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Nhớ lại lời của Ngân Nguyệt ban nãy, hắn bán tín bán nghi bước ra ngoài sân.
Cuối cùng thì hắn cũng đã có câu trả lời.
Hoàng trân trối nhìn. Trên khoanh đất trống là một xác chết. Mà cái xác này hắn cũng chẳng lạ gì, là của kẻ vừa rồi một mình chọi với hắn, Park Jong Seok và Le Josh mà vẫn chiếm thế thượng phong!
Một trong “Phạt Tội”!
Đã chết rồi!
Leviathan, người đàn bà đại diện cho Ác Đồ của sự ghen tỵ, lúc này chỉ còn là cái xác không hồn nằm dài dưới mặt đất bụi bặm, ngực phải bị thủng một lỗ to tướng có thể thò đầu qua được, giống như bị máy khoan đục qua vậy. Đến lúc chết mắt vẫn mở trừng trừng.
Là ai? Là ai làm?
Hoàng chạy một mạch vào nhà.
- Ngân Nguyệt, là cô làm…có phải không?
Hoàng xộc vào phòng, chỉ thấy cô nàng tóc vàng giật mình đánh thót một cái, xoay người quay lại, đồng thời dưới chân cô ta, một vật rơi xuống đất đánh “keng” một cái.
Nhìn kỹ, Hoàng há hốc miệng, đó chính là “cái nhẫn đen” của Ninh Sạn Yêu Nhiên!
Hoàng trợn mắt lao tới nhặt chiếc nhẫn kia lên. Đúng là nó! Chính là chiếc nhẫn và cũng là “bản thể” của Ninh Sạn Yêu Nhiên. Thế nhưng tại sao nó lại ở đây?
- Cô..sao cô lại có thứ này?
- Ta..Đông Phương Ngân Nguyệt ngắc ngứ: - Ta nhặt được nó trên người mụ đàn bà đã chết ngoài kia. Có vấn đề gì sao?
Hoàng như nhớ ra điều gì, dùng hết sức lấy tay chà chà lên chiếc nhẫn, song một lúc vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra.
- Cô còn nhặt được gì nữa, mau đưa hết ra đây!
Hoàng gầm lên.
Đông Phương Ngân Nguyệt không rõ vì thái độ hung hãn của hắn hay là nể mặt, thành thành thật thật lôi mấy thứ giấu sau lưng ra. Gồm có một cái vòng đeo tay nhỏ bằng đồng hoen rỉ, một cây kim màu đỏ, cuối cùng là một con búp bê rách.
- Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Hoàng vớ bừa lấy cái vòng đeo tay bằng đồng. Hắn mới chà một cái, chỉ thấy nhoáng lên, trong phòng đã có thêm một người từ lúc nào. Đó là một cô gái..không, là gái hay trai còn chưa xác định được, chỉ biết rằng “hắn” có một gương mặt dễ nhìn và đeo bông tai như con gái, song quần áo tóc tai thì lại rất “man”. Tất nhiên là ngực phẳng.
“Hắn” mặc một cái áo pull chui đầu màu đỏ và quần thụng, chân đi giày thể thao, đeo kính. Sau khi thoát ra khỏi “viên đá” kia, hắn ta nhìn nhìn ngó ngó xung quanh một hồi, sau đó mặt lạnh te nhìn Hoàng và Đông Phương Ngân Nguyệt.
- Ai là người thả tôi ra thế?
“Hắn” cất tiếng,. giọng nói thanh thoát, song cũng không có vẻ gì là nữ tính. Lúc này cả Hoàng và Ngân Nguyệt đều đang bất ngờ nên không ai kịp trả lời. Song “hắn” cũng không tỏ thái độ gì, hỏi xong một câu thì bước ra cửa rời đi, nhanh cũng như lúc mới xuất hiện vậy.
- Hắn ta là Mar siêu cấp sao? Đông Phương Ngân Nguyệt lúc này mới hồi thần, nhìn Hoàng trợn tròn hai mắt: - Cậu..chẳng lẽ cậu..
Hoàng không thèm nhìn cô ta, tay cầm chiếc nhẫn màu đen chà chà mấy cái nữa, nét mặt lộ vẻ phiền não.
- Mar siêu cấp có thể thay đổi chủ thể. Đông Phương Ngân Nguyệt lắp bắp, đoạn đưa cây kim và chiếc vòng cho Hoàng, nói: - ..Cậu thử xem, biết đâu bạn cậu lại bị chúng nhốt ở trong đó.
Hoàng không đủ kiên nhẫn để suy nghĩ tiếp, cầm lấy hai vật kia từ tay Ngân Nguyệt..
“Rầm”
CHỉ thấy căn gác nhỏ thoáng cái đổ sụp xuống. Từ trong đống đổ nát, Hoàng một tay còn bê nguyên cả cái giường của Park Jong Seok chật vật thoát ra, quay đầu lại.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, cổ họng Hoàng khẽ nuốt ực một ngụm nước bọt.
Sừng sững đứng giữa đống đổ nát kia là một sinh vật khổng lồ cao hơn năm chục mét. Một sinh vật có đầy đủ tứ chi như con người, có khác chăng chỉ là hai chiếc sừng ba nhánh như sừng hươu màu bạc, thân thể in đầy những hoa văn hình trôn ốc và nhánh cây, chằng chịt và hai cánh tay khổng lồ to bè không hề tương xứng với cơ thể chút nào.
Con quái vật to lớn che khuất ánh mặt trời…
Hoàng còn đang choáng ngợp thì con quái vật kia đột nhiên quay đầu về phía hắn. Chỉ thấy cái miệng rộng đầy răng mọc lởm chởm của nó há to rống lớn một tiếng.
Hoàng giật mình luống cuống lùi lại. Con quái vật chống hai cánh tay to bè xuống đất, thế rồi quay đầu, tứ chi dậm một cái lao thẳng về phía bìa rừng mất hút.
-Cái..cái quái gì thế?
Đông Phương Ngân Nguyệt không biết bò từ chỗ nào tới hỏi.
- Cô làm như tôi biết rõ lắm không bằng.
Hoàng nhún vai, để cái giường xuống, sau đó chạy vào trong đống đổ nát bắt đầu lùng sục, mồm hét lớn:
- Le Josh, Le Josh, nghe rõ không? Cậu đang ở đâu?
Vẫn còn một người ở trong nhà nha. À, phải là hai người mới đúng, không biết Chúc Tam Mê có ở phòng hay không? Mấy hôm nay Hoàng cũng không thấy con bé. À, cả Linh Chi nữa chứ.
- Josh! Josh!
- Cứu..với..
Khoảng mười lăm phút sau, có tiếng người kêu cứu nhè nhẹ. Là giọng con gái. Hoàng lần tìm, sau đó lật tung đống gạch đất. Hắn thấy một người đàn bà bị chôn trong đó, không phải Chúc Tam Mê. Người này hắn không hề quen. Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ, để tóc dài, cũng khá là xinh, nhất là đôi môi đỏ chót nhìn rất quyến rũ và gợi cảm, song nhìn mặt có vẻ hơi dừ, có lẽ là hơn tuổi hắn.
Chỉ là nếu như hắn nhớ không nhầm, sau mấy trận xích mích gần đây, chủ nhà trọ và khách thuê đều đã bỏ nơi này mà chạy hết rồi cơ mà? Lẽ nào vẫn còn người ở lại?
- Không sao rồi. Xin lỗi vì đã liên lụy tới chị.
- Này này! Cậu gì kia ơi..
- Sao vậy?
- Sao trăng gì, đã giúp thì giúp cho trót chứ! Anh nỡ để một cô gái chân yếu tay mềm bị chôn ở đây ư?
- Xin lỗi.
Hoàng gãi đầu. Hắn kéo người phụ nữ kia dậy, chỉ thấy mùi nước hoa nồng xộc thẳng vào mũi, khiến hắn thoáng cái hơi đờ người ra, người phụ nữ kia bám nhẹ lấy người hắn lấy đà đứng lên. Hoàng cảm thấy có cái gì đó lướt qua trán mình, chỉ chưa đầy 1/10 giây, như chuồn chuồn lướt nước. .
- Cám ơn chàng trai.
- Không có gì.
- Ài, bụi đất lấm lem hết cả rồi. Cậu..cậu gì ơi!
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu có mang khăn tay theo hok, cho tôi mượn chút nha.
- Không có khăn tay. Hoàng thò tay vào túi quần sau theo bản năng, rút ra một khoanh giấy.
- Cái đó cũng được.
Người phụ nữ váy đỏ giật lấy khoanh giấy trong tay hắn, bắt đầu cẩn thận lau chùi đất cát vương trên mặt. Hoàng há hốc miệng hình chữ A, chỗ giấy đó là hắn dùng để xì mũi, tại mấy ngày nay bị cảm vặt. Thế nhưng xem ra bây giờ nói cũng bằng thừa.
Hoàng quay đi, hắn còn phải tìm Chúc Tam Mê. Song hắn vừa đi được hai bước thì sau lưng lại có người kêu ré lên.
- Ái da!
Hắn quay đầu lại. Chỉ thấy cô gái kia đang ôm chân, mặt mày bí xị ngồi xổm dưới đất nhìn hắn với vẻ đáng thương.
- Tôi bị gãy chân rồi. Chỗ này vắng vẻ như vậy, biết nhờ ai đây, huhuhuh.
Hoàng thở dài. Hắn còn đang định mở miệng thì đằng sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập nặng nề, khiến cho mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.
Sax..không phải là con quái vật kia quay trở lại đấy chứ?
Hoàng quay lại. Rất tiếc, phán đoán đã trở thành sự thật. Con quái vật cao hơn năm mươi mét hình thù kỳ dị kia..không ngờ lại quay trở lại! Hắn nhìn Đông Phương Ngân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, đầu óc nhẩm tính kế hoạch, sau đó vụt môt cái dùng ảnh bộ lại gần.
- Không xong rồi. Xem ra nó không định bỏ qua cho chúng ta.
- Cậu ở lại mạnh khỏe, bye bye nha.
Đông Phương Ngân Nguyệt đáp gọn lỏn.
- Này, không có đùa đâu nhé.
Hoàng hoảng hốt, song “truyền nhân của Thủy Thần” thoáng cái đã chạy xa, làm hắn khóc không ra nước mắt. Đầu óc cấp tốc xoay chuyển, Hoàng không kịp suy nghĩ nhiều mà lập tức xốc nách Park Jong Seok, sau đó phi thân về phía người phụ nữ mặc váy đỏ kia.
- Chạy mau!
Thế nhưng khoảng cách hơn hai mươi mét, lại bị con quái vật kia dùng đúng một bước chân san lấp. Nhìn con linh trưởng dị hợm to như quả núi án ngữ trước mặt này, Hoàng hối hận thì đã muộn. Biết thế hắn đã không đụng tới mấy món quỷ quái kia rồi…
- Này, đây là thú cưng của cậu hả? Người phụ nữ áo đỏ ngây thơ vô số tội hỏi: - Con gì mà to dữ vậy?
Đúng lúc Hoàng đang gồng mình chuẩn bị tâm trí để có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, một tiếng cười trong trẻo bỗng vang lên bên tai hắn, là từ phía trên truyền xuống. Không ngờ..lại có chút quen quen.
- Linh Chi?
Hoàng giật mình nhìn lên trên, chỉ thấy trên bờ vai rộng lớn của con quái vật kia có một bóng hình bé nhỏ đang ngồi vắt vẻo. Chỉ thấy con quái vật to lớn chìa bàn tay to đùng đỡ lấy người đó, sau đó cúi mình, đặt nó nhẹ nhàng xuống đất.
/241
|