Hoàng nhanh như cơn gió lao tới kéo con bé lại.
Chỉ thấy hai người đứng to nhỏ nói gì đó với nhau cái gì đó không rõ, Đông Phương Ngân Nguyệt thấy con quái vật kia chỉ đứng im lặng chứ không hung dữ như vẻ bề ngoài thì cũng nén nỗi sợ hãi, hiếu kỳ đi tới.
- Cái gì? Con bé này? Thật sao?
Đông Phương Ngân Nguyệt sau khi nghe Hoàng nói xong thì giật mình. Chỉ thấy Linh Chi ngoắc ngoắc tay làm hiệu, con quái vật to lớn cúi đầu xuống đưa cánh tay rộng như cái bè nhẹ nhàng nhấc cô bé lên vai.
- Con bé bảo vừa gặp nó trong rừng. Hoàng nhìn Linh Chi đang nhảy nhót trên vai con khỉ đột khổng lồ kia, lắc đầu nhún vai: - ..Rồi mọi chuyện như cô thấy đấy. Bây giờ thì không phải một, mà là hai tên quậy.
- Không thể nào.
Đông Phương Ngân Nguyệt ngẩng đầu, nheo mắt:
- Nó là Mar siêu cấp, không thể nghi ngờ. Lũ mọi rợ kia giam giữ Mar trong chính linh vật của chúng để tiện đường hấp thu nhằm khôi phục ma lực. Nếu như ả đàn bà kia kịp hấp thu hết những Mar siêu cấp này, hôm nay ai chết còn chưa biết.
- Mar siêu cấp?
Hoàng nhớ tới gã con trai tóc ngắn xuất hiện từ chiếc vòng cổ ban nãy, lại nhìn con quái vật siêu cấp khổng lồ trước mắt. Không còn nghi ngờ, cả hai đều là Mar siêu cấp!
- Mặc dù ta từ lâu đã không bước ra thế giới bên ngoài, nhưng ta cảm nhận được ở nó một sự uy hiếp không nhỏ. Đó là sự nhận thức của kẻ mạnh với kẻ mạnh. Nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì đâu.
Nói rồi cô ta bắt đầu tiến lại gần, song còn cách khoảng mười mét thì bị con quái vật kia chú ý nhìn chằm chằm, nhe hàm răng lởm chởm ra “chào”. Đông Phương Ngân Nguyệt giật mình lùi lại.
- Đầu bò, ngoan nào.
Bị Linh Chi lên tiếng “dạy bảo”, con quái kia lại ngoan như cún. Con bé nhảy xuống đất, tự hào khoe với Hoàng thành tựu gần hai chục phút vừa qua của mình. Hoàng nhìn lại thì thấy chỏm đầu có một nhúm lông của con quái vật không biết từ lúc nào đã được tạo hình rất cute, không chỉ dập xoăn toàn bộ mà còn thắt cả nơ nha.
Sau khi chắc chắn con quái vật to xác hoàn toàn vô hại, ít ra là khi có Linh Chi ở đây, Hoàng mới cất được áp lực trong lòng. Hắn tiếp tục công việc đào bới, một lúc sau thì tìm được Le Josh. Rất may mặc dù..suýt bị chôn sống, gã Việt kiều này cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này.
Đông Phương Ngân Nguyệt nói. Hoàng nhìn dãy nhà trọ giờ đã là đống đổ nát hoang tàn, sầm mặt. Hắn biết đây là chuyện không thể chần chờ. Chỗ này chắc chắn đã bị phát hiện. Hơn hết là, nếu như có một kẻ nữa mạnh ngang mụ đàn bà kia tìm tới, vậy thì cầm chắc cái chết.
Mặc dù không biết rõ lắm về lai lịch những kẻ xưng là “Phạt Tội” kia, song từ những chuyện xảy ra trước giờ thì có thể thấy rõ rằng chúng đang nhằm tới “Thất Diệu”. Và hơn hết là, tất cả bọn chúng đều sở hữu thực lực không thể tưởng tượng, ít nhất là ngang với Danh ác bậc một. Thậm chí còn hơn.
Nhắc tới “Thất Diệu” mới nhớ, hắn là quên mất Oha nha!
Hoàng lục lọi trong đống đổ nát, khó khăn lắm mới tìm được chiếc quan tài bằng đồng đen. Lúc nãy hắn nhớ Oha trước lúc xảy ra chuyện đột nhiên nhảy vô nấp vào trong quan tài. Nếu như có cô giúp một tay, có lẽ trận chiến này đã không đến nỗi thắng thảm như thế. Thật không hiểu ra sao cả..
Hoàng đưa Le Josh và Park Jong Seok tìm một căn nhà trống khác để tá túc. Dân cư chỗ này bây giờ nhìn thấy mấy người bọn hắn là như nhìn thấy quỷ vậy, sớm đã chạy mất dạng hết cả.
- Tàu ngầm neo ngoài kia. Thế nhưng sớm nhất cũng phải chờ đến ngày mai, Le Josh mới có thể miễn cưỡng cầm lái. Mà quên mất, cô có biết lái tàu ngầm không?
- Đừng nói chuyện cái kiểu như rất thân thiết với ta như vậy.
Đông Phương Ngân Nguyệt công khai tỏ thái độ khó chịu, sau đó bỏ đi đâu đó mất dạng.
Hoàng nghĩ mãi không ra mình đã đắc tội cô ta khi nào. Haizz, phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, dù là ở cấp độ nào cũng vậy, muôn đời khó hiểu nha.
Tối hôm đó, Hoàng mất ngủ. Chính xác là đau không ngủ nổi. Cơ thể của hắn ngày hôm nay chẳng khác nào thằn lằn đứt đuôi, đứt cái này lại mọc thay cái khác. Nỗi đau đó có thể bị bỏ quên trong trận chiến, nhưng bây giờ lại như bóng ma dày vò hắn.
“..Nó là Mar siêu cấp, không thể nghi ngờ. Lũ mọi rợ kia giam giữ Mar trong chính linh vật của chúng để tiện đường hấp thu nhằm khôi phục ma lực.”
Hoàng vẫn nhớ như in câu nói đó của Đông Phương Ngân Nguyệt. Hắn lục lại chiếc nhẫn màu đen trong túi. Điều đó chẳng phải có nghĩa là Ninh sạn Yêu Nhiên đã..
“Không..mình không thể đấu lại chúng!”
Trận chiến ngày hôm nay, Hoàng vẫn nhớ như in đến từng chi tiết. Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác tuyệt vọng chân chính. Đứng trước mặt những đối thủ như thế này, hắn chỉ là một hạt cát. Một kẻ từng đánh ngang tay với người đàn ông mạnh nhất địa ngục tầng mười chín như hắn, căn bản chẳng là cái gì cả.
Hoàng đang nằm nghĩ lung tung thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng bên. Là phòng của Le Josh, còn có tiếng bước chân. Hắn chỉ vừa ngó ra thì thấy một bóng đen phóng vụt qua cửa sổ ra ngoài, mất dạng.
- Ai?
Hoàng định đuổi theo nhưng chỉ cựa mình cũng thấy cả người đau nhói. Lại thêm nghe thấy tiếng rên rỉ của Le Josh phát ra từ bên trong, hắn quyết định bỏ qua cho bóng đen kia.
- Cậu có làm sao không?
Tới lúc đi vào thì hắn thấy Le Josh đang nửa nằm nửa ngồi ôm vai phải vẻ đau đớn. Châm đèn dầu nhìn kỹ mới thấy vai phải có một vết cắn đến rướm máu, còn có cả dấu răng.
- Là kẻ ban nãy? Hoàng nhìn vết cắn hỏi: - Có nặng không?
Xem xét vết thương một hồi thấy không có gì nghiêm trọng, Hoàng vẫn cẩn thận khóa trái cửa phòng, đồng thời chuyển sang phòng ngay cạnh để phòng ngừa.
Một đêm dài cứ thế qua đi. Không như Hoàng, thương thế của Le Josh chưa có chuyển biến gì đáng kể ( tất nhiên rồi), song miễn cưỡng vẫn có thể lái tàu. Hoàng gọi điện cho Chúc Tam Mê từ hôm qua, song phải đến chín giờ sáng nay mới thấy cô ta trở về. Lo ngại đồng bọn của ả đàn bà kia có thể tìm đến đây để trả thù, sau khi chôn cất Leviathan, Hoàng tức tốc thu xếp để rời đảo.
Chỉ là khi vào phòng của Đông Phương Ngân Nguyệt thì không thấy người đâu, chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn trà.
“ Ta không còn hứng thú với nơi này. Về những gì mà ta đã hứa, Le Minh Hoang, hãy tự chứng tỏ giá trị của mình và cho ta thấy cậu có khả năng lấy đầu Athena. Lúc đó, ta sẽ suy nghĩ về việc đáp ứng yêu cầu của cậu.”
Có lẽ khỏi cần phải nói thêm về điều kiện của Đông Phương Ngân Nguyệt. Phải, người mà cô ta ra điều kiện với hắn chính là truyền nhân thứ chín trăm linh hai của Chiến Thần!
Hoàng lặng người một hồi, sau đó cất mảnh giấy vào trong túi. Hắn về phòng mang theo chiếc quan tài, sau đó bước ra ngoài tính chuyện thúc giục mọi người rời đảo. Về phần xác của Lập hiện đã được Đông Phương Ngân Nguyệt trợ giúp cấp đông, hiện hắn vẫn để trên tàu.
Lập, Ninh Sạn Yêu Nhiên, hai người cứ yên tâm. Hãy chờ tôi.
Chỉ là khi Hoàng đang trên đường ra thăm tàu thì phát hiện Linh Chi đang lén lén lút lút làm gì đó mờ ám, tất nhiên là cùng với con quái vật cao hơn hai chục mét kè kè bên cạnh như thú cưng kia. Từ ngày hôm qua, cả hai đã như hình với bóng rồi.
- Làm gì đó?
Linh Chi vừa nhác thấy bóng hắn là đã như chuột thấy mèo. Hoàng tất nhiên là có thừa kinh nghiệm để kịp tóm cổ con bé trước khi nó..đào thoát thành công.
Hóa ra con bé đang trên đường cùng con thú cưng mới tậu của mình đi tìm nơi..vắng Hoàng để hành hạ “con mồi”. Song khiến hắn bất ngờ là, cứ tưởng “con mồi” kia là người dân xấu số nào đó trên đảo song hóa ra không phải. Đó là cô gái váy đỏ hắn đã gặp..à cứu khỏi đống đổ nát ngày hôm qua!
- Không phải em. Linh Chi xị mặt phân bua: - Là đầu bò. Tối qua Đầu Bò bắt được cô ta lảng vảng quanh đây nha. Cô ta là người xấu, Linh Chi chỉ giết người xấu nha.
Sau mười lăm phút lên lớp quen thuộc về tội “không giết người bừa bãi”, Hoàng áp tải cả ba về tàu. Ở đó đã có Le Josh chờ sẵn.
- Thế nào?
- Có thể khởi hành rồi.
Le Josh ngồi trên xe lăn, đứng ở mạn tàu vẫy tay.
- Cậu có quen cô gái này không?
- Chính là cô ta!
Le Josh trừng mắt chỉ tay về phía người đàn bà mặc váy đỏ:
- Cô ta ngày hôm qua từ bên ngoài cửa sổ đột nhập vào, sau đó lao vào cắn vai tôi rồi hút máu. Giống như trong phim kinh dị vậy.
Hoàng trợn mắt nhìn người đàn bà đang run cầm cập kia, không ngờ ác quỷ hút máu thực sự tồn tại nha. Chỉ là nhìn kỹ thì không giống như dracula trong film.
- Làm gì với ả ta bây giờ?
Le Josh hỏi.
- Cứ để Linh Chi giải quyết có phải xong rồi hông.
Hoàng trừng mắt với con bé. Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định mang theo ả lên tàu rồi tính sau, tất nhiên là luôn đặt trong tầm kiểm soát. Dù sao nếu để ả lại thì sẽ là mối nguy lớn cho dân đảo nha.
Chuẩn bị xong, Hoàng tính quay trở lại thuyền để đưa “Thần Quyền” lên tàu thì gặp Chúc Tam Mê. Con bé bước qua hắn, cũng không chào hỏi gì mà một mạch bước lên tàu, giống như cái xác không hồn vậy.
Hoàng vẫn chưa quên anh trai của Tam mê – Chúc Tôn Địch hiện giờ sống chết không rõ, con bé này đối với mình bây giờ cũng là một bụng hằn thù. Cũng không thể trách được, mới một tháng trước thôi còn chưa có việc gì, sau khi nhận chuyến làm ăn đưa hắn tới Băng Nguyên Cosh thì anh em phân ly, thoáng chốc mất hết tất cả. Không hận mới là lạ.
Haiza…
- Chờ ta lâu rồi sao?
Hoàng bị tiếng gọi đánh thức khỏi cơn mê. Quay ra nhìn thì đã thấy Park Jong Seok đã đang đứng trên bờ từ khi nào.
Hoàng nhảy lên bờ.
- Ông..à..sư phụ đã tỉnh rồi?
Hoàng gãi đầu. Park Jong Seok khẽ mỉm cười , đoạn quay sang chỉ về một phía hỏi:
- Tại sao nó lại ở đây?
Hoàng nhìn theo hướng tay chỉ, ra là con “Thú cưng” mới của Linh Chi. Cũng không có gì lạ, lúc nó xuất hiện thì “Thần Quyền” còn đang chữa thương. Hắn đem chuyện xảy ra sau đó kể lại, cũng không giấu diếm chuyện mình có khả năng tương tác đặc biệt với các loại Mar siêu cấp.
- Sư phụ chắc biết nó?
- Cũng sơ sơ thôi. Nó là thú cưng của “Công Nương” Catherine Adean. Trước đó ta có làm việc cùng cô ta một thời gian.
“Công Nương”? Cái tên này Hoàng cũng có nghe qua trên báo đài. Đó chẳng phải là đương kim thủ tướng hiện nay của Đảng Tự Do sao? Đồng thời cũng là một trong bốn Danh Ác bậc một đương thời nữa.
Nghe đồn người này chính là kẻ đã đảo chính lật đổ Park Jong Seok lúc ông ta bận tham gia Đại hội Danh Ác. Chỉ là Hoàng cũng không rõ thực hư thế nào.
- Con định giữ nó bên mình thật sao?
Park Jong Seok giờ đã đổi cách xưng hô.
- Đến chừng nào có chuyện xảy ra thì tính sau. Mà coi chừng cũng chẳng thể mang nó lên tàu.
- Con vật này trước giờ vẫn luôn dính lấy Catherine như hình với bóng. Có thể con chưa rõ, nếu không có nó, “Công Nương” - một trong bốn Danh ác bậc một, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
- Lợi hại vậy sao?
Hoàng nghe mà giật mình. Vẫn biết nhìn bề ngoài con thú kia quả chẳng phải dạng vừa nhưng không nghĩ là lại khủng bố đến vậy nha.
“Nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì đâu.” Trong đầu Hoàng lại văng vẳng câu nói của Đông Phương Ngân Nguyệt.
- Được rồi. Tạm không bàn tới nó. Vết thương của thầy thế nào rồi ạ? Hoàng nhìn cánh tay trái băng bột của “Thần Quyền”, nói với vẻ ái ngại: - Vết thương của thầy..vẫn có thể tập võ nhưng tuyệt đối phải tránh vận động mạnh. Mặc dù đã dùng băng vĩnh cửu làm đông vết chém, nhưng mà...
- Hà hà, con không cần nói nữa. Tự ta biết tình trạng của mình mà.
Park Jong Seok cười cười lắc đầu. Nhưng trong mắt Hoàng, nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Chỉ là..còn cách nào khác sao?
- Ở đời này, cái gì cũng có giá của nó.
Park Jong Seok vỗ vai Hoàng. Hắn hiểu ý của ông muốn nói gì. Park Jong Seok nhìn chiếc tàu ngầm, đoạn chỉ tay về phía nam:
- Ta tới đây bằng phương tiện riêng, hiện đang neo cách đây không xa. Hoàng, có lẽ ta phải nhờ con qua đó một tí, chỉ cần chuyển lời của ta tới người lái là được, rằng ta...
- Sư phụ, con muốn mạnh hơn.
Hoàng đột nhiên nghiến răng.
- ...Tốt.
Park Jong Seok hơi ngẩn người.
- ..Không đơn thuần chỉ là mạnh, mà phải là mạnh nhất.
Hoàng nói tiếp.
Chỉ thấy hai người đứng to nhỏ nói gì đó với nhau cái gì đó không rõ, Đông Phương Ngân Nguyệt thấy con quái vật kia chỉ đứng im lặng chứ không hung dữ như vẻ bề ngoài thì cũng nén nỗi sợ hãi, hiếu kỳ đi tới.
- Cái gì? Con bé này? Thật sao?
Đông Phương Ngân Nguyệt sau khi nghe Hoàng nói xong thì giật mình. Chỉ thấy Linh Chi ngoắc ngoắc tay làm hiệu, con quái vật to lớn cúi đầu xuống đưa cánh tay rộng như cái bè nhẹ nhàng nhấc cô bé lên vai.
- Con bé bảo vừa gặp nó trong rừng. Hoàng nhìn Linh Chi đang nhảy nhót trên vai con khỉ đột khổng lồ kia, lắc đầu nhún vai: - ..Rồi mọi chuyện như cô thấy đấy. Bây giờ thì không phải một, mà là hai tên quậy.
- Không thể nào.
Đông Phương Ngân Nguyệt ngẩng đầu, nheo mắt:
- Nó là Mar siêu cấp, không thể nghi ngờ. Lũ mọi rợ kia giam giữ Mar trong chính linh vật của chúng để tiện đường hấp thu nhằm khôi phục ma lực. Nếu như ả đàn bà kia kịp hấp thu hết những Mar siêu cấp này, hôm nay ai chết còn chưa biết.
- Mar siêu cấp?
Hoàng nhớ tới gã con trai tóc ngắn xuất hiện từ chiếc vòng cổ ban nãy, lại nhìn con quái vật siêu cấp khổng lồ trước mắt. Không còn nghi ngờ, cả hai đều là Mar siêu cấp!
- Mặc dù ta từ lâu đã không bước ra thế giới bên ngoài, nhưng ta cảm nhận được ở nó một sự uy hiếp không nhỏ. Đó là sự nhận thức của kẻ mạnh với kẻ mạnh. Nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì đâu.
Nói rồi cô ta bắt đầu tiến lại gần, song còn cách khoảng mười mét thì bị con quái vật kia chú ý nhìn chằm chằm, nhe hàm răng lởm chởm ra “chào”. Đông Phương Ngân Nguyệt giật mình lùi lại.
- Đầu bò, ngoan nào.
Bị Linh Chi lên tiếng “dạy bảo”, con quái kia lại ngoan như cún. Con bé nhảy xuống đất, tự hào khoe với Hoàng thành tựu gần hai chục phút vừa qua của mình. Hoàng nhìn lại thì thấy chỏm đầu có một nhúm lông của con quái vật không biết từ lúc nào đã được tạo hình rất cute, không chỉ dập xoăn toàn bộ mà còn thắt cả nơ nha.
Sau khi chắc chắn con quái vật to xác hoàn toàn vô hại, ít ra là khi có Linh Chi ở đây, Hoàng mới cất được áp lực trong lòng. Hắn tiếp tục công việc đào bới, một lúc sau thì tìm được Le Josh. Rất may mặc dù..suýt bị chôn sống, gã Việt kiều này cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này.
Đông Phương Ngân Nguyệt nói. Hoàng nhìn dãy nhà trọ giờ đã là đống đổ nát hoang tàn, sầm mặt. Hắn biết đây là chuyện không thể chần chờ. Chỗ này chắc chắn đã bị phát hiện. Hơn hết là, nếu như có một kẻ nữa mạnh ngang mụ đàn bà kia tìm tới, vậy thì cầm chắc cái chết.
Mặc dù không biết rõ lắm về lai lịch những kẻ xưng là “Phạt Tội” kia, song từ những chuyện xảy ra trước giờ thì có thể thấy rõ rằng chúng đang nhằm tới “Thất Diệu”. Và hơn hết là, tất cả bọn chúng đều sở hữu thực lực không thể tưởng tượng, ít nhất là ngang với Danh ác bậc một. Thậm chí còn hơn.
Nhắc tới “Thất Diệu” mới nhớ, hắn là quên mất Oha nha!
Hoàng lục lọi trong đống đổ nát, khó khăn lắm mới tìm được chiếc quan tài bằng đồng đen. Lúc nãy hắn nhớ Oha trước lúc xảy ra chuyện đột nhiên nhảy vô nấp vào trong quan tài. Nếu như có cô giúp một tay, có lẽ trận chiến này đã không đến nỗi thắng thảm như thế. Thật không hiểu ra sao cả..
Hoàng đưa Le Josh và Park Jong Seok tìm một căn nhà trống khác để tá túc. Dân cư chỗ này bây giờ nhìn thấy mấy người bọn hắn là như nhìn thấy quỷ vậy, sớm đã chạy mất dạng hết cả.
- Tàu ngầm neo ngoài kia. Thế nhưng sớm nhất cũng phải chờ đến ngày mai, Le Josh mới có thể miễn cưỡng cầm lái. Mà quên mất, cô có biết lái tàu ngầm không?
- Đừng nói chuyện cái kiểu như rất thân thiết với ta như vậy.
Đông Phương Ngân Nguyệt công khai tỏ thái độ khó chịu, sau đó bỏ đi đâu đó mất dạng.
Hoàng nghĩ mãi không ra mình đã đắc tội cô ta khi nào. Haizz, phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, dù là ở cấp độ nào cũng vậy, muôn đời khó hiểu nha.
Tối hôm đó, Hoàng mất ngủ. Chính xác là đau không ngủ nổi. Cơ thể của hắn ngày hôm nay chẳng khác nào thằn lằn đứt đuôi, đứt cái này lại mọc thay cái khác. Nỗi đau đó có thể bị bỏ quên trong trận chiến, nhưng bây giờ lại như bóng ma dày vò hắn.
“..Nó là Mar siêu cấp, không thể nghi ngờ. Lũ mọi rợ kia giam giữ Mar trong chính linh vật của chúng để tiện đường hấp thu nhằm khôi phục ma lực.”
Hoàng vẫn nhớ như in câu nói đó của Đông Phương Ngân Nguyệt. Hắn lục lại chiếc nhẫn màu đen trong túi. Điều đó chẳng phải có nghĩa là Ninh sạn Yêu Nhiên đã..
“Không..mình không thể đấu lại chúng!”
Trận chiến ngày hôm nay, Hoàng vẫn nhớ như in đến từng chi tiết. Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác tuyệt vọng chân chính. Đứng trước mặt những đối thủ như thế này, hắn chỉ là một hạt cát. Một kẻ từng đánh ngang tay với người đàn ông mạnh nhất địa ngục tầng mười chín như hắn, căn bản chẳng là cái gì cả.
Hoàng đang nằm nghĩ lung tung thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng bên. Là phòng của Le Josh, còn có tiếng bước chân. Hắn chỉ vừa ngó ra thì thấy một bóng đen phóng vụt qua cửa sổ ra ngoài, mất dạng.
- Ai?
Hoàng định đuổi theo nhưng chỉ cựa mình cũng thấy cả người đau nhói. Lại thêm nghe thấy tiếng rên rỉ của Le Josh phát ra từ bên trong, hắn quyết định bỏ qua cho bóng đen kia.
- Cậu có làm sao không?
Tới lúc đi vào thì hắn thấy Le Josh đang nửa nằm nửa ngồi ôm vai phải vẻ đau đớn. Châm đèn dầu nhìn kỹ mới thấy vai phải có một vết cắn đến rướm máu, còn có cả dấu răng.
- Là kẻ ban nãy? Hoàng nhìn vết cắn hỏi: - Có nặng không?
Xem xét vết thương một hồi thấy không có gì nghiêm trọng, Hoàng vẫn cẩn thận khóa trái cửa phòng, đồng thời chuyển sang phòng ngay cạnh để phòng ngừa.
Một đêm dài cứ thế qua đi. Không như Hoàng, thương thế của Le Josh chưa có chuyển biến gì đáng kể ( tất nhiên rồi), song miễn cưỡng vẫn có thể lái tàu. Hoàng gọi điện cho Chúc Tam Mê từ hôm qua, song phải đến chín giờ sáng nay mới thấy cô ta trở về. Lo ngại đồng bọn của ả đàn bà kia có thể tìm đến đây để trả thù, sau khi chôn cất Leviathan, Hoàng tức tốc thu xếp để rời đảo.
Chỉ là khi vào phòng của Đông Phương Ngân Nguyệt thì không thấy người đâu, chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn trà.
“ Ta không còn hứng thú với nơi này. Về những gì mà ta đã hứa, Le Minh Hoang, hãy tự chứng tỏ giá trị của mình và cho ta thấy cậu có khả năng lấy đầu Athena. Lúc đó, ta sẽ suy nghĩ về việc đáp ứng yêu cầu của cậu.”
Có lẽ khỏi cần phải nói thêm về điều kiện của Đông Phương Ngân Nguyệt. Phải, người mà cô ta ra điều kiện với hắn chính là truyền nhân thứ chín trăm linh hai của Chiến Thần!
Hoàng lặng người một hồi, sau đó cất mảnh giấy vào trong túi. Hắn về phòng mang theo chiếc quan tài, sau đó bước ra ngoài tính chuyện thúc giục mọi người rời đảo. Về phần xác của Lập hiện đã được Đông Phương Ngân Nguyệt trợ giúp cấp đông, hiện hắn vẫn để trên tàu.
Lập, Ninh Sạn Yêu Nhiên, hai người cứ yên tâm. Hãy chờ tôi.
Chỉ là khi Hoàng đang trên đường ra thăm tàu thì phát hiện Linh Chi đang lén lén lút lút làm gì đó mờ ám, tất nhiên là cùng với con quái vật cao hơn hai chục mét kè kè bên cạnh như thú cưng kia. Từ ngày hôm qua, cả hai đã như hình với bóng rồi.
- Làm gì đó?
Linh Chi vừa nhác thấy bóng hắn là đã như chuột thấy mèo. Hoàng tất nhiên là có thừa kinh nghiệm để kịp tóm cổ con bé trước khi nó..đào thoát thành công.
Hóa ra con bé đang trên đường cùng con thú cưng mới tậu của mình đi tìm nơi..vắng Hoàng để hành hạ “con mồi”. Song khiến hắn bất ngờ là, cứ tưởng “con mồi” kia là người dân xấu số nào đó trên đảo song hóa ra không phải. Đó là cô gái váy đỏ hắn đã gặp..à cứu khỏi đống đổ nát ngày hôm qua!
- Không phải em. Linh Chi xị mặt phân bua: - Là đầu bò. Tối qua Đầu Bò bắt được cô ta lảng vảng quanh đây nha. Cô ta là người xấu, Linh Chi chỉ giết người xấu nha.
Sau mười lăm phút lên lớp quen thuộc về tội “không giết người bừa bãi”, Hoàng áp tải cả ba về tàu. Ở đó đã có Le Josh chờ sẵn.
- Thế nào?
- Có thể khởi hành rồi.
Le Josh ngồi trên xe lăn, đứng ở mạn tàu vẫy tay.
- Cậu có quen cô gái này không?
- Chính là cô ta!
Le Josh trừng mắt chỉ tay về phía người đàn bà mặc váy đỏ:
- Cô ta ngày hôm qua từ bên ngoài cửa sổ đột nhập vào, sau đó lao vào cắn vai tôi rồi hút máu. Giống như trong phim kinh dị vậy.
Hoàng trợn mắt nhìn người đàn bà đang run cầm cập kia, không ngờ ác quỷ hút máu thực sự tồn tại nha. Chỉ là nhìn kỹ thì không giống như dracula trong film.
- Làm gì với ả ta bây giờ?
Le Josh hỏi.
- Cứ để Linh Chi giải quyết có phải xong rồi hông.
Hoàng trừng mắt với con bé. Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định mang theo ả lên tàu rồi tính sau, tất nhiên là luôn đặt trong tầm kiểm soát. Dù sao nếu để ả lại thì sẽ là mối nguy lớn cho dân đảo nha.
Chuẩn bị xong, Hoàng tính quay trở lại thuyền để đưa “Thần Quyền” lên tàu thì gặp Chúc Tam Mê. Con bé bước qua hắn, cũng không chào hỏi gì mà một mạch bước lên tàu, giống như cái xác không hồn vậy.
Hoàng vẫn chưa quên anh trai của Tam mê – Chúc Tôn Địch hiện giờ sống chết không rõ, con bé này đối với mình bây giờ cũng là một bụng hằn thù. Cũng không thể trách được, mới một tháng trước thôi còn chưa có việc gì, sau khi nhận chuyến làm ăn đưa hắn tới Băng Nguyên Cosh thì anh em phân ly, thoáng chốc mất hết tất cả. Không hận mới là lạ.
Haiza…
- Chờ ta lâu rồi sao?
Hoàng bị tiếng gọi đánh thức khỏi cơn mê. Quay ra nhìn thì đã thấy Park Jong Seok đã đang đứng trên bờ từ khi nào.
Hoàng nhảy lên bờ.
- Ông..à..sư phụ đã tỉnh rồi?
Hoàng gãi đầu. Park Jong Seok khẽ mỉm cười , đoạn quay sang chỉ về một phía hỏi:
- Tại sao nó lại ở đây?
Hoàng nhìn theo hướng tay chỉ, ra là con “Thú cưng” mới của Linh Chi. Cũng không có gì lạ, lúc nó xuất hiện thì “Thần Quyền” còn đang chữa thương. Hắn đem chuyện xảy ra sau đó kể lại, cũng không giấu diếm chuyện mình có khả năng tương tác đặc biệt với các loại Mar siêu cấp.
- Sư phụ chắc biết nó?
- Cũng sơ sơ thôi. Nó là thú cưng của “Công Nương” Catherine Adean. Trước đó ta có làm việc cùng cô ta một thời gian.
“Công Nương”? Cái tên này Hoàng cũng có nghe qua trên báo đài. Đó chẳng phải là đương kim thủ tướng hiện nay của Đảng Tự Do sao? Đồng thời cũng là một trong bốn Danh Ác bậc một đương thời nữa.
Nghe đồn người này chính là kẻ đã đảo chính lật đổ Park Jong Seok lúc ông ta bận tham gia Đại hội Danh Ác. Chỉ là Hoàng cũng không rõ thực hư thế nào.
- Con định giữ nó bên mình thật sao?
Park Jong Seok giờ đã đổi cách xưng hô.
- Đến chừng nào có chuyện xảy ra thì tính sau. Mà coi chừng cũng chẳng thể mang nó lên tàu.
- Con vật này trước giờ vẫn luôn dính lấy Catherine như hình với bóng. Có thể con chưa rõ, nếu không có nó, “Công Nương” - một trong bốn Danh ác bậc một, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
- Lợi hại vậy sao?
Hoàng nghe mà giật mình. Vẫn biết nhìn bề ngoài con thú kia quả chẳng phải dạng vừa nhưng không nghĩ là lại khủng bố đến vậy nha.
“Nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì đâu.” Trong đầu Hoàng lại văng vẳng câu nói của Đông Phương Ngân Nguyệt.
- Được rồi. Tạm không bàn tới nó. Vết thương của thầy thế nào rồi ạ? Hoàng nhìn cánh tay trái băng bột của “Thần Quyền”, nói với vẻ ái ngại: - Vết thương của thầy..vẫn có thể tập võ nhưng tuyệt đối phải tránh vận động mạnh. Mặc dù đã dùng băng vĩnh cửu làm đông vết chém, nhưng mà...
- Hà hà, con không cần nói nữa. Tự ta biết tình trạng của mình mà.
Park Jong Seok cười cười lắc đầu. Nhưng trong mắt Hoàng, nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Chỉ là..còn cách nào khác sao?
- Ở đời này, cái gì cũng có giá của nó.
Park Jong Seok vỗ vai Hoàng. Hắn hiểu ý của ông muốn nói gì. Park Jong Seok nhìn chiếc tàu ngầm, đoạn chỉ tay về phía nam:
- Ta tới đây bằng phương tiện riêng, hiện đang neo cách đây không xa. Hoàng, có lẽ ta phải nhờ con qua đó một tí, chỉ cần chuyển lời của ta tới người lái là được, rằng ta...
- Sư phụ, con muốn mạnh hơn.
Hoàng đột nhiên nghiến răng.
- ...Tốt.
Park Jong Seok hơi ngẩn người.
- ..Không đơn thuần chỉ là mạnh, mà phải là mạnh nhất.
Hoàng nói tiếp.
/241
|