Một khí tức xa lạ mà quen thuộc nhanh chóng thông qua quyền trượng thần thánh tiến tới Tiếu Ân. Sở dĩ là xa lạ, bởi Tiếu Ân có thể xác định đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với khí tức này, trong trí nhớ của hắn cũng không có chút dấu vết gì của khí tức này. Cho dù là hắn đã trở thành giáo hoàng của khí tức này, về năng lượng quang minh tinh thuần cũng có thu hoạch, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên tiếp xúc với vị thần vương bệ hạ này.
Nhưng khí tức này lại ẩn chứa một cảm giác rất quen thuộc. Cảm giác này, hắn tuyệt đối không nhầm. Bởi vì đúng là từ khi tiếp xúc với cảm giác này, Tiếu Ân mới có khả năng chính thức bước vào thế giới ma pháp. Cảm giác này, chính là cảm giác mà Nhất Hào đem lại cho hắn. Trên thế giới này, ngoài Tiếu Ân, không bao giờ có người thứ hai nào có khả năng có cảm giác này. Đó là vì trên thế giới này không có Nhất Hào thứ hai, ngay cả cùng loại cũng không.
Đây là sinh mạng trí tuệ máy móc đến từ thế giới khác, trong vũ trụ của ma pháp này đã không thể tìm được một cái thứ hai.
Nhưng lúc này từ khi Tiếu Ân thiết lập quan hệ với thần niệm của Odin Lage. hắn lại đột nhiên phát hiện vị thần linh này lại đem đến cho hắn cảm giác giống như Nhất Hào. Dường như hoảng hốt một chút, Tiếu Ân đột nhiên nhận ra, dưới kích thích kỳ lạ này, hắn không biết nên làm gì cho đúng.
“Chủ nhân, đây là khí tức của thần linh sao?” Giọng nói của Nhất Hào lại vang lên trong đầu hắn: “Thật kỳ quái. Khí tức này dường như đang truyền cho ta một chút tin tức.”
Tinh thần Tiếu Ân chấn động, vội hỏi: “Tin tức gì?”
“Không biết!” Nhất Hào nản lòng: “Tài liệu đã mã hóa, độ khó đã vượt quá cực hạn của ta. Hẳn là nội dung tin tức thuộc loại văn minh bậc cao. Tuy nhiên, căn cứ vào quan sát của ta, đối phương dường như có chút tương tự nhất định với ta.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ run lên. Chẳng lẽ mình phán đoán là thật sao?
Chần chừ một lát, hắn hỏi: “Ngươi có thể xác định sao?”
“Không thể.” Nhất Hào đáp không chút do dự: “Trong cảm giác của ta hắn cũng khác với ta, ít nhất phương hướng tiến hóa của chúng ta khác nhau.”
“Có cái gì khác nhau?”
“Ta là theo hướng máy móc tiến hóa, còn hắn theo hướng sinh vật tiến hóa.”
Tiếu Ân thầm than, trong lòng cũng hơi hiểu hiểu. Bỗng nhiên: “Nhân loại đã tiêu diệt vũ khí diệt thế, là ngươi gọi ta đến sao?”
Một tiếng ầm ầm truyền vào tâm trí Tiếu Ân, sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng nói: “Odin Lage bệ hạ tôn kính, xin thứ cho sự vô lễ của ta. Đầu tiên ta muốn dâng lên ngài lòng biết ơn sâu sắc nhất. Cám ơn ngài đã chọn ta trờ thành người phát ngôn của ngài.”
“Không có gì. Đây là phần thưởng xứng đáng.” Giọng nói của Odin Lage dường như có một sức mạnh cường đại vĩnh viễn không phai nhạt. Giọng nói này cũng tràn đầy uy nghiêm, khiến cho người ta từ đáy lòng không cách nào sinh ra ý nghĩ kháng cự.
“Ta hiểu rồi!” Tiếu Ân trầm giọng: “Ngài chính là người đã phong ấn thẻ bài quang minh thủy mẫu và vũ khí diệt thế kia sao?”
Vũ khí diệt thế và quang minh thủy mẫu là sinh mệnh dũng mãnh cỡ nào? Lại còn được chế tạo ra như vũ khí. Có thể nắm trong tay hai vũ khí này, sợ là chỉ có Odin Lage thần vương bậc này mới có thể làm được đi.
Nhưng câu trả lời của Odin Lage thần lại khiến Tiếu Ân rất không ngờ.
“Không. Đây cũng không phải ta phong ấn mà là mưu kế của một nhóm thần linh thượng cổ trước khi rời đi.”
“Thần linh thượng cổ?” Lòng Tiếu Ân khẽ động: “Phần thưởng?”
Tiếu Ân bất ngờ tự hỏi, dường như hiểu chút gì đó: “Ý ngài nói là vì ta đã tiêu diệt vũ khí diệt thế nên mới thưởng ban cho ta vị trí giáo hoàng.”
“Không sai.”
“Thần vương bệ hạ vĩ đại, ngài đã gặp qua thần linh thượng cổ sao?”
Odin Lage trở nên trầm mặc, vấn đề này dường như là một kiêng kị thật lớn đối với hắn, cho nên hắn căn bản là không có ý trả lời.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân gần như không chịu nổi cái không khí nặng nề khiến cho người ta hít thở không thông nữa, Odin Lage đột nhiên lên tiếng: “Lấy được quang minh thủy mẫu, cũng tiêu diệt được vũ khí diệt thế, ta cũng cho ngươi phần thưởng xứng đáng, ở thần quốc của ta. ngươi có thể tùy ý sử dụng tất cả lực lượng.”
Nghe được lời hứa hẹn này, cho dù là Tiếu Ân cũng không kìm nổi run lên.
Sau khoảng thời gian này, hắn đã hiểu trong thế giới của thần này đến tột cùng Ân chứa thực lực cường đại cỡ nào. Nếu hắn có thể tùy ý điều khiển…
Chỉ cần ngẫm lại cũng khiến lòng động đậv không thôi.
“Chẳng những lực lượng bên ngoài có thể mặc cho ngươi sai phái. Hơn nữa lực lượng trong điện của ta cũng có thể dùng.” Âm thanh Odin Lage tiếp tục vang lên.
Tiếu Ân ngẩn ra. Chợt nhớ tới khi Habib Hey giới thiệu, hắn vội hỏi: “Ngài là nói tới các giáo hoàng?”
“Phải. Sau khi bọn họ đã tiến nhập vào nội điện, đã ngưng tụ thần cách quang minh, mỗi người đều có thể có uy lực không dưới thần linh bình thường.”
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến: “Bọn họ là phân thân của ngài sao?”
“Cũng có thể nói vậy. Không có cách nào khác tạo ra phân thân và hình chiếu, chúng chỉ có dùng cách này thôi.” Giọng nói của Odin Lage đột nhiên có chút cảm giác cô đơn.
Đường đường là quang minh thần vương, gần như là đại thần của thần giới, không ngờ lại không thể có được phân thân và hình chiếu?
Hai mắt Tiếu Ân liên tục sáng lên kỳ dị. Trong lòng hắn dường như đã đoán được một chút, tuy nhiên suy đoán này cũng thật sự khiến cho người ta chấn kinh rồi, cũng đã quá không thể tưởng tượng rồi, cho nên cuối cùng hắn lựa chọn im lặng.
Trầm ngâm nửa ngày. Tiếu Ân lên tiếng: “Thần vương bệ hạ vĩ đại, ngài giao cho ta quyền lực thật lớn như thế, thì ngài cần ta làm gì cho ngài đây? Ta chẳng qua chỉ là một nhân loại nho nhỏ bình thường, trước mặt ngài ta căn bản chỉ là một con kiến yếu ớt, căn bản là không thể làm được đại sự gì cho ngài.”
Những lời này của hắn cũng không có gì khoa trương. Đối mặt với sức mạnh của Odin Lage, nói mình chỉ như một con kiến đã xem như là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Tuy nhiên, nếu Odin Lage thần vương đã ra giá lớn như thấ tất nhiên phải có yêu cầu khác, chỉ có điều hắn không biết.
Vị thần vương bệ hạ này dường như đang suy xét cái gì, thật lâu sau cuối cùng mới nói: “Ta hy vọng ngươi có thể gọi Vô Danh ra, ta muốn gặp hắn một lần.”
“Ngài muốn gặp Vô Danh?” Tiếu Ân lúc này thật sự chấn động.
Với thần lực của Odin Lage, muốn biết sự tồn tại của Vô Danh cũng không phải chuyện gì khó, nhưng muốn gặp Vô Danh, khẳng định là có ý gì đó.
Chỉ có điều, với cấp bậc này, Tiếu Ân không có quyền nói.
Thấy Tiếu Ân kinh ngạc như thế, Odin Lage như đang trấn an: “Ngươi yên tâm. Ta không có ác ý gì với Vô Danh, chẳng qua có một số việc muốn thương thảo với hắn một chút.”
Sắc mặt Tiếu Ân lập tức mang biểu tình cực kỳ buồn cười. Muốn thương thảo với Vô Danh?
Tuy hắn vẫn nghĩ Vô Danh Ân giấu một sức mạnh dị thường thật lớn, nhưng hắn tuyệt chưa nghĩ đến thực lực của Vô Danh không ngờ sẽ khiến cho Odin Lage thần vương hùng mạnh nhường này cũng thấy vô cùng kiêng kị, phải đi đường vòng để tiếp xúc với Vô Danh.
Uy áp khổng lổ chợt tăng lên, giọng nói không chút cảm tình của Odin Lage vang lên: “Ngươi có thể cự tuyệt. Tuy nhiên một khi ngươi cự tuyệt nhất định phải giao ra quyền trượng thần thánh, quang minh thủy mẫu và vị trí giáo hoàng.”
Sắc mặt Tiếu Ân hơi biến đổi; hắn ngưng thanh hỏi: “Vị trí giáo hoàng là thuộc về ngài. Quyền trượng thần thánh coi như của ngài. Nhưng vì sao phải giao quang minh thủy mẫu cho ngài?”
Odin Lage im lặng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Bởi vì, ta muốn.”
Tiếu Ân lập tức hiểu. Đúng vậy, người ta muốn. Còn gì để giải thích nữa?
Uy lực hùng mạnh của thần vương bệ hạ có thể không thể nói đứng thứ nhất thần giới, nhưng đối phó với một Tiếu Ân nho nhỏ này thì dư sức.
Cưỡng đoạt! Chỉ có mấy chữ thôi nhưng nhất định Tiếu Ân khó có thể kháng cự. Cho dù là liều mạng cũng không thể kháng cự.
“Còn có hai kiện thần khí thượng cổ trên người ngươi. A, không ngờ là ba kiện.” Âm thanh của Odin Lage có chút kinh ngạc dao động hiếm hoi. Dường như hắn đã phát hiện chuyện gì kỳ quái, lập tức chìm vào lặng lẽ.
Trong lòng Tiếu Ân một mảnh lạnh lẽo. So với khi mới tiếp nhận quyền trượng thần thánh, tâm tình này hoàn toàn tương phản. Thần vương này không ngờ ngay cả tiểu thuẫn và tị thủy châu cũng nhìn ra. Hơn nữa, nghe khẩu khí của ngài dường như còn có thể lôi ra từ thân thể hắn. Nếu thật sự là như thế, công phu Tiếu Ân thiên tân vạn khổ ngưng tụ đến tám loại thuộc tính là hoàn toàn uổng phí. Đương nhiên, Odin Lage vừa nói ra, Tiếu Ân tin chắc khẳng định hắn có thể nắm chắc. Cho nên Tiếu Ân tuyệt đối không có dũng cảm cãi và kháng cự lại.
Chỉ có điều, khi vị thần vương đại nhân này nói ra cỗ thần khí thứ ba tiểu mộc kiếm, giọng nói liền đột nhiên ngưng trọng lại. Điều này, đứa ngốc cũng nghe ra. Trong lòng Tiếu Ân trở nên vui vẻ. Hắn đã nghĩ tới thu lấy năng lượng của tiểu mộc kiếm, nhưng ở thần giới được xưng là tử sắc lôi điện của chúng thần đó. Vị thần vương bệ hạ này tuy lớn, nhưng khi nhắc đến tử sắc lôi điện lại vô cùng kiêng kị. Trong lòng Tiếu Ân hơi yên ổn một chút. May mắn chính mình cũng không đến nỗi không trả được đòn nào.
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân nói: “Thần vương bệ hạ vĩ đại, ta có thể đề nghị với Vô Danh, cũng có thể nói với hắn thiện ý của ngài, nhưng ta không cách nào chi phối được quyết định của hắn.”
“Đương nhiên ngươi không thể chi phối được. Trên thế giới này, đã không ai có thể chi phối được quyết định của hắn.”
Tiếu Ân hơi thả lỏng một chút, lập tức theo nói theo giọng của hắn: “Đúng vậy, ta nhất định sẽ tận tâm hết sức vì ngài làm việc, tận lực thuyết phục Vô Danh tiến vào thần giới.”
“Tốt. Ngươi mau chóng hoàn thành việc này đi.” Khi Odin Lage thần vương bệ hạ đi cũng không có báo trước gì, Tiếu Ân đứng yên chờ hồi lâu mới xác định được vị thần vương bệ hạ này quả thật đã đi rồi.
Thời gian trao đổi với Odin Lage thần vương tuy cũng không phải rất dài, nhưng cũng hao tổn tâm lực thật lớn. Trước ngày hôm này, bất kể gặp đối thủ mạnh cỡ nào. Tiếu Ân cũng chưa hề không đủ lực chiến một trận. Cho dù là nguyệt lượng nữ thần, nếu là trước kia, cứ liều mà làm, không dám nói là tất thắng, nhưng ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng khi tiếp xúc với Odin Lage, Tiếu Ân có một cảm giác hít thở không thông vô phương kháng cự, cứ y như hắn là một con cá nằm trên thớt mặc tình cho người khác chém giết. Hắn biết cảm giác này là thật. Nếu chính mình có làm trái lời, thì chờ hắn chỉ có một đường chết mà thôi. Cho dù trên người hắn có tiểu mộc kiếm cũng chỉ có thể khiến cho đối phương hơi kiêng kị mà thôi, nếu muốn đạt tới trình độ có thể uy hiếp đối phương thì phải cởi bỏ được hai mươi lăm phong ấn trên thân tiểu mộc kiếm, và hấp thu đủ tử sắc lôi điện, có lẽ cũng có thể hơi uy hiếp được một chút.
“Chủ nhân.” Giọng nói của Nhất Hào vang lên: “Vừa rồi có một sức mạnh gián đoạn liên hệ của ta và ngài, giờ lại phục hồi được rồi.”
Mi mắt Tiếu Ân hơi giật giật, lòng thầm cười khổ. Đây xem như thị uy sao? Ngay cả sự tồn tại của Nhất Hào cũng bị hắn biết được, thậm chí còn không thể mượn được năng lượng của Nhất Hào.
Nhè nhẹ thở dài một hơi, Tiếu Ân đứng lên, đi ra thuận miệng phân phó: “Gọi Habib Hey lại đây.”
Là một giáo hoàng, bên cạnh hắn không có khả năng thiếu người hầu hạ, lập tức có người lên tiếng đưa mệnh lệnh của giáo hoàng truyền đạt tới HabibHeỵ.
Vị đại giáo chủ này đang đắc ý dào dạt đàm luận với các đại giáo chủ phân đàn khác. Bởi vì giáo hoàng đương nhiệm chính là xuất hiện ở khu vực này, cho nên vị trí của ông ta cũng là thuyền lên theo nước, mơ hồ cũng cao hơn các đại giáo chủ khác một bậc.
Đương nhiên, trước mặt một số siêu đại giáo chủ nắm giữ hơn một tỉ tín đồ và các đại giáo chủ lâu đời thanh danh hiển hách, Habib Hey cũng không dám lộ tâm tính này ra. Chỉ có điều trước mặt một số hồng y đại giáo chủ trẻ tuổi mới dám khoe khoang một chút. Lúc này, khi ông ta đang đắc ý hết sức đột nhiên nhận được ý chỉ triệu kiến của Tiếu Ân, lập tức cung kính lĩnh mệnh mà đi khiến cho trong tim các vị đại giáo chủ ở đây đều dâng lên một tia hâm mộ.
Xem ra giáo hoàng đại nhân đối với hồng y đại giáo chủ dẫn đường lão quả thật rất tín nhiệm đó.
Vội vàng đến trước mặt Tiếu Ân, Habib Hey lập tức hỏi: “Giáo hoàng bệ hạ, ngài có gì phân phó?”
Tiếu Ân khẽ gật đầu: “Bây giờ ta phải đi. Không. Đi tới chợ trắng lớn nhất ở gần đây xem, ngươi đi thu xếp một chút.”
Hắn vốn muốn đi luôn, nhưng ngẫm lại như thế gần như là tay không mà về dường như là không hay lắm. Nếu Odin Lage đại thần đã đáp ứng hắn có thể tùy ý sử dụng hết thảy trong quốc gia thì tự nhiên cũng bao gồm cả thần lực kết tinh. Habib Hey kinh ngạc ngẩng đầu lên đầy đau khổ: “Giáo hoàng bệ hạ, ngài muốn rời khỏi quốc gia sao?”
“Đương nhiên…”
“Cái này…” Habib Hey do dự một chút: “Bệ hạ, ngài cần cái gì vậy? Chỉ cần nói tên thôi, chúng thần nhất định sẽ giúp ngài tìm được. Người xem như vậy được không?”
Trong lòng Tiếu Ân thầm kêu đáng tiếng, đống đồ của Odin Lage, hắn tin tưởng, cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu của bất cứ kẻ nào.
Nhưng mục đích thực sự của Tiếu Ân cũng không chỉ có chợ trắng, còn có tinh cầu quê hương, còn có Cự Ma Thần.
Có lẽ Odin Lage chỉ cần Tiếu Ân có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không ngại hắn tiếp xúc với thần linh hệ hắc ám. Nhưng nguời khác khẳng định sẽ không nghĩ như vậy. Sự tồn tại của Cự Ma Thần càng ít người biết càng tốt.
Vài ý niệm nhanh chóng vòng vo quanh đầu. Tiếu Ân khẽ cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Habib Hey, ngươi muốn can thiệp vào hành động của ta sao?”
Mồ hôi lạnh liên tiếp đọng thành giọt trên đầu vị lão nhân này, ông ta cười khổ: “Giáo hoàng bệ hạ, người hầu của ngài làm sao dám mạo phạm ngài như thế. Chỉ có điều giáo hoàng bệ hạ các thời đại trong một năm đầu chỉ ở trong điện, chờ các hồng y đại giáo chủ các phân đàn đến yết kiến. Nếu ngài rời đi, chúng thần biết làm sao bây giờ.”
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi lại: “Có vị giáo hoàng nào đã ngoại lệ chưa?”
“Không có. Đây là pháp điển thần vương bệ hạ tự mình chi định. Không có bất cứ ai dám can đám làm trái.”
Tiếu Ân vỗ hai tay: “Đúng vậy, giờ ta ra ngoài cũng là có thần dụ của thần vương bệ hạ. Bất cứ kẻ nào cũng phải phục tùng vô điều kiện.”
Habib Hey hoảng sợ, thấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc của Tiếu Ân không khỏi động tâm một cái: “Để thần đi thông tri cái này cho hộ vệ và người hầu, truyền đạt thần dụ cho bọn họ.”
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, trong lòng nghĩ, sau khi tha thứ cho sự vô lễ của người này, những gì ông ta đã làm quả nhiên chưa từng khiến mình thất vọng.
Trong phòng đợi chừng một giờ. Tiếu Ân đã sắp mất hết kiên nhẫn. Habib Hey cuối cùng cũng chạy về bẩm báo mình đã an bài xong hết thảy.
Tiếu Ân theo hắn ra ngoài quảng trường, không khỏi ngẩn ra, trên đầu hình như đã toát mồ hôi lạnh. Lúc này trên quảng trường có ít nhất trên vạn người, bọn họ đều lít xít cung kính đứng im. Ánh mắt mỗi người đều vô cùng trong suốt nhìn Tiếu Ân, tràn đầy sùng kính và cuồng nhiệt. Trong số hơn vạn người này, có hơn trăm vị lão nhân mặc áo đỏ, năng lượng dao động trên người họ rất mãnh liệt, cho dù là Tiếu Ân cũng bị kinh hoàng không ngừng.
Tuy nhiên, Tiếu Ân lập tức hiểu, những người này chính là các hồng y đại giáo chủ sau khi về hưu. Sau khi thoái ẩn, bọn họ tiếp tục ở trong thần điện hưởng thụ thần ân chiếu rọi. Sau khi có được thời gian làm hồng y đại giáo chủ, thực lực tự nhiên tăng lên mạnh hơn.
Ngoài một trăm người này, còn có chín trăm tên mặc trang phục người hầu.
Những người hầu đó có nam có nữ, mỗi người đều rất thanh tú, nhìn qua thực thích mắt.
Ngoài bọn họ ra, không ngờ còn có chín ngàn võ sĩ ma pháp mặc toàn thần áo giáo ma pháp. Tiếu Ân biết, đây có lẽ mới là lực lượng hộ vệ chân chính của thần quốc.
Chỉ có điều, năng lượng xuất hiện trên người các võ sĩ ma pháp đó mạnh đến mức khiến Tiếu Ân khó có thể tưởng tượng. Từng người trong số họ không ngờ biểu hiện đều không kém hơn khí tức hùng mạnh của kỵ sĩ ma pháp Harden của nguyệt lượng nữ thần. Cũng tức là khi bọn họ tập hợp lại thì phải tương đương với chín ngàn ngụy thần. Tuy rằng lấy thực lực của từng người còn không đủ để chống lại ngụy thần thực sự, nhưng khi bọn họ tập hợp thành quân đội, hình thành rõ ràng rồi, thì ngụy thần cường đại thấy bọn họ cũng chỉ có cách tìm đường vòng mà đi. Mắt nhìn chín ngàn võ sĩ ma pháp hùng mạnh như thế Tiếu Ân cảm thấy miệng mình có chút khô khốc, thầm thở dài. Nếu dưới trướng hắn sớm có thực lực mạnh như thế thì ngày xưa ở Luân Hồi Giới, tuyệt đối có thể càn quét sạch sẽ hơn một ngàn ngụy thần vong linh.
Chỉ có điều, nhiều người đồng hành cùng hắn như thế làm sao hắn có thể bỏ họ sang một bên và liên hệ với đám người Cự Ma Thần đây?
“Habib Hey, ngươi đang làm cái quỷ gì thế? Những người này đang làm gì? Đừng nói với ta bọn họ sẽ cùng đi đấy.” Tiếu Ân tức giận phàn nàn.
Habib Hey áy náy giải thích: “Bệ hạ. Ngài yêu cầu chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất thì chỉ có thể điều động được bấy nhiêu người có tư cách thôi - là trường lão hộ vệ và võ sĩ.”
Dừng một chút ông ta lại giải thích: “Các trưởng lão trong thần điện đều đang bế quan, chỉ có trăm vị trưởng lão không bế quan còn liên hệ với ngoại giới. Thần đã triệu tập toàn bộ họ tới. Còn các võ sĩ ma pháp, mỗi khu vực đều có thể có một vạn người thường trú. Trước mắt chỉ có thê điều động chín ngàn. Tuy nhiên ngài yên tâm, ta đã khẩn cấp điều động lực lượng ở các khu vực phụ cận trợ giúp. Chỉ cần nửa ngày, có thể có thêm gấp mười lần trở lên các trưởng lão và võ sĩ có thể chạy tới. Bọn họ tập trung lại, tuyệt đối có thể bảo vệ ngài an toàn. Số lượng chín ngàn như thế trước mắt quả thật có hơi ít, vì gấp quá nên không thể làm hơn, mong ngài thông cảm.”
Sau khi nghe xong, Tiếu Ân dở khóc dở cười, thiếu điều muốn té ngửa, chín ngàn mà ít à? Sắc mặt hắn đỏ dần lên. Còn có đội nhân mã nhiều hơn gấp mười lẩn? Thế này còn muốn hắn sống hay không?
Thấy được sắc mặt Tiếu Ân không tốt, Habib Hey còn tưởng vị giáo hoàng tân nhiệm này vẫn chưa hài lòng, nên vội vàng nói thêm: “Bệ hạ đáng kính, dựa theo pháp điển quy định, chủ thần điện chỉ có sau khi triệu kiến hồng y đại giáo chủ các phân đàn mới có được toàn bộ đặc quyền của chủ thần điện. Khi đó ta nhất định sẽ tăng lực lượng phòng vệ khu vực này. sẽ tăng thêm gấp vạn lần. Nhưng hiện tại thật sự không kịp, mong ngài…”
Nói đến đây, Habib Hey chợt im lặng, cúi đầu xuống như muốn nhận lỗi đối với vị giáo hoàng ‘đáng kính’ này. Tiếu Ân liều mạng nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt. Tuy hắn biết vương quốc của Odin Lage có thực lực vô cùng siêu tuyệt, nhưng nhìn lúc này đã là mạnh lắm rồi. Hơn nữa nghe khẩu khí của Habib Hey dường như vẫn còn chưa phải là tất cả. Thật không biết những người này muốn thế nào. Chẳng lẽ giáo hoàng các thời đại đều phô trương như thế sao?
Mặt hơi giật giật. Tiếu Ân lên tiếng: “Cho hai ba hộ vệ bên người là được, không cần nhiều người như vậy?”
Habib Hey ngẩn ra, lão thật sự không ngờ mình hảo tâm thế nào lại thành hỏng chuyện, vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm lên đùi.
Cười khổ một tiếng, Habib Hey bất đắc dĩ nói: “Giáo hoàng bệ hạ. Trong thánh điển có điều ghi như vậy, phàm là giáo hoàng bệ hạ đi tuần phái có vệ đoàn quy mô không dưới vạn người. Đã là ít nhất rồi đấy ạ.”
“Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, xin ngài cho chúng thần đi cùng.” Một giọng nói già nua vang lên từ phía một trăm lão nhân kia.
Một vị lão nhân chậm chậm đi lên, vóc dáng ông ta cũng không phải vô cùng cao lớn. Thân mặc một bộ trường bào mộc mạc vừa thân. Tuy bề ngoài xem như chỉ là một lão nhân vô cùng bình thường, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy một sự chất phác thật thà hiếm thấy, đặc biệt là đôi mắt trong suốt đó, Tiếu Ân nhớ chỉ thấy ở trẻ con. Trong lòng Tiếu Ân ngạc nhiên. Hắn đột nhiên nhận ra chính mình không ngờ không thể cảm nhận được cường độ năng lượng trên người vị lão nhân ấy.
Trong cảm ứng của hắn, vị lão nhân này như một đại dương mênh mông, hết thảy đều bị vây bởi một cảm giác không thể nhìn thấu.
Trong lòng hắn cười khổ. Nhân vật lợi hại như thế, mang theo người, sợ là đừng mơ tưởng có thể giấu được gì.
Trên đường vị lão nhân ấy đi ra, mọi người đều tự động tránh đường và cung kính thi lễ. Đặc biệt là các võ sĩ ma pháp cấp ngụy thần kia lại có phần hơi cung kính quá mức. Đi tới trước mặt Tiếu Ân, ông ta khom lưng thật sâu:
“Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại. Nhất cử nhất động của ngài đều là đại diện cho Odin Lage thần vương bệ hạ vĩ đại. Chúng thần đều biết và hiểu ý của ngài, nhưng một khắc ngài còn là giáo hoàng, trên người đã có trách nhiệm và nghĩa vụ không thể trốn tránh. Cho nên…” Ông ta ngưng lại một chút, hàm chứa như muốn làm cho người ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã bày hết trước mặt mình vậy: “Xin ngài cho phép chúng ta đi theo đi.”
Theo động tác của hắn, hơn vạn trường lão hộ vệ và các người hầu đều nhất thời đồng loạt khom lưng thật sâu. Một không khí trang nghiêm lập tức tràn ngập.
Hai mắt Tiếu Ân chợt lóe tinh quang. Cho tới bây giờ cũng chưa gặp được tình huống như thế này. Nói thật là không biết nên xử trí thế nào nữa. Tuy nhiên, người này lấy uy thế cường đại mà làm ra một tác dụng gần như là bức vua thoái vị này, bất kể là kẻ nào cũng sẽ có khúc mắc trong tâm.
Cho dù là người này hoàn toàn không có chút tâm tư cũng vậy.
“Ngươi là người ở đâu?” Tiếu Ân lạnh lùng hỏi.
Lão nhân kính cẩn trả lời: “Người hầu hèn mọn của ngài Dike Stan hướng cầu chúc giáo hoàng bệ hạ.”
“Dike Stan sao?” Ánh mắt Tiếu Ân nhìn Habib Hey đang luống cuống chán tay.
Habib Hey do dự một chút, hạ giọng giới thiệu: “Giáo hoàng bệ hạ, Dike Stan trưởng lão này là hồng y đại giáo chủ kiệt xuất nhất trong các phân đàn bây giờ. Mấy trăm vạn năm trước trong trận chiến của chúng thần cũng đã lập chiến công hiển hách, được thần vương bệ hạ vĩ đại ban cho danh hiệu thần chiến tranh.”
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến. Lúc này Tiếu Ân cũng hiểu nhiều chuyện ớ thần giói, đối với chuyện phong ban thần linh này cũng không xa lạ.
Mà hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại không nhìn thấu được thực lực của đối phương. Hóa ra đối phương chính là một vị thần linh.
Tuy vị thần linh này là dựa vào Odin Lage một vị thần vương phong tứ, nhưng thần linh này mới là thần linh đáng sợ nhất. Bọn họ giống như các giáo hoàng được Odin Lage tiếp dẫn đi vậy, có thể nói chính là phân thân của Odin Lage.
Người như thế có thể không hạn chế mượn thần lực của Odin Lage, thậm chí còn có thể mượn không gian thần vực của Odin Lage nữa. Hơn nữa, so với phân thân thần linh bình thường, bọn họ không sợ chết. Cho dù có bị đánh cho nát bét, cũng không có cái gì thần cách hay linh hồn, sẽ không tổn thương đến lợi ích căn bản của thần linh sau lưng. Xem như một tay chân thích hợp nhất của thần linh.
Đương nhiên, so với một chân thần, khác biệt chính là, thần linh được phong ban này nếu mất đi sự tin tưởng và chấp nhận của thần vương, thì nguồn gốc sức mạnh của bọn họ sẽ biến mất hoàn toàn.
Thần linh được phong ban này có được nhiều chỗ tốt như thế, tất nhiên hoàn toàn có thể thay thế được phân thân của chúng thần, cho nên sẽ không có thần cách và linh hồn bị tổn thương, ngay cả là bị mất mạng thì cũng chỉ tổn thất một chút thần vực thôi. Chỉ cần có tín ngưỡng lực dư thừa, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra càng nhiều không gian thần vực hơn. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Nhưng cũng không phải tất cả thần linh đều có thể có được phân thân như vậy, bởi theo Tiếu Ân biết, chỉ có thần linh cấp bậc thần vương mới có thể có quyền lực này. Hơn nữa muốn tìm được một tín đồ thích hợp cũng là chuyện thiên nan vạn nan. Phỏng chừng là Odin Lage thần vương kia chọn hơn một triệu giáo hoàng mới có được người như vậy đi. Về phần vị Dike Stan này, nếu Tiếu Ân đoán không sai, đây là một thiên tài trưởng thành ngoài dự liệu của Odin Lage, nếu không đã sớm được hắn chỉ định làm giáo hoàng.
Đối với người như vậy, Tiếu Ân thật sự trầm mặc.
Một lát sau. Tiếu Ân giơ tay, quvền trượng thần thánh đã xuất hiện trên tay hắn.
Sức mạnh quang minh tinh thuần thần thánh ào ào dâng lên, tràn ra tứ phía. Phàm là người tiếp xúc với sức mạnh này đều không ngoại lệ mà bái lạy.
Đây là quyền lực của giáo hoàng. Sau không biết bao nhiêu năm tẩy não, bọn họ đã mất đi ý niệm chống cự đối với thần vương và giáo hoàng. Nhưng ở đây chỉ có Dike Stan là không có quỳ xuống, sắc mặt ông ta ngưng trọng vẫn đứng thẳng lưng, trong mắt có thần sắc phức tạp. Nếu là trường lão thần điện, lão làm vậy đương nhiên là có tư cách. Nhưng là trưởng lão đã từng được thần vương bệ hạ sắc phong, ngay cả trước mặt giáo hoàng đương đại lão cũng có tư cách ngồi ăn cùng bàn. Dù sao giáo hoàng cũng là người phát ngôn cấp cao nhất của thần linh trên quốc gia của thần này, cũng là một vị thần mà thần vương chỉ định. Giữa bọn họ thật ra rất khó nhận ra người nào có thân phận cao hơn.
Không khí trong sân như đang ngưng lại, hai người cùng đáng tôn trọng này đang sắp phát sinh xung đột khiến tất cả mọi người hơi tròn mắt. Tình huống này ở vương quốc của thần đã vô số năm qua chưa xuất hiện, mặc cho là ai cũng không có kinh nghiệm xử lý.
Sắc mặt Tiếu Ân còn trầm trọng hơn, hắn cao giọng: “Dike Stan ta mới là giáo hoàng, là người phát ngôn của Odin Lage thần vương bệ hạ. Lời của ta còn hơn điển chương thần thánh, quyền trượng của ta chỉ vào kẻ nào thì kẻ đó chính là kẻ thù của Odin Lage bệ hạ. Ngươi! Không nên ngăn cản trước mặt ta.”
Ban đầu lời nói của hắn còn không có gì, nhưng khi nói đến còn hơn cả điển chương thần thánh, trong không gian lập tức vang lên từng đợt tiếng gầm nộ vang như sấm như trợ uy cho lời nói của Tiếu Ân. Một tiếng một tiếng sấm dọa người hết hồn, khó có thể bình tĩnh. Trong lòng mỗi người đều như bị đè ép vô cùng nặng nề. Bọn họ cũng cảm ứng được đây chính là sức mạnh của thần vương. Tiếng sấm mãnh liệt này dường như có nghĩa thần vương đang tức giận, dường như là một cảnh cáo nghiêm khắc đối với tất cả kẻ nào dám khiêu khích quyền uy của thần vương. Sắc mặt Dike Stan cuối cùng cũng thay đổi, trong mắt lão không còn là sự bình tĩnh mà là tràn đầy hoảng sợ nhìn Tiếu Ân, lại còn có thêm sự sùng kính, lui lại phía sau mấy bước khom lưng thật sâu.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Dù sao ông ta cũng là một trong các thần linh được thần vương sắc phong, ngay cả khi yết kiến giáo hoàng cũng không cần dập đầu. Bởi thần linh cũng có tôn nghiêm, luận thế nào cũng không thể quỳ lạy phàm nhân.
Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn trời, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy hắn tuyệt đối nắm chắc khi mình và Dike Stan phát sinh xung đột. Odin Lage kháng định sẽ thiên vị mình, nhưng một khắc trước khi có kết quả, Tiếu Ân vẫn cứ lo lắng trong lòng. Nếu lúc này trước mặt mọi người không thể dùng thân phận giáo hoàng mà áp chế đối phương, thì danh vọng của hắn khẳng định sẽ giảm đi. Mặc dù ở thế giới của thần không có khả năng xảy ra chuyện phản loạn gì đó, nhưng chỉ cần nghĩ tới hào quang khác thường của kẻ khác, cũng đủ để người ta như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Habib Hey, ngươi thu xếp một chút, ta chỉ cần một trăm hộ vệ, mười người hầu và hai vị trướng lão đồng hành là được.”
Tiếu Ân thuận miệng phân phó. Hắn cũng biết, với thân phận mình nếu thật sự một người cũng không mang thì chính là quá sức lập dị rồi. Một khi đã như thế thì mang theo mấy kẻ đánh thuê và tạp dịch miễn phí coi như là lựa chọn không tệ.
“Vâng.” Habib Hey cung kính. Khi thấy Dike Stan chịu thua trước Tiếu Ân, thậm chí ngay cả thần linh cũng rõ ràng thiên vị Tiếu Ân. Cho dù lời hắn có nói lời hắn còn hơn cả thánh điển đến như thế, thần vương bệ hạ cũng không trách cứ, ngược lại còn dùng cách mãnh liệt làm chỗ dựa cho Tiếu Ân.
Đến thế này, cho dù là đứa ngu dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, vị giáo hoàng trẻ tuổi này chính là giáo hoàng được sủng ái nhất mọi thời đại. Nếu không thần vương bệ hạ cũng không cho phép người sửa cả thánh điển.
Bổng nhiên, một chút ý niệm vô lễ không hiểu sao dâng lên trong lòng rất nhiều người. Giáo hoàng này không phải là hóa thân của Odin Lage thần vương chứ? Nếu không như thế, làm sao có thể được sủng ái đến vậy?
Tuy nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng trong đầu một tí liền biến mất. Vọng đoán thần linh cũng là một tội. Là một tín đồ thành tín của thần vương bệ hạ, bất kể thế nào cũng không thể làm như vậy. Chỉ có điều, trong lòng mọi người đều có một nhận định chung, vị giáo hoàng bệ hạ này không giống bình thường, tuyệt đối không thể coi như không quan trọng. Động tác của Habib Hey vẫn phi thường mau lẹ, đặc biệt là khi chọn lựa tinh binh trước mặt Tiếu Ân, càng không dám có nửa điểm chần chừ.
Rất nhanh, một đội ngũ nhỏ đã được chọn ra. Mười thiếu nữ xinh đẹp như hoa vẻ mặt sung sướng và kiêu ngạo khi may mắn được làm người hầu. Tuy nhiên, Tiếu Ân cũng đặt nhiều tinh lực lên người các nàng, mặc dù các nàng đều là trẻ trung phong nhã, nhưng Tiếu Ân biết, tuổi của các nàng cho dù làm tổ mẫu của tổ mẫu của tổ mẫu của mình cũng dư thừa.
Một trăm võ sĩ ma pháp đứng đầu được chọn ra, Tiếu Ân cảm ứng thử năng lượng dao động trên người bọn họ, lòng âm thầm tán thưởng. Odin Lage thần vương rõ ràng mạnh hơn nguyệt lượng nữ thần nhiều lắm. Trong một trăm người này, bất cứ người nào phỏng chừng đều có thể đánh cho kỹ sĩ Harđen của nguyệt lượng nữ thần tè ra quần. Tuy nhiên, cuối cùng Tiếu Ân không khỏi ngẩn ra, dở khóc dở cười khi hai trưởng lão thần điện Habib Hey chọn ra không ngờ chính là Dike Stan và chính lão. Khi thấv Dike Stan cũng đi theo, Tiếu Ân không khỏi thầm dựng lên. Nhưng lúc này đây Dike Stan lại không có kiêu ngạo gì, mà kính cẩn nghe lời đứng sau lưng hắn, như một lão nhân bình thường nhất.
Tiếu Ân do dự một chút, nhưng không đuổi lão đi.
“Bệ hạ, chợ trắng gần thần quốc nhất là do một vị chủ thần phong hệ trung lập hệ dựng nên, ngài phải đi luôn sao?”
“Được. Vậy đi thôi!” Tiếu Ân vừa lòng nhìn thoáng qua người xung quanh.
“Vâng.”
Theo lời đáp của Habib Hey, quanh thân mọi người nổi lên một vầng hào quang, nuốt trọn hết thân hình bọn họ. Trong thần giới rộng lớn khôn cùng có vô số thần quốc. Trong số các thần quốc đó, có cái đã vứt đi, có cái bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống vực sâu, thậm chí còn là sụp đổ, rất nhiều tân thần bởi vì một số nguyên nhân mà trước khi tiến giai cũng đã ngập đầu trong tai ương.
Thường thì đều là may mắn có thần mới sinh ra, nhưng gần như cứ cách một đoạn thời gian, đều có một vị hoặc mấy vị thần linh chịu khổ diệt vong.
Nghe nói mỗi khi thần linh trong thần giới bất mãn sẽ bạo thành trận chiến chúng thần trên toàn diện. Tuy nhiên, trận chiến chúng thần lần trước cho tới giờ cũng không biết bao nhiêu trăm vạn năm. Đối với thần linh mà nói, chút thời gian ấy quả thực dường như không bằng một cái chớp mắt.
Nguyên nhân chính là trận chiến chúng thần tiếp theo dường như xa xa không hẹn nên xem trước mắt toàn bộ thần giới coi như đang hòa bình.
Mà trong tình huống như thế, thì chợ trắng cũng được mở ra thường xuyên, kéo dài thời gian mở mỗi kỳ. Thần linh trung lập hệ trong thần giới là có số lượng nhiều nhất, bởi vì thần linh nguyên tố không mang sắc thái quang ám đều là thần linh hệ trung lập. Tuy nhiên, so với hai hệ thần linh hắc ám và quang minh, chúng thần trung lập hệ đạt tới đỉnh cấp thần vương và số lượng thần linh cấp chủ thần không thể nghi ngờ là ít nhất.
Theo như lời nói của phàm nhân thì bởi vì ma pháp trung lập hệ nhập môn thì dễ dàng đơn giản, nhưng muốn đạt tới đại thành thì khó khăn lại càng thêm khó. Mà ma pháp hệ quang minh và hắc ám, khi nhập môn thì khó, khó hơn lên trời, nhưng một khi đã nhập môn được rồi, chỉ cần không ngừng cố gắng, thì thần vương thì vô vọng, nhưng dừng lại ở mức chủ thần thì nhất định có thể hy vọng.
Ake Hayes là một trong các chủ thần phong hệ trung lập hệ. Trong số thần linh trung lập hệ, hắn đã là một trong những thần linh vô cùng dũng mãnh. Cho nên khi hắn mở ra chợ trắng thật lớn trong thần quốc, thì từ trước tới nay thần sứ giao dịch và các người tự do đến đó nhiều không đếm xuể.
Đương nhiên, sở dĩ có được phồn thịnh này cũng có quan hệ rất lớn việc bản thân hắn là thần linh trung lập hệ.
Bởi vì khi mở chợ trắng, thì thần linh trung lập hệ có ưu thế thật lớn.
Bất kể là thần linh hắc ám hay quang minh hệ, chợ trắng do bọn họ mở ra, thì chỉ có thần sứ của thần linh một hệ đó mới có thể tiến vào, mà thần linh trung lập hệ thì không e dè điều này
Nhưng khí tức này lại ẩn chứa một cảm giác rất quen thuộc. Cảm giác này, hắn tuyệt đối không nhầm. Bởi vì đúng là từ khi tiếp xúc với cảm giác này, Tiếu Ân mới có khả năng chính thức bước vào thế giới ma pháp. Cảm giác này, chính là cảm giác mà Nhất Hào đem lại cho hắn. Trên thế giới này, ngoài Tiếu Ân, không bao giờ có người thứ hai nào có khả năng có cảm giác này. Đó là vì trên thế giới này không có Nhất Hào thứ hai, ngay cả cùng loại cũng không.
Đây là sinh mạng trí tuệ máy móc đến từ thế giới khác, trong vũ trụ của ma pháp này đã không thể tìm được một cái thứ hai.
Nhưng lúc này từ khi Tiếu Ân thiết lập quan hệ với thần niệm của Odin Lage. hắn lại đột nhiên phát hiện vị thần linh này lại đem đến cho hắn cảm giác giống như Nhất Hào. Dường như hoảng hốt một chút, Tiếu Ân đột nhiên nhận ra, dưới kích thích kỳ lạ này, hắn không biết nên làm gì cho đúng.
“Chủ nhân, đây là khí tức của thần linh sao?” Giọng nói của Nhất Hào lại vang lên trong đầu hắn: “Thật kỳ quái. Khí tức này dường như đang truyền cho ta một chút tin tức.”
Tinh thần Tiếu Ân chấn động, vội hỏi: “Tin tức gì?”
“Không biết!” Nhất Hào nản lòng: “Tài liệu đã mã hóa, độ khó đã vượt quá cực hạn của ta. Hẳn là nội dung tin tức thuộc loại văn minh bậc cao. Tuy nhiên, căn cứ vào quan sát của ta, đối phương dường như có chút tương tự nhất định với ta.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ run lên. Chẳng lẽ mình phán đoán là thật sao?
Chần chừ một lát, hắn hỏi: “Ngươi có thể xác định sao?”
“Không thể.” Nhất Hào đáp không chút do dự: “Trong cảm giác của ta hắn cũng khác với ta, ít nhất phương hướng tiến hóa của chúng ta khác nhau.”
“Có cái gì khác nhau?”
“Ta là theo hướng máy móc tiến hóa, còn hắn theo hướng sinh vật tiến hóa.”
Tiếu Ân thầm than, trong lòng cũng hơi hiểu hiểu. Bỗng nhiên: “Nhân loại đã tiêu diệt vũ khí diệt thế, là ngươi gọi ta đến sao?”
Một tiếng ầm ầm truyền vào tâm trí Tiếu Ân, sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng nói: “Odin Lage bệ hạ tôn kính, xin thứ cho sự vô lễ của ta. Đầu tiên ta muốn dâng lên ngài lòng biết ơn sâu sắc nhất. Cám ơn ngài đã chọn ta trờ thành người phát ngôn của ngài.”
“Không có gì. Đây là phần thưởng xứng đáng.” Giọng nói của Odin Lage dường như có một sức mạnh cường đại vĩnh viễn không phai nhạt. Giọng nói này cũng tràn đầy uy nghiêm, khiến cho người ta từ đáy lòng không cách nào sinh ra ý nghĩ kháng cự.
“Ta hiểu rồi!” Tiếu Ân trầm giọng: “Ngài chính là người đã phong ấn thẻ bài quang minh thủy mẫu và vũ khí diệt thế kia sao?”
Vũ khí diệt thế và quang minh thủy mẫu là sinh mệnh dũng mãnh cỡ nào? Lại còn được chế tạo ra như vũ khí. Có thể nắm trong tay hai vũ khí này, sợ là chỉ có Odin Lage thần vương bậc này mới có thể làm được đi.
Nhưng câu trả lời của Odin Lage thần lại khiến Tiếu Ân rất không ngờ.
“Không. Đây cũng không phải ta phong ấn mà là mưu kế của một nhóm thần linh thượng cổ trước khi rời đi.”
“Thần linh thượng cổ?” Lòng Tiếu Ân khẽ động: “Phần thưởng?”
Tiếu Ân bất ngờ tự hỏi, dường như hiểu chút gì đó: “Ý ngài nói là vì ta đã tiêu diệt vũ khí diệt thế nên mới thưởng ban cho ta vị trí giáo hoàng.”
“Không sai.”
“Thần vương bệ hạ vĩ đại, ngài đã gặp qua thần linh thượng cổ sao?”
Odin Lage trở nên trầm mặc, vấn đề này dường như là một kiêng kị thật lớn đối với hắn, cho nên hắn căn bản là không có ý trả lời.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân gần như không chịu nổi cái không khí nặng nề khiến cho người ta hít thở không thông nữa, Odin Lage đột nhiên lên tiếng: “Lấy được quang minh thủy mẫu, cũng tiêu diệt được vũ khí diệt thế, ta cũng cho ngươi phần thưởng xứng đáng, ở thần quốc của ta. ngươi có thể tùy ý sử dụng tất cả lực lượng.”
Nghe được lời hứa hẹn này, cho dù là Tiếu Ân cũng không kìm nổi run lên.
Sau khoảng thời gian này, hắn đã hiểu trong thế giới của thần này đến tột cùng Ân chứa thực lực cường đại cỡ nào. Nếu hắn có thể tùy ý điều khiển…
Chỉ cần ngẫm lại cũng khiến lòng động đậv không thôi.
“Chẳng những lực lượng bên ngoài có thể mặc cho ngươi sai phái. Hơn nữa lực lượng trong điện của ta cũng có thể dùng.” Âm thanh Odin Lage tiếp tục vang lên.
Tiếu Ân ngẩn ra. Chợt nhớ tới khi Habib Hey giới thiệu, hắn vội hỏi: “Ngài là nói tới các giáo hoàng?”
“Phải. Sau khi bọn họ đã tiến nhập vào nội điện, đã ngưng tụ thần cách quang minh, mỗi người đều có thể có uy lực không dưới thần linh bình thường.”
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến: “Bọn họ là phân thân của ngài sao?”
“Cũng có thể nói vậy. Không có cách nào khác tạo ra phân thân và hình chiếu, chúng chỉ có dùng cách này thôi.” Giọng nói của Odin Lage đột nhiên có chút cảm giác cô đơn.
Đường đường là quang minh thần vương, gần như là đại thần của thần giới, không ngờ lại không thể có được phân thân và hình chiếu?
Hai mắt Tiếu Ân liên tục sáng lên kỳ dị. Trong lòng hắn dường như đã đoán được một chút, tuy nhiên suy đoán này cũng thật sự khiến cho người ta chấn kinh rồi, cũng đã quá không thể tưởng tượng rồi, cho nên cuối cùng hắn lựa chọn im lặng.
Trầm ngâm nửa ngày. Tiếu Ân lên tiếng: “Thần vương bệ hạ vĩ đại, ngài giao cho ta quyền lực thật lớn như thế, thì ngài cần ta làm gì cho ngài đây? Ta chẳng qua chỉ là một nhân loại nho nhỏ bình thường, trước mặt ngài ta căn bản chỉ là một con kiến yếu ớt, căn bản là không thể làm được đại sự gì cho ngài.”
Những lời này của hắn cũng không có gì khoa trương. Đối mặt với sức mạnh của Odin Lage, nói mình chỉ như một con kiến đã xem như là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Tuy nhiên, nếu Odin Lage thần vương đã ra giá lớn như thấ tất nhiên phải có yêu cầu khác, chỉ có điều hắn không biết.
Vị thần vương bệ hạ này dường như đang suy xét cái gì, thật lâu sau cuối cùng mới nói: “Ta hy vọng ngươi có thể gọi Vô Danh ra, ta muốn gặp hắn một lần.”
“Ngài muốn gặp Vô Danh?” Tiếu Ân lúc này thật sự chấn động.
Với thần lực của Odin Lage, muốn biết sự tồn tại của Vô Danh cũng không phải chuyện gì khó, nhưng muốn gặp Vô Danh, khẳng định là có ý gì đó.
Chỉ có điều, với cấp bậc này, Tiếu Ân không có quyền nói.
Thấy Tiếu Ân kinh ngạc như thế, Odin Lage như đang trấn an: “Ngươi yên tâm. Ta không có ác ý gì với Vô Danh, chẳng qua có một số việc muốn thương thảo với hắn một chút.”
Sắc mặt Tiếu Ân lập tức mang biểu tình cực kỳ buồn cười. Muốn thương thảo với Vô Danh?
Tuy hắn vẫn nghĩ Vô Danh Ân giấu một sức mạnh dị thường thật lớn, nhưng hắn tuyệt chưa nghĩ đến thực lực của Vô Danh không ngờ sẽ khiến cho Odin Lage thần vương hùng mạnh nhường này cũng thấy vô cùng kiêng kị, phải đi đường vòng để tiếp xúc với Vô Danh.
Uy áp khổng lổ chợt tăng lên, giọng nói không chút cảm tình của Odin Lage vang lên: “Ngươi có thể cự tuyệt. Tuy nhiên một khi ngươi cự tuyệt nhất định phải giao ra quyền trượng thần thánh, quang minh thủy mẫu và vị trí giáo hoàng.”
Sắc mặt Tiếu Ân hơi biến đổi; hắn ngưng thanh hỏi: “Vị trí giáo hoàng là thuộc về ngài. Quyền trượng thần thánh coi như của ngài. Nhưng vì sao phải giao quang minh thủy mẫu cho ngài?”
Odin Lage im lặng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Bởi vì, ta muốn.”
Tiếu Ân lập tức hiểu. Đúng vậy, người ta muốn. Còn gì để giải thích nữa?
Uy lực hùng mạnh của thần vương bệ hạ có thể không thể nói đứng thứ nhất thần giới, nhưng đối phó với một Tiếu Ân nho nhỏ này thì dư sức.
Cưỡng đoạt! Chỉ có mấy chữ thôi nhưng nhất định Tiếu Ân khó có thể kháng cự. Cho dù là liều mạng cũng không thể kháng cự.
“Còn có hai kiện thần khí thượng cổ trên người ngươi. A, không ngờ là ba kiện.” Âm thanh của Odin Lage có chút kinh ngạc dao động hiếm hoi. Dường như hắn đã phát hiện chuyện gì kỳ quái, lập tức chìm vào lặng lẽ.
Trong lòng Tiếu Ân một mảnh lạnh lẽo. So với khi mới tiếp nhận quyền trượng thần thánh, tâm tình này hoàn toàn tương phản. Thần vương này không ngờ ngay cả tiểu thuẫn và tị thủy châu cũng nhìn ra. Hơn nữa, nghe khẩu khí của ngài dường như còn có thể lôi ra từ thân thể hắn. Nếu thật sự là như thế, công phu Tiếu Ân thiên tân vạn khổ ngưng tụ đến tám loại thuộc tính là hoàn toàn uổng phí. Đương nhiên, Odin Lage vừa nói ra, Tiếu Ân tin chắc khẳng định hắn có thể nắm chắc. Cho nên Tiếu Ân tuyệt đối không có dũng cảm cãi và kháng cự lại.
Chỉ có điều, khi vị thần vương đại nhân này nói ra cỗ thần khí thứ ba tiểu mộc kiếm, giọng nói liền đột nhiên ngưng trọng lại. Điều này, đứa ngốc cũng nghe ra. Trong lòng Tiếu Ân trở nên vui vẻ. Hắn đã nghĩ tới thu lấy năng lượng của tiểu mộc kiếm, nhưng ở thần giới được xưng là tử sắc lôi điện của chúng thần đó. Vị thần vương bệ hạ này tuy lớn, nhưng khi nhắc đến tử sắc lôi điện lại vô cùng kiêng kị. Trong lòng Tiếu Ân hơi yên ổn một chút. May mắn chính mình cũng không đến nỗi không trả được đòn nào.
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân nói: “Thần vương bệ hạ vĩ đại, ta có thể đề nghị với Vô Danh, cũng có thể nói với hắn thiện ý của ngài, nhưng ta không cách nào chi phối được quyết định của hắn.”
“Đương nhiên ngươi không thể chi phối được. Trên thế giới này, đã không ai có thể chi phối được quyết định của hắn.”
Tiếu Ân hơi thả lỏng một chút, lập tức theo nói theo giọng của hắn: “Đúng vậy, ta nhất định sẽ tận tâm hết sức vì ngài làm việc, tận lực thuyết phục Vô Danh tiến vào thần giới.”
“Tốt. Ngươi mau chóng hoàn thành việc này đi.” Khi Odin Lage thần vương bệ hạ đi cũng không có báo trước gì, Tiếu Ân đứng yên chờ hồi lâu mới xác định được vị thần vương bệ hạ này quả thật đã đi rồi.
Thời gian trao đổi với Odin Lage thần vương tuy cũng không phải rất dài, nhưng cũng hao tổn tâm lực thật lớn. Trước ngày hôm này, bất kể gặp đối thủ mạnh cỡ nào. Tiếu Ân cũng chưa hề không đủ lực chiến một trận. Cho dù là nguyệt lượng nữ thần, nếu là trước kia, cứ liều mà làm, không dám nói là tất thắng, nhưng ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng khi tiếp xúc với Odin Lage, Tiếu Ân có một cảm giác hít thở không thông vô phương kháng cự, cứ y như hắn là một con cá nằm trên thớt mặc tình cho người khác chém giết. Hắn biết cảm giác này là thật. Nếu chính mình có làm trái lời, thì chờ hắn chỉ có một đường chết mà thôi. Cho dù trên người hắn có tiểu mộc kiếm cũng chỉ có thể khiến cho đối phương hơi kiêng kị mà thôi, nếu muốn đạt tới trình độ có thể uy hiếp đối phương thì phải cởi bỏ được hai mươi lăm phong ấn trên thân tiểu mộc kiếm, và hấp thu đủ tử sắc lôi điện, có lẽ cũng có thể hơi uy hiếp được một chút.
“Chủ nhân.” Giọng nói của Nhất Hào vang lên: “Vừa rồi có một sức mạnh gián đoạn liên hệ của ta và ngài, giờ lại phục hồi được rồi.”
Mi mắt Tiếu Ân hơi giật giật, lòng thầm cười khổ. Đây xem như thị uy sao? Ngay cả sự tồn tại của Nhất Hào cũng bị hắn biết được, thậm chí còn không thể mượn được năng lượng của Nhất Hào.
Nhè nhẹ thở dài một hơi, Tiếu Ân đứng lên, đi ra thuận miệng phân phó: “Gọi Habib Hey lại đây.”
Là một giáo hoàng, bên cạnh hắn không có khả năng thiếu người hầu hạ, lập tức có người lên tiếng đưa mệnh lệnh của giáo hoàng truyền đạt tới HabibHeỵ.
Vị đại giáo chủ này đang đắc ý dào dạt đàm luận với các đại giáo chủ phân đàn khác. Bởi vì giáo hoàng đương nhiệm chính là xuất hiện ở khu vực này, cho nên vị trí của ông ta cũng là thuyền lên theo nước, mơ hồ cũng cao hơn các đại giáo chủ khác một bậc.
Đương nhiên, trước mặt một số siêu đại giáo chủ nắm giữ hơn một tỉ tín đồ và các đại giáo chủ lâu đời thanh danh hiển hách, Habib Hey cũng không dám lộ tâm tính này ra. Chỉ có điều trước mặt một số hồng y đại giáo chủ trẻ tuổi mới dám khoe khoang một chút. Lúc này, khi ông ta đang đắc ý hết sức đột nhiên nhận được ý chỉ triệu kiến của Tiếu Ân, lập tức cung kính lĩnh mệnh mà đi khiến cho trong tim các vị đại giáo chủ ở đây đều dâng lên một tia hâm mộ.
Xem ra giáo hoàng đại nhân đối với hồng y đại giáo chủ dẫn đường lão quả thật rất tín nhiệm đó.
Vội vàng đến trước mặt Tiếu Ân, Habib Hey lập tức hỏi: “Giáo hoàng bệ hạ, ngài có gì phân phó?”
Tiếu Ân khẽ gật đầu: “Bây giờ ta phải đi. Không. Đi tới chợ trắng lớn nhất ở gần đây xem, ngươi đi thu xếp một chút.”
Hắn vốn muốn đi luôn, nhưng ngẫm lại như thế gần như là tay không mà về dường như là không hay lắm. Nếu Odin Lage đại thần đã đáp ứng hắn có thể tùy ý sử dụng hết thảy trong quốc gia thì tự nhiên cũng bao gồm cả thần lực kết tinh. Habib Hey kinh ngạc ngẩng đầu lên đầy đau khổ: “Giáo hoàng bệ hạ, ngài muốn rời khỏi quốc gia sao?”
“Đương nhiên…”
“Cái này…” Habib Hey do dự một chút: “Bệ hạ, ngài cần cái gì vậy? Chỉ cần nói tên thôi, chúng thần nhất định sẽ giúp ngài tìm được. Người xem như vậy được không?”
Trong lòng Tiếu Ân thầm kêu đáng tiếng, đống đồ của Odin Lage, hắn tin tưởng, cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu của bất cứ kẻ nào.
Nhưng mục đích thực sự của Tiếu Ân cũng không chỉ có chợ trắng, còn có tinh cầu quê hương, còn có Cự Ma Thần.
Có lẽ Odin Lage chỉ cần Tiếu Ân có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không ngại hắn tiếp xúc với thần linh hệ hắc ám. Nhưng nguời khác khẳng định sẽ không nghĩ như vậy. Sự tồn tại của Cự Ma Thần càng ít người biết càng tốt.
Vài ý niệm nhanh chóng vòng vo quanh đầu. Tiếu Ân khẽ cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Habib Hey, ngươi muốn can thiệp vào hành động của ta sao?”
Mồ hôi lạnh liên tiếp đọng thành giọt trên đầu vị lão nhân này, ông ta cười khổ: “Giáo hoàng bệ hạ, người hầu của ngài làm sao dám mạo phạm ngài như thế. Chỉ có điều giáo hoàng bệ hạ các thời đại trong một năm đầu chỉ ở trong điện, chờ các hồng y đại giáo chủ các phân đàn đến yết kiến. Nếu ngài rời đi, chúng thần biết làm sao bây giờ.”
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi lại: “Có vị giáo hoàng nào đã ngoại lệ chưa?”
“Không có. Đây là pháp điển thần vương bệ hạ tự mình chi định. Không có bất cứ ai dám can đám làm trái.”
Tiếu Ân vỗ hai tay: “Đúng vậy, giờ ta ra ngoài cũng là có thần dụ của thần vương bệ hạ. Bất cứ kẻ nào cũng phải phục tùng vô điều kiện.”
Habib Hey hoảng sợ, thấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc của Tiếu Ân không khỏi động tâm một cái: “Để thần đi thông tri cái này cho hộ vệ và người hầu, truyền đạt thần dụ cho bọn họ.”
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, trong lòng nghĩ, sau khi tha thứ cho sự vô lễ của người này, những gì ông ta đã làm quả nhiên chưa từng khiến mình thất vọng.
Trong phòng đợi chừng một giờ. Tiếu Ân đã sắp mất hết kiên nhẫn. Habib Hey cuối cùng cũng chạy về bẩm báo mình đã an bài xong hết thảy.
Tiếu Ân theo hắn ra ngoài quảng trường, không khỏi ngẩn ra, trên đầu hình như đã toát mồ hôi lạnh. Lúc này trên quảng trường có ít nhất trên vạn người, bọn họ đều lít xít cung kính đứng im. Ánh mắt mỗi người đều vô cùng trong suốt nhìn Tiếu Ân, tràn đầy sùng kính và cuồng nhiệt. Trong số hơn vạn người này, có hơn trăm vị lão nhân mặc áo đỏ, năng lượng dao động trên người họ rất mãnh liệt, cho dù là Tiếu Ân cũng bị kinh hoàng không ngừng.
Tuy nhiên, Tiếu Ân lập tức hiểu, những người này chính là các hồng y đại giáo chủ sau khi về hưu. Sau khi thoái ẩn, bọn họ tiếp tục ở trong thần điện hưởng thụ thần ân chiếu rọi. Sau khi có được thời gian làm hồng y đại giáo chủ, thực lực tự nhiên tăng lên mạnh hơn.
Ngoài một trăm người này, còn có chín trăm tên mặc trang phục người hầu.
Những người hầu đó có nam có nữ, mỗi người đều rất thanh tú, nhìn qua thực thích mắt.
Ngoài bọn họ ra, không ngờ còn có chín ngàn võ sĩ ma pháp mặc toàn thần áo giáo ma pháp. Tiếu Ân biết, đây có lẽ mới là lực lượng hộ vệ chân chính của thần quốc.
Chỉ có điều, năng lượng xuất hiện trên người các võ sĩ ma pháp đó mạnh đến mức khiến Tiếu Ân khó có thể tưởng tượng. Từng người trong số họ không ngờ biểu hiện đều không kém hơn khí tức hùng mạnh của kỵ sĩ ma pháp Harden của nguyệt lượng nữ thần. Cũng tức là khi bọn họ tập hợp lại thì phải tương đương với chín ngàn ngụy thần. Tuy rằng lấy thực lực của từng người còn không đủ để chống lại ngụy thần thực sự, nhưng khi bọn họ tập hợp thành quân đội, hình thành rõ ràng rồi, thì ngụy thần cường đại thấy bọn họ cũng chỉ có cách tìm đường vòng mà đi. Mắt nhìn chín ngàn võ sĩ ma pháp hùng mạnh như thế Tiếu Ân cảm thấy miệng mình có chút khô khốc, thầm thở dài. Nếu dưới trướng hắn sớm có thực lực mạnh như thế thì ngày xưa ở Luân Hồi Giới, tuyệt đối có thể càn quét sạch sẽ hơn một ngàn ngụy thần vong linh.
Chỉ có điều, nhiều người đồng hành cùng hắn như thế làm sao hắn có thể bỏ họ sang một bên và liên hệ với đám người Cự Ma Thần đây?
“Habib Hey, ngươi đang làm cái quỷ gì thế? Những người này đang làm gì? Đừng nói với ta bọn họ sẽ cùng đi đấy.” Tiếu Ân tức giận phàn nàn.
Habib Hey áy náy giải thích: “Bệ hạ. Ngài yêu cầu chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất thì chỉ có thể điều động được bấy nhiêu người có tư cách thôi - là trường lão hộ vệ và võ sĩ.”
Dừng một chút ông ta lại giải thích: “Các trưởng lão trong thần điện đều đang bế quan, chỉ có trăm vị trưởng lão không bế quan còn liên hệ với ngoại giới. Thần đã triệu tập toàn bộ họ tới. Còn các võ sĩ ma pháp, mỗi khu vực đều có thể có một vạn người thường trú. Trước mắt chỉ có thê điều động chín ngàn. Tuy nhiên ngài yên tâm, ta đã khẩn cấp điều động lực lượng ở các khu vực phụ cận trợ giúp. Chỉ cần nửa ngày, có thể có thêm gấp mười lần trở lên các trưởng lão và võ sĩ có thể chạy tới. Bọn họ tập trung lại, tuyệt đối có thể bảo vệ ngài an toàn. Số lượng chín ngàn như thế trước mắt quả thật có hơi ít, vì gấp quá nên không thể làm hơn, mong ngài thông cảm.”
Sau khi nghe xong, Tiếu Ân dở khóc dở cười, thiếu điều muốn té ngửa, chín ngàn mà ít à? Sắc mặt hắn đỏ dần lên. Còn có đội nhân mã nhiều hơn gấp mười lẩn? Thế này còn muốn hắn sống hay không?
Thấy được sắc mặt Tiếu Ân không tốt, Habib Hey còn tưởng vị giáo hoàng tân nhiệm này vẫn chưa hài lòng, nên vội vàng nói thêm: “Bệ hạ đáng kính, dựa theo pháp điển quy định, chủ thần điện chỉ có sau khi triệu kiến hồng y đại giáo chủ các phân đàn mới có được toàn bộ đặc quyền của chủ thần điện. Khi đó ta nhất định sẽ tăng lực lượng phòng vệ khu vực này. sẽ tăng thêm gấp vạn lần. Nhưng hiện tại thật sự không kịp, mong ngài…”
Nói đến đây, Habib Hey chợt im lặng, cúi đầu xuống như muốn nhận lỗi đối với vị giáo hoàng ‘đáng kính’ này. Tiếu Ân liều mạng nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt. Tuy hắn biết vương quốc của Odin Lage có thực lực vô cùng siêu tuyệt, nhưng nhìn lúc này đã là mạnh lắm rồi. Hơn nữa nghe khẩu khí của Habib Hey dường như vẫn còn chưa phải là tất cả. Thật không biết những người này muốn thế nào. Chẳng lẽ giáo hoàng các thời đại đều phô trương như thế sao?
Mặt hơi giật giật. Tiếu Ân lên tiếng: “Cho hai ba hộ vệ bên người là được, không cần nhiều người như vậy?”
Habib Hey ngẩn ra, lão thật sự không ngờ mình hảo tâm thế nào lại thành hỏng chuyện, vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm lên đùi.
Cười khổ một tiếng, Habib Hey bất đắc dĩ nói: “Giáo hoàng bệ hạ. Trong thánh điển có điều ghi như vậy, phàm là giáo hoàng bệ hạ đi tuần phái có vệ đoàn quy mô không dưới vạn người. Đã là ít nhất rồi đấy ạ.”
“Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, xin ngài cho chúng thần đi cùng.” Một giọng nói già nua vang lên từ phía một trăm lão nhân kia.
Một vị lão nhân chậm chậm đi lên, vóc dáng ông ta cũng không phải vô cùng cao lớn. Thân mặc một bộ trường bào mộc mạc vừa thân. Tuy bề ngoài xem như chỉ là một lão nhân vô cùng bình thường, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy một sự chất phác thật thà hiếm thấy, đặc biệt là đôi mắt trong suốt đó, Tiếu Ân nhớ chỉ thấy ở trẻ con. Trong lòng Tiếu Ân ngạc nhiên. Hắn đột nhiên nhận ra chính mình không ngờ không thể cảm nhận được cường độ năng lượng trên người vị lão nhân ấy.
Trong cảm ứng của hắn, vị lão nhân này như một đại dương mênh mông, hết thảy đều bị vây bởi một cảm giác không thể nhìn thấu.
Trong lòng hắn cười khổ. Nhân vật lợi hại như thế, mang theo người, sợ là đừng mơ tưởng có thể giấu được gì.
Trên đường vị lão nhân ấy đi ra, mọi người đều tự động tránh đường và cung kính thi lễ. Đặc biệt là các võ sĩ ma pháp cấp ngụy thần kia lại có phần hơi cung kính quá mức. Đi tới trước mặt Tiếu Ân, ông ta khom lưng thật sâu:
“Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại. Nhất cử nhất động của ngài đều là đại diện cho Odin Lage thần vương bệ hạ vĩ đại. Chúng thần đều biết và hiểu ý của ngài, nhưng một khắc ngài còn là giáo hoàng, trên người đã có trách nhiệm và nghĩa vụ không thể trốn tránh. Cho nên…” Ông ta ngưng lại một chút, hàm chứa như muốn làm cho người ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã bày hết trước mặt mình vậy: “Xin ngài cho phép chúng ta đi theo đi.”
Theo động tác của hắn, hơn vạn trường lão hộ vệ và các người hầu đều nhất thời đồng loạt khom lưng thật sâu. Một không khí trang nghiêm lập tức tràn ngập.
Hai mắt Tiếu Ân chợt lóe tinh quang. Cho tới bây giờ cũng chưa gặp được tình huống như thế này. Nói thật là không biết nên xử trí thế nào nữa. Tuy nhiên, người này lấy uy thế cường đại mà làm ra một tác dụng gần như là bức vua thoái vị này, bất kể là kẻ nào cũng sẽ có khúc mắc trong tâm.
Cho dù là người này hoàn toàn không có chút tâm tư cũng vậy.
“Ngươi là người ở đâu?” Tiếu Ân lạnh lùng hỏi.
Lão nhân kính cẩn trả lời: “Người hầu hèn mọn của ngài Dike Stan hướng cầu chúc giáo hoàng bệ hạ.”
“Dike Stan sao?” Ánh mắt Tiếu Ân nhìn Habib Hey đang luống cuống chán tay.
Habib Hey do dự một chút, hạ giọng giới thiệu: “Giáo hoàng bệ hạ, Dike Stan trưởng lão này là hồng y đại giáo chủ kiệt xuất nhất trong các phân đàn bây giờ. Mấy trăm vạn năm trước trong trận chiến của chúng thần cũng đã lập chiến công hiển hách, được thần vương bệ hạ vĩ đại ban cho danh hiệu thần chiến tranh.”
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến. Lúc này Tiếu Ân cũng hiểu nhiều chuyện ớ thần giói, đối với chuyện phong ban thần linh này cũng không xa lạ.
Mà hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại không nhìn thấu được thực lực của đối phương. Hóa ra đối phương chính là một vị thần linh.
Tuy vị thần linh này là dựa vào Odin Lage một vị thần vương phong tứ, nhưng thần linh này mới là thần linh đáng sợ nhất. Bọn họ giống như các giáo hoàng được Odin Lage tiếp dẫn đi vậy, có thể nói chính là phân thân của Odin Lage.
Người như thế có thể không hạn chế mượn thần lực của Odin Lage, thậm chí còn có thể mượn không gian thần vực của Odin Lage nữa. Hơn nữa, so với phân thân thần linh bình thường, bọn họ không sợ chết. Cho dù có bị đánh cho nát bét, cũng không có cái gì thần cách hay linh hồn, sẽ không tổn thương đến lợi ích căn bản của thần linh sau lưng. Xem như một tay chân thích hợp nhất của thần linh.
Đương nhiên, so với một chân thần, khác biệt chính là, thần linh được phong ban này nếu mất đi sự tin tưởng và chấp nhận của thần vương, thì nguồn gốc sức mạnh của bọn họ sẽ biến mất hoàn toàn.
Thần linh được phong ban này có được nhiều chỗ tốt như thế, tất nhiên hoàn toàn có thể thay thế được phân thân của chúng thần, cho nên sẽ không có thần cách và linh hồn bị tổn thương, ngay cả là bị mất mạng thì cũng chỉ tổn thất một chút thần vực thôi. Chỉ cần có tín ngưỡng lực dư thừa, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra càng nhiều không gian thần vực hơn. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Nhưng cũng không phải tất cả thần linh đều có thể có được phân thân như vậy, bởi theo Tiếu Ân biết, chỉ có thần linh cấp bậc thần vương mới có thể có quyền lực này. Hơn nữa muốn tìm được một tín đồ thích hợp cũng là chuyện thiên nan vạn nan. Phỏng chừng là Odin Lage thần vương kia chọn hơn một triệu giáo hoàng mới có được người như vậy đi. Về phần vị Dike Stan này, nếu Tiếu Ân đoán không sai, đây là một thiên tài trưởng thành ngoài dự liệu của Odin Lage, nếu không đã sớm được hắn chỉ định làm giáo hoàng.
Đối với người như vậy, Tiếu Ân thật sự trầm mặc.
Một lát sau. Tiếu Ân giơ tay, quvền trượng thần thánh đã xuất hiện trên tay hắn.
Sức mạnh quang minh tinh thuần thần thánh ào ào dâng lên, tràn ra tứ phía. Phàm là người tiếp xúc với sức mạnh này đều không ngoại lệ mà bái lạy.
Đây là quyền lực của giáo hoàng. Sau không biết bao nhiêu năm tẩy não, bọn họ đã mất đi ý niệm chống cự đối với thần vương và giáo hoàng. Nhưng ở đây chỉ có Dike Stan là không có quỳ xuống, sắc mặt ông ta ngưng trọng vẫn đứng thẳng lưng, trong mắt có thần sắc phức tạp. Nếu là trường lão thần điện, lão làm vậy đương nhiên là có tư cách. Nhưng là trưởng lão đã từng được thần vương bệ hạ sắc phong, ngay cả trước mặt giáo hoàng đương đại lão cũng có tư cách ngồi ăn cùng bàn. Dù sao giáo hoàng cũng là người phát ngôn cấp cao nhất của thần linh trên quốc gia của thần này, cũng là một vị thần mà thần vương chỉ định. Giữa bọn họ thật ra rất khó nhận ra người nào có thân phận cao hơn.
Không khí trong sân như đang ngưng lại, hai người cùng đáng tôn trọng này đang sắp phát sinh xung đột khiến tất cả mọi người hơi tròn mắt. Tình huống này ở vương quốc của thần đã vô số năm qua chưa xuất hiện, mặc cho là ai cũng không có kinh nghiệm xử lý.
Sắc mặt Tiếu Ân còn trầm trọng hơn, hắn cao giọng: “Dike Stan ta mới là giáo hoàng, là người phát ngôn của Odin Lage thần vương bệ hạ. Lời của ta còn hơn điển chương thần thánh, quyền trượng của ta chỉ vào kẻ nào thì kẻ đó chính là kẻ thù của Odin Lage bệ hạ. Ngươi! Không nên ngăn cản trước mặt ta.”
Ban đầu lời nói của hắn còn không có gì, nhưng khi nói đến còn hơn cả điển chương thần thánh, trong không gian lập tức vang lên từng đợt tiếng gầm nộ vang như sấm như trợ uy cho lời nói của Tiếu Ân. Một tiếng một tiếng sấm dọa người hết hồn, khó có thể bình tĩnh. Trong lòng mỗi người đều như bị đè ép vô cùng nặng nề. Bọn họ cũng cảm ứng được đây chính là sức mạnh của thần vương. Tiếng sấm mãnh liệt này dường như có nghĩa thần vương đang tức giận, dường như là một cảnh cáo nghiêm khắc đối với tất cả kẻ nào dám khiêu khích quyền uy của thần vương. Sắc mặt Dike Stan cuối cùng cũng thay đổi, trong mắt lão không còn là sự bình tĩnh mà là tràn đầy hoảng sợ nhìn Tiếu Ân, lại còn có thêm sự sùng kính, lui lại phía sau mấy bước khom lưng thật sâu.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Dù sao ông ta cũng là một trong các thần linh được thần vương sắc phong, ngay cả khi yết kiến giáo hoàng cũng không cần dập đầu. Bởi thần linh cũng có tôn nghiêm, luận thế nào cũng không thể quỳ lạy phàm nhân.
Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn trời, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy hắn tuyệt đối nắm chắc khi mình và Dike Stan phát sinh xung đột. Odin Lage kháng định sẽ thiên vị mình, nhưng một khắc trước khi có kết quả, Tiếu Ân vẫn cứ lo lắng trong lòng. Nếu lúc này trước mặt mọi người không thể dùng thân phận giáo hoàng mà áp chế đối phương, thì danh vọng của hắn khẳng định sẽ giảm đi. Mặc dù ở thế giới của thần không có khả năng xảy ra chuyện phản loạn gì đó, nhưng chỉ cần nghĩ tới hào quang khác thường của kẻ khác, cũng đủ để người ta như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Habib Hey, ngươi thu xếp một chút, ta chỉ cần một trăm hộ vệ, mười người hầu và hai vị trướng lão đồng hành là được.”
Tiếu Ân thuận miệng phân phó. Hắn cũng biết, với thân phận mình nếu thật sự một người cũng không mang thì chính là quá sức lập dị rồi. Một khi đã như thế thì mang theo mấy kẻ đánh thuê và tạp dịch miễn phí coi như là lựa chọn không tệ.
“Vâng.” Habib Hey cung kính. Khi thấy Dike Stan chịu thua trước Tiếu Ân, thậm chí ngay cả thần linh cũng rõ ràng thiên vị Tiếu Ân. Cho dù lời hắn có nói lời hắn còn hơn cả thánh điển đến như thế, thần vương bệ hạ cũng không trách cứ, ngược lại còn dùng cách mãnh liệt làm chỗ dựa cho Tiếu Ân.
Đến thế này, cho dù là đứa ngu dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, vị giáo hoàng trẻ tuổi này chính là giáo hoàng được sủng ái nhất mọi thời đại. Nếu không thần vương bệ hạ cũng không cho phép người sửa cả thánh điển.
Bổng nhiên, một chút ý niệm vô lễ không hiểu sao dâng lên trong lòng rất nhiều người. Giáo hoàng này không phải là hóa thân của Odin Lage thần vương chứ? Nếu không như thế, làm sao có thể được sủng ái đến vậy?
Tuy nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng trong đầu một tí liền biến mất. Vọng đoán thần linh cũng là một tội. Là một tín đồ thành tín của thần vương bệ hạ, bất kể thế nào cũng không thể làm như vậy. Chỉ có điều, trong lòng mọi người đều có một nhận định chung, vị giáo hoàng bệ hạ này không giống bình thường, tuyệt đối không thể coi như không quan trọng. Động tác của Habib Hey vẫn phi thường mau lẹ, đặc biệt là khi chọn lựa tinh binh trước mặt Tiếu Ân, càng không dám có nửa điểm chần chừ.
Rất nhanh, một đội ngũ nhỏ đã được chọn ra. Mười thiếu nữ xinh đẹp như hoa vẻ mặt sung sướng và kiêu ngạo khi may mắn được làm người hầu. Tuy nhiên, Tiếu Ân cũng đặt nhiều tinh lực lên người các nàng, mặc dù các nàng đều là trẻ trung phong nhã, nhưng Tiếu Ân biết, tuổi của các nàng cho dù làm tổ mẫu của tổ mẫu của tổ mẫu của mình cũng dư thừa.
Một trăm võ sĩ ma pháp đứng đầu được chọn ra, Tiếu Ân cảm ứng thử năng lượng dao động trên người bọn họ, lòng âm thầm tán thưởng. Odin Lage thần vương rõ ràng mạnh hơn nguyệt lượng nữ thần nhiều lắm. Trong một trăm người này, bất cứ người nào phỏng chừng đều có thể đánh cho kỹ sĩ Harđen của nguyệt lượng nữ thần tè ra quần. Tuy nhiên, cuối cùng Tiếu Ân không khỏi ngẩn ra, dở khóc dở cười khi hai trưởng lão thần điện Habib Hey chọn ra không ngờ chính là Dike Stan và chính lão. Khi thấv Dike Stan cũng đi theo, Tiếu Ân không khỏi thầm dựng lên. Nhưng lúc này đây Dike Stan lại không có kiêu ngạo gì, mà kính cẩn nghe lời đứng sau lưng hắn, như một lão nhân bình thường nhất.
Tiếu Ân do dự một chút, nhưng không đuổi lão đi.
“Bệ hạ, chợ trắng gần thần quốc nhất là do một vị chủ thần phong hệ trung lập hệ dựng nên, ngài phải đi luôn sao?”
“Được. Vậy đi thôi!” Tiếu Ân vừa lòng nhìn thoáng qua người xung quanh.
“Vâng.”
Theo lời đáp của Habib Hey, quanh thân mọi người nổi lên một vầng hào quang, nuốt trọn hết thân hình bọn họ. Trong thần giới rộng lớn khôn cùng có vô số thần quốc. Trong số các thần quốc đó, có cái đã vứt đi, có cái bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống vực sâu, thậm chí còn là sụp đổ, rất nhiều tân thần bởi vì một số nguyên nhân mà trước khi tiến giai cũng đã ngập đầu trong tai ương.
Thường thì đều là may mắn có thần mới sinh ra, nhưng gần như cứ cách một đoạn thời gian, đều có một vị hoặc mấy vị thần linh chịu khổ diệt vong.
Nghe nói mỗi khi thần linh trong thần giới bất mãn sẽ bạo thành trận chiến chúng thần trên toàn diện. Tuy nhiên, trận chiến chúng thần lần trước cho tới giờ cũng không biết bao nhiêu trăm vạn năm. Đối với thần linh mà nói, chút thời gian ấy quả thực dường như không bằng một cái chớp mắt.
Nguyên nhân chính là trận chiến chúng thần tiếp theo dường như xa xa không hẹn nên xem trước mắt toàn bộ thần giới coi như đang hòa bình.
Mà trong tình huống như thế, thì chợ trắng cũng được mở ra thường xuyên, kéo dài thời gian mở mỗi kỳ. Thần linh trung lập hệ trong thần giới là có số lượng nhiều nhất, bởi vì thần linh nguyên tố không mang sắc thái quang ám đều là thần linh hệ trung lập. Tuy nhiên, so với hai hệ thần linh hắc ám và quang minh, chúng thần trung lập hệ đạt tới đỉnh cấp thần vương và số lượng thần linh cấp chủ thần không thể nghi ngờ là ít nhất.
Theo như lời nói của phàm nhân thì bởi vì ma pháp trung lập hệ nhập môn thì dễ dàng đơn giản, nhưng muốn đạt tới đại thành thì khó khăn lại càng thêm khó. Mà ma pháp hệ quang minh và hắc ám, khi nhập môn thì khó, khó hơn lên trời, nhưng một khi đã nhập môn được rồi, chỉ cần không ngừng cố gắng, thì thần vương thì vô vọng, nhưng dừng lại ở mức chủ thần thì nhất định có thể hy vọng.
Ake Hayes là một trong các chủ thần phong hệ trung lập hệ. Trong số thần linh trung lập hệ, hắn đã là một trong những thần linh vô cùng dũng mãnh. Cho nên khi hắn mở ra chợ trắng thật lớn trong thần quốc, thì từ trước tới nay thần sứ giao dịch và các người tự do đến đó nhiều không đếm xuể.
Đương nhiên, sở dĩ có được phồn thịnh này cũng có quan hệ rất lớn việc bản thân hắn là thần linh trung lập hệ.
Bởi vì khi mở chợ trắng, thì thần linh trung lập hệ có ưu thế thật lớn.
Bất kể là thần linh hắc ám hay quang minh hệ, chợ trắng do bọn họ mở ra, thì chỉ có thần sứ của thần linh một hệ đó mới có thể tiến vào, mà thần linh trung lập hệ thì không e dè điều này
/482
|