Không chỉ có thần linh trung lập hệ tới nơi này, ngay cả thần sứ của hắc ám hay quang minh hệ cũng đặc biệt thích tới đây. Bởi vì chỉ có trong chợ trắng do thần linh trung lập hệ mở mới có thể có được đầy đủ tất cả những thứ mình cần.
Dù sao, một số pháp thuật quang minh hệ cũng phải dùng đến một chút thứ sinh trưởng ở những nơi hắc ám. Ngược lại cũng thế, ma pháp hắc ám hệ cũng cần một số thứ chỉ có thể sinh trưởng sản xuất ở thế giới quang minh. Tuy cả hai bên đều biết điều này, nhưng trong vô số năm qua, cho tới tận bây giờ. vốn cũng không có thần linh nào đề cập tới vấn đề này như thể đều giữ một quy tắc ngầm vậy.
Hào quang trên truyền tống trận sáng lên. Bình thường thì đây là một chuyện rất bình thường, bởi vì một khi chợ trắng mở ra, thì người dùng truyền tống trận đi tới tuyệt đối nhiều đếm không xuể. Nhưng lần này hào quang trên truyền tống trận lại khiến cho rất nhiều người chú ý, bởi hào quang đã sáng suốt năm phút đồng hồ, nhưng cũng không có ai xuất hiện trên truyền tống trận.
Gặp tình hình như thế, một vị ma pháp sư phụ trách truyền tống trận cúi đầu nói với đồng bạn mấy câu gì đó, sau đó đứng lên, đi tới trước truyền tống trận.
Là người quản lý nơi này, đương nhiên hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sáng lâu như thế. có nghĩa số người tới khẳng định phải đạt tới con số trăm người, hơn nữa quan trọng là, thực lực của đối phương mạnh tới mức ngay cả trận đồ ma pháp này cùng không chắc có thể chống đỡ thêm được.
Sau mấy phút gian nan, cuối cùng hào quang trên ma pháp trận cùng trở lại bình thường, vị quản lý kia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu là vì bất ngờ như thế mà khiến cho ma pháp trận bị tổn thương gì, thì hắn chỉ có trăm chết ngàn chết. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng tò mò, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai mà lại có được năng lượng thật lớn đến không ngờ khiến cho khả năng chịu đựng của ma pháp trận đồ cũng có vẻ không chống đỡ nổi.
Bạch quang tan dần, lộ ra một đám người trong ma pháp trận.
Trong những người này, có một trăm vị võ sư ma pháp. Khi thấy đám võ sĩ ma pháp đó, người quản lý kia thở dài trong lòng, biết rằng người đi vào lúc này hơn phân nửa là con trai thần linh hoặc con gái của thần đây mà. Những tên khốn đó có được vinh quang có huyết mạch của thần linh trên người, trong thần giới hoành hành ngang ngược, tiếng tăm cực kỳ lộn xộn. Tuy nhiên, những người này cùng tự biết mình, cũng không trêu chọc vào thần linh bọn họ, đặc biệt với những thần linh hùng mạnh có tư cách mời dự họp chợ trắng, lại càng tuyệt đối không dám chọc giận. Cho nên vị quản sự này mới nhăn mày nhíu mặt nhưng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc và hoảng sợ.
Cẩn thận cảm ứng một chút, các võ sĩ ma pháp đó có uy lực đều rất không tồi, không ngờ đều có năng lượng dao động gần với cửu tinh ma pháp sư. Một trăm võ sĩ ma pháp như vậy, ngay cả gặp ngàn năm truyền kỳ cũng có đủ lực để liều mạng một trận. Trong số võ sĩ ma pháp đó có mười thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, trang nhã yểu điệu, nhìn không chớp mắt đứng xếp thành một hàng. Nhìn mười thiếu nữ này, vị quản sự kia cả kinh. Thiếu nữ xinh đẹp hắn gặp nhiều rồi. Có thể tiến vào thần giới có rất nhiều thánh nữ tinh linh, nếu nói về dung mạo, quả thật sẽ không kém hơn mười thiếu nữ này. Nhưng trên người mỗi thiếu nữ năng lượng dao động cũng đạt chuẩn cửu tinh thì quả thực khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Ở giữa các nàng là ba nam tử, ba nam tử này hai già một trẻ. Những khí tức từ họ tỏa ra đều ở cấp bậc truyền kỳ, thực lực này trong thần giới đã xem như không tồi rồi tuyệt đối xứng với sự chờ đợi của viên quản sự.
Nhất là vị nam tử trẻ tuổi ở giữa kia, vẻ mặt có chút kiêu căng, còn người đi theo hắn có vẻ như thiên lôi chi đâu đánh đó.
Viên quản sự mới tiến lên, ý muốn hỏi chút lai lịch của bọn họ, nhưng một vị lão nhân trong số đó bỗng nhìn hắn vung tay lên. Không hiểu! Trong lòng vị quản sự này vẫn một mực mơ hồ. Hắn không hiểu gì ngơ ngác lui xuống, thẳng cho tới khi bọn họ rời đi mới tỉnh lại. Tuy nhiên, lúc này hắn đã mất tiêu ý nghĩ muốn hỏi thử, ngây người nửa ngày nghĩ về những người này. Chỉ có điều hắn trăm lần không giài thích được, những người này thực lực tuy cường đại nhưng cũng không gì đặc biệt hơn trên người. Trong chợ trắng, các đội ngũ của những đứa con của thần còn đầy đủ hơn họ, số người, sự hùng mạnh và khốc liệt còn hơn xa họ.
Nhưng cho dù là đội ngũ ấy cũng không thể khiến cho cực hạn của ma pháp truyền tống trận dao động mà. Hắn xem ma pháp truyền tống trận đang tỏa hào quang dường như đã khôi phục lại bình thường, cũng đành lắc lắc đầu. quên đi chuyện quy dị này.
※※※
“Bệ hạ, đây là một trong các quốc gia của Ake Hayes chủ thần phong hệ.” Habib Hey ở bên cạnh từ từ giới thiệu. Giọng nói của lão tuy không nhỏ, nhưng quanh thân lại có một năng lượng kỳ dị bao vây cả nhóm.
Như vậy thì bên trong có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nghe được âm thanh bên trong.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, đưa một bàn tay lên, lẳng lặng cảm nhận bầu không khí ở đây.
Trong bầu không khí ấy, năng lượng phong hệ dư thừa quả nhiên dày đặc, tuy nhiên, ngoại trừ năng lượng phong hệ. Tiếu Ân còn cảm thấy vài loại năng lượng hỗn hợp khác. Hắn lập tức hiểu, vị thần Ake Hayes là một trong các vị thần đứng đầu phong hệ không chỉ là phong hệ chủ thần, trong thần tính của ngài còn có vài loại thần tính khác, chỉ có điều bị phong thần tính áp chế không nổi lên được thôi.
Tiếu Ân đánh giá nhanh qua vị thần linh này, hắn nói: “Đi xem chợ trắng đi.”
Habib Hey vội vàng gật đầu, phân phó các thị nữ và võ sĩ vài câu. Những người nay lập tức ngoan ngoãn xoay người đi. Tiếu Ân thầm gật đầu. Ông ta khá là hiểu tâm tư mình, mang theo bên người quả nhiên có tác dụng tốt. Sau khi các võ sĩ và người hầu này rời đi, ba người Tiếu Ân lập tức không hề khiến cho bất cứ ai chú ý. Dù sao ba vị truyền kỳ đi chung cũng ít hấp dẫn sự chú ý hơn nhiều so với hơn trăm võ sĩ cùng đi. Đặc biệt là ở cái nơi bất cứ đâu cũng có thể thấy người có tu vi ngụy thần thì ba truyền kỳ cũng không gây xôn xao gì. Habib Hey dường như đã từng đến đây, lão đưa Tiếu Ân và Dike Stan đi vào trong một tòa thành thị đặc biệt. Vừa vào trong tòa thành này, hai mắt Tiếu Ân sáng ngời.
Trong này có đủ chủng tộc cùng sống chung, nhưng khiến cho Tiếu Ân kinh ngạc là sự náo nhiệt ở nơi này vượt xa rất xa hơn ý liệu của hắn.
Nơi này giống như một khu chợ thật lớn. Một loạt các quán hàng bày đủ loại vật phẩm, vô số người ở đây chọn chọn mua mua gì đó. không khí cực kỳ náo nhiệt.
“Bệ hạ, đây là nơi huyên náo nhất chợ trắng, vật phẩm trong đó rất đa dạng, nếu ngài có hứng thú không ngại vào xem thế nào?” Habib Hey thấp giọng hỏi.
Lão đi theo Tiếu Ân, giữa đường lại phụng mệnh hạn chế khí tức cùa mình chỉ ở cấp truyền kỳ, đương nhiên cũng hiểu Tiếu Ân không muốn gây sự chú ý.
Giáo hoàng các thời đều là những người ổn trọng từng trải, nhưng ngẫu nhiên có hứng thú cải trang vi hành cũng không ít. Habib Hey suy bụng ta ra bụng người, cũng không đưa Tiếu Ân đến nơi chính quy, cửa hàng được thần linh chấp nhận kia, mà tới nơi náo nhiệt ồn ào nhất này.
Quả nhiên, thấy ánh mắt Tiếu Ân rất tốt, trong lòng lão lập tức đại định.
Dike Stan có hơi lúc lắc đằng sau, nhưng cái gì cũng không nói. Trong lòng lão, nếu Tiếu Ân công khai thân phận mình, thì cam đoan thần linh chúa tể quốc gia này cũng tự thân đến nghênh đón, khi đó muốn bảo vật gì mà không có? Việc gì phải tốn thời gian ở đây?
Tuy nhiên, sau khi bị giáo huấn trước khi đi, Dike Stan đã học ngoan, ngoại trừ việc đi theo bên người bảo vệ Tiếu Ân không dám can thiệp vào quyết định gì của bệ hạ.
Dù sao, đối với một giáo hoàng có quyền sửa cả thánh điển của thần vương bệ hạ tự định ra. lão cũng không dám có hành vi chống đối.
Tiếu Ân đi đầu. Đây là lần đầu tiên hắn vào một nơi như thế này của thần giới, trong lòng quá thật có chút tò mò. Tuy nhiên hắn cũng hiểu, bất kể mình muốn thứ gì thì trong quốc gia của Odin Lage khẳng định cũng sẽ có, nhưng mơ hồ Tiếu Ân cũng không hy vọng nhờ gì vào vị thần vương đại nhân gì đó. Cho dù hắn và Odin Lage đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ còn kiêng kị quá sâu với vị thần vương đại nhân này. Khi Vô Danh còn chưa đồng ý thì tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Đi dạo ở nơi này một chút, đối với Tiếu Ân, hắn chỉ có một hứng thú, lúc này hắn cần nhất chính là thần lực kết tinh, thật nhiều thần lực kết tinh để đưa cho Cự Ma Thần phát triển thần vực của hắn. Tuy lúc này trong thần vực của Cự Ma Thần không có tín đồ trung tâm, nhưng hắn không hy vọng phải chờ tới khi có đầy tín đồ trung tâm mới bắt đầu mở rộng. Ba truyền kỳ cùng đi tới đây cũng không gây nhiều sự chú ý, cho nên ở đây bọn họ nhàn nhã đi lại theo ý mình.
Đối với những thứ bày ở đây Tiếu Ân cũng đã có chút động tâm. Có rất nhiều bảo bối trước kia đều là ở trong các điển tịch truyền thuyết. Nhưng trong mắt Habib Hey và Dike Stan vẫn cứ một thái độ coi thường, dường như chán ghét tất cả mọi thứ ở đây.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân đột nhiên dừng lại trước một cửa hàng. Hai vị lão nhân nhìn nhau, lúc này trong mắt họ dâng lên một tia kỳ lạ. Rất hiển nhiên, bọn họ đã nhận ra vật phẩm trong quán này, hơn nữa còn có chút vừa ý.
Những thứ bày bán trong quán này rất nhiều, lớn nhỏ chất thành một đống, dường như chẳng có ai sắp xếp lại qua. Trên mỗi vật phẩm đều có tản ra năng lượng dao động nhất định. Đương nhiên, năng lượng dao động đó cũng không mạnh trong mắt mọi người, bất quá, có ít còn hơn không. Đằng sau sạp hàng là một thạch tượng quỷ thân hình cao lớn. Thực lực của hắn chẳng qua cũng chỉ tương đương với một thất tinh ma đạo sĩ, xét trên mặt bằng chung của các quán ở đây, cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn tầm trung. Khi thấy có ba vị truyền kỳ trước mặt, sắc mặt thạch tượng quỷ này lập tức có chút mất tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt của hai vị lão già kia, cả người đã thấy run run sợ hãi khó hiểu.
Tuy biết rõ bày quán ở giữa chợ trắng sẽ không có khả năng gặp nguy hiểm gì, nhưng theo bản năng hắn rất sợ hai lão nhân này. Tiếu Ân thầm buồn cười, đây là hai người Habib Hey còn không phóng thích uy lực quang minh tinh thuần đặc thù của mình đó. Nếu không thạch tượng quỷ này đừng nói là chống đỡ được, sợ là vừa thấy đã nằm rạp xuống rồi.
Hắn giơ tay, đảo qua đống vật phẩm lộn xộn đó lấy ra một viên châu đen nhánh tưởng như rất bình thường.
“Đây là cái gì?” Tiếu Ân hỏi dò.
Thạch tượng quỷ cúi người, cười cười: “Đại nhân tôn kính, đây là thứ mà tiểu nhân tìm được ở trong một thần quốc hoang tàn. Vì thứ này mà chúng ta đã mất rất nhiều huynh đệ đó.”
Tiếu Ân nhíu mày, bất mãn nhìn hắn. Thạch tượng quỷ lập tức bưng kín miệng không nói thêm nửa lời. Đây là uy nghiêm. Chỉ có kẻ cao cao tại thượng, nắm quyền thật lớn mới có thể dưỡng ra khí thế mạnh mẽ như thế.
Tuy trong thời gian ngắn Tiếu Ân không thể bồi dường ra khí thế như vậy, nhưng trên người hắn còn có quyền trượng thần thánh. Mượn sức cây quyền trượng này. Tiếu Ân đương nhiên có thể tạo thành khí thế áp lực tùy ý mình.
“Thứ này không tồi. Ngươi muốn bán bao nhiêu?” Hắn thản nhiên hỏi. Thạch tượng quỷ kia do dự một chút, chần chừ, giơ ra một ngón tay. hỏi dò: “Đại nhân, người xem một thần lực kết tinh thế nào?”
Tiếu Ân không nói hai lời giơ tay tung ra một giọt tràn đầy thần lực kết tinh màu hồng hắc. Thạch tượng quỷ nhận lấy, chớp chớp hai mắt. sau đó vui mừng quá đỗi vội vàng nhận lấy, hai tròng mắt đảo qua đảo lại dường như đang cảnh giác gì đó. Nhìn bộ dáng này, tuy cũng không có hảo cảm gì với sinh vật hắc ám, nhưng hai nguời Habib Hey cũng không kìm nổi chút cảm khái. Dường như đã lâu thật lâu, bọn họ cũng từng có ngày như vậy…
Tiếu Ân thu lại viên châu màu đen đó, xoay nguời rời đi, nhưng thạch tượng quỷ kia vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài còn cần thứ này không?”
Tiếu Ân ngẩn ra, quay đầu lại, khó có thể tin: “Ngươi còn có?”
Không chỉ là Tiếu Ân, ngay cả ánh mắt hai người Dike Stan cũng có vẻ hồ nghi, bọn họ cũng không tin, trong tay một tên thất tinh này còn có thứ tốt như thế nữa. Nhưng thạch tượng quỷ này cười hà hà hai tiếng, lấy ra một vật phẩm trang sức không gian, nhẹ nhàng phất tay một chút, không ngờ lấy ra năm viên châu màu đen như thế.
Khí tức của năm viên châu này mạnh hơn viên châu khi nãy một chút, nhưng cũng chỉ là hơn một chút, không thể khiến người ta chú ý.
Tiếu Ân đảo qua tinh thần ý thức, không cười: “Không tồi. Rất không tồi.”
Hắn liếc nhìn đối phương, thâm ý sâu xa: “Đây cũng là tìm được ở đống hoang tàn đó sao?”
“Đúng vậy. Đều là đồ tìm được ở đống hoang tàn đó đó. Ngài cần cái gì thì chỉ cần để ý sẽ có.” Thạch tượng quỷ lấy lòng. Tiếu Ân mỉm cười, lại lấy ra năm viên thần lực kết tinh giao cho thạch giới quỷ, chậm rãi nói: “Vận may của ngươi thật không tồi.”
Thạch tượng quỷ mặt mày hớn hở nhận lấy thần lực kết tinh, ngay cả vật phẩm trang sức không gian cũng không cần, rạo rực vui sướng cất đi.
Tiếu Ân cầm trong tay năm viên châu màu đen mà hài lòng hả dạ.
Ba người bọn họ nhìn vẻ mắt hưng phấn thỏa mãn của thạch tượng quỷ. trong mắt cũng hiện ra vẻ thương hại.
Trên đời này, có lẽ chỉ có kẻ vô tri mới là dễ thỏa mãn nhất.
Đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên đằng sau: “Chờ đã, để thứ đó lại cho ta.”
Một bóng đen xẹt qua mọi người, một bàn tay quỷ lướt tới chộp tới năm viên châu màu đen trong tay Tiếu Ân.
Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn không có ý nhúc nhích, thậm chí ngay cả bàn tay cũng không thèm động đậy.
Nhưng bàn tay kia cũng không quơ được gì. Bởi trước mặt Tiếu Ân đã có một bức tường ánh sáng. Một khắc cái tay kia gặp bức tường ánh sáng, lập tức như củi gặp lửa cháy lên. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Bức tường ánh sáng diện tích không lớn, năng lượng dao động tản ra cũng còn xa không mạnh bằng đối phương, nhưng một khi song phương tiếp xúc, cũng là bức tường ánh sáng áp đảo. Bóng đen kia điên cuồng lên, y tru lên thống khổ, đồng thời không ngờ cứng rắn chặt đứt cánh tay đã chạm vào bức tường ánh sáng kia. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Trên cái tay cụt đó lóe lên một chút hào quang, ăn dần cánh tay chảy ra và hóa thành cát bụi, cuối cùng khi toàn bộ hào quang biến mất thì cánh tay đã hoàn toàn không thấy.
Biến cố nơi này lập tức khiến cho nhiều người chú ý. Trong không trung lập tức có hơn mười tên chấp pháp bay đến. Gây rối trong chợ trắng thần linh tổ chức là hành vi khiêu khích nghiêm trọng. Bất kể là vị thần linh nào cũng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Bóng đen kia cũng là một giống quỷ, chẳng qua còn mạnh hơn, ác hại hơn nhiều so với thạch tượng quỷ sau quán hàng kia. Hắn đã đạt tới cấp bậc truyền kỳ. Ít nhất bề ngoài cũng không kém đám người Tiếu Ân. Lúc này, con quỷ đó đang nhìn đám người Tiếu Ân với một đôi mắt đỏ máu tràn đầy oán độc. Hắn hung hăng vỗ lên người, chỗ cánh tay cụt kia tràn ra một màn sương màu đen, không lâu sau, màn sương đen này đã ngưng tụ thành một cánh tay mới hàng thật giá thật. Có thể nói là cánh tay cụt đã tái sinh. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Từ trên trời mười tên chấp pháp mặc lam bào hạ từ trên trời xuống, thực lực bọn họ thể hiện ra chỉ là khoảng ma pháp sư bát cấp và cửu cấp, thế nhưng ngay cả tên quỷ đã đạt tới cảnh giới truyền kỳ kia cũng không dám tùy tiện chọc vào. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Một người trong đó rơi thẳng xuống giữa bọn họ, ánh măt thoáng lướt qua vài người, lập tức nhíu lại. Không ngờ là các truyền kỳ tranh nhau tài vật, đây không phải là vấn đề hắn có thể giải quyết.
Hắn giơ tay phát ra một tín hiệu cầu viện, đồng thời nói với đám người Tiếu Ân: “Các vị truyền kỳ vô cùng tôn kính, không biết các vị có hiểu lầm gì, vì sao phải động thủ ở đây?”
Hắn nói chuyện thật khách khí, không có chút chỗ nào là thất lễ. Đương nhiên, nếu kẻ gây rối không phải truyền kỳ mà chỉ là một ma đạo sĩ bình thường, thì thái độ sẽ khác hoàn toàn.
Habib Hey tiến lên một bước: “Hiểu lầm thì không có, nhưng vị thạch tượng quỷ đại nhân này vừa mới gây sự. Mới thấy mặt đã ra tay cướp đồ. Chúng ta chỉ là giáo huấn hắn một chút thôi.”
Lão dừng một lát, bình tĩnh nói tiếp: “Xem mặt mũi Ake Hayes phong thần đại nhân, chúng ta không đánh chết hắn xem như là may mắn cho hắn rồi.”
Sắc mặt thạch tượng quỷ đó dần trờ nên ác độc: “Nói bậy. các ngươi trộm đồ của ta thì có. Ta chẳng qua chi là muốn đoạt lại đồ của ta.”
Hắn khựng lại một chút, nhìn chăm chăm vào Tiếu Ân, đột nhiên ngạc nhiên vui mừng kêu lên: “Ngươi. Là ngươi. Không ngờ là ngươi!”
Dù sao, một số pháp thuật quang minh hệ cũng phải dùng đến một chút thứ sinh trưởng ở những nơi hắc ám. Ngược lại cũng thế, ma pháp hắc ám hệ cũng cần một số thứ chỉ có thể sinh trưởng sản xuất ở thế giới quang minh. Tuy cả hai bên đều biết điều này, nhưng trong vô số năm qua, cho tới tận bây giờ. vốn cũng không có thần linh nào đề cập tới vấn đề này như thể đều giữ một quy tắc ngầm vậy.
Hào quang trên truyền tống trận sáng lên. Bình thường thì đây là một chuyện rất bình thường, bởi vì một khi chợ trắng mở ra, thì người dùng truyền tống trận đi tới tuyệt đối nhiều đếm không xuể. Nhưng lần này hào quang trên truyền tống trận lại khiến cho rất nhiều người chú ý, bởi hào quang đã sáng suốt năm phút đồng hồ, nhưng cũng không có ai xuất hiện trên truyền tống trận.
Gặp tình hình như thế, một vị ma pháp sư phụ trách truyền tống trận cúi đầu nói với đồng bạn mấy câu gì đó, sau đó đứng lên, đi tới trước truyền tống trận.
Là người quản lý nơi này, đương nhiên hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sáng lâu như thế. có nghĩa số người tới khẳng định phải đạt tới con số trăm người, hơn nữa quan trọng là, thực lực của đối phương mạnh tới mức ngay cả trận đồ ma pháp này cùng không chắc có thể chống đỡ thêm được.
Sau mấy phút gian nan, cuối cùng hào quang trên ma pháp trận cùng trở lại bình thường, vị quản lý kia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu là vì bất ngờ như thế mà khiến cho ma pháp trận bị tổn thương gì, thì hắn chỉ có trăm chết ngàn chết. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng tò mò, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai mà lại có được năng lượng thật lớn đến không ngờ khiến cho khả năng chịu đựng của ma pháp trận đồ cũng có vẻ không chống đỡ nổi.
Bạch quang tan dần, lộ ra một đám người trong ma pháp trận.
Trong những người này, có một trăm vị võ sư ma pháp. Khi thấy đám võ sĩ ma pháp đó, người quản lý kia thở dài trong lòng, biết rằng người đi vào lúc này hơn phân nửa là con trai thần linh hoặc con gái của thần đây mà. Những tên khốn đó có được vinh quang có huyết mạch của thần linh trên người, trong thần giới hoành hành ngang ngược, tiếng tăm cực kỳ lộn xộn. Tuy nhiên, những người này cùng tự biết mình, cũng không trêu chọc vào thần linh bọn họ, đặc biệt với những thần linh hùng mạnh có tư cách mời dự họp chợ trắng, lại càng tuyệt đối không dám chọc giận. Cho nên vị quản sự này mới nhăn mày nhíu mặt nhưng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc và hoảng sợ.
Cẩn thận cảm ứng một chút, các võ sĩ ma pháp đó có uy lực đều rất không tồi, không ngờ đều có năng lượng dao động gần với cửu tinh ma pháp sư. Một trăm võ sĩ ma pháp như vậy, ngay cả gặp ngàn năm truyền kỳ cũng có đủ lực để liều mạng một trận. Trong số võ sĩ ma pháp đó có mười thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, trang nhã yểu điệu, nhìn không chớp mắt đứng xếp thành một hàng. Nhìn mười thiếu nữ này, vị quản sự kia cả kinh. Thiếu nữ xinh đẹp hắn gặp nhiều rồi. Có thể tiến vào thần giới có rất nhiều thánh nữ tinh linh, nếu nói về dung mạo, quả thật sẽ không kém hơn mười thiếu nữ này. Nhưng trên người mỗi thiếu nữ năng lượng dao động cũng đạt chuẩn cửu tinh thì quả thực khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Ở giữa các nàng là ba nam tử, ba nam tử này hai già một trẻ. Những khí tức từ họ tỏa ra đều ở cấp bậc truyền kỳ, thực lực này trong thần giới đã xem như không tồi rồi tuyệt đối xứng với sự chờ đợi của viên quản sự.
Nhất là vị nam tử trẻ tuổi ở giữa kia, vẻ mặt có chút kiêu căng, còn người đi theo hắn có vẻ như thiên lôi chi đâu đánh đó.
Viên quản sự mới tiến lên, ý muốn hỏi chút lai lịch của bọn họ, nhưng một vị lão nhân trong số đó bỗng nhìn hắn vung tay lên. Không hiểu! Trong lòng vị quản sự này vẫn một mực mơ hồ. Hắn không hiểu gì ngơ ngác lui xuống, thẳng cho tới khi bọn họ rời đi mới tỉnh lại. Tuy nhiên, lúc này hắn đã mất tiêu ý nghĩ muốn hỏi thử, ngây người nửa ngày nghĩ về những người này. Chỉ có điều hắn trăm lần không giài thích được, những người này thực lực tuy cường đại nhưng cũng không gì đặc biệt hơn trên người. Trong chợ trắng, các đội ngũ của những đứa con của thần còn đầy đủ hơn họ, số người, sự hùng mạnh và khốc liệt còn hơn xa họ.
Nhưng cho dù là đội ngũ ấy cũng không thể khiến cho cực hạn của ma pháp truyền tống trận dao động mà. Hắn xem ma pháp truyền tống trận đang tỏa hào quang dường như đã khôi phục lại bình thường, cũng đành lắc lắc đầu. quên đi chuyện quy dị này.
※※※
“Bệ hạ, đây là một trong các quốc gia của Ake Hayes chủ thần phong hệ.” Habib Hey ở bên cạnh từ từ giới thiệu. Giọng nói của lão tuy không nhỏ, nhưng quanh thân lại có một năng lượng kỳ dị bao vây cả nhóm.
Như vậy thì bên trong có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nghe được âm thanh bên trong.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, đưa một bàn tay lên, lẳng lặng cảm nhận bầu không khí ở đây.
Trong bầu không khí ấy, năng lượng phong hệ dư thừa quả nhiên dày đặc, tuy nhiên, ngoại trừ năng lượng phong hệ. Tiếu Ân còn cảm thấy vài loại năng lượng hỗn hợp khác. Hắn lập tức hiểu, vị thần Ake Hayes là một trong các vị thần đứng đầu phong hệ không chỉ là phong hệ chủ thần, trong thần tính của ngài còn có vài loại thần tính khác, chỉ có điều bị phong thần tính áp chế không nổi lên được thôi.
Tiếu Ân đánh giá nhanh qua vị thần linh này, hắn nói: “Đi xem chợ trắng đi.”
Habib Hey vội vàng gật đầu, phân phó các thị nữ và võ sĩ vài câu. Những người nay lập tức ngoan ngoãn xoay người đi. Tiếu Ân thầm gật đầu. Ông ta khá là hiểu tâm tư mình, mang theo bên người quả nhiên có tác dụng tốt. Sau khi các võ sĩ và người hầu này rời đi, ba người Tiếu Ân lập tức không hề khiến cho bất cứ ai chú ý. Dù sao ba vị truyền kỳ đi chung cũng ít hấp dẫn sự chú ý hơn nhiều so với hơn trăm võ sĩ cùng đi. Đặc biệt là ở cái nơi bất cứ đâu cũng có thể thấy người có tu vi ngụy thần thì ba truyền kỳ cũng không gây xôn xao gì. Habib Hey dường như đã từng đến đây, lão đưa Tiếu Ân và Dike Stan đi vào trong một tòa thành thị đặc biệt. Vừa vào trong tòa thành này, hai mắt Tiếu Ân sáng ngời.
Trong này có đủ chủng tộc cùng sống chung, nhưng khiến cho Tiếu Ân kinh ngạc là sự náo nhiệt ở nơi này vượt xa rất xa hơn ý liệu của hắn.
Nơi này giống như một khu chợ thật lớn. Một loạt các quán hàng bày đủ loại vật phẩm, vô số người ở đây chọn chọn mua mua gì đó. không khí cực kỳ náo nhiệt.
“Bệ hạ, đây là nơi huyên náo nhất chợ trắng, vật phẩm trong đó rất đa dạng, nếu ngài có hứng thú không ngại vào xem thế nào?” Habib Hey thấp giọng hỏi.
Lão đi theo Tiếu Ân, giữa đường lại phụng mệnh hạn chế khí tức cùa mình chỉ ở cấp truyền kỳ, đương nhiên cũng hiểu Tiếu Ân không muốn gây sự chú ý.
Giáo hoàng các thời đều là những người ổn trọng từng trải, nhưng ngẫu nhiên có hứng thú cải trang vi hành cũng không ít. Habib Hey suy bụng ta ra bụng người, cũng không đưa Tiếu Ân đến nơi chính quy, cửa hàng được thần linh chấp nhận kia, mà tới nơi náo nhiệt ồn ào nhất này.
Quả nhiên, thấy ánh mắt Tiếu Ân rất tốt, trong lòng lão lập tức đại định.
Dike Stan có hơi lúc lắc đằng sau, nhưng cái gì cũng không nói. Trong lòng lão, nếu Tiếu Ân công khai thân phận mình, thì cam đoan thần linh chúa tể quốc gia này cũng tự thân đến nghênh đón, khi đó muốn bảo vật gì mà không có? Việc gì phải tốn thời gian ở đây?
Tuy nhiên, sau khi bị giáo huấn trước khi đi, Dike Stan đã học ngoan, ngoại trừ việc đi theo bên người bảo vệ Tiếu Ân không dám can thiệp vào quyết định gì của bệ hạ.
Dù sao, đối với một giáo hoàng có quyền sửa cả thánh điển của thần vương bệ hạ tự định ra. lão cũng không dám có hành vi chống đối.
Tiếu Ân đi đầu. Đây là lần đầu tiên hắn vào một nơi như thế này của thần giới, trong lòng quá thật có chút tò mò. Tuy nhiên hắn cũng hiểu, bất kể mình muốn thứ gì thì trong quốc gia của Odin Lage khẳng định cũng sẽ có, nhưng mơ hồ Tiếu Ân cũng không hy vọng nhờ gì vào vị thần vương đại nhân gì đó. Cho dù hắn và Odin Lage đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ còn kiêng kị quá sâu với vị thần vương đại nhân này. Khi Vô Danh còn chưa đồng ý thì tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Đi dạo ở nơi này một chút, đối với Tiếu Ân, hắn chỉ có một hứng thú, lúc này hắn cần nhất chính là thần lực kết tinh, thật nhiều thần lực kết tinh để đưa cho Cự Ma Thần phát triển thần vực của hắn. Tuy lúc này trong thần vực của Cự Ma Thần không có tín đồ trung tâm, nhưng hắn không hy vọng phải chờ tới khi có đầy tín đồ trung tâm mới bắt đầu mở rộng. Ba truyền kỳ cùng đi tới đây cũng không gây nhiều sự chú ý, cho nên ở đây bọn họ nhàn nhã đi lại theo ý mình.
Đối với những thứ bày ở đây Tiếu Ân cũng đã có chút động tâm. Có rất nhiều bảo bối trước kia đều là ở trong các điển tịch truyền thuyết. Nhưng trong mắt Habib Hey và Dike Stan vẫn cứ một thái độ coi thường, dường như chán ghét tất cả mọi thứ ở đây.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân đột nhiên dừng lại trước một cửa hàng. Hai vị lão nhân nhìn nhau, lúc này trong mắt họ dâng lên một tia kỳ lạ. Rất hiển nhiên, bọn họ đã nhận ra vật phẩm trong quán này, hơn nữa còn có chút vừa ý.
Những thứ bày bán trong quán này rất nhiều, lớn nhỏ chất thành một đống, dường như chẳng có ai sắp xếp lại qua. Trên mỗi vật phẩm đều có tản ra năng lượng dao động nhất định. Đương nhiên, năng lượng dao động đó cũng không mạnh trong mắt mọi người, bất quá, có ít còn hơn không. Đằng sau sạp hàng là một thạch tượng quỷ thân hình cao lớn. Thực lực của hắn chẳng qua cũng chỉ tương đương với một thất tinh ma đạo sĩ, xét trên mặt bằng chung của các quán ở đây, cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn tầm trung. Khi thấy có ba vị truyền kỳ trước mặt, sắc mặt thạch tượng quỷ này lập tức có chút mất tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt của hai vị lão già kia, cả người đã thấy run run sợ hãi khó hiểu.
Tuy biết rõ bày quán ở giữa chợ trắng sẽ không có khả năng gặp nguy hiểm gì, nhưng theo bản năng hắn rất sợ hai lão nhân này. Tiếu Ân thầm buồn cười, đây là hai người Habib Hey còn không phóng thích uy lực quang minh tinh thuần đặc thù của mình đó. Nếu không thạch tượng quỷ này đừng nói là chống đỡ được, sợ là vừa thấy đã nằm rạp xuống rồi.
Hắn giơ tay, đảo qua đống vật phẩm lộn xộn đó lấy ra một viên châu đen nhánh tưởng như rất bình thường.
“Đây là cái gì?” Tiếu Ân hỏi dò.
Thạch tượng quỷ cúi người, cười cười: “Đại nhân tôn kính, đây là thứ mà tiểu nhân tìm được ở trong một thần quốc hoang tàn. Vì thứ này mà chúng ta đã mất rất nhiều huynh đệ đó.”
Tiếu Ân nhíu mày, bất mãn nhìn hắn. Thạch tượng quỷ lập tức bưng kín miệng không nói thêm nửa lời. Đây là uy nghiêm. Chỉ có kẻ cao cao tại thượng, nắm quyền thật lớn mới có thể dưỡng ra khí thế mạnh mẽ như thế.
Tuy trong thời gian ngắn Tiếu Ân không thể bồi dường ra khí thế như vậy, nhưng trên người hắn còn có quyền trượng thần thánh. Mượn sức cây quyền trượng này. Tiếu Ân đương nhiên có thể tạo thành khí thế áp lực tùy ý mình.
“Thứ này không tồi. Ngươi muốn bán bao nhiêu?” Hắn thản nhiên hỏi. Thạch tượng quỷ kia do dự một chút, chần chừ, giơ ra một ngón tay. hỏi dò: “Đại nhân, người xem một thần lực kết tinh thế nào?”
Tiếu Ân không nói hai lời giơ tay tung ra một giọt tràn đầy thần lực kết tinh màu hồng hắc. Thạch tượng quỷ nhận lấy, chớp chớp hai mắt. sau đó vui mừng quá đỗi vội vàng nhận lấy, hai tròng mắt đảo qua đảo lại dường như đang cảnh giác gì đó. Nhìn bộ dáng này, tuy cũng không có hảo cảm gì với sinh vật hắc ám, nhưng hai nguời Habib Hey cũng không kìm nổi chút cảm khái. Dường như đã lâu thật lâu, bọn họ cũng từng có ngày như vậy…
Tiếu Ân thu lại viên châu màu đen đó, xoay nguời rời đi, nhưng thạch tượng quỷ kia vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài còn cần thứ này không?”
Tiếu Ân ngẩn ra, quay đầu lại, khó có thể tin: “Ngươi còn có?”
Không chỉ là Tiếu Ân, ngay cả ánh mắt hai người Dike Stan cũng có vẻ hồ nghi, bọn họ cũng không tin, trong tay một tên thất tinh này còn có thứ tốt như thế nữa. Nhưng thạch tượng quỷ này cười hà hà hai tiếng, lấy ra một vật phẩm trang sức không gian, nhẹ nhàng phất tay một chút, không ngờ lấy ra năm viên châu màu đen như thế.
Khí tức của năm viên châu này mạnh hơn viên châu khi nãy một chút, nhưng cũng chỉ là hơn một chút, không thể khiến người ta chú ý.
Tiếu Ân đảo qua tinh thần ý thức, không cười: “Không tồi. Rất không tồi.”
Hắn liếc nhìn đối phương, thâm ý sâu xa: “Đây cũng là tìm được ở đống hoang tàn đó sao?”
“Đúng vậy. Đều là đồ tìm được ở đống hoang tàn đó đó. Ngài cần cái gì thì chỉ cần để ý sẽ có.” Thạch tượng quỷ lấy lòng. Tiếu Ân mỉm cười, lại lấy ra năm viên thần lực kết tinh giao cho thạch giới quỷ, chậm rãi nói: “Vận may của ngươi thật không tồi.”
Thạch tượng quỷ mặt mày hớn hở nhận lấy thần lực kết tinh, ngay cả vật phẩm trang sức không gian cũng không cần, rạo rực vui sướng cất đi.
Tiếu Ân cầm trong tay năm viên châu màu đen mà hài lòng hả dạ.
Ba người bọn họ nhìn vẻ mắt hưng phấn thỏa mãn của thạch tượng quỷ. trong mắt cũng hiện ra vẻ thương hại.
Trên đời này, có lẽ chỉ có kẻ vô tri mới là dễ thỏa mãn nhất.
Đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên đằng sau: “Chờ đã, để thứ đó lại cho ta.”
Một bóng đen xẹt qua mọi người, một bàn tay quỷ lướt tới chộp tới năm viên châu màu đen trong tay Tiếu Ân.
Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn không có ý nhúc nhích, thậm chí ngay cả bàn tay cũng không thèm động đậy.
Nhưng bàn tay kia cũng không quơ được gì. Bởi trước mặt Tiếu Ân đã có một bức tường ánh sáng. Một khắc cái tay kia gặp bức tường ánh sáng, lập tức như củi gặp lửa cháy lên. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Bức tường ánh sáng diện tích không lớn, năng lượng dao động tản ra cũng còn xa không mạnh bằng đối phương, nhưng một khi song phương tiếp xúc, cũng là bức tường ánh sáng áp đảo. Bóng đen kia điên cuồng lên, y tru lên thống khổ, đồng thời không ngờ cứng rắn chặt đứt cánh tay đã chạm vào bức tường ánh sáng kia. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Trên cái tay cụt đó lóe lên một chút hào quang, ăn dần cánh tay chảy ra và hóa thành cát bụi, cuối cùng khi toàn bộ hào quang biến mất thì cánh tay đã hoàn toàn không thấy.
Biến cố nơi này lập tức khiến cho nhiều người chú ý. Trong không trung lập tức có hơn mười tên chấp pháp bay đến. Gây rối trong chợ trắng thần linh tổ chức là hành vi khiêu khích nghiêm trọng. Bất kể là vị thần linh nào cũng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Bóng đen kia cũng là một giống quỷ, chẳng qua còn mạnh hơn, ác hại hơn nhiều so với thạch tượng quỷ sau quán hàng kia. Hắn đã đạt tới cấp bậc truyền kỳ. Ít nhất bề ngoài cũng không kém đám người Tiếu Ân. Lúc này, con quỷ đó đang nhìn đám người Tiếu Ân với một đôi mắt đỏ máu tràn đầy oán độc. Hắn hung hăng vỗ lên người, chỗ cánh tay cụt kia tràn ra một màn sương màu đen, không lâu sau, màn sương đen này đã ngưng tụ thành một cánh tay mới hàng thật giá thật. Có thể nói là cánh tay cụt đã tái sinh. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Từ trên trời mười tên chấp pháp mặc lam bào hạ từ trên trời xuống, thực lực bọn họ thể hiện ra chỉ là khoảng ma pháp sư bát cấp và cửu cấp, thế nhưng ngay cả tên quỷ đã đạt tới cảnh giới truyền kỳ kia cũng không dám tùy tiện chọc vào. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Một người trong đó rơi thẳng xuống giữa bọn họ, ánh măt thoáng lướt qua vài người, lập tức nhíu lại. Không ngờ là các truyền kỳ tranh nhau tài vật, đây không phải là vấn đề hắn có thể giải quyết.
Hắn giơ tay phát ra một tín hiệu cầu viện, đồng thời nói với đám người Tiếu Ân: “Các vị truyền kỳ vô cùng tôn kính, không biết các vị có hiểu lầm gì, vì sao phải động thủ ở đây?”
Hắn nói chuyện thật khách khí, không có chút chỗ nào là thất lễ. Đương nhiên, nếu kẻ gây rối không phải truyền kỳ mà chỉ là một ma đạo sĩ bình thường, thì thái độ sẽ khác hoàn toàn.
Habib Hey tiến lên một bước: “Hiểu lầm thì không có, nhưng vị thạch tượng quỷ đại nhân này vừa mới gây sự. Mới thấy mặt đã ra tay cướp đồ. Chúng ta chỉ là giáo huấn hắn một chút thôi.”
Lão dừng một lát, bình tĩnh nói tiếp: “Xem mặt mũi Ake Hayes phong thần đại nhân, chúng ta không đánh chết hắn xem như là may mắn cho hắn rồi.”
Sắc mặt thạch tượng quỷ đó dần trờ nên ác độc: “Nói bậy. các ngươi trộm đồ của ta thì có. Ta chẳng qua chi là muốn đoạt lại đồ của ta.”
Hắn khựng lại một chút, nhìn chăm chăm vào Tiếu Ân, đột nhiên ngạc nhiên vui mừng kêu lên: “Ngươi. Là ngươi. Không ngờ là ngươi!”
/482
|