Nhưng ngay tại giờ khắc này, hào quang màu trắng đột nhiên biến mất khí tức quang minh thần thánh giờ phút này hoàn toàn biến mất!
Ngay khi đám đông tín đồ được ma pháp hắc ám gia trì gào to xông về trước tấn công thì đột nhiên cảm thấy quanh thân khác thường.
Không biết từ khi nào, quanh thân bọn họ trở nên sền sệt rõ ràng là ở trên đất bằng lại giống như đột nhiên sa vào đầm lầy, không thể thoát thân mà ra.
Mà càng khủng bố chính là: áo giáp trên người bọn họ, vũ khí, đầu, làn da đều từ từ bắt đầu hòa tan từng chút một, đau đớn dữ dội kích thích thần kinh mỗi người. Loại thống khổ tươi sống bị hòa tan này tuyệt đối không phải người thường có thể chịu đựng được, cho dù là tín đồ thành kính như thế, vì thần linh có thể kính dâng hết thảy của mình cũng không thể chịu được.
Không được bao lâu, thân thể bọn họ đã biến thành máu loãng đầy đất, chìm dần vào nền đất, làm cho mặt đất đỏ như máu này lại một lần nữa tăng thêm màu máu.
Quan chỉ huy ở phía sau quan sát sắc mặt lại hoàn toàn tương phản mặt đất, đã không còn một tia đỏ nào.
Ma pháp hắc ám, đây là ma pháp hắc ám hệ thuần túy, điển hình, ác độc.
Kỳ thật ma pháp này tuy cường đại nhưng tuyệt đối không có khả năng đạt tới uy lực cường đại như vậy. Nhưng ở trên người các tín đồ hắc ám hệ này vừa mới có năng lượng phòng ngự quang minh hệ, đồng thời có hắc ám gia trì có thể khiến tất cả ma pháp hắc ám phát huy ra uy năng lớn nhất.
Ma pháp này được sáng lập ra, mục đích chính là vì nhằm vào phép thuật quang minh. Phỏng chừng ngay vị thần linh kia cũng không nghĩ tới, có một ngày không ngờ thấy được cảnh tượng ma pháp quang minh và hắc ám đồng thời tập kích.
Cho nên sau khi thành công phòng ngự ma pháp quang minh của đối phương, khi một cái ma pháp hắc ám hệ đơn giản của đối phương xâm nhập, không ngờ liền bị đả kích nghiêm trọng gấp mấy chục lần, ít nhất hơn vạn ma pháp võ sĩ trong một lượt ma pháp công kích đã hoàn toàn mất đi sinh mạng.
Quan chỉ huy ngẩng đẩu lên, trong mắt hắn là một mảnh mờ mịt.
Là một lão nhân, hắn đã trải qua vô số lần thần chiến, cùng với thần linh của hắn từ một thần linh yếu ớt vừa thăng lên thần giới, chỉ có một mảnh vỡ thần cách dần dần thông qua tín đồ tích súc lực lượng, và bắt đầu chinh chiến bốn phương, cho đến trở thành một vị thần linh bậc thấp đứng đầu.
Trong đó tốn thời gian mấy trăm vạn năm, trong những năm tháng này, bọn họ gặp vô số lần chiến tranh, có thắng lợi, có thất bại mà bỏ chạy. Nhưng cho dù trải qua rất nhiều trận chiến, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua tình huống hiện giờ.
Khi ma pháp quang minh hệ thần thánh kết hợp với ma pháp hắc ám hệ quỷ dị, bọn họ nên ứng phó như thế nào đậy?
Hắn do dự một chút, hướng về thần linh của mình hết lòng cầu nguyện. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, bất kể hắn cầu nguyện như thế nào đều không thể liên hệ với thần linh của mình giống như trước kia.
Quan chỉ huy sắc mặt xanh mét mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, trong đầu hắn hiện ra mệnh lệnh cuối cùng trước khi thần linh biến mất.
Vị quan chỉ huy này hít sâu một hơi, hắn tháo mũ giáp trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt dày dạn phong sương. Vẻ mặt hắn ngưng trọng lộ ra một tia bi tráng không hiểu.
“Truyền lệnh của thần, không tiếc hết thảy mọi giá, phá hủy thần điện trước mắt cho ta.”
Giọng nói hắn nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đội ngũ, như thể là bị cái gì khích lệ, khí thế đã thấp xuống cực điểm trong nháy mắt lại bị kích thích tới cực điểm. Vô số người lại bắt đầu kêu lên như điên cuồng.
Giơ cao vũ khí trong tay, bọn họ duỗi hai tay liều mạng vung vẩy, kiếm khí tung hoành, đem năng lượng tích tụ trong cơ thể nhiều năm qua phóng ra ngoài không hề giữ lại. Đặc biệt sau khi vị quan chỉ huy kia mở miệng, dường như tất cả tín đồ đều hiểu được bọn họ đã không còn đường lui.
Chiến tranh giữa thần linh là cực đoan tàn khốc, phe thắng lợi tự nhiên là thu hoạch rất lớn, mà phe thất bại không thể nghi ngờ là rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngay cả tín đồ của bọn họ cũng lọt vào tẩy trừ bi thảm nhất. Chẳng sợ là vì sinh mạng vĩnh hằng của mình, những người này cũng chỉ có thể tiến hành đánh liều một trận cuối cùng.
Hàng trăm vạn người giống như con kiến vọt tới thần điện, bất kể trước mặt bọn họ là cái gì, cho dù là núi đao trải đầy mũi nhọn sắc bén hay là biển lửa ma giống như đến từ sâu trong cửu u đều không thể làm bọn họ lùi bước một chút nào.
Một vạn người không xông qua, vậy thì mười vạn người. Mười vạn người không xông qua, vậy thì trăm vạn người.
Không ai lùi bước, cũng không ai buông tha. Chẳng sợ người xông lại đây mặt không màu sắc, nhưng trong miệng bọn họ vẫn ngâm tụng ca ngợi thần linh như trước mà cuồn cuộn không dứt vọt lên như thủy triều.
Nếu là tại thế giới người thường, một đội ngũ tại tình huống như vậy chỉ cần quân số giảm ba phần sẽ tự nhiên mà xuất hiện tình hình lực tấn công binh lính yếu đi, nao núng lui về sau. Nhưng ở trong này, dưới khí thế khổng lồ mang theo một tia bi tráng, đừng nói là giảm quân số ba phần, cho dù là toàn bộ đội ngũ ở lại nơi đây cũng không ai nguyện ý quay đầu.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết bọn họ đã không có đường lui để đi.
Ma pháp công kích phía trước thần điện thủy chung giữ vững ở một biên độ, ma pháp quang minh và hắc ám trong này không ngờ hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, mang cho đám sinh linh giống như điên cuồng trước mắt này hủy diệt vô cùng.
Nhưng mà, số lượng dị giáo đồ thật sự là quá khổng lồ.
Một thần điện sắp sửa đối mặt đợt tấn công của gần năm trăm vạn người, mà bên trong thần điện lại chỉ có hơn ba vạn người mà thôi. Dưới tình huống như vậy, bất kể là giết chết bao nhiêu kẻ địch xông tới đều là không giải quyết được gì.
Cho dù là có Nhất Hào ở sau lưng phụ trách điều khiển, nghiền ép tiềm lực mỗi người tới cực hạn, cuối cùng vẫn như trước không thể ngăn cản.
Rốt cục khi một đám tín đồ ma pháp lè lưỡi, giống như chó bị phơi dưới nắng chói chang tê liệt ngã xuống đất. Nhất Hào cũng truyền mệnh lệnh cho đại bộ phận người lui về sau.
Trừ ở trong một kho hàng khổng lồ ở trung tâm thần điện có năm nghìn tín đồ tinh tráng, tín đồ còn lại đều dùng một loại tốc độ không bình thường tiến vào ma pháp truyền tống trận, dùng tốc độ đâu vào đấy truyền tống ra ngoài trước khi kẻ thù đánh vỡ cửa thần điện.
Một tiếng nồ ‘ầm’ vang lên, cửa lớn thần điện rốt cục bị đánh văng, vô số dị giáo đồ trong mắt tràn ngập vui sướng điên cuồng. Bọn họ xông vào trong tòa thần điện to lớn này, từ cửa lớn thần điện ban đầu đến nơi cuối thần điện kéo dài đến ngọn núi mới thôi đều tràn ngập bóng dáng dị giáo đồ.
Bọn họ đang điên cuồng tìm kiếm tín đồ của Cự Ma Thần. Dựa theo chỉ thị của thần linh bọn họ, phải giết hết các tín đồ này sau đó phá hủy hoàn toàn thần điện này.
Loại nhiệm vụ này cũng không phải lần đầu tiên bọn họ thi hành, nhưngm cho bọn họ cảm thấy rất khó hiểu là, bọn họ gần như chạy khắp ngọn núi nhưng vẫn như trước không phát hiện ra dị giáo đồ nào cả.
Đột nhiên, từ trung tâm thần điện truyền đến một tiếng nổ mạnh thật lớn, trung tâm đại điện bao trùm mấy vạn thước vuông ầm ầm nổ tung lộ ra một cái hầm thật lớn, ở trong hầm, toàn bộ năm nghìn tín đồ cường tráng xuất hiện trong mắt dị giáo đồ.
Ở trước mặt đám dị giáo đồ gấp mấy chục lần này, đám tín đồ này cũng không công kích mà dùng ánh mắt khinh thường và trào phúng lạnh lùng nhìn bọn họ. Theo sau, bọn họ rút vũ khí trong tay hung hăng đâm vào trong thân thể mình. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Hành vi quỷ dị của đám tín đồ này khiến cho đám dị giáo đồ cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Một bầu không khí quỷ dị trong nháy mắt truyền khắp thần điện.
Bầu trời dường như có một làn gió lạnh thổi qua, cuốn đi toàn bộ linh hồn năm ngàn tên tín đồ kia.
Đây là tín đồ thành kính, hơn nữa là một loại thành kính nhất. Bất kể là một vị thần linh nào chỉ cần có một tia khả năng đều sẽ không vứt bỏ.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, chỉ cần có thần lực kết tinh hoàn toàn có thể cho những linh hồn này tổ hình một lần nữa. Đương nhiên, đây là quyền lực của người thắng, mà linh hồn thất bại sẽ tiêu tan vĩnh viễn.
Âm phong quỷ khí trên không trung càng nồng đậm, thân thể năm nghìn tín đồ kia đang bắt đầu hòa tan với một tốc độ khủng bố. Tinh huyết của bọn họ hội tụ thành một huyết trì tràn ngập khí tức hung ác, chìm vào trong mặt đất nơi được thần linh che chở này. Dưới huyết khí mãnh liệt kích thích, thượng cổ ma kỳ rốt cục thành công kích phát ra lực lượng hắc ám lớn nhất. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Từng luồng sương mù màu đỏ số lượng khổng lồ từ trong huyết trì kia chen chúc bay ra, trong thời gian ngắn ngủi tràn ngập khắp trong thần điện.
Trong vùng sương mù màu đỏ này, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết làm người ta kinh hồn bạt vía.
Giống như là dưới hắc ám gia trì, bị ma pháp hắc ám công kích có tính hủ thực đánh vào, ngay cả áo giáp ma pháp hắc ám trên người bọn họ đều không thể ngăn cản loại ăn mòn của sương máu màu đỏ này.
Ma pháp hắc ám tuy rằng uy năng cường đại nhưng ở trong thần quốc cũng quyết không thể phóng ra loại ma pháp bao phủ phạm vi khổng lồ tràn ngập toàn bộ quần thể thần điện vượt qua cả dãy núi như thế.
Đây đã không còn là ma pháp mà là cấm chú. Chỉ có cấm chú mới có thể đạt tới phạm vi như thế.
Nhưng sau khi hai thần quốc va chạm, dưới tình huống ma pháp nguyên tố hỗn loạn như thế, cho dù là thần linh bậc thấp cũng chưa chắc có thể phóng thích ra cấm chú quy mô như vậy.
Nhưng Cự Ma Thần lại khác, sau khi trong tay hắn nắm giữ thượng cổ ma kỳ, hết thảy đều trở nên dễ dàng.
Trước đây sau khi hấp thu tinh huyết và linh hồn hơn trăm vạn dị giáo đồ tử vong ở các nơi. Ma kỳ đã khôi phục lại một chút khí tức hung bạo ban đầu.
Lại thêm tinh huyết của năm nghìn tín đồ tinh tráng nhất, do đó hoàn toàn kích phát ra khí thế hung bạo trong ma kỳ, phát huy ra uy năng càng cường đại.
Khi toàn bộ thần điện đều chìm vào trong sương máu do ma kỳ phát ra, không ngừng điên cuồng hút vào tinh huyết và linh hồn dị giáo đồ, từng tầng phong ấn mặt trên cũng chậm rãi bị giải.
Cây thượng cổ ma kỳ này cũng có được phong ấn cao tới hai mươi lăm cái, với thần uy của Cự Ma Thần, ban đầu chẳng qua chỉ giải được ba cái mà thôi. Nhưng sau khi hấp thu đại lượng tinh huyết và linh hồn, uy năng ma kỳ phóng thích ra từng bước, mà phong ấn cũng theo đó buông lỏng, ở trong tay Cự Ma Thần dần dần cởi ra.
Sau khi cắn nuốt năng lượng sinh mạng hơn ba trăm vạn dị giáo đồ trong thần điện, phong ấn thượng cổ ma kỳ đã giải ra được mười đạo. Tuy nhiên, Tiếu Ân và Cự Ma Thần đều biết, đây chẳng qua chỉ là một sự khởi đầu cho nên mới một mạch giải khai mười phong ấn, nhưng khó khăn về sau sẽ dần tăng lên. Có lẽ tới mấy đạo phong ấn sau cùng, năng lượng sinh mạng hàng trăm vạn người nhét kẽ răng cho nó cũng không đủ.
Cuối cùng, tất cả dị giáo đồ trong vùng sương máu toàn bộ chết hết, thân thể và linh hồn bọn họ cũng trở thành một thành phần dinh dưỡng cho thượng cổ ma kỳ.
Khi làm xong hết thảy, Cự Ma Thần vung tay lên, sương máu màu đỏ trong thần điện lập tức bắt đầu ngưng tụ lại, chỉ trong giây lát đã biến thành một huyết cầu màu đỏ, tản ra một loại khí tức tàn nhẫn khủng bố.
Theo sau, huyết cầu này bay ra thần điện, bay về các nơi trong thần quốc.
Tuyến đường mà huyết cầu bay đi toàn bộ là do Nhất Hào đặt ra, mục tiêu cũng là đám dị giáo đồ đang hoành hành các nơi.
Đám dị giáo đồ này dưới tình huống không tiếc hy sinh đã công chiếm tuyệt đại đa số thần điện trong thần quốc. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì số lượng tín đồ trong mỗi một thần điện cũng không nhiều hơn nữa một khi ma pháp hao hết sẽ không chống cự mà cho tín đồ rời đi, chỉ để lại một thần điện trống rỗng cho đối phương.
Nếu không, hơn ngàn vạn tín đồ nếu phân bố ở các nơi hết sức chống cự, như vậy bằng vào các tín đồ kế thừa bởi thần linh bậc trung và người chỉ huy chính xác Nhất Hào thì cũng chưa chắc không có sức liều mạng.
Chỉ có điều, bất kể là Tiếu Ân hay là Cự Ma Thần đối với hơn ngàn vạn tín đồ không đổi này đều là rất trân quý, không đến vạn bất đắc dĩ đều không hy vọng bọn họ có tổn thương gì.
Lúc này, toàn bộ thần quốc không ngừng truyền đến tiếng hoan hô của đám dị giáo đồ. Khoảnh khắc sương máu xuất hiện ở chủ thần điện, ngay cả các tín đồ còn sức chống cự trong thần điện cũng bắt đầu buông tha phòng thủ mà rút lui.
Cho nên khi huyết cầu thành hình, tất cả thần điện trong thần quốc đều bị dị giáo đồ công chiếm. Đám dị giáo đồ này hủy thần tượng, phá hủy thần đàn, đập vỡ tất cả vật phẩm có liên hệ với thần linh, hoàn toàn cắt đứt khả năng thần linh tiếp tục hấp thu tín ngưỡng lực trong thần điện phía dưới.
Bọn họ quen thuộc lấy ra các loại khí cụ liên hệ với thần linh của mình, bắt đầu cầu nguyện, muốn đưa tin tức bọn họ thắng lợi cho thần linh để giành lấy sự vui sướng của thần linh và cũng hy vọng tín ngưỡng lực tích tụ trong thần điện truyền tới cho thần linh của mình.
Nhưng ngay khi đám dị giáo đồ này cuồng hoan và cao giọng ngâm xướng ca dao ca ngợi thần linh của mình, bọn họ lại nhìn thấy huyết cầu màu đỏ từ trên trời rớt xuống.
Không ai biết đây là cái gì, chẳng qua khi cảm ứng được khí thế hung ác khổng lồ ẩn chứa bên trong, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Nhưng khi huyết cầu rơi xuống đất vỡ ra, lập tức tạo nên một vùng khủng hoảng thật lớn.
Trừ đám tín đồ ma pháp sư dựa vào năng lực phi hành trốn khỏi biển máu ăn mòn, không còn bao nhiêu người có thể tìm được đường sống.
Trong thần quốc, bên trong thần điện của Cự Ma Thần, nơi nơi đều là một biển máu, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm tuyệt vọng. Nhưng biển máu này dường như có thêm thần trí, bao phủ thần điện phạm vi vài dặm khiến cho tuyệt đại đa số dị giáo đồ căn bản không kịp trốn đi.
Rất nhanh, toàn bộ thần quốc im lặng một cách quỷ dị, trừ đám sương máu dày đặc khiến người ta run sợ trong lòng thì cũng chỉ còn một số lượng rất ít dị giáo đồ đang run rẩy không yên.
Dưới chân dãy núi chủ thần điện, vị quan chỉ huy trợn mắt há mồm nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt. Hắn mơ hồ hiểu rõ, thần linh mình tín ngưỡng đã ngã xuống, mà kết cục của vô số tín đồ cũng có thể đoán được.
Gương mặt hắn đột nhiên già nua hơn vài chục tuổi, tóc xanh trên đầu không ngờ trong nháy mắt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành bạc trắng.
Mọi người bên cạnh hắn luống cuống chân tay nhìn vị lão nhân này. Vị lão nhân bình thường bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ giờ khắc này đã hoàn toàn mất đi nguyện vọng sinh tồn.
Vẻ mặt lão nhân nghiêm nghị, ở trong cuộc đời hắn, chỉ có khoảnh khắc phi thăng thần giới, được thần linh tự thân gặp gỡ mới có biểu tình nghiêm nghị như thế. Lão chậm rãi rút trường kiếm bên hông, ngẩng cao đầu sau đó lấy tốc độ như báo săn xông về thần điện ở lưng chừng núi.
Ở phía sau lão, mấy trăm thanh trường kiếm đồng thời giơ lên, đây là người hầu tùy thân của lão nhân, bọn họ phụ trách bảo vệ sự an toàn của lão. Vào thời điểm cuối cùng này, bọn họ đồng thời làm ra cùng một lựa chọn.
Hàng trăm người nhảy vào thần điện, nhảy vào trong biển máu đã trở nên loãng.
Một tiếng nổ ầm vang lên, chủ thần điện của Cự Ma Thần lay động một hồi. Trong kiến trúc cao nhất kia, một cỗ kiếm khí ngất trời phóng lên cao, như thể ẩn chứa lực lượng thần linh. Đem trí nhớ một đời, tín ngưỡng, linh hồn và sinh mạng bất diệt sau khi thành ngụy thần đều phóng thích ra trong giờ khắc này.
Toàn bộ sườn núi vang lên tiếng gầm thật lớn, sau một hồi lắc lư, cả thần điện cùng nhau hướng về phía dưới hoàn toàn rơi xuống.
※※※
Bên trong thiên không thần điện, Cự Ma Thần thở dài nói: “Thật sự là đáng tiếc. Nhân tài như vậy mà không thể cho ta sử dụng.”
Khóe miệng Tiếu Ân khẽ co giật, nói: “Nếu không thể vì ta sử dụng, vậy không phải người tài nữa.”
Hắn đứng lên, nói: “Một đòn cuối cùng, cũng có thể bắt đầu.”
Cự Ma Thần lặng lẽ cười, cũng đứng lên. Hai người sóng vai đi đến thiên không thần điện đã vỡ nát của đối phương.
Bị quyền trượng thần thánh công kích trong thời gian dài, thiên không thần điện này đã vô hạn tiếp cận mức độ báo hỏng, hơn nữa mất đi liên hệ với thần quốc, lực lượng thần vực của vị thần linh xâm lấn này đều gần như đã mất hết.
Nhìn thấy Tiếu Ân và Cự Ma Thần sóng vai đi vào, thần linh có khuôn mặt trung niên nhân loại này dường như dự cảm tới đại thế đã mất, cũng dường như dự cảm tới kết cục cuối cùng của mình.
Sắc mặt hắn tuy rằng đầy vẻ sầu thảm nhưng không có bao nhiêu thất kinh.
Sau khi trải qua thời gian hàng trăm vạn năm, hắn đã hiểu thật sâu sự thật tàn khốc trong thần giới.
“Hai vị thần linh tôn kính. Ta nguyện ý dâng thần cách, thần tính và thần khu của ta!” Hắn bình tĩnh nói: “Ta chỉ là muốn ở một khắc cuối cùng của sinh mạng hiểu được vì sao hai vị lại đi cùng nhau!”
Cự Ma Thần và Tiếu Ân nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều cảm thấy một tia thê lương.
Mắt thấy một vị thần linh bậc thấp sắp nhất định ngã xuống, hai người bọn họ còn không có đạt tới loại tâm tình làm như không thấy, gợn sóng không sợ hãi.
Dù sao, ở trước mắt bọn họ là một vị thần linh sống sờ sờ mà không phải một nhân loại bình thường.
Đối với bọn họ sau khi thăng lên thần giới, lần đầu tiên thí thần mà nói có một loại ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Trên người Tiếu Ân nổi lên khí tức quang minh mãnh liệt, theo cỗ khí tức này không ngừng tăng cường, trong mắt vị thần linh kia tràn ngập vẻ kinh hãi.
“Thần tính, chín loại thần tính… Không ngờ ngài là quang huy chi chủ vĩ đại?”
Trên người Cự Ma Thần cũng nổi lên khí tức hắc ám cường đại mà phức tạp.
Sau khi cảm nhận được lực lượng thực chất của cỗ khí tức này, vẻ mặt vị thần linh kia không ngờ có một tia hoảng hốt, trong miệng hắn lẩm bẩm: “Chín loại thần tính hắc ám. Đây là hắc ám chi chủ tương lai sao? Quang huy chi chủ, hắc ám chi chủ…”
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, nói: “Ta và hắn, vốn là một thể.”
Trong mắt vị thần linh kia đột nhiên sáng ngời, dường như hiểu rõ cái gì. Ánh mắt hắn khi thì rõ ràng, khi thì mê mang, khi thì lại có chút như hiểu ra.
Nhưng mà quá trình này cũng không liên tục thời gian quá lâu, dần dần màu sắc trong mắt hắn bắt đầu trở nên vẩn đục.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tiếu Ân và Cự Ma Thần, đầu của hắn chậm rãi cúi xuống, khí tức dần dần tiêu tan. Ngay cả linh hồn của hắn cũng hoàn toàn bị hắn dùng thần lực đánh thành hư vô.
Từ nay về sau, hết thảy mọi thứ của vị thần linh bậc thấp này ở trong thần giới sẽ bị xóa hoàn toàn không còn bất cứ kẻ nào còn nhớ rõ trong thần giới còn có một vị thần linh bậc thấp như vậy.
Mà đến giờ phút này, Tiếu Ân và Cự Ma Thần thậm chí ngay cả tên họ của đối phương cũng chưa từng biết đến…
※※※
Từ thiên không thần điện trên cao nhìn xuống có thể thấy được tất cả mọi nơi trong thần quốc cho dù là những nơi âm u không tia nắng cũng có thể xem rõ ràng rành mạch.
Đây là năng lực đặc thù của thần linh, quyền lực trong thần quốc của mình.
Giờ phút này, nhìn sương máu màu đỏ không ngừng tràn ngập, dường như muốn mất kiểm soát. Tiếu Ân chậm rãi nói: “Cảm giác khống chế thượng cổ ma kỳ như thế nào?”
“Rất tốt loại cảm giác sảng khoái đầm đìa dị thường này, uy năng ma kỳ cũng được nâng cao rất nhiều.”
Cự Ma Thần trầm ngâm một chút, nói: “Tuy nhiên ta cũng không tính toán trong thời gian ngắn hấp thu càng nhiều tinh huyết cùng linh hồn.”
Sắc mặt Tiếu Ân lúc này mới hơi thoải mái một chút, hắn cũng từng cầm thượng cổ ma kỳ này trong tay, tự nhiên biết được uy năng trong đó. Nếu ở trong tay những người khác, chỉ sợ sẽ chịu không nổi muốn nhanh chóng cởi bỏ phong ấn mà hấp thu tinh huyết và linh hồn khắp nơi.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong Cự Ma Thần nói lời này, Tiếu Ân biết giao thượng cổ ma kỳ này cho hắn cũng là một lựa chọn không sai. Cự Ma Thần có chín linh hồn, chín thần cách nhất định có thể hoàn toàn khống chế ma kỳ trong tay.
Trong không gian chợt lóe lên bóng người, phân thân người cá sấu đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Trong đôi mắt nhỏ của hắn mang theo một tia tiếc nuối nói: “Tên thần linh này tuy rằng ngu ngốc, nhưng trong các tín đồ của hắn cũng không thiếu người dũng cảm, thiết huyết, thực lực cao tuyệt cũng không ít.”
Ánh mắt Cự Ma Thần đảo qua phía dưới, một tay duỗi ra nắm hờ một cái.
Ở chủ thần điện giữa sườn núi đã sụp xuống kia đột nhiên nổi lên một luồng hào quang màu máu, luồng hào quang này vừa tới giữa không trung, giống như là ngựa đứt dây cương, bắt đầu điên cuồng nhảy nhót chuyển động dường như muốn giãy khỏi trói buộc nào đó.
Cự Ma Thần hừ lạnh một tiếng, cổ tay lật hờ một cái, luồng huyết quang kia mới ngoan ngoãn bay tới thiên không thần điện.
Tốc độ huyết quang cực kỳ mau lẹ, gần như vừa lóe lên cũng đã tiến vào trong thần điện.
Cự Ma Thần giơ tay bắt lấy luồng hào quang này, hào quang ở trên tay hắn chớp lóe vài cái rốt cục thành thật biến thành một lá cờ.
Bàn tay Cự Ma Thần không ngừng cầm cây cờ này quơ trong thần quốc, mỗi một lần quơ lên, sương máu tràn ngập trong thần điện bắt đầu nhanh chóng quay cuồng. Cuối cùng, bất kể sương máu này tình nguyện hay không cũng đều vo tròn lại một lần nữa ngưng tụ thành huyết cầu, đồng dạng như thượng cổ ma kỳ bay vào trong thiên không thần điện.
Theo từng huyết cầu tiến vào trong thượng cổ ma kỳ, màu sắc trên ma kỳ cũng càng trở nên rực rỡ, đỏ rực dường như là tràn ngập một loại lực lượng mê hoặc, làm cho người ta muốn bỏ qua tất cả đầu nhập vào trong, biến thành một phần tử trong ma kỳ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thật lâu sau, Cự Ma Thần rốt cục thu thập lại toàn bộ sương máu trong thần quốc, ngay cả một điểm cũng đều không bỏ sót.
Lúc hắn làm việc này, vô cùng cẩn thận. Uy năng loại sương máu này dị thường bá đạo, tuy rằng còn không đáng sợ như vũ khí diệt thế nhưng lại có một chút tương thông. Cho nên ngay cả là bản thân Cự Ma Thần cũng không dám để lại một chút nào ở trong thần quốc của mình, nếu không khẳng định hậu hoạn vô cùng.
Theo sau hắn cuốn ma kỳ, lập tức thu vào trong thần vực của mình.
Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, Cự Ma Thần thở dài: “Hồn phách thật lợi hại nếu không phải là có chín linh hồn để dùng, chỉ sợ là sẽ bị đồ vật này khống chế.”
Tiếu Ân và người cá sấu nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười.
Quả thật, thượng cổ ma kỳ này và những thần khí đứng đầu quyền trượng thần thánh của Odin Lage, tiểu mộc kiếm… Đều có một điểm giống nhau. Chúng nó có hồn phách thuộc về mình.
Tuy nhiên, khác với hai thần khí quyền trượng và tiểu mộc kiếm, hồn phách thượng cổ ma kỳ có được năng lực mị hoặc cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả thần linh bậc trung Nuo Weijia ngày trước cũng không dám dễ dàng sử dụng để tránh bị hồn phách ma kỳ mị hoặc, ngược lại trở thành người hầu bị ma kỳ khống chế.
Nhưng vào lúc Odin Lage thảo phạt Nuo Weijia. hắn đã vào bước đường cùng, lúc này mới không kiêng kị dùng đến ma kỳ, cuối cùng hóa thân thành thượng cổ ma quái.
Đã tới nông nỗi đó, rốt cục là hắn khống chế ma kỳ hay là ma kỳ khống chế hắn, vậy cũng không ai biết được.
Hiện giờ ma kỳ rơi vào trong tay Cự Ma Thần, chẳng sợ nó mị hoặc thành công một linh hồn của Cự Ma Thần nhưng còn có tám linh hồn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ở bên cạnh, có thể nói nó không bao giờ có cơ hội có thể khống chế Cự Ma Thần.
Đương nhiên, nếu là ngày sau Cự Ma Thần trở thành thần Vương, dung hợp toàn bộ linh hồn và thần cách vào làm một thể, thì lại là chuyện khác. Chỉ có điều, nếu Cự Ma Thần thật sự trở thành thần Vương, với thực lực cường đại của cấp bậc thần vương, nếu mà còn có thể bị hồn phách một thượng cổ ma kỳ khống chế, như vậy thần vương này cũng quá không đáng giá.
Ngay khi đám đông tín đồ được ma pháp hắc ám gia trì gào to xông về trước tấn công thì đột nhiên cảm thấy quanh thân khác thường.
Không biết từ khi nào, quanh thân bọn họ trở nên sền sệt rõ ràng là ở trên đất bằng lại giống như đột nhiên sa vào đầm lầy, không thể thoát thân mà ra.
Mà càng khủng bố chính là: áo giáp trên người bọn họ, vũ khí, đầu, làn da đều từ từ bắt đầu hòa tan từng chút một, đau đớn dữ dội kích thích thần kinh mỗi người. Loại thống khổ tươi sống bị hòa tan này tuyệt đối không phải người thường có thể chịu đựng được, cho dù là tín đồ thành kính như thế, vì thần linh có thể kính dâng hết thảy của mình cũng không thể chịu được.
Không được bao lâu, thân thể bọn họ đã biến thành máu loãng đầy đất, chìm dần vào nền đất, làm cho mặt đất đỏ như máu này lại một lần nữa tăng thêm màu máu.
Quan chỉ huy ở phía sau quan sát sắc mặt lại hoàn toàn tương phản mặt đất, đã không còn một tia đỏ nào.
Ma pháp hắc ám, đây là ma pháp hắc ám hệ thuần túy, điển hình, ác độc.
Kỳ thật ma pháp này tuy cường đại nhưng tuyệt đối không có khả năng đạt tới uy lực cường đại như vậy. Nhưng ở trên người các tín đồ hắc ám hệ này vừa mới có năng lượng phòng ngự quang minh hệ, đồng thời có hắc ám gia trì có thể khiến tất cả ma pháp hắc ám phát huy ra uy năng lớn nhất.
Ma pháp này được sáng lập ra, mục đích chính là vì nhằm vào phép thuật quang minh. Phỏng chừng ngay vị thần linh kia cũng không nghĩ tới, có một ngày không ngờ thấy được cảnh tượng ma pháp quang minh và hắc ám đồng thời tập kích.
Cho nên sau khi thành công phòng ngự ma pháp quang minh của đối phương, khi một cái ma pháp hắc ám hệ đơn giản của đối phương xâm nhập, không ngờ liền bị đả kích nghiêm trọng gấp mấy chục lần, ít nhất hơn vạn ma pháp võ sĩ trong một lượt ma pháp công kích đã hoàn toàn mất đi sinh mạng.
Quan chỉ huy ngẩng đẩu lên, trong mắt hắn là một mảnh mờ mịt.
Là một lão nhân, hắn đã trải qua vô số lần thần chiến, cùng với thần linh của hắn từ một thần linh yếu ớt vừa thăng lên thần giới, chỉ có một mảnh vỡ thần cách dần dần thông qua tín đồ tích súc lực lượng, và bắt đầu chinh chiến bốn phương, cho đến trở thành một vị thần linh bậc thấp đứng đầu.
Trong đó tốn thời gian mấy trăm vạn năm, trong những năm tháng này, bọn họ gặp vô số lần chiến tranh, có thắng lợi, có thất bại mà bỏ chạy. Nhưng cho dù trải qua rất nhiều trận chiến, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua tình huống hiện giờ.
Khi ma pháp quang minh hệ thần thánh kết hợp với ma pháp hắc ám hệ quỷ dị, bọn họ nên ứng phó như thế nào đậy?
Hắn do dự một chút, hướng về thần linh của mình hết lòng cầu nguyện. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, bất kể hắn cầu nguyện như thế nào đều không thể liên hệ với thần linh của mình giống như trước kia.
Quan chỉ huy sắc mặt xanh mét mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, trong đầu hắn hiện ra mệnh lệnh cuối cùng trước khi thần linh biến mất.
Vị quan chỉ huy này hít sâu một hơi, hắn tháo mũ giáp trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt dày dạn phong sương. Vẻ mặt hắn ngưng trọng lộ ra một tia bi tráng không hiểu.
“Truyền lệnh của thần, không tiếc hết thảy mọi giá, phá hủy thần điện trước mắt cho ta.”
Giọng nói hắn nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đội ngũ, như thể là bị cái gì khích lệ, khí thế đã thấp xuống cực điểm trong nháy mắt lại bị kích thích tới cực điểm. Vô số người lại bắt đầu kêu lên như điên cuồng.
Giơ cao vũ khí trong tay, bọn họ duỗi hai tay liều mạng vung vẩy, kiếm khí tung hoành, đem năng lượng tích tụ trong cơ thể nhiều năm qua phóng ra ngoài không hề giữ lại. Đặc biệt sau khi vị quan chỉ huy kia mở miệng, dường như tất cả tín đồ đều hiểu được bọn họ đã không còn đường lui.
Chiến tranh giữa thần linh là cực đoan tàn khốc, phe thắng lợi tự nhiên là thu hoạch rất lớn, mà phe thất bại không thể nghi ngờ là rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngay cả tín đồ của bọn họ cũng lọt vào tẩy trừ bi thảm nhất. Chẳng sợ là vì sinh mạng vĩnh hằng của mình, những người này cũng chỉ có thể tiến hành đánh liều một trận cuối cùng.
Hàng trăm vạn người giống như con kiến vọt tới thần điện, bất kể trước mặt bọn họ là cái gì, cho dù là núi đao trải đầy mũi nhọn sắc bén hay là biển lửa ma giống như đến từ sâu trong cửu u đều không thể làm bọn họ lùi bước một chút nào.
Một vạn người không xông qua, vậy thì mười vạn người. Mười vạn người không xông qua, vậy thì trăm vạn người.
Không ai lùi bước, cũng không ai buông tha. Chẳng sợ người xông lại đây mặt không màu sắc, nhưng trong miệng bọn họ vẫn ngâm tụng ca ngợi thần linh như trước mà cuồn cuộn không dứt vọt lên như thủy triều.
Nếu là tại thế giới người thường, một đội ngũ tại tình huống như vậy chỉ cần quân số giảm ba phần sẽ tự nhiên mà xuất hiện tình hình lực tấn công binh lính yếu đi, nao núng lui về sau. Nhưng ở trong này, dưới khí thế khổng lồ mang theo một tia bi tráng, đừng nói là giảm quân số ba phần, cho dù là toàn bộ đội ngũ ở lại nơi đây cũng không ai nguyện ý quay đầu.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết bọn họ đã không có đường lui để đi.
Ma pháp công kích phía trước thần điện thủy chung giữ vững ở một biên độ, ma pháp quang minh và hắc ám trong này không ngờ hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, mang cho đám sinh linh giống như điên cuồng trước mắt này hủy diệt vô cùng.
Nhưng mà, số lượng dị giáo đồ thật sự là quá khổng lồ.
Một thần điện sắp sửa đối mặt đợt tấn công của gần năm trăm vạn người, mà bên trong thần điện lại chỉ có hơn ba vạn người mà thôi. Dưới tình huống như vậy, bất kể là giết chết bao nhiêu kẻ địch xông tới đều là không giải quyết được gì.
Cho dù là có Nhất Hào ở sau lưng phụ trách điều khiển, nghiền ép tiềm lực mỗi người tới cực hạn, cuối cùng vẫn như trước không thể ngăn cản.
Rốt cục khi một đám tín đồ ma pháp lè lưỡi, giống như chó bị phơi dưới nắng chói chang tê liệt ngã xuống đất. Nhất Hào cũng truyền mệnh lệnh cho đại bộ phận người lui về sau.
Trừ ở trong một kho hàng khổng lồ ở trung tâm thần điện có năm nghìn tín đồ tinh tráng, tín đồ còn lại đều dùng một loại tốc độ không bình thường tiến vào ma pháp truyền tống trận, dùng tốc độ đâu vào đấy truyền tống ra ngoài trước khi kẻ thù đánh vỡ cửa thần điện.
Một tiếng nồ ‘ầm’ vang lên, cửa lớn thần điện rốt cục bị đánh văng, vô số dị giáo đồ trong mắt tràn ngập vui sướng điên cuồng. Bọn họ xông vào trong tòa thần điện to lớn này, từ cửa lớn thần điện ban đầu đến nơi cuối thần điện kéo dài đến ngọn núi mới thôi đều tràn ngập bóng dáng dị giáo đồ.
Bọn họ đang điên cuồng tìm kiếm tín đồ của Cự Ma Thần. Dựa theo chỉ thị của thần linh bọn họ, phải giết hết các tín đồ này sau đó phá hủy hoàn toàn thần điện này.
Loại nhiệm vụ này cũng không phải lần đầu tiên bọn họ thi hành, nhưngm cho bọn họ cảm thấy rất khó hiểu là, bọn họ gần như chạy khắp ngọn núi nhưng vẫn như trước không phát hiện ra dị giáo đồ nào cả.
Đột nhiên, từ trung tâm thần điện truyền đến một tiếng nổ mạnh thật lớn, trung tâm đại điện bao trùm mấy vạn thước vuông ầm ầm nổ tung lộ ra một cái hầm thật lớn, ở trong hầm, toàn bộ năm nghìn tín đồ cường tráng xuất hiện trong mắt dị giáo đồ.
Ở trước mặt đám dị giáo đồ gấp mấy chục lần này, đám tín đồ này cũng không công kích mà dùng ánh mắt khinh thường và trào phúng lạnh lùng nhìn bọn họ. Theo sau, bọn họ rút vũ khí trong tay hung hăng đâm vào trong thân thể mình. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Hành vi quỷ dị của đám tín đồ này khiến cho đám dị giáo đồ cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Một bầu không khí quỷ dị trong nháy mắt truyền khắp thần điện.
Bầu trời dường như có một làn gió lạnh thổi qua, cuốn đi toàn bộ linh hồn năm ngàn tên tín đồ kia.
Đây là tín đồ thành kính, hơn nữa là một loại thành kính nhất. Bất kể là một vị thần linh nào chỉ cần có một tia khả năng đều sẽ không vứt bỏ.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, chỉ cần có thần lực kết tinh hoàn toàn có thể cho những linh hồn này tổ hình một lần nữa. Đương nhiên, đây là quyền lực của người thắng, mà linh hồn thất bại sẽ tiêu tan vĩnh viễn.
Âm phong quỷ khí trên không trung càng nồng đậm, thân thể năm nghìn tín đồ kia đang bắt đầu hòa tan với một tốc độ khủng bố. Tinh huyết của bọn họ hội tụ thành một huyết trì tràn ngập khí tức hung ác, chìm vào trong mặt đất nơi được thần linh che chở này. Dưới huyết khí mãnh liệt kích thích, thượng cổ ma kỳ rốt cục thành công kích phát ra lực lượng hắc ám lớn nhất. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Từng luồng sương mù màu đỏ số lượng khổng lồ từ trong huyết trì kia chen chúc bay ra, trong thời gian ngắn ngủi tràn ngập khắp trong thần điện.
Trong vùng sương mù màu đỏ này, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết làm người ta kinh hồn bạt vía.
Giống như là dưới hắc ám gia trì, bị ma pháp hắc ám công kích có tính hủ thực đánh vào, ngay cả áo giáp ma pháp hắc ám trên người bọn họ đều không thể ngăn cản loại ăn mòn của sương máu màu đỏ này.
Ma pháp hắc ám tuy rằng uy năng cường đại nhưng ở trong thần quốc cũng quyết không thể phóng ra loại ma pháp bao phủ phạm vi khổng lồ tràn ngập toàn bộ quần thể thần điện vượt qua cả dãy núi như thế.
Đây đã không còn là ma pháp mà là cấm chú. Chỉ có cấm chú mới có thể đạt tới phạm vi như thế.
Nhưng sau khi hai thần quốc va chạm, dưới tình huống ma pháp nguyên tố hỗn loạn như thế, cho dù là thần linh bậc thấp cũng chưa chắc có thể phóng thích ra cấm chú quy mô như vậy.
Nhưng Cự Ma Thần lại khác, sau khi trong tay hắn nắm giữ thượng cổ ma kỳ, hết thảy đều trở nên dễ dàng.
Trước đây sau khi hấp thu tinh huyết và linh hồn hơn trăm vạn dị giáo đồ tử vong ở các nơi. Ma kỳ đã khôi phục lại một chút khí tức hung bạo ban đầu.
Lại thêm tinh huyết của năm nghìn tín đồ tinh tráng nhất, do đó hoàn toàn kích phát ra khí thế hung bạo trong ma kỳ, phát huy ra uy năng càng cường đại.
Khi toàn bộ thần điện đều chìm vào trong sương máu do ma kỳ phát ra, không ngừng điên cuồng hút vào tinh huyết và linh hồn dị giáo đồ, từng tầng phong ấn mặt trên cũng chậm rãi bị giải.
Cây thượng cổ ma kỳ này cũng có được phong ấn cao tới hai mươi lăm cái, với thần uy của Cự Ma Thần, ban đầu chẳng qua chỉ giải được ba cái mà thôi. Nhưng sau khi hấp thu đại lượng tinh huyết và linh hồn, uy năng ma kỳ phóng thích ra từng bước, mà phong ấn cũng theo đó buông lỏng, ở trong tay Cự Ma Thần dần dần cởi ra.
Sau khi cắn nuốt năng lượng sinh mạng hơn ba trăm vạn dị giáo đồ trong thần điện, phong ấn thượng cổ ma kỳ đã giải ra được mười đạo. Tuy nhiên, Tiếu Ân và Cự Ma Thần đều biết, đây chẳng qua chỉ là một sự khởi đầu cho nên mới một mạch giải khai mười phong ấn, nhưng khó khăn về sau sẽ dần tăng lên. Có lẽ tới mấy đạo phong ấn sau cùng, năng lượng sinh mạng hàng trăm vạn người nhét kẽ răng cho nó cũng không đủ.
Cuối cùng, tất cả dị giáo đồ trong vùng sương máu toàn bộ chết hết, thân thể và linh hồn bọn họ cũng trở thành một thành phần dinh dưỡng cho thượng cổ ma kỳ.
Khi làm xong hết thảy, Cự Ma Thần vung tay lên, sương máu màu đỏ trong thần điện lập tức bắt đầu ngưng tụ lại, chỉ trong giây lát đã biến thành một huyết cầu màu đỏ, tản ra một loại khí tức tàn nhẫn khủng bố.
Theo sau, huyết cầu này bay ra thần điện, bay về các nơi trong thần quốc.
Tuyến đường mà huyết cầu bay đi toàn bộ là do Nhất Hào đặt ra, mục tiêu cũng là đám dị giáo đồ đang hoành hành các nơi.
Đám dị giáo đồ này dưới tình huống không tiếc hy sinh đã công chiếm tuyệt đại đa số thần điện trong thần quốc. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì số lượng tín đồ trong mỗi một thần điện cũng không nhiều hơn nữa một khi ma pháp hao hết sẽ không chống cự mà cho tín đồ rời đi, chỉ để lại một thần điện trống rỗng cho đối phương.
Nếu không, hơn ngàn vạn tín đồ nếu phân bố ở các nơi hết sức chống cự, như vậy bằng vào các tín đồ kế thừa bởi thần linh bậc trung và người chỉ huy chính xác Nhất Hào thì cũng chưa chắc không có sức liều mạng.
Chỉ có điều, bất kể là Tiếu Ân hay là Cự Ma Thần đối với hơn ngàn vạn tín đồ không đổi này đều là rất trân quý, không đến vạn bất đắc dĩ đều không hy vọng bọn họ có tổn thương gì.
Lúc này, toàn bộ thần quốc không ngừng truyền đến tiếng hoan hô của đám dị giáo đồ. Khoảnh khắc sương máu xuất hiện ở chủ thần điện, ngay cả các tín đồ còn sức chống cự trong thần điện cũng bắt đầu buông tha phòng thủ mà rút lui.
Cho nên khi huyết cầu thành hình, tất cả thần điện trong thần quốc đều bị dị giáo đồ công chiếm. Đám dị giáo đồ này hủy thần tượng, phá hủy thần đàn, đập vỡ tất cả vật phẩm có liên hệ với thần linh, hoàn toàn cắt đứt khả năng thần linh tiếp tục hấp thu tín ngưỡng lực trong thần điện phía dưới.
Bọn họ quen thuộc lấy ra các loại khí cụ liên hệ với thần linh của mình, bắt đầu cầu nguyện, muốn đưa tin tức bọn họ thắng lợi cho thần linh để giành lấy sự vui sướng của thần linh và cũng hy vọng tín ngưỡng lực tích tụ trong thần điện truyền tới cho thần linh của mình.
Nhưng ngay khi đám dị giáo đồ này cuồng hoan và cao giọng ngâm xướng ca dao ca ngợi thần linh của mình, bọn họ lại nhìn thấy huyết cầu màu đỏ từ trên trời rớt xuống.
Không ai biết đây là cái gì, chẳng qua khi cảm ứng được khí thế hung ác khổng lồ ẩn chứa bên trong, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Nhưng khi huyết cầu rơi xuống đất vỡ ra, lập tức tạo nên một vùng khủng hoảng thật lớn.
Trừ đám tín đồ ma pháp sư dựa vào năng lực phi hành trốn khỏi biển máu ăn mòn, không còn bao nhiêu người có thể tìm được đường sống.
Trong thần quốc, bên trong thần điện của Cự Ma Thần, nơi nơi đều là một biển máu, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm tuyệt vọng. Nhưng biển máu này dường như có thêm thần trí, bao phủ thần điện phạm vi vài dặm khiến cho tuyệt đại đa số dị giáo đồ căn bản không kịp trốn đi.
Rất nhanh, toàn bộ thần quốc im lặng một cách quỷ dị, trừ đám sương máu dày đặc khiến người ta run sợ trong lòng thì cũng chỉ còn một số lượng rất ít dị giáo đồ đang run rẩy không yên.
Dưới chân dãy núi chủ thần điện, vị quan chỉ huy trợn mắt há mồm nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt. Hắn mơ hồ hiểu rõ, thần linh mình tín ngưỡng đã ngã xuống, mà kết cục của vô số tín đồ cũng có thể đoán được.
Gương mặt hắn đột nhiên già nua hơn vài chục tuổi, tóc xanh trên đầu không ngờ trong nháy mắt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành bạc trắng.
Mọi người bên cạnh hắn luống cuống chân tay nhìn vị lão nhân này. Vị lão nhân bình thường bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ giờ khắc này đã hoàn toàn mất đi nguyện vọng sinh tồn.
Vẻ mặt lão nhân nghiêm nghị, ở trong cuộc đời hắn, chỉ có khoảnh khắc phi thăng thần giới, được thần linh tự thân gặp gỡ mới có biểu tình nghiêm nghị như thế. Lão chậm rãi rút trường kiếm bên hông, ngẩng cao đầu sau đó lấy tốc độ như báo săn xông về thần điện ở lưng chừng núi.
Ở phía sau lão, mấy trăm thanh trường kiếm đồng thời giơ lên, đây là người hầu tùy thân của lão nhân, bọn họ phụ trách bảo vệ sự an toàn của lão. Vào thời điểm cuối cùng này, bọn họ đồng thời làm ra cùng một lựa chọn.
Hàng trăm người nhảy vào thần điện, nhảy vào trong biển máu đã trở nên loãng.
Một tiếng nổ ầm vang lên, chủ thần điện của Cự Ma Thần lay động một hồi. Trong kiến trúc cao nhất kia, một cỗ kiếm khí ngất trời phóng lên cao, như thể ẩn chứa lực lượng thần linh. Đem trí nhớ một đời, tín ngưỡng, linh hồn và sinh mạng bất diệt sau khi thành ngụy thần đều phóng thích ra trong giờ khắc này.
Toàn bộ sườn núi vang lên tiếng gầm thật lớn, sau một hồi lắc lư, cả thần điện cùng nhau hướng về phía dưới hoàn toàn rơi xuống.
※※※
Bên trong thiên không thần điện, Cự Ma Thần thở dài nói: “Thật sự là đáng tiếc. Nhân tài như vậy mà không thể cho ta sử dụng.”
Khóe miệng Tiếu Ân khẽ co giật, nói: “Nếu không thể vì ta sử dụng, vậy không phải người tài nữa.”
Hắn đứng lên, nói: “Một đòn cuối cùng, cũng có thể bắt đầu.”
Cự Ma Thần lặng lẽ cười, cũng đứng lên. Hai người sóng vai đi đến thiên không thần điện đã vỡ nát của đối phương.
Bị quyền trượng thần thánh công kích trong thời gian dài, thiên không thần điện này đã vô hạn tiếp cận mức độ báo hỏng, hơn nữa mất đi liên hệ với thần quốc, lực lượng thần vực của vị thần linh xâm lấn này đều gần như đã mất hết.
Nhìn thấy Tiếu Ân và Cự Ma Thần sóng vai đi vào, thần linh có khuôn mặt trung niên nhân loại này dường như dự cảm tới đại thế đã mất, cũng dường như dự cảm tới kết cục cuối cùng của mình.
Sắc mặt hắn tuy rằng đầy vẻ sầu thảm nhưng không có bao nhiêu thất kinh.
Sau khi trải qua thời gian hàng trăm vạn năm, hắn đã hiểu thật sâu sự thật tàn khốc trong thần giới.
“Hai vị thần linh tôn kính. Ta nguyện ý dâng thần cách, thần tính và thần khu của ta!” Hắn bình tĩnh nói: “Ta chỉ là muốn ở một khắc cuối cùng của sinh mạng hiểu được vì sao hai vị lại đi cùng nhau!”
Cự Ma Thần và Tiếu Ân nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều cảm thấy một tia thê lương.
Mắt thấy một vị thần linh bậc thấp sắp nhất định ngã xuống, hai người bọn họ còn không có đạt tới loại tâm tình làm như không thấy, gợn sóng không sợ hãi.
Dù sao, ở trước mắt bọn họ là một vị thần linh sống sờ sờ mà không phải một nhân loại bình thường.
Đối với bọn họ sau khi thăng lên thần giới, lần đầu tiên thí thần mà nói có một loại ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Trên người Tiếu Ân nổi lên khí tức quang minh mãnh liệt, theo cỗ khí tức này không ngừng tăng cường, trong mắt vị thần linh kia tràn ngập vẻ kinh hãi.
“Thần tính, chín loại thần tính… Không ngờ ngài là quang huy chi chủ vĩ đại?”
Trên người Cự Ma Thần cũng nổi lên khí tức hắc ám cường đại mà phức tạp.
Sau khi cảm nhận được lực lượng thực chất của cỗ khí tức này, vẻ mặt vị thần linh kia không ngờ có một tia hoảng hốt, trong miệng hắn lẩm bẩm: “Chín loại thần tính hắc ám. Đây là hắc ám chi chủ tương lai sao? Quang huy chi chủ, hắc ám chi chủ…”
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, nói: “Ta và hắn, vốn là một thể.”
Trong mắt vị thần linh kia đột nhiên sáng ngời, dường như hiểu rõ cái gì. Ánh mắt hắn khi thì rõ ràng, khi thì mê mang, khi thì lại có chút như hiểu ra.
Nhưng mà quá trình này cũng không liên tục thời gian quá lâu, dần dần màu sắc trong mắt hắn bắt đầu trở nên vẩn đục.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tiếu Ân và Cự Ma Thần, đầu của hắn chậm rãi cúi xuống, khí tức dần dần tiêu tan. Ngay cả linh hồn của hắn cũng hoàn toàn bị hắn dùng thần lực đánh thành hư vô.
Từ nay về sau, hết thảy mọi thứ của vị thần linh bậc thấp này ở trong thần giới sẽ bị xóa hoàn toàn không còn bất cứ kẻ nào còn nhớ rõ trong thần giới còn có một vị thần linh bậc thấp như vậy.
Mà đến giờ phút này, Tiếu Ân và Cự Ma Thần thậm chí ngay cả tên họ của đối phương cũng chưa từng biết đến…
※※※
Từ thiên không thần điện trên cao nhìn xuống có thể thấy được tất cả mọi nơi trong thần quốc cho dù là những nơi âm u không tia nắng cũng có thể xem rõ ràng rành mạch.
Đây là năng lực đặc thù của thần linh, quyền lực trong thần quốc của mình.
Giờ phút này, nhìn sương máu màu đỏ không ngừng tràn ngập, dường như muốn mất kiểm soát. Tiếu Ân chậm rãi nói: “Cảm giác khống chế thượng cổ ma kỳ như thế nào?”
“Rất tốt loại cảm giác sảng khoái đầm đìa dị thường này, uy năng ma kỳ cũng được nâng cao rất nhiều.”
Cự Ma Thần trầm ngâm một chút, nói: “Tuy nhiên ta cũng không tính toán trong thời gian ngắn hấp thu càng nhiều tinh huyết cùng linh hồn.”
Sắc mặt Tiếu Ân lúc này mới hơi thoải mái một chút, hắn cũng từng cầm thượng cổ ma kỳ này trong tay, tự nhiên biết được uy năng trong đó. Nếu ở trong tay những người khác, chỉ sợ sẽ chịu không nổi muốn nhanh chóng cởi bỏ phong ấn mà hấp thu tinh huyết và linh hồn khắp nơi.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong Cự Ma Thần nói lời này, Tiếu Ân biết giao thượng cổ ma kỳ này cho hắn cũng là một lựa chọn không sai. Cự Ma Thần có chín linh hồn, chín thần cách nhất định có thể hoàn toàn khống chế ma kỳ trong tay.
Trong không gian chợt lóe lên bóng người, phân thân người cá sấu đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Trong đôi mắt nhỏ của hắn mang theo một tia tiếc nuối nói: “Tên thần linh này tuy rằng ngu ngốc, nhưng trong các tín đồ của hắn cũng không thiếu người dũng cảm, thiết huyết, thực lực cao tuyệt cũng không ít.”
Ánh mắt Cự Ma Thần đảo qua phía dưới, một tay duỗi ra nắm hờ một cái.
Ở chủ thần điện giữa sườn núi đã sụp xuống kia đột nhiên nổi lên một luồng hào quang màu máu, luồng hào quang này vừa tới giữa không trung, giống như là ngựa đứt dây cương, bắt đầu điên cuồng nhảy nhót chuyển động dường như muốn giãy khỏi trói buộc nào đó.
Cự Ma Thần hừ lạnh một tiếng, cổ tay lật hờ một cái, luồng huyết quang kia mới ngoan ngoãn bay tới thiên không thần điện.
Tốc độ huyết quang cực kỳ mau lẹ, gần như vừa lóe lên cũng đã tiến vào trong thần điện.
Cự Ma Thần giơ tay bắt lấy luồng hào quang này, hào quang ở trên tay hắn chớp lóe vài cái rốt cục thành thật biến thành một lá cờ.
Bàn tay Cự Ma Thần không ngừng cầm cây cờ này quơ trong thần quốc, mỗi một lần quơ lên, sương máu tràn ngập trong thần điện bắt đầu nhanh chóng quay cuồng. Cuối cùng, bất kể sương máu này tình nguyện hay không cũng đều vo tròn lại một lần nữa ngưng tụ thành huyết cầu, đồng dạng như thượng cổ ma kỳ bay vào trong thiên không thần điện.
Theo từng huyết cầu tiến vào trong thượng cổ ma kỳ, màu sắc trên ma kỳ cũng càng trở nên rực rỡ, đỏ rực dường như là tràn ngập một loại lực lượng mê hoặc, làm cho người ta muốn bỏ qua tất cả đầu nhập vào trong, biến thành một phần tử trong ma kỳ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thật lâu sau, Cự Ma Thần rốt cục thu thập lại toàn bộ sương máu trong thần quốc, ngay cả một điểm cũng đều không bỏ sót.
Lúc hắn làm việc này, vô cùng cẩn thận. Uy năng loại sương máu này dị thường bá đạo, tuy rằng còn không đáng sợ như vũ khí diệt thế nhưng lại có một chút tương thông. Cho nên ngay cả là bản thân Cự Ma Thần cũng không dám để lại một chút nào ở trong thần quốc của mình, nếu không khẳng định hậu hoạn vô cùng.
Theo sau hắn cuốn ma kỳ, lập tức thu vào trong thần vực của mình.
Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, Cự Ma Thần thở dài: “Hồn phách thật lợi hại nếu không phải là có chín linh hồn để dùng, chỉ sợ là sẽ bị đồ vật này khống chế.”
Tiếu Ân và người cá sấu nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười.
Quả thật, thượng cổ ma kỳ này và những thần khí đứng đầu quyền trượng thần thánh của Odin Lage, tiểu mộc kiếm… Đều có một điểm giống nhau. Chúng nó có hồn phách thuộc về mình.
Tuy nhiên, khác với hai thần khí quyền trượng và tiểu mộc kiếm, hồn phách thượng cổ ma kỳ có được năng lực mị hoặc cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả thần linh bậc trung Nuo Weijia ngày trước cũng không dám dễ dàng sử dụng để tránh bị hồn phách ma kỳ mị hoặc, ngược lại trở thành người hầu bị ma kỳ khống chế.
Nhưng vào lúc Odin Lage thảo phạt Nuo Weijia. hắn đã vào bước đường cùng, lúc này mới không kiêng kị dùng đến ma kỳ, cuối cùng hóa thân thành thượng cổ ma quái.
Đã tới nông nỗi đó, rốt cục là hắn khống chế ma kỳ hay là ma kỳ khống chế hắn, vậy cũng không ai biết được.
Hiện giờ ma kỳ rơi vào trong tay Cự Ma Thần, chẳng sợ nó mị hoặc thành công một linh hồn của Cự Ma Thần nhưng còn có tám linh hồn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ở bên cạnh, có thể nói nó không bao giờ có cơ hội có thể khống chế Cự Ma Thần.
Đương nhiên, nếu là ngày sau Cự Ma Thần trở thành thần Vương, dung hợp toàn bộ linh hồn và thần cách vào làm một thể, thì lại là chuyện khác. Chỉ có điều, nếu Cự Ma Thần thật sự trở thành thần Vương, với thực lực cường đại của cấp bậc thần vương, nếu mà còn có thể bị hồn phách một thượng cổ ma kỳ khống chế, như vậy thần vương này cũng quá không đáng giá.
/482
|