Tiếu Ân hơi nghiêng đầu, hỏi: “Nhất Hào. Tổn thất sau chiến tranh thống kê ra chưa?” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Đã xong rồi, chủ nhân.” Giọng nói Nhất Hào vang lên trong thần điện, tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn bay cao, dường như phi thường hài lòng đối với chỉ huy quá trình cụ thể tác chiến cả trận chiến vừa rồi: “Tổn thất của chúng ta cũng không lớn. Ngoài năm nghìn tín đồ tự sát tạo huyết trì dẫn phát thượng cổ ma kỳ ra, chúng ta chỉ ngoài ý muốn thương vong hơn hai nghìn tín đồ.”
Lúc nói đến con số hơn hai nghìn này, giọng nói Nhất Hào rõ ràng trầm xuống, dường như có thêm một tia cảm giác ngượng ngùng.
Tuy nhiên, đám người Tiếu Ân đối với kết quả này đã vừa lòng không thể vừa lòng hơn nữa.
Trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt. Nhất Hào đồng thời phụ trách chỉ huy nhiều chiến trường trong thần quốc như vậy, còn muốn hạ mệnh lệnh chính xác đến mỗi người. Dưới tình huống như vậy, không ngờ chỉ khiến cho hơn hai nghìn người thương vong ngoài ý muốn.
Trong thần giới, sợ là trừ Nhất Hào ra rốt cục không có ai có thể làm được điều này!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Tiếu Ân đoán mà thôi về phần có hay không người như vậy, vậy thì không ai biết.
Có lẽ, trong số các thần linh cấp chủ thần cường đại và thần vương cũng sẽ có người càng thêm cường đại.
“Địch nhân chúng ta tiêu diệt tổng cộng 49936244 sinh linh. Ở trong số này phần lớn là nhân loại, còn lại bao gồm các chủng tộc thú nhân, tinh linh, hải tộc… Hắc ám hệ. Trong đó pháp sư cấp bậc ngụy thần có bảy người, pháp sư và võ sĩ cấp bậc truyền kỳ có 123 người.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Nhân số bọn họ còn sống thì sao?”
“Dị giáo đồ sống sót còn có 11.342 người, trong đó cấp bậc ngụy thần 36 người, truyền kỳ 421 người.”
Bất kể là đối với vị thần linh nào, số lượng tín đồ cấp bậc ngụy thần và truyền kỳ nhiều ít đều là một việc vô cùng trọng yếu. Nhất Hào đặc ý nói rõ cũng đã cho thấy là tận tâm hết sức.
“Người còn lại tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cao thủ không ít!” Tiếu Ân khẽ thở dài.
Cự Ma Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ là đám người tín ngưỡng không kiên định.”
Quả thật, phàm là đám người tín ngưỡng kiên định nhất đều đã tử vong trong chiến tranh. Cho dù tới cuối cùng, dị giáo đồ biết rõ thần chiến này đã hoàn toàn thất bại cũng thà rằng tự sát giống như lão già đạt tới cấp ngụy thần kia, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Nhưng cánh rừng lớn, chim gì cũng đều có.
Ở bên trong vô số tín đồ trung tâm, trải qua cuộc sống vô số năm, ít nhiều cũng có một bộ phận người sẽ dần dần sinh ra một loại ý niệm khác trong đầu.
Nhưng người này ở vào thời điểm xuôi chèo mát mái, còn có thể làm được dáng vẻ tín ngưỡng thành kính. Nhưng sau khi thần linh ngã xuống, lòng tín ngưỡng của bọn họ sẽ bị sợ hãi bên bờ sinh tử mà nhanh chóng bị suy yếu, cuối cùng thậm chí làm ra việc ruồng bỏ tín ngưỡng cũng không kỳ quái.
Người như vậy ở trong bất kỳ thần quốc của thần linh nào đều tồn tại ngay cả bản thân thần linh cũng khó có phát giác ra bọn họ vào thời điểm thái bình.
Tuy nhiên, có một điểm có thể khẳng định, chính là tu vi càng cao thì tỉ lệ người như vậy càng lớn. Ngược lại, trong những tín đồ trung tâm vừa mới dùng trạng thái linh hồn tiến vào thần quốc, tổ hình thành công hơn trăm năm, trên cơ bản có thể ngăn chặn sinh ra nhân vật như vậy.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói: “Tín ngưỡng của bọn họ không kiên định cũng tốt ít nhất đám ngụy thần và truyền kỳ này chúng ta nhất định cần.”
Cự Ma Thần cũng lộ vẻ tươi cười. Tín ngưỡng những người này không kiên định thì sao chứ? Bọn họ cầu cũng chỉ là một cái mạng mà thôi chỉ cần bản thân hùng mạnh, về sau không bị người chèn ép, như vậy hắn có thể khẳng định tín ngưỡng lực từ trên những người này sản sinh ra thậm chí còn cao hơn đám tín đồ trung tâm không ít.
Một cỗ thần niệm khổng lồ đột ngột tản ra khắp mọi ngõ ngách trong thần quốc. Cự Ma Thần đã nắm trong tay toàn bộ biến hóa trong thần quốc của mình.
Ban đầu thần quốc va chạm và thần vực đối kháng tạo thành cục diện thần quốc vỡ tan và thần vực sụp đổ đã được khống chế rất tốt. Hết thảy đều đang khôi phục thong thả.
Đồng thời, từng đạo thần dụ đã phát ra. Trong đám tín đồ trung tâm thành kính này, mỗi người đều có liên hệ nhất định với Cự Ma Thần. Dưới tình huống như vậy, ý chí của Cự Ma Thần có thể dễ dàng thông qua loại liên hệ này mà truyền đạt tới trong đầu tín đồ trung tâm.
Đây là lòng tín ngưỡng phải tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể hoàn thành câu thông đơn lẻ. Tuy nhiên, có thể phi thăng đến thần giới, khẳng định đều là một tín đồ trung tâm thành kính nhất, điểm này không có bất cứ vấn đề gì.
Nếu không như thế, Nhất Hào cũng không thể thông qua liên hệ giữa Cự Ma Thần và phần đông tín đồ mà đạt tới trình độ khống chế không gì sánh nổi như vậy.
Thần dụ của Cự Ma Thần đơn giản mà tràn đầy uy nghiêm. Mặc kệ người nhận lệnh trong lòng có nguyện ý hay không, nhưng sau khi tiếp xúc với thanh âm này sẽ chấp hành hoàn mỹ không hơn không kém, về phần vui sướng, chán ghét trong lòng bọn họ lại bị áp chế không có nguyên tắc.
Đây là biểu hiện trực tiếp nhất của các tín đồ trước mặt thần linh. Trước khi thần dụ của thần linh hạ xuống, bọn họ sẽ có ý nghĩ và nguyện vọng của chính mình. Nhưng khi thần dụ hạ xuống, như vậy bọn họ liền biến thành một cỗ máy không cảm tình, mục tiêu cao nhất mà hành động sẽ là vì hoàn thành thần dụ.
Tín đồ, ở mỗi trình độ nhất định mà nói càng thêm tuân thủ kỷ luật cũng càng thêm cuồng nhiệt và nguy hiểm hơn so với quân đội.
Rất nhiều tín đồ của thần linh bậc cao phi thăng mà lên, giữ lại đám người xâm lấn còn sống sót nhưng trở nên thấp thỏm lo âu hoặc là đần độn.
Dựa theo thần dụ của Cự Ma Thần, đối với xâm lấn cấp bậc truyền kỳ và ngụy thần cho tôn kính và tự do nhất định, nhưng tuyệt đại đa số đám người bị trông giữ cùng một chỗ, thái độ giống như là đối đãi với súc vật. Mà tương đối như thế, hơn vạn người may mắn còn sống sót cũng không phản kháng, sau khi bọn họ mất liên hệ với thần linh và đồng bọn bỏ mạng gần hết, những người này dường như đều biến thành xác không hồn, căn bản không biết phản kháng.
Đương nhiên Cự Ma Thần cũng không giữ lại tất cả đám người sổng sót còn sót lại. Có hơn một nghìn người đã thoát đi thần quốc của Cự Ma Thần, có một số tiến vào thần quốc của bọn họ, có người thậm chí rời xa thần quốc, tiến vào trong thần giới mờ mịt vô biên.
Nhưng đám người xâm lấn tiến vào trong thần giới lại bi ai phát hiện, bọn họ căn bản không thoát đi bao xa liền thấy được một luồng tử sắc hào quang hiện lên. Mà luồng tử sắc hào quang này chính là ấn tượng và ý niệm cuối cùng trong đầu bọn họ trên cuộc đời này.
Tiếu Ân tự mình khống chế phi thuyền, lấy tử sắc lôi điện làm động lực, tốc độ cực nhanh. Ngay cả trong số các thần linh gần như có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì nói gì đến đám tín đồ bình thường này.
Chỉ trong giây lát, Tiếu Ân cũng đã giải quyết toàn bộ đám tín đồ tự tiện rời đi, số lượng này cũng không nhiều đại khái chỉ khoảng mấy trăm mà thôi. Phi thuyền qua lại vài lần liền giải quyết toàn bộ.
Mà đám người trốn vào thần quốc của bọn họ, muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại các tín đồ thì lại càng thêm thương tâm phát hiện: Thần quốc của bọn họ đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ngay cả bọn họ cũng gần như không nhận ra.
Trong khi thần quốc va chạm lẫn nhau, bất kể là thần quốc nào cũng đều phải nhận lấy chấn động thật lớn.
Bên trong thần quốc của Cự Ma Thần, dưới tính toán chuẩn xác của Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên thủ gia trì, tiếp dẫn và điều tiết đem áp lực cho thần quốc chia đều ra, cho nên trong thần quốc cũng không sinh ra thương tổn không thể vãn hồi nào cả. Nhưng mà vị thần linh được ăn cả ngã về không kia lại không để ý đến biến hóa thần quốc của mình.
Có lẽ, ở trong lòng hắn ôm ý nghĩ quyết đoán không thành công thi xả thân, hoặc là hắn vốn muốn vứt bỏ thần quốc của mình mà có chủ ý lên thần quốc của Cự Ma Thần.
Tóm lại, bởi vì thần linh kia không làm gì cả cho nên khắp nơi rạn nứt, phòng ở thần điện bị sập rất nhiều quả thực còn giống đống hoang tàn hơn so với đống hoang tàn.
Dưới hoàn cảnh này, căn bản là không có khả năng tiếp tục có cơ hội chống lại.
Đồng dạng, khi thấy được thần quốc quen thuộc không ngờ lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy cũng khiến ý niệm hy vọng xa vời duy nhất trong đầu đám người còn sót lại cũng biến mất.
Bọn họ rốt cục hiểu được, thần linh của mình khẳng định là ngã xuống rồi.
Đến tận lúc này, đám tín đồ tới nơi này mới hoàn toàn chân chính hết hy vọng. Bọn họ cực kỳ bi ai liếc mắt nhìn nhau, có người ở một nơi nào đó nhìn xung quanh hồi lâu, tự sát, có người xoay người bước đi, hùng hổ rút ma pháp trường kiếm trong tay phóng tới đám tín đồ Cự Ma Thần đang bay tới nơi này.
Nhưng mà bóng dáng bọn họ rất nhanh lọt vào tầm mắt đám pháp sư cao cấp tín đồ của Cự Ma Thần. Sau khi đám tín đồ thành kính không sợ chết này hoàn toàn tử vong, hết thảy dấu vết liên quan đến sự tồn tại của vị thần linh này cũng vĩnh viễn biến mất.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, toàn thần quốc phát ra tiếng nồ ‘ầm ầm’ thật lớn, thần quốc thần linh kia va chạm vào dưới thần lực của Cự Ma Thần thúc đẩy, chậm rãi theo đường cũ lui trở về.
Thứ khổng lồ che lấp mặt trời kia trong ánh mắt của mọi người, từng chút một rời khỏi thần quốc của Cự Ma Thần.
Vô số tín đồ Cự Ma Thần hoan hô nhiệt liệt. Sau khi trải qua trận chiến với tín đồ của Odin Lage, bọn họ rốt cục thắng được một trận chiến tranh với thần linh. Tuy nói trong toàn bộ chiến dịch, bọn họ cũng không biểu hiện đặc thù, và dường như cũng có sự khác biệt long trời lở đất với phương thức chiến đấu trước kia.
Nhưng đây cũng là chiến tranh bọn họ từng tham dự, trong lòng mỗi người đều tràn ngập tâm tư kiêu ngạo mà chỉ có người thắng mới xuất hiện. Trong mắt bọn họ lóe ra hào quang sáng ngời, nhìn theo thần quốc đã biến thành đống hoang tàn này thong thả rời xa thần quốc của bọn họ.
Hơn vạn người đã trở thành tù binh nhìn thần quốc dần dần đi xa trên bầu trời ánh mắt cũng là cực kỳ phức tạp. Trong mắt bọn họ dường như có quyến luyến đối với huy hoàng ngày xưa, lại dường như có lo lắng tương lai sau này. Tâm tư bọn họ phức tạp, hơn xa người thắng lợi có thể tưởng tượng.
Rốt cục, khi toàn bộ thần quốc của người xâm lấn rời đi, tiếng hoan hô thật lớn truyền mỗi một ngóc ngách khắp thần quốc. Ngay cả phía trên thiên không thần điện đều nghe rõ ràng.
Nhìn vô số tín đồ hoan hô nhảy nhót phía dưới, cùng với vô số thần điện, thần đàn và phòng ở nơi các tín đồ ở lại bị sập, còn có hoàn cảnh rừng rậm, sơn cốc bị đốt cháy hay bị thiên tai.
Cự Ma Thần không chút thay đổi hỏi: “Nhất Hào. Xây dựng lại thần quốc cần bao nhiêu thần lực kết tinh?”
“A! Ngài muốn khôi phục giống như ban đầu sao?”
“Đúng vậy!”
“Nếu ngài chỉ muốn khôi phục giống như ban đầu, như vậy đại khái cần khoảng mười triệu thần lực kết tinh.” Nhất Hào dừng một chút, nói tiếp: “Tuy nhiên, căn cứ đề nghị của ta. Thần quốc của ngài cẩn trải qua cải tạo nhất định.”
“Vì sao phải cải tạo? Thần quốc này hoàn toàn là phục chế cấu tạo và bộ dáng của đại lục thần tạo.” Cự Ma Thần bất mãn nói: “Đại lục thần tạo là nơi nào, ngươi hẳn là rõ ràng. Đó chính là một không gian siêu cấp cường đại do một vị tinh Linh chủ thần tự tay tinh luyện. Ngươi cho là loại đại lục do thần linh thiết kế và cấu tạo cần phải cải tiến sao?”
Tiếu Ân cũng ngẩn ra, tuy nhiên hắn lập tức nghĩ tới. Nhất Hào không dễ dàng nói ra đề nghị nhưng một khi hắn đã đưa ra đề nghị, ít nhất nói lên nó nắm chắc có sáu phần trở lên thông qua đề nghị này.
“Nhất Hào. Ngươi có điểm nào bất mãn đối với thiết kế hoặc kiến tạo của tinh linh chủ thần sao?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.
Giọng nói Nhất Hào sâu kín truyền đến: “Chủ nhân! Nguyên nhân chính là vật mà tinh linh chủ thần tạo ra, cho nên ta mới lo lắng.”
“Tinh linh?” Tiếu Ân nao nao, sau một lát, lập tức hiểu được.
“Cự Ma Thần. Ngươi biết tinh linh am hiểu nhất là cái gì?”
“Bọn chúng hả? Bọn họ không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là…” Cự Ma Thần đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Nhìn được không dùng được?”
Dưới giải thích của Nhất Hào, mọi người rốt cục hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Kiến trúc của tinh linh nổi tiếng xa hoa, lúc vị tinh linh chủ thần kia kiến tạo đại lục thần tạo, ở cấu trúc tổng thể quả thật là có động ít tay chân.
Sau khi trải qua biến hóa này, toàn bộ đại lục thần tạo đều trở nên trang nghiêm hoành tráng, hơn nữa ở rất nhiều địa phương đều có các loại ảnh tượng khác nhau, gần như là không gian thích hợp tuyệt đại đa số các sinh vật trí tuệ sinh tồn.
Nhưng, sau khi trải qua thay đổi như vậy, cấu tạo đại lục quả thật có mấy chỗ không phải hết sức ổn định. Tuy rằng không đến mức lung lay sắp đổ, nhưng lúc bị lực công kích siêu cấp cường đại sẽ tạo thành trình độ tổn thương khắp đại lục có khác nhau. Nếu nghiêm trọng một chút, thậm chí ngay cả đại lục bị phân liệt cũng chưa biết chừng.
Lúc này bởi vì không có xảy ra loại chuyện này là bởi vì thực lực đối phương quá thấp, không ngờ dưới tình huống không biết thực lực cụ thể đám người Tiếu Ân mà cũng dám cứng đối cứng va chạm thần quốc cấp bậc đại lục.
Mà năng lượng va chạm này dưới Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên hợp, mất sức chín trâu hai hổ mới xem như bình an khiến toàn bộ đại lục thần quốc chịu đựng được.
Nếu là đến đây không phải là một vị thần linh bậc thấp, mà là một vị thần linh bậc trung, như vậy kết quả sẽ khác. Bởi vì khoảnh khắc hai thần quốc chạm vào nhau, vậy đại lục thần quốc của Cự Ma Thần cũng đã tan rã.
Sau khi Nhất Hào giải thích qua, Tiếu Ân và Cự Ma Thần đồng thời liếc mắt nhìn nhau, may mắn có tên học thức uyên bác không biết mệt nhọc ở bên người, nếu không thật đúng là phải chịu thiệt thòi.
“Được rồi. Các bước cải tạo cụ thể ở đâu? Cần bao nhiêu thần lực kết tinh?” Cự Ma Thần nghiêm thanh hỏi.
Thần quốc là gốc rễ của một thần linh, vì một cái cây, ngọn cỏ trên thần quốc, bọn họ đều tĩnh tâm, ái hộ như đối xử với đứa con của mình. Nếu biết gốc rễ đại lục có khuyết điểm, hắn đương nhiên không có khả năng bỏ qua.
Trước mặt mọi người xuất hiện một bộ hình vẽ kết cấu, nhìn vào đó, bọn họ đã hiểu được đây là kết cấu đã được Nhất Hào sửa đổi.
“Muốn tu sửa hết thảy trong thần quốc về tình trạng ban đầu, đại khái cần tiêu hao mười triệu thần lực kết tinh. Nhưng nếu cải tạo theo kết cấu này…” Giọng nói Nhất Hào kéo thật dài: “Đại khái cần khoảng bốn mươi triệu thần lực kết tinh.”
Cự Ma Thần nhíu mày, nói: “Lúc trước ta kiến tạo thần quốc này đã đều làm đầy đủ mọi thứ, quả thực có thể nói là giống như đám tinh linh, theo đuổi quá mức hoàn mỹ. Nhưng cho dù là như vậy, cũng chẳng qua là tiêu tốn năm mươi triệu thần lực kết tinh mà thôi.”
Nhất Hào hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng nói: “Ngài hẳn là nên hiểu được. Kiến tạo và sửa chữa kỳ thật là vấn đề hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là một số nơi mấu chốt muốn cải tạo, khó khăn tạo nên là rất rõ ràng, bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trên cơ bản đã là tối thiểu rồi.”
Cự Ma Thần cười khổ một tiếng, nói: “Chiến tranh, quả thật là một phương pháp tốt có thể phát hiện vấn đề. Nhưng đồng dạng, cũng là một phương pháp đủ để người ta phá sản.”
Tiếu Ân ngẩn ra, theo sau là không kìm được phì cười. Tuy nhiên vừa nghĩ đến số lượng bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trong lòng hắn liền có chút gợn sóng. Mặc dù trong tay hắn có ba trăm triệu thần lực kết tinh, nhưng nếu mỗi một lần chiến tranh đều cần tiêu phí nhiều thần lực kết tinh như vậy để đi bù lại, cho dù thần lực kết tinh nhiều đến đâu cũng không đủ.
Ánh mắt xoay chuyển, Tiếu Ân lãnh đạm nói: “Không đúng. Chúng ta kiến tạo một thần quốc cần tiêu phí cái giá lớn như vậy, nhưng đại lục thần tạo của tinh linh chủ thần ở dưới hạ giới cũng chẳng qua là hơn mười vạn thần lực kết tinh đã có thể mua được. Tuy rằng đại lục thần tạo không thể so sánh với thần quốc nhưng cũng không đến mức kém xa như vậy chứ?”
Đám người Cự Ma Thần lần lượt gật đầu, bọn họ đều mơ hồ đoán được, nơi này khẳng định có vấn đề gì mà bọn họ không biết. Chỉ là khi không có người vạch trần, trong thời gian ngắn không thể tưởng tượng được mà thôi.
※※※
Mặt đất đột nhiên truyền đến tín ngưỡng lực cường đại cỗ tín ngưỡng lực này dày đặc lâu dài không ngờ càng thêm nồng đậm hơn vài phần so với trước khi đại chiến. Bởi vậy có thể thấy được, phần đông các tín đồ dường như cũng đề cao hơn một chút mức độ thành kính.
Cự Ma Thần im lặng không nói lẳng lặng cảm thụ ý nghĩ đến từ những người này, thật lâu sau trên mặt hắn như hiểu ra: “Các tín đồ này tràn ngập tin tưởng với ta. Bóng ma thất bại trước kia đã hạ tới mức thấp nhất. Hóa ra thắng lợi còn có thể khiến tín ngưỡng của các tín đồ đối với ta càng thêm ngưng tụ!”
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói: “Đáng tiếc! Loại thắng lợi này đối với chúng ta mà nói, cũng không có ý nghĩa quá lớn.”
Cự Ma Thần than nhỏ một tiếng, duỗi một bàn tay ra, ở trong tay hắn có mấy điểm sáng, đúng là thần cách và thần tính đến từ trên người vị thần linh kia.
“Mười thần cách thấp kém, hai thần tính. Ha ha. Hắn đã xem như là thần linh đứng đầu trong các thần linh bậc thấp rồi. Chỉ cần thu thập hai thần cách thấp kém nữa, và nếu đủ may mắn như vậy trở thành thần linh bậc trung là chuyện thời gian mà thôi.
Cự Ma Thần có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, hắn gặp chúng ta.”
Dứt lời, Cự Ma Thần há miệng rộng nuốt hai thần tính vào, về phần mười thần cách thấp kém còn lại đủ cho đám thần linh đánh nhau vỡ đầu cũng muốn cướp vào tay căn bản không lọt vào mắt Cự Ma Thần.
Sau khi cắn nuốt thần tính, sắc mặt Cự Ma Thần vô cùng ngưng trọng. Hắn chậm rãi tiêu hóa lực lượng trong thần tính, muốn kế thừa hết thảy trí nhớ có liên quan đến vị thần linh kia ở bên trong.
Quá trình kế thừa này cũng không phải nhất định có thể thành công, cho dù là trong thần linh cùng hắc ám hệ cũng vậy. Hơn nữa, cho dù thành công dung hợp, kế thừa được cũng chẳng qua là lực lượng trong thần giới mà thôi, về phần tín ngưỡng dưới hạ giới cũng là không thể tiếp xúc đến.
Đồng dạng, tại hạ giới, các tín đồ của thần linh đột nhiên ngã xuống này sẽ hoàn toàn mất liên hệ với thần linh. Mà thần điện bọn họ thành lập, phát triển tín đồ cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất.
※※※
Trong tinh cầu quê hương của Tiếu Ân mấy vạn năm trước quả thật có một vị thần linh hoàng kim hệ. Thần điện của hắn trải khắp toàn bộ đại lục, nhưng cuối cùng im hơi lặng tiếng biến mất. Tất cả mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì. Thần linh vì sao phải vứt bỏ đại lục mà đi. Nhưng sau khi tới thần giới Tiếu Ân mới hiểu được vị thần linh kia khẳng định là đã ngã xuống trong tình huống nào đó, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Thật lâu sau, Cự Ma Thần thất vọng lắc đầu. Lần trước hắn thành công dung hợp thần tính của Nuo Weijia, lúc này đây lại hoàn toàn thất bại.
“Nhất Hào. Giúp ta tính toán một chút bố trí một vạn người kia như thế nào mới là tốt nhất.” Cự Ma Thần cao giọng phân phó.
Đối với việc không kế thừa thành công, hắn cũng không tiếc nuối bao nhiêu. Bởi vì lúc này đây, số lượng tín đồ đối phương quá ít, mới hơn một vạn mà thôi. Nếu tín đồ đối phương cũng khoảng vài ngàn vạn, vậy tâm tình Cự Ma Thần khẳng định sẽ khác.
Nhất Hào sảng khoái lên tiếng, loại chuyện này giao cho nó tự nhiên là làm người yên tâm.
“Cự Ma, thần khu của hắn đâu?” Tiếu Ân chậm rãi hỏi.
“Thần khu của hắn đã đưa tới trong phòng bảo quản mới mở, nhưng còn hai thần khu có linh hồn nên xử lý như thế nào?” Cự Ma Thần dò hỏi.
Tiếu Ân khẽ nhíu mày, chuyện này quả thật từ trước đến nay hắn chưa từng gặp, ngay cả hắn cũng không có phương pháp gì.
Thần khu của vị thần linh bậc thấp kia cũng không bị Cự Ma Thần đưa vào trong thượng cổ ma khí mà thu lại giấu trong thiên không thần điện.
Đây dù sao cũng là vị thần linh thứ nhất hắn ngoài, đương nhiên phải bảo tồn giống như chiến lợi phẩm. Đây là một loại vinh quang, vinh quang thuộc về thần linh.
Điều này hoàn toàn là học từ đối phương. Trong thần điện của vị thần linh kia, Tiếu Ân và Cự Ma Thần tổng cộng phát hiện bảy thần khu, trong đó có hai thần khu không ngờ còn phong ấn linh hồn thần linh.
Trong bảy thần linh này có sáu thần linh yếu ớt, một là thần linh bậc thấp. Bởi vậy có thể thấy được, vị thần linh bậc thấp này ít nhất trải qua bảy trận đại chiến mới có thành tựu hôm nay.
Đương nhiên, khả năng càng nhiều là xa xa không chỉ bảy trận đại chiến. Dù sao hắn không có khả năng cam đoan mỗi một lần đều có thể đạt thắng lợi. Hơn nữa cũng không có khả năng mỗi một lần đều có cơ hội bắt được linh hồn và thần khu đối phương.
Khi Cự Ma Thần cảm nhận được phong ấn trong thần khu là linh hồn, cũng không khỏi mất tự nhiên.
Linh hồn này bị giam giữ trong một thần khu căn bản không thể nhúc nhích mảy may, khó chịu giống như là một người bị bó buộc chân tay nằm trên một cái giường ngàn vạn năm. Nếu hai thần linh này là nhân loại chân chính hoặc sinh linh gì dưới hạ giới, như vậy chờ đợi bọn họ khẳng định chỉ có điên cuồng. Nhưng thần linh có thần lực gia trì, ngay cả dưới tình huống như vậy cũng không thể điên cuồng. Chẳng qua chìm vào giấc ngủ vô chừng mực ngay cả thần linh cũng cảm thấy được năm tháng khủng bố.
Sau khi cảm nhận dao động thần lực của Cự Ma Thần, hai thần linh kia lập tức tỉnh táo lại. Hai bọn họ bởi vì bị cấm chế cho nên tinh thần ý niệm căn bản không thể phát ra ngoài thân hình, chỉ có thể ở trong thân thể vĩnh viễn không già nua này. Tuy nhiên sau khi cảm ứng được bên ngoài có thần niệm quan sát, bọn họ lập tức tỉnh táo lại và bắt lấy một tia cơ hội hướng về Cự Ma Thần đưa ra yêu cầu cho phép bọn họ hoàn toàn ngã xuống hoặc cho bọn họ một đường sống, vĩnh viễn trung thành với Cự Ma Thần.
Cự Ma Thần và Tiếu Ân lúc này mới hiểu được vị thần linh kia vì sao vừa nhìn thấy thực lực chênh lệch to lớn như vậy liền sảng khoái lựa chọn tự động ngã xuống. Hóa ra hắn sợ linh hồn của mình bị phong ấn vào trong thân hình, vĩnh viễn không thể chạy ra, cũng vĩnh viễn không thể diệt vong, chỉ có ở trong không gian hắc ám vô biên vô hạn thẳng đến ngày nào đó thần khu bị diệt.
Loại kết cục này cho dù là thần linh cũng không muốn chịu đựng.
Cái gì chỉ cần sống sót là có hy vọng, thuần túy là một truyện cười, ở trong tay Tiếu Ân và Cự Ma Thần hai vị đứng đầu quang minh và hắc ám tương lai, hắn cũng không nghĩ đến mình còn có ngày được thấy lại ánh mặt trời.
Đối với thỉnh cầu hai vị thần linh kia, Cự Ma Thần cũng không lập tức đồng ý. Mà linh hồn hai vị thần linh kia cuối cùng lại một lần nữa vào trong bóng tối vĩnh hằng vô tận.
Thông qua cảm ứng của Cự Ma Thần, Tiếu Ân cũng rõ ràng cảm ứng được, trong hai linh hồn này tràn ngập khí tức thô bạo hung tàn. Nhiều năm bị kiếp sống cầm tù này tuy rằng không khiến cho thần linh nổi điên nhưng đã làm cho tư tưởng bọn họ đã bị méo mó đến một trình độ nào đó, dường như tràn đầy sát ý oán độc đối với bên ngoài.
Linh hồn như vậy cho dù là Tiếu Ân và Cự Ma Thần cũng không dám dễ dàng thả ra.
Ánh mắt thoáng nhìn qua trên người Cự Ma Thần, Tiếu Ân đột nhiên cười nói: “Hai linh hồn này nếu đưa vào trong thượng cổ ma khí, như vậy chắc sẽ phi thường được hoan nghênh nhỉ!”
Cự Ma Thần trầm ngâm một chút, nói: “Tuy rằng hai linh hồn này trình độ hung ác không bằng hồn phách ma kỳ, nhưng nếu tương dung ở một chỗ quả thật sẽ khiến uy năng ma kỳ tăng nhiều. Tuy nhiên, chúng ta vẫn tạm thời để đó, để xem ngày sau còn có biến hóa gì hay không.”
Tiếu Ân và phân thân người cá sấu đồng thời gật đầu. Vị thần linh kia cố ý giữ lại thần khu có hai linh hồn đó, tuyệt đối không có khả năng chỉ là vì kỷ niệm hay là để thưởng thức.
Phong ấn linh hồn thần linh vào trong thần khu đây cũng không phải chuyện đơn giản. Bọn Tiếu Ân không tin trên thế giới này có vị thần linh nào vô duyên vô cớ hao phí tinh lực đi làm chuyện không hề có lợi ích đó. Hai linh hồn này khẳng định có tác dụng, nhưng đến tột cùng là gì thì không biết được.
Tiếu Ân giơ tay chỉ ra, mười thần cách thấp kém liền rơi vào trong tay hắn, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, nói: “Mấy thứ này nên xử lý thế nào đây?”
Thần cách đối với hắn cũng không đáng giá, chỉ cần cho hắn đủ thời gian và thần lực kết tinh, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Hơn nữa, càng chủ yếu chính là thần cách hắn ngưng luyện cao cấp hơn thần cách hắc ám hệ này rất nhiều. Cho nên bất kể thế nào cũng không có chút hưng phấn.
Huống chi, muốn đổi thần cách này lấy thần lực kết tinh cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cho dù người ngu ngốc đến đâu cũng biết, không có khả năng bán tống bán tháo cả đống này ra ngoài một lần.
Phân thân người cá sấu do dự một chút, tiến lên nhận lấy thần cách, nói: “Trên đại hội do gia tộc Phong Linh cử hành, khẳng định sẽ có thứ chúng ta cần. Hơn nữa, dựa theo quy định có lựa chọn giao dịch ngầm. Ta tin tưởng bất kể vị thần linh nào từ trong tay ta đối vật này đều không có khả năng lộ ra ngoài.”
Tiếu Ân khẽ gật đầu, đây có lẽ là biện pháp duy nhất trước mắt.
Hắn than nhẹ một tiếng, cảm khái muôn vàn nói: “Nếu chúng ta là thần linh bậc cao thì tốt rồi, khi đó có thể tự mình mở chợ.”
Cự Ma Thần chậm rãi đứng lên nói: “Việc này các ngươi đi an bài ta muốn đi cải tạo thần quốc một lần nữa. Bốn mươi triệu thần lực kết tinh chỉ mong có thể khiến ta vừa lòng.”
Giọng nói Nhất Hào lập tức vang lên: “Xin ngài yên tâm. Thiết kế của ta khẳng định sẽ làm ngài vừa lòng.”
Thân hình Cự Ma Thần chợt lóe, rời khỏi thiên không thần điện. Trên người hắn nổi lên năng lượng không thể tin nổi, vô số thần lực kết tinh nổ tung trước mặt hắn. Tín ngưỡng lực bên trong nhanh chóng chuyển hoán trong cơ thể thành năng lượng cường đại. Năng lượng này tận tình bay múa trong thần quốc.
Từng tòa thần điện lại một lần nữa đột ngột mọc lên từ mặt đất, đặc biệt là tòa chủ thần điện càng thêm to lớn hùng vĩ. Ngay cả dãy núi chắn ngang cũng được thần lực khôi phục lại.
Ở trong thần quốc của Cự Ma Thần, chỉ cần hắn có đầy đủ tín ngưỡng lực, như vậy hắn có thể dời non lấp biển theo ý mình, ở trong này, hắn chính là thần linh nắm hết thảy trong tay.
Tiếng người ồn ào vang lên, linh hồn năm nghìn tín đồ tự sát ở thần điện lúc trước xuất hiện. Chung quanh bọn họ nổi lên hào quang rực rỡ, cuối cùng một lần nữa thành công tổ hình.
Vô số tiếng người hoan hô vang vọng thần quốc. Là người thắng, đại lượng tín ngưỡng lực điên cuồng dung nhập vào trong thần điện.
Tiếu Ân nhìn mọi thứ phía dưới, chậm rãi nói: “Giao dịch hội lúc này, ngàn vạn lần đừng cho ta thất vọng.”
Người cá sấu ở một bên cười nói: “Ngươi yên tâm. Chỉ cần có thần quốc to lớn chưa từng khai hoang, ta nhất định sẽ đổi lấy nó về.”
Tiếu Ân sâu kín nói: “Chỉ hy vọng như thế…”
※※※
Bên trong thần giới, mỗi một ngày đều có vô số sinh mạng chiến đấu, tuy rằng trong đó tuyệt đại đa số là chiến đấu giữa các cư dân, nhưng chiến tranh giữa các thần linh cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.
Chỉ có điều, trừ chiến tranh giữa thần linh chênh lệch quá lớn, chiến tranh cùng cấp bậc hoặc là chênh lệch không lớn giữa các thần linh thường thường đều kéo dài thật lâu. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất thần linh không dễ dàng nảy sinh chiến tranh. Nếu không đủ ích lợi, như vậy không thần linh nào lại ngu ngốc đi phát động chiến tranh. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chiến tranh giữa Cự Ma Thần và vị thần linh kia tại đẳng cấp thì không chênh lệch, chẳng qua chỉ là chiến tranh giữa thần linh bậc thấp mà thôi nhưng những vị thần linh bậc thấp và yếu ớt ở gần đó không cẩn thận cảm ứng được trận chiến tranh này cũng bị dọa hồn bay phách lạc, vội vàng rời đi rất xa, thẳng đến khi rốt cục không nhìn thấy thần quốc của Cự Ma Thần mới ngừng lại.
Nguyên nhân, tự nhiên là bởi vì tốc độ quyết chiến của trận chiến tranh thần linh này thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức không vị thần linh nào có thể chịu nổi.
Theo vị thần linh bậc thấp kia tiến vào thần quốc Cự Ma Thần, thẳng đến khi biến thành đống hoang tàn bị đầy đi ra, không ngờ ba ngày thời gian cũng không đến.
Thời gian này so sánh với chiến tranh thần linh cùng cấp bậc giằng co mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn, trăm vạn năm, quả thực giống như là một chớp mắt đã phản thắng bại.
Hai vị thần linh ban đầu đứng ờ xa xa xem cuộc chiến muốn nhìn xem có gì nhặt được tiện nghi gì không, vừa nhìn thấy lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, bật người điều khiển thần quốc rời đi rất xa, cũng không dám ở lại nơi đây một khắc nào nữa.
Nhìn tốc độ người ta ba ngày diệt một thần linh cùng cấp, hai người bọn họ chỉ sợ tư cách nhét kẽ răng cho người ta cũng không có.
Cự Ma Thần tự nhiên cảm ứng được hai vị thần linh cấp tốc bỏ chạy ở xa, tuy nhiên hai tên này cũng không từng được hắn để trong lòng. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Cứ như vậy một năm sau, Cự Ma Thần dưới sự trợ giúp của Nhất Hào đã gia cố cả thần quốc một lần. Nếu là lại gặp chuyện thần quốc va chạm, cho dù không có đám người Tiếu Ân tới hỗ trợ, hắn là cũng không dễ dàng bị phá hủy.
Trong một năm này, hạ giới lại lục tục lên hơn trăm người, số lượng này tuy rằng không tính là gì, nhưng tốt xấu cũng là một nguồn tín đồ trung tâm ổn định.
Nhưng nếu muốn giữ vững loại phát triển này, như vậy nhất định phải khai phá nguồn tín đồ mới ở hạ giới. Chỉ dựa vào chút người trong đại lục thần tạo là khẳng định không đủ.
Quyển 8: Thần giới
Chương 13
Giải quyết hậu quả được và mất
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Đội xung kích - 4vn
Tiếu Ân hơi nghiêng đầu, hỏi: “Nhất Hào. Tổn thất sau chiến tranh thống kê ra chưa?” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Đã xong rồi, chủ nhân.” Giọng nói Nhất Hào vang lên trong thần điện, tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn bay cao, dường như phi thường hài lòng đối với chỉ huy quá trình cụ thể tác chiến cả trận chiến vừa rồi: “Tổn thất của chúng ta cũng không lớn. Ngoài năm nghìn tín đồ tự sát tạo huyết trì dẫn phát thượng cổ ma kỳ ra, chúng ta chỉ ngoài ý muốn thương vong hơn hai nghìn tín đồ.”
Lúc nói đến con số hơn hai nghìn này, giọng nói Nhất Hào rõ ràng trầm xuống, dường như có thêm một tia cảm giác ngượng ngùng.
Tuy nhiên, đám người Tiếu Ân đối với kết quả này đã vừa lòng không thể vừa lòng hơn nữa.
Trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt. Nhất Hào đồng thời phụ trách chỉ huy nhiều chiến trường trong thần quốc như vậy, còn muốn hạ mệnh lệnh chính xác đến mỗi người. Dưới tình huống như vậy, không ngờ chỉ khiến cho hơn hai nghìn người thương vong ngoài ý muốn.
Trong thần giới, sợ là trừ Nhất Hào ra rốt cục không có ai có thể làm được điều này!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Tiếu Ân đoán mà thôi về phần có hay không người như vậy, vậy thì không ai biết.
Có lẽ, trong số các thần linh cấp chủ thần cường đại và thần vương cũng sẽ có người càng thêm cường đại.
“Địch nhân chúng ta tiêu diệt tổng cộng 49936244 sinh linh. Ở trong số này phần lớn là nhân loại, còn lại bao gồm các chủng tộc thú nhân, tinh linh, hải tộc… Hắc ám hệ. Trong đó pháp sư cấp bậc ngụy thần có bảy người, pháp sư và võ sĩ cấp bậc truyền kỳ có 123 người.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Nhân số bọn họ còn sống thì sao?”
“Dị giáo đồ sống sót còn có 11.342 người, trong đó cấp bậc ngụy thần 36 người, truyền kỳ 421 người.”
Bất kể là đối với vị thần linh nào, số lượng tín đồ cấp bậc ngụy thần và truyền kỳ nhiều ít đều là một việc vô cùng trọng yếu. Nhất Hào đặc ý nói rõ cũng đã cho thấy là tận tâm hết sức.
“Người còn lại tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cao thủ không ít!” Tiếu Ân khẽ thở dài.
Cự Ma Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ là đám người tín ngưỡng không kiên định.”
Quả thật, phàm là đám người tín ngưỡng kiên định nhất đều đã tử vong trong chiến tranh. Cho dù tới cuối cùng, dị giáo đồ biết rõ thần chiến này đã hoàn toàn thất bại cũng thà rằng tự sát giống như lão già đạt tới cấp ngụy thần kia, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Nhưng cánh rừng lớn, chim gì cũng đều có.
Ở bên trong vô số tín đồ trung tâm, trải qua cuộc sống vô số năm, ít nhiều cũng có một bộ phận người sẽ dần dần sinh ra một loại ý niệm khác trong đầu.
Nhưng người này ở vào thời điểm xuôi chèo mát mái, còn có thể làm được dáng vẻ tín ngưỡng thành kính. Nhưng sau khi thần linh ngã xuống, lòng tín ngưỡng của bọn họ sẽ bị sợ hãi bên bờ sinh tử mà nhanh chóng bị suy yếu, cuối cùng thậm chí làm ra việc ruồng bỏ tín ngưỡng cũng không kỳ quái.
Người như vậy ở trong bất kỳ thần quốc của thần linh nào đều tồn tại ngay cả bản thân thần linh cũng khó có phát giác ra bọn họ vào thời điểm thái bình.
Tuy nhiên, có một điểm có thể khẳng định, chính là tu vi càng cao thì tỉ lệ người như vậy càng lớn. Ngược lại, trong những tín đồ trung tâm vừa mới dùng trạng thái linh hồn tiến vào thần quốc, tổ hình thành công hơn trăm năm, trên cơ bản có thể ngăn chặn sinh ra nhân vật như vậy.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói: “Tín ngưỡng của bọn họ không kiên định cũng tốt ít nhất đám ngụy thần và truyền kỳ này chúng ta nhất định cần.”
Cự Ma Thần cũng lộ vẻ tươi cười. Tín ngưỡng những người này không kiên định thì sao chứ? Bọn họ cầu cũng chỉ là một cái mạng mà thôi chỉ cần bản thân hùng mạnh, về sau không bị người chèn ép, như vậy hắn có thể khẳng định tín ngưỡng lực từ trên những người này sản sinh ra thậm chí còn cao hơn đám tín đồ trung tâm không ít.
Một cỗ thần niệm khổng lồ đột ngột tản ra khắp mọi ngõ ngách trong thần quốc. Cự Ma Thần đã nắm trong tay toàn bộ biến hóa trong thần quốc của mình.
Ban đầu thần quốc va chạm và thần vực đối kháng tạo thành cục diện thần quốc vỡ tan và thần vực sụp đổ đã được khống chế rất tốt. Hết thảy đều đang khôi phục thong thả.
Đồng thời, từng đạo thần dụ đã phát ra. Trong đám tín đồ trung tâm thành kính này, mỗi người đều có liên hệ nhất định với Cự Ma Thần. Dưới tình huống như vậy, ý chí của Cự Ma Thần có thể dễ dàng thông qua loại liên hệ này mà truyền đạt tới trong đầu tín đồ trung tâm.
Đây là lòng tín ngưỡng phải tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể hoàn thành câu thông đơn lẻ. Tuy nhiên, có thể phi thăng đến thần giới, khẳng định đều là một tín đồ trung tâm thành kính nhất, điểm này không có bất cứ vấn đề gì.
Nếu không như thế, Nhất Hào cũng không thể thông qua liên hệ giữa Cự Ma Thần và phần đông tín đồ mà đạt tới trình độ khống chế không gì sánh nổi như vậy.
Thần dụ của Cự Ma Thần đơn giản mà tràn đầy uy nghiêm. Mặc kệ người nhận lệnh trong lòng có nguyện ý hay không, nhưng sau khi tiếp xúc với thanh âm này sẽ chấp hành hoàn mỹ không hơn không kém, về phần vui sướng, chán ghét trong lòng bọn họ lại bị áp chế không có nguyên tắc.
Đây là biểu hiện trực tiếp nhất của các tín đồ trước mặt thần linh. Trước khi thần dụ của thần linh hạ xuống, bọn họ sẽ có ý nghĩ và nguyện vọng của chính mình. Nhưng khi thần dụ hạ xuống, như vậy bọn họ liền biến thành một cỗ máy không cảm tình, mục tiêu cao nhất mà hành động sẽ là vì hoàn thành thần dụ.
Tín đồ, ở mỗi trình độ nhất định mà nói càng thêm tuân thủ kỷ luật cũng càng thêm cuồng nhiệt và nguy hiểm hơn so với quân đội.
Rất nhiều tín đồ của thần linh bậc cao phi thăng mà lên, giữ lại đám người xâm lấn còn sống sót nhưng trở nên thấp thỏm lo âu hoặc là đần độn.
Dựa theo thần dụ của Cự Ma Thần, đối với xâm lấn cấp bậc truyền kỳ và ngụy thần cho tôn kính và tự do nhất định, nhưng tuyệt đại đa số đám người bị trông giữ cùng một chỗ, thái độ giống như là đối đãi với súc vật. Mà tương đối như thế, hơn vạn người may mắn còn sống sót cũng không phản kháng, sau khi bọn họ mất liên hệ với thần linh và đồng bọn bỏ mạng gần hết, những người này dường như đều biến thành xác không hồn, căn bản không biết phản kháng.
Đương nhiên Cự Ma Thần cũng không giữ lại tất cả đám người sổng sót còn sót lại. Có hơn một nghìn người đã thoát đi thần quốc của Cự Ma Thần, có một số tiến vào thần quốc của bọn họ, có người thậm chí rời xa thần quốc, tiến vào trong thần giới mờ mịt vô biên.
Nhưng đám người xâm lấn tiến vào trong thần giới lại bi ai phát hiện, bọn họ căn bản không thoát đi bao xa liền thấy được một luồng tử sắc hào quang hiện lên. Mà luồng tử sắc hào quang này chính là ấn tượng và ý niệm cuối cùng trong đầu bọn họ trên cuộc đời này.
Tiếu Ân tự mình khống chế phi thuyền, lấy tử sắc lôi điện làm động lực, tốc độ cực nhanh. Ngay cả trong số các thần linh gần như có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì nói gì đến đám tín đồ bình thường này.
Chỉ trong giây lát, Tiếu Ân cũng đã giải quyết toàn bộ đám tín đồ tự tiện rời đi, số lượng này cũng không nhiều đại khái chỉ khoảng mấy trăm mà thôi. Phi thuyền qua lại vài lần liền giải quyết toàn bộ.
Mà đám người trốn vào thần quốc của bọn họ, muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại các tín đồ thì lại càng thêm thương tâm phát hiện: Thần quốc của bọn họ đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ngay cả bọn họ cũng gần như không nhận ra.
Trong khi thần quốc va chạm lẫn nhau, bất kể là thần quốc nào cũng đều phải nhận lấy chấn động thật lớn.
Bên trong thần quốc của Cự Ma Thần, dưới tính toán chuẩn xác của Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên thủ gia trì, tiếp dẫn và điều tiết đem áp lực cho thần quốc chia đều ra, cho nên trong thần quốc cũng không sinh ra thương tổn không thể vãn hồi nào cả. Nhưng mà vị thần linh được ăn cả ngã về không kia lại không để ý đến biến hóa thần quốc của mình.
Có lẽ, ở trong lòng hắn ôm ý nghĩ quyết đoán không thành công thi xả thân, hoặc là hắn vốn muốn vứt bỏ thần quốc của mình mà có chủ ý lên thần quốc của Cự Ma Thần.
Tóm lại, bởi vì thần linh kia không làm gì cả cho nên khắp nơi rạn nứt, phòng ở thần điện bị sập rất nhiều quả thực còn giống đống hoang tàn hơn so với đống hoang tàn.
Dưới hoàn cảnh này, căn bản là không có khả năng tiếp tục có cơ hội chống lại.
Đồng dạng, khi thấy được thần quốc quen thuộc không ngờ lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy cũng khiến ý niệm hy vọng xa vời duy nhất trong đầu đám người còn sót lại cũng biến mất.
Bọn họ rốt cục hiểu được, thần linh của mình khẳng định là ngã xuống rồi.
Đến tận lúc này, đám tín đồ tới nơi này mới hoàn toàn chân chính hết hy vọng. Bọn họ cực kỳ bi ai liếc mắt nhìn nhau, có người ở một nơi nào đó nhìn xung quanh hồi lâu, tự sát, có người xoay người bước đi, hùng hổ rút ma pháp trường kiếm trong tay phóng tới đám tín đồ Cự Ma Thần đang bay tới nơi này.
Nhưng mà bóng dáng bọn họ rất nhanh lọt vào tầm mắt đám pháp sư cao cấp tín đồ của Cự Ma Thần. Sau khi đám tín đồ thành kính không sợ chết này hoàn toàn tử vong, hết thảy dấu vết liên quan đến sự tồn tại của vị thần linh này cũng vĩnh viễn biến mất.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, toàn thần quốc phát ra tiếng nồ ‘ầm ầm’ thật lớn, thần quốc thần linh kia va chạm vào dưới thần lực của Cự Ma Thần thúc đẩy, chậm rãi theo đường cũ lui trở về.
Thứ khổng lồ che lấp mặt trời kia trong ánh mắt của mọi người, từng chút một rời khỏi thần quốc của Cự Ma Thần.
Vô số tín đồ Cự Ma Thần hoan hô nhiệt liệt. Sau khi trải qua trận chiến với tín đồ của Odin Lage, bọn họ rốt cục thắng được một trận chiến tranh với thần linh. Tuy nói trong toàn bộ chiến dịch, bọn họ cũng không biểu hiện đặc thù, và dường như cũng có sự khác biệt long trời lở đất với phương thức chiến đấu trước kia.
Nhưng đây cũng là chiến tranh bọn họ từng tham dự, trong lòng mỗi người đều tràn ngập tâm tư kiêu ngạo mà chỉ có người thắng mới xuất hiện. Trong mắt bọn họ lóe ra hào quang sáng ngời, nhìn theo thần quốc đã biến thành đống hoang tàn này thong thả rời xa thần quốc của bọn họ.
Hơn vạn người đã trở thành tù binh nhìn thần quốc dần dần đi xa trên bầu trời ánh mắt cũng là cực kỳ phức tạp. Trong mắt bọn họ dường như có quyến luyến đối với huy hoàng ngày xưa, lại dường như có lo lắng tương lai sau này. Tâm tư bọn họ phức tạp, hơn xa người thắng lợi có thể tưởng tượng.
Rốt cục, khi toàn bộ thần quốc của người xâm lấn rời đi, tiếng hoan hô thật lớn truyền mỗi một ngóc ngách khắp thần quốc. Ngay cả phía trên thiên không thần điện đều nghe rõ ràng.
Nhìn vô số tín đồ hoan hô nhảy nhót phía dưới, cùng với vô số thần điện, thần đàn và phòng ở nơi các tín đồ ở lại bị sập, còn có hoàn cảnh rừng rậm, sơn cốc bị đốt cháy hay bị thiên tai.
Cự Ma Thần không chút thay đổi hỏi: “Nhất Hào. Xây dựng lại thần quốc cần bao nhiêu thần lực kết tinh?”
“A! Ngài muốn khôi phục giống như ban đầu sao?”
“Đúng vậy!”
“Nếu ngài chỉ muốn khôi phục giống như ban đầu, như vậy đại khái cần khoảng mười triệu thần lực kết tinh.” Nhất Hào dừng một chút, nói tiếp: “Tuy nhiên, căn cứ đề nghị của ta. Thần quốc của ngài cẩn trải qua cải tạo nhất định.”
“Vì sao phải cải tạo? Thần quốc này hoàn toàn là phục chế cấu tạo và bộ dáng của đại lục thần tạo.” Cự Ma Thần bất mãn nói: “Đại lục thần tạo là nơi nào, ngươi hẳn là rõ ràng. Đó chính là một không gian siêu cấp cường đại do một vị tinh Linh chủ thần tự tay tinh luyện. Ngươi cho là loại đại lục do thần linh thiết kế và cấu tạo cần phải cải tiến sao?”
Tiếu Ân cũng ngẩn ra, tuy nhiên hắn lập tức nghĩ tới. Nhất Hào không dễ dàng nói ra đề nghị nhưng một khi hắn đã đưa ra đề nghị, ít nhất nói lên nó nắm chắc có sáu phần trở lên thông qua đề nghị này.
“Nhất Hào. Ngươi có điểm nào bất mãn đối với thiết kế hoặc kiến tạo của tinh linh chủ thần sao?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.
Giọng nói Nhất Hào sâu kín truyền đến: “Chủ nhân! Nguyên nhân chính là vật mà tinh linh chủ thần tạo ra, cho nên ta mới lo lắng.”
“Tinh linh?” Tiếu Ân nao nao, sau một lát, lập tức hiểu được.
“Cự Ma Thần. Ngươi biết tinh linh am hiểu nhất là cái gì?”
“Bọn chúng hả? Bọn họ không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là…” Cự Ma Thần đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Nhìn được không dùng được?”
Dưới giải thích của Nhất Hào, mọi người rốt cục hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Kiến trúc của tinh linh nổi tiếng xa hoa, lúc vị tinh linh chủ thần kia kiến tạo đại lục thần tạo, ở cấu trúc tổng thể quả thật là có động ít tay chân.
Sau khi trải qua biến hóa này, toàn bộ đại lục thần tạo đều trở nên trang nghiêm hoành tráng, hơn nữa ở rất nhiều địa phương đều có các loại ảnh tượng khác nhau, gần như là không gian thích hợp tuyệt đại đa số các sinh vật trí tuệ sinh tồn.
Nhưng, sau khi trải qua thay đổi như vậy, cấu tạo đại lục quả thật có mấy chỗ không phải hết sức ổn định. Tuy rằng không đến mức lung lay sắp đổ, nhưng lúc bị lực công kích siêu cấp cường đại sẽ tạo thành trình độ tổn thương khắp đại lục có khác nhau. Nếu nghiêm trọng một chút, thậm chí ngay cả đại lục bị phân liệt cũng chưa biết chừng.
Lúc này bởi vì không có xảy ra loại chuyện này là bởi vì thực lực đối phương quá thấp, không ngờ dưới tình huống không biết thực lực cụ thể đám người Tiếu Ân mà cũng dám cứng đối cứng va chạm thần quốc cấp bậc đại lục.
Mà năng lượng va chạm này dưới Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên hợp, mất sức chín trâu hai hổ mới xem như bình an khiến toàn bộ đại lục thần quốc chịu đựng được.
Nếu là đến đây không phải là một vị thần linh bậc thấp, mà là một vị thần linh bậc trung, như vậy kết quả sẽ khác. Bởi vì khoảnh khắc hai thần quốc chạm vào nhau, vậy đại lục thần quốc của Cự Ma Thần cũng đã tan rã.
Sau khi Nhất Hào giải thích qua, Tiếu Ân và Cự Ma Thần đồng thời liếc mắt nhìn nhau, may mắn có tên học thức uyên bác không biết mệt nhọc ở bên người, nếu không thật đúng là phải chịu thiệt thòi.
“Được rồi. Các bước cải tạo cụ thể ở đâu? Cần bao nhiêu thần lực kết tinh?” Cự Ma Thần nghiêm thanh hỏi.
Thần quốc là gốc rễ của một thần linh, vì một cái cây, ngọn cỏ trên thần quốc, bọn họ đều tĩnh tâm, ái hộ như đối xử với đứa con của mình. Nếu biết gốc rễ đại lục có khuyết điểm, hắn đương nhiên không có khả năng bỏ qua.
Trước mặt mọi người xuất hiện một bộ hình vẽ kết cấu, nhìn vào đó, bọn họ đã hiểu được đây là kết cấu đã được Nhất Hào sửa đổi.
“Muốn tu sửa hết thảy trong thần quốc về tình trạng ban đầu, đại khái cần tiêu hao mười triệu thần lực kết tinh. Nhưng nếu cải tạo theo kết cấu này…” Giọng nói Nhất Hào kéo thật dài: “Đại khái cần khoảng bốn mươi triệu thần lực kết tinh.”
Cự Ma Thần nhíu mày, nói: “Lúc trước ta kiến tạo thần quốc này đã đều làm đầy đủ mọi thứ, quả thực có thể nói là giống như đám tinh linh, theo đuổi quá mức hoàn mỹ. Nhưng cho dù là như vậy, cũng chẳng qua là tiêu tốn năm mươi triệu thần lực kết tinh mà thôi.”
Nhất Hào hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng nói: “Ngài hẳn là nên hiểu được. Kiến tạo và sửa chữa kỳ thật là vấn đề hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là một số nơi mấu chốt muốn cải tạo, khó khăn tạo nên là rất rõ ràng, bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trên cơ bản đã là tối thiểu rồi.”
Cự Ma Thần cười khổ một tiếng, nói: “Chiến tranh, quả thật là một phương pháp tốt có thể phát hiện vấn đề. Nhưng đồng dạng, cũng là một phương pháp đủ để người ta phá sản.”
Tiếu Ân ngẩn ra, theo sau là không kìm được phì cười. Tuy nhiên vừa nghĩ đến số lượng bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trong lòng hắn liền có chút gợn sóng. Mặc dù trong tay hắn có ba trăm triệu thần lực kết tinh, nhưng nếu mỗi một lần chiến tranh đều cần tiêu phí nhiều thần lực kết tinh như vậy để đi bù lại, cho dù thần lực kết tinh nhiều đến đâu cũng không đủ.
Ánh mắt xoay chuyển, Tiếu Ân lãnh đạm nói: “Không đúng. Chúng ta kiến tạo một thần quốc cần tiêu phí cái giá lớn như vậy, nhưng đại lục thần tạo của tinh linh chủ thần ở dưới hạ giới cũng chẳng qua là hơn mười vạn thần lực kết tinh đã có thể mua được. Tuy rằng đại lục thần tạo không thể so sánh với thần quốc nhưng cũng không đến mức kém xa như vậy chứ?”
Đám người Cự Ma Thần lần lượt gật đầu, bọn họ đều mơ hồ đoán được, nơi này khẳng định có vấn đề gì mà bọn họ không biết. Chỉ là khi không có người vạch trần, trong thời gian ngắn không thể tưởng tượng được mà thôi.
※※※
Mặt đất đột nhiên truyền đến tín ngưỡng lực cường đại cỗ tín ngưỡng lực này dày đặc lâu dài không ngờ càng thêm nồng đậm hơn vài phần so với trước khi đại chiến. Bởi vậy có thể thấy được, phần đông các tín đồ dường như cũng đề cao hơn một chút mức độ thành kính.
Cự Ma Thần im lặng không nói lẳng lặng cảm thụ ý nghĩ đến từ những người này, thật lâu sau trên mặt hắn như hiểu ra: “Các tín đồ này tràn ngập tin tưởng với ta. Bóng ma thất bại trước kia đã hạ tới mức thấp nhất. Hóa ra thắng lợi còn có thể khiến tín ngưỡng của các tín đồ đối với ta càng thêm ngưng tụ!”
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói: “Đáng tiếc! Loại thắng lợi này đối với chúng ta mà nói, cũng không có ý nghĩa quá lớn.”
Cự Ma Thần than nhỏ một tiếng, duỗi một bàn tay ra, ở trong tay hắn có mấy điểm sáng, đúng là thần cách và thần tính đến từ trên người vị thần linh kia.
“Mười thần cách thấp kém, hai thần tính. Ha ha. Hắn đã xem như là thần linh đứng đầu trong các thần linh bậc thấp rồi. Chỉ cần thu thập hai thần cách thấp kém nữa, và nếu đủ may mắn như vậy trở thành thần linh bậc trung là chuyện thời gian mà thôi.
Cự Ma Thần có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, hắn gặp chúng ta.”
Dứt lời, Cự Ma Thần há miệng rộng nuốt hai thần tính vào, về phần mười thần cách thấp kém còn lại đủ cho đám thần linh đánh nhau vỡ đầu cũng muốn cướp vào tay căn bản không lọt vào mắt Cự Ma Thần.
Sau khi cắn nuốt thần tính, sắc mặt Cự Ma Thần vô cùng ngưng trọng. Hắn chậm rãi tiêu hóa lực lượng trong thần tính, muốn kế thừa hết thảy trí nhớ có liên quan đến vị thần linh kia ở bên trong.
Quá trình kế thừa này cũng không phải nhất định có thể thành công, cho dù là trong thần linh cùng hắc ám hệ cũng vậy. Hơn nữa, cho dù thành công dung hợp, kế thừa được cũng chẳng qua là lực lượng trong thần giới mà thôi, về phần tín ngưỡng dưới hạ gi
“Đã xong rồi, chủ nhân.” Giọng nói Nhất Hào vang lên trong thần điện, tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn bay cao, dường như phi thường hài lòng đối với chỉ huy quá trình cụ thể tác chiến cả trận chiến vừa rồi: “Tổn thất của chúng ta cũng không lớn. Ngoài năm nghìn tín đồ tự sát tạo huyết trì dẫn phát thượng cổ ma kỳ ra, chúng ta chỉ ngoài ý muốn thương vong hơn hai nghìn tín đồ.”
Lúc nói đến con số hơn hai nghìn này, giọng nói Nhất Hào rõ ràng trầm xuống, dường như có thêm một tia cảm giác ngượng ngùng.
Tuy nhiên, đám người Tiếu Ân đối với kết quả này đã vừa lòng không thể vừa lòng hơn nữa.
Trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt. Nhất Hào đồng thời phụ trách chỉ huy nhiều chiến trường trong thần quốc như vậy, còn muốn hạ mệnh lệnh chính xác đến mỗi người. Dưới tình huống như vậy, không ngờ chỉ khiến cho hơn hai nghìn người thương vong ngoài ý muốn.
Trong thần giới, sợ là trừ Nhất Hào ra rốt cục không có ai có thể làm được điều này!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Tiếu Ân đoán mà thôi về phần có hay không người như vậy, vậy thì không ai biết.
Có lẽ, trong số các thần linh cấp chủ thần cường đại và thần vương cũng sẽ có người càng thêm cường đại.
“Địch nhân chúng ta tiêu diệt tổng cộng 49936244 sinh linh. Ở trong số này phần lớn là nhân loại, còn lại bao gồm các chủng tộc thú nhân, tinh linh, hải tộc… Hắc ám hệ. Trong đó pháp sư cấp bậc ngụy thần có bảy người, pháp sư và võ sĩ cấp bậc truyền kỳ có 123 người.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Nhân số bọn họ còn sống thì sao?”
“Dị giáo đồ sống sót còn có 11.342 người, trong đó cấp bậc ngụy thần 36 người, truyền kỳ 421 người.”
Bất kể là đối với vị thần linh nào, số lượng tín đồ cấp bậc ngụy thần và truyền kỳ nhiều ít đều là một việc vô cùng trọng yếu. Nhất Hào đặc ý nói rõ cũng đã cho thấy là tận tâm hết sức.
“Người còn lại tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cao thủ không ít!” Tiếu Ân khẽ thở dài.
Cự Ma Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ là đám người tín ngưỡng không kiên định.”
Quả thật, phàm là đám người tín ngưỡng kiên định nhất đều đã tử vong trong chiến tranh. Cho dù tới cuối cùng, dị giáo đồ biết rõ thần chiến này đã hoàn toàn thất bại cũng thà rằng tự sát giống như lão già đạt tới cấp ngụy thần kia, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Nhưng cánh rừng lớn, chim gì cũng đều có.
Ở bên trong vô số tín đồ trung tâm, trải qua cuộc sống vô số năm, ít nhiều cũng có một bộ phận người sẽ dần dần sinh ra một loại ý niệm khác trong đầu.
Nhưng người này ở vào thời điểm xuôi chèo mát mái, còn có thể làm được dáng vẻ tín ngưỡng thành kính. Nhưng sau khi thần linh ngã xuống, lòng tín ngưỡng của bọn họ sẽ bị sợ hãi bên bờ sinh tử mà nhanh chóng bị suy yếu, cuối cùng thậm chí làm ra việc ruồng bỏ tín ngưỡng cũng không kỳ quái.
Người như vậy ở trong bất kỳ thần quốc của thần linh nào đều tồn tại ngay cả bản thân thần linh cũng khó có phát giác ra bọn họ vào thời điểm thái bình.
Tuy nhiên, có một điểm có thể khẳng định, chính là tu vi càng cao thì tỉ lệ người như vậy càng lớn. Ngược lại, trong những tín đồ trung tâm vừa mới dùng trạng thái linh hồn tiến vào thần quốc, tổ hình thành công hơn trăm năm, trên cơ bản có thể ngăn chặn sinh ra nhân vật như vậy.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói: “Tín ngưỡng của bọn họ không kiên định cũng tốt ít nhất đám ngụy thần và truyền kỳ này chúng ta nhất định cần.”
Cự Ma Thần cũng lộ vẻ tươi cười. Tín ngưỡng những người này không kiên định thì sao chứ? Bọn họ cầu cũng chỉ là một cái mạng mà thôi chỉ cần bản thân hùng mạnh, về sau không bị người chèn ép, như vậy hắn có thể khẳng định tín ngưỡng lực từ trên những người này sản sinh ra thậm chí còn cao hơn đám tín đồ trung tâm không ít.
Một cỗ thần niệm khổng lồ đột ngột tản ra khắp mọi ngõ ngách trong thần quốc. Cự Ma Thần đã nắm trong tay toàn bộ biến hóa trong thần quốc của mình.
Ban đầu thần quốc va chạm và thần vực đối kháng tạo thành cục diện thần quốc vỡ tan và thần vực sụp đổ đã được khống chế rất tốt. Hết thảy đều đang khôi phục thong thả.
Đồng thời, từng đạo thần dụ đã phát ra. Trong đám tín đồ trung tâm thành kính này, mỗi người đều có liên hệ nhất định với Cự Ma Thần. Dưới tình huống như vậy, ý chí của Cự Ma Thần có thể dễ dàng thông qua loại liên hệ này mà truyền đạt tới trong đầu tín đồ trung tâm.
Đây là lòng tín ngưỡng phải tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể hoàn thành câu thông đơn lẻ. Tuy nhiên, có thể phi thăng đến thần giới, khẳng định đều là một tín đồ trung tâm thành kính nhất, điểm này không có bất cứ vấn đề gì.
Nếu không như thế, Nhất Hào cũng không thể thông qua liên hệ giữa Cự Ma Thần và phần đông tín đồ mà đạt tới trình độ khống chế không gì sánh nổi như vậy.
Thần dụ của Cự Ma Thần đơn giản mà tràn đầy uy nghiêm. Mặc kệ người nhận lệnh trong lòng có nguyện ý hay không, nhưng sau khi tiếp xúc với thanh âm này sẽ chấp hành hoàn mỹ không hơn không kém, về phần vui sướng, chán ghét trong lòng bọn họ lại bị áp chế không có nguyên tắc.
Đây là biểu hiện trực tiếp nhất của các tín đồ trước mặt thần linh. Trước khi thần dụ của thần linh hạ xuống, bọn họ sẽ có ý nghĩ và nguyện vọng của chính mình. Nhưng khi thần dụ hạ xuống, như vậy bọn họ liền biến thành một cỗ máy không cảm tình, mục tiêu cao nhất mà hành động sẽ là vì hoàn thành thần dụ.
Tín đồ, ở mỗi trình độ nhất định mà nói càng thêm tuân thủ kỷ luật cũng càng thêm cuồng nhiệt và nguy hiểm hơn so với quân đội.
Rất nhiều tín đồ của thần linh bậc cao phi thăng mà lên, giữ lại đám người xâm lấn còn sống sót nhưng trở nên thấp thỏm lo âu hoặc là đần độn.
Dựa theo thần dụ của Cự Ma Thần, đối với xâm lấn cấp bậc truyền kỳ và ngụy thần cho tôn kính và tự do nhất định, nhưng tuyệt đại đa số đám người bị trông giữ cùng một chỗ, thái độ giống như là đối đãi với súc vật. Mà tương đối như thế, hơn vạn người may mắn còn sống sót cũng không phản kháng, sau khi bọn họ mất liên hệ với thần linh và đồng bọn bỏ mạng gần hết, những người này dường như đều biến thành xác không hồn, căn bản không biết phản kháng.
Đương nhiên Cự Ma Thần cũng không giữ lại tất cả đám người sổng sót còn sót lại. Có hơn một nghìn người đã thoát đi thần quốc của Cự Ma Thần, có một số tiến vào thần quốc của bọn họ, có người thậm chí rời xa thần quốc, tiến vào trong thần giới mờ mịt vô biên.
Nhưng đám người xâm lấn tiến vào trong thần giới lại bi ai phát hiện, bọn họ căn bản không thoát đi bao xa liền thấy được một luồng tử sắc hào quang hiện lên. Mà luồng tử sắc hào quang này chính là ấn tượng và ý niệm cuối cùng trong đầu bọn họ trên cuộc đời này.
Tiếu Ân tự mình khống chế phi thuyền, lấy tử sắc lôi điện làm động lực, tốc độ cực nhanh. Ngay cả trong số các thần linh gần như có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì nói gì đến đám tín đồ bình thường này.
Chỉ trong giây lát, Tiếu Ân cũng đã giải quyết toàn bộ đám tín đồ tự tiện rời đi, số lượng này cũng không nhiều đại khái chỉ khoảng mấy trăm mà thôi. Phi thuyền qua lại vài lần liền giải quyết toàn bộ.
Mà đám người trốn vào thần quốc của bọn họ, muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại các tín đồ thì lại càng thêm thương tâm phát hiện: Thần quốc của bọn họ đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ngay cả bọn họ cũng gần như không nhận ra.
Trong khi thần quốc va chạm lẫn nhau, bất kể là thần quốc nào cũng đều phải nhận lấy chấn động thật lớn.
Bên trong thần quốc của Cự Ma Thần, dưới tính toán chuẩn xác của Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên thủ gia trì, tiếp dẫn và điều tiết đem áp lực cho thần quốc chia đều ra, cho nên trong thần quốc cũng không sinh ra thương tổn không thể vãn hồi nào cả. Nhưng mà vị thần linh được ăn cả ngã về không kia lại không để ý đến biến hóa thần quốc của mình.
Có lẽ, ở trong lòng hắn ôm ý nghĩ quyết đoán không thành công thi xả thân, hoặc là hắn vốn muốn vứt bỏ thần quốc của mình mà có chủ ý lên thần quốc của Cự Ma Thần.
Tóm lại, bởi vì thần linh kia không làm gì cả cho nên khắp nơi rạn nứt, phòng ở thần điện bị sập rất nhiều quả thực còn giống đống hoang tàn hơn so với đống hoang tàn.
Dưới hoàn cảnh này, căn bản là không có khả năng tiếp tục có cơ hội chống lại.
Đồng dạng, khi thấy được thần quốc quen thuộc không ngờ lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy cũng khiến ý niệm hy vọng xa vời duy nhất trong đầu đám người còn sót lại cũng biến mất.
Bọn họ rốt cục hiểu được, thần linh của mình khẳng định là ngã xuống rồi.
Đến tận lúc này, đám tín đồ tới nơi này mới hoàn toàn chân chính hết hy vọng. Bọn họ cực kỳ bi ai liếc mắt nhìn nhau, có người ở một nơi nào đó nhìn xung quanh hồi lâu, tự sát, có người xoay người bước đi, hùng hổ rút ma pháp trường kiếm trong tay phóng tới đám tín đồ Cự Ma Thần đang bay tới nơi này.
Nhưng mà bóng dáng bọn họ rất nhanh lọt vào tầm mắt đám pháp sư cao cấp tín đồ của Cự Ma Thần. Sau khi đám tín đồ thành kính không sợ chết này hoàn toàn tử vong, hết thảy dấu vết liên quan đến sự tồn tại của vị thần linh này cũng vĩnh viễn biến mất.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, toàn thần quốc phát ra tiếng nồ ‘ầm ầm’ thật lớn, thần quốc thần linh kia va chạm vào dưới thần lực của Cự Ma Thần thúc đẩy, chậm rãi theo đường cũ lui trở về.
Thứ khổng lồ che lấp mặt trời kia trong ánh mắt của mọi người, từng chút một rời khỏi thần quốc của Cự Ma Thần.
Vô số tín đồ Cự Ma Thần hoan hô nhiệt liệt. Sau khi trải qua trận chiến với tín đồ của Odin Lage, bọn họ rốt cục thắng được một trận chiến tranh với thần linh. Tuy nói trong toàn bộ chiến dịch, bọn họ cũng không biểu hiện đặc thù, và dường như cũng có sự khác biệt long trời lở đất với phương thức chiến đấu trước kia.
Nhưng đây cũng là chiến tranh bọn họ từng tham dự, trong lòng mỗi người đều tràn ngập tâm tư kiêu ngạo mà chỉ có người thắng mới xuất hiện. Trong mắt bọn họ lóe ra hào quang sáng ngời, nhìn theo thần quốc đã biến thành đống hoang tàn này thong thả rời xa thần quốc của bọn họ.
Hơn vạn người đã trở thành tù binh nhìn thần quốc dần dần đi xa trên bầu trời ánh mắt cũng là cực kỳ phức tạp. Trong mắt bọn họ dường như có quyến luyến đối với huy hoàng ngày xưa, lại dường như có lo lắng tương lai sau này. Tâm tư bọn họ phức tạp, hơn xa người thắng lợi có thể tưởng tượng.
Rốt cục, khi toàn bộ thần quốc của người xâm lấn rời đi, tiếng hoan hô thật lớn truyền mỗi một ngóc ngách khắp thần quốc. Ngay cả phía trên thiên không thần điện đều nghe rõ ràng.
Nhìn vô số tín đồ hoan hô nhảy nhót phía dưới, cùng với vô số thần điện, thần đàn và phòng ở nơi các tín đồ ở lại bị sập, còn có hoàn cảnh rừng rậm, sơn cốc bị đốt cháy hay bị thiên tai.
Cự Ma Thần không chút thay đổi hỏi: “Nhất Hào. Xây dựng lại thần quốc cần bao nhiêu thần lực kết tinh?”
“A! Ngài muốn khôi phục giống như ban đầu sao?”
“Đúng vậy!”
“Nếu ngài chỉ muốn khôi phục giống như ban đầu, như vậy đại khái cần khoảng mười triệu thần lực kết tinh.” Nhất Hào dừng một chút, nói tiếp: “Tuy nhiên, căn cứ đề nghị của ta. Thần quốc của ngài cẩn trải qua cải tạo nhất định.”
“Vì sao phải cải tạo? Thần quốc này hoàn toàn là phục chế cấu tạo và bộ dáng của đại lục thần tạo.” Cự Ma Thần bất mãn nói: “Đại lục thần tạo là nơi nào, ngươi hẳn là rõ ràng. Đó chính là một không gian siêu cấp cường đại do một vị tinh Linh chủ thần tự tay tinh luyện. Ngươi cho là loại đại lục do thần linh thiết kế và cấu tạo cần phải cải tiến sao?”
Tiếu Ân cũng ngẩn ra, tuy nhiên hắn lập tức nghĩ tới. Nhất Hào không dễ dàng nói ra đề nghị nhưng một khi hắn đã đưa ra đề nghị, ít nhất nói lên nó nắm chắc có sáu phần trở lên thông qua đề nghị này.
“Nhất Hào. Ngươi có điểm nào bất mãn đối với thiết kế hoặc kiến tạo của tinh linh chủ thần sao?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.
Giọng nói Nhất Hào sâu kín truyền đến: “Chủ nhân! Nguyên nhân chính là vật mà tinh linh chủ thần tạo ra, cho nên ta mới lo lắng.”
“Tinh linh?” Tiếu Ân nao nao, sau một lát, lập tức hiểu được.
“Cự Ma Thần. Ngươi biết tinh linh am hiểu nhất là cái gì?”
“Bọn chúng hả? Bọn họ không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là…” Cự Ma Thần đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Nhìn được không dùng được?”
Dưới giải thích của Nhất Hào, mọi người rốt cục hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Kiến trúc của tinh linh nổi tiếng xa hoa, lúc vị tinh linh chủ thần kia kiến tạo đại lục thần tạo, ở cấu trúc tổng thể quả thật là có động ít tay chân.
Sau khi trải qua biến hóa này, toàn bộ đại lục thần tạo đều trở nên trang nghiêm hoành tráng, hơn nữa ở rất nhiều địa phương đều có các loại ảnh tượng khác nhau, gần như là không gian thích hợp tuyệt đại đa số các sinh vật trí tuệ sinh tồn.
Nhưng, sau khi trải qua thay đổi như vậy, cấu tạo đại lục quả thật có mấy chỗ không phải hết sức ổn định. Tuy rằng không đến mức lung lay sắp đổ, nhưng lúc bị lực công kích siêu cấp cường đại sẽ tạo thành trình độ tổn thương khắp đại lục có khác nhau. Nếu nghiêm trọng một chút, thậm chí ngay cả đại lục bị phân liệt cũng chưa biết chừng.
Lúc này bởi vì không có xảy ra loại chuyện này là bởi vì thực lực đối phương quá thấp, không ngờ dưới tình huống không biết thực lực cụ thể đám người Tiếu Ân mà cũng dám cứng đối cứng va chạm thần quốc cấp bậc đại lục.
Mà năng lượng va chạm này dưới Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên hợp, mất sức chín trâu hai hổ mới xem như bình an khiến toàn bộ đại lục thần quốc chịu đựng được.
Nếu là đến đây không phải là một vị thần linh bậc thấp, mà là một vị thần linh bậc trung, như vậy kết quả sẽ khác. Bởi vì khoảnh khắc hai thần quốc chạm vào nhau, vậy đại lục thần quốc của Cự Ma Thần cũng đã tan rã.
Sau khi Nhất Hào giải thích qua, Tiếu Ân và Cự Ma Thần đồng thời liếc mắt nhìn nhau, may mắn có tên học thức uyên bác không biết mệt nhọc ở bên người, nếu không thật đúng là phải chịu thiệt thòi.
“Được rồi. Các bước cải tạo cụ thể ở đâu? Cần bao nhiêu thần lực kết tinh?” Cự Ma Thần nghiêm thanh hỏi.
Thần quốc là gốc rễ của một thần linh, vì một cái cây, ngọn cỏ trên thần quốc, bọn họ đều tĩnh tâm, ái hộ như đối xử với đứa con của mình. Nếu biết gốc rễ đại lục có khuyết điểm, hắn đương nhiên không có khả năng bỏ qua.
Trước mặt mọi người xuất hiện một bộ hình vẽ kết cấu, nhìn vào đó, bọn họ đã hiểu được đây là kết cấu đã được Nhất Hào sửa đổi.
“Muốn tu sửa hết thảy trong thần quốc về tình trạng ban đầu, đại khái cần tiêu hao mười triệu thần lực kết tinh. Nhưng nếu cải tạo theo kết cấu này…” Giọng nói Nhất Hào kéo thật dài: “Đại khái cần khoảng bốn mươi triệu thần lực kết tinh.”
Cự Ma Thần nhíu mày, nói: “Lúc trước ta kiến tạo thần quốc này đã đều làm đầy đủ mọi thứ, quả thực có thể nói là giống như đám tinh linh, theo đuổi quá mức hoàn mỹ. Nhưng cho dù là như vậy, cũng chẳng qua là tiêu tốn năm mươi triệu thần lực kết tinh mà thôi.”
Nhất Hào hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng nói: “Ngài hẳn là nên hiểu được. Kiến tạo và sửa chữa kỳ thật là vấn đề hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là một số nơi mấu chốt muốn cải tạo, khó khăn tạo nên là rất rõ ràng, bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trên cơ bản đã là tối thiểu rồi.”
Cự Ma Thần cười khổ một tiếng, nói: “Chiến tranh, quả thật là một phương pháp tốt có thể phát hiện vấn đề. Nhưng đồng dạng, cũng là một phương pháp đủ để người ta phá sản.”
Tiếu Ân ngẩn ra, theo sau là không kìm được phì cười. Tuy nhiên vừa nghĩ đến số lượng bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trong lòng hắn liền có chút gợn sóng. Mặc dù trong tay hắn có ba trăm triệu thần lực kết tinh, nhưng nếu mỗi một lần chiến tranh đều cần tiêu phí nhiều thần lực kết tinh như vậy để đi bù lại, cho dù thần lực kết tinh nhiều đến đâu cũng không đủ.
Ánh mắt xoay chuyển, Tiếu Ân lãnh đạm nói: “Không đúng. Chúng ta kiến tạo một thần quốc cần tiêu phí cái giá lớn như vậy, nhưng đại lục thần tạo của tinh linh chủ thần ở dưới hạ giới cũng chẳng qua là hơn mười vạn thần lực kết tinh đã có thể mua được. Tuy rằng đại lục thần tạo không thể so sánh với thần quốc nhưng cũng không đến mức kém xa như vậy chứ?”
Đám người Cự Ma Thần lần lượt gật đầu, bọn họ đều mơ hồ đoán được, nơi này khẳng định có vấn đề gì mà bọn họ không biết. Chỉ là khi không có người vạch trần, trong thời gian ngắn không thể tưởng tượng được mà thôi.
※※※
Mặt đất đột nhiên truyền đến tín ngưỡng lực cường đại cỗ tín ngưỡng lực này dày đặc lâu dài không ngờ càng thêm nồng đậm hơn vài phần so với trước khi đại chiến. Bởi vậy có thể thấy được, phần đông các tín đồ dường như cũng đề cao hơn một chút mức độ thành kính.
Cự Ma Thần im lặng không nói lẳng lặng cảm thụ ý nghĩ đến từ những người này, thật lâu sau trên mặt hắn như hiểu ra: “Các tín đồ này tràn ngập tin tưởng với ta. Bóng ma thất bại trước kia đã hạ tới mức thấp nhất. Hóa ra thắng lợi còn có thể khiến tín ngưỡng của các tín đồ đối với ta càng thêm ngưng tụ!”
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói: “Đáng tiếc! Loại thắng lợi này đối với chúng ta mà nói, cũng không có ý nghĩa quá lớn.”
Cự Ma Thần than nhỏ một tiếng, duỗi một bàn tay ra, ở trong tay hắn có mấy điểm sáng, đúng là thần cách và thần tính đến từ trên người vị thần linh kia.
“Mười thần cách thấp kém, hai thần tính. Ha ha. Hắn đã xem như là thần linh đứng đầu trong các thần linh bậc thấp rồi. Chỉ cần thu thập hai thần cách thấp kém nữa, và nếu đủ may mắn như vậy trở thành thần linh bậc trung là chuyện thời gian mà thôi.
Cự Ma Thần có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, hắn gặp chúng ta.”
Dứt lời, Cự Ma Thần há miệng rộng nuốt hai thần tính vào, về phần mười thần cách thấp kém còn lại đủ cho đám thần linh đánh nhau vỡ đầu cũng muốn cướp vào tay căn bản không lọt vào mắt Cự Ma Thần.
Sau khi cắn nuốt thần tính, sắc mặt Cự Ma Thần vô cùng ngưng trọng. Hắn chậm rãi tiêu hóa lực lượng trong thần tính, muốn kế thừa hết thảy trí nhớ có liên quan đến vị thần linh kia ở bên trong.
Quá trình kế thừa này cũng không phải nhất định có thể thành công, cho dù là trong thần linh cùng hắc ám hệ cũng vậy. Hơn nữa, cho dù thành công dung hợp, kế thừa được cũng chẳng qua là lực lượng trong thần giới mà thôi, về phần tín ngưỡng dưới hạ giới cũng là không thể tiếp xúc đến.
Đồng dạng, tại hạ giới, các tín đồ của thần linh đột nhiên ngã xuống này sẽ hoàn toàn mất liên hệ với thần linh. Mà thần điện bọn họ thành lập, phát triển tín đồ cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất.
※※※
Trong tinh cầu quê hương của Tiếu Ân mấy vạn năm trước quả thật có một vị thần linh hoàng kim hệ. Thần điện của hắn trải khắp toàn bộ đại lục, nhưng cuối cùng im hơi lặng tiếng biến mất. Tất cả mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì. Thần linh vì sao phải vứt bỏ đại lục mà đi. Nhưng sau khi tới thần giới Tiếu Ân mới hiểu được vị thần linh kia khẳng định là đã ngã xuống trong tình huống nào đó, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Thật lâu sau, Cự Ma Thần thất vọng lắc đầu. Lần trước hắn thành công dung hợp thần tính của Nuo Weijia, lúc này đây lại hoàn toàn thất bại.
“Nhất Hào. Giúp ta tính toán một chút bố trí một vạn người kia như thế nào mới là tốt nhất.” Cự Ma Thần cao giọng phân phó.
Đối với việc không kế thừa thành công, hắn cũng không tiếc nuối bao nhiêu. Bởi vì lúc này đây, số lượng tín đồ đối phương quá ít, mới hơn một vạn mà thôi. Nếu tín đồ đối phương cũng khoảng vài ngàn vạn, vậy tâm tình Cự Ma Thần khẳng định sẽ khác.
Nhất Hào sảng khoái lên tiếng, loại chuyện này giao cho nó tự nhiên là làm người yên tâm.
“Cự Ma, thần khu của hắn đâu?” Tiếu Ân chậm rãi hỏi.
“Thần khu của hắn đã đưa tới trong phòng bảo quản mới mở, nhưng còn hai thần khu có linh hồn nên xử lý như thế nào?” Cự Ma Thần dò hỏi.
Tiếu Ân khẽ nhíu mày, chuyện này quả thật từ trước đến nay hắn chưa từng gặp, ngay cả hắn cũng không có phương pháp gì.
Thần khu của vị thần linh bậc thấp kia cũng không bị Cự Ma Thần đưa vào trong thượng cổ ma khí mà thu lại giấu trong thiên không thần điện.
Đây dù sao cũng là vị thần linh thứ nhất hắn ngoài, đương nhiên phải bảo tồn giống như chiến lợi phẩm. Đây là một loại vinh quang, vinh quang thuộc về thần linh.
Điều này hoàn toàn là học từ đối phương. Trong thần điện của vị thần linh kia, Tiếu Ân và Cự Ma Thần tổng cộng phát hiện bảy thần khu, trong đó có hai thần khu không ngờ còn phong ấn linh hồn thần linh.
Trong bảy thần linh này có sáu thần linh yếu ớt, một là thần linh bậc thấp. Bởi vậy có thể thấy được, vị thần linh bậc thấp này ít nhất trải qua bảy trận đại chiến mới có thành tựu hôm nay.
Đương nhiên, khả năng càng nhiều là xa xa không chỉ bảy trận đại chiến. Dù sao hắn không có khả năng cam đoan mỗi một lần đều có thể đạt thắng lợi. Hơn nữa cũng không có khả năng mỗi một lần đều có cơ hội bắt được linh hồn và thần khu đối phương.
Khi Cự Ma Thần cảm nhận được phong ấn trong thần khu là linh hồn, cũng không khỏi mất tự nhiên.
Linh hồn này bị giam giữ trong một thần khu căn bản không thể nhúc nhích mảy may, khó chịu giống như là một người bị bó buộc chân tay nằm trên một cái giường ngàn vạn năm. Nếu hai thần linh này là nhân loại chân chính hoặc sinh linh gì dưới hạ giới, như vậy chờ đợi bọn họ khẳng định chỉ có điên cuồng. Nhưng thần linh có thần lực gia trì, ngay cả dưới tình huống như vậy cũng không thể điên cuồng. Chẳng qua chìm vào giấc ngủ vô chừng mực ngay cả thần linh cũng cảm thấy được năm tháng khủng bố.
Sau khi cảm nhận dao động thần lực của Cự Ma Thần, hai thần linh kia lập tức tỉnh táo lại. Hai bọn họ bởi vì bị cấm chế cho nên tinh thần ý niệm căn bản không thể phát ra ngoài thân hình, chỉ có thể ở trong thân thể vĩnh viễn không già nua này. Tuy nhiên sau khi cảm ứng được bên ngoài có thần niệm quan sát, bọn họ lập tức tỉnh táo lại và bắt lấy một tia cơ hội hướng về Cự Ma Thần đưa ra yêu cầu cho phép bọn họ hoàn toàn ngã xuống hoặc cho bọn họ một đường sống, vĩnh viễn trung thành với Cự Ma Thần.
Cự Ma Thần và Tiếu Ân lúc này mới hiểu được vị thần linh kia vì sao vừa nhìn thấy thực lực chênh lệch to lớn như vậy liền sảng khoái lựa chọn tự động ngã xuống. Hóa ra hắn sợ linh hồn của mình bị phong ấn vào trong thân hình, vĩnh viễn không thể chạy ra, cũng vĩnh viễn không thể diệt vong, chỉ có ở trong không gian hắc ám vô biên vô hạn thẳng đến ngày nào đó thần khu bị diệt.
Loại kết cục này cho dù là thần linh cũng không muốn chịu đựng.
Cái gì chỉ cần sống sót là có hy vọng, thuần túy là một truyện cười, ở trong tay Tiếu Ân và Cự Ma Thần hai vị đứng đầu quang minh và hắc ám tương lai, hắn cũng không nghĩ đến mình còn có ngày được thấy lại ánh mặt trời.
Đối với thỉnh cầu hai vị thần linh kia, Cự Ma Thần cũng không lập tức đồng ý. Mà linh hồn hai vị thần linh kia cuối cùng lại một lần nữa vào trong bóng tối vĩnh hằng vô tận.
Thông qua cảm ứng của Cự Ma Thần, Tiếu Ân cũng rõ ràng cảm ứng được, trong hai linh hồn này tràn ngập khí tức thô bạo hung tàn. Nhiều năm bị kiếp sống cầm tù này tuy rằng không khiến cho thần linh nổi điên nhưng đã làm cho tư tưởng bọn họ đã bị méo mó đến một trình độ nào đó, dường như tràn đầy sát ý oán độc đối với bên ngoài.
Linh hồn như vậy cho dù là Tiếu Ân và Cự Ma Thần cũng không dám dễ dàng thả ra.
Ánh mắt thoáng nhìn qua trên người Cự Ma Thần, Tiếu Ân đột nhiên cười nói: “Hai linh hồn này nếu đưa vào trong thượng cổ ma khí, như vậy chắc sẽ phi thường được hoan nghênh nhỉ!”
Cự Ma Thần trầm ngâm một chút, nói: “Tuy rằng hai linh hồn này trình độ hung ác không bằng hồn phách ma kỳ, nhưng nếu tương dung ở một chỗ quả thật sẽ khiến uy năng ma kỳ tăng nhiều. Tuy nhiên, chúng ta vẫn tạm thời để đó, để xem ngày sau còn có biến hóa gì hay không.”
Tiếu Ân và phân thân người cá sấu đồng thời gật đầu. Vị thần linh kia cố ý giữ lại thần khu có hai linh hồn đó, tuyệt đối không có khả năng chỉ là vì kỷ niệm hay là để thưởng thức.
Phong ấn linh hồn thần linh vào trong thần khu đây cũng không phải chuyện đơn giản. Bọn Tiếu Ân không tin trên thế giới này có vị thần linh nào vô duyên vô cớ hao phí tinh lực đi làm chuyện không hề có lợi ích đó. Hai linh hồn này khẳng định có tác dụng, nhưng đến tột cùng là gì thì không biết được.
Tiếu Ân giơ tay chỉ ra, mười thần cách thấp kém liền rơi vào trong tay hắn, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, nói: “Mấy thứ này nên xử lý thế nào đây?”
Thần cách đối với hắn cũng không đáng giá, chỉ cần cho hắn đủ thời gian và thần lực kết tinh, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Hơn nữa, càng chủ yếu chính là thần cách hắn ngưng luyện cao cấp hơn thần cách hắc ám hệ này rất nhiều. Cho nên bất kể thế nào cũng không có chút hưng phấn.
Huống chi, muốn đổi thần cách này lấy thần lực kết tinh cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cho dù người ngu ngốc đến đâu cũng biết, không có khả năng bán tống bán tháo cả đống này ra ngoài một lần.
Phân thân người cá sấu do dự một chút, tiến lên nhận lấy thần cách, nói: “Trên đại hội do gia tộc Phong Linh cử hành, khẳng định sẽ có thứ chúng ta cần. Hơn nữa, dựa theo quy định có lựa chọn giao dịch ngầm. Ta tin tưởng bất kể vị thần linh nào từ trong tay ta đối vật này đều không có khả năng lộ ra ngoài.”
Tiếu Ân khẽ gật đầu, đây có lẽ là biện pháp duy nhất trước mắt.
Hắn than nhẹ một tiếng, cảm khái muôn vàn nói: “Nếu chúng ta là thần linh bậc cao thì tốt rồi, khi đó có thể tự mình mở chợ.”
Cự Ma Thần chậm rãi đứng lên nói: “Việc này các ngươi đi an bài ta muốn đi cải tạo thần quốc một lần nữa. Bốn mươi triệu thần lực kết tinh chỉ mong có thể khiến ta vừa lòng.”
Giọng nói Nhất Hào lập tức vang lên: “Xin ngài yên tâm. Thiết kế của ta khẳng định sẽ làm ngài vừa lòng.”
Thân hình Cự Ma Thần chợt lóe, rời khỏi thiên không thần điện. Trên người hắn nổi lên năng lượng không thể tin nổi, vô số thần lực kết tinh nổ tung trước mặt hắn. Tín ngưỡng lực bên trong nhanh chóng chuyển hoán trong cơ thể thành năng lượng cường đại. Năng lượng này tận tình bay múa trong thần quốc.
Từng tòa thần điện lại một lần nữa đột ngột mọc lên từ mặt đất, đặc biệt là tòa chủ thần điện càng thêm to lớn hùng vĩ. Ngay cả dãy núi chắn ngang cũng được thần lực khôi phục lại.
Ở trong thần quốc của Cự Ma Thần, chỉ cần hắn có đầy đủ tín ngưỡng lực, như vậy hắn có thể dời non lấp biển theo ý mình, ở trong này, hắn chính là thần linh nắm hết thảy trong tay.
Tiếng người ồn ào vang lên, linh hồn năm nghìn tín đồ tự sát ở thần điện lúc trước xuất hiện. Chung quanh bọn họ nổi lên hào quang rực rỡ, cuối cùng một lần nữa thành công tổ hình.
Vô số tiếng người hoan hô vang vọng thần quốc. Là người thắng, đại lượng tín ngưỡng lực điên cuồng dung nhập vào trong thần điện.
Tiếu Ân nhìn mọi thứ phía dưới, chậm rãi nói: “Giao dịch hội lúc này, ngàn vạn lần đừng cho ta thất vọng.”
Người cá sấu ở một bên cười nói: “Ngươi yên tâm. Chỉ cần có thần quốc to lớn chưa từng khai hoang, ta nhất định sẽ đổi lấy nó về.”
Tiếu Ân sâu kín nói: “Chỉ hy vọng như thế…”
※※※
Bên trong thần giới, mỗi một ngày đều có vô số sinh mạng chiến đấu, tuy rằng trong đó tuyệt đại đa số là chiến đấu giữa các cư dân, nhưng chiến tranh giữa các thần linh cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.
Chỉ có điều, trừ chiến tranh giữa thần linh chênh lệch quá lớn, chiến tranh cùng cấp bậc hoặc là chênh lệch không lớn giữa các thần linh thường thường đều kéo dài thật lâu. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất thần linh không dễ dàng nảy sinh chiến tranh. Nếu không đủ ích lợi, như vậy không thần linh nào lại ngu ngốc đi phát động chiến tranh. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chiến tranh giữa Cự Ma Thần và vị thần linh kia tại đẳng cấp thì không chênh lệch, chẳng qua chỉ là chiến tranh giữa thần linh bậc thấp mà thôi nhưng những vị thần linh bậc thấp và yếu ớt ở gần đó không cẩn thận cảm ứng được trận chiến tranh này cũng bị dọa hồn bay phách lạc, vội vàng rời đi rất xa, thẳng đến khi rốt cục không nhìn thấy thần quốc của Cự Ma Thần mới ngừng lại.
Nguyên nhân, tự nhiên là bởi vì tốc độ quyết chiến của trận chiến tranh thần linh này thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức không vị thần linh nào có thể chịu nổi.
Theo vị thần linh bậc thấp kia tiến vào thần quốc Cự Ma Thần, thẳng đến khi biến thành đống hoang tàn bị đầy đi ra, không ngờ ba ngày thời gian cũng không đến.
Thời gian này so sánh với chiến tranh thần linh cùng cấp bậc giằng co mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn, trăm vạn năm, quả thực giống như là một chớp mắt đã phản thắng bại.
Hai vị thần linh ban đầu đứng ờ xa xa xem cuộc chiến muốn nhìn xem có gì nhặt được tiện nghi gì không, vừa nhìn thấy lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, bật người điều khiển thần quốc rời đi rất xa, cũng không dám ở lại nơi đây một khắc nào nữa.
Nhìn tốc độ người ta ba ngày diệt một thần linh cùng cấp, hai người bọn họ chỉ sợ tư cách nhét kẽ răng cho người ta cũng không có.
Cự Ma Thần tự nhiên cảm ứng được hai vị thần linh cấp tốc bỏ chạy ở xa, tuy nhiên hai tên này cũng không từng được hắn để trong lòng. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Cứ như vậy một năm sau, Cự Ma Thần dưới sự trợ giúp của Nhất Hào đã gia cố cả thần quốc một lần. Nếu là lại gặp chuyện thần quốc va chạm, cho dù không có đám người Tiếu Ân tới hỗ trợ, hắn là cũng không dễ dàng bị phá hủy.
Trong một năm này, hạ giới lại lục tục lên hơn trăm người, số lượng này tuy rằng không tính là gì, nhưng tốt xấu cũng là một nguồn tín đồ trung tâm ổn định.
Nhưng nếu muốn giữ vững loại phát triển này, như vậy nhất định phải khai phá nguồn tín đồ mới ở hạ giới. Chỉ dựa vào chút người trong đại lục thần tạo là khẳng định không đủ.
Quyển 8: Thần giới
Chương 13
Giải quyết hậu quả được và mất
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Đội xung kích - 4vn
Tiếu Ân hơi nghiêng đầu, hỏi: “Nhất Hào. Tổn thất sau chiến tranh thống kê ra chưa?” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Đã xong rồi, chủ nhân.” Giọng nói Nhất Hào vang lên trong thần điện, tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn bay cao, dường như phi thường hài lòng đối với chỉ huy quá trình cụ thể tác chiến cả trận chiến vừa rồi: “Tổn thất của chúng ta cũng không lớn. Ngoài năm nghìn tín đồ tự sát tạo huyết trì dẫn phát thượng cổ ma kỳ ra, chúng ta chỉ ngoài ý muốn thương vong hơn hai nghìn tín đồ.”
Lúc nói đến con số hơn hai nghìn này, giọng nói Nhất Hào rõ ràng trầm xuống, dường như có thêm một tia cảm giác ngượng ngùng.
Tuy nhiên, đám người Tiếu Ân đối với kết quả này đã vừa lòng không thể vừa lòng hơn nữa.
Trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt. Nhất Hào đồng thời phụ trách chỉ huy nhiều chiến trường trong thần quốc như vậy, còn muốn hạ mệnh lệnh chính xác đến mỗi người. Dưới tình huống như vậy, không ngờ chỉ khiến cho hơn hai nghìn người thương vong ngoài ý muốn.
Trong thần giới, sợ là trừ Nhất Hào ra rốt cục không có ai có thể làm được điều này!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Tiếu Ân đoán mà thôi về phần có hay không người như vậy, vậy thì không ai biết.
Có lẽ, trong số các thần linh cấp chủ thần cường đại và thần vương cũng sẽ có người càng thêm cường đại.
“Địch nhân chúng ta tiêu diệt tổng cộng 49936244 sinh linh. Ở trong số này phần lớn là nhân loại, còn lại bao gồm các chủng tộc thú nhân, tinh linh, hải tộc… Hắc ám hệ. Trong đó pháp sư cấp bậc ngụy thần có bảy người, pháp sư và võ sĩ cấp bậc truyền kỳ có 123 người.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Nhân số bọn họ còn sống thì sao?”
“Dị giáo đồ sống sót còn có 11.342 người, trong đó cấp bậc ngụy thần 36 người, truyền kỳ 421 người.”
Bất kể là đối với vị thần linh nào, số lượng tín đồ cấp bậc ngụy thần và truyền kỳ nhiều ít đều là một việc vô cùng trọng yếu. Nhất Hào đặc ý nói rõ cũng đã cho thấy là tận tâm hết sức.
“Người còn lại tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cao thủ không ít!” Tiếu Ân khẽ thở dài.
Cự Ma Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ là đám người tín ngưỡng không kiên định.”
Quả thật, phàm là đám người tín ngưỡng kiên định nhất đều đã tử vong trong chiến tranh. Cho dù tới cuối cùng, dị giáo đồ biết rõ thần chiến này đã hoàn toàn thất bại cũng thà rằng tự sát giống như lão già đạt tới cấp ngụy thần kia, cũng không muốn tiếp tục sống sót.
Nhưng cánh rừng lớn, chim gì cũng đều có.
Ở bên trong vô số tín đồ trung tâm, trải qua cuộc sống vô số năm, ít nhiều cũng có một bộ phận người sẽ dần dần sinh ra một loại ý niệm khác trong đầu.
Nhưng người này ở vào thời điểm xuôi chèo mát mái, còn có thể làm được dáng vẻ tín ngưỡng thành kính. Nhưng sau khi thần linh ngã xuống, lòng tín ngưỡng của bọn họ sẽ bị sợ hãi bên bờ sinh tử mà nhanh chóng bị suy yếu, cuối cùng thậm chí làm ra việc ruồng bỏ tín ngưỡng cũng không kỳ quái.
Người như vậy ở trong bất kỳ thần quốc của thần linh nào đều tồn tại ngay cả bản thân thần linh cũng khó có phát giác ra bọn họ vào thời điểm thái bình.
Tuy nhiên, có một điểm có thể khẳng định, chính là tu vi càng cao thì tỉ lệ người như vậy càng lớn. Ngược lại, trong những tín đồ trung tâm vừa mới dùng trạng thái linh hồn tiến vào thần quốc, tổ hình thành công hơn trăm năm, trên cơ bản có thể ngăn chặn sinh ra nhân vật như vậy.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói: “Tín ngưỡng của bọn họ không kiên định cũng tốt ít nhất đám ngụy thần và truyền kỳ này chúng ta nhất định cần.”
Cự Ma Thần cũng lộ vẻ tươi cười. Tín ngưỡng những người này không kiên định thì sao chứ? Bọn họ cầu cũng chỉ là một cái mạng mà thôi chỉ cần bản thân hùng mạnh, về sau không bị người chèn ép, như vậy hắn có thể khẳng định tín ngưỡng lực từ trên những người này sản sinh ra thậm chí còn cao hơn đám tín đồ trung tâm không ít.
Một cỗ thần niệm khổng lồ đột ngột tản ra khắp mọi ngõ ngách trong thần quốc. Cự Ma Thần đã nắm trong tay toàn bộ biến hóa trong thần quốc của mình.
Ban đầu thần quốc va chạm và thần vực đối kháng tạo thành cục diện thần quốc vỡ tan và thần vực sụp đổ đã được khống chế rất tốt. Hết thảy đều đang khôi phục thong thả.
Đồng thời, từng đạo thần dụ đã phát ra. Trong đám tín đồ trung tâm thành kính này, mỗi người đều có liên hệ nhất định với Cự Ma Thần. Dưới tình huống như vậy, ý chí của Cự Ma Thần có thể dễ dàng thông qua loại liên hệ này mà truyền đạt tới trong đầu tín đồ trung tâm.
Đây là lòng tín ngưỡng phải tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể hoàn thành câu thông đơn lẻ. Tuy nhiên, có thể phi thăng đến thần giới, khẳng định đều là một tín đồ trung tâm thành kính nhất, điểm này không có bất cứ vấn đề gì.
Nếu không như thế, Nhất Hào cũng không thể thông qua liên hệ giữa Cự Ma Thần và phần đông tín đồ mà đạt tới trình độ khống chế không gì sánh nổi như vậy.
Thần dụ của Cự Ma Thần đơn giản mà tràn đầy uy nghiêm. Mặc kệ người nhận lệnh trong lòng có nguyện ý hay không, nhưng sau khi tiếp xúc với thanh âm này sẽ chấp hành hoàn mỹ không hơn không kém, về phần vui sướng, chán ghét trong lòng bọn họ lại bị áp chế không có nguyên tắc.
Đây là biểu hiện trực tiếp nhất của các tín đồ trước mặt thần linh. Trước khi thần dụ của thần linh hạ xuống, bọn họ sẽ có ý nghĩ và nguyện vọng của chính mình. Nhưng khi thần dụ hạ xuống, như vậy bọn họ liền biến thành một cỗ máy không cảm tình, mục tiêu cao nhất mà hành động sẽ là vì hoàn thành thần dụ.
Tín đồ, ở mỗi trình độ nhất định mà nói càng thêm tuân thủ kỷ luật cũng càng thêm cuồng nhiệt và nguy hiểm hơn so với quân đội.
Rất nhiều tín đồ của thần linh bậc cao phi thăng mà lên, giữ lại đám người xâm lấn còn sống sót nhưng trở nên thấp thỏm lo âu hoặc là đần độn.
Dựa theo thần dụ của Cự Ma Thần, đối với xâm lấn cấp bậc truyền kỳ và ngụy thần cho tôn kính và tự do nhất định, nhưng tuyệt đại đa số đám người bị trông giữ cùng một chỗ, thái độ giống như là đối đãi với súc vật. Mà tương đối như thế, hơn vạn người may mắn còn sống sót cũng không phản kháng, sau khi bọn họ mất liên hệ với thần linh và đồng bọn bỏ mạng gần hết, những người này dường như đều biến thành xác không hồn, căn bản không biết phản kháng.
Đương nhiên Cự Ma Thần cũng không giữ lại tất cả đám người sổng sót còn sót lại. Có hơn một nghìn người đã thoát đi thần quốc của Cự Ma Thần, có một số tiến vào thần quốc của bọn họ, có người thậm chí rời xa thần quốc, tiến vào trong thần giới mờ mịt vô biên.
Nhưng đám người xâm lấn tiến vào trong thần giới lại bi ai phát hiện, bọn họ căn bản không thoát đi bao xa liền thấy được một luồng tử sắc hào quang hiện lên. Mà luồng tử sắc hào quang này chính là ấn tượng và ý niệm cuối cùng trong đầu bọn họ trên cuộc đời này.
Tiếu Ân tự mình khống chế phi thuyền, lấy tử sắc lôi điện làm động lực, tốc độ cực nhanh. Ngay cả trong số các thần linh gần như có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì nói gì đến đám tín đồ bình thường này.
Chỉ trong giây lát, Tiếu Ân cũng đã giải quyết toàn bộ đám tín đồ tự tiện rời đi, số lượng này cũng không nhiều đại khái chỉ khoảng mấy trăm mà thôi. Phi thuyền qua lại vài lần liền giải quyết toàn bộ.
Mà đám người trốn vào thần quốc của bọn họ, muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại các tín đồ thì lại càng thêm thương tâm phát hiện: Thần quốc của bọn họ đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ngay cả bọn họ cũng gần như không nhận ra.
Trong khi thần quốc va chạm lẫn nhau, bất kể là thần quốc nào cũng đều phải nhận lấy chấn động thật lớn.
Bên trong thần quốc của Cự Ma Thần, dưới tính toán chuẩn xác của Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên thủ gia trì, tiếp dẫn và điều tiết đem áp lực cho thần quốc chia đều ra, cho nên trong thần quốc cũng không sinh ra thương tổn không thể vãn hồi nào cả. Nhưng mà vị thần linh được ăn cả ngã về không kia lại không để ý đến biến hóa thần quốc của mình.
Có lẽ, ở trong lòng hắn ôm ý nghĩ quyết đoán không thành công thi xả thân, hoặc là hắn vốn muốn vứt bỏ thần quốc của mình mà có chủ ý lên thần quốc của Cự Ma Thần.
Tóm lại, bởi vì thần linh kia không làm gì cả cho nên khắp nơi rạn nứt, phòng ở thần điện bị sập rất nhiều quả thực còn giống đống hoang tàn hơn so với đống hoang tàn.
Dưới hoàn cảnh này, căn bản là không có khả năng tiếp tục có cơ hội chống lại.
Đồng dạng, khi thấy được thần quốc quen thuộc không ngờ lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy cũng khiến ý niệm hy vọng xa vời duy nhất trong đầu đám người còn sót lại cũng biến mất.
Bọn họ rốt cục hiểu được, thần linh của mình khẳng định là ngã xuống rồi.
Đến tận lúc này, đám tín đồ tới nơi này mới hoàn toàn chân chính hết hy vọng. Bọn họ cực kỳ bi ai liếc mắt nhìn nhau, có người ở một nơi nào đó nhìn xung quanh hồi lâu, tự sát, có người xoay người bước đi, hùng hổ rút ma pháp trường kiếm trong tay phóng tới đám tín đồ Cự Ma Thần đang bay tới nơi này.
Nhưng mà bóng dáng bọn họ rất nhanh lọt vào tầm mắt đám pháp sư cao cấp tín đồ của Cự Ma Thần. Sau khi đám tín đồ thành kính không sợ chết này hoàn toàn tử vong, hết thảy dấu vết liên quan đến sự tồn tại của vị thần linh này cũng vĩnh viễn biến mất.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, toàn thần quốc phát ra tiếng nồ ‘ầm ầm’ thật lớn, thần quốc thần linh kia va chạm vào dưới thần lực của Cự Ma Thần thúc đẩy, chậm rãi theo đường cũ lui trở về.
Thứ khổng lồ che lấp mặt trời kia trong ánh mắt của mọi người, từng chút một rời khỏi thần quốc của Cự Ma Thần.
Vô số tín đồ Cự Ma Thần hoan hô nhiệt liệt. Sau khi trải qua trận chiến với tín đồ của Odin Lage, bọn họ rốt cục thắng được một trận chiến tranh với thần linh. Tuy nói trong toàn bộ chiến dịch, bọn họ cũng không biểu hiện đặc thù, và dường như cũng có sự khác biệt long trời lở đất với phương thức chiến đấu trước kia.
Nhưng đây cũng là chiến tranh bọn họ từng tham dự, trong lòng mỗi người đều tràn ngập tâm tư kiêu ngạo mà chỉ có người thắng mới xuất hiện. Trong mắt bọn họ lóe ra hào quang sáng ngời, nhìn theo thần quốc đã biến thành đống hoang tàn này thong thả rời xa thần quốc của bọn họ.
Hơn vạn người đã trở thành tù binh nhìn thần quốc dần dần đi xa trên bầu trời ánh mắt cũng là cực kỳ phức tạp. Trong mắt bọn họ dường như có quyến luyến đối với huy hoàng ngày xưa, lại dường như có lo lắng tương lai sau này. Tâm tư bọn họ phức tạp, hơn xa người thắng lợi có thể tưởng tượng.
Rốt cục, khi toàn bộ thần quốc của người xâm lấn rời đi, tiếng hoan hô thật lớn truyền mỗi một ngóc ngách khắp thần quốc. Ngay cả phía trên thiên không thần điện đều nghe rõ ràng.
Nhìn vô số tín đồ hoan hô nhảy nhót phía dưới, cùng với vô số thần điện, thần đàn và phòng ở nơi các tín đồ ở lại bị sập, còn có hoàn cảnh rừng rậm, sơn cốc bị đốt cháy hay bị thiên tai.
Cự Ma Thần không chút thay đổi hỏi: “Nhất Hào. Xây dựng lại thần quốc cần bao nhiêu thần lực kết tinh?”
“A! Ngài muốn khôi phục giống như ban đầu sao?”
“Đúng vậy!”
“Nếu ngài chỉ muốn khôi phục giống như ban đầu, như vậy đại khái cần khoảng mười triệu thần lực kết tinh.” Nhất Hào dừng một chút, nói tiếp: “Tuy nhiên, căn cứ đề nghị của ta. Thần quốc của ngài cẩn trải qua cải tạo nhất định.”
“Vì sao phải cải tạo? Thần quốc này hoàn toàn là phục chế cấu tạo và bộ dáng của đại lục thần tạo.” Cự Ma Thần bất mãn nói: “Đại lục thần tạo là nơi nào, ngươi hẳn là rõ ràng. Đó chính là một không gian siêu cấp cường đại do một vị tinh Linh chủ thần tự tay tinh luyện. Ngươi cho là loại đại lục do thần linh thiết kế và cấu tạo cần phải cải tiến sao?”
Tiếu Ân cũng ngẩn ra, tuy nhiên hắn lập tức nghĩ tới. Nhất Hào không dễ dàng nói ra đề nghị nhưng một khi hắn đã đưa ra đề nghị, ít nhất nói lên nó nắm chắc có sáu phần trở lên thông qua đề nghị này.
“Nhất Hào. Ngươi có điểm nào bất mãn đối với thiết kế hoặc kiến tạo của tinh linh chủ thần sao?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.
Giọng nói Nhất Hào sâu kín truyền đến: “Chủ nhân! Nguyên nhân chính là vật mà tinh linh chủ thần tạo ra, cho nên ta mới lo lắng.”
“Tinh linh?” Tiếu Ân nao nao, sau một lát, lập tức hiểu được.
“Cự Ma Thần. Ngươi biết tinh linh am hiểu nhất là cái gì?”
“Bọn chúng hả? Bọn họ không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là…” Cự Ma Thần đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Nhìn được không dùng được?”
Dưới giải thích của Nhất Hào, mọi người rốt cục hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Kiến trúc của tinh linh nổi tiếng xa hoa, lúc vị tinh linh chủ thần kia kiến tạo đại lục thần tạo, ở cấu trúc tổng thể quả thật là có động ít tay chân.
Sau khi trải qua biến hóa này, toàn bộ đại lục thần tạo đều trở nên trang nghiêm hoành tráng, hơn nữa ở rất nhiều địa phương đều có các loại ảnh tượng khác nhau, gần như là không gian thích hợp tuyệt đại đa số các sinh vật trí tuệ sinh tồn.
Nhưng, sau khi trải qua thay đổi như vậy, cấu tạo đại lục quả thật có mấy chỗ không phải hết sức ổn định. Tuy rằng không đến mức lung lay sắp đổ, nhưng lúc bị lực công kích siêu cấp cường đại sẽ tạo thành trình độ tổn thương khắp đại lục có khác nhau. Nếu nghiêm trọng một chút, thậm chí ngay cả đại lục bị phân liệt cũng chưa biết chừng.
Lúc này bởi vì không có xảy ra loại chuyện này là bởi vì thực lực đối phương quá thấp, không ngờ dưới tình huống không biết thực lực cụ thể đám người Tiếu Ân mà cũng dám cứng đối cứng va chạm thần quốc cấp bậc đại lục.
Mà năng lượng va chạm này dưới Nhất Hào, Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên hợp, mất sức chín trâu hai hổ mới xem như bình an khiến toàn bộ đại lục thần quốc chịu đựng được.
Nếu là đến đây không phải là một vị thần linh bậc thấp, mà là một vị thần linh bậc trung, như vậy kết quả sẽ khác. Bởi vì khoảnh khắc hai thần quốc chạm vào nhau, vậy đại lục thần quốc của Cự Ma Thần cũng đã tan rã.
Sau khi Nhất Hào giải thích qua, Tiếu Ân và Cự Ma Thần đồng thời liếc mắt nhìn nhau, may mắn có tên học thức uyên bác không biết mệt nhọc ở bên người, nếu không thật đúng là phải chịu thiệt thòi.
“Được rồi. Các bước cải tạo cụ thể ở đâu? Cần bao nhiêu thần lực kết tinh?” Cự Ma Thần nghiêm thanh hỏi.
Thần quốc là gốc rễ của một thần linh, vì một cái cây, ngọn cỏ trên thần quốc, bọn họ đều tĩnh tâm, ái hộ như đối xử với đứa con của mình. Nếu biết gốc rễ đại lục có khuyết điểm, hắn đương nhiên không có khả năng bỏ qua.
Trước mặt mọi người xuất hiện một bộ hình vẽ kết cấu, nhìn vào đó, bọn họ đã hiểu được đây là kết cấu đã được Nhất Hào sửa đổi.
“Muốn tu sửa hết thảy trong thần quốc về tình trạng ban đầu, đại khái cần tiêu hao mười triệu thần lực kết tinh. Nhưng nếu cải tạo theo kết cấu này…” Giọng nói Nhất Hào kéo thật dài: “Đại khái cần khoảng bốn mươi triệu thần lực kết tinh.”
Cự Ma Thần nhíu mày, nói: “Lúc trước ta kiến tạo thần quốc này đã đều làm đầy đủ mọi thứ, quả thực có thể nói là giống như đám tinh linh, theo đuổi quá mức hoàn mỹ. Nhưng cho dù là như vậy, cũng chẳng qua là tiêu tốn năm mươi triệu thần lực kết tinh mà thôi.”
Nhất Hào hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng nói: “Ngài hẳn là nên hiểu được. Kiến tạo và sửa chữa kỳ thật là vấn đề hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là một số nơi mấu chốt muốn cải tạo, khó khăn tạo nên là rất rõ ràng, bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trên cơ bản đã là tối thiểu rồi.”
Cự Ma Thần cười khổ một tiếng, nói: “Chiến tranh, quả thật là một phương pháp tốt có thể phát hiện vấn đề. Nhưng đồng dạng, cũng là một phương pháp đủ để người ta phá sản.”
Tiếu Ân ngẩn ra, theo sau là không kìm được phì cười. Tuy nhiên vừa nghĩ đến số lượng bốn mươi triệu thần lực kết tinh, trong lòng hắn liền có chút gợn sóng. Mặc dù trong tay hắn có ba trăm triệu thần lực kết tinh, nhưng nếu mỗi một lần chiến tranh đều cần tiêu phí nhiều thần lực kết tinh như vậy để đi bù lại, cho dù thần lực kết tinh nhiều đến đâu cũng không đủ.
Ánh mắt xoay chuyển, Tiếu Ân lãnh đạm nói: “Không đúng. Chúng ta kiến tạo một thần quốc cần tiêu phí cái giá lớn như vậy, nhưng đại lục thần tạo của tinh linh chủ thần ở dưới hạ giới cũng chẳng qua là hơn mười vạn thần lực kết tinh đã có thể mua được. Tuy rằng đại lục thần tạo không thể so sánh với thần quốc nhưng cũng không đến mức kém xa như vậy chứ?”
Đám người Cự Ma Thần lần lượt gật đầu, bọn họ đều mơ hồ đoán được, nơi này khẳng định có vấn đề gì mà bọn họ không biết. Chỉ là khi không có người vạch trần, trong thời gian ngắn không thể tưởng tượng được mà thôi.
※※※
Mặt đất đột nhiên truyền đến tín ngưỡng lực cường đại cỗ tín ngưỡng lực này dày đặc lâu dài không ngờ càng thêm nồng đậm hơn vài phần so với trước khi đại chiến. Bởi vậy có thể thấy được, phần đông các tín đồ dường như cũng đề cao hơn một chút mức độ thành kính.
Cự Ma Thần im lặng không nói lẳng lặng cảm thụ ý nghĩ đến từ những người này, thật lâu sau trên mặt hắn như hiểu ra: “Các tín đồ này tràn ngập tin tưởng với ta. Bóng ma thất bại trước kia đã hạ tới mức thấp nhất. Hóa ra thắng lợi còn có thể khiến tín ngưỡng của các tín đồ đối với ta càng thêm ngưng tụ!”
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói: “Đáng tiếc! Loại thắng lợi này đối với chúng ta mà nói, cũng không có ý nghĩa quá lớn.”
Cự Ma Thần than nhỏ một tiếng, duỗi một bàn tay ra, ở trong tay hắn có mấy điểm sáng, đúng là thần cách và thần tính đến từ trên người vị thần linh kia.
“Mười thần cách thấp kém, hai thần tính. Ha ha. Hắn đã xem như là thần linh đứng đầu trong các thần linh bậc thấp rồi. Chỉ cần thu thập hai thần cách thấp kém nữa, và nếu đủ may mắn như vậy trở thành thần linh bậc trung là chuyện thời gian mà thôi.
Cự Ma Thần có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, hắn gặp chúng ta.”
Dứt lời, Cự Ma Thần há miệng rộng nuốt hai thần tính vào, về phần mười thần cách thấp kém còn lại đủ cho đám thần linh đánh nhau vỡ đầu cũng muốn cướp vào tay căn bản không lọt vào mắt Cự Ma Thần.
Sau khi cắn nuốt thần tính, sắc mặt Cự Ma Thần vô cùng ngưng trọng. Hắn chậm rãi tiêu hóa lực lượng trong thần tính, muốn kế thừa hết thảy trí nhớ có liên quan đến vị thần linh kia ở bên trong.
Quá trình kế thừa này cũng không phải nhất định có thể thành công, cho dù là trong thần linh cùng hắc ám hệ cũng vậy. Hơn nữa, cho dù thành công dung hợp, kế thừa được cũng chẳng qua là lực lượng trong thần giới mà thôi, về phần tín ngưỡng dưới hạ gi
/482
|