Sắc mặt Tiếu Ân mơ hồ thay đổi, hắn không ngờ cấm địa thời không hồng lưu mang tới cho hắn cảm giác thần kỳ như vậy. Thật sự không thể nào tin nổi.
“Tiếu Ân, cảm giác như thế nào?”
Đột nhiên có người nhẹ nhàng đẩy hắn. Tiếu An ngẩn ra, thấy vẻ mặt lo lắng của hắc long vương nhìn mình.
Vừa rồi Tiếu Ân bị cảm giác thần kỳ kia xâm chiếm, giờ phút này miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thụ một chút mà thôi.”
Hắc long vương khẽ thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, thời không hồng lưu khiến cho người khác có cảm giác cực kỳ khủng bố. Hơn nữa mỗi người có cảm giác khác nhau. Điều đáng buồn đó là thần linh có năng lực biết trước càng tiếp xúc gần thời không hồng lưu liền giống như người bình thường phát điên.”
Christian khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, trong ba hệ thần linh, tất cả thần linh có năng lực biết trước đều không dám tới đây. Nghe nói ngàn vạn năm trước, có một vị vận mệnh chủ thần không chịu nhận thua, đi vào thời không hồng lưu. Phỏng chừng vị đó muốn đột phá cành giới nên mới tới khiêu chiến cực hạn. Nhưng khi hắn tới gần, toàn bộ thần thể cứng lại, sau đó vô duyên vô cớ tự bạo. Ngay cả thần quốc của hắn cũng nổ tung. Từ đó về sau nơi này là cấm địa cùa thần linh có năng lực biết trước, không còn kẻ ngu nào dám tiến vào nữa.”
Christian thở dài một hơi, giọng nói của hắn có chút sợ hãi. Dù sao có thể khiến một vị thần linh cấp chủ thần tự bạo, loại lực lượng thần bí này khiến mọi người kinh sợ.
Tiếu Ân nghe kể chuyện xưa, cảm thấy kinh tâm. Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc hắn tiến vào nơi này.
“Christian các hạ, chúng ta vào thôi.” Tiếu Ân cất cao giọng nói.
Hắc long vương và Christian nhìn nhau, trong lòng có chút kính nể, một thần linh bậc trung vừa nghe sự tích chủ thần ngã xuống, lại không hề để ý, cứ như thế tiến vào nơi này. Tâm tình này quả thực khiến Christian phải nhìn bằng con mắt khác.
“Vào thôi!” Christian nhẹ giọng nói, bay về phía trước.
Phía trước bọn họ chính là giao giới giữ thần giới hư không và thời không hồng lưu. Khi phân thân của Christian tiến vào đó. Tiếu Ân có thể cảm ứng rõ năng lượng dao động bên trong.
Christian giống như tiến vào bên trong một chiếc gương. Thân thể liên tiếp nổi trên mặt kính, sau đó khuếch tán đi. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thấy vẻ mặt của Tiếu Ân, hắc long vương cười an ủi nói: “Tiếu Ân, ngươi phải nhớ kỹ, ở bên trong thời không hồng lưu, chúng ta phải dựa vào ánh mắt và đôi tai của mình mà không phải thần niệm.”
Tiếu Ân nao nao hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì hoàn cảnh bên trong đặc thù, thần niệm của thần linh sau khi phóng ra ngoài, căn bản không nhận được tin tức hữu dụng. Chỉ có dựa và mắt và tai mới hữu dụng.” Hắc long vương tỉ mỉ giải thích.
Sắc mặt của Tiếu Ân có chút cổ quái, vừa rồi hắn phóng thần niệm ra để cảm ứng, hoàn toàn không có gì khác thường.
Khóe miệng của hắc long vương hơi nhếch lên nói: “Ngươi phải tin, nếu không có hạn chế này thì với phạm vi cảm ứng của phân thân thần linh bậc cao và chủ thần, vì sao trong vòng trăm năm không thể tìm thấy thất thải lưu ly vụ.”
Hắn nâng ngón tay chỉ: “Ở bên ngoài thì còn được, chỉ có điều mơ hồ cảm giác được nguy cơ mạnh mẽ bên trong, nhưng một khi tiến vào, phạm vi thăm dò của thần niệm thậm chí còn không bằng nhãn lực.”
Tiếu Ân chần chừ một chút nói: “Ta hiểu rồi.”
Lúc này hắc long vương mới yên tâm, cũng tiến vào bên trong hư vô.
Tiếu Ân rõ ràng nhìn thấy hắc long vương và Christian cách không xa mình nhưng trong lòng hắn có cảm giác gần trong gang tấc nhưng cách nhau một trời một biển. Trong lòng rúng động, hắn vội bước theo bọn họ.
Sau khi thân thể hắn xuyên qua vách tường vô hình, hắn có cảm giác vô cùng thư thái.
Dường như hắn không phải tiến vào cấm địa thời không hồng lưu mà về căn nhà nhỏ của mình, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Đột nhiên, cảm giác của hắn dường như thay đổi.
Hắn cảm giác mình trải qua một giấc mộng khó tin, giờ phút này hắn không phải sinh ra ở mảnh đất đen trên công quốc Louis, càng không phải ở thần giới.
Linh hồn của hắn bị hút vào một thông đạo linh hồn thần bí.
Trong thông đạo, tất cả yên lặng, giống như ngàn vạn năm không biến hóa gì.
Hắn cảm giác minh như một tia linh hồn, dùng ánh mắt vô tội xuyên thấu qua hàng rào thông đạo, quan sát ngoại giới.
Trong hàng rào là một thế giới vĩnh hằng còn ngoài hàng rào là một thế giới tràn ngập sức sống. Trong thế giới, có sinh, có tử, giống như một vòng luân hồi, một vòng luân hồi không bao giờ phá giải nổi.
Không biết trải qua bao lâu, dường như hắn chán ghét cục diện buồn chán bên trong hàng rào, liều mạng giãy dụa để thoát đi, muốn thoát khỏi nơi buồn chán này.
Có lẽ tâm nguyện của hắn quá mức cường đại, cho nên hàng rào trước mặt hắn rốt cuộc xuất hiện một khe hở.
Linh hồn của Tiếu Ân thông qua khe hở này rời khỏi hàng rào. Mà ờ phía sau hắn, một con thuyền kiểu dáng cổ UFO cũng theo khe hở đó thoát đi.
Bất kể là Tiếu Ân hay UFO đều không biết nhau. Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ chỉ một bước chân.
Chỉ có điều giữa đôi bên dường như có mối liên hệ, có lẽ do có mối liên hệ thần bí đó nên cuối cùng đôi bên mới gặp gỡ nhau.
“Tiếu Ân. Tiếu Ân…”
Giọng nói sắc bén, linh hoạt truyền tới tai hắn. Giọng nói đó xa xôi, giống như từ một thế giới khác gọi tới khiến hắn có chút mờ mịt.
Rốt cuộc một ý niệm giống như tia chóp xuất hiện trong đầu hắn, Tiếu Ân lập tức biết chủ nhân của âm thanh đó là ai.
Hắn hơi giật mình, ánh mắt mê man dần khôi phục thanh tĩnh, hắn quay đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của hắc long vương nói: “Lão Hắc, ta không sao.”
Vẻ mặt của hắc long vương và Christian ngưng trọng, lo lắng nhìn hắn. Chẳng qua vấn đề lo lắng của hai vị thần linh không giống nhau.
Hắc long vương thật tâm lo lắng cho Tiếu Ân, sợ hắn xảy ra vấn đề, giống như sự lo lắng của một người thân.
Còn Christian thì khác, hắn tới đây là vì thất thải lưu ly vụ. Nếu Tiếu Ân và hắc long vương mà quay trở về, vậy một minh hắn lưu tại đây cũng không có tác dụng gì. Bởi vì cho dù hắn may mắn gặp thất thải lưu ly vụ, cũng không thể lấy được nó.
Nhẹ nhàng gỡ bàn tay to lớn của hắc long vương, Tiếu Ân ra hiệu mình không có chuyện gì.
Hắc long vương thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nói: “Tiếu Ân, sau khi ngươi tiến vào đây, phản ứng rất mãnh liệt giống như hồn phiêu phách tán. Ta xem nơi này có ảnh hưởng đặc biệt với ngươi, hay ngươi đi ra trước để ta và Christian thử vận may.”
Christian ngẩn ra, liếc mắt nhìn hắc long vương. Rốt cuộc không nói gì.
Tuy hắc long vương miễn cưỡng được coi là một vị thần linh, hình chiếu thần linh mỏng manh làm sao có thể so với phân thân thần linh bậc trung. Chỉ có điều thấy bộ dáng thất hồn lạc phách vừa rồi của Tiếu Ân, trong lòng hắn cũng hiểu có lẽ để Tiếu Ân đi ra ngoài cũng tốt.
Tiếu Ân sửa lại y phục, lắc đầu, dường như muốn hồi tưởng hai lại ảo giác vừa rồi, sau đó hắn quan sát bốn phía.
Phía sau bọn họ chính là nơi vừa rồi bọn họ đứng. Chỉ có điều giờ phút này nhìn ra lại có cảm giác đặc thù, giống như xuyên qua một tấm gương nhìn ra ngoại giới.
Hắn biết, chỉ cần động thân là có thể quay lại. Tuy nhiên ý tưởng này không nằm trong phạm vi suy xét cùa Tiếu Ân.
Ánh mắt lại quan sát bốn phía, những hướng còn lại là những mảnh không gian hư vô. Tuy nhiên tiến vào trong đó quan sát so với ở bên ngoài quan sát là hai cảm giác khác nhau.
Ở bên ngoài quan sát thì nơi này là một mảnh không gian hư vô yên tĩnh, không có ai khác thường, cũng không có động tĩnh gì. Vĩnh viễn yên tĩnh giống như nước giếng không bao giờ dao dộng.
Nhưng khi bọn họ đặt mình vào trong mới cảm ứng rõ ràng bộ mặt của thời không hồng lưu.
Một khi tiến vào trong, lập tức có thể nhìn thấy những dòng xoáy bất quy tắc.
Thần niệm của Tiếu Ân theo bản năng phóng ra, lập tức vô thanh vô thức lan ra ngoài, lấy bản thân hắn làm trung tâm bao phủ ngàn dặm.
Thần niệm có thể cảm ứng xa hơn ánh mắt. Hơn nữa trình độ cảm ứng hơn xa ánh mắt.
Cho nên dùng mắt để nhìn thì hắn có cảm giác dòng xoáy ổn định. Thông qua thần niệm cảm ứng, Tiếu Ân thấy được dòng xoáy có khi ổn định, có khi di chuyển với tốc độ khác nhau.
Có những dòng xoáy di động với tần suất và phạm vi cố định, cũng có dòng xoáy di động tán loạn.
Trên cơ bản, xung quanh những dòng xoáy có tính bài xích, một khi hai dòng xoáy sắp đụng nhau liền tự động tránh nhau.
Nhưng khi Tiêu An nghĩ những dòng xoáy đó vĩnh viên không chạm phải nhau thì có hai dòng xoáy hung hăng va chạm với nhau.
Một lát sau, Tiếu An không hiểu chút nào, hai dòng xoáy lại phân ra. Tuy nhiên không phân thành hai mà phân thành ba dòng xoáy lớn nhỏ khác nhau. Sau đó tại một chỗ cố định, hai dòng xoáy chậm rãi di chuyển theo hai phương hướng.
Ngay sau đó, trong vòng ngàn dặm lại có hai dòng xoáy lao vào nhau. Tuy nhiên kết quả lần này lại nằm ngoài dự đoán của Tiếu Ân.
Sau khi hai dòng xoáy đụng nhau, không sinh ra dòng xoáy mà biến mắt.
Giống như dung hòa vào nhau, hoàn toàn biến mất.
Tiếu An nhíu mày, tuy nhiên hắn cũng hiểu, bản thân mình đừng mơ tường trong thời gian ngắn hiểu được nguyên nhân trong đó.
Hắn chỉ cảm ứng một lúc, hơn nữa tinh thần không hoàn toàn buông ra, cho nên luôn chú ý tới hai người bên cạnh.
Hắc long vương và Christian thương thảo vài câu: “Chúng ta đi thôi, xem vận may của chúng ta thế nào, có gặp được thất thải lưu ly vụ hay không.”
Christian gật đầu một cái, nếu gặp vận may, có lẽ chỉ mắt một lúc là gặp được thất thải lưu ly vụ.
Hắc long vương nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu An nói: “Chú ý, ngàn vạn lần đừng động phải dòng xoáy ở đây, nếu không sẽ có chuyện.”
Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi: “Thế nào, dòng xoáy này có nguy hiểm sao?”
Tuy hắn không biết dòng xoáy này có tác dụng như thế nào nhưng nó mang tới cho hắn cảm giác thân thiết.
Hắc long vương nghiêm túc nói: “Những dòng xoáy đó có nguy hiểm hay không thì không ai dám khẳng định. Tuy nhiên nếu bị nó đụng phải thì dù là thần linh cũng không biết sinh ra biến cố gì.”
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi: “Vì sao?”
Hắc long vương cười khổ một tiếng nói: “Ngươi có biết nơi này vì sao được gọi là thời không hồng lưu không? Chính là vì nơi này tồn tại dòng xoáy. Thần linh hoặc sinh linh bị chúng cuốn vào đều không thể tránh thoát. Tuy nhiên dường như thứ này không có nguy hiểm trí mạng, chỉ có những tác dụng khác nhau, khiến người khác khó lòng phòng bị.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Có tác dụng gì?”
“Còn dòng xoáy phong ấn thần lực, một khi bị cuốn vào trong, thần lực không thể vận dụng được, biến thành một người bình thường. Phải mất mười ngày tới một năm tu dường mới khôi phục lại được.” Tim hắc long vương có chút đập nhanh nói.
Tiếu Ân hơi giật mình kinh hãi, loại sức mạnh này có lực sát thương cường đại đối với thần linh. Nếu lúc đó bị người khác lợi dụng, chẳng phải thần cách sẽ mất sao.
Hắc long vương tiếp tục nói: “Có dòng xoáy có công năng truyền tống, một khi bị cuốn vào trong đó sẽ bị truyền tống tới một nơi không biết tên. Tuy phần lớn bị truyền tống tới những nơi trên thần giới hoặc hạ giới, nhưng nếu bị truyền tống tới quốc gia của thần vương hoặc vài cấm địa thì hậu quả còn thảm hơn so với việc bị cuốn vào dòng xoáy phong ấn thần lực.”
Sắc mặt Tiếu Ân ngưng trọng, quả thật nếu bị truyền tống tới những nơi đó thì không khác gì với việc tự đi tìm chết.
“Ngoài những điều này ra thì còn không biết bao nhiêu việc thần bí sau khi bị cuốn vào trong dòng xoáy. Tuy nhiên tối kỵ nhất là dòng xoáy thời gian.”
Đột nhiên trong lòng Tiếu Ân giật mình, hắn khẩn cấp hỏi: “Dòng xoáy thời gian?”
“Nếu vận khí không tốt bị quấn vào dòng xoáy thời gian, như vậy ngươi cứ chậm rãi chờ đi. Có lẽ sau trăm tuổi hoặc ngàn năm, hơn mười tới trăm vạn năm, ngươi mới xuất hiện ở chỗ này. Còn người hoặc thần linh bị cuốn vào trong đó sẽ không biết chuyện gì, bọn họ còn tưởng ngoại giới chỉ trôi qua trong nháy mắt, không biết bên ngoài đã biến hóa long trời lờ đất.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Christian khẽ gật đầu, bổ sung nói: “Đúng vậy, trăm vạn năm trước, phân thân của thần linh bậc cao bị cuốn với trong dòng xoáy thời gian. Hắn không thể liên hệ với thần thể, cuối cùng mới biết, thần thể của mình đã ngã xuống trong lần chúng thần đại chiến trăm vạn năm trước.”
Tiếu Ân nao nao nói: “Không ngờ còn có chuyện này?”
Đúng vậy, chuyện này gây ra chấn động, hóa ra dòng xoáy thời gian có thể vây khốn người hoặc thần linh trăm vạn năm, còn khiến người khác không phát hiện ra.
Tim của Christian đập nhanh nói: “Cho nên các ngươi không nên dụng phải dòng xoáy. Nếu đụng phải dòng xoáy truyền tống thì còn có khả năng sinh tồn nhưng nếu chạm phải dòng xoáy thời gian, ha ha…”
Sắc mặt hắc long vương khẽ biến, nếu vận khí không tốt, thực sự chạm phải dòng xoáy thời gian thì khi đi ra không biết trải qua bao lâu.
Tiếu Ân hơi trầm ngâm, hỏi: “Phân thân của vị thần linh đó sau khi rời khỏi thời không hồng lưu thì thế nào?”
“Không rõ lắm!” Christian lắc đầu nói: “Nghe nói do thần thể ngã xuống nên phân thân của vị đó có thể tiến hóa thành thần thể và có thể trùng kiến thần quốc. Nhưng muốn một lần nữa tiến giai thành thần linh bậc cao là một chuyện không hề dễ dàng.”
Tiếu Ân quan sát bốn phía, giờ phút này mới hiểu thời không hồng lưu. Trách không được có tên là thời không hồng lưu, nguyên bên trong những dòng xoáy có hai loại thuộc tính không gian và thời gian.
Kỳ thật dòng xoáy không gian không đáng sợ lắm bởi vì trong thần giới không thiếu thần linh không gian hệ. Nhưng dòng xoáy thời gian rất đáng sợ, bởi vì theo như hiểu biết của Tiếu Ân, trong thần giới, ngoài thần linh hệ vận mệnh có năng lực tiên đoán thì không có hệ thần linh nào có năng lực thuần túy về thời gian.
Nghĩ tới câu nói của hắc long vương trước khi vào đây, Tiếu Ân hít sâu một hơi hỏi: “Hai vị, hiệu quả thần niệm của các ngươi như thế nào?”
Hắc long vương chớp mắt nói: “Không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao, ở trong này không có khả năng phóng thích thần niệm.”
Ánh mắt của Tiếu Ân nhìn về phía Christian, vị long thần này do dự một chút, đem thần niệm phóng ra. Một lát sau, hắn lập tức cười khổ nói: “Quả thực nơi này không có người hoặc thần linh nào có thể phóng thích thần niệm. Thần niệm phóng ra đều bị dòng xoáy hút đi, căn bản không thể so với tầm mắt.”
Trong lòng Tiếu Ân kích động, rốt cuộc hắn hiểu.
Sỡ dĩ ban đầu mình chấn động là do nơi này. Có lẽ do nơi này kêu gọi hắn nên nhiệt huyết của hắn mới dâng trào, theo hắc long vương tiến vào nơi này.
Bên trong thời không hồng lưu, người khác không thể sử dụng thần niệm bởi vì một khi thần niệm rời khỏi thần thể sẽ bị vô số dòng xoáy hấp thu. Phạm vi thăm dò của thần niệm căn bản không thể đạt tới phạm vi lớn.
Nhưng hắn lại khác, sau khi thần niệm của hắn tản ra ngoài, mỗi một lần va chạm với dòng xoáy đều mang tới cho hắn cảm giác ấm áp. Thậm chí thần niệm của hắn còn dề dàng tiến vào trong dòng xoáy, có thể cảm thụ được sự vui sướng của chúng nó, giống như gặp được thân nhân.
Thậm chí Tiếu Ân còn cảm thấy, hắn có thể khống chế được những dòng xoáy thần kỳ này.
Tất nhiên đó gần như là cảm giác mà thôi. Còn chuyện ước muốn này có thể thực hiện được hay không thì hắn phải thử mới biết được.
Còn những nguy hiểm mà hắc long vương và Christian nhắc tới, Tiếu Ân không để trong lòng. Bởi vì hắn tin tưởng, những dòng xoáy đó không gây thương tổn với hắn.
Về phần sự tin tưởng đó dựa vào đâu, ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng không rõ.
Dưới sự dẫn dắt của Christian, ba người tiến sâu vào bên trong thời không hồng lưu.
Kỳ thật đối với thần linh, thời gian trăm năm chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tuy trận cá cược mà long thần vương bệ hạ đưa ra đã trăm năm nhưng có rất nhiều long tộc chưa bỏ cuộc. Christian là một trong số đó.
Dọc theo đường đi, Christian không hề dừng lại, hơn nữa có xu thế xâm nhập vào sâu, ở phía sau hắn, hắc long vương và Tiếu Ân có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc sau một ngày, Christian dừng lại.
Bên trong thời không hồng lưu, nơi nơi có vô số dòng xoáy trong hư không. Điều khác nhau duy nhất đó là mật độ phân bố của các dòng xoáy.
Nơi này mật độ dòng xoáy không tính là lớn nhưng so với bên ngoài cũng có không ít.
“Christian các hạ, ngài xác định nơi này xuất hiện thất thải lưu ly vụ?” Tiếu Ân hoài nghi hỏi, nếu thực sự có thể dễ dàng xác định thì sao nhiều thần linh bậc cao chưa tìm được.
Quả nhiên Christian cười khổ một tiếng nói: “Ta sao có thể xác định, tuy nhiên căn cứ theo sử sách ghi lại, thất thải lưu ly vụ từng xuất hiện ở chỗ này. Cho nên chúng ta nên chờ ở đây.”
Tiếu Ân do dự một chút, chỉ vào phía trước nói: “Nơi này dường như không phải chỗ sâu bên trong thời không hồng lưu.”
“Tất nhiên không phải, nhưng đối với chúng ta thì nơi này là cực hạn.” Christian nghiêm mặt nói: “Tiếu Ân các hạ, ở đây tất cả dòng xoáy đều ổn định, bình thường chúng nó không di động, hơn nưa có thể dùng mắt thường để thấy. Nhưng nếu tiếp tục xâm nhập vào trong, bên trong có rất nhiều dòng xoáy lưu động, thậm chí còn tự động hình thành không gian truyền tống. Hơn nữa đáng sợ nhất là chúng có thể ẩn hình. Nếu gặp phải hai loại đầu thì chúng ta còn có thể tránh, nhưng nếu gặp phải dòng xoáy ẩn hình chúng ta chỉ có thể bất lực.”
Sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi, hỏi: “Chẳng lẽ không có cách phát hiện dòng xoáy ẩn hình sao?”
“Có, nhưng ít nhất phải là thần linh bậc cao trở nên mới có thể làm được.” Christian than nhẹ một tiếng nói: “Một khi tiến giai thành thần linh bậc cao, thần lực được đề cao, có năng lực trinh thám nhất định với dòng xoáy ẩn hình. Thần linh bậc cao có thể tiến vào sâu bên trong thời không hồng lưu nhưng nguy hiêm mà bọn họ gặp phải cũng lớn hơn. Nghe nói từng có phân thân của chủ thần bị dòng xoáy cuốn phải, cho nên tốt nhất chúng ta chờ ở đây.”
Tuy trong lòng Tiếu Ân vẫn khó hiểu nhưng không chuyên quyền độc đoán, miễn cưỡng nghe theo Christian.
Ở trong này mười ngày, đừng nói là thất thải lưu ly vụ, ngay cả đồ vật khác thường cũng không thấy.
Nếu nói trong mười ngày này có thu hoạch gì thì phải kể tới việc Tiếu Ân càng quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi này. Còn có trong ngày thứ bảy, có hai dòng xoáy lưu động va chạm ngay bên cạnh bọn họ, lập tức có thêm mười dòng xoáy khiến Christian và hắc long vương khẩn trương, sợ sơ suất mà gặp hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng khi đó, Tiếu Ân không hề cử động, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn.
Cuối cùng dòng xoáy đó phân tán đi, không hướng về phía bọn họ. Biểu hiện của Tiếu Ân khiến Christian khâm phục, công phu trấn định như thế quả thực hơn xa người thường.
Mười ngày sau, đám người Tiếu Ân vẫn không thấy tung tích gì của thất thải lưu ly vụ nhưng không giờ bọn họ lại đón thêm một đám khách không mời mà tới.
Phương xa có thêm bốn nhân ảnh, khi những người này xuất hiện trong tầm mắt cùa bọn họ thì thần lực dao động cường đại đã truyền tới. Cảm ứng thần lực do bọn họ truyền tới, ba người Tiếu Ân không khỏi nhíu mày.
Không ngờ bốn thần linh này đều là thần linh hắc ám hệ, hơn nữa có thể xâm nhập vào đây, rõ ràng là thần linh bậc trung.
Bốn thần linh hắc ám hệ đột nhiên xuất hiện trong này, nói ba người bọn họ không để ý thuần túy là gạt người.
Ba người Tiếu Ân cảm ứng được thần lực dao động của bọn họ thì bốn thần linh đồng thời xuất hiện bên cạnh ba người Tiếu Ân. Tuy ba người không di động nhưng trong không gian hư vô khó tránh được ánh mắt của người khác.
Bốn thần linh hắc ám hệ cũng lộ vẻ cẩn thận, họp thành một trận hình công kích nhỏ.
Sắc mặt của Christian ngưng trọng nói: “Các ngươi cẩn thận, bọn chúng có ý đồ không tốt.”
Tiếu Ân và hắc long vương gật đầu với nhau, tuy nhiên trong lòng bọn họ thầm đoán, tại sao thần linh hắc ám hệ lại tiến vào đây?
Rất nhanh đôi bên giáp mặt nhau. Không ngờ trong bốn thần linh hắc ám hệ có hai thần linh là nhân loại còn hai người còn lại là thần thú. Khi bọn chúng nhìn thấy Christian, sắc mặt khẽ biến.
Long tộc là chủng tộc siêu cấp, không chỉ có lực uy hiếp cường đại trong mắt người thường mà trong đám thần linh cùng giai, long thần cũng khiến người khác kiêng kỵ.
Nhân loại và thú nhân đều tận lực tránh tranh đấu với chủng tộc thần linh long tộc, bởi vì không có nhiều chủng tộc thần linh có thể chống lại thần linh long tộc mà không rơi xuống thế hạ phong.
Christian lạnh lùng liếc mặt nhìn bọn họ, cất cao giọng nói: “Các vị thần linh hắc ám hệ tôn kính, các ngươi tiến vào thời không hồng lưu, chắc không phải gây phiền phức với long tộc chúng ta chứ.”
Một vị thần linh nhân loại trong bốn người tiến lên trước một bước, sắc mặt của hắn không có biểu tình gì, giọng nói lạnh như băng: “Long thần đại nhân tôn kính, ngài tới đây làm gì thì chúng ta cũng như thế.”
Christian hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ thần linh hắc ám hệ cũng muốn thất thải lưu ly vụ, chỉ sợ các ngươi không có vận khí này.”
“Có vận khí hay không không phải do ngài quyết định.” Sau khi tên thần linh nói những lời này, ánh mắt lộ ra kim quang liếc nhìn hắc long vương.
Trong lòng Tiếu Ân thầm than, xem ra trận tranh đấu này không thể tránh rồi.
Quả nhiên khóe miệng tên đó lộ ra ý cười âm lãnh nói: “Hình chiếu? Không ngờ hình chiếu thần linh cũng dám xâm nhập vào đây, xem ra long tộc xuống dốc rồi.”
Hắc long vương và Christian đồng thời giận dữ, khí thế cường đại trên người bọn họ đồng thời sôi sục lên.
Bốn vị thần linh hắc ám hệ cũng lộ ra bộ dáng như gặp phải đại địch. Tuy số lượng thần linh bậc trung của bọn họ hơn đối phương gấp đôi nhưng đối với thần linh long tộc có uy danh hiên hách, không thần linh nào dám khinh thường.
Christian nhìn bọn chúng nói: “Xem ra nhóm thần linh hắc ám hệ các ngươi quả thực vì khiêu khích mà tới.”
Tên thần linh kia lắc đầu nói: “Không sai, chẳng qua ta chỉ cảnh cáo một tiếng, thất thải lưu ly vụ thuộc thập đại thần vương hắc ám hệ chúng ta. Nhóm thần linh quang minh hệ và nhóm thần linh trung hệ phải lập tức rời khỏi thời không hồng lưu.”
Christian cả giận nói: “Thuộc về các ngươi sao? Vì sao các ngươi không tới vùng trung tâm của thời không hồng lưu tuyên bố, nơi đó mới có những thần linh bậc cao.”
“Xin ngài yên tâm, chúng ta có thần linh cấp bậc tương ứng vào trong thông báo.”
Ba người Tiếu Ân nhìn nhau, lần này thực sự chấn động.
Christian nói: “Thập đại thần vương hắc ám hệ lại lần nữa liên thủ sao? Chẳng lẽ các ngươi lại muốn khơi mào cuộc chiến chúng thần.”
Vị thần linh kia liên tục lắc đầu nói: “Long thần tôn kính, ngài hiểu lầm rồi, chẳng qua chúng ta chỉ muốn thất thải lưu ly vụ mà thôi, cũng không muốn khơi mào trận chiến giữa chúng thần.”
Vẻ mặt của Christian hơi thả lỏng một chút. Quả thật đối với chúng thần, trận chiến chúng thần không nghi ngờ là nguy hiểm nhất, không thần linh nào muốn tham dự. Nhưng khi cuộc chiến xảy ra, có bao nhiêu thần linh có thể né tránh thành công.
Christian cười lạnh một tiếng: “Chúng ta không rời khỏi đây thì thế nào?”
Vị thần linh kia âm trầm nói: “Nếu ngài không rời đi, chúng ta sẽ khiến ngài phải ngủ say.”
Christian cười ha ha nói: “Tốt, vậy để ta nhìn xem, các ngươi có thực lực này không…”
Ẩm ầm, một tiếng nổ vang lên. Miệng của Christian phun ra hào quang vạn trượng cùng với tiếng rống như lôi đình hướng tới bốn tên thần linh.
Thần linh hắc ám hệ và thần linh quang minh hệ là hai hệ thần linh hoàn toàn khác nhau, giống như quang và ám, rất khó ở chung một chỗ. Tuy nhiên tất cả mọi người đều hiểu, hai hệ thần linh quang minh và hắc ám không phải trời sinh đã là kẻ thù của nhau, chẳng qua con đường lựa chọn thành thần khác nhau mà thôi. Nhưng do quan hệ về bản chất khác nhau nên tâm lý của hai hệ thần linh khác nhau này có chút căm thù nhau. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Cho nên sau khi Christian nghe đối phương phát ngôn, không cần nghĩ đã ra tay trước.
Với thực lực dũng mãnh của long thần, hắn nắm chắc cùng giai có thể lấy một để địch hai, thậm chí là địch ba. Còn lại phải xem thực lực của Tiếu Ân thế nào. Tuy nhiên nếu Corey nói, thực lực của Tiếu Ân không dưới mình, như vậy trận chiến này bên mình không ở thế hạ phong.
Quang minh lực lượng cường đại trong nháy mắt khuếch tán, hào quang vạn trượng kia là thần vực của Christian. Bên trong thần vực quang minh của hắn, tất cả hắc ám đều bị khu trừ.
Nhưng mà khi quang minh lực lượng trên người hắn tuôn ra thì bốn người đối phương cũng tuôn ra lực lượng hắc ám cường đại.
“Tiếu Ân, cảm giác như thế nào?”
Đột nhiên có người nhẹ nhàng đẩy hắn. Tiếu An ngẩn ra, thấy vẻ mặt lo lắng của hắc long vương nhìn mình.
Vừa rồi Tiếu Ân bị cảm giác thần kỳ kia xâm chiếm, giờ phút này miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thụ một chút mà thôi.”
Hắc long vương khẽ thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, thời không hồng lưu khiến cho người khác có cảm giác cực kỳ khủng bố. Hơn nữa mỗi người có cảm giác khác nhau. Điều đáng buồn đó là thần linh có năng lực biết trước càng tiếp xúc gần thời không hồng lưu liền giống như người bình thường phát điên.”
Christian khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, trong ba hệ thần linh, tất cả thần linh có năng lực biết trước đều không dám tới đây. Nghe nói ngàn vạn năm trước, có một vị vận mệnh chủ thần không chịu nhận thua, đi vào thời không hồng lưu. Phỏng chừng vị đó muốn đột phá cành giới nên mới tới khiêu chiến cực hạn. Nhưng khi hắn tới gần, toàn bộ thần thể cứng lại, sau đó vô duyên vô cớ tự bạo. Ngay cả thần quốc của hắn cũng nổ tung. Từ đó về sau nơi này là cấm địa cùa thần linh có năng lực biết trước, không còn kẻ ngu nào dám tiến vào nữa.”
Christian thở dài một hơi, giọng nói của hắn có chút sợ hãi. Dù sao có thể khiến một vị thần linh cấp chủ thần tự bạo, loại lực lượng thần bí này khiến mọi người kinh sợ.
Tiếu Ân nghe kể chuyện xưa, cảm thấy kinh tâm. Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc hắn tiến vào nơi này.
“Christian các hạ, chúng ta vào thôi.” Tiếu Ân cất cao giọng nói.
Hắc long vương và Christian nhìn nhau, trong lòng có chút kính nể, một thần linh bậc trung vừa nghe sự tích chủ thần ngã xuống, lại không hề để ý, cứ như thế tiến vào nơi này. Tâm tình này quả thực khiến Christian phải nhìn bằng con mắt khác.
“Vào thôi!” Christian nhẹ giọng nói, bay về phía trước.
Phía trước bọn họ chính là giao giới giữ thần giới hư không và thời không hồng lưu. Khi phân thân của Christian tiến vào đó. Tiếu Ân có thể cảm ứng rõ năng lượng dao động bên trong.
Christian giống như tiến vào bên trong một chiếc gương. Thân thể liên tiếp nổi trên mặt kính, sau đó khuếch tán đi. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Thấy vẻ mặt của Tiếu Ân, hắc long vương cười an ủi nói: “Tiếu Ân, ngươi phải nhớ kỹ, ở bên trong thời không hồng lưu, chúng ta phải dựa vào ánh mắt và đôi tai của mình mà không phải thần niệm.”
Tiếu Ân nao nao hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì hoàn cảnh bên trong đặc thù, thần niệm của thần linh sau khi phóng ra ngoài, căn bản không nhận được tin tức hữu dụng. Chỉ có dựa và mắt và tai mới hữu dụng.” Hắc long vương tỉ mỉ giải thích.
Sắc mặt của Tiếu Ân có chút cổ quái, vừa rồi hắn phóng thần niệm ra để cảm ứng, hoàn toàn không có gì khác thường.
Khóe miệng của hắc long vương hơi nhếch lên nói: “Ngươi phải tin, nếu không có hạn chế này thì với phạm vi cảm ứng của phân thân thần linh bậc cao và chủ thần, vì sao trong vòng trăm năm không thể tìm thấy thất thải lưu ly vụ.”
Hắn nâng ngón tay chỉ: “Ở bên ngoài thì còn được, chỉ có điều mơ hồ cảm giác được nguy cơ mạnh mẽ bên trong, nhưng một khi tiến vào, phạm vi thăm dò của thần niệm thậm chí còn không bằng nhãn lực.”
Tiếu Ân chần chừ một chút nói: “Ta hiểu rồi.”
Lúc này hắc long vương mới yên tâm, cũng tiến vào bên trong hư vô.
Tiếu Ân rõ ràng nhìn thấy hắc long vương và Christian cách không xa mình nhưng trong lòng hắn có cảm giác gần trong gang tấc nhưng cách nhau một trời một biển. Trong lòng rúng động, hắn vội bước theo bọn họ.
Sau khi thân thể hắn xuyên qua vách tường vô hình, hắn có cảm giác vô cùng thư thái.
Dường như hắn không phải tiến vào cấm địa thời không hồng lưu mà về căn nhà nhỏ của mình, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Đột nhiên, cảm giác của hắn dường như thay đổi.
Hắn cảm giác mình trải qua một giấc mộng khó tin, giờ phút này hắn không phải sinh ra ở mảnh đất đen trên công quốc Louis, càng không phải ở thần giới.
Linh hồn của hắn bị hút vào một thông đạo linh hồn thần bí.
Trong thông đạo, tất cả yên lặng, giống như ngàn vạn năm không biến hóa gì.
Hắn cảm giác minh như một tia linh hồn, dùng ánh mắt vô tội xuyên thấu qua hàng rào thông đạo, quan sát ngoại giới.
Trong hàng rào là một thế giới vĩnh hằng còn ngoài hàng rào là một thế giới tràn ngập sức sống. Trong thế giới, có sinh, có tử, giống như một vòng luân hồi, một vòng luân hồi không bao giờ phá giải nổi.
Không biết trải qua bao lâu, dường như hắn chán ghét cục diện buồn chán bên trong hàng rào, liều mạng giãy dụa để thoát đi, muốn thoát khỏi nơi buồn chán này.
Có lẽ tâm nguyện của hắn quá mức cường đại, cho nên hàng rào trước mặt hắn rốt cuộc xuất hiện một khe hở.
Linh hồn của Tiếu Ân thông qua khe hở này rời khỏi hàng rào. Mà ờ phía sau hắn, một con thuyền kiểu dáng cổ UFO cũng theo khe hở đó thoát đi.
Bất kể là Tiếu Ân hay UFO đều không biết nhau. Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ chỉ một bước chân.
Chỉ có điều giữa đôi bên dường như có mối liên hệ, có lẽ do có mối liên hệ thần bí đó nên cuối cùng đôi bên mới gặp gỡ nhau.
“Tiếu Ân. Tiếu Ân…”
Giọng nói sắc bén, linh hoạt truyền tới tai hắn. Giọng nói đó xa xôi, giống như từ một thế giới khác gọi tới khiến hắn có chút mờ mịt.
Rốt cuộc một ý niệm giống như tia chóp xuất hiện trong đầu hắn, Tiếu Ân lập tức biết chủ nhân của âm thanh đó là ai.
Hắn hơi giật mình, ánh mắt mê man dần khôi phục thanh tĩnh, hắn quay đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của hắc long vương nói: “Lão Hắc, ta không sao.”
Vẻ mặt của hắc long vương và Christian ngưng trọng, lo lắng nhìn hắn. Chẳng qua vấn đề lo lắng của hai vị thần linh không giống nhau.
Hắc long vương thật tâm lo lắng cho Tiếu Ân, sợ hắn xảy ra vấn đề, giống như sự lo lắng của một người thân.
Còn Christian thì khác, hắn tới đây là vì thất thải lưu ly vụ. Nếu Tiếu Ân và hắc long vương mà quay trở về, vậy một minh hắn lưu tại đây cũng không có tác dụng gì. Bởi vì cho dù hắn may mắn gặp thất thải lưu ly vụ, cũng không thể lấy được nó.
Nhẹ nhàng gỡ bàn tay to lớn của hắc long vương, Tiếu Ân ra hiệu mình không có chuyện gì.
Hắc long vương thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nói: “Tiếu Ân, sau khi ngươi tiến vào đây, phản ứng rất mãnh liệt giống như hồn phiêu phách tán. Ta xem nơi này có ảnh hưởng đặc biệt với ngươi, hay ngươi đi ra trước để ta và Christian thử vận may.”
Christian ngẩn ra, liếc mắt nhìn hắc long vương. Rốt cuộc không nói gì.
Tuy hắc long vương miễn cưỡng được coi là một vị thần linh, hình chiếu thần linh mỏng manh làm sao có thể so với phân thân thần linh bậc trung. Chỉ có điều thấy bộ dáng thất hồn lạc phách vừa rồi của Tiếu Ân, trong lòng hắn cũng hiểu có lẽ để Tiếu Ân đi ra ngoài cũng tốt.
Tiếu Ân sửa lại y phục, lắc đầu, dường như muốn hồi tưởng hai lại ảo giác vừa rồi, sau đó hắn quan sát bốn phía.
Phía sau bọn họ chính là nơi vừa rồi bọn họ đứng. Chỉ có điều giờ phút này nhìn ra lại có cảm giác đặc thù, giống như xuyên qua một tấm gương nhìn ra ngoại giới.
Hắn biết, chỉ cần động thân là có thể quay lại. Tuy nhiên ý tưởng này không nằm trong phạm vi suy xét cùa Tiếu Ân.
Ánh mắt lại quan sát bốn phía, những hướng còn lại là những mảnh không gian hư vô. Tuy nhiên tiến vào trong đó quan sát so với ở bên ngoài quan sát là hai cảm giác khác nhau.
Ở bên ngoài quan sát thì nơi này là một mảnh không gian hư vô yên tĩnh, không có ai khác thường, cũng không có động tĩnh gì. Vĩnh viễn yên tĩnh giống như nước giếng không bao giờ dao dộng.
Nhưng khi bọn họ đặt mình vào trong mới cảm ứng rõ ràng bộ mặt của thời không hồng lưu.
Một khi tiến vào trong, lập tức có thể nhìn thấy những dòng xoáy bất quy tắc.
Thần niệm của Tiếu Ân theo bản năng phóng ra, lập tức vô thanh vô thức lan ra ngoài, lấy bản thân hắn làm trung tâm bao phủ ngàn dặm.
Thần niệm có thể cảm ứng xa hơn ánh mắt. Hơn nữa trình độ cảm ứng hơn xa ánh mắt.
Cho nên dùng mắt để nhìn thì hắn có cảm giác dòng xoáy ổn định. Thông qua thần niệm cảm ứng, Tiếu Ân thấy được dòng xoáy có khi ổn định, có khi di chuyển với tốc độ khác nhau.
Có những dòng xoáy di động với tần suất và phạm vi cố định, cũng có dòng xoáy di động tán loạn.
Trên cơ bản, xung quanh những dòng xoáy có tính bài xích, một khi hai dòng xoáy sắp đụng nhau liền tự động tránh nhau.
Nhưng khi Tiêu An nghĩ những dòng xoáy đó vĩnh viên không chạm phải nhau thì có hai dòng xoáy hung hăng va chạm với nhau.
Một lát sau, Tiếu An không hiểu chút nào, hai dòng xoáy lại phân ra. Tuy nhiên không phân thành hai mà phân thành ba dòng xoáy lớn nhỏ khác nhau. Sau đó tại một chỗ cố định, hai dòng xoáy chậm rãi di chuyển theo hai phương hướng.
Ngay sau đó, trong vòng ngàn dặm lại có hai dòng xoáy lao vào nhau. Tuy nhiên kết quả lần này lại nằm ngoài dự đoán của Tiếu Ân.
Sau khi hai dòng xoáy đụng nhau, không sinh ra dòng xoáy mà biến mắt.
Giống như dung hòa vào nhau, hoàn toàn biến mất.
Tiếu An nhíu mày, tuy nhiên hắn cũng hiểu, bản thân mình đừng mơ tường trong thời gian ngắn hiểu được nguyên nhân trong đó.
Hắn chỉ cảm ứng một lúc, hơn nữa tinh thần không hoàn toàn buông ra, cho nên luôn chú ý tới hai người bên cạnh.
Hắc long vương và Christian thương thảo vài câu: “Chúng ta đi thôi, xem vận may của chúng ta thế nào, có gặp được thất thải lưu ly vụ hay không.”
Christian gật đầu một cái, nếu gặp vận may, có lẽ chỉ mắt một lúc là gặp được thất thải lưu ly vụ.
Hắc long vương nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu An nói: “Chú ý, ngàn vạn lần đừng động phải dòng xoáy ở đây, nếu không sẽ có chuyện.”
Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi: “Thế nào, dòng xoáy này có nguy hiểm sao?”
Tuy hắn không biết dòng xoáy này có tác dụng như thế nào nhưng nó mang tới cho hắn cảm giác thân thiết.
Hắc long vương nghiêm túc nói: “Những dòng xoáy đó có nguy hiểm hay không thì không ai dám khẳng định. Tuy nhiên nếu bị nó đụng phải thì dù là thần linh cũng không biết sinh ra biến cố gì.”
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi: “Vì sao?”
Hắc long vương cười khổ một tiếng nói: “Ngươi có biết nơi này vì sao được gọi là thời không hồng lưu không? Chính là vì nơi này tồn tại dòng xoáy. Thần linh hoặc sinh linh bị chúng cuốn vào đều không thể tránh thoát. Tuy nhiên dường như thứ này không có nguy hiểm trí mạng, chỉ có những tác dụng khác nhau, khiến người khác khó lòng phòng bị.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Có tác dụng gì?”
“Còn dòng xoáy phong ấn thần lực, một khi bị cuốn vào trong, thần lực không thể vận dụng được, biến thành một người bình thường. Phải mất mười ngày tới một năm tu dường mới khôi phục lại được.” Tim hắc long vương có chút đập nhanh nói.
Tiếu Ân hơi giật mình kinh hãi, loại sức mạnh này có lực sát thương cường đại đối với thần linh. Nếu lúc đó bị người khác lợi dụng, chẳng phải thần cách sẽ mất sao.
Hắc long vương tiếp tục nói: “Có dòng xoáy có công năng truyền tống, một khi bị cuốn vào trong đó sẽ bị truyền tống tới một nơi không biết tên. Tuy phần lớn bị truyền tống tới những nơi trên thần giới hoặc hạ giới, nhưng nếu bị truyền tống tới quốc gia của thần vương hoặc vài cấm địa thì hậu quả còn thảm hơn so với việc bị cuốn vào dòng xoáy phong ấn thần lực.”
Sắc mặt Tiếu Ân ngưng trọng, quả thật nếu bị truyền tống tới những nơi đó thì không khác gì với việc tự đi tìm chết.
“Ngoài những điều này ra thì còn không biết bao nhiêu việc thần bí sau khi bị cuốn vào trong dòng xoáy. Tuy nhiên tối kỵ nhất là dòng xoáy thời gian.”
Đột nhiên trong lòng Tiếu Ân giật mình, hắn khẩn cấp hỏi: “Dòng xoáy thời gian?”
“Nếu vận khí không tốt bị quấn vào dòng xoáy thời gian, như vậy ngươi cứ chậm rãi chờ đi. Có lẽ sau trăm tuổi hoặc ngàn năm, hơn mười tới trăm vạn năm, ngươi mới xuất hiện ở chỗ này. Còn người hoặc thần linh bị cuốn vào trong đó sẽ không biết chuyện gì, bọn họ còn tưởng ngoại giới chỉ trôi qua trong nháy mắt, không biết bên ngoài đã biến hóa long trời lờ đất.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Christian khẽ gật đầu, bổ sung nói: “Đúng vậy, trăm vạn năm trước, phân thân của thần linh bậc cao bị cuốn với trong dòng xoáy thời gian. Hắn không thể liên hệ với thần thể, cuối cùng mới biết, thần thể của mình đã ngã xuống trong lần chúng thần đại chiến trăm vạn năm trước.”
Tiếu Ân nao nao nói: “Không ngờ còn có chuyện này?”
Đúng vậy, chuyện này gây ra chấn động, hóa ra dòng xoáy thời gian có thể vây khốn người hoặc thần linh trăm vạn năm, còn khiến người khác không phát hiện ra.
Tim của Christian đập nhanh nói: “Cho nên các ngươi không nên dụng phải dòng xoáy. Nếu đụng phải dòng xoáy truyền tống thì còn có khả năng sinh tồn nhưng nếu chạm phải dòng xoáy thời gian, ha ha…”
Sắc mặt hắc long vương khẽ biến, nếu vận khí không tốt, thực sự chạm phải dòng xoáy thời gian thì khi đi ra không biết trải qua bao lâu.
Tiếu Ân hơi trầm ngâm, hỏi: “Phân thân của vị thần linh đó sau khi rời khỏi thời không hồng lưu thì thế nào?”
“Không rõ lắm!” Christian lắc đầu nói: “Nghe nói do thần thể ngã xuống nên phân thân của vị đó có thể tiến hóa thành thần thể và có thể trùng kiến thần quốc. Nhưng muốn một lần nữa tiến giai thành thần linh bậc cao là một chuyện không hề dễ dàng.”
Tiếu Ân quan sát bốn phía, giờ phút này mới hiểu thời không hồng lưu. Trách không được có tên là thời không hồng lưu, nguyên bên trong những dòng xoáy có hai loại thuộc tính không gian và thời gian.
Kỳ thật dòng xoáy không gian không đáng sợ lắm bởi vì trong thần giới không thiếu thần linh không gian hệ. Nhưng dòng xoáy thời gian rất đáng sợ, bởi vì theo như hiểu biết của Tiếu Ân, trong thần giới, ngoài thần linh hệ vận mệnh có năng lực tiên đoán thì không có hệ thần linh nào có năng lực thuần túy về thời gian.
Nghĩ tới câu nói của hắc long vương trước khi vào đây, Tiếu Ân hít sâu một hơi hỏi: “Hai vị, hiệu quả thần niệm của các ngươi như thế nào?”
Hắc long vương chớp mắt nói: “Không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao, ở trong này không có khả năng phóng thích thần niệm.”
Ánh mắt của Tiếu Ân nhìn về phía Christian, vị long thần này do dự một chút, đem thần niệm phóng ra. Một lát sau, hắn lập tức cười khổ nói: “Quả thực nơi này không có người hoặc thần linh nào có thể phóng thích thần niệm. Thần niệm phóng ra đều bị dòng xoáy hút đi, căn bản không thể so với tầm mắt.”
Trong lòng Tiếu Ân kích động, rốt cuộc hắn hiểu.
Sỡ dĩ ban đầu mình chấn động là do nơi này. Có lẽ do nơi này kêu gọi hắn nên nhiệt huyết của hắn mới dâng trào, theo hắc long vương tiến vào nơi này.
Bên trong thời không hồng lưu, người khác không thể sử dụng thần niệm bởi vì một khi thần niệm rời khỏi thần thể sẽ bị vô số dòng xoáy hấp thu. Phạm vi thăm dò của thần niệm căn bản không thể đạt tới phạm vi lớn.
Nhưng hắn lại khác, sau khi thần niệm của hắn tản ra ngoài, mỗi một lần va chạm với dòng xoáy đều mang tới cho hắn cảm giác ấm áp. Thậm chí thần niệm của hắn còn dề dàng tiến vào trong dòng xoáy, có thể cảm thụ được sự vui sướng của chúng nó, giống như gặp được thân nhân.
Thậm chí Tiếu Ân còn cảm thấy, hắn có thể khống chế được những dòng xoáy thần kỳ này.
Tất nhiên đó gần như là cảm giác mà thôi. Còn chuyện ước muốn này có thể thực hiện được hay không thì hắn phải thử mới biết được.
Còn những nguy hiểm mà hắc long vương và Christian nhắc tới, Tiếu Ân không để trong lòng. Bởi vì hắn tin tưởng, những dòng xoáy đó không gây thương tổn với hắn.
Về phần sự tin tưởng đó dựa vào đâu, ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng không rõ.
Dưới sự dẫn dắt của Christian, ba người tiến sâu vào bên trong thời không hồng lưu.
Kỳ thật đối với thần linh, thời gian trăm năm chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tuy trận cá cược mà long thần vương bệ hạ đưa ra đã trăm năm nhưng có rất nhiều long tộc chưa bỏ cuộc. Christian là một trong số đó.
Dọc theo đường đi, Christian không hề dừng lại, hơn nữa có xu thế xâm nhập vào sâu, ở phía sau hắn, hắc long vương và Tiếu Ân có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc sau một ngày, Christian dừng lại.
Bên trong thời không hồng lưu, nơi nơi có vô số dòng xoáy trong hư không. Điều khác nhau duy nhất đó là mật độ phân bố của các dòng xoáy.
Nơi này mật độ dòng xoáy không tính là lớn nhưng so với bên ngoài cũng có không ít.
“Christian các hạ, ngài xác định nơi này xuất hiện thất thải lưu ly vụ?” Tiếu Ân hoài nghi hỏi, nếu thực sự có thể dễ dàng xác định thì sao nhiều thần linh bậc cao chưa tìm được.
Quả nhiên Christian cười khổ một tiếng nói: “Ta sao có thể xác định, tuy nhiên căn cứ theo sử sách ghi lại, thất thải lưu ly vụ từng xuất hiện ở chỗ này. Cho nên chúng ta nên chờ ở đây.”
Tiếu Ân do dự một chút, chỉ vào phía trước nói: “Nơi này dường như không phải chỗ sâu bên trong thời không hồng lưu.”
“Tất nhiên không phải, nhưng đối với chúng ta thì nơi này là cực hạn.” Christian nghiêm mặt nói: “Tiếu Ân các hạ, ở đây tất cả dòng xoáy đều ổn định, bình thường chúng nó không di động, hơn nưa có thể dùng mắt thường để thấy. Nhưng nếu tiếp tục xâm nhập vào trong, bên trong có rất nhiều dòng xoáy lưu động, thậm chí còn tự động hình thành không gian truyền tống. Hơn nữa đáng sợ nhất là chúng có thể ẩn hình. Nếu gặp phải hai loại đầu thì chúng ta còn có thể tránh, nhưng nếu gặp phải dòng xoáy ẩn hình chúng ta chỉ có thể bất lực.”
Sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi, hỏi: “Chẳng lẽ không có cách phát hiện dòng xoáy ẩn hình sao?”
“Có, nhưng ít nhất phải là thần linh bậc cao trở nên mới có thể làm được.” Christian than nhẹ một tiếng nói: “Một khi tiến giai thành thần linh bậc cao, thần lực được đề cao, có năng lực trinh thám nhất định với dòng xoáy ẩn hình. Thần linh bậc cao có thể tiến vào sâu bên trong thời không hồng lưu nhưng nguy hiêm mà bọn họ gặp phải cũng lớn hơn. Nghe nói từng có phân thân của chủ thần bị dòng xoáy cuốn phải, cho nên tốt nhất chúng ta chờ ở đây.”
Tuy trong lòng Tiếu Ân vẫn khó hiểu nhưng không chuyên quyền độc đoán, miễn cưỡng nghe theo Christian.
Ở trong này mười ngày, đừng nói là thất thải lưu ly vụ, ngay cả đồ vật khác thường cũng không thấy.
Nếu nói trong mười ngày này có thu hoạch gì thì phải kể tới việc Tiếu Ân càng quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi này. Còn có trong ngày thứ bảy, có hai dòng xoáy lưu động va chạm ngay bên cạnh bọn họ, lập tức có thêm mười dòng xoáy khiến Christian và hắc long vương khẩn trương, sợ sơ suất mà gặp hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng khi đó, Tiếu Ân không hề cử động, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn.
Cuối cùng dòng xoáy đó phân tán đi, không hướng về phía bọn họ. Biểu hiện của Tiếu Ân khiến Christian khâm phục, công phu trấn định như thế quả thực hơn xa người thường.
Mười ngày sau, đám người Tiếu Ân vẫn không thấy tung tích gì của thất thải lưu ly vụ nhưng không giờ bọn họ lại đón thêm một đám khách không mời mà tới.
Phương xa có thêm bốn nhân ảnh, khi những người này xuất hiện trong tầm mắt cùa bọn họ thì thần lực dao động cường đại đã truyền tới. Cảm ứng thần lực do bọn họ truyền tới, ba người Tiếu Ân không khỏi nhíu mày.
Không ngờ bốn thần linh này đều là thần linh hắc ám hệ, hơn nữa có thể xâm nhập vào đây, rõ ràng là thần linh bậc trung.
Bốn thần linh hắc ám hệ đột nhiên xuất hiện trong này, nói ba người bọn họ không để ý thuần túy là gạt người.
Ba người Tiếu Ân cảm ứng được thần lực dao động của bọn họ thì bốn thần linh đồng thời xuất hiện bên cạnh ba người Tiếu Ân. Tuy ba người không di động nhưng trong không gian hư vô khó tránh được ánh mắt của người khác.
Bốn thần linh hắc ám hệ cũng lộ vẻ cẩn thận, họp thành một trận hình công kích nhỏ.
Sắc mặt của Christian ngưng trọng nói: “Các ngươi cẩn thận, bọn chúng có ý đồ không tốt.”
Tiếu Ân và hắc long vương gật đầu với nhau, tuy nhiên trong lòng bọn họ thầm đoán, tại sao thần linh hắc ám hệ lại tiến vào đây?
Rất nhanh đôi bên giáp mặt nhau. Không ngờ trong bốn thần linh hắc ám hệ có hai thần linh là nhân loại còn hai người còn lại là thần thú. Khi bọn chúng nhìn thấy Christian, sắc mặt khẽ biến.
Long tộc là chủng tộc siêu cấp, không chỉ có lực uy hiếp cường đại trong mắt người thường mà trong đám thần linh cùng giai, long thần cũng khiến người khác kiêng kỵ.
Nhân loại và thú nhân đều tận lực tránh tranh đấu với chủng tộc thần linh long tộc, bởi vì không có nhiều chủng tộc thần linh có thể chống lại thần linh long tộc mà không rơi xuống thế hạ phong.
Christian lạnh lùng liếc mặt nhìn bọn họ, cất cao giọng nói: “Các vị thần linh hắc ám hệ tôn kính, các ngươi tiến vào thời không hồng lưu, chắc không phải gây phiền phức với long tộc chúng ta chứ.”
Một vị thần linh nhân loại trong bốn người tiến lên trước một bước, sắc mặt của hắn không có biểu tình gì, giọng nói lạnh như băng: “Long thần đại nhân tôn kính, ngài tới đây làm gì thì chúng ta cũng như thế.”
Christian hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ thần linh hắc ám hệ cũng muốn thất thải lưu ly vụ, chỉ sợ các ngươi không có vận khí này.”
“Có vận khí hay không không phải do ngài quyết định.” Sau khi tên thần linh nói những lời này, ánh mắt lộ ra kim quang liếc nhìn hắc long vương.
Trong lòng Tiếu Ân thầm than, xem ra trận tranh đấu này không thể tránh rồi.
Quả nhiên khóe miệng tên đó lộ ra ý cười âm lãnh nói: “Hình chiếu? Không ngờ hình chiếu thần linh cũng dám xâm nhập vào đây, xem ra long tộc xuống dốc rồi.”
Hắc long vương và Christian đồng thời giận dữ, khí thế cường đại trên người bọn họ đồng thời sôi sục lên.
Bốn vị thần linh hắc ám hệ cũng lộ ra bộ dáng như gặp phải đại địch. Tuy số lượng thần linh bậc trung của bọn họ hơn đối phương gấp đôi nhưng đối với thần linh long tộc có uy danh hiên hách, không thần linh nào dám khinh thường.
Christian nhìn bọn chúng nói: “Xem ra nhóm thần linh hắc ám hệ các ngươi quả thực vì khiêu khích mà tới.”
Tên thần linh kia lắc đầu nói: “Không sai, chẳng qua ta chỉ cảnh cáo một tiếng, thất thải lưu ly vụ thuộc thập đại thần vương hắc ám hệ chúng ta. Nhóm thần linh quang minh hệ và nhóm thần linh trung hệ phải lập tức rời khỏi thời không hồng lưu.”
Christian cả giận nói: “Thuộc về các ngươi sao? Vì sao các ngươi không tới vùng trung tâm của thời không hồng lưu tuyên bố, nơi đó mới có những thần linh bậc cao.”
“Xin ngài yên tâm, chúng ta có thần linh cấp bậc tương ứng vào trong thông báo.”
Ba người Tiếu Ân nhìn nhau, lần này thực sự chấn động.
Christian nói: “Thập đại thần vương hắc ám hệ lại lần nữa liên thủ sao? Chẳng lẽ các ngươi lại muốn khơi mào cuộc chiến chúng thần.”
Vị thần linh kia liên tục lắc đầu nói: “Long thần tôn kính, ngài hiểu lầm rồi, chẳng qua chúng ta chỉ muốn thất thải lưu ly vụ mà thôi, cũng không muốn khơi mào trận chiến giữa chúng thần.”
Vẻ mặt của Christian hơi thả lỏng một chút. Quả thật đối với chúng thần, trận chiến chúng thần không nghi ngờ là nguy hiểm nhất, không thần linh nào muốn tham dự. Nhưng khi cuộc chiến xảy ra, có bao nhiêu thần linh có thể né tránh thành công.
Christian cười lạnh một tiếng: “Chúng ta không rời khỏi đây thì thế nào?”
Vị thần linh kia âm trầm nói: “Nếu ngài không rời đi, chúng ta sẽ khiến ngài phải ngủ say.”
Christian cười ha ha nói: “Tốt, vậy để ta nhìn xem, các ngươi có thực lực này không…”
Ẩm ầm, một tiếng nổ vang lên. Miệng của Christian phun ra hào quang vạn trượng cùng với tiếng rống như lôi đình hướng tới bốn tên thần linh.
Thần linh hắc ám hệ và thần linh quang minh hệ là hai hệ thần linh hoàn toàn khác nhau, giống như quang và ám, rất khó ở chung một chỗ. Tuy nhiên tất cả mọi người đều hiểu, hai hệ thần linh quang minh và hắc ám không phải trời sinh đã là kẻ thù của nhau, chẳng qua con đường lựa chọn thành thần khác nhau mà thôi. Nhưng do quan hệ về bản chất khác nhau nên tâm lý của hai hệ thần linh khác nhau này có chút căm thù nhau. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Cho nên sau khi Christian nghe đối phương phát ngôn, không cần nghĩ đã ra tay trước.
Với thực lực dũng mãnh của long thần, hắn nắm chắc cùng giai có thể lấy một để địch hai, thậm chí là địch ba. Còn lại phải xem thực lực của Tiếu Ân thế nào. Tuy nhiên nếu Corey nói, thực lực của Tiếu Ân không dưới mình, như vậy trận chiến này bên mình không ở thế hạ phong.
Quang minh lực lượng cường đại trong nháy mắt khuếch tán, hào quang vạn trượng kia là thần vực của Christian. Bên trong thần vực quang minh của hắn, tất cả hắc ám đều bị khu trừ.
Nhưng mà khi quang minh lực lượng trên người hắn tuôn ra thì bốn người đối phương cũng tuôn ra lực lượng hắc ám cường đại.
/482
|