Một ngày trôi qua, Lang quân vẫn không có đi ra khỏi rừng rậm. Tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, ma pháp đánh lén của Hắc Ưng, đã cướp đi tính mạng của một đám binh lính cường tráng, Nạp Tháp Lợi mấy lần hạ lệnh không để ý tới truy kích của Hắc Ưng, nhưng chỉ làm cho càng nhiều binh lính dẫm vào cạm bẫy hơn, mất mạng một cách vô ích. Hắc Ưng mặc dù không thể bay nhưng năng lực chạy trốn trong rừng cây lại làm cho Lang quân binh sĩ mỗi lần đều vồ hụt.
Trong Lang quân tràn ngập một không khí bi tráng. Đối với những đầu huyết lang này mà nói, cái chết cũng không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là ngay cả sợi lông của Hắc Ưng cũng không chạm tới mà khắp người đã đầy thương tích. Nạp Tháp Lợi cảm giác khu rừng này là nơi bắt đầu ác mộng, không ra khỏi rừng rậm, ác mộng vĩnh viễn không kết thúc. Từ trước tới nay Lang quân của hắn đều nổi tiếng về sự tàn nhẫn cùng máu tanh, nhưng khi chứng kiến những binh lính chết thảm dưới cạm bẫy, đối mặt với sự đánh lén của địch nhân, hắn phát hiện đối thủ của mình có thủ đoạn độc ác hơn.
- Cho dù lão tử không thể còn sống đi ra, ta cũng muốn kéo các ngươi theo!
Nạp Tháp Lợi ngửa mặt lên trời mắng to. Binh lính vây quanh bên cạnh hắn không ngừng rơi rụng sau mỗi tiếng sét vang lên. Hắn thậm chí không dám rời khỏi những binh lính xung quanh. BỞi vì nếu như hắn chết, Lang quân hoàn toàn xong đời.
Nghênh đón sự rống giận của hắn là sự tập trung công kích của Lôi thần trung đội. Mấy binh lính bên ngoài ngã xuống đất, cả người bốc khói.
- Hình như chiến thuật của chúng ta đâm chúng mông lang.
Tử Văn Thành đứng phía trước trận Lôi thần, cùng Uy Kiệt Khắc phụ trách phòng ngự, mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung trò chuyện.
- Hóa ra ngươi cắn hắn một miếng hả? súc sinh, ngay cả lang cũng không bỏ qua!
Uy Kiệt Khắc cười tà ác noi.
- Biến! Ý của ta là chúng ta hành hạ Lang quân như vậy, bọn họ nhất định cảm thấy vô cùng ủy khuất, buồn bực, sớm muộn gì cũng xong đời. Những Lang quân binh sĩ này thực sự rất đáng sớm, bị trúng cạm bẫy khiến cho toàn quân bị thương nhưng vẫn sống sót lao ra như một kì tích, tinh thần vẫn mạnh khỏe. Nếu như Hắc Ưng trực tiếp giao chiến, chúng ta có thể khó thắng được.
- Đúng. Thể chất bọn họ rất cường hãn, hơn nữa trang bị của mỗi binh lính đều rất hoàn mỹ. Chỉ là bọn chúng quá tự đại, quá cuồng vọng, ở địa hình rừng rậm, lại bị chúng ta dùng cạm bẫy cho nên ưu thế hoàn toàn không phát huy được. Nếu như là địa hình trống trải, rất khó tưởng tượng một ngàn Lang quân cùng công kích sẽ mang đến hậu quả gì. Cho nên đầu nhi nói phải giết chết toàn bộ những Lang quân này, tuyệt đối không thể để lại một người cho A Tư Mạn đế quốc. A Tư Mạn là một đế quốc hùng mạnh như vậy cũng chỉ có một con Lan quân, như vậy cũng biết chủng tộc này không có nhiều dân cư.
- Giết thật thoải mái đi, ha ha. Những Lang quân này thật là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Tử Văn Thành cười, cùng Lôi thần đội viên rời đi.
- Cùng ngươi ganh đua.
Uy Kiệt Khắc nói xong cũng dẫn người rời đi.
Sau khi Lang quân bị nhốt trong rừng, Lưu Vân không ngừng phái hai trung đội Lôi thần cùng Thủy linh nhằm Lang quân phát động công kích. Sau đó mang theo những đội viên còn lại quanh quẩn phía sau Lang quân, xử lý một số ít thương binh Lang quân rơi rụng lại phía sau, cố gắng khôi phục lại các cạm bẫy.Thời gian một ngày, Hắc Ưng thoải mái giải quyết gần 500 Lang quân binh sĩ, đem chi Lang quân tiến vào rừng rậm này đánh cho hoàn toàn tàn phế.
Nhưng trong quá trình chiến đấu này Lưu Vân cũng phát hiện lực chiến đấu của đơn vị quân đội này thực đáng sợ kinh người. Một lang nhân binh lính bị thương vẫn cần phải có hai, ba Hắc Ưng đội viên hợp lực mới có thể giải quyết được, cho nên hắn ra một mệnh lệnh tàn nhẫn:
- Không tiếp nhận hàng binh, không buông tha người bị thương, ta muốn một nghìn cỗ thi thể!
Đêm tối buông xuống, Lan quân chính thức đi vào tuyệt vọng. Ngoại trừ hai trung đội Lôi thần và Thủy linh, Hắc Ưng tinh linh xạ thủ trung đội dưới sự dẫn đầu của Lai Ân cũng gia nhập hành động liệp sát. Khi mỗi một tia chớp chiếu sáng, đều có một mũi tên từ trong rừng bay ra, bắn trúng con mắt hoặc là cổ họng của lang quân binh sĩ.
Nạp Tháp Lợi rốt cuộc vẫn không thể thực hiện lời cuồng ngôn của hắn đối với Hắc Ưng, đành hạ lệnh cho Lang quân nhằm vào một phía mà phá vây. Một đám lang quân binh lính đi đầu không hề để ý đến nguy hiểm, anh dũng lao về phía trước, lấy huyết nhục bản thân mà dẫn động một đám cạm bẫy, mở ra một thông đạo an toàn cho đám Lang quân phía sau.
Đối với Nạp Tháp Lợi mà nói, thừa nhận thất bại cùng sự cố gắng để lui về một phía là một lựa chọn tương đối sáng suốt, nhưng đáng tiếc hắn quá kiêu ngạo, khi tỉnh ngộ lại thì đã quá muộn, mới làm cho Lang quân chịu khổ, bị thương nặng đến như vậy. Hắc Ưng lại nhân cơ hội địch nhân lui lại mà truy kích, cố gắng mở rộng kết quả chiến đấu.
Trên chiến trường, tất cả các biến hóa đều tới quá nhanh, làm người khác khó có thể đoán trước. Vốn bị đại quân A Tư Mạn hợp vây, Hắc Ưng đang gặp phải tuyệt cảnh, đột nhiên lại bố trí mai phục, lựa chọn địch nhân cực mạnh để phát động phản kích, làm cho chi Lang quân bộ đội này phải bỏ chạy trối chết. May mắn chính là trong lúc bọn họ đang vội vàng bỏ trốn đã chọn đúng phương hướng.
Chi Lang quân này khi tới sườn núi bên bờ rừng rậm phía đông thì gặp được Độc lập kỵ binh nhất sư đến đây tiếp ứng, lúc này Lang quân bộ đội chỉ còn có hơn 100 người. Hơn nữa trong mắt mỗi một binh lính đều mờ mịt, phảng phất gặp ác mộng vẫn chưa tỉnh lại.
- Gặp quỷ, chạy loạn bậy cũng có thể chạy về phương hướng tiếp viện của đối phương!
Lưu Vân sau khi nhìn thấy tiếp viện của Lang quân ðã tới, thấp giọng mắng trong lòng, ra lệnh cho Hắc Ưng rút khỏi chiến trường.
Bạch y nữ tử khi nghe xong báo cáo của Nạp Tháp Lợi, thật lâu sau cũng không có nói gì. Khăn che mặt bao phủ, không ai có thể thấy ánh mắt nàng biến hóa như thế nào. Kiều Y Tư không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của nàng. Còn Nạp Tháp Lợi thì cúi đầu chờ đợi sự trừng phạt của hắn vì đã tham công, liều lĩnh tấn công.
- Xem ra ta đã đánh giá thấp hắn! Lần này thất bại, tránh chiệm không thuộc về Lang quân, ta sẽ giải thích với Lâm Mị hoàng hậu. Chỉ nhìn biểu hiện về dũng khí cùng mưu lược của hắn trong trận chiến này, hắn xứng với danh hiệu thiên tài tướng quân!
Bạch y nữ tử thở dài nói.
Nghe xong bạch y nữ tử nói, Kiều Y Tư cùng Nạp Tháp Lợi có chút mê mang, không biết trong lời nói của nàng có ý tứ gì.
- Không nên cảm giác kì quái, các ngươi cần phải học hỏi cách tôn trọng đối thủ của mình, Mỗi một tướng quân thành công, đều đáng nhận được sự tôn trọng của đối thủ. Hắc Ưng khó có khả năng tử thủ trong rừng rậm, phía đông nam cũng có quân đội của chúng ta, phía tây biên giới cũng không có tin tức. Kiều Y Tư, ngươi lệnh cho Độc lập kỵ binh nhất sư nhằm hướng bắc cùng tây bắc tìm kiềm đi.
Bạch y nữ tử lại nói tiếp.
Dưới sườn núi phía tây bắc, bạch y nữ tử cuối cùng cũng gặp được Hắc Ưng trong truyền thuyết. Đứng ở vách núi trên cao, Lưu Vân dẫn Hắc Ưng đứng đó, khuôn mặt mỉm cười, lẳng lặng nhìn đại quân dưới chân núi. Phía sau hắn, trên mặt mỗi quan binh Hỏa Vân đế quốc đề tràn ngập sự tự tin cùng sự kiêu ngạo.
- Binh lính Hỏa Vân trên núi nghe đây, tướng quân có lệnh, có một phong thư giao cho chỉ huy của các ngươi!
Bên trong quân đội A Tư Mạn đế quốc, một giọng quan quân hùng hồn hô.
Bạch y nữ tử đứng dưới chân núi, không có ra lệnh phát động công kích.
Nàng quyết định phái một binh sĩ lên núi, đưa cho Lưu Vân một phong thư. Đối với một nhân vật anh hùng như vậy, nàng vẫn hy vọng có thể sử dụng để giúp đỡ Lâm Mị.
Lưu Vân cùng thủ hại tựa hồ cũng không sốt ruột, thậm chí ngay cả tinh thần chuẩn bị chiến đấu cũng không có, cứ đứng như vậy ở trên núi ngắm phong cảnh.
- Khuyên hàng chúng ta sẽ nhất định không hang! Nếu như là thư tình của nữ nhân viết cho đầu nhi của chúng ta thì đưa lên đi!
Tử Văn thành lớn tiếng nói xuống chân núi, khiến cho mọi người phía sau Lưu Vân cười lớn.
- Ở bên trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, chúng ta lấy một chi bộ đội đơn độc, di chuyển mấy nghìn dặm chiến đấu, chứng mính cho mọi người thấy sự dũng cảm kiên cường của quân nhân Hỏa Vân đế quốc. Hôm nay, chúng ta thân ở tuyệt cảnh, sẽ cho các ngươi thấy cái gì gọi là khí tiết quân nhân!
Lưu Vân đừng ở trên sườn núi, cao giọng nói xuống chân núi.
- Tổ quốc vạn tuế! Vinh quang quan trọng hơn tính mạng! Khí tiết quan trọng hơn tính mạng!
Lưu Vân vừa nói xong, mấy trăm nam nhi ở phía sau cùng cao giọng hô.
Nước sông ầm vang, không át đi tuyên ngôn dũng cảm của nam nhi, núi rung động, đáp lại sự trung thành của quân nhân đối với quốc gia.
Nhìn kỹ đại quân A Tư Mạn, Lưu Vân xoay người đi tới bên vách núi, nhảy xuống nước. Phía sau hắn, 300 quan binh cũng đuổi theo hắn, một người lại một người đi lên nhảy xuống.
Khi đại quân A Tư Mạn đi lên tới vách núi, chỉ còn nhìn thấy dòng sông đang cuồn cuộn sóng. Bạch y nữ tử cũng bị một màn trước mắt làm cho cảm động, nàng thậm chí còn không muốn tin Chiến Ưng thật sự cứ như vậy mà ra đi.
- Có lẽ đối với một người anh hunúg, một chi bộ đội anh hùng mà nói, đây là một lời từ biệt hoàn mỹ!
Bạch y nữ tử than nhẹ một tiếng, hành trình của Hắc Ưng tại A Tư Mạn đế quốc đã đặt dấu chấm hết.
Trong Lang quân tràn ngập một không khí bi tráng. Đối với những đầu huyết lang này mà nói, cái chết cũng không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là ngay cả sợi lông của Hắc Ưng cũng không chạm tới mà khắp người đã đầy thương tích. Nạp Tháp Lợi cảm giác khu rừng này là nơi bắt đầu ác mộng, không ra khỏi rừng rậm, ác mộng vĩnh viễn không kết thúc. Từ trước tới nay Lang quân của hắn đều nổi tiếng về sự tàn nhẫn cùng máu tanh, nhưng khi chứng kiến những binh lính chết thảm dưới cạm bẫy, đối mặt với sự đánh lén của địch nhân, hắn phát hiện đối thủ của mình có thủ đoạn độc ác hơn.
- Cho dù lão tử không thể còn sống đi ra, ta cũng muốn kéo các ngươi theo!
Nạp Tháp Lợi ngửa mặt lên trời mắng to. Binh lính vây quanh bên cạnh hắn không ngừng rơi rụng sau mỗi tiếng sét vang lên. Hắn thậm chí không dám rời khỏi những binh lính xung quanh. BỞi vì nếu như hắn chết, Lang quân hoàn toàn xong đời.
Nghênh đón sự rống giận của hắn là sự tập trung công kích của Lôi thần trung đội. Mấy binh lính bên ngoài ngã xuống đất, cả người bốc khói.
- Hình như chiến thuật của chúng ta đâm chúng mông lang.
Tử Văn Thành đứng phía trước trận Lôi thần, cùng Uy Kiệt Khắc phụ trách phòng ngự, mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung trò chuyện.
- Hóa ra ngươi cắn hắn một miếng hả? súc sinh, ngay cả lang cũng không bỏ qua!
Uy Kiệt Khắc cười tà ác noi.
- Biến! Ý của ta là chúng ta hành hạ Lang quân như vậy, bọn họ nhất định cảm thấy vô cùng ủy khuất, buồn bực, sớm muộn gì cũng xong đời. Những Lang quân binh sĩ này thực sự rất đáng sớm, bị trúng cạm bẫy khiến cho toàn quân bị thương nhưng vẫn sống sót lao ra như một kì tích, tinh thần vẫn mạnh khỏe. Nếu như Hắc Ưng trực tiếp giao chiến, chúng ta có thể khó thắng được.
- Đúng. Thể chất bọn họ rất cường hãn, hơn nữa trang bị của mỗi binh lính đều rất hoàn mỹ. Chỉ là bọn chúng quá tự đại, quá cuồng vọng, ở địa hình rừng rậm, lại bị chúng ta dùng cạm bẫy cho nên ưu thế hoàn toàn không phát huy được. Nếu như là địa hình trống trải, rất khó tưởng tượng một ngàn Lang quân cùng công kích sẽ mang đến hậu quả gì. Cho nên đầu nhi nói phải giết chết toàn bộ những Lang quân này, tuyệt đối không thể để lại một người cho A Tư Mạn đế quốc. A Tư Mạn là một đế quốc hùng mạnh như vậy cũng chỉ có một con Lan quân, như vậy cũng biết chủng tộc này không có nhiều dân cư.
- Giết thật thoải mái đi, ha ha. Những Lang quân này thật là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Tử Văn Thành cười, cùng Lôi thần đội viên rời đi.
- Cùng ngươi ganh đua.
Uy Kiệt Khắc nói xong cũng dẫn người rời đi.
Sau khi Lang quân bị nhốt trong rừng, Lưu Vân không ngừng phái hai trung đội Lôi thần cùng Thủy linh nhằm Lang quân phát động công kích. Sau đó mang theo những đội viên còn lại quanh quẩn phía sau Lang quân, xử lý một số ít thương binh Lang quân rơi rụng lại phía sau, cố gắng khôi phục lại các cạm bẫy.Thời gian một ngày, Hắc Ưng thoải mái giải quyết gần 500 Lang quân binh sĩ, đem chi Lang quân tiến vào rừng rậm này đánh cho hoàn toàn tàn phế.
Nhưng trong quá trình chiến đấu này Lưu Vân cũng phát hiện lực chiến đấu của đơn vị quân đội này thực đáng sợ kinh người. Một lang nhân binh lính bị thương vẫn cần phải có hai, ba Hắc Ưng đội viên hợp lực mới có thể giải quyết được, cho nên hắn ra một mệnh lệnh tàn nhẫn:
- Không tiếp nhận hàng binh, không buông tha người bị thương, ta muốn một nghìn cỗ thi thể!
Đêm tối buông xuống, Lan quân chính thức đi vào tuyệt vọng. Ngoại trừ hai trung đội Lôi thần và Thủy linh, Hắc Ưng tinh linh xạ thủ trung đội dưới sự dẫn đầu của Lai Ân cũng gia nhập hành động liệp sát. Khi mỗi một tia chớp chiếu sáng, đều có một mũi tên từ trong rừng bay ra, bắn trúng con mắt hoặc là cổ họng của lang quân binh sĩ.
Nạp Tháp Lợi rốt cuộc vẫn không thể thực hiện lời cuồng ngôn của hắn đối với Hắc Ưng, đành hạ lệnh cho Lang quân nhằm vào một phía mà phá vây. Một đám lang quân binh lính đi đầu không hề để ý đến nguy hiểm, anh dũng lao về phía trước, lấy huyết nhục bản thân mà dẫn động một đám cạm bẫy, mở ra một thông đạo an toàn cho đám Lang quân phía sau.
Đối với Nạp Tháp Lợi mà nói, thừa nhận thất bại cùng sự cố gắng để lui về một phía là một lựa chọn tương đối sáng suốt, nhưng đáng tiếc hắn quá kiêu ngạo, khi tỉnh ngộ lại thì đã quá muộn, mới làm cho Lang quân chịu khổ, bị thương nặng đến như vậy. Hắc Ưng lại nhân cơ hội địch nhân lui lại mà truy kích, cố gắng mở rộng kết quả chiến đấu.
Trên chiến trường, tất cả các biến hóa đều tới quá nhanh, làm người khác khó có thể đoán trước. Vốn bị đại quân A Tư Mạn hợp vây, Hắc Ưng đang gặp phải tuyệt cảnh, đột nhiên lại bố trí mai phục, lựa chọn địch nhân cực mạnh để phát động phản kích, làm cho chi Lang quân bộ đội này phải bỏ chạy trối chết. May mắn chính là trong lúc bọn họ đang vội vàng bỏ trốn đã chọn đúng phương hướng.
Chi Lang quân này khi tới sườn núi bên bờ rừng rậm phía đông thì gặp được Độc lập kỵ binh nhất sư đến đây tiếp ứng, lúc này Lang quân bộ đội chỉ còn có hơn 100 người. Hơn nữa trong mắt mỗi một binh lính đều mờ mịt, phảng phất gặp ác mộng vẫn chưa tỉnh lại.
- Gặp quỷ, chạy loạn bậy cũng có thể chạy về phương hướng tiếp viện của đối phương!
Lưu Vân sau khi nhìn thấy tiếp viện của Lang quân ðã tới, thấp giọng mắng trong lòng, ra lệnh cho Hắc Ưng rút khỏi chiến trường.
Bạch y nữ tử khi nghe xong báo cáo của Nạp Tháp Lợi, thật lâu sau cũng không có nói gì. Khăn che mặt bao phủ, không ai có thể thấy ánh mắt nàng biến hóa như thế nào. Kiều Y Tư không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của nàng. Còn Nạp Tháp Lợi thì cúi đầu chờ đợi sự trừng phạt của hắn vì đã tham công, liều lĩnh tấn công.
- Xem ra ta đã đánh giá thấp hắn! Lần này thất bại, tránh chiệm không thuộc về Lang quân, ta sẽ giải thích với Lâm Mị hoàng hậu. Chỉ nhìn biểu hiện về dũng khí cùng mưu lược của hắn trong trận chiến này, hắn xứng với danh hiệu thiên tài tướng quân!
Bạch y nữ tử thở dài nói.
Nghe xong bạch y nữ tử nói, Kiều Y Tư cùng Nạp Tháp Lợi có chút mê mang, không biết trong lời nói của nàng có ý tứ gì.
- Không nên cảm giác kì quái, các ngươi cần phải học hỏi cách tôn trọng đối thủ của mình, Mỗi một tướng quân thành công, đều đáng nhận được sự tôn trọng của đối thủ. Hắc Ưng khó có khả năng tử thủ trong rừng rậm, phía đông nam cũng có quân đội của chúng ta, phía tây biên giới cũng không có tin tức. Kiều Y Tư, ngươi lệnh cho Độc lập kỵ binh nhất sư nhằm hướng bắc cùng tây bắc tìm kiềm đi.
Bạch y nữ tử lại nói tiếp.
Dưới sườn núi phía tây bắc, bạch y nữ tử cuối cùng cũng gặp được Hắc Ưng trong truyền thuyết. Đứng ở vách núi trên cao, Lưu Vân dẫn Hắc Ưng đứng đó, khuôn mặt mỉm cười, lẳng lặng nhìn đại quân dưới chân núi. Phía sau hắn, trên mặt mỗi quan binh Hỏa Vân đế quốc đề tràn ngập sự tự tin cùng sự kiêu ngạo.
- Binh lính Hỏa Vân trên núi nghe đây, tướng quân có lệnh, có một phong thư giao cho chỉ huy của các ngươi!
Bên trong quân đội A Tư Mạn đế quốc, một giọng quan quân hùng hồn hô.
Bạch y nữ tử đứng dưới chân núi, không có ra lệnh phát động công kích.
Nàng quyết định phái một binh sĩ lên núi, đưa cho Lưu Vân một phong thư. Đối với một nhân vật anh hùng như vậy, nàng vẫn hy vọng có thể sử dụng để giúp đỡ Lâm Mị.
Lưu Vân cùng thủ hại tựa hồ cũng không sốt ruột, thậm chí ngay cả tinh thần chuẩn bị chiến đấu cũng không có, cứ đứng như vậy ở trên núi ngắm phong cảnh.
- Khuyên hàng chúng ta sẽ nhất định không hang! Nếu như là thư tình của nữ nhân viết cho đầu nhi của chúng ta thì đưa lên đi!
Tử Văn thành lớn tiếng nói xuống chân núi, khiến cho mọi người phía sau Lưu Vân cười lớn.
- Ở bên trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, chúng ta lấy một chi bộ đội đơn độc, di chuyển mấy nghìn dặm chiến đấu, chứng mính cho mọi người thấy sự dũng cảm kiên cường của quân nhân Hỏa Vân đế quốc. Hôm nay, chúng ta thân ở tuyệt cảnh, sẽ cho các ngươi thấy cái gì gọi là khí tiết quân nhân!
Lưu Vân đừng ở trên sườn núi, cao giọng nói xuống chân núi.
- Tổ quốc vạn tuế! Vinh quang quan trọng hơn tính mạng! Khí tiết quan trọng hơn tính mạng!
Lưu Vân vừa nói xong, mấy trăm nam nhi ở phía sau cùng cao giọng hô.
Nước sông ầm vang, không át đi tuyên ngôn dũng cảm của nam nhi, núi rung động, đáp lại sự trung thành của quân nhân đối với quốc gia.
Nhìn kỹ đại quân A Tư Mạn, Lưu Vân xoay người đi tới bên vách núi, nhảy xuống nước. Phía sau hắn, 300 quan binh cũng đuổi theo hắn, một người lại một người đi lên nhảy xuống.
Khi đại quân A Tư Mạn đi lên tới vách núi, chỉ còn nhìn thấy dòng sông đang cuồn cuộn sóng. Bạch y nữ tử cũng bị một màn trước mắt làm cho cảm động, nàng thậm chí còn không muốn tin Chiến Ưng thật sự cứ như vậy mà ra đi.
- Có lẽ đối với một người anh hunúg, một chi bộ đội anh hùng mà nói, đây là một lời từ biệt hoàn mỹ!
Bạch y nữ tử than nhẹ một tiếng, hành trình của Hắc Ưng tại A Tư Mạn đế quốc đã đặt dấu chấm hết.
/372
|