Dị Giới Quân Đội

Chương 107: Mượn đường Tây Tư

/372


Sau khi Lưu Vân đem người nhảy xuống sông Trường Giang, quân đội A Tư Mạn lập tức tiến hành tìm kiếm bên bờ sông. Nhưng dòng sông Trường Giang sau khi chảy về phía bắc liền hội tụ với nhau, nước sông trở nên chảy xiết, hơi nước tràn ngập mặt sông, cho dù ở bên bờ cũng rất nhó nhìn rõ tình cảnh trong nước. Hơn nữa địa hình hiểm ác, đường không thông, cho nên công việc tìm kiếm rất khó khăn. Bạch y nữ tử dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho binh lính bảo vệ bên bờ sông, phòng ngừa quân địch sau khi lên bờ chạy thoát. Đồng thời bởi vì đi lên vùng ven phía bắc sông Trường Giang hơn mười dặm là tiến vào biên giới Tây Tư vương quốc cho nên nàng ra lệnh cho bộ đội biên giới tăng mạnh phong tỏa mặt sông Trường Giang.

Bạch y nữ tử mặc dù không quá tin tưởng Chiến Ưng cùng bộ đội của hắn dễ dàng chết đi như thế nhưng nàng cũng rõ ràng, từ trên vách núi cao gần 100 trượng như vậy rơi xuống nước, muốn sinh tồn dưới dòng sông Trường Giang chảy xiết như thế thật là một hy vọng xa vời, cho nên chỉ an bài nhằm phòng ngừa mà thôi.

“Có lẽ việc đánh một trận đối với Lang quân, là do bọn hắn quyết tâm hi sinh cho tổ quốc, phát động một kích cuối cùng! Thật sự là một chi bộ đội làm người khác phải kính nể. Đáng tiếc!”

Bạch y nữ tử mang theo tia nghi hoặc, rời khỏi Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh quay trở về đế đô Hải Lam thành. Nàng không biết, lúc này có người ở phương xa đang cao giọng mắng nàng.

- Mẹ kiếp, con đàn bà ngoan độc này làm cho lão tử phải nhảy xuống sông! Ta nếu có cơ hội, thế nào cũng phải bức nàng nhảy xuống biển! Đáng tiếc, ngươi cuối cùng không có tính đến ta còn có một chiêu như vậy! Haha, ba trăm người cùng nhảy xuống sông Trường Giang, thật sự là tráng liệt, hành động hoàn mỹ tạ mạc của Hắc Ưng tại lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc không biết cảm động bao nhiêu người!

Lưu Vân thoải mái trôi nổi trên mặt sông, nhìn các đội viên đang tụ tập cách đó không xa trên mặt sông, đắc ý mắng. Hắn đối với màn đạo diễn này của ḿnh rất hài ḷng.

- Mọi người chú ý, mười người một tổ, lấy dây buộc nhau lại, đề phòng thất lạc nơi dòng sông chảy siết. Hắc Ưng đội viên, chú ý bảo vệ cùng cứu viện quan binh gặp nạn! Khi gặp phải chướng ngại vật, cùng nhau dùng đao loại bỏ.

Mấy trung đội trưởng hướng người bên cạnh lớn tiếng nói, sau đó ra lệnh cho mọi người truyền lệnh cho nhau. Dưới sự chỉ huy của các quan quân, ba trăm binh sĩ nhảy sông chậm rãi tụ tập lại một cách có tổ chức.

Sau khi nhận được tin tình báo, Lưu Vân đã nghiên cứu kỹ bản đồ, biên giới A Tư Mạn cùng Tây Tư vương quốc có con sông Trường Giang làm cho hắn chú ý, khiến cho hắn nảy ra kế hoạch tây tiến sau đó nhảy xuống sông, mượn đường vào Tây Tư để thoát hiểm. Đồng thời để phòng ngừa quân đội A Tư Mạn truy kích ven sông, hắn lựa chọn phương thức nhảy xuống sông Trường Giang từ trên vách núi, làm cho địch nhân nghĩ Hắc Ưng không có đường để đi, phải tử chiến, sau đó nhảy xuống sông, hi sinh vì nước.

Để bảo đảm chắc chắn tính mạng binh lính được an toàn, hắn tiến hành lặp đi lặp lại các luận chứng đối với kế hoạch này, sau đó lại làm tốt công tác chuẩn bị.

Lúc rảnh rỗi trong chiến đấu, hắn tổ chức cho đám quan binh ẩn núp tại khu vực giữa sông, mang theo quần áo nhẹ cùng toàn bộ trang bị, ba người một tổ tiến hành huấn luyện bơi võ trang. Tiếp theo hắn giảng giải rõ các cách bơi, tự cứu bản thân, hỗ trợ cứu giúp đồng đội cho thủ hạ dưới trướng. Bởi vì khoảng cách từ sông Trường Giang tới Tây Tư là mười dặm cho nên phải nhờ vào dụng cụ phụ trợ giúp đỡ bơi qua và thở dưới nước. Lưu Vân dùng phương thức đơn giản nhất ở thôn quê là ống trúc di động: dùng ống trúc đường kính 10cm, chiều dài từ 30 – 40cm, hai đầu rỗng bịt chặt, sau đó dùng dây buộc chặt lại treo ở sau lưng, mỗi ống trúc có thể giữ nổi 15kg.

Trước khi bắt đầu chiến đấu với Lang quân, Ngải Phật Sâm liền mang theo quan binh tam đoàn đi tới địa điểm sẽ nhảy xuống ở sông Trường Giang, chế tạo thật nhiều ống trúc, Hắc Ưng vừa đến liền phân phối cho một người hai cái, phía trước và sau lưng mỗi người một cái.

Bởi vì sau khi nhảy xuống sông sẽ thuận theo dòng mà trôi cho nên các vấn đề khi bơi võ trang như lực cản của nước, hô hấp khó khăn trong nước, động tác bị trở ngại, thể lực nhanh chóng tiêu hao, dễ mệt nhọc cũng không có xuất hiện.

Trải qua gần 10 giờ phiêu lưu, mặt sông trở nên rộng rãi, tốc độ chảy của nước cũng chậm lại. Xa xa trên mặt sông xuất hiện mấy con thuyền nhỏ.

- Đầu nhi, phía trước sắp đến biên giới, trên mặt sông có vài chiếc thuyền nhỏ, có thể là quân đội canh giữ biên giới của A Tư Mạn phong tỏa mặt sông.

Ngải Phật Sâm bơi tới bên người Lưu Vân, nhìn về phía trước, không khỏi có chút kích động. Bởi vì một khi đột phá phòng tuyến phong tỏa này sẽ tiến nhập vào lãnh thổ của Tây Tư vương quốc, Hắc Ưng có thể thoát khỏi nguy hiểm.

- Ừ, ta thấy rồi. Theo kế hoạch hành động đi!

Ngải Phật Sâm nhanh chóng đem mệnh lệnh truyền ra ngoài. Đám quan binh sau khi tiếp nhận mệnh lệnh đều lấy một cái ống trúc nhỏ dài, ngậm vào trong miệng và lặn xuống nước.

Sau khi tiến vào lãnh thổ Tây Tư vương quốc, trên một mảnh đất rộng trống trải, Lưu Vân dẫn binh lính lục tục lên bờ. Hơn ba trăm quan binh lẳng lặng nằm ở trên bãi cỏ, hưởng thụ ánh nắng rực rỡ của buổi trưa. Mười mấy giờ phiêu lưu trên mặt nước làm cho thân thể mọi người đều uể oải tới cực điểm, nhưng trong lòng mọi người đều vô cùng vui sướng.

- Đầu nhi, sau khi điểm danh thấy mất tích 5 người, đều là người của Tam đoàn.

Ngải Phật Sâm sau khi điểm quân số, đi tới bên cạnh Lưu Vân báo cáo.

- Ừ. Chuẩn bị hơi vội vàng, bọn họ không được huấn luyện đầy đủ, bơi đường dài như vậy, nước sông lại chảy xiết, có người mất tích cũng là chuyện thường.

Lưu Vân gật đầu nói.

- Ta nghĩ bọn họ hẳn là không có việc gì, có ống trúc này, bọn họ chắc sẽ không chết đuối.

- Khi huấn luyện, ta phát hiên có mấy binh lính khi từ trên cao nhảy xuống đều rất khẩn trương, động tác hoàn toàn sai. Chỉ là không đủ thời gian để huấn luyện bọn họ. Nếu từ trên vách núi nhảy xuống, bọn họ không nắm vững động tác, có khả năng sẽ bị nước sông chấn động khiến ngất xỉu.

- Đầu nhi, chúng ta hiện tại đang ở Cái Nhĩ hành tỉnh thuộc Tây Tư vương quốc. Xuôi dòng theo hướng bắc, xuyên qua Cái Nhĩ hành tỉnh cùng Hòa Mã Cách Lí Bố hành tỉnh, vượt qua biên giới là có thể trở lại La Mạn hành tỉnh.

- Cũng không biết Long Vân bọn họ như thế nào?

Lưu Vân nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời, từ từ nói. Hắn lại nghĩ tới Thủy Linh Nhi, nhớ tới ánh mắt trước khi chia tay của nàng.

- Ta nghĩ bọn họ nhất định bình an rời khỏi Tắc phổ trấn, trở lại La Lan hành tỉnh.

- Ta chỉ hy vọng như thế. Kì thật hiện tại ta lo lắng nhất chính là cuộc chiến của Hỏa Vân đế quốc. Ước Sắt Phu thân vương làm phản, quốc gia hai mặt đều thụ địch, cũng không biết có thể chống cự được hay không.

Lưu Vân thở dài nói. Trong lòng hắn dâng lên sự lo lắng mãnh liệt cho phụ thân, đại ca. Bởi vì sau khi chiến sự bùng nổ, bọn họ khẳng định phải ra chiến trường.

- Đầu nhi, ngươi đừng lo lắng, hay là chúng ta nghĩ cách trở về La Mạn hành tỉnh đi.

- Được. Ngải Phật Sâm đại ca, hiện tại đã tới địa bàn của ngươi, ngươi nghĩ cách hỏi thăm tình hình cuộc chiến ở Hỏa Vân đế quốc đi.

- Được. Phía trước 3 dặm có một trấn nhỏ, ta dẫn người đi lên trên trấn mua chút đồ ăn, thuận tiện hỏi thăm tin tức.

Ngải Phật Sâm nói xong liền mang theo vài người rời đi, hướng trấn nhỏ ở phía bắc đi tới. Hắn vừa đi đã mang lại cho Lưu Vân một sự vui mừng cùng sợ hãi ngoài ý muốn. Người tuổi trẻ kia cũng bởi vậy mà bước lên sân khấu triến tranh của đại lục.

________________________________________


/372

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status