- Ta thấy sau khi đội trưởng tới Tam đoàn, các ngươi nhìn Hắc Ưng vệ đội của đội trưởng, trong lòng rất hâm mộ, đúng không?
Trước khi quan binh Tam đoàn khôi phục lại huấn luyện, Long Vân đem ba đại đội quan binh gồm 900 người tập hợp lại cùng nhau, bắt đầu công tác động viên cổ vũ.
- Đúng vậy!
Một trận đánh ở Tắc phổ trấn, binh lính nhìn thấy biểu hiện của Hắc Ưng đều thấy rằng cho dù mình có thúc ngựa đuổi theo cũng không đuổi kịp, do đó đồng thanh đáp.
- Hâm mộ cái rắm ấy! Các ngươi cần dùng đầu óc của mình mà suy nghĩ. Cùng là binh lính, vì sao lại chênh lệch đến như vậy? Mấy ngày này nhìn sự huấn luyện của Hắc Ưng, các ngươi có ý nghĩ gì?
Long Vân rót một chậu nước lạnh xuống đầu họ.
Binh lính bắt đầu ồn ào nghị luận.
- Đừng ầm ĩ! Thật ra trong lòng các ngươi đều rõ, đó là bởi vì bọn họ chịu khó khổ luyện hơn, bọn họ đổ mồ hôi nhiều hơn, gấp vài lần, mấy chục lần so với chúng ta! Còn quan binh Tam đoàn chúng ta trụ cột mặc dù tốt nhưng đều là lão binh!
Quan binh Tam đoàn nhất thời yên lặng trở lại.
- Hiện nay đội trưởng để mọi người có thể bình an rời khỏi Tắc phổ trấn mà vẫn chưa rõ ở nơi nào. Huyễn Nhận đại đội trưởng cùng hơn một ngàn huynh đệ đã vĩnh viễn nằm xuống tại Tắc phổ trấn. Bọn họ làm như vậy là muốn lưu lại một đốm lửa cho Tam đoàn! Tất cả nhớ kỹ cho lão tử, các ngươi hiện tại không phải sống vì bản thân mình, trên lưng mỗi người còn có sự hy vọng của hơn một ngàn người! Huyết cừu của binh lính A Tư Mạn với Tam đoàn còn chờ chúng ta đi báo! Lịch sử của Tam đoàn trong tương lai còn chờ các ngươi viết! Luyện tập như thế nào, trong lòng các ngươi hẳn đã rõ!
Thông thường mỗi một quân nhân chỉ cần khơi lên sự vinh dự, trách nhiệm, sứ mạng, trên người của họ đều phát sinh biến hóa kì diệu. Nuôi binh ngàn ngày, có lẽ sẽ không ai biết đến những binh lính này cho tới tận khi bọn họ rời khỏi quân đội. Nhưng khi chiến tranh tới, tính mạng ngắn ngủi của binh lính trẻ tuổi sẽ lóe lên, phát ra hào quang đủ chiếu sáng cả đời.
Buổi nói chuyện của Long Vân không chỉ giao cho binh lính Tam đoàn một trách nhiệm nặng nề, mà còn kích phát toàn bộ sự kiêu ngạo cùng ngang bướng trong lòng mỗi binh lính Tam đoàn. Cuộc sống tiếp theo, bọn họ bắt đầu tàn khốc huấn luyện với cường độ cao như Hắc Ưng, “Thiết quân” bắt đầu phát triển trụ cột kiên cố như vậy.
Quý Phong đi tới phía sau núi, dưới sự khuyên bảo của Thủy Linh Nhi cùng sự cam đoan của Long Vân, mới chấp nhận đáp ứng yêu cầu của Thủy Linh Nhi, dẫn đầu Ám sát tiểu tổ, tạm thời rời khỏi Thủy Linh Nhi đi chấp hành nhiệm vụ ám sát.
Hắn từng là sát thủ, dưới sự dạy dỗ của Lưu Vân đã học được hai việc:
Một là trước khi giết người tuyệt đối không nói nhảm. Điều này khiến cho hắn vốn là một kẻ trầm mặc lại càng trở nên ít lời, mọi người trong Tam đoàn cảm giác được một ánh mắt của Quư Phong có thể làm cho toàn thân người ta lạnh lẽo.
Thứ hai là thủ đoạn giết người phải tàn khốc, ác độc, lãnh huyết.
- Ngươi là sát thủ, ngươi cũng không phải giả bộ làm kẻ có học. Còn nhớ lần ngươi ám sát ta chứ? Một kẻ giết người lại cùng mục tiêu uống rượu, lại bị ta làm cho ngươi đỏ mặt. Làm chức nghiệp sát thủ, ngươi phải từ bỏ từ bỏ phong độ ưu nhã chết tiệt đó đi. Cái cách làm của ngươi giống như kĩ nữ muốn nhanh chóng cởi quần áo phục vụ khách làng chơi nhưng lại nói chuyện kinh thư với hắn! Ngươi muốn làm cho địch nhân sợ hãi, trái tim băng giá, trước khi ngươi động thủ cần phải hù dọa khiến cho địch nhân chỉ còn lại nửa cái mạng!
Mặc dù không biết kinh thư mà Lưu Vân nói là cái gì nhưng những lời này của Lưu Vân lại suốt ngày hành hạ Quý Phong, làm cho hắn bắt đầu theo đuổi cách giết người dị thường. Cho nên vị sư trưởng đi chơi gái kia mới có thể bị chủy thủ đâm vô số vết, đợi cho đến khi máu chảy hết mới chết. Còn cái kẻ dùng tăm xỉa răng có độc mà chết kia nữa. Đối với các mục tiêu mà nói, đáng sợ nhất trên thế gian không phải đao kiếm uy hiếp bên người mà là sự tử vong lúc nào cũng có thể giáng xuống.
Thời gian sau đó, quan quân A Tư Mạn trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, những kẻ ác bá ở La Mạn hành tỉnh, những quý tộc Hỏa Vân đế quốc quy hàng địch nhân đều cảm giác được sự kinh khủng của Quý Phong cùng Ám sát tiểu tổ của hắn. Quý Phong là đầu lĩnh đội ám sát, hắn nhận được danh hiệu --- Tử thần Tử Ảnh. Khi Thủy Linh Nhi hạ mệnh lệnh ám sát lần nữa, hắn cùng kẻ dưới tay dùng thủ đoạn máu tanh, trong vòng nửa tháng đã giết chết bảy tên sĩ quan, ba gã quý tộc đầu hàng địch, đồng thời cũng thừa dịp thiên tai ở vùng tây nam của La Mạn hành tỉnh, đem những kẻ ác bá mà dân chúng oán hận tống tiễn xuống địa ngục. Đối với địch nhân mà nói, hắn trở thành bóng ma thật lớn phủ lên đỉnh đầu họ, nhưng đối với dân chúng tỉnh tây nam thì hắn lại là ánh mặt trời trong bóng đêm.
Nã Luân Đa lúc này đã biểu hiện rõ tài năng chỉ huy của hắn, đem lý luận đặc chủng chiến áp dụng vào thực tế, đồng thời phát huy rất nhuần nhuyễn. Ngoài việc huấn luyện, hắn còn dẫn theo đội viên Hắc Ưng ngụy trang thành bình dân, phá hoại tiếp tế hậu cần của địch nhân, đánh lén các đội tuần tra của địch, các trạm kiểm soát của địch, công kích những binh lính đi lại riêng lẻ.
Trong đó một trận đánh kinh điển nhất là hành động đánh lén một binh trạm A Tư Mạn cách về phía tây bắc Phổ Lí Tắc Lợi hơn 10 dặm. Trước khi phát động công kích, hắn phái người trả vờ không cẩn thận để lộ tin tức đánh lén binh trạm ra ngoài. Quan binh trong trạm nghe được lập tức tăng cường đề phòng, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, đồng thời Phổ Lí Tắc Lợi thành cũng tăng cường binh lính cho binh trạm. Địch nhân thần kinh căng thẳng nhưng không có gặp sự tấn công như tưởng tượng, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến cho địch nhân uể oải không chịu nổi. Những tin tức này vẫn truyền tới binh trạm, khiến cho quan binh trong binh trạm đều coi những tin tức này là trò đùa. Nhưng rạng sáng một ngày, Nã Luân Đa đột nhiên dẫn binh đánh tới, tiêu diệt mấy trăm binh sĩ trong binh trạm.
Nã Luân Đa dẫn Hắc Ưng ấn nấp trong dân, chưa bao giờ phân tán. Hơn nữa hắn còn tung tin thật thật giả giả, hư hư thực thực về việc công kích, không dùng phương thức tác chiến của bộ đội chính quy, khiến cho Hán Tư tướng quân ở Phổ Lí Tắc Lợi thành chủ quan, coi bọn hắn là thổ phỉ cướp đường, cũng không có coi trọng bọn hắn. Cho tới tận khi sự tình càng ngày càng trầm trọng, tồi tệ, Hắc Ưng đánh cướp càng ngày càng lợi hại.
Phía tây nam La Mạn hành tỉnh xuất hiện tình huống khác thường khiến cho Na Á công chúa để ý. Khu vực bị chiếm đóng của đế quốc xuất hiện một lực lượng phản kháng như vậy làm cho nàng vui mừng, đồng thời cũng nóng lòng muốn liên lạc với bọn họ. Nàng hy vọng có thể giữ gìn mồi lửa phản kháng này, giúp cho nó có thể phát triển lớn mạnh. Nàng thấy dưới tình hình Hỏa Vân đế quốc gặp nguy nan mà dân chúng lại có sự thức tỉnh như vậy thì thật là đáng quý. Mặc dù từ trước dân chúng Hỏa Vân đế quốc có ý thức phản kháng rất mạnh, nhưng có thể dũng cảm đứng ra công kích trọng binh của địch cũng không nhiều. Từ một góc độ nào đó mà nói, nàng muốn có một điển hình để kích thích sĩ khí, tinh thần chiến đấu của quân dân đế quốc.
Nhưng người nàng phái đi liên lạc với Tam đoàn đem về cho nàng một tin tức không vui --- chi bộ đội này cự tuyệt tiếp xúc với nàng, đồng thời cũng cự tuyệt bất cứ sự trợ giúp nào từ phía nàng. Khi nàng hỏi đến nguyên nhân, người được phái đi ấp úng hồi lâu không nói được lời nào. Mãi về sau nàng mới nghe được một đáp án ngoài ý muốn:
- Chúng ta trung thành với đế quốc, chúng ta hy vọng bảo vệ dân chúng đế quốc, nhưng chúng ta không có tư cách trở thành một thanh kiếm trong tay công chúa cao quý.
Những gì Uy Lợi gặp phải tại Lí Tư thành đã để lại một bóng ma thật lớn trong lòng quan binh Tam đoàn, cũng làm cho quan binh Tam đoàn rất tức giận, khiến cho bọn họ đối với lãnh binh của công chúa đóng trong Lí Tư thành cũng không có hảo cảm gì. Đáng tiếc Na Á lại không hề biết gì về những việc này. Nàng chỉ cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng sau đó lý trí đã kìm nén lửa giận lại.
- Phái người cẩn thận điều tra một chút tư liệu về lực lượng phản kháng này.
Na Á hạ lệnh cho quan quân đứng bên cạnh.
Một mệnh lệnh đơn giản như vậy nhưng lại gây ra nhiều biến cố ngoài ý muốn, làm cho Na Á công chúa gặp nhiều khó khăn sau này.
Trước khi quan binh Tam đoàn khôi phục lại huấn luyện, Long Vân đem ba đại đội quan binh gồm 900 người tập hợp lại cùng nhau, bắt đầu công tác động viên cổ vũ.
- Đúng vậy!
Một trận đánh ở Tắc phổ trấn, binh lính nhìn thấy biểu hiện của Hắc Ưng đều thấy rằng cho dù mình có thúc ngựa đuổi theo cũng không đuổi kịp, do đó đồng thanh đáp.
- Hâm mộ cái rắm ấy! Các ngươi cần dùng đầu óc của mình mà suy nghĩ. Cùng là binh lính, vì sao lại chênh lệch đến như vậy? Mấy ngày này nhìn sự huấn luyện của Hắc Ưng, các ngươi có ý nghĩ gì?
Long Vân rót một chậu nước lạnh xuống đầu họ.
Binh lính bắt đầu ồn ào nghị luận.
- Đừng ầm ĩ! Thật ra trong lòng các ngươi đều rõ, đó là bởi vì bọn họ chịu khó khổ luyện hơn, bọn họ đổ mồ hôi nhiều hơn, gấp vài lần, mấy chục lần so với chúng ta! Còn quan binh Tam đoàn chúng ta trụ cột mặc dù tốt nhưng đều là lão binh!
Quan binh Tam đoàn nhất thời yên lặng trở lại.
- Hiện nay đội trưởng để mọi người có thể bình an rời khỏi Tắc phổ trấn mà vẫn chưa rõ ở nơi nào. Huyễn Nhận đại đội trưởng cùng hơn một ngàn huynh đệ đã vĩnh viễn nằm xuống tại Tắc phổ trấn. Bọn họ làm như vậy là muốn lưu lại một đốm lửa cho Tam đoàn! Tất cả nhớ kỹ cho lão tử, các ngươi hiện tại không phải sống vì bản thân mình, trên lưng mỗi người còn có sự hy vọng của hơn một ngàn người! Huyết cừu của binh lính A Tư Mạn với Tam đoàn còn chờ chúng ta đi báo! Lịch sử của Tam đoàn trong tương lai còn chờ các ngươi viết! Luyện tập như thế nào, trong lòng các ngươi hẳn đã rõ!
Thông thường mỗi một quân nhân chỉ cần khơi lên sự vinh dự, trách nhiệm, sứ mạng, trên người của họ đều phát sinh biến hóa kì diệu. Nuôi binh ngàn ngày, có lẽ sẽ không ai biết đến những binh lính này cho tới tận khi bọn họ rời khỏi quân đội. Nhưng khi chiến tranh tới, tính mạng ngắn ngủi của binh lính trẻ tuổi sẽ lóe lên, phát ra hào quang đủ chiếu sáng cả đời.
Buổi nói chuyện của Long Vân không chỉ giao cho binh lính Tam đoàn một trách nhiệm nặng nề, mà còn kích phát toàn bộ sự kiêu ngạo cùng ngang bướng trong lòng mỗi binh lính Tam đoàn. Cuộc sống tiếp theo, bọn họ bắt đầu tàn khốc huấn luyện với cường độ cao như Hắc Ưng, “Thiết quân” bắt đầu phát triển trụ cột kiên cố như vậy.
Quý Phong đi tới phía sau núi, dưới sự khuyên bảo của Thủy Linh Nhi cùng sự cam đoan của Long Vân, mới chấp nhận đáp ứng yêu cầu của Thủy Linh Nhi, dẫn đầu Ám sát tiểu tổ, tạm thời rời khỏi Thủy Linh Nhi đi chấp hành nhiệm vụ ám sát.
Hắn từng là sát thủ, dưới sự dạy dỗ của Lưu Vân đã học được hai việc:
Một là trước khi giết người tuyệt đối không nói nhảm. Điều này khiến cho hắn vốn là một kẻ trầm mặc lại càng trở nên ít lời, mọi người trong Tam đoàn cảm giác được một ánh mắt của Quư Phong có thể làm cho toàn thân người ta lạnh lẽo.
Thứ hai là thủ đoạn giết người phải tàn khốc, ác độc, lãnh huyết.
- Ngươi là sát thủ, ngươi cũng không phải giả bộ làm kẻ có học. Còn nhớ lần ngươi ám sát ta chứ? Một kẻ giết người lại cùng mục tiêu uống rượu, lại bị ta làm cho ngươi đỏ mặt. Làm chức nghiệp sát thủ, ngươi phải từ bỏ từ bỏ phong độ ưu nhã chết tiệt đó đi. Cái cách làm của ngươi giống như kĩ nữ muốn nhanh chóng cởi quần áo phục vụ khách làng chơi nhưng lại nói chuyện kinh thư với hắn! Ngươi muốn làm cho địch nhân sợ hãi, trái tim băng giá, trước khi ngươi động thủ cần phải hù dọa khiến cho địch nhân chỉ còn lại nửa cái mạng!
Mặc dù không biết kinh thư mà Lưu Vân nói là cái gì nhưng những lời này của Lưu Vân lại suốt ngày hành hạ Quý Phong, làm cho hắn bắt đầu theo đuổi cách giết người dị thường. Cho nên vị sư trưởng đi chơi gái kia mới có thể bị chủy thủ đâm vô số vết, đợi cho đến khi máu chảy hết mới chết. Còn cái kẻ dùng tăm xỉa răng có độc mà chết kia nữa. Đối với các mục tiêu mà nói, đáng sợ nhất trên thế gian không phải đao kiếm uy hiếp bên người mà là sự tử vong lúc nào cũng có thể giáng xuống.
Thời gian sau đó, quan quân A Tư Mạn trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, những kẻ ác bá ở La Mạn hành tỉnh, những quý tộc Hỏa Vân đế quốc quy hàng địch nhân đều cảm giác được sự kinh khủng của Quý Phong cùng Ám sát tiểu tổ của hắn. Quý Phong là đầu lĩnh đội ám sát, hắn nhận được danh hiệu --- Tử thần Tử Ảnh. Khi Thủy Linh Nhi hạ mệnh lệnh ám sát lần nữa, hắn cùng kẻ dưới tay dùng thủ đoạn máu tanh, trong vòng nửa tháng đã giết chết bảy tên sĩ quan, ba gã quý tộc đầu hàng địch, đồng thời cũng thừa dịp thiên tai ở vùng tây nam của La Mạn hành tỉnh, đem những kẻ ác bá mà dân chúng oán hận tống tiễn xuống địa ngục. Đối với địch nhân mà nói, hắn trở thành bóng ma thật lớn phủ lên đỉnh đầu họ, nhưng đối với dân chúng tỉnh tây nam thì hắn lại là ánh mặt trời trong bóng đêm.
Nã Luân Đa lúc này đã biểu hiện rõ tài năng chỉ huy của hắn, đem lý luận đặc chủng chiến áp dụng vào thực tế, đồng thời phát huy rất nhuần nhuyễn. Ngoài việc huấn luyện, hắn còn dẫn theo đội viên Hắc Ưng ngụy trang thành bình dân, phá hoại tiếp tế hậu cần của địch nhân, đánh lén các đội tuần tra của địch, các trạm kiểm soát của địch, công kích những binh lính đi lại riêng lẻ.
Trong đó một trận đánh kinh điển nhất là hành động đánh lén một binh trạm A Tư Mạn cách về phía tây bắc Phổ Lí Tắc Lợi hơn 10 dặm. Trước khi phát động công kích, hắn phái người trả vờ không cẩn thận để lộ tin tức đánh lén binh trạm ra ngoài. Quan binh trong trạm nghe được lập tức tăng cường đề phòng, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, đồng thời Phổ Lí Tắc Lợi thành cũng tăng cường binh lính cho binh trạm. Địch nhân thần kinh căng thẳng nhưng không có gặp sự tấn công như tưởng tượng, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến cho địch nhân uể oải không chịu nổi. Những tin tức này vẫn truyền tới binh trạm, khiến cho quan binh trong binh trạm đều coi những tin tức này là trò đùa. Nhưng rạng sáng một ngày, Nã Luân Đa đột nhiên dẫn binh đánh tới, tiêu diệt mấy trăm binh sĩ trong binh trạm.
Nã Luân Đa dẫn Hắc Ưng ấn nấp trong dân, chưa bao giờ phân tán. Hơn nữa hắn còn tung tin thật thật giả giả, hư hư thực thực về việc công kích, không dùng phương thức tác chiến của bộ đội chính quy, khiến cho Hán Tư tướng quân ở Phổ Lí Tắc Lợi thành chủ quan, coi bọn hắn là thổ phỉ cướp đường, cũng không có coi trọng bọn hắn. Cho tới tận khi sự tình càng ngày càng trầm trọng, tồi tệ, Hắc Ưng đánh cướp càng ngày càng lợi hại.
Phía tây nam La Mạn hành tỉnh xuất hiện tình huống khác thường khiến cho Na Á công chúa để ý. Khu vực bị chiếm đóng của đế quốc xuất hiện một lực lượng phản kháng như vậy làm cho nàng vui mừng, đồng thời cũng nóng lòng muốn liên lạc với bọn họ. Nàng hy vọng có thể giữ gìn mồi lửa phản kháng này, giúp cho nó có thể phát triển lớn mạnh. Nàng thấy dưới tình hình Hỏa Vân đế quốc gặp nguy nan mà dân chúng lại có sự thức tỉnh như vậy thì thật là đáng quý. Mặc dù từ trước dân chúng Hỏa Vân đế quốc có ý thức phản kháng rất mạnh, nhưng có thể dũng cảm đứng ra công kích trọng binh của địch cũng không nhiều. Từ một góc độ nào đó mà nói, nàng muốn có một điển hình để kích thích sĩ khí, tinh thần chiến đấu của quân dân đế quốc.
Nhưng người nàng phái đi liên lạc với Tam đoàn đem về cho nàng một tin tức không vui --- chi bộ đội này cự tuyệt tiếp xúc với nàng, đồng thời cũng cự tuyệt bất cứ sự trợ giúp nào từ phía nàng. Khi nàng hỏi đến nguyên nhân, người được phái đi ấp úng hồi lâu không nói được lời nào. Mãi về sau nàng mới nghe được một đáp án ngoài ý muốn:
- Chúng ta trung thành với đế quốc, chúng ta hy vọng bảo vệ dân chúng đế quốc, nhưng chúng ta không có tư cách trở thành một thanh kiếm trong tay công chúa cao quý.
Những gì Uy Lợi gặp phải tại Lí Tư thành đã để lại một bóng ma thật lớn trong lòng quan binh Tam đoàn, cũng làm cho quan binh Tam đoàn rất tức giận, khiến cho bọn họ đối với lãnh binh của công chúa đóng trong Lí Tư thành cũng không có hảo cảm gì. Đáng tiếc Na Á lại không hề biết gì về những việc này. Nàng chỉ cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng sau đó lý trí đã kìm nén lửa giận lại.
- Phái người cẩn thận điều tra một chút tư liệu về lực lượng phản kháng này.
Na Á hạ lệnh cho quan quân đứng bên cạnh.
Một mệnh lệnh đơn giản như vậy nhưng lại gây ra nhiều biến cố ngoài ý muốn, làm cho Na Á công chúa gặp nhiều khó khăn sau này.
/372
|