- Lão đại (đầu nhi), ta đã trở về !
Ngải Phật Sâm ở phía xa cao hứng gọi Lưu Vân. Ở bên cạnh hắn có một thanh niên dắt theo mười con ngựa, trên lưng ngựa chất đầy hàng hóa.
- Ngải Phật Sâm đại ca, vất cả cho ngươi rồi. Xem ra ở địa bàn của người phục vụ thật là tốt, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong hết mọi thứ!
Lưu Vân tươi cười đứng dậy đi tới.
- An Đông Ni, lại đây ra mắt Lão đại của ta.
Ngải Phật Sâm hướng thanh niên tóc vàng đang dắt ngựa gọi.
Thanh niên đi tới trước người Lưu Vân, lịch sự cúi người hướng Lưu Vân hành lễ:
- An Đông Ni, huynh đệ của Ngải Phật Sâm đại ca, thật cao hứng được gặp mặt Tử tước đại nhân.
- Lưu Vân Khải Đức.
Lưu Vân mỉm cười đưa tay ra chào An Đông Ni.
Lần đầu gặp mặt, hắn có ấn tượng rất tốt đối với thanh niên này. An Đông Ni cao chừng 1m8, dáng người thon dài, cũng không lộ vẻ gầy yếu, một nam nhân với vẻ ngoài rất anh tuấn. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, tràn đầy sự khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Nguyên lai công tử bột cũng có thể lợi hại như thế!
Khi hai người bắt tay, Lưu Vân không khỏi có chút đố kị.
- Lão đại, An Đông Ni là huynh đệ từ thưở nhỏ của ta. Ta không nghĩ tới vừa mới đến Tây Tư thì lại gặp hắn cho nên dẫn hắn tới đây.
- Các ngươi cứ trò chuyện với nhau, ta đem đồ ăn phân phát cho mọi người rồi quay lại.
Ngải Phật Sâm nói, rồi cùng với vài người phía sau lấy thực vật đưa cho các đội viên.
- Vừa rồi nghe Ngải Phật Sâm đại ca nói các ngươi liên tục chiến đấu mấy ngàn dặm ở sâu trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, thu được không ít thắng lợi, cuối cùng thành công thoát khỏi vòng vây của mấy vạn quân địch. Ta thực sự kính nể thiên tài chỉ huy như ngươi!
- Đừng nghe hắn thổi phồng. Kì thật khi chúng ta phá vây tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc thì bị đại quân địch nhân chặn đường, không thể quay về cố quốc nên bắt buộc phải xâm nhập vào lãnh thổ địch. Liên tục chiến đấu mấy ngàn dặm, kì thật là bị người ta đuổi giết mấy ngàn dặm.
Lưu Vân cười nói.
- Tử tước đại nhân nói đùa, nếu địch nhân của ngươi đuổi giết như vậy nhất định sẽ không nguyện ý thả cho các ngươi quay về cố quốc.
An Đông Ni cười nói.
- Đáng tiếc, chúng ta cũng có nhiều người đã nằm lại ở lãnh thổ A Tư Mạn, không thể quay trở về được.
Lưu Vân nhớ tới những quan quân Tam đoàn đã chết, tâm tình có vẻ trầm trọng.
- Có chiến tranh thì phải có người chết, tử tước đại nhân không cần quá quan tâm. Một người tướng quân chỉ có vứt bỏ tình cảm, thờ ơ lạnh nhạt, coi chiến trường là một ván cờ, dùng tài năng đích thực nắm giữ ván cờ mới có thể tránh được những hy sinh lớn hơn nữa.
An Đông Ni thuận miệng nói ra một câu làm cho Lưu Vân chìm vào suy nghĩ.
Xem ra ta thật sự chưa có thích ứng với chiến tranh của đại lục này, ta còn phải học tập nhiều nữa.
Màn đêm buông xuống, căn cứ theo chỉ thị của Lưu Vân, Hắc Ưng đóng quân ngay tại bờ sông. Đợi ngày hôm sau khôi phục lại thể lực sẽ tới sẽ theo dòng sông đi về phía bắc.
Nằm trên mặt cỏ bên bờ sông, nghe tiếng nước ào ào, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, tâm tình trong lòng Lưu Vân cũng rất phức tạp. Những tình cảm chôn kín ở sâu trong nội tâm hắn lại hiện lên. Hắn nhớ tới người yêu ở kiếp trước, người nhà, lại nghĩ tới mọi người, cuộc sống sau khi hắn tới đại lục này. Trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
- Lão đại đang suy nghĩ cái gì thế?
Ngải Phật Sâm đi tới nằm xuống bên cạnh Lưu Vân.
- Không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời đầu óc có chút loạn lên, cảm giác cuộc đời đôi lúc rất kì quái.
Lưu Vân đáp.
- Đúng vậy. Đế quốc của ngươi bị vây trong chiến loạn, ngươi liên tục chiến đấu, di chuyển ngàn dặm trên chiến trường, cuối cùng cũng trở về. Ta tuy rằng đã tới Tây Tư nhưng Tây Tư đã không còn là đế quốc của ta.
Ngải Phật Sâm cũng thở dài nói.
- Ngải Phật Sâm đại ca, Tây Tư đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết chứ? Bắt đầu từ một cuộc chiến ở Hàn thành, Thú nhân tấn công, A Tư Mạn điều động quân đội, Hỏa Vân chuyển động, mà Tây Tư lại vẫn im lặng. Ta thấy rất kì quái, đây là vì cái gì?
- Kì thật ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết, nhưng lại sợ tăng thêm gánh nặng cho ngươi. Tây Tư đã phát sinh chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng An Đông Ni nói cho ta biết hiện tại triều chính Tây Tư đã hoàn toàn bị quân vụ đại thần Hi Lặc nắm giữ, thế lực phản đối hắn đã bị thanh trừ. Hoàng đế Tây Tư đã trở thành con rối. Mà thân phận của ta là một hoàng tộc lưu vong của Tây Tư vương quốc, phụ thân ta chính là đệ đệ của hoàng đế bệ hạ.
Tiêp theo Ngải Phật Sâm nói cho Lưu Vân những việc đã trải qua.
- Nói như vậy phụ thân ngươi hẳn là đã phát hiện bí mật động trời nào đó mới gặp phải đại họa.
Lưu Vân sau khi nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Phụ thân An Đông Ni là một vị quân đoàn trưởng của Tây Tư, cùng cha ta là bạn tâm đầu ý hợp, cũng gặp đại họa trong chuyện này. Nhưng hắn kiên trì ở lại Tây Tư điều tra sự tình, hơn nữa còn thành công tổ chức thế lực của bản thân. Dựa vào điểm này hắn thực sự kiên cường hơn ta.
- Vậy sao? Ngươi nói cho ta một ít chuyện của hắn đi. Hôm nay tuy là lần đầu tiên ta thấy hắn nhưng cũng hiểu được hắn rất không bình thường.
- Ngươi đừng bị bộ dáng vô hại của hắn lừa bịp, khuôn mặt tươi cười của hắn vạn năm cũng không có thay đổi. Thực ra trong lòng hắn là một kẻ cuồng chiến, đối với việc sử dụng kỵ binh cũng có nghiên cứu kỹ. Hắn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhưng đã có hơn 100 lần kinh nghiệm chiến đấu. Khi mới 19 tuổi, hắn đã cùng phụ thân tham gia chiến tranh giữa đế quốc và thú nhân, từng dẫn 2000 kỵ binh đánh cho một vạn thú nhân thua chạy. Hơn nữa xâm nhập bên trong lãnh thổ của thú nhân đế quốc, đuổi giết hơn 500 dặm đường.
- Thật thế hả!
Lưu Vân nghe xong Ngải Phật Sâm nói, ánh mắt đảo liên tục.
- Ừ. Ta rời Tây Tư vài năm, hắn kinh doanh ở khu vực đồng cỏ phía tây bắc Tây Tư, đồng thời cũng mượn cơ hội thành lập 3000 kỵ binh, lấy cờ hiệu dong binh đoàn, cũng tiến hành nhiều lần chiến đấu. Có một câu này: không có cơm ăn hắn có thể sống, không có đánh nhau hắn sẽ nổi điên. Hắn có sự bình tĩnh, tỉnh táo trời sinh, cũng là một kẻ trời sinh vì chiến tranh mà tồn tại.
- Thật là nhân tài! Ta bảo này Ngải Phật Sâm đại ca… ….
- Lão đại, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì. Ta đã đem hắn đến cho ngươi, công tác còn lại tự ngươi đi làm đi. Hắn cũng hiểu nếu trường kì ở lại Tây Tư cũng rất khó có thành tựu. Quan trong là ngươi làm thế nào giữ hắn lại. Kì thật ta cũng hy vọng hắn có thể đi theo ngươi, tương lai nói không chừng chúng ta còn có thể có cơ hội quay trở lại Tây Tư. Nhưng ngươi cũng biết, phàm là nhân tài đều khó tránh khỏi tính tình có chút quái dị.
Lưu Vân lập tức đi lên tìm An Đông Ni nói chuyện. Rất nhanh sau đó hai ngươi liền kề vai đi tới trước mặt Ngải Phật Sâm.
- Ngải Phật Sâm đại ca, sau này chúng ta sẽ sóng vai nhau chiến đấu. Ngươi phải quan tâm tới tiểu đệ mới này!
Ngày hôm sau An Đông Ni li khai đoàn người Lưu Vân trở về tập hợp thủ hạ của mình. Hắn ước hẹn với Lưu Vân, một tháng sau sẽ hội họp ở La Mạn hành tỉnh.
- Đông Ni, ta đã nói với ngươi vài lần ngươi đều do dự. Như thế nào Lão đại vừa tới tìm ngươi ngươi đã đồng ý?
Trước khi rời đi Ngải Phật Sâm lén kéo An Đông Ni ra một bên hỏi.
- Hấp dẫn quá lớn, ta không thể không đồng ý.
An Đông Ni cười nói.
- A, tiểu tử ngươi được cấp cho lợi ích gì vậy?
- Không có gì, hắn chỉ vẽ cho ta một cái bản đồ, ta liền đồng ý.
- Bản đồ gì? Lấy ra cho ta xem.
- Tương lai ngươi sẽ biết. Hắc hắc.
An Đông Ni cười điên cuồng, Ngải Phật Sâm cảm giác được một tia hàn ý, rùng mình ớn lạnh. Giờ phút này hắn thậm chí có chút hối hận đã đem một kẻ cuồng chiến, tuy rằng tà ác nhưng bản tính thiện lương đến bên cạnh Lão đại.
Ngải Phật Sâm ở phía xa cao hứng gọi Lưu Vân. Ở bên cạnh hắn có một thanh niên dắt theo mười con ngựa, trên lưng ngựa chất đầy hàng hóa.
- Ngải Phật Sâm đại ca, vất cả cho ngươi rồi. Xem ra ở địa bàn của người phục vụ thật là tốt, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong hết mọi thứ!
Lưu Vân tươi cười đứng dậy đi tới.
- An Đông Ni, lại đây ra mắt Lão đại của ta.
Ngải Phật Sâm hướng thanh niên tóc vàng đang dắt ngựa gọi.
Thanh niên đi tới trước người Lưu Vân, lịch sự cúi người hướng Lưu Vân hành lễ:
- An Đông Ni, huynh đệ của Ngải Phật Sâm đại ca, thật cao hứng được gặp mặt Tử tước đại nhân.
- Lưu Vân Khải Đức.
Lưu Vân mỉm cười đưa tay ra chào An Đông Ni.
Lần đầu gặp mặt, hắn có ấn tượng rất tốt đối với thanh niên này. An Đông Ni cao chừng 1m8, dáng người thon dài, cũng không lộ vẻ gầy yếu, một nam nhân với vẻ ngoài rất anh tuấn. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, tràn đầy sự khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Nguyên lai công tử bột cũng có thể lợi hại như thế!
Khi hai người bắt tay, Lưu Vân không khỏi có chút đố kị.
- Lão đại, An Đông Ni là huynh đệ từ thưở nhỏ của ta. Ta không nghĩ tới vừa mới đến Tây Tư thì lại gặp hắn cho nên dẫn hắn tới đây.
- Các ngươi cứ trò chuyện với nhau, ta đem đồ ăn phân phát cho mọi người rồi quay lại.
Ngải Phật Sâm nói, rồi cùng với vài người phía sau lấy thực vật đưa cho các đội viên.
- Vừa rồi nghe Ngải Phật Sâm đại ca nói các ngươi liên tục chiến đấu mấy ngàn dặm ở sâu trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, thu được không ít thắng lợi, cuối cùng thành công thoát khỏi vòng vây của mấy vạn quân địch. Ta thực sự kính nể thiên tài chỉ huy như ngươi!
- Đừng nghe hắn thổi phồng. Kì thật khi chúng ta phá vây tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc thì bị đại quân địch nhân chặn đường, không thể quay về cố quốc nên bắt buộc phải xâm nhập vào lãnh thổ địch. Liên tục chiến đấu mấy ngàn dặm, kì thật là bị người ta đuổi giết mấy ngàn dặm.
Lưu Vân cười nói.
- Tử tước đại nhân nói đùa, nếu địch nhân của ngươi đuổi giết như vậy nhất định sẽ không nguyện ý thả cho các ngươi quay về cố quốc.
An Đông Ni cười nói.
- Đáng tiếc, chúng ta cũng có nhiều người đã nằm lại ở lãnh thổ A Tư Mạn, không thể quay trở về được.
Lưu Vân nhớ tới những quan quân Tam đoàn đã chết, tâm tình có vẻ trầm trọng.
- Có chiến tranh thì phải có người chết, tử tước đại nhân không cần quá quan tâm. Một người tướng quân chỉ có vứt bỏ tình cảm, thờ ơ lạnh nhạt, coi chiến trường là một ván cờ, dùng tài năng đích thực nắm giữ ván cờ mới có thể tránh được những hy sinh lớn hơn nữa.
An Đông Ni thuận miệng nói ra một câu làm cho Lưu Vân chìm vào suy nghĩ.
Xem ra ta thật sự chưa có thích ứng với chiến tranh của đại lục này, ta còn phải học tập nhiều nữa.
Màn đêm buông xuống, căn cứ theo chỉ thị của Lưu Vân, Hắc Ưng đóng quân ngay tại bờ sông. Đợi ngày hôm sau khôi phục lại thể lực sẽ tới sẽ theo dòng sông đi về phía bắc.
Nằm trên mặt cỏ bên bờ sông, nghe tiếng nước ào ào, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, tâm tình trong lòng Lưu Vân cũng rất phức tạp. Những tình cảm chôn kín ở sâu trong nội tâm hắn lại hiện lên. Hắn nhớ tới người yêu ở kiếp trước, người nhà, lại nghĩ tới mọi người, cuộc sống sau khi hắn tới đại lục này. Trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
- Lão đại đang suy nghĩ cái gì thế?
Ngải Phật Sâm đi tới nằm xuống bên cạnh Lưu Vân.
- Không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời đầu óc có chút loạn lên, cảm giác cuộc đời đôi lúc rất kì quái.
Lưu Vân đáp.
- Đúng vậy. Đế quốc của ngươi bị vây trong chiến loạn, ngươi liên tục chiến đấu, di chuyển ngàn dặm trên chiến trường, cuối cùng cũng trở về. Ta tuy rằng đã tới Tây Tư nhưng Tây Tư đã không còn là đế quốc của ta.
Ngải Phật Sâm cũng thở dài nói.
- Ngải Phật Sâm đại ca, Tây Tư đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết chứ? Bắt đầu từ một cuộc chiến ở Hàn thành, Thú nhân tấn công, A Tư Mạn điều động quân đội, Hỏa Vân chuyển động, mà Tây Tư lại vẫn im lặng. Ta thấy rất kì quái, đây là vì cái gì?
- Kì thật ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết, nhưng lại sợ tăng thêm gánh nặng cho ngươi. Tây Tư đã phát sinh chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng An Đông Ni nói cho ta biết hiện tại triều chính Tây Tư đã hoàn toàn bị quân vụ đại thần Hi Lặc nắm giữ, thế lực phản đối hắn đã bị thanh trừ. Hoàng đế Tây Tư đã trở thành con rối. Mà thân phận của ta là một hoàng tộc lưu vong của Tây Tư vương quốc, phụ thân ta chính là đệ đệ của hoàng đế bệ hạ.
Tiêp theo Ngải Phật Sâm nói cho Lưu Vân những việc đã trải qua.
- Nói như vậy phụ thân ngươi hẳn là đã phát hiện bí mật động trời nào đó mới gặp phải đại họa.
Lưu Vân sau khi nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Phụ thân An Đông Ni là một vị quân đoàn trưởng của Tây Tư, cùng cha ta là bạn tâm đầu ý hợp, cũng gặp đại họa trong chuyện này. Nhưng hắn kiên trì ở lại Tây Tư điều tra sự tình, hơn nữa còn thành công tổ chức thế lực của bản thân. Dựa vào điểm này hắn thực sự kiên cường hơn ta.
- Vậy sao? Ngươi nói cho ta một ít chuyện của hắn đi. Hôm nay tuy là lần đầu tiên ta thấy hắn nhưng cũng hiểu được hắn rất không bình thường.
- Ngươi đừng bị bộ dáng vô hại của hắn lừa bịp, khuôn mặt tươi cười của hắn vạn năm cũng không có thay đổi. Thực ra trong lòng hắn là một kẻ cuồng chiến, đối với việc sử dụng kỵ binh cũng có nghiên cứu kỹ. Hắn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhưng đã có hơn 100 lần kinh nghiệm chiến đấu. Khi mới 19 tuổi, hắn đã cùng phụ thân tham gia chiến tranh giữa đế quốc và thú nhân, từng dẫn 2000 kỵ binh đánh cho một vạn thú nhân thua chạy. Hơn nữa xâm nhập bên trong lãnh thổ của thú nhân đế quốc, đuổi giết hơn 500 dặm đường.
- Thật thế hả!
Lưu Vân nghe xong Ngải Phật Sâm nói, ánh mắt đảo liên tục.
- Ừ. Ta rời Tây Tư vài năm, hắn kinh doanh ở khu vực đồng cỏ phía tây bắc Tây Tư, đồng thời cũng mượn cơ hội thành lập 3000 kỵ binh, lấy cờ hiệu dong binh đoàn, cũng tiến hành nhiều lần chiến đấu. Có một câu này: không có cơm ăn hắn có thể sống, không có đánh nhau hắn sẽ nổi điên. Hắn có sự bình tĩnh, tỉnh táo trời sinh, cũng là một kẻ trời sinh vì chiến tranh mà tồn tại.
- Thật là nhân tài! Ta bảo này Ngải Phật Sâm đại ca… ….
- Lão đại, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì. Ta đã đem hắn đến cho ngươi, công tác còn lại tự ngươi đi làm đi. Hắn cũng hiểu nếu trường kì ở lại Tây Tư cũng rất khó có thành tựu. Quan trong là ngươi làm thế nào giữ hắn lại. Kì thật ta cũng hy vọng hắn có thể đi theo ngươi, tương lai nói không chừng chúng ta còn có thể có cơ hội quay trở lại Tây Tư. Nhưng ngươi cũng biết, phàm là nhân tài đều khó tránh khỏi tính tình có chút quái dị.
Lưu Vân lập tức đi lên tìm An Đông Ni nói chuyện. Rất nhanh sau đó hai ngươi liền kề vai đi tới trước mặt Ngải Phật Sâm.
- Ngải Phật Sâm đại ca, sau này chúng ta sẽ sóng vai nhau chiến đấu. Ngươi phải quan tâm tới tiểu đệ mới này!
Ngày hôm sau An Đông Ni li khai đoàn người Lưu Vân trở về tập hợp thủ hạ của mình. Hắn ước hẹn với Lưu Vân, một tháng sau sẽ hội họp ở La Mạn hành tỉnh.
- Đông Ni, ta đã nói với ngươi vài lần ngươi đều do dự. Như thế nào Lão đại vừa tới tìm ngươi ngươi đã đồng ý?
Trước khi rời đi Ngải Phật Sâm lén kéo An Đông Ni ra một bên hỏi.
- Hấp dẫn quá lớn, ta không thể không đồng ý.
An Đông Ni cười nói.
- A, tiểu tử ngươi được cấp cho lợi ích gì vậy?
- Không có gì, hắn chỉ vẽ cho ta một cái bản đồ, ta liền đồng ý.
- Bản đồ gì? Lấy ra cho ta xem.
- Tương lai ngươi sẽ biết. Hắc hắc.
An Đông Ni cười điên cuồng, Ngải Phật Sâm cảm giác được một tia hàn ý, rùng mình ớn lạnh. Giờ phút này hắn thậm chí có chút hối hận đã đem một kẻ cuồng chiến, tuy rằng tà ác nhưng bản tính thiện lương đến bên cạnh Lão đại.
/372
|