- Vị đại thúc này, là ngài cứu ta?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Không tính ta là ta cứu ngươi. Ta chỉ phát hiện một con cá lớn ở bờ biển, sau đó các tiểu tử trong thôn đem ngươi từ bụng cá ra. Lão thiên, ngươi như thế nào lại chạy vào trong bụng cá ngủ chứ?
Cơ Đức lắc đầu thở dài nói. Lão quả thực không thể tin được một người chui vào trong bụng cá không chỉ có sống tốt mà còn ngủ thiếp đi.
- Không phải là do ta, mà là nó quá nhiệt tình!
Lưu Vân cười khổ nói.
Tiếp theo cùng Cơ đại thúc tán dóc, cuối cùng Lưu Vân cũng biết rõ ràng mình đi ra từ trong bụng cá như thế nào.
- Ta sống ở đây vài chục năm rồi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy loại việc lạ lùng như thế này. Vận khí của tiểu tử ngươi thật sự là rất tốt.
Cuối cùng Cơ Đức thở dài nói.
- Xem ra đầu lam kình kia quá ham ăn nên bị bể bụng.
Lưu Vân cười nói.
- Đại thúc, thương thế trên người ta là do cô gái che mặt kia chữa khỏi sao?
- Thương thế trên người ngươi? Trên người ngươi không có bị thương. Lúc chúng ta đem ngươi ra, chỉ nhìn thấy trên người ngươi có một tầng quang mang màu sắc rực rỡ. Sau đó quang mang kì lạ biến mất, nhưng ngươi vẫn ngủ.
- Thật sao?
Lưu Vân cau mày suy nghĩ trong chốc lát.
- Chỉ là cô gái kia làm sao tìm được ta?
- Nàng đến thôn này hình như cũng là để tìm ngươi. Sau lại nghe nói chúng ta cứu được một người nên vội vàng bảo ta mang nàng đến xem. Ai biết ngươi chính là người nàng tìm. Lúc ngươi hôn mê bất tỉnh, nàng một mực ở bên cạnh chiếu cố cho ngươi, thật sự là một cô gái tốt! Tiểu tử ngươi sau này phải đối tốt với người ta đó!
Cơ Đức cười nói.
“Kì quái, chuyện này đúng là kì quái!”
Lưu Vân nghe xong lão Cơ Đức nói, nhất thời lâm vào trầm tư.
“Nàng tìm ta làm gì?”
- Ngươi không phải tưởng rằng nàng cứu ngươi cho nên mới vội vã muốn thấy nàng chứ?
Cơ Đức thấy Lưu Vân ngẩn người ra, đột nhiên vỗ đùi cười nói.
- Ngươi đừng sốt ruột, trước tiên hãy tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Nàng nói có việc tạm thời phải rời đi hai ngày, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.
Hai ngày sau Hải Luân về tới Lạc Sa thôn. Mà Lưu Vân ở lại chỗ này hai ngày, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện phát sinh gần đây, cuối cùng xác định một việc ----Hải Luân chính là Bạch Y nữ nhân bên cạnh Lâm Mị!
- Không nghĩ tới chúng ta lại từng là địch nhân!
Điều này làm cho tâm tình Lưu Vân rất sa sút. Bởi vì hắn không muốn một người phụ nữ như vậy trở thành đối thủ của mình, dù chỉ là trong chốc lát.
Khi Hải Luân đi vào trong phòng, Lưu Vân đang nhắm mắt dưỡng thần..
- Thân thể khôi phục thế nào rồi?
Hải Luân ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lưu Vân, ôn nhu hỏi.
- Thân thể không có việc gì. Tuy nhiên tâm tình cũng không tốt lắm.
Lưu Vân mở mắt ra nhìn Hải Luân, cười khổ nói.
- Từ trong bụng cá trốn thoát ra, tâm tình còn không tốt sao?
Hải Luân cười nói. Nàng thật sự có chút bội phục nam nhân trước mặt này, đã trải qua nhiều tai nạn như vậy mà vẫn còn có thể sống tốt.
- Lần trước đến A Tư Mạn du lịch thì bị bắt phải nhảy xuống sông Trường Giang. Lần này đến đây nghị hòa, vì giữ mạng lại không thể không nhảy xuống biển. Xem ra A Tư Mạn không chào đón ta!
Lưu Vân thở dài nói.
- Nhảy xuống sông cũng tốt, nhảy xuống biển cũng tốt. Dù sao ngươi không chết. Lâu dần không phải thành thói quen sao?
Hải Luân nghe xong lời hắn nói, khuông mặt không khỏi nóng lên. Nam nhân này nói bóng gió như vậy, không chỉ làm nàng biết thân phận của mình đã bị hắn đoán ra, mà còn làm nhớ tới những dòng chữ trước khi hắn nhảy xuống sông đã viết.
- Nói không chừng một ngày nào đó vận khí đen đủ, một đời anh hùng của ta coi như xong!
- Trên đấu trường ngươi biểu hiện vô lại như vậy. Thanh danh của bá tước đại nhân sợ là đã sớm bị chính ngươi làm hỏng rồi!
Hải Luân nghe vậy không khỏi cười.
- Chẳng lẽ biểu hiện của ta không đủ đặc sắc sao? Con người của ta đều luôn như vậy. Đầu tiên thì làm cho không khí đi xuống chẳng qua là để thúc đẩy cao trào phía sau mà thôi!
Lưu Vân nhìn cô gái trước mắt, thuận miệng đáp.
Nàng cười! Nếu như nàng gỡ khăn che mặt xuống, không biết nụ cười khuynh quốc khuynh thành như thế nào!
Lưu Vân cảm giác được đối mặt với một giai nhân như vậy, bản thân mình có tố chất của Chu U vương, vì làm hồng nhan cười, cam nguyện đốt khói hiệu báo có chiến tranh cho chư hầu để làm trò cười cho nàng. Vạn dặm giang sơn không truyền được muôn đời nhưng má lúm đồng tiền của mĩ nhân lại có thể vĩnh hằng.
- Ta thật không rõ rốt cục là ngươi vận khí tốt hay là sức sống dẻo dai!
Hải Luân bất đắc dĩ nói.
- Cái này gọi là không tới lúc cùng đường không tìm thấy lối thoát. Thật ra vận khí của ta cũng không quá tốt, hơn nữa ta cũng không đủ mạnh. Ta còn sợ chết, cho nên chủ yếu là tìm đường lui cho mình. Hơn nữa chưa tới phút cuối cùng thì tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.
Nhớ tại những chặng đừng mình đã đi qua tại Lam Nguyệt đại lục, trong lòng Lưu Vân dâng lên nhiều cảm xúc.
- Hay cho một câu không tới đường cùng không tìm thấy lối thoát. Hải Luân đã lĩnh giáo. Cuối cùng cũng có chút hiểu được vì sao bá tước đại nhân có những biểu hiện kinh người như vậy.
- Không cần khách sáo, lúc quay về mời ta ăn cơm là đuợc.
Lưu Vân ngồi dậy, lười nhác duỗi vai.
- Nếu như thân thể đã khỏe, ta nghĩ chúng ta nên quay về Hải Lam thành. Ngươi mất tích khiến cho Hải Lam thành náo loạn, hoàng hậu bệ hạ cũng nóng lòng sốt ruột.
- Nàng sốt ruột? Ta không biết nàng lo lắng chuyện của ta hay là buồn bực vì con cá kia không thể tiêu hóa được ta! Trừ phi đầu nàng bị đá đập trúng hoặc là bị sao đó!
Lưu Vân rên rỉ nói.
- Phản ứng này hình như không phải của một người nam nhân có trí tuệ?
Hải Luân khẽ cười nói. Ở trong tiểu ngư thôn yên bình này, nàng dã quên đi lập trường đối địch, cùng Lưu Vân nói chuyện làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái. Thời gian tiếp xúc ngắn ngủi làm nàng phát hiện trên người nam nhân này có rất nhiều thứ mới mẻ.
- Ta chỉ đang nghĩ lúc ta trở về nàng sẽ dùng biện pháp gì đối phó với ta!
- Một mỹ nữ như vậy mà ngươi không có hứng thú? Ngươi mất hứng?
- Có hứng thú? Không phải muốn đùa chết ta chứ. Nàng hẳn là sẽ không cam tâm.
Lưu Vân vừa nói, trong lòng vừa nghĩ tới.
“Thú tính thì có nhiều lắm! Chỉ tiếc là lão tử còn không muốn nghiện chết!
Nghe xong Lưu Vân nói, Hải Luân trầm mặc. Nàng cũng cho rằng Lâm Mị sẽ không dễ dàng buông tha cho Lưu Vân. Sau khi Lưu Vân trở về, sự tình còn có thể phát sinh ở Hải Lam thành, ai cũng không thể nào đoán trước được. Bởi vì cuộc sống của Lâm Mị hoàng hậu rất cô đơn tĩnh mịch, lần đầu tiên có nam nhân khiến nàng hứng thú. Chuyện đối phó Lưu Vân như thế nào, thậm chí nàng rất ít khi nói với Hải Luân.
Sáng sớm hôm sau một chiếc xe ngựa tới Lạc Sa thôn đón Hải Luân cùng Lưu Vân. Mọi người trong thôn đều đến đưa tiễn đôi nam nữ thần bí này lúc khởi hành. Đám thôn dân thiện lương không quên thật lòng chúc phúc cho hai người.
- Sau này nhớ về thăm nơi này một chút. Tốt nhất là mang theo tiểu hài tử của các ngươi.
Một đại thẩm lôi kéo tay Hải Luân nói.
- Tiểu tử ngươi cần phải học bản lãnh thật giỏi để bảo vệ cho tốt người yêu của mình. Để bạn gái xinh đẹp phải ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt!
Một đại thúc chỉ vào Hải Luân rồi nói với Lưu Vân.
Bởi vì Hải Luân có mang theo khăn che mặt nên Lưu Vân cũng không biết nàng có đỏ mặt hay không. Nhưng hắn được mọi người nhiệt tình quan tâm làm cho trên mặt cũng nóng lên. Sau khi Lưu Vân đem theo một khối thịt của lam kình do Cơ Đức đại thúc đưa cho lên xe, ha người liền vội vã rời khỏi tiểu ngư thôn.
- Mới vừa rồi tại sao ngươi không giải thích?
Lên xe ngựa, hai người đồng thời hỏi, rồi sau đó không khỏi nhìn nhau cười.
- Cám ơn ngươi!
Lưu Vân đột nhiên nói với Hải Luân.
- Cám ơn ta vì cái gì?
Hải Luân không hiểu bèn hỏi.
- Ngươi để lại trong phòng Cơ đại thúc một túi kim tệ. Ta sẽ trả lại cho ngươi.
Lưu Vân mỉm cười nói.
- Không cần. Đó là một chút tâm ý của ta. Đã thật lâu rồi ta không có ở cùng với nhữung bình dân như vậy. Ta chỉ cảm tạ bọn họ một lần nữa làm cho ta cảm nhận được một chút vui sướng.
Hải Luân nhìn qua cửa xe ngựa, nhìn Lạc Sa thôn càng ngày càng xa, nhẹ giọng nói.
- Mặt trời mọc rồi mặt trời sẽ lặn. Hạnh phúc đối với bọn họ mà nói giống như cuộc sống của bọn họ, đơn giản mà chất phác. Chỉ là ở đại lục đầy chiến loạn này, bọn họ cũng là những người dễ bị thương tổn nhất. Một hồi chiến tranh sẽ mang đi tất cả sự vui sướng và hạnh phúc của bọn họ, chỉ để lại cho bọn họ sự thống khổ vô tận. Hy vọng có một ngày đại lục này có thể chính thức nghênh đón hòa bình. Chúng ta cũng có thể giống như bọn họ, có một cuộc sống yên bình.
Lưu Vân nói. Hoàn toàn không có chú ý tới hai từ ‘chúng ta’ một cách rất mập mờ.
- Chỉ cần là con người thì sẽ có dục vọng. Chiến tranh không cách nào chấm dứt.
Hải Luân thở dài nói.
- Chỉ cần là người thì sẽ có giấc mộng, hòa bình sớm muộn gì cũng tới.
Lưu Vân tự tin cười nói.
- Quan trọng là trong tay chúng ta phải có lực lượng tuyệt đối trong tay, có thể ngăn chặn chiến tranh.
- Hắc Ưng chính là cánh tay của ngươi sao?
- Có lẽ vậy!
Mặt trời dần dần lên cao, không khí trong xe ngựa cũng trở nên nóng hơn.
- Trời nóng như vậy, nơi này chỉ có ta và ngươi, tại sao không bỏ khăn che mặt ra?
Sau khi nói ra những lời này, Lưu Vân cảm thấy bản thân không thể giải thích được.
“Chẳng lẽ ta thực sự muốn nhìn nàng?”
- Cái khăn che mặt này đã theo ta nhiều năm, sớm đã thành thói quen.
Hải Luân thản nhiên nói.
- Là ta mạo muội. Ta chỉ cảm giác được vẻ đẹp mà không được thể hiện ra ngoài thì thật sự là phí phạm.
Lưu Vân áy náy nói.
- Xinh đẹp có khi cũng là một cái tội. Ta thật sự rất đẹp sao?
Hải Luân từ từ thở dài nói, cuối cùng đưa tay gỡ khăn che mặt ra.
- Xinh đẹp không phải là một loại tội. Chỉ có thể nói là ông trời ghen ghét, đố kị! Hãy nhìn vào mắt ta, ngươi sẽ biết là ngươi rất đẹp.
Ánh mắt Lưu Vân nhìn lên khuôn mặt Hải Luân, không cách nào dời khỏi.
Lúc giữa trưa, xe ngựa dừng lại ở một trấn nhỏ.
- Ở chỗ này ăn chút gì đi!
Hải Luân mang lại khăn che mặt rồi nói với Lưu Vân. Hai người cùng nhau xuống xe ngựa.
- Lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, làm một gã thân sĩ, ta vốn phải mời ngươi nhưng hiện tại ta nghèo rớt mùng tơi.
Đi vào tửu điếm rồi ngồi xuống, Lưu Vân cầm lấy thực đơn đưa tới trước người Hải Luân, bất đắc dĩ nói.
- Ưu tiên nữ nhân.
- Người nhường ta thì không được sao.
Hải Luân cười tiếp nhận thực đơn.
Sau đó các món ăn được mang lên, hai người bắt đầu ăn. Bởi vì mang theo khăn che mặt cho nên động tác ăn của Hải Luân rất chậm, cũng rất cẩn thận. Vì dị ứng với hải sản nên lúc ở Lạc Sa thôn Lưu Vân chỉ ăn uống linh tinh nên cảm thấy trong bụng không đủ chất, chính vì vậy hắn nhiệt tình chén thịt và rau.
“Người này ăn đúng thực sự như bắn tên.”
Mặc dù Lưu Vân cảm thấy mình ăn uống có vẻ bất nhã nhưng Hải Luân nhìn lại có tư vị khác. Nàng đã sớm quen với việc các nam nhân làm bộ làm dáng trước mặt mình. Ngược lại Lưu Vân thì không chút cố kị nên nàng cảm thấy rất chân thật, thoải mái.
- Chuyện ngươi nói không phải sự thật chứ? Ta biết trong sơn cốc thường xuyên phát hiện đầu khớp xương người, hơn nữa bình thường thì âm khí dày đặc nhưng chưa từng nghe qua chuyện quái dị như thế!
- Ta lừa ngươi làm gì? Trong điếm có tiểu nhị đi đốn củi bị đụng cho đầu sưng u một cục. Địa phương đó thật tà môn, nhìn không ra cái gì nhưng đi lên sẽ bị đụng bay. Hình như có bức tường khí cản lại.
- Đúng vậy. Nghe nói có rất nhiều người bị đụng trúng! Tất cả mọi người đều nói có thể nơi đó trước đây có một trận chiến lớn xẩy ra cho nên có nhiều người chết, tà khí quá nặng, có rất nhiều vong linh tụ tập ở đó. Mắt người sống không nhìn được cho nên thường xuyên có người bị đụng phải!
- Đừng có nói lung tung. Ta nghe một pháp sư nói hình như nơi đó có kết giới ma pháp thần kỳ gì đó. Chỉ tiếc là rất nhiều ma pháp sư cùng võ sĩ đều thử đi qua nhưng không ai đi vào được. Mọi người đoán phía sau kết giới có lẽ ẩn dấu không ít bí mật!
Mấy vị khách ở bàn lân cận nói chuyện làm Lưu Vân chú ý.
- Nghe bọn họ nói chứ?
Lưu Vân thấy Hải Luân không nói gì, bèn mở miệng hỏi.
- Ừ.
Hải Luân gật đầu.
- Ngươi không có chút lòng hiếu kì nào sao?
Lưu Vân buồn bực hỏi.
- Bởi vì ta đã qua đó nhưng cũng không vào được.
… ….
- Chẳng lẽ ngươi muốn thử?
Hải Luân cười nói.
- Tình huống như thế nào, ngươi cẩn thận nói cho ta nghe.
Lưu Vân đột nhiên cảm giác trong lòng mơ hồ nắm bắt được điểm gì đó, vội vàng hỏi.
“Kết giới giống với kết giới của tinh linh sâm lâm!”
Sau khi Hải Luân nói xong, Lưu Vân nhớ tới lần đầu tiên của mình ở tinh linh sâm lâm, trong lòng không khỏi kinh hoàng.
- Ta muốn đi xem, có lẽ ta sẽ có biện pháp!
Lưu Vân nói.
- Được. Ta và ngươi cùng đi. Ta nghĩ ngươi có lẽ thật sự có có biện pháp.
- Nói không chừng chúng ta sẽ tìm được vô số hoàng kim châu báu!
- Ngươi có lẽ còn có thể thuận tiện tìm được mấy người mỹ nữ.
Thấy Lưu Vân lộ ra bộ dáng tham tiền, Hải Luân bèn trêu hắn.
- Giống như ngươi là tốt nhất! Ha ha!
Lưu Vân chẳng biết xấu hổ, cười nói.
- Nghe nói nơi đó từng là chiến trường cổ. Có lẽ lần này ngươi đi thật sự có thu hoạch gì đó.
Sau khi ăn xong Lưu Vân cùng Hải Luân rời khỏi tiểu trấn, ngồi xe ngựa đi tới địa điểm thần bí mà Hải Luân nói --- Tử vong cốc.
Một đoạn lịch sử bị chôn vùi vì vậy mà được tìm thấy.
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Không tính ta là ta cứu ngươi. Ta chỉ phát hiện một con cá lớn ở bờ biển, sau đó các tiểu tử trong thôn đem ngươi từ bụng cá ra. Lão thiên, ngươi như thế nào lại chạy vào trong bụng cá ngủ chứ?
Cơ Đức lắc đầu thở dài nói. Lão quả thực không thể tin được một người chui vào trong bụng cá không chỉ có sống tốt mà còn ngủ thiếp đi.
- Không phải là do ta, mà là nó quá nhiệt tình!
Lưu Vân cười khổ nói.
Tiếp theo cùng Cơ đại thúc tán dóc, cuối cùng Lưu Vân cũng biết rõ ràng mình đi ra từ trong bụng cá như thế nào.
- Ta sống ở đây vài chục năm rồi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy loại việc lạ lùng như thế này. Vận khí của tiểu tử ngươi thật sự là rất tốt.
Cuối cùng Cơ Đức thở dài nói.
- Xem ra đầu lam kình kia quá ham ăn nên bị bể bụng.
Lưu Vân cười nói.
- Đại thúc, thương thế trên người ta là do cô gái che mặt kia chữa khỏi sao?
- Thương thế trên người ngươi? Trên người ngươi không có bị thương. Lúc chúng ta đem ngươi ra, chỉ nhìn thấy trên người ngươi có một tầng quang mang màu sắc rực rỡ. Sau đó quang mang kì lạ biến mất, nhưng ngươi vẫn ngủ.
- Thật sao?
Lưu Vân cau mày suy nghĩ trong chốc lát.
- Chỉ là cô gái kia làm sao tìm được ta?
- Nàng đến thôn này hình như cũng là để tìm ngươi. Sau lại nghe nói chúng ta cứu được một người nên vội vàng bảo ta mang nàng đến xem. Ai biết ngươi chính là người nàng tìm. Lúc ngươi hôn mê bất tỉnh, nàng một mực ở bên cạnh chiếu cố cho ngươi, thật sự là một cô gái tốt! Tiểu tử ngươi sau này phải đối tốt với người ta đó!
Cơ Đức cười nói.
“Kì quái, chuyện này đúng là kì quái!”
Lưu Vân nghe xong lão Cơ Đức nói, nhất thời lâm vào trầm tư.
“Nàng tìm ta làm gì?”
- Ngươi không phải tưởng rằng nàng cứu ngươi cho nên mới vội vã muốn thấy nàng chứ?
Cơ Đức thấy Lưu Vân ngẩn người ra, đột nhiên vỗ đùi cười nói.
- Ngươi đừng sốt ruột, trước tiên hãy tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Nàng nói có việc tạm thời phải rời đi hai ngày, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.
Hai ngày sau Hải Luân về tới Lạc Sa thôn. Mà Lưu Vân ở lại chỗ này hai ngày, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện phát sinh gần đây, cuối cùng xác định một việc ----Hải Luân chính là Bạch Y nữ nhân bên cạnh Lâm Mị!
- Không nghĩ tới chúng ta lại từng là địch nhân!
Điều này làm cho tâm tình Lưu Vân rất sa sút. Bởi vì hắn không muốn một người phụ nữ như vậy trở thành đối thủ của mình, dù chỉ là trong chốc lát.
Khi Hải Luân đi vào trong phòng, Lưu Vân đang nhắm mắt dưỡng thần..
- Thân thể khôi phục thế nào rồi?
Hải Luân ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lưu Vân, ôn nhu hỏi.
- Thân thể không có việc gì. Tuy nhiên tâm tình cũng không tốt lắm.
Lưu Vân mở mắt ra nhìn Hải Luân, cười khổ nói.
- Từ trong bụng cá trốn thoát ra, tâm tình còn không tốt sao?
Hải Luân cười nói. Nàng thật sự có chút bội phục nam nhân trước mặt này, đã trải qua nhiều tai nạn như vậy mà vẫn còn có thể sống tốt.
- Lần trước đến A Tư Mạn du lịch thì bị bắt phải nhảy xuống sông Trường Giang. Lần này đến đây nghị hòa, vì giữ mạng lại không thể không nhảy xuống biển. Xem ra A Tư Mạn không chào đón ta!
Lưu Vân thở dài nói.
- Nhảy xuống sông cũng tốt, nhảy xuống biển cũng tốt. Dù sao ngươi không chết. Lâu dần không phải thành thói quen sao?
Hải Luân nghe xong lời hắn nói, khuông mặt không khỏi nóng lên. Nam nhân này nói bóng gió như vậy, không chỉ làm nàng biết thân phận của mình đã bị hắn đoán ra, mà còn làm nhớ tới những dòng chữ trước khi hắn nhảy xuống sông đã viết.
- Nói không chừng một ngày nào đó vận khí đen đủ, một đời anh hùng của ta coi như xong!
- Trên đấu trường ngươi biểu hiện vô lại như vậy. Thanh danh của bá tước đại nhân sợ là đã sớm bị chính ngươi làm hỏng rồi!
Hải Luân nghe vậy không khỏi cười.
- Chẳng lẽ biểu hiện của ta không đủ đặc sắc sao? Con người của ta đều luôn như vậy. Đầu tiên thì làm cho không khí đi xuống chẳng qua là để thúc đẩy cao trào phía sau mà thôi!
Lưu Vân nhìn cô gái trước mắt, thuận miệng đáp.
Nàng cười! Nếu như nàng gỡ khăn che mặt xuống, không biết nụ cười khuynh quốc khuynh thành như thế nào!
Lưu Vân cảm giác được đối mặt với một giai nhân như vậy, bản thân mình có tố chất của Chu U vương, vì làm hồng nhan cười, cam nguyện đốt khói hiệu báo có chiến tranh cho chư hầu để làm trò cười cho nàng. Vạn dặm giang sơn không truyền được muôn đời nhưng má lúm đồng tiền của mĩ nhân lại có thể vĩnh hằng.
- Ta thật không rõ rốt cục là ngươi vận khí tốt hay là sức sống dẻo dai!
Hải Luân bất đắc dĩ nói.
- Cái này gọi là không tới lúc cùng đường không tìm thấy lối thoát. Thật ra vận khí của ta cũng không quá tốt, hơn nữa ta cũng không đủ mạnh. Ta còn sợ chết, cho nên chủ yếu là tìm đường lui cho mình. Hơn nữa chưa tới phút cuối cùng thì tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.
Nhớ tại những chặng đừng mình đã đi qua tại Lam Nguyệt đại lục, trong lòng Lưu Vân dâng lên nhiều cảm xúc.
- Hay cho một câu không tới đường cùng không tìm thấy lối thoát. Hải Luân đã lĩnh giáo. Cuối cùng cũng có chút hiểu được vì sao bá tước đại nhân có những biểu hiện kinh người như vậy.
- Không cần khách sáo, lúc quay về mời ta ăn cơm là đuợc.
Lưu Vân ngồi dậy, lười nhác duỗi vai.
- Nếu như thân thể đã khỏe, ta nghĩ chúng ta nên quay về Hải Lam thành. Ngươi mất tích khiến cho Hải Lam thành náo loạn, hoàng hậu bệ hạ cũng nóng lòng sốt ruột.
- Nàng sốt ruột? Ta không biết nàng lo lắng chuyện của ta hay là buồn bực vì con cá kia không thể tiêu hóa được ta! Trừ phi đầu nàng bị đá đập trúng hoặc là bị sao đó!
Lưu Vân rên rỉ nói.
- Phản ứng này hình như không phải của một người nam nhân có trí tuệ?
Hải Luân khẽ cười nói. Ở trong tiểu ngư thôn yên bình này, nàng dã quên đi lập trường đối địch, cùng Lưu Vân nói chuyện làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái. Thời gian tiếp xúc ngắn ngủi làm nàng phát hiện trên người nam nhân này có rất nhiều thứ mới mẻ.
- Ta chỉ đang nghĩ lúc ta trở về nàng sẽ dùng biện pháp gì đối phó với ta!
- Một mỹ nữ như vậy mà ngươi không có hứng thú? Ngươi mất hứng?
- Có hứng thú? Không phải muốn đùa chết ta chứ. Nàng hẳn là sẽ không cam tâm.
Lưu Vân vừa nói, trong lòng vừa nghĩ tới.
“Thú tính thì có nhiều lắm! Chỉ tiếc là lão tử còn không muốn nghiện chết!
Nghe xong Lưu Vân nói, Hải Luân trầm mặc. Nàng cũng cho rằng Lâm Mị sẽ không dễ dàng buông tha cho Lưu Vân. Sau khi Lưu Vân trở về, sự tình còn có thể phát sinh ở Hải Lam thành, ai cũng không thể nào đoán trước được. Bởi vì cuộc sống của Lâm Mị hoàng hậu rất cô đơn tĩnh mịch, lần đầu tiên có nam nhân khiến nàng hứng thú. Chuyện đối phó Lưu Vân như thế nào, thậm chí nàng rất ít khi nói với Hải Luân.
Sáng sớm hôm sau một chiếc xe ngựa tới Lạc Sa thôn đón Hải Luân cùng Lưu Vân. Mọi người trong thôn đều đến đưa tiễn đôi nam nữ thần bí này lúc khởi hành. Đám thôn dân thiện lương không quên thật lòng chúc phúc cho hai người.
- Sau này nhớ về thăm nơi này một chút. Tốt nhất là mang theo tiểu hài tử của các ngươi.
Một đại thẩm lôi kéo tay Hải Luân nói.
- Tiểu tử ngươi cần phải học bản lãnh thật giỏi để bảo vệ cho tốt người yêu của mình. Để bạn gái xinh đẹp phải ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt!
Một đại thúc chỉ vào Hải Luân rồi nói với Lưu Vân.
Bởi vì Hải Luân có mang theo khăn che mặt nên Lưu Vân cũng không biết nàng có đỏ mặt hay không. Nhưng hắn được mọi người nhiệt tình quan tâm làm cho trên mặt cũng nóng lên. Sau khi Lưu Vân đem theo một khối thịt của lam kình do Cơ Đức đại thúc đưa cho lên xe, ha người liền vội vã rời khỏi tiểu ngư thôn.
- Mới vừa rồi tại sao ngươi không giải thích?
Lên xe ngựa, hai người đồng thời hỏi, rồi sau đó không khỏi nhìn nhau cười.
- Cám ơn ngươi!
Lưu Vân đột nhiên nói với Hải Luân.
- Cám ơn ta vì cái gì?
Hải Luân không hiểu bèn hỏi.
- Ngươi để lại trong phòng Cơ đại thúc một túi kim tệ. Ta sẽ trả lại cho ngươi.
Lưu Vân mỉm cười nói.
- Không cần. Đó là một chút tâm ý của ta. Đã thật lâu rồi ta không có ở cùng với nhữung bình dân như vậy. Ta chỉ cảm tạ bọn họ một lần nữa làm cho ta cảm nhận được một chút vui sướng.
Hải Luân nhìn qua cửa xe ngựa, nhìn Lạc Sa thôn càng ngày càng xa, nhẹ giọng nói.
- Mặt trời mọc rồi mặt trời sẽ lặn. Hạnh phúc đối với bọn họ mà nói giống như cuộc sống của bọn họ, đơn giản mà chất phác. Chỉ là ở đại lục đầy chiến loạn này, bọn họ cũng là những người dễ bị thương tổn nhất. Một hồi chiến tranh sẽ mang đi tất cả sự vui sướng và hạnh phúc của bọn họ, chỉ để lại cho bọn họ sự thống khổ vô tận. Hy vọng có một ngày đại lục này có thể chính thức nghênh đón hòa bình. Chúng ta cũng có thể giống như bọn họ, có một cuộc sống yên bình.
Lưu Vân nói. Hoàn toàn không có chú ý tới hai từ ‘chúng ta’ một cách rất mập mờ.
- Chỉ cần là con người thì sẽ có dục vọng. Chiến tranh không cách nào chấm dứt.
Hải Luân thở dài nói.
- Chỉ cần là người thì sẽ có giấc mộng, hòa bình sớm muộn gì cũng tới.
Lưu Vân tự tin cười nói.
- Quan trọng là trong tay chúng ta phải có lực lượng tuyệt đối trong tay, có thể ngăn chặn chiến tranh.
- Hắc Ưng chính là cánh tay của ngươi sao?
- Có lẽ vậy!
Mặt trời dần dần lên cao, không khí trong xe ngựa cũng trở nên nóng hơn.
- Trời nóng như vậy, nơi này chỉ có ta và ngươi, tại sao không bỏ khăn che mặt ra?
Sau khi nói ra những lời này, Lưu Vân cảm thấy bản thân không thể giải thích được.
“Chẳng lẽ ta thực sự muốn nhìn nàng?”
- Cái khăn che mặt này đã theo ta nhiều năm, sớm đã thành thói quen.
Hải Luân thản nhiên nói.
- Là ta mạo muội. Ta chỉ cảm giác được vẻ đẹp mà không được thể hiện ra ngoài thì thật sự là phí phạm.
Lưu Vân áy náy nói.
- Xinh đẹp có khi cũng là một cái tội. Ta thật sự rất đẹp sao?
Hải Luân từ từ thở dài nói, cuối cùng đưa tay gỡ khăn che mặt ra.
- Xinh đẹp không phải là một loại tội. Chỉ có thể nói là ông trời ghen ghét, đố kị! Hãy nhìn vào mắt ta, ngươi sẽ biết là ngươi rất đẹp.
Ánh mắt Lưu Vân nhìn lên khuôn mặt Hải Luân, không cách nào dời khỏi.
Lúc giữa trưa, xe ngựa dừng lại ở một trấn nhỏ.
- Ở chỗ này ăn chút gì đi!
Hải Luân mang lại khăn che mặt rồi nói với Lưu Vân. Hai người cùng nhau xuống xe ngựa.
- Lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, làm một gã thân sĩ, ta vốn phải mời ngươi nhưng hiện tại ta nghèo rớt mùng tơi.
Đi vào tửu điếm rồi ngồi xuống, Lưu Vân cầm lấy thực đơn đưa tới trước người Hải Luân, bất đắc dĩ nói.
- Ưu tiên nữ nhân.
- Người nhường ta thì không được sao.
Hải Luân cười tiếp nhận thực đơn.
Sau đó các món ăn được mang lên, hai người bắt đầu ăn. Bởi vì mang theo khăn che mặt cho nên động tác ăn của Hải Luân rất chậm, cũng rất cẩn thận. Vì dị ứng với hải sản nên lúc ở Lạc Sa thôn Lưu Vân chỉ ăn uống linh tinh nên cảm thấy trong bụng không đủ chất, chính vì vậy hắn nhiệt tình chén thịt và rau.
“Người này ăn đúng thực sự như bắn tên.”
Mặc dù Lưu Vân cảm thấy mình ăn uống có vẻ bất nhã nhưng Hải Luân nhìn lại có tư vị khác. Nàng đã sớm quen với việc các nam nhân làm bộ làm dáng trước mặt mình. Ngược lại Lưu Vân thì không chút cố kị nên nàng cảm thấy rất chân thật, thoải mái.
- Chuyện ngươi nói không phải sự thật chứ? Ta biết trong sơn cốc thường xuyên phát hiện đầu khớp xương người, hơn nữa bình thường thì âm khí dày đặc nhưng chưa từng nghe qua chuyện quái dị như thế!
- Ta lừa ngươi làm gì? Trong điếm có tiểu nhị đi đốn củi bị đụng cho đầu sưng u một cục. Địa phương đó thật tà môn, nhìn không ra cái gì nhưng đi lên sẽ bị đụng bay. Hình như có bức tường khí cản lại.
- Đúng vậy. Nghe nói có rất nhiều người bị đụng trúng! Tất cả mọi người đều nói có thể nơi đó trước đây có một trận chiến lớn xẩy ra cho nên có nhiều người chết, tà khí quá nặng, có rất nhiều vong linh tụ tập ở đó. Mắt người sống không nhìn được cho nên thường xuyên có người bị đụng phải!
- Đừng có nói lung tung. Ta nghe một pháp sư nói hình như nơi đó có kết giới ma pháp thần kỳ gì đó. Chỉ tiếc là rất nhiều ma pháp sư cùng võ sĩ đều thử đi qua nhưng không ai đi vào được. Mọi người đoán phía sau kết giới có lẽ ẩn dấu không ít bí mật!
Mấy vị khách ở bàn lân cận nói chuyện làm Lưu Vân chú ý.
- Nghe bọn họ nói chứ?
Lưu Vân thấy Hải Luân không nói gì, bèn mở miệng hỏi.
- Ừ.
Hải Luân gật đầu.
- Ngươi không có chút lòng hiếu kì nào sao?
Lưu Vân buồn bực hỏi.
- Bởi vì ta đã qua đó nhưng cũng không vào được.
… ….
- Chẳng lẽ ngươi muốn thử?
Hải Luân cười nói.
- Tình huống như thế nào, ngươi cẩn thận nói cho ta nghe.
Lưu Vân đột nhiên cảm giác trong lòng mơ hồ nắm bắt được điểm gì đó, vội vàng hỏi.
“Kết giới giống với kết giới của tinh linh sâm lâm!”
Sau khi Hải Luân nói xong, Lưu Vân nhớ tới lần đầu tiên của mình ở tinh linh sâm lâm, trong lòng không khỏi kinh hoàng.
- Ta muốn đi xem, có lẽ ta sẽ có biện pháp!
Lưu Vân nói.
- Được. Ta và ngươi cùng đi. Ta nghĩ ngươi có lẽ thật sự có có biện pháp.
- Nói không chừng chúng ta sẽ tìm được vô số hoàng kim châu báu!
- Ngươi có lẽ còn có thể thuận tiện tìm được mấy người mỹ nữ.
Thấy Lưu Vân lộ ra bộ dáng tham tiền, Hải Luân bèn trêu hắn.
- Giống như ngươi là tốt nhất! Ha ha!
Lưu Vân chẳng biết xấu hổ, cười nói.
- Nghe nói nơi đó từng là chiến trường cổ. Có lẽ lần này ngươi đi thật sự có thu hoạch gì đó.
Sau khi ăn xong Lưu Vân cùng Hải Luân rời khỏi tiểu trấn, ngồi xe ngựa đi tới địa điểm thần bí mà Hải Luân nói --- Tử vong cốc.
Một đoạn lịch sử bị chôn vùi vì vậy mà được tìm thấy.
/372
|