Một lúc sau Lưu Vân cùng Hải Luân tới Tử vong cốc trong truyền thuyết.
Nhìn một mảnh rừng rậm trước mặt, Lưu Vân cảm giác nơi này cũng giống như bao khu rừng rậm khác, tò mò hỏi:
- Chỉ là một khu rừng rậm, tại sao lại được gọi là Tử vong cốc?
- Còn chưa có đi vào, ngươi sốt ruột cái gì?
Hải Luân cười cười, chỉ về phía trước.
- Sơn cốc này ở sau khu rừng rậm.
Thấy sắc trời đã tối, Lưu Vân nhìn Hải Luân một chút rồi hỏi:
- Ngươi thật sự muốn chúng ta đi suốt đêm vào chứ?
- Làm sao vậy. Ngươi sợ ma thú đến tha ngươi đi chơi một vòng sao?
Hải luân cười duyên nói.
- Là ta ngại cho ngươi! Một nam nhân đưa một nữ nhân vào trong rừng cây, người khác nhìn thấy sẽ nói những lời không hay.
Lưu Vân sờ sờ cằm, cười hắc hắc nói.
- Đừng có nói linh tinh. Chúng ta nhanh chóng đi thôi.
Hải Luân không để ý đến hắn, đi vào trong rừng rậm.
- Ngươi đã tới nơi này?
Lưu Vân đi theo phía sau Hải Luân, thấy nàng đi rất thành thạo liền tò mò hỏi.
- Ừ.
Hải Luân không có quay đầu lại, chỉ hơi gật đầu.
Lưu Vân ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện nơi này ngoại trừ có cây cối lớn hơn bên ngoài thì cũng không có gì đặc biệt.
- Nơi này rốt cuộc có gì hấp dẫn các ngươi?
- Tử vong sơn cốc là nơi tương đối nổi tiếng ở A Tư Mạn. Nơi này từng là chỗ lui tới của mạo hiểm giả, có không ít người đã giàu to từ nơi này. Chỉ là hiện tại cũng chỉ có thể tìm thấy đầu khớp xương người chết mà thôi.
Lưu Vân nhún vai.
- Ta chỉ cảm giác cây cối nơi này rất to.
- Ngươi xem.
Hải Luân đột nhiên dừng lại dưới một tàng cây, khom lưng xuống nhặt lên một vật rồi ném về phía Lưu Vân.
Lưu Vân vội vàng đưa tay ra đón.
Một cái đầu lâu xuất hiện ở trước mắt hắn. Miệng đầu lâu há to, tựa hồ trước khi chết còn đang tru lên đau đớn.
- Hải Luân, rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân hay không?
Lưu Vân vứt đầu lâu ra ngoài, lớn tiếng hét. Mặc dù hắn đã sớm quen với người chết nhưng hắn vẫn bị Hải Luân dọa cho sợ hãi.
Trong mắt Hải Luân hiện lên sự thống khổ. Những lời của Lưu Vân dường như làm nàng tổn thương.
- Ta nghĩ ta từng như vậy.
Hải Luân nhẹ giọng nói.
Trong rừng rậm càng ngày càng u ám, Lưu Vân phóng ra một tiểu hỏa cầu ở trong tay, hai người lặng yên đi tới.
Hơn nửa canh giờ sau, phía trước rốt cuộc xuất hiện ánh sáng. Hai người đã vào nơi sâu nhất trong rừng rậm, đi tới trước một sơn cốc.
Hải Luân chỉ về phía trước rồi nói với Lưu Vân :
- Đi xem một chút đi, cả đời ngươi sẽ không thể nào quên!
Lưu Vân đi tới trước sơn cốc, nhất thời cả người phát lạnh.
Bạch cốt!
Tất cả đều là bạch cốt!
Trong phương viên gần ngàn thước trong sơn cốc không có rừng cây, không có hoa cỏ, thậm chí ngay cả đất đá cũng không nhìn thấy. Tất cả đều là bạch cốt.
Ánh trăng chiếu vào trong sơn cốc phản xạ ra lãnh quang. Trong đống bạch cốt thỉnh thoảng lại có hỏa quang thoáng hiện.
Lưu Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, tưởng rằng mình đã đi tới cửa địa ngục.
Hải Luân đi tới bên cạnh Lưu Vân rồi nói :
- Trông giống địa ngục không?
- Phải chết bao nhiêu người mới có thể lưu lại nhiều hài cốt như vậy?
Dưới ánh trăng lạnh lùng, hai người đứng ở cửa sơn cốc, nhìn bạch cốt khắp cốc, nhất thời đều trầm mặc.
Một trận gió trôi qua, lục quang trong cốc lay động, giống như vong linh đang ngủ say mở mắt ra. Chúng giãy dụa, bay múa cuồng loạn, dường như muốn thoát khỏi địa phương kinh khủng này. Hoặc là đang kể lại chuyện thê thảm ngày xưa.
Lưu Vân nhìn lục quang dao động không chừng, nhíu mày :
- Nơi này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Hải Luân lắc đầu:
- Không ai biết. Theo quan phương A Tư Mạn ghi lại thì sơn cốc này đã tồn tại mấy trăm năm.
- Mấy trăm năm, mấy trăm năm… …
Lưu Vân yên lặng nhẩm trong lòng, đột nhiên kích động. Có lẽ hắn có thể tìm ra bí mật này.
- Kết giới kia ở chỗ nào?
- Nhìn thấy cái lỗ hổng kia không? Trải qua một trận mưa lớn, đất ở nơi đó bị lở ra, những người muốn đi vào phía sau đó để tìm đều bị bắn trở ra.
Hải Luân chỉ vào phía trong sơn cốc. Lưu Vân nhìn theo tay nàng chỉ thì thấy một vách núi bị đứt gãy.
- Đi thôi!
Lưu Vân nói xong liền giẫm lên bạch cốt đi đến chỗ vách núi.
Hải Luân chần chờ trong giây lát rồi cũng cắn môi đi theo sau Lưu Vân.
- Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta. Cho ta mượn đường qua!
- Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Mỗi bước, dưới chân đều truyền đến tiếng kẽo kẹt chói tai của đầu khớp xương. Lưu Vân không nhịn được thì thầm. Mặc dù không biết có hữu dụng hay không nhưng như vậy hắn mới cảm thấy an lòng một chút. Dù sao lúc này cũng là đêm khuya, quấy rầy giấc ngủ của người chết là chuyện rất không lễ phép. Chuyện gì cũng đều có thể phát sinh trong thế giới này, nói không chừng lại có một hai vong linh chui ra thì phiền toái lớn.
- Lạnh sao? Sao thân thể của ngươi lại run rẩy thế!
Lưu Vân quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hải Luân, thấy thân thể nàng đang run rẩy, không khỏi ân cần hỏi thăm.
- Không lạnh, chỉ là những bộ xương này làm ta cảm thấy khó chịu.
Hải Luân lắc đầu.
- Đưa tay cho ta!
Lưu Vân mỉm cười, đưa tay cho Hải Luân.
“Nữ nhân thủy chung luôn là loại động vật nhát gan.”
Hắn phát hiện hóa ra nữ nhân này đã bị những bộ bạch cốt dọa cho sợ hãi.
Hải Luân mới đưa tay ra được một nửa thì đột nhiên rút tay lại.
- Hải Luân tiểu thư, cho dù ta có muốn chiếm tiện nghi của ngươi cũng không chọn một nơi có phong cảnh như thế này!
Thấy bộ dáng do dự không quyết của nàng, Lưu Vân không khỏi tức giận đưa tay tới nắm lấy tay nàng.
“Mềm mại như không xương, cảm giác thật tuyệt. Không được hoàn mỹ lắm bởi vì có vẻ lạnh lẽo, chắc là đang sợ. Nếu như là bình thường chắc sẽ có cảm giác ấm áp mát mẻ như ngọc.”
Mặc dù ngoài miệng nói rất nghiêm trang đạo mạo nhưng sau khi cầm tay Hải Luân, trong lòng Lưu Vân không khỏi cảm thấy hứng thú, nhịn không được bèn bình phẩm trong lòng.
Hải Luân đi sát theo Lưu Vân, hai mắt chỉ hơi nhíu lại nhìn vào bàn tay của hai người. Từ trên tay Lưu Vân truyền đến cảm giác ấm áp, không chỉ xua đi hàn ý trên người nàng mà còn làm cho nàng cảm thấy khuôn mặt nóng lên.
Trước đây đi tới nơi này, bọn ta dựa vào vũ kỹ của bản thân, nhanh chóng thông qua sơn cốc. Lúc này đến đây nàng không muốn sử dụng vũ kỹ trước mắt Lưu Vân, không nghĩ tới cứ như vậy bị nam nhân xa lạ này lần thứ hai tiếp xúc thân mật. Đối với Lưu Vân mà nói, nắm tay nữ nhân dắt đi là chuyện rất bình thường. Nhưng đối với Hải Luân mà nói thì lúc trước Lưu Vân làm rơi khăn che mặt của nàng, lần này lại mạnh mẽ nắm tay nàng dắt đi làm cho nàng rất khó tiếp nhận. Trong cuộc sống trước đây của nàng chỉ có một người từng thân mật như thế với nàng, đó chính là phụ thân đã mất của nàng.
“Phụ thân, nữ nhi nhớ người!”
Một loại cảm giác vô lực cùng cô độc đột nhiên tràn vào trong lòng Hải Luân. Nàng từng tưởng rằng mình rất kiên cường, từng tưởng rằng mình đã không còn là nữ nhân nhu nhược nữa nhưng thật không ngờ khoảnh khắc đi theo bên cạnh nam nhân này nàng lại khôi phục lại bản tính của một nữ nhân. Loại cảm giác đã làm cho nội tâm nàng chết đi trong lúc này được thức tỉnh một ít, những hồi ức mất mát tươi đẹp quay trở lại trong trí nhớ nàng.
Mặc dù sự thật tàn khốc này chỉ thoáng hiện nhưng đối với Hải Luân mà nói, như vậy đã là đủ rồi.
“Cám ơn ngươi!”
Nhìn bóng lưng Lưu Vân, cảm thụ được ấm áp từ lâu, dưới chiếc khăn che mặt, nước mắt Hải Luân yên lặng chảy xuống.
Một lần ngẫu nhiên nắm tay, Lưu Vân vì chiếm được tiện nghi của mỹ nữ mà dương dương tự đắc. Hải Luân thì ngẫu nhiên đau buồn, ảm đạm rơi lệ. Bọn họ cũng không biết việc phát sinh trong tử vong sơn cốc trước đây, trong đống bạch cốt này cũng đã từng có hai người nắm tay nhau.
“Thật không hiểu một mình ngươi làm sao có thể tới nơi như thế này.”
Nắm tay Hải Luân, cảm giác được tâm tình của nữ nhân này đã tốt hơn, trong lòng Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
- Được rồi. Làm sao ngươi tìm được ta ở Lạc Sa thôn?
Trong sơn cốc rất yên tĩnh. Lưu Vân cảm giác nếu như hai người không nói chuyện có thể thật sự sẽ có quỷ.
- Lúc ngươi bị tập kích ta đã sớm phát hiện. Ta mặc dù thấy được nhưng người của bọn hắn quá nhiều. Ta chỉ có thể đứng ở một bên lẳng lặng quan sát. Xin lỗi không thể cứu được ngươi!
Hải Luân đáp.
- Hoàn hảo ngươi không có động thủ, bằng không nhảy xuống biển có thể là hai người! Ngươi có thể tìm thấy ta ở Lạc Sa thôn, ta đã rất cảm động.
Lưu Vân không để ý chút nào, cười nói.
- Những kẻ tập kích ngươi là ai vậy?
- Kẻ địch đáng sợ, cũng là tai họa trong tương lai của đại lục!
Lưu Vân thở dài nói.
- Có thể nói cho ta nghe được chứ?
Hải Luân nói.
- Tam tạm thời cũng không có hoàn toàn minh bạch các chuyện ở đây. Ta sẽ nói cho ngươi sau. Đồng thời ngươi phải giúp ta tác động Lâm Mị. Không đoàn kết, tất cả mọi người đều có thể cùng nhau xong đời!
Lưu Vân cười cười, nói rất thành khẩn. Hắn tựa hồ hoàn toàn quên hắn đã sớm an bài người dẫn tai họa này tới A Tư Mạn đế quốc.
Hải Luân liền đáp ứng.
- Một nữ nhân như ngươi chạy tới nơi này làm gì?
- Nơi này từng phát sinh chiến tranh cho nên có quá nhiều người tử vong. Nhưng trong lịch sử đại lục lại không ghi lại, chuyện này rất kì quái. Ta đoán trận chiến ở nơi này hẳn là phải phát sinh trước khi các đế quốc trên đại lục thành lập. Nói cách khác thời kì đó có nền văn minh khác. Cho nên ta hy vọng phát hiện điều gì đó ở nơi này.
Hải Luân đáp.
- Chẳng lữ ngươi thật sự chuẩn bị cùng nữ nhân nọ đem cả đại lục dẫm nát dưới chân?
Lưu Vân nghe vậy cười hỏi.
- Không. Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Ta chỉ muốn đối phó với một người, một người có lẽ ta vĩnh viễn không cách nào chiến thắng!
Hải Luân cắn răng nói.
“Phiền toái của ta đã đủ nhiều, không thể tiếp tục hỏi.”
Lưu Vân sáng suốt ngậm miệng lại. Một cô gái xinh đẹp như thế, trên người mang theo cừu hận, bản thân mình hỏi nữa thì hơn phân nửa chỉ tự rước lấy họa.
- Tới rồi. Ngay phía trước!
Hải Luân kéo tay Lưu Vân, chỉ về phía trước mặt.
Phía trước không có gì cả. Cho dù có hỏa đăng nhưng Lưu Vân cũng chỉ thấy toàn một màu đen, tựa hồ chỉ có không khí tồn tại.
“Chẳng lẽ thật sự giống tinh linh sâm lâm? Phía sau kết giới cất dấu cái gì?”
Chờ đợi một ngàn năm. Lần này sẽ có cái gì?
Lưu Vân bảo Hải Luân ở chỗ này chờ, đi về phía kết giới.
Nhìn một mảnh rừng rậm trước mặt, Lưu Vân cảm giác nơi này cũng giống như bao khu rừng rậm khác, tò mò hỏi:
- Chỉ là một khu rừng rậm, tại sao lại được gọi là Tử vong cốc?
- Còn chưa có đi vào, ngươi sốt ruột cái gì?
Hải Luân cười cười, chỉ về phía trước.
- Sơn cốc này ở sau khu rừng rậm.
Thấy sắc trời đã tối, Lưu Vân nhìn Hải Luân một chút rồi hỏi:
- Ngươi thật sự muốn chúng ta đi suốt đêm vào chứ?
- Làm sao vậy. Ngươi sợ ma thú đến tha ngươi đi chơi một vòng sao?
Hải luân cười duyên nói.
- Là ta ngại cho ngươi! Một nam nhân đưa một nữ nhân vào trong rừng cây, người khác nhìn thấy sẽ nói những lời không hay.
Lưu Vân sờ sờ cằm, cười hắc hắc nói.
- Đừng có nói linh tinh. Chúng ta nhanh chóng đi thôi.
Hải Luân không để ý đến hắn, đi vào trong rừng rậm.
- Ngươi đã tới nơi này?
Lưu Vân đi theo phía sau Hải Luân, thấy nàng đi rất thành thạo liền tò mò hỏi.
- Ừ.
Hải Luân không có quay đầu lại, chỉ hơi gật đầu.
Lưu Vân ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện nơi này ngoại trừ có cây cối lớn hơn bên ngoài thì cũng không có gì đặc biệt.
- Nơi này rốt cuộc có gì hấp dẫn các ngươi?
- Tử vong sơn cốc là nơi tương đối nổi tiếng ở A Tư Mạn. Nơi này từng là chỗ lui tới của mạo hiểm giả, có không ít người đã giàu to từ nơi này. Chỉ là hiện tại cũng chỉ có thể tìm thấy đầu khớp xương người chết mà thôi.
Lưu Vân nhún vai.
- Ta chỉ cảm giác cây cối nơi này rất to.
- Ngươi xem.
Hải Luân đột nhiên dừng lại dưới một tàng cây, khom lưng xuống nhặt lên một vật rồi ném về phía Lưu Vân.
Lưu Vân vội vàng đưa tay ra đón.
Một cái đầu lâu xuất hiện ở trước mắt hắn. Miệng đầu lâu há to, tựa hồ trước khi chết còn đang tru lên đau đớn.
- Hải Luân, rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân hay không?
Lưu Vân vứt đầu lâu ra ngoài, lớn tiếng hét. Mặc dù hắn đã sớm quen với người chết nhưng hắn vẫn bị Hải Luân dọa cho sợ hãi.
Trong mắt Hải Luân hiện lên sự thống khổ. Những lời của Lưu Vân dường như làm nàng tổn thương.
- Ta nghĩ ta từng như vậy.
Hải Luân nhẹ giọng nói.
Trong rừng rậm càng ngày càng u ám, Lưu Vân phóng ra một tiểu hỏa cầu ở trong tay, hai người lặng yên đi tới.
Hơn nửa canh giờ sau, phía trước rốt cuộc xuất hiện ánh sáng. Hai người đã vào nơi sâu nhất trong rừng rậm, đi tới trước một sơn cốc.
Hải Luân chỉ về phía trước rồi nói với Lưu Vân :
- Đi xem một chút đi, cả đời ngươi sẽ không thể nào quên!
Lưu Vân đi tới trước sơn cốc, nhất thời cả người phát lạnh.
Bạch cốt!
Tất cả đều là bạch cốt!
Trong phương viên gần ngàn thước trong sơn cốc không có rừng cây, không có hoa cỏ, thậm chí ngay cả đất đá cũng không nhìn thấy. Tất cả đều là bạch cốt.
Ánh trăng chiếu vào trong sơn cốc phản xạ ra lãnh quang. Trong đống bạch cốt thỉnh thoảng lại có hỏa quang thoáng hiện.
Lưu Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, tưởng rằng mình đã đi tới cửa địa ngục.
Hải Luân đi tới bên cạnh Lưu Vân rồi nói :
- Trông giống địa ngục không?
- Phải chết bao nhiêu người mới có thể lưu lại nhiều hài cốt như vậy?
Dưới ánh trăng lạnh lùng, hai người đứng ở cửa sơn cốc, nhìn bạch cốt khắp cốc, nhất thời đều trầm mặc.
Một trận gió trôi qua, lục quang trong cốc lay động, giống như vong linh đang ngủ say mở mắt ra. Chúng giãy dụa, bay múa cuồng loạn, dường như muốn thoát khỏi địa phương kinh khủng này. Hoặc là đang kể lại chuyện thê thảm ngày xưa.
Lưu Vân nhìn lục quang dao động không chừng, nhíu mày :
- Nơi này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Hải Luân lắc đầu:
- Không ai biết. Theo quan phương A Tư Mạn ghi lại thì sơn cốc này đã tồn tại mấy trăm năm.
- Mấy trăm năm, mấy trăm năm… …
Lưu Vân yên lặng nhẩm trong lòng, đột nhiên kích động. Có lẽ hắn có thể tìm ra bí mật này.
- Kết giới kia ở chỗ nào?
- Nhìn thấy cái lỗ hổng kia không? Trải qua một trận mưa lớn, đất ở nơi đó bị lở ra, những người muốn đi vào phía sau đó để tìm đều bị bắn trở ra.
Hải Luân chỉ vào phía trong sơn cốc. Lưu Vân nhìn theo tay nàng chỉ thì thấy một vách núi bị đứt gãy.
- Đi thôi!
Lưu Vân nói xong liền giẫm lên bạch cốt đi đến chỗ vách núi.
Hải Luân chần chờ trong giây lát rồi cũng cắn môi đi theo sau Lưu Vân.
- Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta. Cho ta mượn đường qua!
- Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Mỗi bước, dưới chân đều truyền đến tiếng kẽo kẹt chói tai của đầu khớp xương. Lưu Vân không nhịn được thì thầm. Mặc dù không biết có hữu dụng hay không nhưng như vậy hắn mới cảm thấy an lòng một chút. Dù sao lúc này cũng là đêm khuya, quấy rầy giấc ngủ của người chết là chuyện rất không lễ phép. Chuyện gì cũng đều có thể phát sinh trong thế giới này, nói không chừng lại có một hai vong linh chui ra thì phiền toái lớn.
- Lạnh sao? Sao thân thể của ngươi lại run rẩy thế!
Lưu Vân quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hải Luân, thấy thân thể nàng đang run rẩy, không khỏi ân cần hỏi thăm.
- Không lạnh, chỉ là những bộ xương này làm ta cảm thấy khó chịu.
Hải Luân lắc đầu.
- Đưa tay cho ta!
Lưu Vân mỉm cười, đưa tay cho Hải Luân.
“Nữ nhân thủy chung luôn là loại động vật nhát gan.”
Hắn phát hiện hóa ra nữ nhân này đã bị những bộ bạch cốt dọa cho sợ hãi.
Hải Luân mới đưa tay ra được một nửa thì đột nhiên rút tay lại.
- Hải Luân tiểu thư, cho dù ta có muốn chiếm tiện nghi của ngươi cũng không chọn một nơi có phong cảnh như thế này!
Thấy bộ dáng do dự không quyết của nàng, Lưu Vân không khỏi tức giận đưa tay tới nắm lấy tay nàng.
“Mềm mại như không xương, cảm giác thật tuyệt. Không được hoàn mỹ lắm bởi vì có vẻ lạnh lẽo, chắc là đang sợ. Nếu như là bình thường chắc sẽ có cảm giác ấm áp mát mẻ như ngọc.”
Mặc dù ngoài miệng nói rất nghiêm trang đạo mạo nhưng sau khi cầm tay Hải Luân, trong lòng Lưu Vân không khỏi cảm thấy hứng thú, nhịn không được bèn bình phẩm trong lòng.
Hải Luân đi sát theo Lưu Vân, hai mắt chỉ hơi nhíu lại nhìn vào bàn tay của hai người. Từ trên tay Lưu Vân truyền đến cảm giác ấm áp, không chỉ xua đi hàn ý trên người nàng mà còn làm cho nàng cảm thấy khuôn mặt nóng lên.
Trước đây đi tới nơi này, bọn ta dựa vào vũ kỹ của bản thân, nhanh chóng thông qua sơn cốc. Lúc này đến đây nàng không muốn sử dụng vũ kỹ trước mắt Lưu Vân, không nghĩ tới cứ như vậy bị nam nhân xa lạ này lần thứ hai tiếp xúc thân mật. Đối với Lưu Vân mà nói, nắm tay nữ nhân dắt đi là chuyện rất bình thường. Nhưng đối với Hải Luân mà nói thì lúc trước Lưu Vân làm rơi khăn che mặt của nàng, lần này lại mạnh mẽ nắm tay nàng dắt đi làm cho nàng rất khó tiếp nhận. Trong cuộc sống trước đây của nàng chỉ có một người từng thân mật như thế với nàng, đó chính là phụ thân đã mất của nàng.
“Phụ thân, nữ nhi nhớ người!”
Một loại cảm giác vô lực cùng cô độc đột nhiên tràn vào trong lòng Hải Luân. Nàng từng tưởng rằng mình rất kiên cường, từng tưởng rằng mình đã không còn là nữ nhân nhu nhược nữa nhưng thật không ngờ khoảnh khắc đi theo bên cạnh nam nhân này nàng lại khôi phục lại bản tính của một nữ nhân. Loại cảm giác đã làm cho nội tâm nàng chết đi trong lúc này được thức tỉnh một ít, những hồi ức mất mát tươi đẹp quay trở lại trong trí nhớ nàng.
Mặc dù sự thật tàn khốc này chỉ thoáng hiện nhưng đối với Hải Luân mà nói, như vậy đã là đủ rồi.
“Cám ơn ngươi!”
Nhìn bóng lưng Lưu Vân, cảm thụ được ấm áp từ lâu, dưới chiếc khăn che mặt, nước mắt Hải Luân yên lặng chảy xuống.
Một lần ngẫu nhiên nắm tay, Lưu Vân vì chiếm được tiện nghi của mỹ nữ mà dương dương tự đắc. Hải Luân thì ngẫu nhiên đau buồn, ảm đạm rơi lệ. Bọn họ cũng không biết việc phát sinh trong tử vong sơn cốc trước đây, trong đống bạch cốt này cũng đã từng có hai người nắm tay nhau.
“Thật không hiểu một mình ngươi làm sao có thể tới nơi như thế này.”
Nắm tay Hải Luân, cảm giác được tâm tình của nữ nhân này đã tốt hơn, trong lòng Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
- Được rồi. Làm sao ngươi tìm được ta ở Lạc Sa thôn?
Trong sơn cốc rất yên tĩnh. Lưu Vân cảm giác nếu như hai người không nói chuyện có thể thật sự sẽ có quỷ.
- Lúc ngươi bị tập kích ta đã sớm phát hiện. Ta mặc dù thấy được nhưng người của bọn hắn quá nhiều. Ta chỉ có thể đứng ở một bên lẳng lặng quan sát. Xin lỗi không thể cứu được ngươi!
Hải Luân đáp.
- Hoàn hảo ngươi không có động thủ, bằng không nhảy xuống biển có thể là hai người! Ngươi có thể tìm thấy ta ở Lạc Sa thôn, ta đã rất cảm động.
Lưu Vân không để ý chút nào, cười nói.
- Những kẻ tập kích ngươi là ai vậy?
- Kẻ địch đáng sợ, cũng là tai họa trong tương lai của đại lục!
Lưu Vân thở dài nói.
- Có thể nói cho ta nghe được chứ?
Hải Luân nói.
- Tam tạm thời cũng không có hoàn toàn minh bạch các chuyện ở đây. Ta sẽ nói cho ngươi sau. Đồng thời ngươi phải giúp ta tác động Lâm Mị. Không đoàn kết, tất cả mọi người đều có thể cùng nhau xong đời!
Lưu Vân cười cười, nói rất thành khẩn. Hắn tựa hồ hoàn toàn quên hắn đã sớm an bài người dẫn tai họa này tới A Tư Mạn đế quốc.
Hải Luân liền đáp ứng.
- Một nữ nhân như ngươi chạy tới nơi này làm gì?
- Nơi này từng phát sinh chiến tranh cho nên có quá nhiều người tử vong. Nhưng trong lịch sử đại lục lại không ghi lại, chuyện này rất kì quái. Ta đoán trận chiến ở nơi này hẳn là phải phát sinh trước khi các đế quốc trên đại lục thành lập. Nói cách khác thời kì đó có nền văn minh khác. Cho nên ta hy vọng phát hiện điều gì đó ở nơi này.
Hải Luân đáp.
- Chẳng lữ ngươi thật sự chuẩn bị cùng nữ nhân nọ đem cả đại lục dẫm nát dưới chân?
Lưu Vân nghe vậy cười hỏi.
- Không. Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Ta chỉ muốn đối phó với một người, một người có lẽ ta vĩnh viễn không cách nào chiến thắng!
Hải Luân cắn răng nói.
“Phiền toái của ta đã đủ nhiều, không thể tiếp tục hỏi.”
Lưu Vân sáng suốt ngậm miệng lại. Một cô gái xinh đẹp như thế, trên người mang theo cừu hận, bản thân mình hỏi nữa thì hơn phân nửa chỉ tự rước lấy họa.
- Tới rồi. Ngay phía trước!
Hải Luân kéo tay Lưu Vân, chỉ về phía trước mặt.
Phía trước không có gì cả. Cho dù có hỏa đăng nhưng Lưu Vân cũng chỉ thấy toàn một màu đen, tựa hồ chỉ có không khí tồn tại.
“Chẳng lẽ thật sự giống tinh linh sâm lâm? Phía sau kết giới cất dấu cái gì?”
Chờ đợi một ngàn năm. Lần này sẽ có cái gì?
Lưu Vân bảo Hải Luân ở chỗ này chờ, đi về phía kết giới.
/372
|