Tiểu tử, có căng thẳng không?
Lão binh nhìn tân binh bên cạnh, thấp giọng hỏi.
- Không… … không căng thẳng!
Tân binh nắm chặt lấy kiếm cùng tấm chắn trong tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
- Cẩn thận không tiểu ra quần, không cần giả bộ với ta. Thả lỏng một chút, lần đầu tất cả đều như vậy. Trong nhà ngươi có mấy người?
Lão binh cười, vỗ vào vai hắn.
- Trong nhà cón có một mẫu thân, một đệ đệ cùng một muội muội
- Ngươi nhớ bọn họ không?
- Nhớ!
- Như vậy cố gắng sống sót trở về thăm bọn họ! Bắt đầu từ bây giờ ngươi yên lặng nói ở trong lòng: Ta sẽ không chết, kẻ chết nhất định là địch nhân của ta!
- Ta sẽ không chết, kẻ chết nhất định là địch nhân của ta! Ta sẽ không chết… … Lão ca, trong nhà ngươi có mấy người vậy?
- Nhà của ta không còn ai, ta hiện tại là kẻ cô độc.
Lão binh vừa nói, ánh mắt vừa nhìn xuống con đường nhỏ dưới chân núi.
- Ta từng có một thê tử, nhưng bởi vì cuộc sống binh nghiệp quá dài cho nên nàng đã chạy theo người khác.
Lão binh vừa nói, vừa hà hơi vào thanh đao rồi dùng tay áo lau qua lau lại.
- Có cơ hội, ta thật sự muốn được tiến vào trong Hắc Ưng vệ đội. Trang bị tốt hơn so với người khác, lại lợi hại hơn.
Tân binh nhìn Hắc Ưng môn trên trấn, hâm mộ vô cùng.
- Có lẽ hôm nay binh lính tam đoàn sẽ có cơ hội nói cho đội trưởng của chúng ta biết, người trong tam đoàn không hề sợ chết!
Lão binh giơ đao lên, từ trên đao phản xạ lại ánh trăng như nước. Lão binh cười hài lòng.
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua. Bóng đêm ngày càng đậm, xung quanh ngày càng yên tĩnh, sơn đạo đen thui, giống như mồm một con dã thú đang mở to ra, đợi con mồi đến. Bọn lính nằm ở xung quanh núi lúc này đều cảm giác được sự yên lặng này, có thể nghe thấy trái tim mình đang đập. Có người không khỏi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân mình an tĩnh lại.
Cung đã mở, trăng đã tròn, áp lực của binh lính dồn nén lên mũi tiễn, chờ đợi thời cơ bắn về phía địch nhân.
Ba sư đoàn quân của A Tư Mạn đế quốc lúc này dang lần mò đi vào trong sơn đạo. Phía trước mấy người hình như là quân lính đồn trú, tốc độ rất chậm, không khỏi nhìn đông nhìn tây, sau đó mới phất tay áo ý bảo để cho bọn lính tiến vào sâu thêm mấy chục thước, cho thêm đầy sơn đạo.
- Tiến vào bao nhiêu người?
Lưu Vân nhìn Long Vân, thấp giọng hỏi. Sau khi kiểm tra việc chuẩn bị chiến đấu của Hắc Ưng, hắn liền tới trận địa của đại đội thứ hai.
- Ước chừng 500 người. Bọn họ lúc mới và rất cẩn thận. Sau không có phát hiện tình huống gì khác thường, tốc độ cũng nhanh hơn.
- Xem dáng vẻ bọn họ định chuẩn bị tập hợp tại bãi đất trống ngoài trấn. Để một ngàn người vào, sau đó làm gỏi bọn họ!
Đại quân A Tư Mạn đế quốc từ trên sơn đạo lao vào trấn nhỏ như nước triều, nhanh chóng tập kết ở một mảnh đất trống ven đường.
- Có chừng một ngàn người, đội trưởng!
Một lát sau Long Hổ trầm giọng nói.
Lưu Vân đứng ở trên vách núi, Lưu Vân khẽ khoát tay, một đạo hỏa quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó phát sáng và bắn về phía không trung. Chiến đấu bắt đầu.
- Giết!
Một tiếng gầm vang lên, cánh tay của Lưu Vân nặng nề chém xuống không trung.
Dường như sau tiếng rống to này, ngọn núi lớn như bị chấn động, hai bên sơn đạo có vô số cự thạch, khúc gỗ mang theo tiếng ‘oanh oanh’, rơi xuống như mưa.
- Có mai phục!
Trên sơn đạo, một binh lính vội kêu lên, sau đó bị một khối cự thạch đập lún vào trong đất. Có binh lính bất hạnh bị khúc gỗ đánh trúng, xuyên qua bụng, huyết nhục mơ hồ. Đá tảng cùng khúc gỗ, trong vài phút đồng hồ đã chất đầy sơn đạo. Sơn đạo hẹp chỉ có mấy chục thướng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, binh lính không kịp rút khỏi chỉ có thể đứng ở trong đó, chờ tử thần giáng xuống đón đi. Một tính mạng cứ như vậy mà biến mất trong bóng đêm.
Bộ đội của A Tư Mạn đế quốc cũng nhất thời bị chia thành hai đoạn.
Bên ngoài trấn tập hợp gần 1000 binh sĩ, tất cả đều kinh hoảng nhìn bốn phía. Vốn là chấp hành nhiệm vụ đánh lén, không ngờ khi tiến vào lại trúng mai phục của địch nhân. Biến cố ngoài ý muốn này khiến cho bọn họ sợ hãi.
- Không nên hoảng sợ, nhằm trên núi công kích!
Một gã sĩ quan lớn tiếng la, đứng ở phía trước binh lính, ngón tay chỉ vào trận địa của đại đội thứ hai.
- Lôi Thần, giết chết hắn! Sau đó phân tán công kích. Phát hiện sĩ quan địch nhân, lập tức giết chết!
Nã Luân Đa đứng ở giữa Hắc Ưng vệ đội, lạnh lùng nhìn gã sĩ quan phía xa xa, một câu nói lập tức quyết định vận mệnh của hắn.
Trong sơn cốc, hơn mười đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, công kích vào quân đội A Tư Mạn đang ở bên ngoài trấn, năm đạo điện quang cũng làm tên sĩ quan kia biến thành than. Cùng hắn nằm xuống còn có mấy sĩ quan được chiếu cố đặc biệt.
Nhiều ma pháp sư đồng thời xuất hiện như vậy làm cho binh lính A Tư Mạn đế quốc đoạn hậu trở nên tuyệt vọng. Tuyệt vọng sẽ làm cho con người trở nên điên cuồng hơn, hơn 1000 người tru lên, nhằm vị trí Hắc Ưng xông tới.
- Bọn họ có thể ứng phó sao?
Long Vân nhìn tình hình dưới chân núi, có chút lo lắng.
Hắc Ưng am hiểu nhất chính là quần ẩu!
Trên sơn đạo, quân đội A Tư Mạn thình lình bị tập kích, hoảng sợ rút lui khỏi vạm phi công kích của tam đoàn. Duy Cơ cũng nhanh chóng nhận được tin tức bộ đội bị tập kích, có gần 1000 người bị nhốt trong núi.
“Như thế nào có thể? Chỉ có người có ý nghĩ bất bình thường mới có thể mai phục quân đội ở phía sau vốn là nơi an toàn của mình!”
Trong lòng Duy Cơ rất nghi hoặc.
- Ra lệnh cho một đoàn, lần nữa phát lệnh cường công, nhất định phải cứu bộ đội bị vây ra.
- Vâng!
Khoảng cách giữa quân đội A Tư Mạn cùng Hắc Ưng chỉ còn 1000 thước, nhưng khoảng cách ngắn ngủi này lại làm cho bọn họ rất gian nan. Trên đỉnh đầu không ngừng có lôi điện, làm cho bọn họ nhìn thấy một người còn sống sờ sờ bên cạnh trong khoảnh khắc bị nướng đen thui, tỏa ra mùi khét lẹt. Dưới chân có vô số bẫy rập, không ngừng có binh lính A Tư Mạn đế quốc rơi vào trong đó, bị trúc sắc bén đâm, bị gỗ đè nát.
Đối với một người binh lính mà nói, thân ở trong tuyệt cảnh, chỉ có tiến về phía trước tiêu diệt địch nhân mới có thể có đường sống. Quân đội A Tư Mạn đế quốc sau khi bỏ lại hai trăm cỗ thi thể, rốt cuộc cũng đến gần Hắc Ưng.
Mũi tên báo thù mang theo lửa giận của bọn lính nhằm Hắc Ưng môn bắn tới.
- Thánh quang, khởi động thủ hộ!
Nã Luân Đa ra lệnh, trong trận địa Hắc Ưng dâng lên bạch quang nhu hòa, khiến cho hơn 200 mũi tên bắn vào chỉ lưu lại một ít lồi lõm nhỏ trên quang mang rồi rơi xuống đất.
Phía sau Hắc Ưng lúc này cũng vang lên tiếng mũi tên xé gió, mười mấy tên binh lính A Tư Mạn vọt tới trước bưng lấy cổ họng, hai mắt trợn trừng ngã xuống, ngón tay vẫn nắm một mũi tên thật dài, máu tươi không ngừng theo khe hở chảy ra.
- Thật không ngờ 1000 năm sau tinh linh tiễn pháp còn có ngày tái hiện đại lục!
Tinh linh xạ thủ Lai Ân đứng ở phía sau trận địa Hắc Ưng, hài lòng cười, vừa đem tam vũ tiễn giương lên.
Chỉ hít thở mấy nhịp thời gian đã có gần 100 người ngã xuống trước trận địa của Hắc Ưng, tất cả đều bị bắn trúng chỗ yếu hại. Còn lại mấy trăm binh sĩ cũng chỉ cách Hắc Ưng mấy chục thước.
Nã Luân Đa rút trường đao bên hông, chỉ về trận địa phía trước nói:
- Hắc Ưng công kích!
Thủ hộ ánh sang tan đi, 200 trường đao đồng thời rút ra khỏi vổ, đội viên như hổ báo xông tới quân đội A Tư Mạn đế quốc. Ánh đao hiện lên, tạo nên vô số đóa huyết hoa. Ba người Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng A Lị Á cũng theo sát các đội viên Hắc Ưng, giết vào trong trận. Lúc trước Lưu Vân giao cho bọn họ nhiệm vụ: Bảo vệ các đội viên Hắc Ưng gặp nạn. 200 người này là tâm huyết của Lưu Vân, hắn không hy vọng bọn họ chết trong nhiệm vụ. Mặc dù hắn cũng biết, trên chiến trường tàn khốc, ý nghĩ này không phải là sự thật, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức mình để bảo vệ bọn họ.
A Húc dùng đấu pháp rất rõ làng là chịu ảnh hưởng lớn từ Lưu Vân. Địch nhân trước mặt hắn luôn đột nhiên bị ngân trâm trúng mặt hoặc mắt, không kịp kêu tiếng nào thì trường đao đã xuyên qua yết hầu.
Tử Văn Thành thì trực tiếp hơn, khi đao kiếm binh lính A Tư Mạn bổ xuống, hắn né tránh chỗ yếu hai, dùng thân thể đón đỡ đao kiếm của địch, dựa vào sự bảo vệ của chiến giáp, tận dụng cơ hội cho địch nhân một kích trí mạng.
Đội viên Hắc Ưng sau khi nhảy vào, mội một bộ phận trên thân thể đều biến thành vũ khí, mà trường đao trong tay một khi chém ra, chính là nhằm thẳng đến chỗ trí mạng của địch nhân.
Tinh linh xạ thủ môn dưới sự dẫn đầu của Lai Ân, lui vào trong trấn, ở bên ngoài trận chiến, thỉnh thoảng lại bắn ra một mũi lãnh tiễn, chuẩn xác trợ giúp Hắc Ưng chiến đấu. Tràng diện rất nhanh chóng biến thành một phía chém giết. Binh lính A Tư Mạn mặc dù không ít người có dũng khí liều mạng, nhưng đối với những chiến sĩ đao thương bất nhập trước mặt, tâm ý không khỏi sinh ra sự sợ hãi cực lớn.
Trên mặt đất, máu tươi chậm rãi hội tụ thành dòng suối nhỏ, khắp nơi là chân tay gãy vương vãi. Chiến giáp màu đen của đội viên Hắc Ưng đều bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
Khi Thiết Liệt đang ác độc bóp nát hai quả trứng của một gã binh lính, hắn vừa bi thảm ngã trên mặt đất đã bị trường đao xuyên qua mà chết. Không khí ở chiến trường như ngưng đọng lại.
Trên chiến trường còn hơn 100 binh lính A Tư Mạn, nhìn thấy đàn ác ma này đang đi tới, trong ánh mắt tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng.
- Chúng ta đầu hàng! Đừng có giết ta!
Một gã binh lính điên cuồng kêu lên, cầm trường kiếm cùng tấm chắn trong tay ném xuống đất.
- Chúng ta đầu hàng… …
Càng nhiều binh lính hô lớn, vứt bỏ vũ khí trong tay.
Mấy trung đội trưởng nhìn Nã Luân Đa.
Nã Luân Đa lắc đầu.
- Giết!
Tính mạng trong thời khắc này không đáng giá. Hắc Ưng môn không có nửa phần thương xót đối với binh lính đã buông bỏ vũ khí, vung trường đao lên, như chém rau bình thường, đem tất cả binh lính còn lại giết sạch. Người nào cũng biết ngoài núi còn có hơn 3 vạn binh lính A Tư Mạn đế quốc, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình.
- Tìm lại trên chiến trường, không bỏ qua người nào còn sống! Sau đó tự nghỉ ngơi và hồi phục, chuẩn bị tiến nhập chiến đấu.
Nã Luân Đa đưa ra mệnh lệnh cuối cùng với các đội viên.
Lão binh nhìn tân binh bên cạnh, thấp giọng hỏi.
- Không… … không căng thẳng!
Tân binh nắm chặt lấy kiếm cùng tấm chắn trong tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
- Cẩn thận không tiểu ra quần, không cần giả bộ với ta. Thả lỏng một chút, lần đầu tất cả đều như vậy. Trong nhà ngươi có mấy người?
Lão binh cười, vỗ vào vai hắn.
- Trong nhà cón có một mẫu thân, một đệ đệ cùng một muội muội
- Ngươi nhớ bọn họ không?
- Nhớ!
- Như vậy cố gắng sống sót trở về thăm bọn họ! Bắt đầu từ bây giờ ngươi yên lặng nói ở trong lòng: Ta sẽ không chết, kẻ chết nhất định là địch nhân của ta!
- Ta sẽ không chết, kẻ chết nhất định là địch nhân của ta! Ta sẽ không chết… … Lão ca, trong nhà ngươi có mấy người vậy?
- Nhà của ta không còn ai, ta hiện tại là kẻ cô độc.
Lão binh vừa nói, ánh mắt vừa nhìn xuống con đường nhỏ dưới chân núi.
- Ta từng có một thê tử, nhưng bởi vì cuộc sống binh nghiệp quá dài cho nên nàng đã chạy theo người khác.
Lão binh vừa nói, vừa hà hơi vào thanh đao rồi dùng tay áo lau qua lau lại.
- Có cơ hội, ta thật sự muốn được tiến vào trong Hắc Ưng vệ đội. Trang bị tốt hơn so với người khác, lại lợi hại hơn.
Tân binh nhìn Hắc Ưng môn trên trấn, hâm mộ vô cùng.
- Có lẽ hôm nay binh lính tam đoàn sẽ có cơ hội nói cho đội trưởng của chúng ta biết, người trong tam đoàn không hề sợ chết!
Lão binh giơ đao lên, từ trên đao phản xạ lại ánh trăng như nước. Lão binh cười hài lòng.
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua. Bóng đêm ngày càng đậm, xung quanh ngày càng yên tĩnh, sơn đạo đen thui, giống như mồm một con dã thú đang mở to ra, đợi con mồi đến. Bọn lính nằm ở xung quanh núi lúc này đều cảm giác được sự yên lặng này, có thể nghe thấy trái tim mình đang đập. Có người không khỏi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân mình an tĩnh lại.
Cung đã mở, trăng đã tròn, áp lực của binh lính dồn nén lên mũi tiễn, chờ đợi thời cơ bắn về phía địch nhân.
Ba sư đoàn quân của A Tư Mạn đế quốc lúc này dang lần mò đi vào trong sơn đạo. Phía trước mấy người hình như là quân lính đồn trú, tốc độ rất chậm, không khỏi nhìn đông nhìn tây, sau đó mới phất tay áo ý bảo để cho bọn lính tiến vào sâu thêm mấy chục thước, cho thêm đầy sơn đạo.
- Tiến vào bao nhiêu người?
Lưu Vân nhìn Long Vân, thấp giọng hỏi. Sau khi kiểm tra việc chuẩn bị chiến đấu của Hắc Ưng, hắn liền tới trận địa của đại đội thứ hai.
- Ước chừng 500 người. Bọn họ lúc mới và rất cẩn thận. Sau không có phát hiện tình huống gì khác thường, tốc độ cũng nhanh hơn.
- Xem dáng vẻ bọn họ định chuẩn bị tập hợp tại bãi đất trống ngoài trấn. Để một ngàn người vào, sau đó làm gỏi bọn họ!
Đại quân A Tư Mạn đế quốc từ trên sơn đạo lao vào trấn nhỏ như nước triều, nhanh chóng tập kết ở một mảnh đất trống ven đường.
- Có chừng một ngàn người, đội trưởng!
Một lát sau Long Hổ trầm giọng nói.
Lưu Vân đứng ở trên vách núi, Lưu Vân khẽ khoát tay, một đạo hỏa quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó phát sáng và bắn về phía không trung. Chiến đấu bắt đầu.
- Giết!
Một tiếng gầm vang lên, cánh tay của Lưu Vân nặng nề chém xuống không trung.
Dường như sau tiếng rống to này, ngọn núi lớn như bị chấn động, hai bên sơn đạo có vô số cự thạch, khúc gỗ mang theo tiếng ‘oanh oanh’, rơi xuống như mưa.
- Có mai phục!
Trên sơn đạo, một binh lính vội kêu lên, sau đó bị một khối cự thạch đập lún vào trong đất. Có binh lính bất hạnh bị khúc gỗ đánh trúng, xuyên qua bụng, huyết nhục mơ hồ. Đá tảng cùng khúc gỗ, trong vài phút đồng hồ đã chất đầy sơn đạo. Sơn đạo hẹp chỉ có mấy chục thướng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, binh lính không kịp rút khỏi chỉ có thể đứng ở trong đó, chờ tử thần giáng xuống đón đi. Một tính mạng cứ như vậy mà biến mất trong bóng đêm.
Bộ đội của A Tư Mạn đế quốc cũng nhất thời bị chia thành hai đoạn.
Bên ngoài trấn tập hợp gần 1000 binh sĩ, tất cả đều kinh hoảng nhìn bốn phía. Vốn là chấp hành nhiệm vụ đánh lén, không ngờ khi tiến vào lại trúng mai phục của địch nhân. Biến cố ngoài ý muốn này khiến cho bọn họ sợ hãi.
- Không nên hoảng sợ, nhằm trên núi công kích!
Một gã sĩ quan lớn tiếng la, đứng ở phía trước binh lính, ngón tay chỉ vào trận địa của đại đội thứ hai.
- Lôi Thần, giết chết hắn! Sau đó phân tán công kích. Phát hiện sĩ quan địch nhân, lập tức giết chết!
Nã Luân Đa đứng ở giữa Hắc Ưng vệ đội, lạnh lùng nhìn gã sĩ quan phía xa xa, một câu nói lập tức quyết định vận mệnh của hắn.
Trong sơn cốc, hơn mười đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, công kích vào quân đội A Tư Mạn đang ở bên ngoài trấn, năm đạo điện quang cũng làm tên sĩ quan kia biến thành than. Cùng hắn nằm xuống còn có mấy sĩ quan được chiếu cố đặc biệt.
Nhiều ma pháp sư đồng thời xuất hiện như vậy làm cho binh lính A Tư Mạn đế quốc đoạn hậu trở nên tuyệt vọng. Tuyệt vọng sẽ làm cho con người trở nên điên cuồng hơn, hơn 1000 người tru lên, nhằm vị trí Hắc Ưng xông tới.
- Bọn họ có thể ứng phó sao?
Long Vân nhìn tình hình dưới chân núi, có chút lo lắng.
Hắc Ưng am hiểu nhất chính là quần ẩu!
Trên sơn đạo, quân đội A Tư Mạn thình lình bị tập kích, hoảng sợ rút lui khỏi vạm phi công kích của tam đoàn. Duy Cơ cũng nhanh chóng nhận được tin tức bộ đội bị tập kích, có gần 1000 người bị nhốt trong núi.
“Như thế nào có thể? Chỉ có người có ý nghĩ bất bình thường mới có thể mai phục quân đội ở phía sau vốn là nơi an toàn của mình!”
Trong lòng Duy Cơ rất nghi hoặc.
- Ra lệnh cho một đoàn, lần nữa phát lệnh cường công, nhất định phải cứu bộ đội bị vây ra.
- Vâng!
Khoảng cách giữa quân đội A Tư Mạn cùng Hắc Ưng chỉ còn 1000 thước, nhưng khoảng cách ngắn ngủi này lại làm cho bọn họ rất gian nan. Trên đỉnh đầu không ngừng có lôi điện, làm cho bọn họ nhìn thấy một người còn sống sờ sờ bên cạnh trong khoảnh khắc bị nướng đen thui, tỏa ra mùi khét lẹt. Dưới chân có vô số bẫy rập, không ngừng có binh lính A Tư Mạn đế quốc rơi vào trong đó, bị trúc sắc bén đâm, bị gỗ đè nát.
Đối với một người binh lính mà nói, thân ở trong tuyệt cảnh, chỉ có tiến về phía trước tiêu diệt địch nhân mới có thể có đường sống. Quân đội A Tư Mạn đế quốc sau khi bỏ lại hai trăm cỗ thi thể, rốt cuộc cũng đến gần Hắc Ưng.
Mũi tên báo thù mang theo lửa giận của bọn lính nhằm Hắc Ưng môn bắn tới.
- Thánh quang, khởi động thủ hộ!
Nã Luân Đa ra lệnh, trong trận địa Hắc Ưng dâng lên bạch quang nhu hòa, khiến cho hơn 200 mũi tên bắn vào chỉ lưu lại một ít lồi lõm nhỏ trên quang mang rồi rơi xuống đất.
Phía sau Hắc Ưng lúc này cũng vang lên tiếng mũi tên xé gió, mười mấy tên binh lính A Tư Mạn vọt tới trước bưng lấy cổ họng, hai mắt trợn trừng ngã xuống, ngón tay vẫn nắm một mũi tên thật dài, máu tươi không ngừng theo khe hở chảy ra.
- Thật không ngờ 1000 năm sau tinh linh tiễn pháp còn có ngày tái hiện đại lục!
Tinh linh xạ thủ Lai Ân đứng ở phía sau trận địa Hắc Ưng, hài lòng cười, vừa đem tam vũ tiễn giương lên.
Chỉ hít thở mấy nhịp thời gian đã có gần 100 người ngã xuống trước trận địa của Hắc Ưng, tất cả đều bị bắn trúng chỗ yếu hại. Còn lại mấy trăm binh sĩ cũng chỉ cách Hắc Ưng mấy chục thước.
Nã Luân Đa rút trường đao bên hông, chỉ về trận địa phía trước nói:
- Hắc Ưng công kích!
Thủ hộ ánh sang tan đi, 200 trường đao đồng thời rút ra khỏi vổ, đội viên như hổ báo xông tới quân đội A Tư Mạn đế quốc. Ánh đao hiện lên, tạo nên vô số đóa huyết hoa. Ba người Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng A Lị Á cũng theo sát các đội viên Hắc Ưng, giết vào trong trận. Lúc trước Lưu Vân giao cho bọn họ nhiệm vụ: Bảo vệ các đội viên Hắc Ưng gặp nạn. 200 người này là tâm huyết của Lưu Vân, hắn không hy vọng bọn họ chết trong nhiệm vụ. Mặc dù hắn cũng biết, trên chiến trường tàn khốc, ý nghĩ này không phải là sự thật, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức mình để bảo vệ bọn họ.
A Húc dùng đấu pháp rất rõ làng là chịu ảnh hưởng lớn từ Lưu Vân. Địch nhân trước mặt hắn luôn đột nhiên bị ngân trâm trúng mặt hoặc mắt, không kịp kêu tiếng nào thì trường đao đã xuyên qua yết hầu.
Tử Văn Thành thì trực tiếp hơn, khi đao kiếm binh lính A Tư Mạn bổ xuống, hắn né tránh chỗ yếu hai, dùng thân thể đón đỡ đao kiếm của địch, dựa vào sự bảo vệ của chiến giáp, tận dụng cơ hội cho địch nhân một kích trí mạng.
Đội viên Hắc Ưng sau khi nhảy vào, mội một bộ phận trên thân thể đều biến thành vũ khí, mà trường đao trong tay một khi chém ra, chính là nhằm thẳng đến chỗ trí mạng của địch nhân.
Tinh linh xạ thủ môn dưới sự dẫn đầu của Lai Ân, lui vào trong trấn, ở bên ngoài trận chiến, thỉnh thoảng lại bắn ra một mũi lãnh tiễn, chuẩn xác trợ giúp Hắc Ưng chiến đấu. Tràng diện rất nhanh chóng biến thành một phía chém giết. Binh lính A Tư Mạn mặc dù không ít người có dũng khí liều mạng, nhưng đối với những chiến sĩ đao thương bất nhập trước mặt, tâm ý không khỏi sinh ra sự sợ hãi cực lớn.
Trên mặt đất, máu tươi chậm rãi hội tụ thành dòng suối nhỏ, khắp nơi là chân tay gãy vương vãi. Chiến giáp màu đen của đội viên Hắc Ưng đều bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
Khi Thiết Liệt đang ác độc bóp nát hai quả trứng của một gã binh lính, hắn vừa bi thảm ngã trên mặt đất đã bị trường đao xuyên qua mà chết. Không khí ở chiến trường như ngưng đọng lại.
Trên chiến trường còn hơn 100 binh lính A Tư Mạn, nhìn thấy đàn ác ma này đang đi tới, trong ánh mắt tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng.
- Chúng ta đầu hàng! Đừng có giết ta!
Một gã binh lính điên cuồng kêu lên, cầm trường kiếm cùng tấm chắn trong tay ném xuống đất.
- Chúng ta đầu hàng… …
Càng nhiều binh lính hô lớn, vứt bỏ vũ khí trong tay.
Mấy trung đội trưởng nhìn Nã Luân Đa.
Nã Luân Đa lắc đầu.
- Giết!
Tính mạng trong thời khắc này không đáng giá. Hắc Ưng môn không có nửa phần thương xót đối với binh lính đã buông bỏ vũ khí, vung trường đao lên, như chém rau bình thường, đem tất cả binh lính còn lại giết sạch. Người nào cũng biết ngoài núi còn có hơn 3 vạn binh lính A Tư Mạn đế quốc, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình.
- Tìm lại trên chiến trường, không bỏ qua người nào còn sống! Sau đó tự nghỉ ngơi và hồi phục, chuẩn bị tiến nhập chiến đấu.
Nã Luân Đa đưa ra mệnh lệnh cuối cùng với các đội viên.
/372
|