Một sư đoàn của A Tư Mạn đế quốc sau khi nhận được lệnh của Duy Cơ, tổ chức lại hai hướng tiến công lên sơn đạo. Bởi vì sơn đạo đã bị tắc, bọn lính không thể làm gì khác hơn là khuân cự thạch cùng khúc gỗ vứt đi, giẫm đạp lên thi thể binh lình bên mình, tiếp tục đi tới.
Nhưng công kích loại này không khác nào tự sát, hiệu quả duy nhất là làm tiêu hao không ít cự thạch cùng khúc gỗ. Đương nhiên còn có thể lực chiến sĩ. Những kẻ may mắn thông qua sơn đạo lại trở thành quỷ dưới đao của Hắc Ưng.
Hai lần công kích trôi qua, Duy Cơ cuối cùng cũng hạ lệnh thu binh. Nhìn xuống thấy địch nhân đang rút lui, các chiến sĩ tam đoàn cũng mệt mỏi ngồi phịch dưới đất, nặng nề thở phì phò. Mấy trăm cân tảng đá lớn cùng khúc gỗ, mang chúng lên tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Tay rất nhiều người đã đầm đìa máu tươi.
- Đội trưởng, cự thạch cùng khúc gỗ lăn đã tiêu hao hết hai phần ba, cứ như vậy rất khó thủ được.
Long Vân nhìn sơn đạo, lo lắng nói.
Giữa sơn đạo gần một trăm thước đi lên đã bị tam đoàn ném cự thành cùng xúc gỗ khiến cho nó cao thêm 3-4 thước.
- Tiếp tục đề phòng, cố gắng kiên trì qua đêm nay. Địch nhân không rõ hư thực của chúng ta, tạm thời có thể sẽ không phát động tiến công. Ta xuống núi xem một chút, ngươi cho mọi người nghỉ ngơi đi.
Lúc này Thủy Linh Nhi vừa mới đi ra khỏi phòng đã ngửi thấy trong không khí mùi máu tươi đậm đặc, cảm thấy buồn nôn. Quý Phong đi theo sau nàng, nhưng không có chút phản ứng nào. Kiếp sống giết người, luôn luôn tiếp xúc với máu tanh, khiến hắn sớm đã quen với việc này.
- Quý Phong đại ca, ngươi đi theo ta làm gì?
- Hắn phân phó ta.
Quý Phong nói.
- Lúc chiến đấu, ngươi nên đi bảo vệ hắn nhé!
Quý Phong lắc đầu, không thèm nhắc lại. Thủy Linh Nhi cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn đi theo mình. Là nữ nhân thông minh, ở trước mặt một nam nhân trầm mặc không nói nàng cũng không có biện pháp gì.
Lưu Vân đi tới trước trận địa Hắc Ưng, nhìn những thi thể đầy đất, vội vàng đi tới bên Nã Luân Đa.
- Tình huống thương vong như thế nào?
- Bị thương nhẹ 23 người.
Nã Luân Đa mỉm cười nói.
- Đã tiến hành trị liệu rồi, tình huống tốt lắm. Địch nhân xông vào toàn bộ bị tiêu diệt.
- Tốt lắm, phái ra 20 đội viên của Thủy Linh trung đội đi tới trận địa của đại đội thứ hai và thứ ba, trị liệu cho các chiến sĩ. Sau đó để Hách Đạt mang những người này đi trinh sát địch tình ở phía nam. Phái Hắc Ưng ra cảnh giới trạm gác phía trước và phía sau, tổ chức nghỉ ngơi tại chỗ, khôi phục thể lực. Nói cho mọi người biết, trận ác chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi Lưu Vân trở lại trấn nhỏ, Thủy Linh Nhi đang trông ngóng hắn, vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng hắn.
Mặc dù nàng không nói một câu gì nhưng Lưu Vân từ động tác lớn mật này đã cảm nhận được sự lo lắng cùng thắc mắc trong lòng nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, ôm chặt lấy Thủy Linh Nhi. Quý Phong rất tự nhiên quay đầu nhìn lên trên núi.
- Linh Nhi, trở về phòng đi, ta không sao, không cần phải lo lắng.
Dưới ánh đèn, Lưu Vân đi tới đi lui nhìn sa bàn, ánh mắt rơi xuống địa hình gần Tắc phổ trấn.
- Địch nhân ở phía bắc có gần ba vạn người, phía nam cũng có ít nhân 2 binh đoàn. Phá vòng vây phía bắc khó có khả năng. Phá vòng vây theo hướng nam, đi ra ngoài là tới quốc thổ của địch nhân, không có đường quay lại. Linh Nhi à, nàng đã nói trúng rồi, hiện tại Tắc Phổ trấn thật sự biến thành tranh địa, tử địa.
Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
- Phía sau thâm sơn không tìm được sơn cốc bí mật nào để ẩn nấp 1000 người sao?
Thủy Linh Nhi chỉ vào sa bàn hỏi.
- Vô dụng. Địch nhân sau khi tiến vào nếu không thấy chúng ta nhất định sẽ lục soát không kiêng nể gì, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.
Lưu Vân vừa nói vừa buồn bực cúi đầu.
- Vân, chàng không nên vội vàng. Sinh tử ta đều ở cùng chàng!
Thủy Linh Nhi đi lên phía trước, từ phía sau ôm chặt lấy lưng Lưu Vân.
Nhất đoàn hai lần công kích bất lợi, cuối cùng Duy Cơ cũng hạ lệnh đình chỉ công kích. Dưới hoàn cảnh đêm tối, hắn thật sự không rõ trong sơn cốc rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân, lại càng không rõ ràng tình hình bố trí của địch nhân.
Ngoại trừ 1000 người tiến vào trong nội cốc không rõ sinh tử, nhất đoàn trong ba lần công kích cũng bỏ mình hơn 1000 người. Biên chế trong quân đội A Tư Mạn đế quốc, một sư gồm năm đoàn, mỗi đoàn gồm 5000 người. Cũng có thể nói đã bị đối thủ tiêu diệt mất gần một nửa, triệt để đánh tan.
Vốn tưởng dễ ăn, không ngờ lại gặm phải cục xương cứng, răng cũng rớt mất một miếng, trong lòng Duy Cơ vô cùng buồn bực. Nếu như hắn biết đối thủ của hắn cho đến tận bây giờ còn chưa có chết một người, khẳn định hắn sẽ tức tới chết.
- Người của Khải Đức gia tộc quả nhiên không tầm thường. Bố trị như vậy ta không muốn chịu thiệt thòi cũng không được. Tuy nhiên đến lúc trời sáng, chính là tử kỳ của các ngươi đã điểm.
Duy Cơ thở dài nói.
- Truyền lệnh nhị đoàn chuẩn bị chiến đấu, sáng mai thay thế cho nhất đoàn, khi ta ra lệnh thì bắt đầu công kích.
- Vâng!
Tham mưu vâng lệnh rời đi.
Đây là một buổi sáng sớm đầy huyết sắc. Khi ánh mặt trời chiếu vào đỉnh núi, tình hình trong núi giống như địa ngục trốn nhân gian.
Bên ngoài trấn nhỏ ngổn ngang các thi thể. Người chết, huyết đã chảy hết. Gió đêm làm cho máu đông lại thành màu nâu, đưa tới hàng đàn ruồi. Trên bầu trời Tắc phổ trấn thỉnh thoảng lại có mấy ngốc ưng đang bay, cúi đầu nhìn xuống, lúc thì lao xuống ăn mấy miếng thịt nát trên chiến trường.
Giữa sơn đạo, có binh lính bị cự thạch đập lõm vào trong đất, dưới hòn đá có một đống máu. Có chỗ thì lộ ra một cái đầu người, một cái tay hoặc một cái chân. Dưới vài tảng đá thỉnh thoảng lại thấy một binh lính lộ ra cái đầu với hai mắt mở lớn, tựa hồ không cam lòng cứ như vậy mà chết đi. Binh lính bị khúc gỗ đánh trúng lại càng thê thảm. Trên người xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu chảy ra toe toét.
Lưu Vân đứng ở trên bờ núi trận địa đại đội hai, nhìn hình ảnh trước mắt, cũng cảm giác dạ dày quặn thắt khó chịu. So với chiến tranh hiện đại, chiến tranh ở thời kì này càng thêm tàn khốc cùng máu tanh, đã chết, dù có muốn lưu lại toàn bộ thi thể cũng không được. Hơn nữa phần lớn không có lập tức chết đi, mà sau khi chảy máu thật lâu mới thống khổ chết đi.
Nhưng Lưu Vân biết nếu bản thân không đủ tàn nhẫn, vận mệnh của những người này sẽ rơi xuống mọi người bên hắn. Chiến tranh bất quá là việc hai quốc gia đầu tư phần lớn nhân tài, tài lực đạo diễn một hồi bi kịch. Chiến trường bất quá là bi kịch giẫy dụa giữa sống và chết của con người.
- Chờ một chút đợi cho nhóm khác tiến vào, sau đó tiếp tục công kích.
Lưu Vân nhìn Long Vân nói.
- Hắc Ưng còn cố gắng được không?
- Được.
- Tốt, giết nhiều một chút mới hòa vốn.
Long Vân cười hắc hắc nói.
Là một lão tướng có kinh nghiệm chiến trận, tình cảnh trước mắt không có gây cho Long Vân bất cứ cảm xúc gì. Hắn chỉ muốn giết được nhiều địch nhân, loại máu tanh giết chóc này làm cho trong lòng hắn dâng lên một khoái cảm không hiểu. Thi thể cùng máu tưới của địch nhân là con đường huy hoàng của quân nhân.
Trong nắng sớm A Tư Mạn quân đội bắt đầu phát động công kích lần thứ ba. Nhưng mà khi tới sơn đạo bọn lính không có gặp phải công kích như dự liệu, vì vậy dừng bước không dám đi tới.
Đoàn trưởng nhị đoàn cũng đã chú ý tới sự khác thường này, nhưng tình hình không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
- Lao vào cho ta!
1000 người đi vào không có một người sống sót đi ra, hiển nhiên trong núi có mai phục. Nhưng dưới tình huống trước mắt hắn chỉ có thể hy sinh một nhóm binh lính, tạo thương tổn cho địch nhân. Chiến tranh tất phải có người chết, không thể cứ nhưu vậy dừng lại bên ngoài núi, không đi tiếp.
Khi mấy trăm binh sĩ tiến qua giải đất tử vong tới gần trấn nhỏ, tam đoàn lại phát động công kích. Bộ đội nhị đoàn lần nữa bị chặt đứt. Binh lính tiến vào trấn nhỏ rất nhanh bị Hắc Ưng công kích. Sau khi bị ma pháp cùng mũi tên tẩy lễ, tiếp theo đó là đánh giáp lá cà. Tam vị kiếm sư Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng A Lị Á đem thực lực bản thân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Vận mệnh đồng giạng dáng xuống trên người những binh lính này.
- Ra lệnh tam đoàn chuẩn bị lao ra thay thế cho nhị đoàn.
Nhìn cuộc chiến trước mắt, Duy Cơ đột nhiên cười.
- Xem các ngươi còn có thể chống giữ bao lâu? Xem ra cự thạch cùng xúc gỗ đã không đủ? Cho người áp sát vào? Được rồi, ta sẽ cho các ngươi đánh tới mức mềm nhũn tay ra.
Một màn đồng dạn giống trên Tắc phổ trấn diễn ra, giống như một cái cối xay vận chuyển với tốc độ cao. Một đám binh lính đi vào biến thành máu thịt.
Chỉ là Hắc Ưng cùng tam đoàn dần dần lộ ra điểm yếu.
- Đội trưởng, cự thạch cùng gỗ lăn đã dùng hết!
Nhưng công kích loại này không khác nào tự sát, hiệu quả duy nhất là làm tiêu hao không ít cự thạch cùng khúc gỗ. Đương nhiên còn có thể lực chiến sĩ. Những kẻ may mắn thông qua sơn đạo lại trở thành quỷ dưới đao của Hắc Ưng.
Hai lần công kích trôi qua, Duy Cơ cuối cùng cũng hạ lệnh thu binh. Nhìn xuống thấy địch nhân đang rút lui, các chiến sĩ tam đoàn cũng mệt mỏi ngồi phịch dưới đất, nặng nề thở phì phò. Mấy trăm cân tảng đá lớn cùng khúc gỗ, mang chúng lên tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Tay rất nhiều người đã đầm đìa máu tươi.
- Đội trưởng, cự thạch cùng khúc gỗ lăn đã tiêu hao hết hai phần ba, cứ như vậy rất khó thủ được.
Long Vân nhìn sơn đạo, lo lắng nói.
Giữa sơn đạo gần một trăm thước đi lên đã bị tam đoàn ném cự thành cùng xúc gỗ khiến cho nó cao thêm 3-4 thước.
- Tiếp tục đề phòng, cố gắng kiên trì qua đêm nay. Địch nhân không rõ hư thực của chúng ta, tạm thời có thể sẽ không phát động tiến công. Ta xuống núi xem một chút, ngươi cho mọi người nghỉ ngơi đi.
Lúc này Thủy Linh Nhi vừa mới đi ra khỏi phòng đã ngửi thấy trong không khí mùi máu tươi đậm đặc, cảm thấy buồn nôn. Quý Phong đi theo sau nàng, nhưng không có chút phản ứng nào. Kiếp sống giết người, luôn luôn tiếp xúc với máu tanh, khiến hắn sớm đã quen với việc này.
- Quý Phong đại ca, ngươi đi theo ta làm gì?
- Hắn phân phó ta.
Quý Phong nói.
- Lúc chiến đấu, ngươi nên đi bảo vệ hắn nhé!
Quý Phong lắc đầu, không thèm nhắc lại. Thủy Linh Nhi cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn đi theo mình. Là nữ nhân thông minh, ở trước mặt một nam nhân trầm mặc không nói nàng cũng không có biện pháp gì.
Lưu Vân đi tới trước trận địa Hắc Ưng, nhìn những thi thể đầy đất, vội vàng đi tới bên Nã Luân Đa.
- Tình huống thương vong như thế nào?
- Bị thương nhẹ 23 người.
Nã Luân Đa mỉm cười nói.
- Đã tiến hành trị liệu rồi, tình huống tốt lắm. Địch nhân xông vào toàn bộ bị tiêu diệt.
- Tốt lắm, phái ra 20 đội viên của Thủy Linh trung đội đi tới trận địa của đại đội thứ hai và thứ ba, trị liệu cho các chiến sĩ. Sau đó để Hách Đạt mang những người này đi trinh sát địch tình ở phía nam. Phái Hắc Ưng ra cảnh giới trạm gác phía trước và phía sau, tổ chức nghỉ ngơi tại chỗ, khôi phục thể lực. Nói cho mọi người biết, trận ác chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi Lưu Vân trở lại trấn nhỏ, Thủy Linh Nhi đang trông ngóng hắn, vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng hắn.
Mặc dù nàng không nói một câu gì nhưng Lưu Vân từ động tác lớn mật này đã cảm nhận được sự lo lắng cùng thắc mắc trong lòng nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, ôm chặt lấy Thủy Linh Nhi. Quý Phong rất tự nhiên quay đầu nhìn lên trên núi.
- Linh Nhi, trở về phòng đi, ta không sao, không cần phải lo lắng.
Dưới ánh đèn, Lưu Vân đi tới đi lui nhìn sa bàn, ánh mắt rơi xuống địa hình gần Tắc phổ trấn.
- Địch nhân ở phía bắc có gần ba vạn người, phía nam cũng có ít nhân 2 binh đoàn. Phá vòng vây phía bắc khó có khả năng. Phá vòng vây theo hướng nam, đi ra ngoài là tới quốc thổ của địch nhân, không có đường quay lại. Linh Nhi à, nàng đã nói trúng rồi, hiện tại Tắc Phổ trấn thật sự biến thành tranh địa, tử địa.
Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
- Phía sau thâm sơn không tìm được sơn cốc bí mật nào để ẩn nấp 1000 người sao?
Thủy Linh Nhi chỉ vào sa bàn hỏi.
- Vô dụng. Địch nhân sau khi tiến vào nếu không thấy chúng ta nhất định sẽ lục soát không kiêng nể gì, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.
Lưu Vân vừa nói vừa buồn bực cúi đầu.
- Vân, chàng không nên vội vàng. Sinh tử ta đều ở cùng chàng!
Thủy Linh Nhi đi lên phía trước, từ phía sau ôm chặt lấy lưng Lưu Vân.
Nhất đoàn hai lần công kích bất lợi, cuối cùng Duy Cơ cũng hạ lệnh đình chỉ công kích. Dưới hoàn cảnh đêm tối, hắn thật sự không rõ trong sơn cốc rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân, lại càng không rõ ràng tình hình bố trí của địch nhân.
Ngoại trừ 1000 người tiến vào trong nội cốc không rõ sinh tử, nhất đoàn trong ba lần công kích cũng bỏ mình hơn 1000 người. Biên chế trong quân đội A Tư Mạn đế quốc, một sư gồm năm đoàn, mỗi đoàn gồm 5000 người. Cũng có thể nói đã bị đối thủ tiêu diệt mất gần một nửa, triệt để đánh tan.
Vốn tưởng dễ ăn, không ngờ lại gặm phải cục xương cứng, răng cũng rớt mất một miếng, trong lòng Duy Cơ vô cùng buồn bực. Nếu như hắn biết đối thủ của hắn cho đến tận bây giờ còn chưa có chết một người, khẳn định hắn sẽ tức tới chết.
- Người của Khải Đức gia tộc quả nhiên không tầm thường. Bố trị như vậy ta không muốn chịu thiệt thòi cũng không được. Tuy nhiên đến lúc trời sáng, chính là tử kỳ của các ngươi đã điểm.
Duy Cơ thở dài nói.
- Truyền lệnh nhị đoàn chuẩn bị chiến đấu, sáng mai thay thế cho nhất đoàn, khi ta ra lệnh thì bắt đầu công kích.
- Vâng!
Tham mưu vâng lệnh rời đi.
Đây là một buổi sáng sớm đầy huyết sắc. Khi ánh mặt trời chiếu vào đỉnh núi, tình hình trong núi giống như địa ngục trốn nhân gian.
Bên ngoài trấn nhỏ ngổn ngang các thi thể. Người chết, huyết đã chảy hết. Gió đêm làm cho máu đông lại thành màu nâu, đưa tới hàng đàn ruồi. Trên bầu trời Tắc phổ trấn thỉnh thoảng lại có mấy ngốc ưng đang bay, cúi đầu nhìn xuống, lúc thì lao xuống ăn mấy miếng thịt nát trên chiến trường.
Giữa sơn đạo, có binh lính bị cự thạch đập lõm vào trong đất, dưới hòn đá có một đống máu. Có chỗ thì lộ ra một cái đầu người, một cái tay hoặc một cái chân. Dưới vài tảng đá thỉnh thoảng lại thấy một binh lính lộ ra cái đầu với hai mắt mở lớn, tựa hồ không cam lòng cứ như vậy mà chết đi. Binh lính bị khúc gỗ đánh trúng lại càng thê thảm. Trên người xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu chảy ra toe toét.
Lưu Vân đứng ở trên bờ núi trận địa đại đội hai, nhìn hình ảnh trước mắt, cũng cảm giác dạ dày quặn thắt khó chịu. So với chiến tranh hiện đại, chiến tranh ở thời kì này càng thêm tàn khốc cùng máu tanh, đã chết, dù có muốn lưu lại toàn bộ thi thể cũng không được. Hơn nữa phần lớn không có lập tức chết đi, mà sau khi chảy máu thật lâu mới thống khổ chết đi.
Nhưng Lưu Vân biết nếu bản thân không đủ tàn nhẫn, vận mệnh của những người này sẽ rơi xuống mọi người bên hắn. Chiến tranh bất quá là việc hai quốc gia đầu tư phần lớn nhân tài, tài lực đạo diễn một hồi bi kịch. Chiến trường bất quá là bi kịch giẫy dụa giữa sống và chết của con người.
- Chờ một chút đợi cho nhóm khác tiến vào, sau đó tiếp tục công kích.
Lưu Vân nhìn Long Vân nói.
- Hắc Ưng còn cố gắng được không?
- Được.
- Tốt, giết nhiều một chút mới hòa vốn.
Long Vân cười hắc hắc nói.
Là một lão tướng có kinh nghiệm chiến trận, tình cảnh trước mắt không có gây cho Long Vân bất cứ cảm xúc gì. Hắn chỉ muốn giết được nhiều địch nhân, loại máu tanh giết chóc này làm cho trong lòng hắn dâng lên một khoái cảm không hiểu. Thi thể cùng máu tưới của địch nhân là con đường huy hoàng của quân nhân.
Trong nắng sớm A Tư Mạn quân đội bắt đầu phát động công kích lần thứ ba. Nhưng mà khi tới sơn đạo bọn lính không có gặp phải công kích như dự liệu, vì vậy dừng bước không dám đi tới.
Đoàn trưởng nhị đoàn cũng đã chú ý tới sự khác thường này, nhưng tình hình không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
- Lao vào cho ta!
1000 người đi vào không có một người sống sót đi ra, hiển nhiên trong núi có mai phục. Nhưng dưới tình huống trước mắt hắn chỉ có thể hy sinh một nhóm binh lính, tạo thương tổn cho địch nhân. Chiến tranh tất phải có người chết, không thể cứ nhưu vậy dừng lại bên ngoài núi, không đi tiếp.
Khi mấy trăm binh sĩ tiến qua giải đất tử vong tới gần trấn nhỏ, tam đoàn lại phát động công kích. Bộ đội nhị đoàn lần nữa bị chặt đứt. Binh lính tiến vào trấn nhỏ rất nhanh bị Hắc Ưng công kích. Sau khi bị ma pháp cùng mũi tên tẩy lễ, tiếp theo đó là đánh giáp lá cà. Tam vị kiếm sư Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng A Lị Á đem thực lực bản thân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Vận mệnh đồng giạng dáng xuống trên người những binh lính này.
- Ra lệnh tam đoàn chuẩn bị lao ra thay thế cho nhị đoàn.
Nhìn cuộc chiến trước mắt, Duy Cơ đột nhiên cười.
- Xem các ngươi còn có thể chống giữ bao lâu? Xem ra cự thạch cùng xúc gỗ đã không đủ? Cho người áp sát vào? Được rồi, ta sẽ cho các ngươi đánh tới mức mềm nhũn tay ra.
Một màn đồng dạn giống trên Tắc phổ trấn diễn ra, giống như một cái cối xay vận chuyển với tốc độ cao. Một đám binh lính đi vào biến thành máu thịt.
Chỉ là Hắc Ưng cùng tam đoàn dần dần lộ ra điểm yếu.
- Đội trưởng, cự thạch cùng gỗ lăn đã dùng hết!
/372
|