*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cuối cùng Xà Đảm đại nhân cũng nhận ra tư tế đại nhân của chúng tôi rồi à?”
Bình thường kiểu tiệc như vậy rất ít người tới chỉ để ăn, nhưng theo từng dĩa thức ăn được bưng lên, ngay cả Xà Đảm và Lạp Mạc Na tự nhận là đã ăn qua rất nhiều trân phẩm cũng không nhịn được mà bị đủ loại thức không biết tên này hấp dẫn.
Đầu tiên là dụng cụ dùng để chứa thức ăn, Lạp Mạc Na tới đây hai ngày, đã biết loại dụng cụ đẹp đẽ trơn nhẵn còn mang theo ánh sáng này gọi là đồ sứ, khi cô ta vừa thấy đồ sứ liền vô cùng yêu thích, cũng muốn giao dịch loại đồ sứ này.
Xà Đảm từng thấy đồ gốm, nhưng đồ gốm dù có chế tác tinh mỹ cũng không bằng được thứ dụng cụ đẹp như nguyên tinh dưới nắng này, dù vẻ mặt của hắn không thấy có sự kinh ngạc và cảm thán, nhưng trong lòng đã tính toán dù thế nào cũng phải lấy được phương pháp tạo ra loại dụng cụ này.
Người Cửu Nguyên vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của hai nhóm khách quý tới từ Thượng Thành, không phải ai cũng có thể mặt không đổi sắc như Xà Đảm, có người vừa thấy đồ sứ liền không tự chủ được mà phát ra tiếng hô kinh ngạc và cảm thán, người Cửu Nguyên nghe thấy, lòng liền kiêu ngạo và đắc ý không thôi!
Nguyên Chiến ngồi trên chủ vị giơ tay: “Hiện giờ thức ăn ở Cửu Nguyên không nhiều lắm, lại đang đầu hạ, chỉ có thể đãi khách bằng những món này, phương pháp nấu nướng quý giá là do chúng thần chỉ dạy cho tư tế đại nhân của bộ lạc tôi ở trong mộng, lấy phương pháp đặc biệt của tư tế để hiến tế thức ăn, làm thức ăn giữ được sức mạnh linh hồn và năng lượng của bản thân nó ở một mức nhất định, khi ăn sẽ cảm thấy tươi ngon và rất có lợi cho thân thể.”
Kỳ thật không cần Nguyên Chiến giải thích, sứ giả hai thành vừa nhìn thức ăn trước mắt đã cảm thấy chúng nó không chỉ là thức ăn đơn giản, dù bọn họ đến từ Thượng Thành, nhưng thực đơn chủ yếu của bọn họ vẫn là nấu và nướng, ngày thường có thể ăn no đã tính là giàu có, căn bản không có hệ thống ẩm thực đa dạng.
Nhưng cái bộ lạc mà trong suy nghĩ của bọn họ là bộ lạc hoang dã chẳng những lấy ra dụng cụ đẹp như đá mặt trăng, và thức ăn được chúng chứa dựng đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Rán chiên chưng nấu xào, chần kho hầm tái, phơi khô ướp muối xông khói đông lạnh…
Trong năm năm này Cửu Nguyên không chỉ thay đổi về mặt vũ lực và phân bố thế lực, có một tư tế đại nhân từng ăn qua vô số mỹ vị, khi thức ăn của bộ lạc bắt đầu dư dả, làm sao hắn có thể chịu được việc ngày qua ngày chỉ ăn có thịt nấu và thịt nướng?
Vì thế, vào một ngày đẹp trời, sau khi tư tế đại nhân tế thần xong, bước ra khỏi tòa thần điện mới xây, hắn nói với mọi người, Tổ Thần vì để khen thưởng cho con dân của mình, đặc biệt phái một vị thần tới truyền thụ phương pháp chế biến các loại thức ăn mới cho hắn, từ nay về sau con dân Cửu Nguyên sẽ được ăn những mỹ vị mà chỉ có chúng thần mới được ăn.
Để mọi người có được loại khích lệ này trong thời gian dài, Nghiêm Mặc không nói hết tất cả những cách hắn biết ra, mà cứ một đoạn thời gian liền lấy phương pháp chế biến mới ra làm phần thưởng và chúc phúc cho con dân.
Đa số các món ăn phức tạp hắn không biết làm, nhưng nếu nói ra cách thức chế biến thì có thể nói một chút, hắn chỉ truyền phương pháp chế biến xuống, còn cuối cùng bọn họ nấu ra cái gì thì hắn thấy cũng rất thành công.
Theo sự mở rộng của bộ lạc, các loại sự vật mới càng được phát hiện nhiều hơn, gia vị cũng trở nên phong phú. Các vật như thì là, quế, đại hồi, hành gừng tỏi trên cơ bản đều đã xuất hiện, khẩu vị cũng từ mặn đơn thuần phát triển thành chua, ngọt, cay.
Vị chua không phải đến từ dấm, mà là do bộ lạc người lùn phát hiện ra một loại quả sinh trưởng quanh chỗ ở của bọn họ, loại quả này có màu đen, chỉ to bằng cái móng tay, mọc dài thành xâu, không thể ăn, nhưng ép nước, để lên men liền có được dấm tự nhiên.
Nghiêm Mặc tình cờ phát hiện ra nó trong một đợt giao dịch với người lùn, hỏi sách hướng dẫn về tác dụng của nó xong liền xác định, hiện giờ bộ lạc đã xem loại quả này như cây nông nghiệp, gọi là quả dấm.
Quay trở lại, nhìn thấy nhiều món ăn quý lạ như vậy, bao gồm cả Lạp Mạc Na và Xà Đảm, sứ giả hai thành cũng không dám tùy tiện động vào, thậm chí bọn họ còn không biết nên ăn như thế nào mới tốt. Nhưng bọn họ sao dám thể hiện ra sự thiếu hiểu biết của mình trước mặt một đám từng là lũ mọi rợ chứ, cho nên sứ giả hai thành rõ ràng nước miếng đã muốn tràn bờ đê, nhưng vẫn cố chịu đựng mà không động vào.
Cơ mà bọn họ thật sự sắp nhịn không nổi rồi đó! Bọn họ có thể cố gắng kiềm chế để mình không nhìn nữa, nhưng mùi hương kỳ lạ chưa bao giờ ngửi thấy lại tự do bay vào mũi. Tổ Thần tại thượng, này thật sự không hổ là phương pháp chế biến do chúng thần truyền xuống, tội nghiệp thay cho bọn họ nếu không ngậm chặt miệng thì chắc nước miếng đã chảy ròng rồi!
Đám người Cửu Nguyên này thật đáng giận, vì sao còn không nhanh ăn đi? Bọn tôi xem các người ăn thì mới biết ăn như thế nào chứ!
Nhị Mãnh nháy mắt với Lạp Mạc Linh.
Lạp Mạc Linh nhìn cô em gái đang làm bộ nghiêm trang ngồi đối diện mình, thực không có chút tình nghĩa anh em mà nhếch môi. Cậu không hận cô em gái này, nhưng cũng không thích. Cô em gái này của cậu không giống hai đứa em trai khác thường xuyên gây sự với cậu, nhưng cũng không trợ giúp gì cậu, thậm chí còn có chút kiêng dè cậu, ngày thường nếu có thể không tiếp xúc thì sẽ không tiếp xúc với cậu.
Cậu không trông mong gì cô em gái này nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp của mình với Đại Tư Tế mà vươn tay giúp cậu một lần, hiện giờ cậu đương nhiên cũng sẽ không nhờ vào địa vị của cậu ở Cửu Nguyên mà giúp cô ta đạt được mục đích của mình.
Nhị Mãnh tiến đến trước mặt Lạp Mạc Linh, thấp giọng tỏ vẻ: “Em cậu trông đẹp nhệ, gả chồng chưa?”
Lạp Mạc Linh biết Nhị Mãnh rất thích những ai xinh đẹp, hầu như những ai chủ động tới cửa cậu ta đều không hề cự tuyệt, Lạp Mạc Linh cũng cạn lời với cậu ta: “Tiêu chuẩn của cô ta rất cao.”
Nhị Mãnh như không nghe ra ngụ ý của cậu, hưng phấn hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Không đợi Lạp Mạc Linh trả lời, cậu ta lại lẩm bẩm: “Hình như lão đại muốn tìm người hòa thân, tôi cảm thấy hắn sẽ tìm tôi, tuy bây giờ tôi vẫn chưa muốn tìm một bà nương để quản mình, nhưng vì để Cửu Nguyên có thêm một đồng minh Thượng Thành, tôi… có thể hy sinh tự do của mình, cũng may em cậu dáng dấp không tồi.”
Nếu không phải quan hệ giữa Lạp Mạc Linh và Lạp Mạc Na không tốt, mà cậu còn khá hiểu tính Nhị Mãnh, thì chỉ nghe những lời này của Nhị Mãnh thôi, bất cứ một vị huynh trưởng nào cũng muốn đập cậu ta một trận tơi bời.
“Tôi cảm thấy người mà Lạp Mạc Na coi trọng không phải anh.” Lạp Mạc Linh nói thẳng.
Mãnh cười nhạo: “Tôi biết, cô ta vừa ý lão đại chứ gì? Đám công chúa hòa thân đó đều muốn gả cho lão đại cả, nhưng vấn đề là lão đại thuộc về tư tế đại nhân của chúng ta, nếu hắn dám tìm phụ nữ, Tổ Thần nhất định sẽ trừng phạt hắn bị yếu sinh lý.”
Lạp Mạc Linh quét mắt nhìn Nguyên Chiến ngồi trên chủ vị, cậu cảm thấy hình như đối phương nghe thấy cuộc đối thoại của bọn cậu rồi: “…Phải không? Tôi cảm thấy Tổ Thần sẽ trừng phạt anh trước đó, một tháng có đủ chưa?”
Mãnh cảnh giác nhìn Lạp Mạc Linh: “Cậu vừa mới nguyền rủa tôi đấy à? Có phải cậu trộm học với Chú Vu đại nhân không hả? Sao tôi lại cảm thấy mấy câu nguyền rủa thường ngày của cậu với tôi rất linh nghiệm vậy?”
“Nếu cậu ta thật sự nguyền rủa mày, thì nhất định sẽ cho mày biến thành đàn bà.”
“Nguyên Băng, mày không nói gì thì không ai bảo mày câm đâu!”
Băng không thèm đếm xỉa tới Nhị Mãnh, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm đám người Thổ Thành ngồi cách đó không xa.
Lạp Mạc Linh nhìn theo tầm mắt hắn, liền thấy cô gái đeo khăn che mặt ngồi ngay ngắn bên đó, cười quái dị hai tiếng.
Nguyên Chiến thấy thức ăn đã được dọn lên, theo thói quen mà đặt tay phải lên ngực, rũ mắt.
Nghiêm Mặc cũng làm động tác giống vậy.
Dưới sự đi đầu của hai vị này, người Cửu Nguyên chuyển động đôi đũa trước —— tư tế đại nhân nói dùng đũa có thể huấn luyện độ linh hoạt của ngón tay và khiến người trở nên thông minh hơn, bấy giờ mọi người cùng thấp giọng nói: “Cảm tạ thức ăn dồi dào mà Tổ Thần ban cho, cảm tạ những sinh vật đã cống hiến thức ăn cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không lãng phí.”
Sứ giả hai thành cùng nhìn về phía Lạp Mạc Na và Xà Đảm, thấy hai người cũng đang cảm tạ Tổ Thần, không ai dám đắc tội với Tổ Thần, liền làm theo.
Người Cửu Nguyên cầm đũa lên, sứ giả hai thành cứng đờ lại, hai gây gỗ chế tác tinh xảo này phải dùng như thế nào?
Đậu má! Bọn họ rõ ràng là sứ giả Thượng Thành có được không? Là sứ giả của Thượng Thành cao quý nhất trong các thành! Rõ ràng phải là bọn họ dạy lễ nghi dùng cơm cho đám mọi rợ đó, rõ ràng phải là khí độ bất phàm của bọn họ dọa sợ đám mọi rợ đó, sao bây giờ lại như bọn họ mới là dã nhân vậy?
Lạp Mạc Na và người Âm Thành thì còn đỡ hơn một chút, ít nhất thì bọn họ đã tới được hai ngày, với sự thân thiện nhiệt tình của Cửu Nguyên, người hầu của Cửu Nguyên đã giải thích cách dùng đũa và thìa cho bọn họ, dù bọn họ sử dụng không được thuần thục lắm nhưng cũng không đến mức phải xấu mặt.
Nhưng người Thổ Thành vừa tới đã bị đưa vào đại sảnh, bọn họ ngay cả cơ hội sửa sang lại quần áo một chút cũng không có, thì sao có thể biết cách dùng đũa chứ? Nhìn người Cửu Nguyên sử dụng hai cây gỗ này trông có vẻ như đơn giản, nhưng sao tới phiên bọn họ lại dùng không được?
Nguyên Chiến để người Thổ Thành vào đại sảnh tham gia buổi tiệc là đã thấy mình rất rộng lượng rồi, làm sao còn có lòng tốt mà sai người chia thức ăn cho bọn họ, nói thật, hắn còn ước gì đám người Thổ Thành này xấu mặt. Đừng tưởng hắn không chú ý tới ánh mắt làm bộ như khinh thường nhưng lại ngập vẻ tham lam của đám sử giả Thổ Thành khi tiến vào Cửu Nguyên!
Nghiêm Mặc mặc kệ sóng ngầm bên dưới, nói không lãng phí vậy thì sẽ không lãng phí, dù hắn có địa vị cao ở Cửu Nguyên, nhưng ngày thường ở cùng Nguyên Chiến cũng chỉ ăn bốn mặn một canh, lợi ích duy nhất là không hạn chế số lượng, bởi vì người nào đó có sức ăn rất lớn.
Cửu Nguyên hiện giờ tuy nói là không thiếu thức ăn, nhưng bởi vì hạn chế về điều kiện địa lý, nên phần lớn thu hoạch của bọn họ đều là một năm một vụ, nếu không phải khai khẩn được khá nhiều đất hoang, thì chưa chắc đã cung ứng được thực ăn cho gần hai mươi ngàn người. Bởi vì điều đó, nên bọn họ mới đánh chủ ý tới bồn địa ở giữa hai khu rừng phía tây Cửu Nguyên.
Trước đó hai người đã tới bồn địa khảo sát vài lần, nơi đó có ba mặt giáp núi, một mặt là nước bao quanh, nhiệt độ thích hợp, không khí ẩm ướt, diện tích cực lớn, có nhiều nước, là điều kiện lý tưởng để gieo trồng.
Nếu khai phá khu bồn địa này, bọn họ chẳng những có thể mở một con đường bộ, mà đường thủy cũng rất tiện.
Nghiêm Mặc thầm tính chuyện của Cửu Nguyên, không để ý đến Nguyên Chiến đãi khách như thế nào.
Sứ giả hai thành thấy người Cửu Nguyên đã bắt đầu hưởng thụ mỹ vị, bọn họ cũng lập tức gấp không chờ nổi mà muốn ăn, người Âm Thành còn đỡ, ăn chậm nhưng cũng là ăn được, người Thổ Thành vừa định ra tay lại phát hiện Đại Tư Tế Xà Đảm của bọn họ chưa động vào, lập tức do dự, người đã cầm đũa cũng không thể không chậm rãi buông xuống.
Tình hình bây giờ, giữ thể diện hay thỏa mãn ham muốn miệng lưỡi? Này thật sự là một vấn đề rối rắm!
Người Cửu Nguyên rất lạc quan, mọi người ăn ăn uống uống, nói chuyện với nhau hệt như ngày thường, có mấy người còn dứt khoát bưng cả bàn mình qua, quây quần lại nói chuyện phiếm.
Ô Thần và Diệp Tinh tuổi còn hơi nhỏ, nhưng miệng lưỡi cũng đã được rèn cho kỹ năng khéo đưa đẩy, hai đứa bước qua chỗ sứ giả Âm Thành, giới thiệu tên, tác dụng và cách ăn của các món ăn cho bọn họ, nhưng không hề nói đến cách làm.
Người Âm Thành có bọn Ô Thần làm bạn, mặt mũi cũng lấy về được, không cảm thấy bị bài xích ở ngoài, vừa ăn vừa nói chuyện với bọn Ô Thần, cũng coi như vui vẻ.
Mà hoàn toàn ngược với đại sảnh náo nhiệt bây giờ là đám sứ giả Thổ Thành ngồi đối diện Âm Thành.
Xà Đảm không động, những người khác cũng không dám động, cho dù xung quanh truyền đến mùi hương đầy cám dỗ, làm bọn họ không ngừng nuốt nước miếng.
Xà Đảm như không bị ảnh hưởng gì, tùy tiện cầm một quả trái cây lên ngắm ngía, rồi để trước mũi ngửi ngửi, sau đó quay đầu hướng về phía Nguyên Chiến ngồi trên chủ vị, khẽ mỉm cười, cao giọng hỏi: “Chiến thủ lĩnh, sao tôi lại không thấy vị Mặc vu đại nhân kia vậy?”
Đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh một cách quái dị.
Nghiêm Mặc buông đũa, nhận lấy khăn tay mà người hầu bên cạnh đưa qua để lau tay lau miệng.
Băng và mấy tên Đinh Ninh Đinh Phi biết rõ sự tình, nên ánh mắt khi nhìn về phía Xà Đảm mang theo ý cười nhạo và kiêu căng khó nói. Mặc vu đại nhân của bọn tôi đang an vị ngay bên trên, chỉ với đôi mắt phàm tục của anh căn bản không nhận ra được đâu!
Đáp Đáp thì trực tiếp ha hả hai tiếng, cái giọng nghe thật đáng giận.
Đây cũng là vấn đề mà Lạp Mạc Na muốn hỏi, cô ta thấy Xà Đảm hỏi nên cũng buông đũa xuống, xem xem Nguyên Chiến định trả lời như thế nào.
Nguyên Chiến cũng không thích dùng đũa, hắn thích dùng tay bốc hơn, nhưng mỗi lần hắn bốc đồ ăn là lại bị tư tế đại nhân của hắn dùng đũa gõ vào mu bàn tay, dần dà, hắn cũng đã tập thành thói quen.
Nguyên Chiến dùng một chiếc đũa xiên một miếng thịt kho tàu lên há miệng ăn, làm Xà Đảm chờ đến mất kiên nhẫn, rồi mới chầm chậm nói: “Thổ Thành các người có ý gì? Mặc vu của chúng tôi đang an vị ngay ở chỗ này, các người lại coi như không thấy, đây là khinh thường Cửu Nguyên chúng tôi, muốn khiêu chiến à? Một khi đã vậy, các người cũng đừng…”
“Thủ lĩnh Chiến!” Xà Đảm không chờ cho Nguyên Chiến nói hết: “Tôi không mù, vị Mặc vu đại nhân kia có ở đây hay không, tôi cũng không đến mức không nhìn thấy, anh nói Mặc vu ở ngay chỗ này, vậy xin hỏi rốt cuộc là ở đâu?”
Người Cửu Nguyên ồn ào nghị luận, rất nhiều người tức giận trợn mắt trừng người Thổ Thành. Mẹ nó! Tư tế đại nhân bọn tôi an vị ngay bên cạnh thủ lĩnh, các người còn hỏi ngài ấy ở đâu, cố ý đúng không? Còn nói mình không mù, phải là mù tới trình độ nào rồi ấy chứ!
Bầu không khí êm dịu trong đại sảnh tức khắc thay đổi, không ít tướng lãnh của Cửu Nguyên trực tiếp đứng dậy.
Người Thổ Thành đứng dậy.
Xà Đảm không muốn yếu thế, cũng chậm rãi đứng lên, nhìn về phía chủ vị.
Băng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Anh không mù, chỉ là với loại như anh thì làm sao nhìn ra được gương mặt thật của tư tế Cửu Nguyên vĩ đại chúng tôi, người vốn được chúng thần thương yêu. Cho dù cậu ấy có đứng ngay trước mặt anh, chúng thần không muốn khiến kẻ dơ bẩn nhìn thấy cậu ấy, thì anh sẽ không bao giờ thấy được!”
Người Thổ Thành giận dữ: “To gan! Một bộ lạc dã nhân như mi mà cũng dám vũ nhục Đại Tư Tế Thổ Thành!”
“Dã nhân? Các người ngay cả đũa cũng không biết dùng, ngay cả mỹ vị mà chúng thần ban cho cũng chưa từng thấy, còn dám tự xưng là Thượng Thành? Đừng có bôi tro trét trấu lên mặt thần của các người, các người thờ phụng Đại Địa Chi Thần đúng không? Chắc là Đại Địa Chi Thần đã sớm vứt bỏ các người, không nhận tế phẩm của các người nữa, nếu không thì sao tư tế Tổ Thần – Mặc vu đại nhân và huyết mạch thật sự của Đại Địa Chi Thần ở ngay trước mắt mà cũng không nhận ra?” Cái tên Băng này bình thường không nói lời nào, nhưng vừa nói là có thể làm người ta tức chết.
Nhị Mãnh vỗ tay, sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà đập bàn hô: “Nói rất đúng!” Chỉ cần người Băng chửi không phải cậu, cậu vẫn rất thích cái miệng độc của Băng.
Người Thổ Thành liền tức đến mức run rẩy, trong bọn họ có không ít người làm sứ giả từng đi sứ nhiều nơi, chỉ thấy những thế lực đó đối đãi tất cung tất kính với mình, hận không thể quỳ xuống liếm ngón chân mình, ngay cả cùng là Thượng Thành, nhưng khi gặp bọn họ cũng sẽ không dám thất lễ, chứ như Cửu Nguyên cố ý khoe khoang, cố ý khiêu khích, còn khinh bỉ bọn họ, thật sự là mới thấy lần đầu tiên.
Kẻ mắng bọn họ là dã nhân, nhưng con mẹ nó lại ăn, mặc, dùng, ở còn sướng hơn cả người Thượng Thành bọn họ, nếu không tức giận, bọn họ thật đúng là không chửi lại được.
Trực tiếp đánh nhau đi, nhưng Xà Đảm đại nhân vẫn chưa đưa ra chỉ thị, thật đúng là nghẹn muốn chết.
Người Thổ Thành cho rằng bây giờ là đã rất nghẹn khuất, nhưng điều khiến bọn họ nghẹn khuất hơn còn ở phía sau.
Tuy Xà Đảm không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt hắn vẫn dời sang tên thiếu niên đang ngồi cạnh Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc nở một nụ cười dịu dàng với hắn.
Tầm mắt Xà Đảm giao nhau với Nghiêm Mặc, cặp mắt kia…!
“Cậu chính là lão Mặc vu đó?” Đây là lần đầu tiên Xà Đảm không khống chế được vẻ mặt từ lúc vào đến Cửu Nguyên, giọng nói hắn đầy vẻ không thể tin được.
“Cuối cùng Xà Đảm đại nhân cũng nhận ra tư tế đại nhân của chúng tôi rồi à?” Nguyên Chiến ăn xong thức ăn trước mặt mình, liền dời phần Nghiêm Mặc ăn không hết sang ăn tiếp, hắn và Nghiêm Mặc dùng chung một cái bàn.
“Không thể nào, lúc trước rõ ràng đó là một lão già, tôi từng gặp rất nhiều lần, không thể nào lại biến thành như vậy.” Quá mức khiếp sợ, trong khoảnh khắc này Xà Đảm nghĩ đến rất nhiều điều, suy nghĩ có chút loạn.
Lạp Mạc Na cũng sửng sốt ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên phía trước, bộ dáng khi vị Mặc vu kia thi triển thuật linh hồn cụ hiện không quá rõ ràng, nhưng tin tức truyền đến từ Thổ Thành đều nói đó là một ông lão, cô ta cũng theo bản năng mà cho rằng tư tế lợi hại như vậy chắc chắn không nhỏ tuổi, nào ngờ diện mạo chân thật của người nọ lại còn trong thời niên thiếu.
Dù sao Lạp Mạc Na cũng chưa từng thấy bộ dáng lúc già của Nghiêm Mặc, hơn nữa bên cạnh cô còn có Đại Tư Tế Lam Âm sống đến hai trăm năm mà vẫn duy trì thanh xuân như cũ, nên cô cũng không quá mức khiếp sợ khi biết điều này.
Nhưng Xà Đảm thì khác, hắn có thể khẳng định rằng lão vu mà hắn từng gặp không phải là ngụy trang thành người già, hơn nữa sự trường thọ của Nghiêm Mặc lại không khiến hắn già yếu như người khác, bây giờ, hắn chẳng những duy trì được bộ dạng thanh xuân, mà còn cải lão hoàn đồng!
Xà Đảm theo bản năng muốn giơ tay sờ mặt mình, nhưng vẫn kịp phản ứng lại để không làm ra hành động mất mặt đó.
Tâm tình của hắn kích động như cuồng phong quét trên biển rộng, Mặc vu nhất định có bí pháp đặc thù nào đó, có lẽ có liên quan tới việc hắn ta nhúng chàm Nguyên Chiến. Hắn từng nghe nói có vài quý tộc và tư tế tin rằng giao phối với những chàng trai tươi trẻ có thể lấy được sinh lực của đối phương, xem ra lời đồn này không phải là tin đồn vô căn cứ, chỉ là do bọn họ không có phương pháp chính xác mà thôi.
Nếu hắn có được phương pháp cướp lấy sinh mệnh kẻ khác, chẳng phải hắn không cần lo đến việc sẽ già đi hay sao? Nói không chừng hắn còn có thể trường sinh bất lão giống như những bán thần trong truyền thuyết.
Cái nhìn của Xà Đảm mang theo thứ nhiệt độ nóng bỏng mà nhìn Nguyên Chiến.
Người này nhất định là điểm mấu chốt trong phương pháp đó!
Lúc này, Xà Đảm vẫn chưa chú ý tới, Vu Nhãn đứng bên cạnh hắn vừa nhìn sang Nguyên Chiến trên chủ vị thì sắc mặt đã tái nhợt, thân thể lung lay như sắp đổ. Ông muốn nói gì đó với Xà Đảm, nhưng hé môi vài lần rồi lại không nói một chữ nào.
Năng lực thần huyết của ông là cấp tám, ông có thể nhìn thấy năng lực của những chiến sĩ dưới cấp tám, nếu là cấp chín, ông dù không thể nhìn ra thì với kinh nghiệm của ông cũng có thể cảm giác được. Nhưng người kia, ông chẳng những không nhìn ra, mà còn cảm thấy một nỗi sợ dâng lên trong lòng, đó là nỗi sợ trong bản năng khi đối mặt với thứ sức mạnh siêu việt!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cuối cùng Xà Đảm đại nhân cũng nhận ra tư tế đại nhân của chúng tôi rồi à?”
Bình thường kiểu tiệc như vậy rất ít người tới chỉ để ăn, nhưng theo từng dĩa thức ăn được bưng lên, ngay cả Xà Đảm và Lạp Mạc Na tự nhận là đã ăn qua rất nhiều trân phẩm cũng không nhịn được mà bị đủ loại thức không biết tên này hấp dẫn.
Đầu tiên là dụng cụ dùng để chứa thức ăn, Lạp Mạc Na tới đây hai ngày, đã biết loại dụng cụ đẹp đẽ trơn nhẵn còn mang theo ánh sáng này gọi là đồ sứ, khi cô ta vừa thấy đồ sứ liền vô cùng yêu thích, cũng muốn giao dịch loại đồ sứ này.
Xà Đảm từng thấy đồ gốm, nhưng đồ gốm dù có chế tác tinh mỹ cũng không bằng được thứ dụng cụ đẹp như nguyên tinh dưới nắng này, dù vẻ mặt của hắn không thấy có sự kinh ngạc và cảm thán, nhưng trong lòng đã tính toán dù thế nào cũng phải lấy được phương pháp tạo ra loại dụng cụ này.
Người Cửu Nguyên vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của hai nhóm khách quý tới từ Thượng Thành, không phải ai cũng có thể mặt không đổi sắc như Xà Đảm, có người vừa thấy đồ sứ liền không tự chủ được mà phát ra tiếng hô kinh ngạc và cảm thán, người Cửu Nguyên nghe thấy, lòng liền kiêu ngạo và đắc ý không thôi!
Nguyên Chiến ngồi trên chủ vị giơ tay: “Hiện giờ thức ăn ở Cửu Nguyên không nhiều lắm, lại đang đầu hạ, chỉ có thể đãi khách bằng những món này, phương pháp nấu nướng quý giá là do chúng thần chỉ dạy cho tư tế đại nhân của bộ lạc tôi ở trong mộng, lấy phương pháp đặc biệt của tư tế để hiến tế thức ăn, làm thức ăn giữ được sức mạnh linh hồn và năng lượng của bản thân nó ở một mức nhất định, khi ăn sẽ cảm thấy tươi ngon và rất có lợi cho thân thể.”
Kỳ thật không cần Nguyên Chiến giải thích, sứ giả hai thành vừa nhìn thức ăn trước mắt đã cảm thấy chúng nó không chỉ là thức ăn đơn giản, dù bọn họ đến từ Thượng Thành, nhưng thực đơn chủ yếu của bọn họ vẫn là nấu và nướng, ngày thường có thể ăn no đã tính là giàu có, căn bản không có hệ thống ẩm thực đa dạng.
Nhưng cái bộ lạc mà trong suy nghĩ của bọn họ là bộ lạc hoang dã chẳng những lấy ra dụng cụ đẹp như đá mặt trăng, và thức ăn được chúng chứa dựng đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Rán chiên chưng nấu xào, chần kho hầm tái, phơi khô ướp muối xông khói đông lạnh…
Trong năm năm này Cửu Nguyên không chỉ thay đổi về mặt vũ lực và phân bố thế lực, có một tư tế đại nhân từng ăn qua vô số mỹ vị, khi thức ăn của bộ lạc bắt đầu dư dả, làm sao hắn có thể chịu được việc ngày qua ngày chỉ ăn có thịt nấu và thịt nướng?
Vì thế, vào một ngày đẹp trời, sau khi tư tế đại nhân tế thần xong, bước ra khỏi tòa thần điện mới xây, hắn nói với mọi người, Tổ Thần vì để khen thưởng cho con dân của mình, đặc biệt phái một vị thần tới truyền thụ phương pháp chế biến các loại thức ăn mới cho hắn, từ nay về sau con dân Cửu Nguyên sẽ được ăn những mỹ vị mà chỉ có chúng thần mới được ăn.
Để mọi người có được loại khích lệ này trong thời gian dài, Nghiêm Mặc không nói hết tất cả những cách hắn biết ra, mà cứ một đoạn thời gian liền lấy phương pháp chế biến mới ra làm phần thưởng và chúc phúc cho con dân.
Đa số các món ăn phức tạp hắn không biết làm, nhưng nếu nói ra cách thức chế biến thì có thể nói một chút, hắn chỉ truyền phương pháp chế biến xuống, còn cuối cùng bọn họ nấu ra cái gì thì hắn thấy cũng rất thành công.
Theo sự mở rộng của bộ lạc, các loại sự vật mới càng được phát hiện nhiều hơn, gia vị cũng trở nên phong phú. Các vật như thì là, quế, đại hồi, hành gừng tỏi trên cơ bản đều đã xuất hiện, khẩu vị cũng từ mặn đơn thuần phát triển thành chua, ngọt, cay.
Vị chua không phải đến từ dấm, mà là do bộ lạc người lùn phát hiện ra một loại quả sinh trưởng quanh chỗ ở của bọn họ, loại quả này có màu đen, chỉ to bằng cái móng tay, mọc dài thành xâu, không thể ăn, nhưng ép nước, để lên men liền có được dấm tự nhiên.
Nghiêm Mặc tình cờ phát hiện ra nó trong một đợt giao dịch với người lùn, hỏi sách hướng dẫn về tác dụng của nó xong liền xác định, hiện giờ bộ lạc đã xem loại quả này như cây nông nghiệp, gọi là quả dấm.
Quay trở lại, nhìn thấy nhiều món ăn quý lạ như vậy, bao gồm cả Lạp Mạc Na và Xà Đảm, sứ giả hai thành cũng không dám tùy tiện động vào, thậm chí bọn họ còn không biết nên ăn như thế nào mới tốt. Nhưng bọn họ sao dám thể hiện ra sự thiếu hiểu biết của mình trước mặt một đám từng là lũ mọi rợ chứ, cho nên sứ giả hai thành rõ ràng nước miếng đã muốn tràn bờ đê, nhưng vẫn cố chịu đựng mà không động vào.
Cơ mà bọn họ thật sự sắp nhịn không nổi rồi đó! Bọn họ có thể cố gắng kiềm chế để mình không nhìn nữa, nhưng mùi hương kỳ lạ chưa bao giờ ngửi thấy lại tự do bay vào mũi. Tổ Thần tại thượng, này thật sự không hổ là phương pháp chế biến do chúng thần truyền xuống, tội nghiệp thay cho bọn họ nếu không ngậm chặt miệng thì chắc nước miếng đã chảy ròng rồi!
Đám người Cửu Nguyên này thật đáng giận, vì sao còn không nhanh ăn đi? Bọn tôi xem các người ăn thì mới biết ăn như thế nào chứ!
Nhị Mãnh nháy mắt với Lạp Mạc Linh.
Lạp Mạc Linh nhìn cô em gái đang làm bộ nghiêm trang ngồi đối diện mình, thực không có chút tình nghĩa anh em mà nhếch môi. Cậu không hận cô em gái này, nhưng cũng không thích. Cô em gái này của cậu không giống hai đứa em trai khác thường xuyên gây sự với cậu, nhưng cũng không trợ giúp gì cậu, thậm chí còn có chút kiêng dè cậu, ngày thường nếu có thể không tiếp xúc thì sẽ không tiếp xúc với cậu.
Cậu không trông mong gì cô em gái này nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp của mình với Đại Tư Tế mà vươn tay giúp cậu một lần, hiện giờ cậu đương nhiên cũng sẽ không nhờ vào địa vị của cậu ở Cửu Nguyên mà giúp cô ta đạt được mục đích của mình.
Nhị Mãnh tiến đến trước mặt Lạp Mạc Linh, thấp giọng tỏ vẻ: “Em cậu trông đẹp nhệ, gả chồng chưa?”
Lạp Mạc Linh biết Nhị Mãnh rất thích những ai xinh đẹp, hầu như những ai chủ động tới cửa cậu ta đều không hề cự tuyệt, Lạp Mạc Linh cũng cạn lời với cậu ta: “Tiêu chuẩn của cô ta rất cao.”
Nhị Mãnh như không nghe ra ngụ ý của cậu, hưng phấn hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Không đợi Lạp Mạc Linh trả lời, cậu ta lại lẩm bẩm: “Hình như lão đại muốn tìm người hòa thân, tôi cảm thấy hắn sẽ tìm tôi, tuy bây giờ tôi vẫn chưa muốn tìm một bà nương để quản mình, nhưng vì để Cửu Nguyên có thêm một đồng minh Thượng Thành, tôi… có thể hy sinh tự do của mình, cũng may em cậu dáng dấp không tồi.”
Nếu không phải quan hệ giữa Lạp Mạc Linh và Lạp Mạc Na không tốt, mà cậu còn khá hiểu tính Nhị Mãnh, thì chỉ nghe những lời này của Nhị Mãnh thôi, bất cứ một vị huynh trưởng nào cũng muốn đập cậu ta một trận tơi bời.
“Tôi cảm thấy người mà Lạp Mạc Na coi trọng không phải anh.” Lạp Mạc Linh nói thẳng.
Mãnh cười nhạo: “Tôi biết, cô ta vừa ý lão đại chứ gì? Đám công chúa hòa thân đó đều muốn gả cho lão đại cả, nhưng vấn đề là lão đại thuộc về tư tế đại nhân của chúng ta, nếu hắn dám tìm phụ nữ, Tổ Thần nhất định sẽ trừng phạt hắn bị yếu sinh lý.”
Lạp Mạc Linh quét mắt nhìn Nguyên Chiến ngồi trên chủ vị, cậu cảm thấy hình như đối phương nghe thấy cuộc đối thoại của bọn cậu rồi: “…Phải không? Tôi cảm thấy Tổ Thần sẽ trừng phạt anh trước đó, một tháng có đủ chưa?”
Mãnh cảnh giác nhìn Lạp Mạc Linh: “Cậu vừa mới nguyền rủa tôi đấy à? Có phải cậu trộm học với Chú Vu đại nhân không hả? Sao tôi lại cảm thấy mấy câu nguyền rủa thường ngày của cậu với tôi rất linh nghiệm vậy?”
“Nếu cậu ta thật sự nguyền rủa mày, thì nhất định sẽ cho mày biến thành đàn bà.”
“Nguyên Băng, mày không nói gì thì không ai bảo mày câm đâu!”
Băng không thèm đếm xỉa tới Nhị Mãnh, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm đám người Thổ Thành ngồi cách đó không xa.
Lạp Mạc Linh nhìn theo tầm mắt hắn, liền thấy cô gái đeo khăn che mặt ngồi ngay ngắn bên đó, cười quái dị hai tiếng.
Nguyên Chiến thấy thức ăn đã được dọn lên, theo thói quen mà đặt tay phải lên ngực, rũ mắt.
Nghiêm Mặc cũng làm động tác giống vậy.
Dưới sự đi đầu của hai vị này, người Cửu Nguyên chuyển động đôi đũa trước —— tư tế đại nhân nói dùng đũa có thể huấn luyện độ linh hoạt của ngón tay và khiến người trở nên thông minh hơn, bấy giờ mọi người cùng thấp giọng nói: “Cảm tạ thức ăn dồi dào mà Tổ Thần ban cho, cảm tạ những sinh vật đã cống hiến thức ăn cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không lãng phí.”
Sứ giả hai thành cùng nhìn về phía Lạp Mạc Na và Xà Đảm, thấy hai người cũng đang cảm tạ Tổ Thần, không ai dám đắc tội với Tổ Thần, liền làm theo.
Người Cửu Nguyên cầm đũa lên, sứ giả hai thành cứng đờ lại, hai gây gỗ chế tác tinh xảo này phải dùng như thế nào?
Đậu má! Bọn họ rõ ràng là sứ giả Thượng Thành có được không? Là sứ giả của Thượng Thành cao quý nhất trong các thành! Rõ ràng phải là bọn họ dạy lễ nghi dùng cơm cho đám mọi rợ đó, rõ ràng phải là khí độ bất phàm của bọn họ dọa sợ đám mọi rợ đó, sao bây giờ lại như bọn họ mới là dã nhân vậy?
Lạp Mạc Na và người Âm Thành thì còn đỡ hơn một chút, ít nhất thì bọn họ đã tới được hai ngày, với sự thân thiện nhiệt tình của Cửu Nguyên, người hầu của Cửu Nguyên đã giải thích cách dùng đũa và thìa cho bọn họ, dù bọn họ sử dụng không được thuần thục lắm nhưng cũng không đến mức phải xấu mặt.
Nhưng người Thổ Thành vừa tới đã bị đưa vào đại sảnh, bọn họ ngay cả cơ hội sửa sang lại quần áo một chút cũng không có, thì sao có thể biết cách dùng đũa chứ? Nhìn người Cửu Nguyên sử dụng hai cây gỗ này trông có vẻ như đơn giản, nhưng sao tới phiên bọn họ lại dùng không được?
Nguyên Chiến để người Thổ Thành vào đại sảnh tham gia buổi tiệc là đã thấy mình rất rộng lượng rồi, làm sao còn có lòng tốt mà sai người chia thức ăn cho bọn họ, nói thật, hắn còn ước gì đám người Thổ Thành này xấu mặt. Đừng tưởng hắn không chú ý tới ánh mắt làm bộ như khinh thường nhưng lại ngập vẻ tham lam của đám sử giả Thổ Thành khi tiến vào Cửu Nguyên!
Nghiêm Mặc mặc kệ sóng ngầm bên dưới, nói không lãng phí vậy thì sẽ không lãng phí, dù hắn có địa vị cao ở Cửu Nguyên, nhưng ngày thường ở cùng Nguyên Chiến cũng chỉ ăn bốn mặn một canh, lợi ích duy nhất là không hạn chế số lượng, bởi vì người nào đó có sức ăn rất lớn.
Cửu Nguyên hiện giờ tuy nói là không thiếu thức ăn, nhưng bởi vì hạn chế về điều kiện địa lý, nên phần lớn thu hoạch của bọn họ đều là một năm một vụ, nếu không phải khai khẩn được khá nhiều đất hoang, thì chưa chắc đã cung ứng được thực ăn cho gần hai mươi ngàn người. Bởi vì điều đó, nên bọn họ mới đánh chủ ý tới bồn địa ở giữa hai khu rừng phía tây Cửu Nguyên.
Trước đó hai người đã tới bồn địa khảo sát vài lần, nơi đó có ba mặt giáp núi, một mặt là nước bao quanh, nhiệt độ thích hợp, không khí ẩm ướt, diện tích cực lớn, có nhiều nước, là điều kiện lý tưởng để gieo trồng.
Nếu khai phá khu bồn địa này, bọn họ chẳng những có thể mở một con đường bộ, mà đường thủy cũng rất tiện.
Nghiêm Mặc thầm tính chuyện của Cửu Nguyên, không để ý đến Nguyên Chiến đãi khách như thế nào.
Sứ giả hai thành thấy người Cửu Nguyên đã bắt đầu hưởng thụ mỹ vị, bọn họ cũng lập tức gấp không chờ nổi mà muốn ăn, người Âm Thành còn đỡ, ăn chậm nhưng cũng là ăn được, người Thổ Thành vừa định ra tay lại phát hiện Đại Tư Tế Xà Đảm của bọn họ chưa động vào, lập tức do dự, người đã cầm đũa cũng không thể không chậm rãi buông xuống.
Tình hình bây giờ, giữ thể diện hay thỏa mãn ham muốn miệng lưỡi? Này thật sự là một vấn đề rối rắm!
Người Cửu Nguyên rất lạc quan, mọi người ăn ăn uống uống, nói chuyện với nhau hệt như ngày thường, có mấy người còn dứt khoát bưng cả bàn mình qua, quây quần lại nói chuyện phiếm.
Ô Thần và Diệp Tinh tuổi còn hơi nhỏ, nhưng miệng lưỡi cũng đã được rèn cho kỹ năng khéo đưa đẩy, hai đứa bước qua chỗ sứ giả Âm Thành, giới thiệu tên, tác dụng và cách ăn của các món ăn cho bọn họ, nhưng không hề nói đến cách làm.
Người Âm Thành có bọn Ô Thần làm bạn, mặt mũi cũng lấy về được, không cảm thấy bị bài xích ở ngoài, vừa ăn vừa nói chuyện với bọn Ô Thần, cũng coi như vui vẻ.
Mà hoàn toàn ngược với đại sảnh náo nhiệt bây giờ là đám sứ giả Thổ Thành ngồi đối diện Âm Thành.
Xà Đảm không động, những người khác cũng không dám động, cho dù xung quanh truyền đến mùi hương đầy cám dỗ, làm bọn họ không ngừng nuốt nước miếng.
Xà Đảm như không bị ảnh hưởng gì, tùy tiện cầm một quả trái cây lên ngắm ngía, rồi để trước mũi ngửi ngửi, sau đó quay đầu hướng về phía Nguyên Chiến ngồi trên chủ vị, khẽ mỉm cười, cao giọng hỏi: “Chiến thủ lĩnh, sao tôi lại không thấy vị Mặc vu đại nhân kia vậy?”
Đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh một cách quái dị.
Nghiêm Mặc buông đũa, nhận lấy khăn tay mà người hầu bên cạnh đưa qua để lau tay lau miệng.
Băng và mấy tên Đinh Ninh Đinh Phi biết rõ sự tình, nên ánh mắt khi nhìn về phía Xà Đảm mang theo ý cười nhạo và kiêu căng khó nói. Mặc vu đại nhân của bọn tôi đang an vị ngay bên trên, chỉ với đôi mắt phàm tục của anh căn bản không nhận ra được đâu!
Đáp Đáp thì trực tiếp ha hả hai tiếng, cái giọng nghe thật đáng giận.
Đây cũng là vấn đề mà Lạp Mạc Na muốn hỏi, cô ta thấy Xà Đảm hỏi nên cũng buông đũa xuống, xem xem Nguyên Chiến định trả lời như thế nào.
Nguyên Chiến cũng không thích dùng đũa, hắn thích dùng tay bốc hơn, nhưng mỗi lần hắn bốc đồ ăn là lại bị tư tế đại nhân của hắn dùng đũa gõ vào mu bàn tay, dần dà, hắn cũng đã tập thành thói quen.
Nguyên Chiến dùng một chiếc đũa xiên một miếng thịt kho tàu lên há miệng ăn, làm Xà Đảm chờ đến mất kiên nhẫn, rồi mới chầm chậm nói: “Thổ Thành các người có ý gì? Mặc vu của chúng tôi đang an vị ngay ở chỗ này, các người lại coi như không thấy, đây là khinh thường Cửu Nguyên chúng tôi, muốn khiêu chiến à? Một khi đã vậy, các người cũng đừng…”
“Thủ lĩnh Chiến!” Xà Đảm không chờ cho Nguyên Chiến nói hết: “Tôi không mù, vị Mặc vu đại nhân kia có ở đây hay không, tôi cũng không đến mức không nhìn thấy, anh nói Mặc vu ở ngay chỗ này, vậy xin hỏi rốt cuộc là ở đâu?”
Người Cửu Nguyên ồn ào nghị luận, rất nhiều người tức giận trợn mắt trừng người Thổ Thành. Mẹ nó! Tư tế đại nhân bọn tôi an vị ngay bên cạnh thủ lĩnh, các người còn hỏi ngài ấy ở đâu, cố ý đúng không? Còn nói mình không mù, phải là mù tới trình độ nào rồi ấy chứ!
Bầu không khí êm dịu trong đại sảnh tức khắc thay đổi, không ít tướng lãnh của Cửu Nguyên trực tiếp đứng dậy.
Người Thổ Thành đứng dậy.
Xà Đảm không muốn yếu thế, cũng chậm rãi đứng lên, nhìn về phía chủ vị.
Băng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Anh không mù, chỉ là với loại như anh thì làm sao nhìn ra được gương mặt thật của tư tế Cửu Nguyên vĩ đại chúng tôi, người vốn được chúng thần thương yêu. Cho dù cậu ấy có đứng ngay trước mặt anh, chúng thần không muốn khiến kẻ dơ bẩn nhìn thấy cậu ấy, thì anh sẽ không bao giờ thấy được!”
Người Thổ Thành giận dữ: “To gan! Một bộ lạc dã nhân như mi mà cũng dám vũ nhục Đại Tư Tế Thổ Thành!”
“Dã nhân? Các người ngay cả đũa cũng không biết dùng, ngay cả mỹ vị mà chúng thần ban cho cũng chưa từng thấy, còn dám tự xưng là Thượng Thành? Đừng có bôi tro trét trấu lên mặt thần của các người, các người thờ phụng Đại Địa Chi Thần đúng không? Chắc là Đại Địa Chi Thần đã sớm vứt bỏ các người, không nhận tế phẩm của các người nữa, nếu không thì sao tư tế Tổ Thần – Mặc vu đại nhân và huyết mạch thật sự của Đại Địa Chi Thần ở ngay trước mắt mà cũng không nhận ra?” Cái tên Băng này bình thường không nói lời nào, nhưng vừa nói là có thể làm người ta tức chết.
Nhị Mãnh vỗ tay, sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà đập bàn hô: “Nói rất đúng!” Chỉ cần người Băng chửi không phải cậu, cậu vẫn rất thích cái miệng độc của Băng.
Người Thổ Thành liền tức đến mức run rẩy, trong bọn họ có không ít người làm sứ giả từng đi sứ nhiều nơi, chỉ thấy những thế lực đó đối đãi tất cung tất kính với mình, hận không thể quỳ xuống liếm ngón chân mình, ngay cả cùng là Thượng Thành, nhưng khi gặp bọn họ cũng sẽ không dám thất lễ, chứ như Cửu Nguyên cố ý khoe khoang, cố ý khiêu khích, còn khinh bỉ bọn họ, thật sự là mới thấy lần đầu tiên.
Kẻ mắng bọn họ là dã nhân, nhưng con mẹ nó lại ăn, mặc, dùng, ở còn sướng hơn cả người Thượng Thành bọn họ, nếu không tức giận, bọn họ thật đúng là không chửi lại được.
Trực tiếp đánh nhau đi, nhưng Xà Đảm đại nhân vẫn chưa đưa ra chỉ thị, thật đúng là nghẹn muốn chết.
Người Thổ Thành cho rằng bây giờ là đã rất nghẹn khuất, nhưng điều khiến bọn họ nghẹn khuất hơn còn ở phía sau.
Tuy Xà Đảm không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt hắn vẫn dời sang tên thiếu niên đang ngồi cạnh Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc nở một nụ cười dịu dàng với hắn.
Tầm mắt Xà Đảm giao nhau với Nghiêm Mặc, cặp mắt kia…!
“Cậu chính là lão Mặc vu đó?” Đây là lần đầu tiên Xà Đảm không khống chế được vẻ mặt từ lúc vào đến Cửu Nguyên, giọng nói hắn đầy vẻ không thể tin được.
“Cuối cùng Xà Đảm đại nhân cũng nhận ra tư tế đại nhân của chúng tôi rồi à?” Nguyên Chiến ăn xong thức ăn trước mặt mình, liền dời phần Nghiêm Mặc ăn không hết sang ăn tiếp, hắn và Nghiêm Mặc dùng chung một cái bàn.
“Không thể nào, lúc trước rõ ràng đó là một lão già, tôi từng gặp rất nhiều lần, không thể nào lại biến thành như vậy.” Quá mức khiếp sợ, trong khoảnh khắc này Xà Đảm nghĩ đến rất nhiều điều, suy nghĩ có chút loạn.
Lạp Mạc Na cũng sửng sốt ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên phía trước, bộ dáng khi vị Mặc vu kia thi triển thuật linh hồn cụ hiện không quá rõ ràng, nhưng tin tức truyền đến từ Thổ Thành đều nói đó là một ông lão, cô ta cũng theo bản năng mà cho rằng tư tế lợi hại như vậy chắc chắn không nhỏ tuổi, nào ngờ diện mạo chân thật của người nọ lại còn trong thời niên thiếu.
Dù sao Lạp Mạc Na cũng chưa từng thấy bộ dáng lúc già của Nghiêm Mặc, hơn nữa bên cạnh cô còn có Đại Tư Tế Lam Âm sống đến hai trăm năm mà vẫn duy trì thanh xuân như cũ, nên cô cũng không quá mức khiếp sợ khi biết điều này.
Nhưng Xà Đảm thì khác, hắn có thể khẳng định rằng lão vu mà hắn từng gặp không phải là ngụy trang thành người già, hơn nữa sự trường thọ của Nghiêm Mặc lại không khiến hắn già yếu như người khác, bây giờ, hắn chẳng những duy trì được bộ dạng thanh xuân, mà còn cải lão hoàn đồng!
Xà Đảm theo bản năng muốn giơ tay sờ mặt mình, nhưng vẫn kịp phản ứng lại để không làm ra hành động mất mặt đó.
Tâm tình của hắn kích động như cuồng phong quét trên biển rộng, Mặc vu nhất định có bí pháp đặc thù nào đó, có lẽ có liên quan tới việc hắn ta nhúng chàm Nguyên Chiến. Hắn từng nghe nói có vài quý tộc và tư tế tin rằng giao phối với những chàng trai tươi trẻ có thể lấy được sinh lực của đối phương, xem ra lời đồn này không phải là tin đồn vô căn cứ, chỉ là do bọn họ không có phương pháp chính xác mà thôi.
Nếu hắn có được phương pháp cướp lấy sinh mệnh kẻ khác, chẳng phải hắn không cần lo đến việc sẽ già đi hay sao? Nói không chừng hắn còn có thể trường sinh bất lão giống như những bán thần trong truyền thuyết.
Cái nhìn của Xà Đảm mang theo thứ nhiệt độ nóng bỏng mà nhìn Nguyên Chiến.
Người này nhất định là điểm mấu chốt trong phương pháp đó!
Lúc này, Xà Đảm vẫn chưa chú ý tới, Vu Nhãn đứng bên cạnh hắn vừa nhìn sang Nguyên Chiến trên chủ vị thì sắc mặt đã tái nhợt, thân thể lung lay như sắp đổ. Ông muốn nói gì đó với Xà Đảm, nhưng hé môi vài lần rồi lại không nói một chữ nào.
Năng lực thần huyết của ông là cấp tám, ông có thể nhìn thấy năng lực của những chiến sĩ dưới cấp tám, nếu là cấp chín, ông dù không thể nhìn ra thì với kinh nghiệm của ông cũng có thể cảm giác được. Nhưng người kia, ông chẳng những không nhìn ra, mà còn cảm thấy một nỗi sợ dâng lên trong lòng, đó là nỗi sợ trong bản năng khi đối mặt với thứ sức mạnh siêu việt!
/660
|