*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.)
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chiến thủ lĩnh, các anh có bằng lòng gia nhập Thổ Thành chúng tôi?”
Xà Đảm nhìn chằm chằm Nguyên Chiến, ý niệm trong lòng luân chuyển.
Vu Nhãn trong cơn khiếp sợ lại theo bản năng mà nhìn về phía cậu tư tế thiếu niên bên người Nguyên Chiến.
Nghiêm mặc không để tâm đến Vu Nhãn, chỉ cần đối phương không nhìn ra trong thân thể hắn có quả Vu Vận thì hắn cũng không ngại năng lực của mình bại lộ. Thực lực của hắn chủ yếu nằm ở y thuật, cốt khí, ong vệ và vũ khúc hiến tế, những thứ này không phải cứ dựa vào năng lực thần huyết là có thể nhìn thấu, dù Vu Nhãn có thể nhìn thấy, thì trong thân thể hắn còn có một cuốn sách hướng dẫn, hắn không tin sách hướng dẫn sẽ để cho người khác phát hiện ra nó.
Người hắn để ý là Xà Đảm, khi hắn phát hiện Xà Đảm không nhìn mình, mà đi dùng thứ ánh mắt tham lam kỳ quái nhìn về phía Nguyên Chiến, trong lòng có chút khó hiểu. Hắn còn tưởng Xà Đảm sẽ tiếp tục truy vấn mình.
Tuy hắn kỳ thật không muốn để người bên ngoài ngoại trừ người Cửu Nguyên biết diện mạo của hắn thay đổi, nhưng người Cửu Nguyên đã lấy đó làm kiêu ngạo, hận không thể tuyên cáo với thiên hạ rằng mình có một vị tư tế rất được tổ Thần thương yêu. Thanh xuân vĩnh cửu, trường sinh bất lão thì tính là gì, tư tế bọn tôi còn có thể dùng sinh mệnh của mình để chúc phúc, có thể trực tiếp nói chuyện với Tổ Thần, dù là bị Tổ Thần trừng phạt biến thành người già thì cũng là vinh quang cực độ! Tư tế mấy người có ai được như vậy?
Đúng, cái người Cửu Nguyên kiêu ngạo là tư tế đại nhân của bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp với Tổ Thần, mà sự thay đổi của cậu ấy, những kiến thức cậu ấy dạy cho người Cửu Nguyên chính là chứng cứ.
Kiêu ngạo, nhưng cũng sợ hãi, đây là sự sợ hãi sinh ra từ sùng kính cực độ, một vu giả có thể nói chuyện trực tiếp với Tổ Thần, đó chính là hóa thân của thần, người từng tận mắt chứng kiến tư tế đại nhân lơ lửng trên không nhảy vũ khúc hiến tế đều hận không thể quỳ liếm con đường mà hắn đã đi qua.
Có lẽ bọn họ rất ngu muội, nhưng cũng không dễ lừa, nếu chỉ lơ lửng trên không trung thì cũng chẳng là gì, nhưng lúc ấy phàm là những chiến sĩ tham chiến đều cảm nhận được, tư tế của họ ban cho họ vô số dũng khí và sức mạnh, cho bọn họ một thân thể bất tử, mà quân địch thì xương cốt mềm nhũn, rồi bọn họ mới đánh thắng được kẻ xâm lược.
Huống chi tư tế đại nhân còn nhảy thêm một vũ khúc hiến tế ở bờ sông, lúc ấy các chiến sĩ đều thấy dị tượng, có vài thân bằng quyến thuộc của các chiến sĩ Cửu Nguyên chết trận trong thời khắc đó nói mình thấy được các chiến sĩ chết trận trở về báo mộng, còn có vài vị chiến sĩ báo mộng chính miệng nói tư tế đại nhân ở cùng bọn họ.
Khi đó hầu như ai cũng có thể cảm giác được thần tích, so với những cách thức thi triển đơn giản của vu giả mà trước kia bọn họ thấy, này quả thật khác nhau như trời với đất, ngay cả thằng ngốc cũng biết được ai cao ai thấp.
Theo cách nói của người Cửu Nguyên, các tư tế và vu giả khác cứ như cu li của Cửu Nguyên, mà Mặc vu của bọn họ thì là đệ tử được thần yêu thương nhất.
Đối với người Cửu Nguyên mà nói, tâm tình bọn họ hệt như nhà giàu mới nổi thích khoe khoang vậy, Nghiêm Mặc hiểu mà, hắn cũng không muốn ngăn bọn họ, bây giờ đang bồi dưỡng tín ngưỡng kiên định của những người này, việc khiêm tốn tạm thời không thích hợp với hắn.
Bởi vì tâm lý thích khoe thứ mình có mà người ta không có ấy, hiện giờ Nghiêm Mặc không cần phải nói gì, mà tất cả người Cửu Nguyên khi ra khỏi nhà đều chủ động kể về vị tư tế vĩ đại của bọn họ cho các bộ tộc và bộ lạc khác nghe, tuyên dương năng lực và các loại thần tích của hắn, chỉ cần bộ lạc cho phép nói, bọn họ hận không thể nói cho bất cứ người nào mà mình gặp được.
“Đã nói rồi, Mặc vu của chúng tôi được Tổ Thần thương yêu, là tư tế Tổ Thần thật sự, từ già biến trẻ thì có là gì?” Mục Trường Minh quản lý quân trang trong bộ lạc bày ra vẻ mặt cười nhạo người thành phố các người thật đúng là thiếu kiến thức, bọn họ đều từng được Nghiêm Mặc chúc phúc, tận mắt thấy hắn hai lần từ trẻ thành già rồi lại từ già thành trẻ, đối với bọn họ mà nói, sự thay đối đó của tư tế mới là điều bình thường.
Bởi vì đám người thành phố thiếu kiến thức này, mà ánh mắt của người Cửu Nguyên khi nhìn đến tư tế đại nhân của mình lại càng thêm nóng bỏng. Xem đi! Tư tế đại nhân của chúng ta lợi hại cỡ nào, ngay cả tư tế của Cửu Đại Thượng Thành cũng chưa chắc đã có bản lĩnh như cậu ấy.
Còn có người nghĩ, hừ hừ, Cửu Đại Thượng Thành là cái thá gì, chỉ cần có thủ lĩnh và tư tế đại nhân chúng ta, Cửu Nguyên chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ mạnh hơn các người!
Xà Đảm mang theo mục đích đặc biệt mà đến, điều này giúp khả năng chịu đựng phản ứng của người Cửu Nguyên của hắn nâng cao, dù trong lòng khó chịu, thì hắn vẫn có thể cười. Nếu không phải nhờ có sức kiên trì nhẫn nại đó, thì hắn cũng không thể nội trong năm năm ngắn ngủi đã từ một tư tế Trung Thành bò lên vị trí Đại Tư Tế của thần điện Thổ Thành.
Nhưng những người Thổ Thành khác lại không có lòng dạ sâu như hắn.
Mắt thấy người Thổ Thành không chịu nổi kích thích nữa, bộ dáng như muốn quyết đấu với người Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi chính là tôi, mọi thay đổi trên người tôi đều là khảo nghiệm mà Tổ Thần dành cho tôi. Thần tức là ma, ma tức là thần, có thể hiến tế, có thể khẩn cầu bọn họ, nhưng bọn họ cũng sẽ không vì nhân loại mà mang lòng từ bi, những người ở gần với thần nhất như chúng ta muốn mượn sức mạnh của thần sao lại không phải trả giá?”
Hai mắt Xà Đảm khẽ động, không phải vì Nghiêm Mặc gộp thần và ma lại làm một, mà vì các quan điểm phổ biến bây giờ đều là như vậy, không có ai ngu đến mức cho rằng thần sẽ luôn nhân từ và hướng về nhân loại. Nguyên nhân hắn biến sắc là hắn cũng là tư tế, nhưng đến nay hắn vẫn chưa nghe qua giọng nói thật sự của thần, càng không nói tới việc gặp bọn họ, hắn không dám phủ nhận sự tồn tại của thần, chỉ nghĩ năng lực của mình chưa đủ cao, truyền thuyết nói Đại Tư Tế có thể câu thông với Đại Địa Chi Thần, chẳng lẽ tên tư tế Cửu Nguyên thần bí không biết đã bao nhiêu tuổi này thật sự có thể câu thông trực tiếp với thần?
Nếu thật là vậy, hai mục đích ban đầu và hiện tại của hắn chẳng phải lại càng khó đạt được?
Nhưng rất nhanh sau đó, Xà Đảm lại nghĩ đến: Vậy thì sao? Rất nhiều vu giả cũng nói mình có thể câu thông với thần, nhưng bộ lạc bọn họ đã bị giết sạch, bị thôn tính, nhưng cũng không thấy thần của bọn họ tới trả thù, ngay cả Tam Thành ngày xưa chiến tranh thành như vậy mà cũng không thấy chúng thần xuất hiện. Hỳ thật hắn không cần phải quá kiêng kị người này và Chú Vu, huống chi mục đích khi đến của hắn đối với Cửu Nguyên mà nói chắc chắn không có chỗ hại nào.
“Lần này tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với thủ lĩnh Chiến.” Xà Đảm cố ý quét mắt nhìn mọi người trong sảnh, dùng vẻ mặt nói cho Nguyên Chiến biết nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.
Lạp Mạc Na sao có thể để kẻ tới sau như hắn ta giành trước, cũng lập tức mỉm cười nói: “Đề nghị của Âm Thành chúng tôi, không biết thủ lĩnh Chiến và Mặc vu đại nhân suy xét thế nào?”
Người Âm Thành vẫn chưa đề nghị cái gì với hai người họ cả, trong hai ngày này bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi, thẳng đến hôm nay mới gặp lại hai người họ.
Nhưng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã tu thành tinh cả rồi, nghe Lạp Mạc Na nói vậy liền hiểu ý cô, Nguyên Chiến liền nói: “Chuyện mà công chúa điện hạ đề nghị khá trọng đại, không ngại nói lại lần nữa để các chiến sĩ thủ lĩnh khác của Cửu Nguyên nghe luôn.”
“Các chiến sĩ thủ lĩnh ở lại, Ô Thần, Diệp Tinh, Lạp Mạc Linh cũng ở lại, những người khác rời đi.” Nguyên Chiến phất tay.
Những người mang chức trách không quá quan trọng trong đại sảnh đồng loạt rời khỏi, người hầu tiến vào dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn chén bát sạch sẽ.
Đáng thương thay cho người Thổ Thành còn tưởng mình may mắn vừa lúc gặp được một bữa tiệc, nhưng sau khi vào bọn họ cũng chỉ có thể nhìn với ngửi, chứ ngay cả nước cũng chưa uống được bao nhiêu ngụm, hiện giờ các món ngon mỹ vị trước mặt còn chưa đụng qua đã bị dọn xuống, nếu không phải mang lòng phẫn nộ với người Cửu Nguyên, nói không chừng đã có vài người biểu đóng gói mang về.
Bầu không khí trong đại sảnh lại thay đổi, lần này trở nên rất nghiêm túc.
Chỗ ngồi cũng thay đổi, bởi vì sứ giả hai thành có khá nhiều người, mà địa vị còn ngang nhau, liền để bọn họ ngồi mặt đối mặt như cũ, chỉ là mấy người Cửu Nguyên còn ở lại thì tập trung đến ngồi cùng nhau, vừa lúc đối mặt với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc trên chủ vị, nói cách khác, lúc này mọi người ngồi thành một hình chữ nhật bất quy tắc.
Người hầu đưa nước lên rồi an tĩnh lui ra, chỉ để lại các chiến sĩ bảo hộ.
Nguyên Chiến mở miệng: “Hiện giờ các người có thể nói được rồi đó.”
Xà Đảm không đợi Lạp Mạc Na mở miệng, đã mang theo hàm ý sâu xa nói: “Thổ Thành chúng tôi muốn nói một chuyện cực kỳ quan trọng, không mong có người ngoài ở đây.”
Lạp Mạc Na cũng có suy nghĩ của mình: “Âm Thành chúng tôi cũng thế. Thổ Thành các vị vừa tới, không bằng trở về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi?”
Thổ Thành, Âm Thành căm tức nhìn nhau. Nhưng đồng thời lại cảm thấy mất mặt, hai tòa Thượng Thành bọn họ lại vì một bộ lạc hoang dã ‘nho nhỏ’ mà đi làm cái chuyện tranh nhau mất mặt này.
Xà Đảm bỗng nhiên cười khẽ: “Công chúa Lạp Mạc Na, kỳ thật mục đích của chúng ta khi đến đây không khác gì lắm, không bằng thoải mái nói thằng?”
Lạp Mạc Na bỗng nhiên cũng dừng tranh đoạt, dùng thái độ khách sáo y chang nói: “Vậy không bằng các anh nói trước đi?”
Xà Đảm gõ nhẹ ngón tay lên mu bàn tay, vậy mà lại không cự tuyệt, hắn giương mắt nhìn Nguyên Chiến: “Chiến thủ lĩnh, Thổ Thành chúng tôi tốn năm năm mới tìm được Cửu Nguyên các anh ở nơi nào.”
Nguyên Chiến căn bản không bị cái uy hiếp nho nhỏ này dọa sợ: “Khéo thật, tôi cũng đang muốn tới Thổ Thành viếng thăm lần nữa.”
Xà Đảm cười khẽ: “Tuy Cửu Nguyên cách xa Thổ Thành, nhưng thành La Khước – Hạ Thành dưới trướng Thổ Thành lại ở vùng biên giới nơi hoang dã, từ chỗ bọn họ tới đây gần hơn từ Thổ Thành tới một nửa chặng đường, mà thành Hắc Thổ – Trung Thành cũng cách Cửu Nguyên không quá xa. Chiến thủ lĩnh cũng biết chỉ các thế lực dưới trướng thành Hắc Thổ có bao nhiêu chiến lực rồi đó?”
Nguyên Chiến vẻ mặt lười nhác: “Tôi đang chờ anh nói cho tôi biết đấy.”
“Nếu chỉ nói đến chiến sĩ cấp ba trở lên, sẽ không ít hơn năm mươi ngàn người. Mà năng lực chiến sĩ thần huyết từ cấp sáu trở lên thì có gần trăm người. Không biết chiến lực của Cửu Nguyên như thế nào nhỉ?”
Người Cửu Nguyên nổi giận, đang uy hiếp bọn tao đấy à? Chiến thì chiến, bọn tao không sợ!
Nguyên Chiến lại đột nhiên nhếch miệng cười: “Mắc gì tôi phải nói cho anh biết?”
Có vài người Cửu Nguyên cười ha ha.
Thái độ của Nghiêm Mặc cứ như chuyện trong sảnh không có chút liên quan tới hắn, lấy một khúc xương đã luyện chế xong bước đầu cùng một con dao nhỏ trong túi không gian ra chậm rãi điêu khắc.
Xà Đảm vẻ mặt bất biến, sửa miệng tán thưởng: “Lần đầu tới Cửu Nguyên. Tôi không thể không thừa nhận đây cũng là một bộ lạc được quang huy của Đại Địa Chi Thần bao phủ, ngay cả một vài tòa Trung Hạ Thành dưới trướng Thổ Thành chúng tôi cũng không xinh đẹp và giàu có bằng Cửu Nguyên. Nếu một tòa thành như vậy mà bị tiêu diệt trong chiến hỏa thì cũng thật đáng tiếc, anh nói có phải không, thủ lĩnh Chiến?”
Nguyên Chiến vẫn là cái thái độ không chút để tâm kia: “Nói như vậy, Thổ Thành các người muốn khai chiến với Cửu Nguyên?”
“Đương nhiên không phải, ý tôi là, lần này chúng tôi tới đây là muốn hóa giải thù hận với Cửu Nguyên, một lần nữa thành lập mối quan hệ hữu hảo.” Xà Đảm không chút che giấu mục đích thật sự trong chuyến đi lần này của mình, nói thẳng: “Chiến thủ lĩnh, các anh có bằng lòng gia nhập Thổ Thành chúng tôi?”
Lạp Mạc Na nghĩ thầm: Quả nhiên là thế.
Chúng thủ lĩnh Cửu Nguyên: “…” Ủa vụ gì vậy?
Nguyên Chiến nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được hỏi lại: “Các người muốn chúng tôi gia nhập Thổ Thành các người?”
“Két, két.” Trong đại sảnh chỉ có một người duy nhất là mang vẻ mặt bình tĩnh, chính là Nghiêm Mặc đại nhân đang hết sức chăm chú khắc xương, hắn nghe Xà Đảm nói mà tay cũng không khựng lại chút nào.
Xà Đảm gật đầu: “Vương thất Thổ Thành chúng tôi và chủ lực Cửu Nguyên các anh đều là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, tuy giữa chúng ta từng có rất nhiều hiểu lầm, nhưng người khiến giữa chúng ta sinh ra hiểu lầm đã không còn nữa, chúng ta hoàn toàn không cần rối rắm chút ân oán đó trong quá khứ. Nếu Cửu Nguyên gia nhập Thổ Thành, có thể lập tức trở thành Trung Thành, mà toàn bộ vùng hoang dã này cũng thuộc về Cửu Nguyên, các thế lực khác không được phép cướp đoạt, nếu không thì chính là địch của Thổ Thành.”
Xà Đảm hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Sau khi Cửu Nguyên gia nhập Thổ Thành, có thể trực tiếp giao dịch với Thổ Thành và các thế lực dưới trướng Thổ Thành, Thổ Thành chúng tôi hứa sẽ bảo vệ mối giao dịch của các anh, nếu các thế lực khác muốn cướp đoạt thương đội của các anh, chúng tôi sẽ ra mặt giúp các anh.”
Nguyên Chiến chậm rãi dựa vào lưng ghế, nét mặt đầy vẻ châm chọc.
Mà vẻ mặt của những người Cửu Nguyên khác thì rất phức tạp, có người cười nhạo, cũng có người suy nghĩ sâu xa.
Xà Đảm thấy vẻ mặt của Nguyên Chiến không tốt, không lùi mà tiến thêm, nói: “Tôi biết thủ lĩnh Chiến rất cường đại, Cửu Nguyên dưới sự dẫn dắt của anh cũng không yếu, nhưng Cửu Nguyên càng cường đại và giàu có, thì kẻ địch cũng sẽ càng nhiều, huống chi các anh còn có được một hồ nước mặn có thể sản xuất muối đỏ bất tận! Tôi cũng biết dù là thế lực cường đại nào thì cũng không muốn dựa vào người khác, nhưng Cửu Nguyên có thật sự mạnh đến mức chống lại tất cả kẻ địch không?”
“Nghe nói Cửu Nguyên còn có phương pháp huấn luyện giúp các chiến sĩ không có năng lực thần huyết đột phá cấp năm? Phương pháp huấn luyện quý giá như thế ngay cả Vu Thành cũng không có, Thổ Thành chúng tôi với lịch sử tích lũy thâm sâu như thế nghe xong cũng động tâm, huống chi là các thế lực khác? Bây giờ bọn họ còn chưa tới là vì cách Cửu Nguyên quá xa, lại không thể biết rõ vị trí của Cửu Nguyên, nhưng cho dù là vậy, thì ngoại trừ Thổ Thành chúng tôi, Âm Thành cũng đã tìm tới rồi không phải sao?”
“Két, két.” Nghiêm Mặc giơ khúc xương lên nhìn nhìn, thổi đi vài miếng vụn xương rớt ra, sau đó tiếp tục khắc.
Xà Đảm không rõ thực lực của Nghiêm Mặc, cũng không muốn nói chuyện với hắn, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Chiến mà nói: “Nghe bảo còn có người tìm được quả Vu Vận ở gần Cửu Nguyên? Không biết thủ lĩnh Chiến có biết về quả Vu Vận trong truyền thuyết không?”
Nguyên Chiến nhướng mày: “Ồ? Thứ đó là cái gì? Rất quan trọng à?”
Xà Đảm cẩn thận quan sát phản ứng của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nhưng không nhìn ra gì cả.
Vu Quả thì đang giễu cợt ở trong đầu ba nó: “Gia súc Nguyên đúng là càng lúc càng giảo hoạt.”
Nghiêm Mặc: “…Mày gọi anh ấy là gì?”
Vu Quả hỏi lại: “Ba muốn ta gọi hắn là mẹ như thằng con ngu xuẩn kia của ba à?”
Đô Đô tức giận: “Em không có ngu, Vu Vu hư, em phải nói cho ba Nguyên biết anh chửi ba là gia súc.”
“Từ khi nào thì cậu gọi hắn là ba Nguyên vậy hả?” Vu Quả giậm chân: “Ta không chửi hắn là gia súc, rõ ràng ba ruột cậu mỗi đêm đều gọi hắn như vậy!”
Nghiêm Mặc: “…Tụi bây câm miệng hết cho ba! Vu Quả, về sau không được nói bậy nói bạ trước mặt Đô Đô.”
Vu Quả rầm rì: “Vậy có ngon thì buổi tối mấy người đừng lăn lộn nữa, bọn ta thấy hết cả.”
Cái đệt! Lúc này Nghiêm Mặc mới phát hiện hắn đã quên mất một vấn đề đáng sợ tới cỡ nào.
Bên ngoài, Xà Đảm còn đang thực hiện công tác du thuyết: “Thủ lĩnh Chiến, bỏ qua ân oán đi, gia nhập Thổ Thành, chuyện này mới là kế lâu dài đối với Cửu Nguyên, mà anh có yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, chỉ cần Thổ Thành chúng tôi làm được, tôi… sẽ cố gắng giúp anh.”
Khuôn mặt của Xà Đảm chắc chắn không có nét gì giống như phụ nữ, càng không có vẻ yêu mị hay gì, nhưng khi trong mắt hắn hiện lên ý cười, khóe mắt hơi nhíu mà nhìn về phía Nguyên Chiến, không hiểu sao Nguyên Chiến lại cảm thấy tim nhảy mạnh một cái.
Nguyên Chiến từng bị mất trí nhớ, biết sự lợi hại của tinh thần lực, vừa thấy vẻ mặt bất thường của Xà Đảm, phản ứng đầu tiên là lập tức cho rằng đối phương ám toán mình, lòng cảnh giác bùng lên, những tâm tư kiều diễm kỳ quái vừa rồi lập tức biến mất.
Hiện giờ Xà Đảm trong mắt Nguyên Chiến tựa như một con rắn độc vậy.
Xà Đảm thấy Nguyên Chiến âm trầm nhìn mình, liền bày ra nụ cười thật lòng đầu tiên từ sau khi bước vào Cửu Nguyên, chỉ cần là người mà hắn thật sự muốn tóm được, thì không ai có thể chạy thoát khỏi tay hắn.
Đúng lúc này, công chúa Lạp Mạc Na ngồi bên cạnh nghe xong, liền tựa như lơ đãng mà nói một câu: “Chuyện Thổ Thành muốn Cửu Nguyên gia nhập, vương hậu Thúy Vũ của mấy người đồng ý à?”
Hai mắt Xà Đảm vẫn không dời khỏi Nguyên Chiến, thuận miệng đáp: “Vương hậu Thúy Vũ? Thổ Thành bây giờ không có vương hậu Thúy Vũ, chỉ có vương hậu Thụy Triệu.”
*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.)
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chiến thủ lĩnh, các anh có bằng lòng gia nhập Thổ Thành chúng tôi?”
Xà Đảm nhìn chằm chằm Nguyên Chiến, ý niệm trong lòng luân chuyển.
Vu Nhãn trong cơn khiếp sợ lại theo bản năng mà nhìn về phía cậu tư tế thiếu niên bên người Nguyên Chiến.
Nghiêm mặc không để tâm đến Vu Nhãn, chỉ cần đối phương không nhìn ra trong thân thể hắn có quả Vu Vận thì hắn cũng không ngại năng lực của mình bại lộ. Thực lực của hắn chủ yếu nằm ở y thuật, cốt khí, ong vệ và vũ khúc hiến tế, những thứ này không phải cứ dựa vào năng lực thần huyết là có thể nhìn thấu, dù Vu Nhãn có thể nhìn thấy, thì trong thân thể hắn còn có một cuốn sách hướng dẫn, hắn không tin sách hướng dẫn sẽ để cho người khác phát hiện ra nó.
Người hắn để ý là Xà Đảm, khi hắn phát hiện Xà Đảm không nhìn mình, mà đi dùng thứ ánh mắt tham lam kỳ quái nhìn về phía Nguyên Chiến, trong lòng có chút khó hiểu. Hắn còn tưởng Xà Đảm sẽ tiếp tục truy vấn mình.
Tuy hắn kỳ thật không muốn để người bên ngoài ngoại trừ người Cửu Nguyên biết diện mạo của hắn thay đổi, nhưng người Cửu Nguyên đã lấy đó làm kiêu ngạo, hận không thể tuyên cáo với thiên hạ rằng mình có một vị tư tế rất được tổ Thần thương yêu. Thanh xuân vĩnh cửu, trường sinh bất lão thì tính là gì, tư tế bọn tôi còn có thể dùng sinh mệnh của mình để chúc phúc, có thể trực tiếp nói chuyện với Tổ Thần, dù là bị Tổ Thần trừng phạt biến thành người già thì cũng là vinh quang cực độ! Tư tế mấy người có ai được như vậy?
Đúng, cái người Cửu Nguyên kiêu ngạo là tư tế đại nhân của bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp với Tổ Thần, mà sự thay đổi của cậu ấy, những kiến thức cậu ấy dạy cho người Cửu Nguyên chính là chứng cứ.
Kiêu ngạo, nhưng cũng sợ hãi, đây là sự sợ hãi sinh ra từ sùng kính cực độ, một vu giả có thể nói chuyện trực tiếp với Tổ Thần, đó chính là hóa thân của thần, người từng tận mắt chứng kiến tư tế đại nhân lơ lửng trên không nhảy vũ khúc hiến tế đều hận không thể quỳ liếm con đường mà hắn đã đi qua.
Có lẽ bọn họ rất ngu muội, nhưng cũng không dễ lừa, nếu chỉ lơ lửng trên không trung thì cũng chẳng là gì, nhưng lúc ấy phàm là những chiến sĩ tham chiến đều cảm nhận được, tư tế của họ ban cho họ vô số dũng khí và sức mạnh, cho bọn họ một thân thể bất tử, mà quân địch thì xương cốt mềm nhũn, rồi bọn họ mới đánh thắng được kẻ xâm lược.
Huống chi tư tế đại nhân còn nhảy thêm một vũ khúc hiến tế ở bờ sông, lúc ấy các chiến sĩ đều thấy dị tượng, có vài thân bằng quyến thuộc của các chiến sĩ Cửu Nguyên chết trận trong thời khắc đó nói mình thấy được các chiến sĩ chết trận trở về báo mộng, còn có vài vị chiến sĩ báo mộng chính miệng nói tư tế đại nhân ở cùng bọn họ.
Khi đó hầu như ai cũng có thể cảm giác được thần tích, so với những cách thức thi triển đơn giản của vu giả mà trước kia bọn họ thấy, này quả thật khác nhau như trời với đất, ngay cả thằng ngốc cũng biết được ai cao ai thấp.
Theo cách nói của người Cửu Nguyên, các tư tế và vu giả khác cứ như cu li của Cửu Nguyên, mà Mặc vu của bọn họ thì là đệ tử được thần yêu thương nhất.
Đối với người Cửu Nguyên mà nói, tâm tình bọn họ hệt như nhà giàu mới nổi thích khoe khoang vậy, Nghiêm Mặc hiểu mà, hắn cũng không muốn ngăn bọn họ, bây giờ đang bồi dưỡng tín ngưỡng kiên định của những người này, việc khiêm tốn tạm thời không thích hợp với hắn.
Bởi vì tâm lý thích khoe thứ mình có mà người ta không có ấy, hiện giờ Nghiêm Mặc không cần phải nói gì, mà tất cả người Cửu Nguyên khi ra khỏi nhà đều chủ động kể về vị tư tế vĩ đại của bọn họ cho các bộ tộc và bộ lạc khác nghe, tuyên dương năng lực và các loại thần tích của hắn, chỉ cần bộ lạc cho phép nói, bọn họ hận không thể nói cho bất cứ người nào mà mình gặp được.
“Đã nói rồi, Mặc vu của chúng tôi được Tổ Thần thương yêu, là tư tế Tổ Thần thật sự, từ già biến trẻ thì có là gì?” Mục Trường Minh quản lý quân trang trong bộ lạc bày ra vẻ mặt cười nhạo người thành phố các người thật đúng là thiếu kiến thức, bọn họ đều từng được Nghiêm Mặc chúc phúc, tận mắt thấy hắn hai lần từ trẻ thành già rồi lại từ già thành trẻ, đối với bọn họ mà nói, sự thay đối đó của tư tế mới là điều bình thường.
Bởi vì đám người thành phố thiếu kiến thức này, mà ánh mắt của người Cửu Nguyên khi nhìn đến tư tế đại nhân của mình lại càng thêm nóng bỏng. Xem đi! Tư tế đại nhân của chúng ta lợi hại cỡ nào, ngay cả tư tế của Cửu Đại Thượng Thành cũng chưa chắc đã có bản lĩnh như cậu ấy.
Còn có người nghĩ, hừ hừ, Cửu Đại Thượng Thành là cái thá gì, chỉ cần có thủ lĩnh và tư tế đại nhân chúng ta, Cửu Nguyên chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ mạnh hơn các người!
Xà Đảm mang theo mục đích đặc biệt mà đến, điều này giúp khả năng chịu đựng phản ứng của người Cửu Nguyên của hắn nâng cao, dù trong lòng khó chịu, thì hắn vẫn có thể cười. Nếu không phải nhờ có sức kiên trì nhẫn nại đó, thì hắn cũng không thể nội trong năm năm ngắn ngủi đã từ một tư tế Trung Thành bò lên vị trí Đại Tư Tế của thần điện Thổ Thành.
Nhưng những người Thổ Thành khác lại không có lòng dạ sâu như hắn.
Mắt thấy người Thổ Thành không chịu nổi kích thích nữa, bộ dáng như muốn quyết đấu với người Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi chính là tôi, mọi thay đổi trên người tôi đều là khảo nghiệm mà Tổ Thần dành cho tôi. Thần tức là ma, ma tức là thần, có thể hiến tế, có thể khẩn cầu bọn họ, nhưng bọn họ cũng sẽ không vì nhân loại mà mang lòng từ bi, những người ở gần với thần nhất như chúng ta muốn mượn sức mạnh của thần sao lại không phải trả giá?”
Hai mắt Xà Đảm khẽ động, không phải vì Nghiêm Mặc gộp thần và ma lại làm một, mà vì các quan điểm phổ biến bây giờ đều là như vậy, không có ai ngu đến mức cho rằng thần sẽ luôn nhân từ và hướng về nhân loại. Nguyên nhân hắn biến sắc là hắn cũng là tư tế, nhưng đến nay hắn vẫn chưa nghe qua giọng nói thật sự của thần, càng không nói tới việc gặp bọn họ, hắn không dám phủ nhận sự tồn tại của thần, chỉ nghĩ năng lực của mình chưa đủ cao, truyền thuyết nói Đại Tư Tế có thể câu thông với Đại Địa Chi Thần, chẳng lẽ tên tư tế Cửu Nguyên thần bí không biết đã bao nhiêu tuổi này thật sự có thể câu thông trực tiếp với thần?
Nếu thật là vậy, hai mục đích ban đầu và hiện tại của hắn chẳng phải lại càng khó đạt được?
Nhưng rất nhanh sau đó, Xà Đảm lại nghĩ đến: Vậy thì sao? Rất nhiều vu giả cũng nói mình có thể câu thông với thần, nhưng bộ lạc bọn họ đã bị giết sạch, bị thôn tính, nhưng cũng không thấy thần của bọn họ tới trả thù, ngay cả Tam Thành ngày xưa chiến tranh thành như vậy mà cũng không thấy chúng thần xuất hiện. Hỳ thật hắn không cần phải quá kiêng kị người này và Chú Vu, huống chi mục đích khi đến của hắn đối với Cửu Nguyên mà nói chắc chắn không có chỗ hại nào.
“Lần này tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với thủ lĩnh Chiến.” Xà Đảm cố ý quét mắt nhìn mọi người trong sảnh, dùng vẻ mặt nói cho Nguyên Chiến biết nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.
Lạp Mạc Na sao có thể để kẻ tới sau như hắn ta giành trước, cũng lập tức mỉm cười nói: “Đề nghị của Âm Thành chúng tôi, không biết thủ lĩnh Chiến và Mặc vu đại nhân suy xét thế nào?”
Người Âm Thành vẫn chưa đề nghị cái gì với hai người họ cả, trong hai ngày này bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi, thẳng đến hôm nay mới gặp lại hai người họ.
Nhưng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã tu thành tinh cả rồi, nghe Lạp Mạc Na nói vậy liền hiểu ý cô, Nguyên Chiến liền nói: “Chuyện mà công chúa điện hạ đề nghị khá trọng đại, không ngại nói lại lần nữa để các chiến sĩ thủ lĩnh khác của Cửu Nguyên nghe luôn.”
“Các chiến sĩ thủ lĩnh ở lại, Ô Thần, Diệp Tinh, Lạp Mạc Linh cũng ở lại, những người khác rời đi.” Nguyên Chiến phất tay.
Những người mang chức trách không quá quan trọng trong đại sảnh đồng loạt rời khỏi, người hầu tiến vào dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn chén bát sạch sẽ.
Đáng thương thay cho người Thổ Thành còn tưởng mình may mắn vừa lúc gặp được một bữa tiệc, nhưng sau khi vào bọn họ cũng chỉ có thể nhìn với ngửi, chứ ngay cả nước cũng chưa uống được bao nhiêu ngụm, hiện giờ các món ngon mỹ vị trước mặt còn chưa đụng qua đã bị dọn xuống, nếu không phải mang lòng phẫn nộ với người Cửu Nguyên, nói không chừng đã có vài người biểu đóng gói mang về.
Bầu không khí trong đại sảnh lại thay đổi, lần này trở nên rất nghiêm túc.
Chỗ ngồi cũng thay đổi, bởi vì sứ giả hai thành có khá nhiều người, mà địa vị còn ngang nhau, liền để bọn họ ngồi mặt đối mặt như cũ, chỉ là mấy người Cửu Nguyên còn ở lại thì tập trung đến ngồi cùng nhau, vừa lúc đối mặt với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc trên chủ vị, nói cách khác, lúc này mọi người ngồi thành một hình chữ nhật bất quy tắc.
Người hầu đưa nước lên rồi an tĩnh lui ra, chỉ để lại các chiến sĩ bảo hộ.
Nguyên Chiến mở miệng: “Hiện giờ các người có thể nói được rồi đó.”
Xà Đảm không đợi Lạp Mạc Na mở miệng, đã mang theo hàm ý sâu xa nói: “Thổ Thành chúng tôi muốn nói một chuyện cực kỳ quan trọng, không mong có người ngoài ở đây.”
Lạp Mạc Na cũng có suy nghĩ của mình: “Âm Thành chúng tôi cũng thế. Thổ Thành các vị vừa tới, không bằng trở về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi?”
Thổ Thành, Âm Thành căm tức nhìn nhau. Nhưng đồng thời lại cảm thấy mất mặt, hai tòa Thượng Thành bọn họ lại vì một bộ lạc hoang dã ‘nho nhỏ’ mà đi làm cái chuyện tranh nhau mất mặt này.
Xà Đảm bỗng nhiên cười khẽ: “Công chúa Lạp Mạc Na, kỳ thật mục đích của chúng ta khi đến đây không khác gì lắm, không bằng thoải mái nói thằng?”
Lạp Mạc Na bỗng nhiên cũng dừng tranh đoạt, dùng thái độ khách sáo y chang nói: “Vậy không bằng các anh nói trước đi?”
Xà Đảm gõ nhẹ ngón tay lên mu bàn tay, vậy mà lại không cự tuyệt, hắn giương mắt nhìn Nguyên Chiến: “Chiến thủ lĩnh, Thổ Thành chúng tôi tốn năm năm mới tìm được Cửu Nguyên các anh ở nơi nào.”
Nguyên Chiến căn bản không bị cái uy hiếp nho nhỏ này dọa sợ: “Khéo thật, tôi cũng đang muốn tới Thổ Thành viếng thăm lần nữa.”
Xà Đảm cười khẽ: “Tuy Cửu Nguyên cách xa Thổ Thành, nhưng thành La Khước – Hạ Thành dưới trướng Thổ Thành lại ở vùng biên giới nơi hoang dã, từ chỗ bọn họ tới đây gần hơn từ Thổ Thành tới một nửa chặng đường, mà thành Hắc Thổ – Trung Thành cũng cách Cửu Nguyên không quá xa. Chiến thủ lĩnh cũng biết chỉ các thế lực dưới trướng thành Hắc Thổ có bao nhiêu chiến lực rồi đó?”
Nguyên Chiến vẻ mặt lười nhác: “Tôi đang chờ anh nói cho tôi biết đấy.”
“Nếu chỉ nói đến chiến sĩ cấp ba trở lên, sẽ không ít hơn năm mươi ngàn người. Mà năng lực chiến sĩ thần huyết từ cấp sáu trở lên thì có gần trăm người. Không biết chiến lực của Cửu Nguyên như thế nào nhỉ?”
Người Cửu Nguyên nổi giận, đang uy hiếp bọn tao đấy à? Chiến thì chiến, bọn tao không sợ!
Nguyên Chiến lại đột nhiên nhếch miệng cười: “Mắc gì tôi phải nói cho anh biết?”
Có vài người Cửu Nguyên cười ha ha.
Thái độ của Nghiêm Mặc cứ như chuyện trong sảnh không có chút liên quan tới hắn, lấy một khúc xương đã luyện chế xong bước đầu cùng một con dao nhỏ trong túi không gian ra chậm rãi điêu khắc.
Xà Đảm vẻ mặt bất biến, sửa miệng tán thưởng: “Lần đầu tới Cửu Nguyên. Tôi không thể không thừa nhận đây cũng là một bộ lạc được quang huy của Đại Địa Chi Thần bao phủ, ngay cả một vài tòa Trung Hạ Thành dưới trướng Thổ Thành chúng tôi cũng không xinh đẹp và giàu có bằng Cửu Nguyên. Nếu một tòa thành như vậy mà bị tiêu diệt trong chiến hỏa thì cũng thật đáng tiếc, anh nói có phải không, thủ lĩnh Chiến?”
Nguyên Chiến vẫn là cái thái độ không chút để tâm kia: “Nói như vậy, Thổ Thành các người muốn khai chiến với Cửu Nguyên?”
“Đương nhiên không phải, ý tôi là, lần này chúng tôi tới đây là muốn hóa giải thù hận với Cửu Nguyên, một lần nữa thành lập mối quan hệ hữu hảo.” Xà Đảm không chút che giấu mục đích thật sự trong chuyến đi lần này của mình, nói thẳng: “Chiến thủ lĩnh, các anh có bằng lòng gia nhập Thổ Thành chúng tôi?”
Lạp Mạc Na nghĩ thầm: Quả nhiên là thế.
Chúng thủ lĩnh Cửu Nguyên: “…” Ủa vụ gì vậy?
Nguyên Chiến nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được hỏi lại: “Các người muốn chúng tôi gia nhập Thổ Thành các người?”
“Két, két.” Trong đại sảnh chỉ có một người duy nhất là mang vẻ mặt bình tĩnh, chính là Nghiêm Mặc đại nhân đang hết sức chăm chú khắc xương, hắn nghe Xà Đảm nói mà tay cũng không khựng lại chút nào.
Xà Đảm gật đầu: “Vương thất Thổ Thành chúng tôi và chủ lực Cửu Nguyên các anh đều là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, tuy giữa chúng ta từng có rất nhiều hiểu lầm, nhưng người khiến giữa chúng ta sinh ra hiểu lầm đã không còn nữa, chúng ta hoàn toàn không cần rối rắm chút ân oán đó trong quá khứ. Nếu Cửu Nguyên gia nhập Thổ Thành, có thể lập tức trở thành Trung Thành, mà toàn bộ vùng hoang dã này cũng thuộc về Cửu Nguyên, các thế lực khác không được phép cướp đoạt, nếu không thì chính là địch của Thổ Thành.”
Xà Đảm hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Sau khi Cửu Nguyên gia nhập Thổ Thành, có thể trực tiếp giao dịch với Thổ Thành và các thế lực dưới trướng Thổ Thành, Thổ Thành chúng tôi hứa sẽ bảo vệ mối giao dịch của các anh, nếu các thế lực khác muốn cướp đoạt thương đội của các anh, chúng tôi sẽ ra mặt giúp các anh.”
Nguyên Chiến chậm rãi dựa vào lưng ghế, nét mặt đầy vẻ châm chọc.
Mà vẻ mặt của những người Cửu Nguyên khác thì rất phức tạp, có người cười nhạo, cũng có người suy nghĩ sâu xa.
Xà Đảm thấy vẻ mặt của Nguyên Chiến không tốt, không lùi mà tiến thêm, nói: “Tôi biết thủ lĩnh Chiến rất cường đại, Cửu Nguyên dưới sự dẫn dắt của anh cũng không yếu, nhưng Cửu Nguyên càng cường đại và giàu có, thì kẻ địch cũng sẽ càng nhiều, huống chi các anh còn có được một hồ nước mặn có thể sản xuất muối đỏ bất tận! Tôi cũng biết dù là thế lực cường đại nào thì cũng không muốn dựa vào người khác, nhưng Cửu Nguyên có thật sự mạnh đến mức chống lại tất cả kẻ địch không?”
“Nghe nói Cửu Nguyên còn có phương pháp huấn luyện giúp các chiến sĩ không có năng lực thần huyết đột phá cấp năm? Phương pháp huấn luyện quý giá như thế ngay cả Vu Thành cũng không có, Thổ Thành chúng tôi với lịch sử tích lũy thâm sâu như thế nghe xong cũng động tâm, huống chi là các thế lực khác? Bây giờ bọn họ còn chưa tới là vì cách Cửu Nguyên quá xa, lại không thể biết rõ vị trí của Cửu Nguyên, nhưng cho dù là vậy, thì ngoại trừ Thổ Thành chúng tôi, Âm Thành cũng đã tìm tới rồi không phải sao?”
“Két, két.” Nghiêm Mặc giơ khúc xương lên nhìn nhìn, thổi đi vài miếng vụn xương rớt ra, sau đó tiếp tục khắc.
Xà Đảm không rõ thực lực của Nghiêm Mặc, cũng không muốn nói chuyện với hắn, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Chiến mà nói: “Nghe bảo còn có người tìm được quả Vu Vận ở gần Cửu Nguyên? Không biết thủ lĩnh Chiến có biết về quả Vu Vận trong truyền thuyết không?”
Nguyên Chiến nhướng mày: “Ồ? Thứ đó là cái gì? Rất quan trọng à?”
Xà Đảm cẩn thận quan sát phản ứng của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nhưng không nhìn ra gì cả.
Vu Quả thì đang giễu cợt ở trong đầu ba nó: “Gia súc Nguyên đúng là càng lúc càng giảo hoạt.”
Nghiêm Mặc: “…Mày gọi anh ấy là gì?”
Vu Quả hỏi lại: “Ba muốn ta gọi hắn là mẹ như thằng con ngu xuẩn kia của ba à?”
Đô Đô tức giận: “Em không có ngu, Vu Vu hư, em phải nói cho ba Nguyên biết anh chửi ba là gia súc.”
“Từ khi nào thì cậu gọi hắn là ba Nguyên vậy hả?” Vu Quả giậm chân: “Ta không chửi hắn là gia súc, rõ ràng ba ruột cậu mỗi đêm đều gọi hắn như vậy!”
Nghiêm Mặc: “…Tụi bây câm miệng hết cho ba! Vu Quả, về sau không được nói bậy nói bạ trước mặt Đô Đô.”
Vu Quả rầm rì: “Vậy có ngon thì buổi tối mấy người đừng lăn lộn nữa, bọn ta thấy hết cả.”
Cái đệt! Lúc này Nghiêm Mặc mới phát hiện hắn đã quên mất một vấn đề đáng sợ tới cỡ nào.
Bên ngoài, Xà Đảm còn đang thực hiện công tác du thuyết: “Thủ lĩnh Chiến, bỏ qua ân oán đi, gia nhập Thổ Thành, chuyện này mới là kế lâu dài đối với Cửu Nguyên, mà anh có yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, chỉ cần Thổ Thành chúng tôi làm được, tôi… sẽ cố gắng giúp anh.”
Khuôn mặt của Xà Đảm chắc chắn không có nét gì giống như phụ nữ, càng không có vẻ yêu mị hay gì, nhưng khi trong mắt hắn hiện lên ý cười, khóe mắt hơi nhíu mà nhìn về phía Nguyên Chiến, không hiểu sao Nguyên Chiến lại cảm thấy tim nhảy mạnh một cái.
Nguyên Chiến từng bị mất trí nhớ, biết sự lợi hại của tinh thần lực, vừa thấy vẻ mặt bất thường của Xà Đảm, phản ứng đầu tiên là lập tức cho rằng đối phương ám toán mình, lòng cảnh giác bùng lên, những tâm tư kiều diễm kỳ quái vừa rồi lập tức biến mất.
Hiện giờ Xà Đảm trong mắt Nguyên Chiến tựa như một con rắn độc vậy.
Xà Đảm thấy Nguyên Chiến âm trầm nhìn mình, liền bày ra nụ cười thật lòng đầu tiên từ sau khi bước vào Cửu Nguyên, chỉ cần là người mà hắn thật sự muốn tóm được, thì không ai có thể chạy thoát khỏi tay hắn.
Đúng lúc này, công chúa Lạp Mạc Na ngồi bên cạnh nghe xong, liền tựa như lơ đãng mà nói một câu: “Chuyện Thổ Thành muốn Cửu Nguyên gia nhập, vương hậu Thúy Vũ của mấy người đồng ý à?”
Hai mắt Xà Đảm vẫn không dời khỏi Nguyên Chiến, thuận miệng đáp: “Vương hậu Thúy Vũ? Thổ Thành bây giờ không có vương hậu Thúy Vũ, chỉ có vương hậu Thụy Triệu.”
/660
|