*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vì để hóa giải thù hận và kết thành đồng minh, công chúa Diệu Hương của chúng tôi nguyện ở lại Cửu Nguyên.”
Chuyện này cũng là lần đầu tiên Âm Thành nghe nói, Lạp Mạc Na lộ ra vẻ kinh ngạc thích hợp, không hỏi nhiều.
Xà Đảm cũng không giải thích, hắn chỉ thuận thế giới thiệu cô gái đeo khăn che mặt vẫn luôn ngồi ngay ngắn bên cạnh cho mọi người: “Vị này là cô con gái nhỏ nhất của vương và vương hậu Thụy Triệu chúng tôi, công chúa Diệu Hương điện hạ, điện hạ từ nhỏ đã rất được chúng thần ưu ái, chẳng những có dung nhan xinh đẹp làm chúng thần say mê, mà còn có mùi thơm cơ thể trời sinh do Mẫu Thần ban cho.”
Công chúa Diệu Hương đứng dậy, có chút nhút nhát sợ sệt mà hành lễ theo kiểu quý tộc của Thổ Thành với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đang ngồi trên chủ vị.
Thân thể Vu Nhãn bỗng nhiên khẽ lung lay một cái, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, trán rỉ mồ hôi, tựa như thể lực bị tiêu hao quá nhiều, nhưng lúc này không có ai chú ý tới ông. Ông mang vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và không thể tin được mà nhìn về phía cậu tư tế thiếu niên kia, rên rỉ trong lòng: Sao có thể? Sao có thể!
Nghiêm Mặc nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Vu Nhãn, nhưng khi hắn tìm kiếm nơi chiếu đến ánh mắt đó thì Vu Nhãn đã cúi đầu.
Nghe nói công chúa Diệu Hương có mùi thơm cơ thể, rất nhiều người theo bản năng mà hít hít không khí. Không biết có phải do tâm lý hay không, hình như bọn họ ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt giống mùi hoa, nhưng khi cẩn thận ngửi lại thì không ngửi thấy nữa.
Xà Đảm mỉm cười: “Diệu Hương điện hạ vừa tròn mười lăm tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất, vì chứng minh cho sự thành tâm của Thổ Thành chúng tôi với quý bộ lạc, vì để hóa giải thù hận và kết thành đồng minh, công chúa Diệu Hương của chúng tôi nguyện ở lại Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc nghĩ: Không ngờ hắn lại tận mắt nhìn thấy lịch sử tái hiện, này không phải là điển hình của việc cường quốc đang trên đà suy nhược vì để trấn an các bộ lạc man di đang ngày càng cường đại và ngày càng có sức uy hiếp, không thể không lấy một công chúa ra hòa thân thuận tiện làm con tin sao?
Nguyên Chiến đã tập mãi thành thói quen đối với việc người khác cứ rảnh rỗi là lại muốn nhét đàn bà và nô lệ cho mình, hắn đánh giá công chúa Diệu Hương còn đeo khăn che mặt, thân thể gầy yếu, ngực lép mông nhỏ, lại mới chỉ mười lăm tuổi, ý định muốn ban cô ta cho cấp dưới tức khắc bị dập tắt —— tuổi như vậy, vóc dáng như vậy làm sao dễ sinh con được?
Lúc này Băng lại phát huy năng lực độc miệng của mình, tiến lên chất vấn: “Mới đổi vương hậu, mà công chúa đã lớn vậy rồi? Công chúa này thật sự là nòi giống của thành chủ mấy người?”
Vừa hỏi xong, thân thể công chúa Diệu Hương run nhẹ một cái, tựa như rất phẫn nộ nhưng lại tựa như thật oan ức.
Người Thổ Thành cũng bày ra vẻ mặt như đã chịu một sự sỉ nhục lớn, nhưng Xà Đảm vẫn còn có thể cười được: “Vương hậu Thụy Triệu sinh hạ một cô con gái cho quốc vương bệ hạ chúng tôi, chuyện này phàm là con dân Thổ Thành đều biết, chẳng qua trước kia vương hậu Thụy Triệu không có danh vương hậu thôi.”
“Ồ, thì ra là con do nữ nô sinh ra.” Băng càng thêm khinh thường.
Xà Đảm nổi sát tâm với Băng, nhưng vẫn mỉm cười như trước: “Trước khi vương hậu Thụy Triệu chưa trở thành vương hậu, thân phận cũng rất cao quý, cô là con gái của Đại Tư Tế thứ hai trong thần điện.”
Băng nghe hắn giải thích nhưng vẻ khinh thường trên mặt vẫn không biến mất. Ngay cả những người Cửu Nguyên khác bên cạnh hắn cũng mang vẻ châm chọc nhạo báng, thân phận dù có cao quý thì thế nào? Chẳng phải cũng là con rơi con rớt do tiểu tam sinh ra mà tư tế đại nhân từng nói? Người Cửu Nguyên bọn tao sẽ không làm cái chuyện mất mặt như cưới con rơi con rớt của một thằng đàn ông đã có vợ mà lén phén với ả đàn bà khác đâu! Thủ lĩnh nói, nếu là đàn ông đích thực thì phải chung tình!
Lúc này vẫn chưa kỳ thị việc tình nhân và con cái bọn họ trèo cao, nên người Âm Thành đều chấp nhận lời giải thích của Xà Đảm, dù sao một vị thành chủ có vài ả đàn bà bên người và nhiều con cái cũng không có gì là lạ.
Nhưng người Cửu Nguyên bị tẩy não hàng năm, như đã hoàn toàn quên mất trước kia bọn họ cũng là kiểu chỉ cần có thể nuôi sống thì sẽ nuôi vài người phụ nữ, hiện giờ vô cùng khinh bỉ cái loại hành vi đã có vợ con mà nuôi tình nhân khác rồi có con với ả tình nhân đó luôn.
Người Thổ Thành bao gồm cả Xà Đảm bị khinh bỉ đến mức không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy ánh mắt của người Cửu Nguyên khi nhìn mình rất đáng ghét.
Nghiêm Mặc muốn cười nhưng cố nhịn. Xem đi, đạo đức chính là được ‘trồng vào’ như vậy, chỉ cần để người Cửu Nguyên cảm nhận được chỗ tốt của chế độ một vợ một chồng, và nuôi thành ý thức coi nó như vinh quang, sau khi duy trì một thời gian dài, dù chế độ đó không phù hợp với lợi ích của một bộ phận người, thì nó cũng sẽ trở thành thước đo đánh giá nhân phẩm.
“Thân phận của công chúa điện hạ tôn quý quá, Cửu Nguyên chúng tôi chỉ là một bộ lạc dã nhân mới thành lập, lại ở trong nơi hoang dã đầy rẫy nguy hiểm, đồ ăn thức uống vô cùng ít ỏi, công chúa điện hạ ở lại chỉ sợ sẽ không thích hợp đâu.” Nguyên Chiến mở to mắt nói láo, tay như lơ đãng đặt lên đùi tư tế đại nhân.
Dao nhỏ trong tay Nghiêm Mặc hơi dừng, cảm giác tồn tại của bàn tay nóng bỏng kia rất lớn, làm hắn muốn cố ý xem nhẹ cũng không được.
Xà Đảm vừa định nói tiếp, nhưng công chúa Diệu Hương bên cạnh hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên giơ tay, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến.
Người Cửu Nguyên và người Âm Thành vừa thấy dung mạo của vị công chúa Diệu Hương kia, rất nhiều người đều thầm hít ngược một hơi, thậm chí không ít người còn trợn tròn mắt, Nhị Mãnh thì trực tiếp lau nước miếng.
Công chúa Diệu Hương vô cùng xinh đẹp, điều này là không thể nghi ngờ. Khuôn mặt cô ta rất nhỏ, ngũ quan lại vô cùng tinh tế, lông mi rất dài, mà đặc thù nhất là khí chất của cô ta, rất dễ khiến người ta nổi lên tâm lý muốn thương yêu, giống như nai con mới sinh.
Nhưng nai con thoạt nhìn thì nhút nhát sợ sệt này lại rất dũng cảm, cô ta lớn mật nhìn thẳng vào vị thủ lĩnh hoang dã có hơi thở tàn bạo đang ngồi trên chủ vị, dù cho đã sợ đến mức hai tay nhỏ vò lấy vạt áo, những cô ta vẫn nói lời muốn nói:
“Bọn họ đều nói anh là cường giả, là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Đại Địa Chi Thần, là tôi cầu xin phụ vương và mẫu hậu cùng Tam Đại Tư Tế của thần điện, cho tôi đi cùng Xà Đảm đại nhân đến đây. Tôi không sợ khổ, cũng không sợ nơi hoang dã, tôi có thể cùng anh khiến Cửu Nguyên càng thêm cường đại, làm tất cả con dân không phải chịu đói trong mùa đông. Có tôi ở đây, phụ vương tôi nhất định sẽ buông bỏ mọi thù hận với anh, sẽ không muốn tấn công Cửu Nguyên nữa.”
Vẻ mặt của Lạp Mạc Na không có chút biến động, tựa hồ như cũng không xem cô công chúa Diệu Hương này là đối thủ, thậm chí cô còn cong khóe miệng.
Mà người Cửu Nguyên thì có không ít người há hốc mồm, cả đám cùng quay đầu nhìn chủ vị, không phải là nhìn thủ lĩnh bọn họ, mà là nhìn tư tế đại nhân của bọn họ.
Xà Đảm lại rất vừa lòng khi công chúa Diệu Hương lên tiếng, hắn không nói gì, chỉ quan sát phản ứng của Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến mím môi, vẻ mặt có hơi ngớ ra. Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Mặc, tựa hồ như đang hỏi Nghiêm Mặc, vừa nãy hắn không nghe lầm đấy chứ? Có phải ảo giác của hắn không vậy?
Nghiêm Mặc vươn tay đẩy mặt hắn trở về, nhìn công chúa người ta đi, đừng nhìn tôi!
Vì thế, Nguyên Chiến cẩn thận quan sát cô công chúa phía dưới. Vị công chúa điện hạ tôn quý này trước khi tới chắc chắn chưa tìm hiểu về Cửu Nguyên có phải không? Hay là đám người Thổ Thành này đều tưởng Cửu Nguyên là như vậy? Cho rằng người Cửu Nguyên ngày thường đều rất khổ, mùa đông cũng ăn không đủ no? Lúc bước vào thành bộ không thấy cảnh tượng trong thành Cửu Nguyên à?
Công chúa Diệu Hương bị Nguyên Chiến nhìn đến mức hai má đỏ ửng, cô gái nhỏ cố chịu đựng để không cúi đầu, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói tiếp: “Hơn nữa Vu Nhãn đại nhân có nói huyết mạch của tôi rất đặc biệt, nếu chúng ta kết hợp, tôi có thể sinh cho anh đứa con có huyết mạch đậm nhất, để huyết mạch của anh thống trị Cửu Nguyên dài lâu, để anh trở thành vương giả thật sự của vùng hoang dã này! Chúng ta, chúng ta có thể có rất nhiều con cái mang năng lực thần huyết của anh.”
“Phụt!” Nhị Mãnh phun một ngụm nước ra thật xa.
Hai mắt người Cửu Nguyên đều lóe sáng, mọi người nhìn vẻ mặt của thủ lĩnh, rồi lại nhất tề nhìn sang tư tế đại nhân, trong đó ánh mắt của Hắc Thủy Doanh Thạch là quá phận nhất! Ai nha, có người đòi sinh con cho thủ lĩnh kìa, tư tế đại nhân ngài thấy thế nào?
Nhưng cũng có người cười lạnh, là người Cửu Nguyên, và cũng có người Âm Thành.
Nghiêm Mặc không khắc xương nữa, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía công chúa Diệu Hương.
Cái nhìn đầu tiên khi thấy cô ta cũng không quá đáng ghét, ngay cả những người hay bắt bẻ cũng phải nói đó là một cô gái đáng yêu, Nghiêm Mặc nhìn bộ dáng ngượng ngùng và lấy hết can đảm của cô ta mà có chút không đành lòng.
Tiếc là gia súc bên cạnh hắn không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc, nếu không thì sao lại gọi là gia súc chứ?
Gia súc bự Nguyên Chiến sờ sờ đùi người nào đó ngay trước mặt mọi người, còn nhéo nhéo, chậm rì rì nói: “Cô nói cô muốn sinh con cho tôi?”
Xà Đảm nhìn chằm chằm cái tay Nguyên Chiến.
Khuôn mặt nhỏ của công chúa Diệu Hương đã đỏ bừng, nhưng cô ta vẫn dũng cảm gật đầu, còn nói thêm hai câu: “Tôi biết anh và Thổ Thành chúng tôi có thù hận, đó đều là vì vương hậu trước kia, bà ta thật xấu xa, nếu không phải bà ta, thì bây giờ anh đã là chiến sĩ của Thổ Thành. Tôi nghe người ta nói, anh vốn dĩ tham gia cuộc tuyển chọn chiến sĩ của thần điện Thổ Thành, kỳ thật anh muốn đến Thổ Thành đúng không?”
(Zombie: Ha hả.)
Người Cửu Nguyên: “…”
Nghiêm Mặc cất khúc xương đi, chống tay che đi nửa khuôn mặt, hắn sợ vẻ mặt của mình sẽ tiết lộ suy nghĩ trong đầu, làm công chúa nhỏ ngây thơ của người ta bị đả kích sẽ không tốt.
Nguyên Chiến thì không hiểu cái cô này đang nói thứ quái gì, nhưng hắn không ngại ăn hiếp một cô gái nhỏ, dù chỉ là dùng ngôn ngữ mà ăn hiếp: “Công chúa điện hạ, chim tôi to lắm, sợ sẽ làm chết cô mất, cô vẫn là tới từ chỗ nào thì về lại chỗ đó đi thôi.”
“Ngao ——!” Đáp Đáp hú một tiếng, người Cửu Nguyên cũng kêu gào theo, cả đám phát ra đủ loại âm thanh quái đản.
Nghiêm Mặc… bàn tay đang che hờ nửa mặt giờ lại che càng chặt. Cái kiểu đàm phán này anh học từ đâu vậy hả? Quá lầy rồi!
Đầu công chúa Diệu Hương lập tức bốc hơi, một lát sau đã lúng túng đến mức chân mềm nhũn.
Người Thổ Thành thì ồn ào, lập tức có chiến sĩ hộ vệ của công chúa rống giận: “Cái tên mọi rợ tục tằn này! Mày dám sỉ nhục công chúa tụi tao! Mày… tao muốn khiêu chiến với mày!”
Một tên lại một tên chiến sĩ Thổ Thành nhảy ra, nhao nhao chửi Nguyên Chiến tục tằn vô lễ, đòi khiêu chiến với hắn, nếu Nguyên Chiến thua, thì phải quỳ xuống xin lỗi công chúa.
“Quỳ xuống? Con mẹ nó, tụi mày mới là kẻ phải quỳ xuống trước rồi hẵng nói! Cái đồ liếm váy con của tiểu tam!” Bộ Nga ngồi gần nhất, tung ra một quyền thẳng vào mặt tên Thổ Thành đang kêu gào.
Hai người lập tức đánh nhau.
“Tụi bây còn chả xứng để khiêu chiến thủ lĩnh bọn tao! Muốn đánh nhau à, được, Nạp A Lam tao chìu tụi bây!” Nạp A Lam đấm ngực nhảy dựng lên, gấu bự của hắn cũng rống lên.
Đáp Đáp nhìn nhìn quả trái cây mới gặm được một nửa trên tay, liền vung lên chọi vào cái tên Thổ Thành gào hăng nhất.
Nhị Mãnh hú lên quái dị để khiêu khích.
Hắc Thủy thì phun một ngụm nước miếng vào thanh cốt đao của một tên chiến sĩ Thổ Thành vừa rút ra, ăn mòn cho đao của hắn ta biến thành hai nửa.
Tranh và Thâm Cốc thì khá ổn trọng, Tranh ngồi yên không nhúc nhích, Thâm Cốc thì cười xắn tay áo lên, xoay cổ tay, cầm một chiếc bàn lùn chọi vào bọn người Thổ Thành: “Lên cho tôi! Đập chết lũ chó điên gây rối này!”
Anh là người tàn nhẫn nhất, trực tiếp biến đánh tay đôi thành đánh hội đồng, kéo bè kéo lũ mà đánh.
Người Cửu Nguyên nhao nhao hưởng ứng, bọn họ đã sớm nghẹn muốn chết rồi, từ khi biết thủ lĩnh và tư tế phải chịu lỗ nặng ở Thổ Thành, bọn họ vừa nhìn thấy người Thổ Thành đã ngứa tay nãy giờ.
Mãnh chạy nhanh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chuyên đi cắt gân chân người ta.
Băng có thị lực tốt nhất, nên hắn cũng là người thấy rõ hành vi của Mãnh nhất, nhịn không được bĩu môi mắng: “Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!” Tay lại kéo cung tên chuyên nhắm vào thân dưới yếu ớt của đám người Thổ Thành mà bắn.
Lạp Mạc Linh là một trong số ít những người không động thủ, cậu ta chỉ lắc đầu than thở với mấy người Thổ Thành: “Đánh nhau cái gì? Các người cho rằng các người là Chú Vu hay là chiến sĩ cấp mười? Muốn chết quá rồi thì cứ tìm một tảng đá rồi tự đâm đầu vào đi, thành Cửu Nguyên chúng tôi ít cái gì chứ không ít đá!”
Không biết có phải là vì đánh đến choáng đầu hay không, mà trong cuộc hỗn chiến, không ít người Thổ Thành không hiểu sao lại đột nhiên đập đầu vào cột đá hoặc vách tường trong đại sảnh, đáng thương thay cho bọn họ bị đụng đầu mà cũng không biết tại sao lại như vậy, còn tưởng rằng bị người Cửu Nguyên ám toán.
Hỗn chiến kéo đến quá nhanh, đại sảnh chỉ trong nháy mắt đã chìm trong tiếng rống giận và tiếng kêu thảm thiết, tất cả người Âm Thành đều rúc vào trong góc tường.
Đại sảnh loạn cào cào, vài tên Thổ Thành khó khăn lắm mới che được cho công chúa và tư tế của bọn họ trốn tới nơi an toàn.
Công chúa Diệu Hương rơi lệ hô to: “Đừng đánh nữa! Mau dừng tay! Đừng đánh nữa! Thủ lĩnh Chiến, thủ lĩnh Chiến, anh mau ngăn bọn họ lại!”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vì để hóa giải thù hận và kết thành đồng minh, công chúa Diệu Hương của chúng tôi nguyện ở lại Cửu Nguyên.”
Chuyện này cũng là lần đầu tiên Âm Thành nghe nói, Lạp Mạc Na lộ ra vẻ kinh ngạc thích hợp, không hỏi nhiều.
Xà Đảm cũng không giải thích, hắn chỉ thuận thế giới thiệu cô gái đeo khăn che mặt vẫn luôn ngồi ngay ngắn bên cạnh cho mọi người: “Vị này là cô con gái nhỏ nhất của vương và vương hậu Thụy Triệu chúng tôi, công chúa Diệu Hương điện hạ, điện hạ từ nhỏ đã rất được chúng thần ưu ái, chẳng những có dung nhan xinh đẹp làm chúng thần say mê, mà còn có mùi thơm cơ thể trời sinh do Mẫu Thần ban cho.”
Công chúa Diệu Hương đứng dậy, có chút nhút nhát sợ sệt mà hành lễ theo kiểu quý tộc của Thổ Thành với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đang ngồi trên chủ vị.
Thân thể Vu Nhãn bỗng nhiên khẽ lung lay một cái, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, trán rỉ mồ hôi, tựa như thể lực bị tiêu hao quá nhiều, nhưng lúc này không có ai chú ý tới ông. Ông mang vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và không thể tin được mà nhìn về phía cậu tư tế thiếu niên kia, rên rỉ trong lòng: Sao có thể? Sao có thể!
Nghiêm Mặc nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Vu Nhãn, nhưng khi hắn tìm kiếm nơi chiếu đến ánh mắt đó thì Vu Nhãn đã cúi đầu.
Nghe nói công chúa Diệu Hương có mùi thơm cơ thể, rất nhiều người theo bản năng mà hít hít không khí. Không biết có phải do tâm lý hay không, hình như bọn họ ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt giống mùi hoa, nhưng khi cẩn thận ngửi lại thì không ngửi thấy nữa.
Xà Đảm mỉm cười: “Diệu Hương điện hạ vừa tròn mười lăm tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất, vì chứng minh cho sự thành tâm của Thổ Thành chúng tôi với quý bộ lạc, vì để hóa giải thù hận và kết thành đồng minh, công chúa Diệu Hương của chúng tôi nguyện ở lại Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc nghĩ: Không ngờ hắn lại tận mắt nhìn thấy lịch sử tái hiện, này không phải là điển hình của việc cường quốc đang trên đà suy nhược vì để trấn an các bộ lạc man di đang ngày càng cường đại và ngày càng có sức uy hiếp, không thể không lấy một công chúa ra hòa thân thuận tiện làm con tin sao?
Nguyên Chiến đã tập mãi thành thói quen đối với việc người khác cứ rảnh rỗi là lại muốn nhét đàn bà và nô lệ cho mình, hắn đánh giá công chúa Diệu Hương còn đeo khăn che mặt, thân thể gầy yếu, ngực lép mông nhỏ, lại mới chỉ mười lăm tuổi, ý định muốn ban cô ta cho cấp dưới tức khắc bị dập tắt —— tuổi như vậy, vóc dáng như vậy làm sao dễ sinh con được?
Lúc này Băng lại phát huy năng lực độc miệng của mình, tiến lên chất vấn: “Mới đổi vương hậu, mà công chúa đã lớn vậy rồi? Công chúa này thật sự là nòi giống của thành chủ mấy người?”
Vừa hỏi xong, thân thể công chúa Diệu Hương run nhẹ một cái, tựa như rất phẫn nộ nhưng lại tựa như thật oan ức.
Người Thổ Thành cũng bày ra vẻ mặt như đã chịu một sự sỉ nhục lớn, nhưng Xà Đảm vẫn còn có thể cười được: “Vương hậu Thụy Triệu sinh hạ một cô con gái cho quốc vương bệ hạ chúng tôi, chuyện này phàm là con dân Thổ Thành đều biết, chẳng qua trước kia vương hậu Thụy Triệu không có danh vương hậu thôi.”
“Ồ, thì ra là con do nữ nô sinh ra.” Băng càng thêm khinh thường.
Xà Đảm nổi sát tâm với Băng, nhưng vẫn mỉm cười như trước: “Trước khi vương hậu Thụy Triệu chưa trở thành vương hậu, thân phận cũng rất cao quý, cô là con gái của Đại Tư Tế thứ hai trong thần điện.”
Băng nghe hắn giải thích nhưng vẻ khinh thường trên mặt vẫn không biến mất. Ngay cả những người Cửu Nguyên khác bên cạnh hắn cũng mang vẻ châm chọc nhạo báng, thân phận dù có cao quý thì thế nào? Chẳng phải cũng là con rơi con rớt do tiểu tam sinh ra mà tư tế đại nhân từng nói? Người Cửu Nguyên bọn tao sẽ không làm cái chuyện mất mặt như cưới con rơi con rớt của một thằng đàn ông đã có vợ mà lén phén với ả đàn bà khác đâu! Thủ lĩnh nói, nếu là đàn ông đích thực thì phải chung tình!
Lúc này vẫn chưa kỳ thị việc tình nhân và con cái bọn họ trèo cao, nên người Âm Thành đều chấp nhận lời giải thích của Xà Đảm, dù sao một vị thành chủ có vài ả đàn bà bên người và nhiều con cái cũng không có gì là lạ.
Nhưng người Cửu Nguyên bị tẩy não hàng năm, như đã hoàn toàn quên mất trước kia bọn họ cũng là kiểu chỉ cần có thể nuôi sống thì sẽ nuôi vài người phụ nữ, hiện giờ vô cùng khinh bỉ cái loại hành vi đã có vợ con mà nuôi tình nhân khác rồi có con với ả tình nhân đó luôn.
Người Thổ Thành bao gồm cả Xà Đảm bị khinh bỉ đến mức không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy ánh mắt của người Cửu Nguyên khi nhìn mình rất đáng ghét.
Nghiêm Mặc muốn cười nhưng cố nhịn. Xem đi, đạo đức chính là được ‘trồng vào’ như vậy, chỉ cần để người Cửu Nguyên cảm nhận được chỗ tốt của chế độ một vợ một chồng, và nuôi thành ý thức coi nó như vinh quang, sau khi duy trì một thời gian dài, dù chế độ đó không phù hợp với lợi ích của một bộ phận người, thì nó cũng sẽ trở thành thước đo đánh giá nhân phẩm.
“Thân phận của công chúa điện hạ tôn quý quá, Cửu Nguyên chúng tôi chỉ là một bộ lạc dã nhân mới thành lập, lại ở trong nơi hoang dã đầy rẫy nguy hiểm, đồ ăn thức uống vô cùng ít ỏi, công chúa điện hạ ở lại chỉ sợ sẽ không thích hợp đâu.” Nguyên Chiến mở to mắt nói láo, tay như lơ đãng đặt lên đùi tư tế đại nhân.
Dao nhỏ trong tay Nghiêm Mặc hơi dừng, cảm giác tồn tại của bàn tay nóng bỏng kia rất lớn, làm hắn muốn cố ý xem nhẹ cũng không được.
Xà Đảm vừa định nói tiếp, nhưng công chúa Diệu Hương bên cạnh hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên giơ tay, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến.
Người Cửu Nguyên và người Âm Thành vừa thấy dung mạo của vị công chúa Diệu Hương kia, rất nhiều người đều thầm hít ngược một hơi, thậm chí không ít người còn trợn tròn mắt, Nhị Mãnh thì trực tiếp lau nước miếng.
Công chúa Diệu Hương vô cùng xinh đẹp, điều này là không thể nghi ngờ. Khuôn mặt cô ta rất nhỏ, ngũ quan lại vô cùng tinh tế, lông mi rất dài, mà đặc thù nhất là khí chất của cô ta, rất dễ khiến người ta nổi lên tâm lý muốn thương yêu, giống như nai con mới sinh.
Nhưng nai con thoạt nhìn thì nhút nhát sợ sệt này lại rất dũng cảm, cô ta lớn mật nhìn thẳng vào vị thủ lĩnh hoang dã có hơi thở tàn bạo đang ngồi trên chủ vị, dù cho đã sợ đến mức hai tay nhỏ vò lấy vạt áo, những cô ta vẫn nói lời muốn nói:
“Bọn họ đều nói anh là cường giả, là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Đại Địa Chi Thần, là tôi cầu xin phụ vương và mẫu hậu cùng Tam Đại Tư Tế của thần điện, cho tôi đi cùng Xà Đảm đại nhân đến đây. Tôi không sợ khổ, cũng không sợ nơi hoang dã, tôi có thể cùng anh khiến Cửu Nguyên càng thêm cường đại, làm tất cả con dân không phải chịu đói trong mùa đông. Có tôi ở đây, phụ vương tôi nhất định sẽ buông bỏ mọi thù hận với anh, sẽ không muốn tấn công Cửu Nguyên nữa.”
Vẻ mặt của Lạp Mạc Na không có chút biến động, tựa hồ như cũng không xem cô công chúa Diệu Hương này là đối thủ, thậm chí cô còn cong khóe miệng.
Mà người Cửu Nguyên thì có không ít người há hốc mồm, cả đám cùng quay đầu nhìn chủ vị, không phải là nhìn thủ lĩnh bọn họ, mà là nhìn tư tế đại nhân của bọn họ.
Xà Đảm lại rất vừa lòng khi công chúa Diệu Hương lên tiếng, hắn không nói gì, chỉ quan sát phản ứng của Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến mím môi, vẻ mặt có hơi ngớ ra. Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Mặc, tựa hồ như đang hỏi Nghiêm Mặc, vừa nãy hắn không nghe lầm đấy chứ? Có phải ảo giác của hắn không vậy?
Nghiêm Mặc vươn tay đẩy mặt hắn trở về, nhìn công chúa người ta đi, đừng nhìn tôi!
Vì thế, Nguyên Chiến cẩn thận quan sát cô công chúa phía dưới. Vị công chúa điện hạ tôn quý này trước khi tới chắc chắn chưa tìm hiểu về Cửu Nguyên có phải không? Hay là đám người Thổ Thành này đều tưởng Cửu Nguyên là như vậy? Cho rằng người Cửu Nguyên ngày thường đều rất khổ, mùa đông cũng ăn không đủ no? Lúc bước vào thành bộ không thấy cảnh tượng trong thành Cửu Nguyên à?
Công chúa Diệu Hương bị Nguyên Chiến nhìn đến mức hai má đỏ ửng, cô gái nhỏ cố chịu đựng để không cúi đầu, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói tiếp: “Hơn nữa Vu Nhãn đại nhân có nói huyết mạch của tôi rất đặc biệt, nếu chúng ta kết hợp, tôi có thể sinh cho anh đứa con có huyết mạch đậm nhất, để huyết mạch của anh thống trị Cửu Nguyên dài lâu, để anh trở thành vương giả thật sự của vùng hoang dã này! Chúng ta, chúng ta có thể có rất nhiều con cái mang năng lực thần huyết của anh.”
“Phụt!” Nhị Mãnh phun một ngụm nước ra thật xa.
Hai mắt người Cửu Nguyên đều lóe sáng, mọi người nhìn vẻ mặt của thủ lĩnh, rồi lại nhất tề nhìn sang tư tế đại nhân, trong đó ánh mắt của Hắc Thủy Doanh Thạch là quá phận nhất! Ai nha, có người đòi sinh con cho thủ lĩnh kìa, tư tế đại nhân ngài thấy thế nào?
Nhưng cũng có người cười lạnh, là người Cửu Nguyên, và cũng có người Âm Thành.
Nghiêm Mặc không khắc xương nữa, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía công chúa Diệu Hương.
Cái nhìn đầu tiên khi thấy cô ta cũng không quá đáng ghét, ngay cả những người hay bắt bẻ cũng phải nói đó là một cô gái đáng yêu, Nghiêm Mặc nhìn bộ dáng ngượng ngùng và lấy hết can đảm của cô ta mà có chút không đành lòng.
Tiếc là gia súc bên cạnh hắn không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc, nếu không thì sao lại gọi là gia súc chứ?
Gia súc bự Nguyên Chiến sờ sờ đùi người nào đó ngay trước mặt mọi người, còn nhéo nhéo, chậm rì rì nói: “Cô nói cô muốn sinh con cho tôi?”
Xà Đảm nhìn chằm chằm cái tay Nguyên Chiến.
Khuôn mặt nhỏ của công chúa Diệu Hương đã đỏ bừng, nhưng cô ta vẫn dũng cảm gật đầu, còn nói thêm hai câu: “Tôi biết anh và Thổ Thành chúng tôi có thù hận, đó đều là vì vương hậu trước kia, bà ta thật xấu xa, nếu không phải bà ta, thì bây giờ anh đã là chiến sĩ của Thổ Thành. Tôi nghe người ta nói, anh vốn dĩ tham gia cuộc tuyển chọn chiến sĩ của thần điện Thổ Thành, kỳ thật anh muốn đến Thổ Thành đúng không?”
(Zombie: Ha hả.)
Người Cửu Nguyên: “…”
Nghiêm Mặc cất khúc xương đi, chống tay che đi nửa khuôn mặt, hắn sợ vẻ mặt của mình sẽ tiết lộ suy nghĩ trong đầu, làm công chúa nhỏ ngây thơ của người ta bị đả kích sẽ không tốt.
Nguyên Chiến thì không hiểu cái cô này đang nói thứ quái gì, nhưng hắn không ngại ăn hiếp một cô gái nhỏ, dù chỉ là dùng ngôn ngữ mà ăn hiếp: “Công chúa điện hạ, chim tôi to lắm, sợ sẽ làm chết cô mất, cô vẫn là tới từ chỗ nào thì về lại chỗ đó đi thôi.”
“Ngao ——!” Đáp Đáp hú một tiếng, người Cửu Nguyên cũng kêu gào theo, cả đám phát ra đủ loại âm thanh quái đản.
Nghiêm Mặc… bàn tay đang che hờ nửa mặt giờ lại che càng chặt. Cái kiểu đàm phán này anh học từ đâu vậy hả? Quá lầy rồi!
Đầu công chúa Diệu Hương lập tức bốc hơi, một lát sau đã lúng túng đến mức chân mềm nhũn.
Người Thổ Thành thì ồn ào, lập tức có chiến sĩ hộ vệ của công chúa rống giận: “Cái tên mọi rợ tục tằn này! Mày dám sỉ nhục công chúa tụi tao! Mày… tao muốn khiêu chiến với mày!”
Một tên lại một tên chiến sĩ Thổ Thành nhảy ra, nhao nhao chửi Nguyên Chiến tục tằn vô lễ, đòi khiêu chiến với hắn, nếu Nguyên Chiến thua, thì phải quỳ xuống xin lỗi công chúa.
“Quỳ xuống? Con mẹ nó, tụi mày mới là kẻ phải quỳ xuống trước rồi hẵng nói! Cái đồ liếm váy con của tiểu tam!” Bộ Nga ngồi gần nhất, tung ra một quyền thẳng vào mặt tên Thổ Thành đang kêu gào.
Hai người lập tức đánh nhau.
“Tụi bây còn chả xứng để khiêu chiến thủ lĩnh bọn tao! Muốn đánh nhau à, được, Nạp A Lam tao chìu tụi bây!” Nạp A Lam đấm ngực nhảy dựng lên, gấu bự của hắn cũng rống lên.
Đáp Đáp nhìn nhìn quả trái cây mới gặm được một nửa trên tay, liền vung lên chọi vào cái tên Thổ Thành gào hăng nhất.
Nhị Mãnh hú lên quái dị để khiêu khích.
Hắc Thủy thì phun một ngụm nước miếng vào thanh cốt đao của một tên chiến sĩ Thổ Thành vừa rút ra, ăn mòn cho đao của hắn ta biến thành hai nửa.
Tranh và Thâm Cốc thì khá ổn trọng, Tranh ngồi yên không nhúc nhích, Thâm Cốc thì cười xắn tay áo lên, xoay cổ tay, cầm một chiếc bàn lùn chọi vào bọn người Thổ Thành: “Lên cho tôi! Đập chết lũ chó điên gây rối này!”
Anh là người tàn nhẫn nhất, trực tiếp biến đánh tay đôi thành đánh hội đồng, kéo bè kéo lũ mà đánh.
Người Cửu Nguyên nhao nhao hưởng ứng, bọn họ đã sớm nghẹn muốn chết rồi, từ khi biết thủ lĩnh và tư tế phải chịu lỗ nặng ở Thổ Thành, bọn họ vừa nhìn thấy người Thổ Thành đã ngứa tay nãy giờ.
Mãnh chạy nhanh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chuyên đi cắt gân chân người ta.
Băng có thị lực tốt nhất, nên hắn cũng là người thấy rõ hành vi của Mãnh nhất, nhịn không được bĩu môi mắng: “Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!” Tay lại kéo cung tên chuyên nhắm vào thân dưới yếu ớt của đám người Thổ Thành mà bắn.
Lạp Mạc Linh là một trong số ít những người không động thủ, cậu ta chỉ lắc đầu than thở với mấy người Thổ Thành: “Đánh nhau cái gì? Các người cho rằng các người là Chú Vu hay là chiến sĩ cấp mười? Muốn chết quá rồi thì cứ tìm một tảng đá rồi tự đâm đầu vào đi, thành Cửu Nguyên chúng tôi ít cái gì chứ không ít đá!”
Không biết có phải là vì đánh đến choáng đầu hay không, mà trong cuộc hỗn chiến, không ít người Thổ Thành không hiểu sao lại đột nhiên đập đầu vào cột đá hoặc vách tường trong đại sảnh, đáng thương thay cho bọn họ bị đụng đầu mà cũng không biết tại sao lại như vậy, còn tưởng rằng bị người Cửu Nguyên ám toán.
Hỗn chiến kéo đến quá nhanh, đại sảnh chỉ trong nháy mắt đã chìm trong tiếng rống giận và tiếng kêu thảm thiết, tất cả người Âm Thành đều rúc vào trong góc tường.
Đại sảnh loạn cào cào, vài tên Thổ Thành khó khăn lắm mới che được cho công chúa và tư tế của bọn họ trốn tới nơi an toàn.
Công chúa Diệu Hương rơi lệ hô to: “Đừng đánh nữa! Mau dừng tay! Đừng đánh nữa! Thủ lĩnh Chiến, thủ lĩnh Chiến, anh mau ngăn bọn họ lại!”
/660
|