Đích Nữ Nhà Nghèo

Chương 14 - Chương 14

/28


Giang Cảnh Nghiên nhìn nữ nhân mặc hồng y trước mắt, nàng đẹp đến lạ thường, trước kia Giang Cảnh Nghiên chưa từng thấy qua. Chỉ nghe nàng tự giới thiệu: “Phi Vân, thuộc hạ của Lê tướng quân. Có cái này muốn cho người xem.”

Tiếp nhận giấy mà Phi Vân đưa, nhìn đến là hôn ước của nàng và Lưu Thành, còn có chữ mà phụ thân tự tay viết lên, nàng giật mình nói: “Bức hôn ước này, sao lại ở trong tay ngươi.” Hơn nữa, khi từ hôn phải xé bỏ hôn ước, chỉ là lúc Lưu gia đến từ hôn nàng đã lên đường theo đội ngũ áp giải phụ thân đến kinh đô.

Vẻ mặt Phi Vân thản nhiên: “Là điện hạ sai ta đưa tới.” Hôm qua sau khi lấy được tờ hôn ước nàng lập tức đưa cho Thái tử, nhưng Thái tử nói đây là đồ của Giang Cảnh Nghiên, nên bảo nàng đưa tới đây. Nàng vốn dĩ muốn tìm một tiểu thái giám đưa tới, kết quả Thái tử nói nàng không đưa thì sẽ để Lê Tiến đưa. Cho nên, bây giờ trong lòng nàng rất khó chịu, đặc biệt là khi thấy nữ nhân trước mặt còn rất xinh đẹp.

Sau khi Phi Vân đưa hôn ước, thì lập tức rời khỏi.

Giang Cảnh Nghiên nhìn tờ hôn ước trong tay, tự giễu mà cười cười, nếu đã vô dụng, giữ lại cũng không có ích gì nữa.

Một trận lửa đốt cháy tờ hôn ước, Giang Cảnh Nghiên nhìn tro tàn, nói lời vĩnh biệt với quá khứ của mình.

Lúc này

“Cô nương, lão gia ông ấy!” Thôi ma ma bước đi như bay, thiếu chút nữa đụng trúng cánh cửa.

Giang Cảnh Nghiên đỡ lấy Thôi ma ma: “Ma ma chạy đi đâu đó, sao lại gấp gáp như thế?”

“Là lão gia, ông ấy được thả ra rồi!”

Cái gì?

Giang Cảnh Nghiên không thể tin được vào lỗ tai của mình, lại xác nhận với Thôi ma ma lần nữa nói: “Ma ma người nói thật sao!”

Thôi ma ma cười ngây ngô gật đầu.

“Mau mau, chúng ta đi đón phụ thân.”

Án tham ô ở Tùy Châu lần lượt được kết án, Giang Hoài chỉ là một con cá nhỏ không đáng để ý, vốn là sẽ không có bao nhiêu người đi chú ý ông, nhưng từ sau khi kinh đô bắt đầu truyền chuyện Thái tử thu nhận Giang Cảnh Nghiên, thân phận của Giang Hoài lập tức như nước lên thì thuyền lên .

Ông vừa mới ra nhà tù, đã có người lạ đến bắt chuyện.

Chờ đến lúc nữ nhi Giang Cảnh Nghiên đến, Giang Hoài đã không còn kiên nhẫn mà trốn những người đó rồi.

“Phụ thân.” Trong lúc nhất thời, Giang Cảnh Nghiên chỉ gọi ra hai chữ này, còn muôn vàn tâm tư quanh quẩn ở trong lòng thì không nói ra.

Lúc Giang Hoài nhìn đến nữ nhi, nước mắt giàn giụa, hổ thẹn nói: “Là vi phụ liên lụy con.”

“Phụ thân nói sai rồi.” Giang Cảnh Nghiên đỡ Giang Hoài lên xe ngựa, lại nói: “Người và con là người một nhà, dù có gian khổ gì cũng phải cứu giúp nhau, làm gì có chuyện ai liên lụy ai chứ.”

Nữ nhi hiểu chuyện, trong lòng Giang Hoài càng thêm áy náy, ông đã là người sắp nhập vào đất vàng, cả một đời của ông sống thoải mái, lúc xảy ra chuyện lại để nữ nhi chưa xuất gia đi bôn ba thay cho mình. Ngẫm lại ông lập tức cảm thấy thẹn với thê tử đã chết.

Nếu Giang Hoài đã được thả, Giang Cảnh Nghiên cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Đông Cung nữa, sau khi dẫn phụ thân đến khách điếm rửa mặt, phụ tử hai người và Thôi ma ma lập tức đến Đông Cung tạ ơn chào từ giã.

Lúc này Lý Kê đang bận chuyện án tham ô ở Tùy Châu, không có ở Đông Cung.

Giang Cảnh Nghiên nghĩ đi về dọn dẹp đồ trước, chờ Thái tử trở lại sẽ nói lời cáo biệt,còn Giang Hoài vừa tiến vào Đông Cung thì vẻ mặt bắt đầu tệ đi, đặc biệt là lúc nhìn thấy chỗ mà Thái tử sắp xếp cho Giang Cảnh Nghiên ở, vẻ mặt Giang Hoài càng thối hơn.

Đồ đạt cũng không nhiều, chỉ có ba tay nải, Giang Cảnh Nghiên và Thôi ma ma mau chóng thu dọn xong.

Trong khoảng thời gian này, tốt xấu gì ở Đông Cung nàng và Thôi ma ma cũng được hai tỷ muội Như Hoa và Như Ngọc chăm sóc, nên liền lấy hai lạng bạc làm tạ lễ (lễ vật cảm ơn). Lộ phí mà nàng còn dư lại không nhiều lắm.

Như Ngọc Như Hoa tịch thu: “Tâm ý của Giang tiểu thư tỷ muội bọn ta xin lĩnh tấm lòng, nhưng mà tiền này không quan trọng đối với bọn ta, hay là Giang tiểu thư cứ mang theo bên người đi.” Như nghĩ đến gì đó, Như Ngọc lại bổ sung nói: “Chỉ là Giang tiểu thư, người thật sự phải đi sao?”

Thật ra Như Ngọc muốn hỏi Giang Cảnh Nghiên nàng thật sự đi được sao, hiện tại ở kinh đô ai cũng biết nàng đã thành nữ nhân của Thái tử, nữ nhân dính vào long ân (ân huệ của rồng), rời khỏi kinh đô, nếu không làm ni cô thì người đó phải chết.

Nhưng Giang Cảnh Nghiên không nghĩ nhiều như vậy, vui sướng khi phụ thân bình an trở về đã chứa đầy trong đầu nàng: “Như Ngọc nếu ngươi nhớ ta, thì có thể gửi thư cho ta,


/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status