Tần thị, Đại phu nhân là ngươi thả ra? Ánh mắt của Dung Định Viễn lạnh lùng quét qua mặt của Tần thị.
Lão gia, cái chìa khóa đúng là thiếp đang bảo quản, nhưng sáng sớm ngày hôm nay đã không thấy cái chìa khóa này! Tần thị chi tiết nói ra, nhưng mà trên mặt lại cũng có chút lúng túng.
Nàng ngây thơ nghĩ, nếu nàng cất tốt cái chìa khóa này, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Lão gia, chuyện này tuyệt đối không có quan hệ với Tần phu nhân, tiện thiếp tin tưởng Tần phu nhân là người rất tốt, quyết sẽ không hại tiện thiếp đây! Tam di nương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn Dung Định Viễn.
Nàng luôn miệng nói tin tưởng Tần thị, rồi lại khéo léo nhắc tới, Tần thị quyết sẽ không hại nàng, lời nói chứa đầy hàm ý, làm cho người ta không kiềm hãm được sẽ gói trọn sự kiện lại liên lụy đến trên đầu Tần thị.
Mà Tam di nương vẫn còn làm người tốt, chủ động giải thích thay Tần thị. . . . . .
Dung Noãn Tâm híp nửa cặp mắt, nàng tiến lên một bước, chắn trước mặt của Tần thị, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét ở trên mặt của Tam di nương, lập tức dời đi.
Tam di nương, ngươi tìm được Đại phu nhân ở nơi nào?
Nàng nói trúng tim đen, trực tiếp kéo ra nghi điểm Đại phu nhân.
Dung phủ lớn như vậy, nếu Đại phu nhân chạy ra, hạ nhân cả phủ này vậy mà lại không có ai thấy? Dưới mắt chỉ có hai khả năng, thứ nhất, Đại phu nhân giả điên; thứ hai, có người cố ý thả Đại phu nhân ra, muốn hại máu mủ trong bụng Tam di nương, lại trời đất xui khiến bị Tiêu ma ma nhìn thấy, sau đó không có hại thành.
Đương nhiên, cũng có khả năng là Đại phu nhân tự mình muốn hại đứa nhỏ trong bụng Tam di nương.
Trước mắt, chỉ có bắt được người thả Đại phu nhân ra, chuyện mới có thể lộ chân tướng.
Đến tột cùng là người nào thả Đại phu nhân ra đây?
Mỗi ngày dùng qua bữa tối tiện thiếp sẽ tản bộ ở Bắc Viện, Đại phu nhân chính là tiện thiếp tìm được ở đấy! Tam di nương ngừng khóc, dịu dàng nói.
Vị trí Bắc Viện ở góc, trong ngày thường chỉ có khi cử hành phủ yến mới có thể thiết lập tại nơi đó.
Tam di nương lại cứ thích tản bộ ở Bắc Viện kia, Dung Noãn Tâm khẽ gật đầu, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ, l.q.đ nàng cảm thấy ở trên người của Tam di nương, hình như có rất nhiều thần bí, thân phận của nàng, sự trở về của nàng, Dung Huệ Mẫn chết đi. . . . . .
Dung Định Viễn nhẹ nhàng vuốt phần lưng của nàng, ý đau lòng trong mắt không tản đi chút nào.
Lão phu nhân cũng hừ lạnh một tiếng, trước mặt mọi người thế này, Dung Định Viễn che chở một thiếp thị như thế, đúng là không ổn, nhưng hôm nay trong bụng Tam di nương mang máu mủ Dung gia, mặc dù bà bất mãn, nhưng cũng không muốn chọc nàng không vui, nên cứng rắn ép xuống.
Dung Noãn Tâm cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên chuyển sang Tần thị, hỏi: Nương, ngày hôm nay có những ai đi qua viện của
Lão gia, cái chìa khóa đúng là thiếp đang bảo quản, nhưng sáng sớm ngày hôm nay đã không thấy cái chìa khóa này! Tần thị chi tiết nói ra, nhưng mà trên mặt lại cũng có chút lúng túng.
Nàng ngây thơ nghĩ, nếu nàng cất tốt cái chìa khóa này, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Lão gia, chuyện này tuyệt đối không có quan hệ với Tần phu nhân, tiện thiếp tin tưởng Tần phu nhân là người rất tốt, quyết sẽ không hại tiện thiếp đây! Tam di nương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn Dung Định Viễn.
Nàng luôn miệng nói tin tưởng Tần thị, rồi lại khéo léo nhắc tới, Tần thị quyết sẽ không hại nàng, lời nói chứa đầy hàm ý, làm cho người ta không kiềm hãm được sẽ gói trọn sự kiện lại liên lụy đến trên đầu Tần thị.
Mà Tam di nương vẫn còn làm người tốt, chủ động giải thích thay Tần thị. . . . . .
Dung Noãn Tâm híp nửa cặp mắt, nàng tiến lên một bước, chắn trước mặt của Tần thị, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét ở trên mặt của Tam di nương, lập tức dời đi.
Tam di nương, ngươi tìm được Đại phu nhân ở nơi nào?
Nàng nói trúng tim đen, trực tiếp kéo ra nghi điểm Đại phu nhân.
Dung phủ lớn như vậy, nếu Đại phu nhân chạy ra, hạ nhân cả phủ này vậy mà lại không có ai thấy? Dưới mắt chỉ có hai khả năng, thứ nhất, Đại phu nhân giả điên; thứ hai, có người cố ý thả Đại phu nhân ra, muốn hại máu mủ trong bụng Tam di nương, lại trời đất xui khiến bị Tiêu ma ma nhìn thấy, sau đó không có hại thành.
Đương nhiên, cũng có khả năng là Đại phu nhân tự mình muốn hại đứa nhỏ trong bụng Tam di nương.
Trước mắt, chỉ có bắt được người thả Đại phu nhân ra, chuyện mới có thể lộ chân tướng.
Đến tột cùng là người nào thả Đại phu nhân ra đây?
Mỗi ngày dùng qua bữa tối tiện thiếp sẽ tản bộ ở Bắc Viện, Đại phu nhân chính là tiện thiếp tìm được ở đấy! Tam di nương ngừng khóc, dịu dàng nói.
Vị trí Bắc Viện ở góc, trong ngày thường chỉ có khi cử hành phủ yến mới có thể thiết lập tại nơi đó.
Tam di nương lại cứ thích tản bộ ở Bắc Viện kia, Dung Noãn Tâm khẽ gật đầu, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ, l.q.đ nàng cảm thấy ở trên người của Tam di nương, hình như có rất nhiều thần bí, thân phận của nàng, sự trở về của nàng, Dung Huệ Mẫn chết đi. . . . . .
Dung Định Viễn nhẹ nhàng vuốt phần lưng của nàng, ý đau lòng trong mắt không tản đi chút nào.
Lão phu nhân cũng hừ lạnh một tiếng, trước mặt mọi người thế này, Dung Định Viễn che chở một thiếp thị như thế, đúng là không ổn, nhưng hôm nay trong bụng Tam di nương mang máu mủ Dung gia, mặc dù bà bất mãn, nhưng cũng không muốn chọc nàng không vui, nên cứng rắn ép xuống.
Dung Noãn Tâm cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên chuyển sang Tần thị, hỏi: Nương, ngày hôm nay có những ai đi qua viện của
/269
|