Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy, ta không có hại Tam di nương, càng không có thả Đại phu nhân ra từ trong viện, ta không có. . . . . . Lão phu nhân, ngài nên làm chủ vì Tích Ngọc!
Cả người Chu Tích Ngọc run lên, rồi sau đó lập tức che mặt thấp giọng khóc lên, giống như bị uất ức ngập trời, nàng ta đột nhiên quay đầu lại, nhào vào trong ngực lão phu nhân.
Tốt lắm, Tích Ngọc cũng không phải là người Dung gia chúng ta, nàng hại Tam di nương làm cái gì? Noãn Tâm, có phải con nghĩ sai rồi hay không? Lão phu nhân không đành lòng thở dài một cái, đối với Tú Mai không còn, bà vẫn luôn ôm áy náy.
Lời này của bà, nhưng cũng không có nói sai.
Chu Tích Ngọc cũng không phải là người Dung gia, cho dù muốn tranh, cũng không tới lượt nữ nhi khác họ nàng tới tranh.
Lão phu nhân, Noãn Tâm cũng không có tính sai, khóe miệng Đại phu nhân quả thật có chút bột phấn bánh màn thầu, chắc là Tích Ngọc đưa cho nàng, trong lòng nàng cảm kích mới có thể hô ra ngoài, nếu không, vì sao Đại phu nhân cố tình chỉ nói tên Tích Ngọc?
Dung Noãn Tâm đưa thứ mới vừa rồi dính ở khóe miệng Đại phu nhân tới trước mặt của lão phu nhân, để cho bà nhìn cẩn thận.
Lão phu nhân dùng hai ngón tay bóp một cái, lại đưa tới bên lỗ mũi ngửi một chút, đúng là bột bánh màn thầu không sai, nhưng như vậy, lqđ cũng không thể nói rõ là Chu Tích Ngọc làm, vì sao nàng phải làm như vậy? Có ích lợi gì đối với nàng?
Giá họa cho Tần thị? Nhưng Tần thị không cừu không oán với nàng, bây giờ nói không thông.
Hại Tam di nương? Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tam di nương căn bản không có một chút quan hệ với nàng, cho dù hại, nàng cũng không có lợi. . . . . .
Đang lúc mọi người nghi ngờ không hiểu, Lương Thần lại cầm một bộ mới vừa đổi lại đồ tỳ nữ đi tới.
Tiểu thư, đã tìm được đồ ngài muốn!
Vừa nhìn thấy vật kia, gương mặt Anh Đào ‘xoạt’ một cái trở nên trắng bệch, xiêm áo này là của nàng, nhưng nàng cũng là tự mình chôn dưới một cây đa ở phía sau viện, làm sao hôm nay sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Anh Đào, xiêm áo này là của ngươi? Dung Noãn Tâm rũ bộ quần áo ra, kích thước hơi lớn, nhìn qua một thoáng, ngược lại có mấy phần giống như của nam nhân thân hình nhỏ, sợ rằng trong phủ này trừ Anh Đào ra cũng không có người thứ hai có thể vừa người.
Chuyện này. . . . . . Đúng là của nô tỳ! Anh Đào có thể nói không phải là của nàng sao? Xiêm áo của mỗi hạ nhân trong phủ đều có chuyên môn may đo theo kích thước thân mình, mà nàng lại trời sinh bộ xương lớn, một nữ tử sao có thể ăn mặc kích thước này?
Dứt lời, chân của nàng đã có chút run lên.
Xiêm áo thật tốt, tại sao phải chôn? Anh Đào, ngươi giải thích một chút xem! Dung Noãn Tâm hơi cười cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong giống như vầng trăng trên trời, nhìn vừa vô hại vừa ngây thơ, chỉ là đôi mắt như vậy, đột nhiên trợn tròn một cái, lại là vô tận vắng lạnh.
Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Anh Đào lập tức hoảng loạn.
Nàng nghiêng đầu len lén nhìn Chu Tích Ngọc, gần như muốn khóc.
Hai mắt lạnh lẽo, Dung Noãn Tâm lạnh lùng tiến lên một bước, nói: Ngươi đã không nói, vậy bản Huyện chủ sẽ nói thay ngươi, ở ngực xiêm áo này bị rách một dấu móng tay, ban đêm ngày hôm nay, ngươi cầm cái chìa khóa Tích Ngọc đưa cho ngươi, thừa dịp Di Mãn viện thay ca mà lén trốn đi vào, lại đánh nha đầu Hương Thiền đưa bữa ăn hôn mê.
Đại phu nhân vốn là đói bụng đến phát hoảng, nên ngươi cầm một bánh màn thầu để lừa gạt Đại phu nhân đi theo ngươi, tiếc rằng Đại phu nhân bị nhốt mấy ngày, đối với người xa lạ cũng là phòng bị cực mạnh, lee~lqđ lúc ngươi đưa tay mở khóa cho nàng đi ngoài, Đại phu nhân cho rằng ngươi muốn thương tổn nàng, nên hung hăng cào ở ngực của ngươi . . . . . . , vốn là xiêm áo này không rách, chỉ trách, Đại phu nhân đã có chút ngày không có cắt móng tay, vì vậy mới đặc biệt sắc bén. . . . . . Vạt áo trước áo choàng ngắn của ngươi cũng bị cào nát, hơn nữa còn cào nát mấy vết thương ở ngực ngươi!
Nô tỳ không có. . . . . . Nô tỳ không có. . . . . . Anh Đào đã tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất, trong miệng lại chết không nhận nợ như cũ.
Những điều này cũng chỉ là suy đoán của Dung Noãn Tâm, nàng có thể soạn lý do nói là bị cào rách vì đánh nhau với hạ nhân trong phủ, Anh Đào đang nghĩ như vậy.
Dung Noãn Tâm lại là cười lạnh một tiếng, một tay nắm tay phải Đại phu nhân lên, đưa đến trước mặt của Dung Định Viễn, gằn từng chữ một: Trong khe ngón tay phải của Đại phu nhân có vết máu, vừa lúc là ba ngón tay, Anh Đào, nếu như ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi, như vậy, ngực của ngươi sẽ không có thương, ngươi lựa chọn nghiệm thân hay là nhận tội?
Lần này, Anh Đào hoàn toàn không lời có thể nói, nàng kinh ngạc nhìn ngón tay mang theo vết máu của Đại phu nhân, trong mắt là vô tận sợ hãi và hối tiếc.
Vì sao nàng không ngờ đến điểm này? Nàng ngàn tính vạn tính, không ngờ chỉ là làm một tuồng kịch thay người khác mà thôi.
Tốt cho một Anh Đào, thì ra cái chìa khóa này là ngươi trộm. . . . . . Ngươi thật to gan, đại lão gia! Chu Tích Ngọc thấy chuyện bại lộ, lập tức chuyển mình quỳ xuống, nặng nề quỳ gối trước mặt của Dung Định Viễn, l^q'đ lớn tiếng nói: Cầu xin đại lão gia nghiêm trị ác nô này, Tích Ngọc cũng tự xin trừng phạt, Tích Ngọc không có cách dạy nô tỳ, mới hại Tam di nương suýt nữa bị hại, Tích Ngọc đáng đời. . . . . .
Dứt lời, Chu Tích Ngọc khóc không thành tiếng, hình như là vô cùng hối tiếc.
Tốt một cái ‘tự xin trừng phạt’, rốt cuộc Chu Tích Ngọc không phải Chu Tích Ngọc lúc trước, rốt cuộc nàng là ai, ngày sau sẽ công bố.
Anh Đào, ngươi là bị người phương nào sai khiến, nếu như ngươi là khai ra, bổn Huyện chủ nhân ái, sẽ tha cho ngươi khỏi chết! Không bắt được người phía sau màn kia, cũng uổng phí tai mắt của Dung Noãn Tâm nằm vùng ở các viện mấy ngày nay.
Anh Đào này nơi nào chịu nói, cắn
Cả người Chu Tích Ngọc run lên, rồi sau đó lập tức che mặt thấp giọng khóc lên, giống như bị uất ức ngập trời, nàng ta đột nhiên quay đầu lại, nhào vào trong ngực lão phu nhân.
Tốt lắm, Tích Ngọc cũng không phải là người Dung gia chúng ta, nàng hại Tam di nương làm cái gì? Noãn Tâm, có phải con nghĩ sai rồi hay không? Lão phu nhân không đành lòng thở dài một cái, đối với Tú Mai không còn, bà vẫn luôn ôm áy náy.
Lời này của bà, nhưng cũng không có nói sai.
Chu Tích Ngọc cũng không phải là người Dung gia, cho dù muốn tranh, cũng không tới lượt nữ nhi khác họ nàng tới tranh.
Lão phu nhân, Noãn Tâm cũng không có tính sai, khóe miệng Đại phu nhân quả thật có chút bột phấn bánh màn thầu, chắc là Tích Ngọc đưa cho nàng, trong lòng nàng cảm kích mới có thể hô ra ngoài, nếu không, vì sao Đại phu nhân cố tình chỉ nói tên Tích Ngọc?
Dung Noãn Tâm đưa thứ mới vừa rồi dính ở khóe miệng Đại phu nhân tới trước mặt của lão phu nhân, để cho bà nhìn cẩn thận.
Lão phu nhân dùng hai ngón tay bóp một cái, lại đưa tới bên lỗ mũi ngửi một chút, đúng là bột bánh màn thầu không sai, nhưng như vậy, lqđ cũng không thể nói rõ là Chu Tích Ngọc làm, vì sao nàng phải làm như vậy? Có ích lợi gì đối với nàng?
Giá họa cho Tần thị? Nhưng Tần thị không cừu không oán với nàng, bây giờ nói không thông.
Hại Tam di nương? Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tam di nương căn bản không có một chút quan hệ với nàng, cho dù hại, nàng cũng không có lợi. . . . . .
Đang lúc mọi người nghi ngờ không hiểu, Lương Thần lại cầm một bộ mới vừa đổi lại đồ tỳ nữ đi tới.
Tiểu thư, đã tìm được đồ ngài muốn!
Vừa nhìn thấy vật kia, gương mặt Anh Đào ‘xoạt’ một cái trở nên trắng bệch, xiêm áo này là của nàng, nhưng nàng cũng là tự mình chôn dưới một cây đa ở phía sau viện, làm sao hôm nay sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Anh Đào, xiêm áo này là của ngươi? Dung Noãn Tâm rũ bộ quần áo ra, kích thước hơi lớn, nhìn qua một thoáng, ngược lại có mấy phần giống như của nam nhân thân hình nhỏ, sợ rằng trong phủ này trừ Anh Đào ra cũng không có người thứ hai có thể vừa người.
Chuyện này. . . . . . Đúng là của nô tỳ! Anh Đào có thể nói không phải là của nàng sao? Xiêm áo của mỗi hạ nhân trong phủ đều có chuyên môn may đo theo kích thước thân mình, mà nàng lại trời sinh bộ xương lớn, một nữ tử sao có thể ăn mặc kích thước này?
Dứt lời, chân của nàng đã có chút run lên.
Xiêm áo thật tốt, tại sao phải chôn? Anh Đào, ngươi giải thích một chút xem! Dung Noãn Tâm hơi cười cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong giống như vầng trăng trên trời, nhìn vừa vô hại vừa ngây thơ, chỉ là đôi mắt như vậy, đột nhiên trợn tròn một cái, lại là vô tận vắng lạnh.
Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Anh Đào lập tức hoảng loạn.
Nàng nghiêng đầu len lén nhìn Chu Tích Ngọc, gần như muốn khóc.
Hai mắt lạnh lẽo, Dung Noãn Tâm lạnh lùng tiến lên một bước, nói: Ngươi đã không nói, vậy bản Huyện chủ sẽ nói thay ngươi, ở ngực xiêm áo này bị rách một dấu móng tay, ban đêm ngày hôm nay, ngươi cầm cái chìa khóa Tích Ngọc đưa cho ngươi, thừa dịp Di Mãn viện thay ca mà lén trốn đi vào, lại đánh nha đầu Hương Thiền đưa bữa ăn hôn mê.
Đại phu nhân vốn là đói bụng đến phát hoảng, nên ngươi cầm một bánh màn thầu để lừa gạt Đại phu nhân đi theo ngươi, tiếc rằng Đại phu nhân bị nhốt mấy ngày, đối với người xa lạ cũng là phòng bị cực mạnh, lee~lqđ lúc ngươi đưa tay mở khóa cho nàng đi ngoài, Đại phu nhân cho rằng ngươi muốn thương tổn nàng, nên hung hăng cào ở ngực của ngươi . . . . . . , vốn là xiêm áo này không rách, chỉ trách, Đại phu nhân đã có chút ngày không có cắt móng tay, vì vậy mới đặc biệt sắc bén. . . . . . Vạt áo trước áo choàng ngắn của ngươi cũng bị cào nát, hơn nữa còn cào nát mấy vết thương ở ngực ngươi!
Nô tỳ không có. . . . . . Nô tỳ không có. . . . . . Anh Đào đã tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất, trong miệng lại chết không nhận nợ như cũ.
Những điều này cũng chỉ là suy đoán của Dung Noãn Tâm, nàng có thể soạn lý do nói là bị cào rách vì đánh nhau với hạ nhân trong phủ, Anh Đào đang nghĩ như vậy.
Dung Noãn Tâm lại là cười lạnh một tiếng, một tay nắm tay phải Đại phu nhân lên, đưa đến trước mặt của Dung Định Viễn, gằn từng chữ một: Trong khe ngón tay phải của Đại phu nhân có vết máu, vừa lúc là ba ngón tay, Anh Đào, nếu như ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi, như vậy, ngực của ngươi sẽ không có thương, ngươi lựa chọn nghiệm thân hay là nhận tội?
Lần này, Anh Đào hoàn toàn không lời có thể nói, nàng kinh ngạc nhìn ngón tay mang theo vết máu của Đại phu nhân, trong mắt là vô tận sợ hãi và hối tiếc.
Vì sao nàng không ngờ đến điểm này? Nàng ngàn tính vạn tính, không ngờ chỉ là làm một tuồng kịch thay người khác mà thôi.
Tốt cho một Anh Đào, thì ra cái chìa khóa này là ngươi trộm. . . . . . Ngươi thật to gan, đại lão gia! Chu Tích Ngọc thấy chuyện bại lộ, lập tức chuyển mình quỳ xuống, nặng nề quỳ gối trước mặt của Dung Định Viễn, l^q'đ lớn tiếng nói: Cầu xin đại lão gia nghiêm trị ác nô này, Tích Ngọc cũng tự xin trừng phạt, Tích Ngọc không có cách dạy nô tỳ, mới hại Tam di nương suýt nữa bị hại, Tích Ngọc đáng đời. . . . . .
Dứt lời, Chu Tích Ngọc khóc không thành tiếng, hình như là vô cùng hối tiếc.
Tốt một cái ‘tự xin trừng phạt’, rốt cuộc Chu Tích Ngọc không phải Chu Tích Ngọc lúc trước, rốt cuộc nàng là ai, ngày sau sẽ công bố.
Anh Đào, ngươi là bị người phương nào sai khiến, nếu như ngươi là khai ra, bổn Huyện chủ nhân ái, sẽ tha cho ngươi khỏi chết! Không bắt được người phía sau màn kia, cũng uổng phí tai mắt của Dung Noãn Tâm nằm vùng ở các viện mấy ngày nay.
Anh Đào này nơi nào chịu nói, cắn
/269
|