Lời nói của Dung Noãn Tâm dọa sợ tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Đại phu nhân, xác thực, nếu thật lộ chuyện này ra ngoài, tội khi quân nhưnglà dính dấp cả gia tộc, nàng chết, bọn họ đều phải chôn theo, không có lợi lắm.
Hàm răng của Đại phu nhân cắn thật chặt.
Dung Huệ Như giận đến mức khóc rống lên, khi nào thì nàng bị chịu oan uổng như này, bị người phá hủy tương lại, còn phải nói mình là không phải.
Tốt lắm, tất cả im miệng cho ta! Dung Định Viễn chán ghét hét lớn một tiếng, lạnh lùng trợn mắt nhìn Dung Huệ Như một cái.
Đúng lúc này, Dung Noãn Tâm đột nhiên thay đổi nhu nhược lúc trước, nàng mặt mày lạnh lùng tiến lên một bước, kiên định thỉnh cầu nói với Dung Định Viễn: Phụ thân, con muốn biết rốt cuộc hộp phấn này là của ai, hôm nay nữ nhi may mắn không có uống rượu kia, Huệ Như cũng may mắn thoát khỏi tội đụng chạm, nhưng nếu, phấn này rơi vào trên người tiểu thư nhà khác, nói nghiêm trọng hơn chút, nếu phấn này dính ở trên người của Cửu điện hạ, phụ thân cảm thấy Hoàng thượng thật sẽ bỏ qua sao?
Nàng nói cực kỳ vang dội, từng tiếng từng tiếng đập vào lòng của mọi người, giống như đang bị ác quỷ địa ngục lấy mạng.
Nhìn lại Dung Noãn Tâm, lại khác với mới vừa rồi, mặt nàng quyết tuyệt, mặt mày hàm chứa kiêu ngạo, là quyết tâm muốn bắt được hung thủ phía sau màn này.
Trái tim Dung Định Viễn cũng ‘lộp bộp’ từng chút trầm xuống, xác thực, hôm nay Cửu điện hạ là vẫn
/269
|