Đình Lai Viện
Nhị di nương, Cố Vô Hạ từ chỗ của lão phu nhân trở về viện tử của mình, vừa đi vào trong phòng, Cố Vô Hạ liền không hài lòng nói với nhị di nương: "Di nương, người không thấy con chỉ là dỗ tổ mẫu hài lòng thôi sao? Người như thế nào lại cùng tổ mẫu nói để con đi học quy củ gì đó đâu?"
Nhị di nương nhìn thoáng qua Cố Vô Hạ, không trả lời vấn đề của nàng mà là quay người nói với bọn nha đầu đang làm việc trong phòng: "Được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi! Nơi này có Vương mẹ hầu hạ là được."
"Vâng." Bọn nha đầu lên tiếng trả lời, nối đuôi nhau đi ra.
Sau khi nha đầu rời khỏi, nhị di nương quay đầu nhìn Cố Vô Hạ, trầm giọng nói: "Hạ nhi, gặp chuyện cần nhất là vững vàng, bất kể là chuyện tốt hay xấu, cũng không thể vội vàng xao động, thái độ nóng ruột chỉ làm hỏng chuyện, những lời này ta đã cùng con nói bao nhiêu lần, thế nào bây giờ con lại không nhìn tình huống, cái gì cũng nói ra?"
Trong lúc nhị di nương đuổi lui bọn nha đầu, Cố Vô Hạ cũng ý thức được chính mình quá nóng lòng, vì thế lúc này nghe nhị di nương giáo huấn cũng không có phản bác mà gật đầu nói: "Con đã biết di nương, kỳ thực những lời này con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều lần này con thật sự không hiểu, di nương cùng tổ mẫu nói để con đi học quy củ để làm gì? Lại vẫn là theo cái kia Cao mẹ học? Di nương biết rõ Cao mẹ rất phòng bị, không thích chúng ta, để nàng dạy con không phải là khiến con đi chịu tội sao? Hơn nữa, con cũng không cảm thấy con cần học quy củ."
Nhị di nương nghe Cố Vô Hạ nói xong, hận đến nỗi không thể không gõ cái trán của nàng một cái, khinh trách mắng: "Con cái nha đầu này, con là nữ nhi của ta, ta làm sao sẽ bắt con đi chịu tội?"
"Di nương có ý gì nha?" Cố Vô Hạ không hiểu nói.
"Ta tự nhiên có dự định mới có thể nói như vậy."
"Di nương, di nương nói cho con biết đi! Con muốn biết."
"Hạ nhi, có một số việc con nên tự mình suy nghĩ, đừng cái gì cũng đều hỏi ta, di nương không có khả năng ở với con cả đời." Nhị di nương ngữ trọng tâm trường nói: "Con là một cô gái, sau này còn phải lập gia thất, đến lúc đó tất cả mọi việc đều phải tự mình đối mặt, vì thế, di nương bây giờ cần con suy nghĩ một chút, vì sao ta lại nói như vậy, mục đích là gì?"
Cố Vô Hạ nghe nhị di nương nói, gật đầu, rút đi nôn nóng trong mắt, từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu suy tư.
Nhị di nương ở một bên nhìn, thấy nữ nhi nghe theo lời mình, trong lòng vui mừng đồng thời cũng tràn đầy bất đắc dĩ, nếu như có thể, mình cũng muốn cưng chiều, sủng ái nàng để nàng vô lo vô nghĩ sống mà không phải để nàng phải vắt óc suy tính mưu kế, tính toán nhân tâm, thế nhưng, cuộc đời này vốn là tàn khốc, ngươi không tính kế người khác, sẽ chờ bị người khác mưu hại.
Lý Kiều chính là một ví dụ, nàng đường đường là tướng phủ tiểu thư, từ nhỏ tụ tập hàng vạn hàng nghìn yêu thương, sủng ái, không biết nhân sinh đau khổ là gì, vì thế hiện tại rơi vào kết quả kia, một đương gia phu nhân thể diện còn không bằng một thị thiếp.
Nhị di nương thầm nghĩ cười nhạt, không sai, mình không phải là người tốt, nhưng cũng vì thế mình mới có thể sống tốt, có thể bảo hộ nữ nhi, nếu như mình vẫn hiền lành, tại cái nơi đầm rồng hang hổ này, ngay cả cơ hội sống cũng không có, mà từ đó mình cũng biết rõ, nếu muốn sống tốt hơn người khác, thủ đoạn so với người khác nhất định phải càng độc ác.
Sính Lai Viện
Bởi vì chuyện của Cố Thanh Uyển, bầu không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Cao mẹ đứng ở một bên thần sắc thay đổi bất định, cũng không trả lời câu hỏi của Cố Thanh Uyển ngay, mà thái độ của nàng như vậy, cũng làm cho Cố Thanh Uyển biết rõ, Cao mẹ có nhận định với Cố Trường Viễn.
Có điều, cũng không biết nhận định của nàng là gì, là bởi vì cảm thấy Cố Trường Viễn đối với mình khác thường sủng ái? Hay là nguyên nhân gì khác, mới có thể khiến Cao mẹ đối với Cố Trường Viễn, hoàn mỹ trượng phu, hiếu thuận nhi tử, từ ái phụ thân này có cảnh giác đâu?
"Mẹ, vấn đề này rất khó trả lời sao?" Cố Thanh Uyển khẽ cười nói.
Cao mẹ lẳng lặng nhìn Cố Thanh Uyển một hồi, mới mở miệng nói: "Tiểu thư, vì sao lại nghĩ hỏi vấn đề này?"
"Cũng không có gì, chỉ là có lúc cảm thấy không nghĩ không ra." Cố Thanh Uyển bình thản nói: "Trong phủ này mọi người đều nhìn ra được phụ thân đối với ta là tốt nhất, sủng ái nhất, bao gồm ngay cả ta đều không thể nói phụ thân đối với ta có chút lơ là nào, phàm là chuyện của ta, phụ thân hắn sẽ đặc biệt bao dung, bất luận đúng sai, hắn đều đứng về phía ta."
Giọng nói của Cố Thanh Uyển không thay đổi, nhưng trên mặt lại nhiễm một tia trong trẻo lạnh lùng, "Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, ta chợt phát hiện, ta nhận được phụ thân cưng chiều nhất, hình như cũng trở thành người hay gây họa nhất, mà những hài tử bị phụ thân nghiêm khắc đối xử, ngược lại đều tốt hơn ta, các nàng sẽ được khen ngợi, được tổ mẫu yêu thương." Cố Thanh Uyển nói xong, ngẩng đầu nhìn Cao mẹ, tràn đầy nghi hoặc, u mê, "Mẹ, ngươi nói xem đây lại là vì sao chứ?"
"Tiểu thư..." Trong mắt Cao mẹ tràn đầy nước mắt, yêu thương, hổ thẹn, tự trách, lo lắng các loại tâm tình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Cố Thanh Uyển, phù phù một tiếng quỳ gối xuống trước mặt nàng, thanh âm nhịn không được mang theo tia nức nở nói: "Tiểu thư, lão nô xin lỗi người, lão nô đã không chiếu cố tốt tiểu thư, lão nô hổ thẹn..."
Cố Thanh Uyển nhìn Cao mẹ khóc không thành tiếng, ánh mắt hơi co lại, trầm mặc một hồi, chậm rãi đứng dậy, đưa tay nâng dậy nàng, nhìn vào ánh mắt nàng, mỉm cười nói: "Mẹ không cần tự trách, ngươi không phải hổ thẹn với ai cả, trước đây là Thanh Uyển ngu dốt, không hiểu rõ dụng tâm lương khổ của ngươi, nhưng, từ nay về sau, có một số việc, ta không muốn lại tái diễn phát sinh."
"Vì thế, ta hi vọng mẹ cũng có thể buông bỏ quá khứ, thẳng thắn thành khẩn đối đãi, để chúng ta có thể niết bàn trọng sinh, đợi được đến ngày tìm được lối thoát."
"Vâng tiểu thư, chỉ cần lão nô có thể làm, nhất định sẽ dốc toàn lực." Cao mẹ lau khóe mắt, kích động qua đi trầm giọng nói: "Đã nhiều năm như vậy, lão nô chỉ một mực trông ngóng ngày này, hôm nay rốt cục cũng đã chờ được, cảm ơn tiểu thư đã cho lão nô cơ hội này, để lão nô có thể bù đắp, không tiếp tục tái diễn tiếc nuối trước đây."
Giọng nói trịnh trọng khác thường còn có thần sắc đè nén của nàng khiến Cố Thanh Uyển như có điều suy nghĩ.
Đình Lai Viện
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, thần sắc Cố Vô Hạ dần dần sáng tỏ, nhìn nhị di nương có chút hưng phấn nói: "Di nương, di nương làm cho con đi theo Cao mẹ học quy củ, là muốn con nghĩ kế châm ngòi gây xích mích mối quan hệ giữa Cao mẹ và Cố Thanh Uyển."
"Vì sao con nghĩ như vậy?" Trong lòng nhị di nương có chút thất vọng, Hạ nhi vẫn còn quá non nớt, vẫn chưa phát hiện được những vấn đề phức tạp, có điều, nàng cũng không thể hiện ra ngoài.
"Bởi vì di nương lo lắng, Cố Thanh Uyển sẽ bị Cao mẹ ảnh hưởng, khiến nàng cảnh giác với chúng ta, không còn tín nhiệm, ỷ lại di nương nữa, đúng hay không?"
"Hạ nhi chỉ nói đúng một phần."
"Một phần? Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác sao?"
"Đương nhiên là có nguyên nhân khác." Nhị di nương nghiêm mặt nhìn Cố Vô Hạ nói: "Hạ nhi, từ sau khi Cố Thanh Uyển tỉnh lại, con chẳng lẽ không cảm giác được nàng khác với trước đây sao?"
"Khác?" Cố Vô Hạ ngẩn ra, nói: "Không có a! Nàng vẫn giống như thế mà, nữ nhi chẳng cảm thấy nàng có thay đổi gì, thế nào? Di nương có phát hiện cái gì sao?"
"Ừ!"
"Cái gì?"
"Thứ nhất, trong viện của lão phu nhân lần nọ, con lần đầu tiên vì nàng mà chịu buồn bực, ủy khuất, thứ hai, nàng khác thường tự mình xin cấm túc, thứ ba, bỗng nhiên tặng cho ta một nha đầu, còn có Mai Hương không rõ vì sao thoát ly khỏi sự sai khiến của ta, thứ tư, nàng gọi Lan Chi trở về, lại tiếp nhận Cao mẹ dạy nàng quy củ."
Ánh mắt của nhị di nương híp lại nói: "Tuy rằng việc này, mỗi một việc không hề liên quan đến nhau, dựa theo lý do của nàng cũng có thể bỏ qua, điều này cùng tác phong trước đây của nàng khác biệt không lớn, nhưng, sau khi xâu chuỗi chúng lại một chỗ lại làm cho ta kinh sợ, nó đang nói cho ta biết, có một số thứ, trong lúc vô tình đã thay đổi, tất cả mọi việc chúng ta đều chậm một bước."
"Hạ nhi, chúng ta bị người tính kế, hơn nữa, người này không phải là ai khác, mà chủ đạo hết thảy tất cả rất có khả năng chính là, Cố - Thanh - Uyển!"
Nhị di nương vừa dứt lời, Cố Vô Hạ lắc đầu không thể tin.
Nhị di nương, Cố Vô Hạ từ chỗ của lão phu nhân trở về viện tử của mình, vừa đi vào trong phòng, Cố Vô Hạ liền không hài lòng nói với nhị di nương: "Di nương, người không thấy con chỉ là dỗ tổ mẫu hài lòng thôi sao? Người như thế nào lại cùng tổ mẫu nói để con đi học quy củ gì đó đâu?"
Nhị di nương nhìn thoáng qua Cố Vô Hạ, không trả lời vấn đề của nàng mà là quay người nói với bọn nha đầu đang làm việc trong phòng: "Được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi! Nơi này có Vương mẹ hầu hạ là được."
"Vâng." Bọn nha đầu lên tiếng trả lời, nối đuôi nhau đi ra.
Sau khi nha đầu rời khỏi, nhị di nương quay đầu nhìn Cố Vô Hạ, trầm giọng nói: "Hạ nhi, gặp chuyện cần nhất là vững vàng, bất kể là chuyện tốt hay xấu, cũng không thể vội vàng xao động, thái độ nóng ruột chỉ làm hỏng chuyện, những lời này ta đã cùng con nói bao nhiêu lần, thế nào bây giờ con lại không nhìn tình huống, cái gì cũng nói ra?"
Trong lúc nhị di nương đuổi lui bọn nha đầu, Cố Vô Hạ cũng ý thức được chính mình quá nóng lòng, vì thế lúc này nghe nhị di nương giáo huấn cũng không có phản bác mà gật đầu nói: "Con đã biết di nương, kỳ thực những lời này con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều lần này con thật sự không hiểu, di nương cùng tổ mẫu nói để con đi học quy củ để làm gì? Lại vẫn là theo cái kia Cao mẹ học? Di nương biết rõ Cao mẹ rất phòng bị, không thích chúng ta, để nàng dạy con không phải là khiến con đi chịu tội sao? Hơn nữa, con cũng không cảm thấy con cần học quy củ."
Nhị di nương nghe Cố Vô Hạ nói xong, hận đến nỗi không thể không gõ cái trán của nàng một cái, khinh trách mắng: "Con cái nha đầu này, con là nữ nhi của ta, ta làm sao sẽ bắt con đi chịu tội?"
"Di nương có ý gì nha?" Cố Vô Hạ không hiểu nói.
"Ta tự nhiên có dự định mới có thể nói như vậy."
"Di nương, di nương nói cho con biết đi! Con muốn biết."
"Hạ nhi, có một số việc con nên tự mình suy nghĩ, đừng cái gì cũng đều hỏi ta, di nương không có khả năng ở với con cả đời." Nhị di nương ngữ trọng tâm trường nói: "Con là một cô gái, sau này còn phải lập gia thất, đến lúc đó tất cả mọi việc đều phải tự mình đối mặt, vì thế, di nương bây giờ cần con suy nghĩ một chút, vì sao ta lại nói như vậy, mục đích là gì?"
Cố Vô Hạ nghe nhị di nương nói, gật đầu, rút đi nôn nóng trong mắt, từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu suy tư.
Nhị di nương ở một bên nhìn, thấy nữ nhi nghe theo lời mình, trong lòng vui mừng đồng thời cũng tràn đầy bất đắc dĩ, nếu như có thể, mình cũng muốn cưng chiều, sủng ái nàng để nàng vô lo vô nghĩ sống mà không phải để nàng phải vắt óc suy tính mưu kế, tính toán nhân tâm, thế nhưng, cuộc đời này vốn là tàn khốc, ngươi không tính kế người khác, sẽ chờ bị người khác mưu hại.
Lý Kiều chính là một ví dụ, nàng đường đường là tướng phủ tiểu thư, từ nhỏ tụ tập hàng vạn hàng nghìn yêu thương, sủng ái, không biết nhân sinh đau khổ là gì, vì thế hiện tại rơi vào kết quả kia, một đương gia phu nhân thể diện còn không bằng một thị thiếp.
Nhị di nương thầm nghĩ cười nhạt, không sai, mình không phải là người tốt, nhưng cũng vì thế mình mới có thể sống tốt, có thể bảo hộ nữ nhi, nếu như mình vẫn hiền lành, tại cái nơi đầm rồng hang hổ này, ngay cả cơ hội sống cũng không có, mà từ đó mình cũng biết rõ, nếu muốn sống tốt hơn người khác, thủ đoạn so với người khác nhất định phải càng độc ác.
Sính Lai Viện
Bởi vì chuyện của Cố Thanh Uyển, bầu không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Cao mẹ đứng ở một bên thần sắc thay đổi bất định, cũng không trả lời câu hỏi của Cố Thanh Uyển ngay, mà thái độ của nàng như vậy, cũng làm cho Cố Thanh Uyển biết rõ, Cao mẹ có nhận định với Cố Trường Viễn.
Có điều, cũng không biết nhận định của nàng là gì, là bởi vì cảm thấy Cố Trường Viễn đối với mình khác thường sủng ái? Hay là nguyên nhân gì khác, mới có thể khiến Cao mẹ đối với Cố Trường Viễn, hoàn mỹ trượng phu, hiếu thuận nhi tử, từ ái phụ thân này có cảnh giác đâu?
"Mẹ, vấn đề này rất khó trả lời sao?" Cố Thanh Uyển khẽ cười nói.
Cao mẹ lẳng lặng nhìn Cố Thanh Uyển một hồi, mới mở miệng nói: "Tiểu thư, vì sao lại nghĩ hỏi vấn đề này?"
"Cũng không có gì, chỉ là có lúc cảm thấy không nghĩ không ra." Cố Thanh Uyển bình thản nói: "Trong phủ này mọi người đều nhìn ra được phụ thân đối với ta là tốt nhất, sủng ái nhất, bao gồm ngay cả ta đều không thể nói phụ thân đối với ta có chút lơ là nào, phàm là chuyện của ta, phụ thân hắn sẽ đặc biệt bao dung, bất luận đúng sai, hắn đều đứng về phía ta."
Giọng nói của Cố Thanh Uyển không thay đổi, nhưng trên mặt lại nhiễm một tia trong trẻo lạnh lùng, "Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, ta chợt phát hiện, ta nhận được phụ thân cưng chiều nhất, hình như cũng trở thành người hay gây họa nhất, mà những hài tử bị phụ thân nghiêm khắc đối xử, ngược lại đều tốt hơn ta, các nàng sẽ được khen ngợi, được tổ mẫu yêu thương." Cố Thanh Uyển nói xong, ngẩng đầu nhìn Cao mẹ, tràn đầy nghi hoặc, u mê, "Mẹ, ngươi nói xem đây lại là vì sao chứ?"
"Tiểu thư..." Trong mắt Cao mẹ tràn đầy nước mắt, yêu thương, hổ thẹn, tự trách, lo lắng các loại tâm tình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Cố Thanh Uyển, phù phù một tiếng quỳ gối xuống trước mặt nàng, thanh âm nhịn không được mang theo tia nức nở nói: "Tiểu thư, lão nô xin lỗi người, lão nô đã không chiếu cố tốt tiểu thư, lão nô hổ thẹn..."
Cố Thanh Uyển nhìn Cao mẹ khóc không thành tiếng, ánh mắt hơi co lại, trầm mặc một hồi, chậm rãi đứng dậy, đưa tay nâng dậy nàng, nhìn vào ánh mắt nàng, mỉm cười nói: "Mẹ không cần tự trách, ngươi không phải hổ thẹn với ai cả, trước đây là Thanh Uyển ngu dốt, không hiểu rõ dụng tâm lương khổ của ngươi, nhưng, từ nay về sau, có một số việc, ta không muốn lại tái diễn phát sinh."
"Vì thế, ta hi vọng mẹ cũng có thể buông bỏ quá khứ, thẳng thắn thành khẩn đối đãi, để chúng ta có thể niết bàn trọng sinh, đợi được đến ngày tìm được lối thoát."
"Vâng tiểu thư, chỉ cần lão nô có thể làm, nhất định sẽ dốc toàn lực." Cao mẹ lau khóe mắt, kích động qua đi trầm giọng nói: "Đã nhiều năm như vậy, lão nô chỉ một mực trông ngóng ngày này, hôm nay rốt cục cũng đã chờ được, cảm ơn tiểu thư đã cho lão nô cơ hội này, để lão nô có thể bù đắp, không tiếp tục tái diễn tiếc nuối trước đây."
Giọng nói trịnh trọng khác thường còn có thần sắc đè nén của nàng khiến Cố Thanh Uyển như có điều suy nghĩ.
Đình Lai Viện
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, thần sắc Cố Vô Hạ dần dần sáng tỏ, nhìn nhị di nương có chút hưng phấn nói: "Di nương, di nương làm cho con đi theo Cao mẹ học quy củ, là muốn con nghĩ kế châm ngòi gây xích mích mối quan hệ giữa Cao mẹ và Cố Thanh Uyển."
"Vì sao con nghĩ như vậy?" Trong lòng nhị di nương có chút thất vọng, Hạ nhi vẫn còn quá non nớt, vẫn chưa phát hiện được những vấn đề phức tạp, có điều, nàng cũng không thể hiện ra ngoài.
"Bởi vì di nương lo lắng, Cố Thanh Uyển sẽ bị Cao mẹ ảnh hưởng, khiến nàng cảnh giác với chúng ta, không còn tín nhiệm, ỷ lại di nương nữa, đúng hay không?"
"Hạ nhi chỉ nói đúng một phần."
"Một phần? Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác sao?"
"Đương nhiên là có nguyên nhân khác." Nhị di nương nghiêm mặt nhìn Cố Vô Hạ nói: "Hạ nhi, từ sau khi Cố Thanh Uyển tỉnh lại, con chẳng lẽ không cảm giác được nàng khác với trước đây sao?"
"Khác?" Cố Vô Hạ ngẩn ra, nói: "Không có a! Nàng vẫn giống như thế mà, nữ nhi chẳng cảm thấy nàng có thay đổi gì, thế nào? Di nương có phát hiện cái gì sao?"
"Ừ!"
"Cái gì?"
"Thứ nhất, trong viện của lão phu nhân lần nọ, con lần đầu tiên vì nàng mà chịu buồn bực, ủy khuất, thứ hai, nàng khác thường tự mình xin cấm túc, thứ ba, bỗng nhiên tặng cho ta một nha đầu, còn có Mai Hương không rõ vì sao thoát ly khỏi sự sai khiến của ta, thứ tư, nàng gọi Lan Chi trở về, lại tiếp nhận Cao mẹ dạy nàng quy củ."
Ánh mắt của nhị di nương híp lại nói: "Tuy rằng việc này, mỗi một việc không hề liên quan đến nhau, dựa theo lý do của nàng cũng có thể bỏ qua, điều này cùng tác phong trước đây của nàng khác biệt không lớn, nhưng, sau khi xâu chuỗi chúng lại một chỗ lại làm cho ta kinh sợ, nó đang nói cho ta biết, có một số thứ, trong lúc vô tình đã thay đổi, tất cả mọi việc chúng ta đều chậm một bước."
"Hạ nhi, chúng ta bị người tính kế, hơn nữa, người này không phải là ai khác, mà chủ đạo hết thảy tất cả rất có khả năng chính là, Cố - Thanh - Uyển!"
Nhị di nương vừa dứt lời, Cố Vô Hạ lắc đầu không thể tin.
/50
|