Cố Vô Hạ lắc đầu, trên mặt tràn đầy không tin, buồn cười nói: "Di nương, người nghĩ nhiều quá rồi có phải không? Cố Thanh Uyển nàng... Chỉ bằng đầu óc ngu xuẩn của nàng, con không tin, di nương người nhất định là đa nghi rồi."
"Hạ nhi, việc này nghe qua con có thể cảm thấy ta đang hạt tưởng, đoán mò, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện khác thường, khiến ta phải nghĩ như vậy, Cố Thanh Uyển nàng chính là đã thay đổi." Nhị di nương cau mày nói.
"Di nương, con thấy người là quá khẩn trương rồi, Cố Thanh Uyển nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị con đùa bỡn, mười mấy năm qua, nàng đừng bảo là phản kích, đối với chúng ta ngoại trừ ỷ lại, ngay cả hoài nghi cũng không có, như thế nào sẽ đột nhiên bắt đầu tính toán chúng ta đây?" Cố Vô Hạ kéo tay của nhị di nương cười nói: "Di nương, những chuyện kia chắc chỉ là trùng hợp mà thôi, không liên quan đến Cố Thanh Uyển đâu."
"Không, phân tích của ta sẽ không sai." Nhị di nương thấy bộ dáng không cho là đúng của Cố Vô Hạ, nghiêm túc nói: "Hạ nhi, vừa mới nói những chuyện kia, liền nói đến chuyện trong tiểu đình, đối với chuyện đó, con cũng không có cảm giác gì khác thường sao?"
"Không có cảm giác gì nha!' Cố Vô Hạ tùy ý nói.
"Làm sao sẽ không có? Con không phải vẫn nói Cố Thanh Uyển thầm mến mộ Lý Hoằng sao? Vì thế con mới có thể cố ý tiếp cận Lý Hoằng, mục đích không phải là vì kích thích Cố Thanh Uyển sao?"
"Đúng vậy. Nếu không phải vì nhìn bộ dáng nén giận của nàng, con mới sẽ không cùng Lý Hoằng nói chuyện nhiều như vậy." Cố Vô Hạ cao ngạo nói.
"Con lần này ở tiểu đình cùng Lý Hoằng ngâm thơ, có thấy Cố Thanh Uyển nổi giận không? Nàng sau đó có tìm đến con phát hỏa không?" Nhị di nương hỏi ngược lại.
Cố Vô Hạ nghe xong sửng sốt, nhớ lại chuyện trong tiểu đình, nụ cười trên mặt Cố Vô Hạ tiêu tán, có chút chần chờ nói: "Hình như không có.." Nói xong liền cực lực giải thích: "Có điều, ánh mắt khi nàng nhìn thấy Lý Hoằng, vẫn giống như trước kia không hề thay đổi nha!"
Nhị di nương cười lạnh: "Ánh mắt có thể nói lên cái gì, chủ yếu nhất là nàng thấy các ngươi bên cạnh nhau mà không có phản ứng gì, lại còn khiến con chịu thua thiệt, đây nhưng là sự thật."
"Nhưng.. nhưng.. con vẫn không thể tin tưởng, Cố Thanh Uyển nàng làm sao có thể chỉ trong một buổi chiều liền thông suốt, trở nên có tâm kế như vậy? Con không tin!" Cố Vô Hạ bỗng nhiên đứng lên kích động nói: "Hay là, tất cả này đó đều là có người dạy nàng, cũng không nhất định nha!"
"Con cho rằng, dạy nàng, đứng về phía nàng sẽ là ai?"
Cố Vô Hạ ngừng lại, tự lẩm bẩm: "Sẽ là ai được chứ? Cố Thanh Uyển không thích Cao mẹ, nàng sẽ không nghe theo Cao mẹ, phu nhân cùng Cố Thanh Uyển cũng không hợp, hơn nữa phu nhân cũng không có tâm kế như thế, không thể là nàng, đương nhiên càng không thể nào là tổ mẫu, như vậy chỉ còn có một người." Cố Vô Hạ khẳng định nói: "Nhất định là phụ thân, phụ thân giúp nàng!"
Nhị di nương nghe xong cùng Vương mẹ liếc nhau, trong mắt hiện lên không rõ quang thải, khóe miệng nâng lên ý cười, lắc lắc đầu nói: "Hạ nhi, tuyệt đối không phải là phụ thân con."
"Vì sao? Phụ thân cưng chiều nàng như vậy, vì nàng bày mưu tính kế là tuyệt đối có khả năng nha!"
"Nhiều năm như vậy, con còn không nhìn ra sao? Nếu như phụ thân con thực sự yêu thương Cố Thanh Uyển như vậy, làm sao hắn có thể để ta chăm sóc, chiếu cố nàng?"
"Đây còn không phải là bởi vì di nương đối với Cố Thanh Uyển chiếu cố có thừa, phụ thân mới sẽ giao nàng cho người sao?"
"Hừ. Con nghĩ rằng chúng ta đùa giỡn hoa chiêu này, phụ thân con thật sự không biết sao?"
Lời nói của nhị di nương làm cho Cố Vô Hạ kinh hãi, "Di nương, lời này của người là có ý gì? Người.. người là nói phụ thân biết?" Cố Vô Hạ không dám tin nói: "Vậy hắn vẫn...? Phụ thân hắn vì sao phải làm như vậy?"
"Phụ thân con vì sao làm như vậy, ta cũng vẫn luôn suy đoán, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, có điều, có một điểm là có thể khẳng định, phụ thân con làm như vậy, đối với chúng ta rất có lợi."
Cố Vô Hạ ngơ ngác một hồi, chợt cười to đứng lên nhìn nhị di nương, trong mắt lộ ra ánh sáng đốt người, "Nếu quả thật là như vậy, chúng ta còn cần cố kỵ cái gì, Cố Thanh Uyển đã bị phụ thân ghét bỏ, chúng ta trực tiếp giết chết nàng không phải tốt rồi sao, dù sao phụ thân cũng sẽ không để ý, sạch sẽ lại gọn gàng lưu loát, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, khiến con có thể trực tiếp trở thành Cố gia trưởng nữ, như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao, tội gì ở đây chậm rãi cùng nàng dây dưa?"
Cố Vô Hạ một phen lời nói khiến Vương mẹ đang cúi đầu một bên thầm nghĩ: Nhị tiểu thư thật không hổ là nữ nhi của nhị di nương, mặc dù bây giờ tâm kế vẫn chưa so được với di nương, nhưng xét về ngoan độc mà nói, so với nhị di nương một điểm cũng không kém nha!
Nhị di nương lại tuyệt không nghĩ nữ nhi độc ác, trái lại lại có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy, có điều đối với vấn đề cuối cùng của nàng, nhị di nương cười lạnh nói: "Con đều nghĩ ra được, ta tại sao lại không nghĩ ra chứ?"
"Di nương, nếu nghĩ tới, vì sao không động thủ, lại để cho nàng lớn như vậy?"
"Nếu như có thể, ta làm sao sẽ cho phép nàng lớn lên." Nhị di nương cắn răng nói: "Cố Thanh Uyển lúc nhỏ được lão cẩu Cao mẹ bảo hộ che chở không kẽ hở, ngay cả một chút cơ hội đều không có, hơn nữa khi đó ta cố kỵ phụ thân con, cũng không dám dễ dàng động thủ, sau này ta từ từ hiểu rõ thái độ của phụ thân con, liền châm ngòi gây xích mích giữa Cao mẹ và Cố Thanh Uyển..."
Nhị di nương còn chưa nói hết, Cố Vô Hạ đã vội vàng nói: "Vậy động thủ a! Còn chần chờ gì nữa?"
"Làm sao con biết ta không động thủ qua?"
"Vậy nàng.. nàng như thế nào vẫn còn sống?" Cố Vô Hạ không hiểu.
"Còn có thể làm sao nữa, không thể đắc thủ."
"Không đắc thủ chúng ta vẫn có thể tiếp tục nha! Hiện tại động thủ cũng là có thể." Cố Vô Hạ vội vàng nói.
"Không được." Nhị di nương bất ngờ phản đối.
"Vì sao?" Cố Vô Hạ kích động.
"Con có lẽ còn chưa biết, bên người Cố Thanh Uyển có người bảo vệ."
"Ai? Ai đang bảo vệ nàng? Có điều, di nương người làm sao mà biết được?" Cố Vô Hạ cả kinh.
"Ta tự nhiên biết, bởi vì, ta đã từng nhân lúc Cố Thanh Uyển xuất môn, tìm người ám sát nàng, đáng tiếc là mấy người được phái đi đó, đều đã chết."
"Có phải là do ngoài ý muốn hay không?"
"Sau này ta cũng hoài nghi là trùng hợp, nghĩ bọn họ có lẽ bị kẻ thù trước đây giết, vì thế ta liền nhờ cậu con tìm một tên sát thủ, lại tìm người dò xét."
"Kết quả đâu?"
"Sau đó cậu con gửi thư nói, khi người kia đến gần Cố Thanh Uyển, hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý, điều này cũng chứng minh, đúng là có người âm thầm bảo vệ Cố Thanh Uyển, hơn nữa dựa theo suy đoán của ta, người bảo vệ nàng, rất có thể là phủ thừa tướng phái đi, bọn họ nếu phái những người này đến bảo vệ Cố Thanh Uyển, khẳng định võ công tuyệt không thấp, vì thế chúng ta không thể hành động không suy nghĩ."
"Nếu quả thật có người bảo vệ nàng mà nói, vậy lần này nàng cùng Trương tiểu thư đánh nhau làm sao sẽ bị thương?"
"Những người đó chắc là nghĩ Trương tiểu thư tay không tấc sắt, không đề phòng, nên mới có thể khiến Cố Thanh Uyển phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn đó đi!"
Cố Vô Hạ nhụt chí nói: "Nói như vậy, chúng ta chẳng phải là không có biện pháp gì đối với Cố Thanh Uyển sao?"
"Làm sao sẽ không có biện pháp? Trực tiếp không được thì chúng ta sẽ từ từ hủy nàng, mà đây cũng là mục đích cuối cùng ta để con đi Sính Lai viện học quy củ, bởi vì, ta cần phải xác định, Cố Thanh Uyển khác thường là do chính nàng thay đổi, hay là Cao mẹ đang giúp nàng? Nàng và Cao mẹ rốt cuộc là thực sự cách tâm? Hay là đang cùng ta diễn trò?"
"Di nương, người nên nói với con sớm để con còn chuẩn bị, nói vậy con cũng có thể cùng người, ở chỗ tổ mẫu nói thật tốt, cũng sẽ không giống như bây giờ, bị tổ mẫu một ngụm bác bỏ." Cố Vô Hạ có chút oán giận nói.
"Là ta suy nghĩ không chu toàn, có điều hiện tại cũng không phải hoàn toàn không có xoay chuyển tình thế chỗ trống, tuy rằng bây giờ con không đi được, nhưng có người có thể đi." Nhị di nương âm lãnh cười, khó lường nói.
Sính Lai Viện
Cố Thanh Uyển đang nghe Cao mẹ nói về những chuyện liên quan đến thọ yến mà chính mình cần chú ý, liền thấy Mai Hương đi đến, sắc mặt không hề tốt.
Cố Thanh Uyển ngước mắt, nói: "Có chuyện gì không?"
"Tiểu thư, Lan Hương tới, nói là muốn gặp tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nghe xong, nhẹ nhàng cười, đôi mắt như vực sâu nói: "Nàng, nhưng là muốn trở về?"
Mai Hương nghe xong chấn động, kinh ngạc nói: "Tiểu... tiểu thư làm sao người biết?" Đúng vậy, khi nãy Lan Hương vừa đến liền quỳ ở trước mặt mình, khóc nói nàng hối hận, muốn trở về hầu hạ tiểu thư, nhưng điều này, tiểu thư còn chưa gặp Lan Hương làm sao sẽ biết được?
"Hạ nhi, việc này nghe qua con có thể cảm thấy ta đang hạt tưởng, đoán mò, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện khác thường, khiến ta phải nghĩ như vậy, Cố Thanh Uyển nàng chính là đã thay đổi." Nhị di nương cau mày nói.
"Di nương, con thấy người là quá khẩn trương rồi, Cố Thanh Uyển nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị con đùa bỡn, mười mấy năm qua, nàng đừng bảo là phản kích, đối với chúng ta ngoại trừ ỷ lại, ngay cả hoài nghi cũng không có, như thế nào sẽ đột nhiên bắt đầu tính toán chúng ta đây?" Cố Vô Hạ kéo tay của nhị di nương cười nói: "Di nương, những chuyện kia chắc chỉ là trùng hợp mà thôi, không liên quan đến Cố Thanh Uyển đâu."
"Không, phân tích của ta sẽ không sai." Nhị di nương thấy bộ dáng không cho là đúng của Cố Vô Hạ, nghiêm túc nói: "Hạ nhi, vừa mới nói những chuyện kia, liền nói đến chuyện trong tiểu đình, đối với chuyện đó, con cũng không có cảm giác gì khác thường sao?"
"Không có cảm giác gì nha!' Cố Vô Hạ tùy ý nói.
"Làm sao sẽ không có? Con không phải vẫn nói Cố Thanh Uyển thầm mến mộ Lý Hoằng sao? Vì thế con mới có thể cố ý tiếp cận Lý Hoằng, mục đích không phải là vì kích thích Cố Thanh Uyển sao?"
"Đúng vậy. Nếu không phải vì nhìn bộ dáng nén giận của nàng, con mới sẽ không cùng Lý Hoằng nói chuyện nhiều như vậy." Cố Vô Hạ cao ngạo nói.
"Con lần này ở tiểu đình cùng Lý Hoằng ngâm thơ, có thấy Cố Thanh Uyển nổi giận không? Nàng sau đó có tìm đến con phát hỏa không?" Nhị di nương hỏi ngược lại.
Cố Vô Hạ nghe xong sửng sốt, nhớ lại chuyện trong tiểu đình, nụ cười trên mặt Cố Vô Hạ tiêu tán, có chút chần chờ nói: "Hình như không có.." Nói xong liền cực lực giải thích: "Có điều, ánh mắt khi nàng nhìn thấy Lý Hoằng, vẫn giống như trước kia không hề thay đổi nha!"
Nhị di nương cười lạnh: "Ánh mắt có thể nói lên cái gì, chủ yếu nhất là nàng thấy các ngươi bên cạnh nhau mà không có phản ứng gì, lại còn khiến con chịu thua thiệt, đây nhưng là sự thật."
"Nhưng.. nhưng.. con vẫn không thể tin tưởng, Cố Thanh Uyển nàng làm sao có thể chỉ trong một buổi chiều liền thông suốt, trở nên có tâm kế như vậy? Con không tin!" Cố Vô Hạ bỗng nhiên đứng lên kích động nói: "Hay là, tất cả này đó đều là có người dạy nàng, cũng không nhất định nha!"
"Con cho rằng, dạy nàng, đứng về phía nàng sẽ là ai?"
Cố Vô Hạ ngừng lại, tự lẩm bẩm: "Sẽ là ai được chứ? Cố Thanh Uyển không thích Cao mẹ, nàng sẽ không nghe theo Cao mẹ, phu nhân cùng Cố Thanh Uyển cũng không hợp, hơn nữa phu nhân cũng không có tâm kế như thế, không thể là nàng, đương nhiên càng không thể nào là tổ mẫu, như vậy chỉ còn có một người." Cố Vô Hạ khẳng định nói: "Nhất định là phụ thân, phụ thân giúp nàng!"
Nhị di nương nghe xong cùng Vương mẹ liếc nhau, trong mắt hiện lên không rõ quang thải, khóe miệng nâng lên ý cười, lắc lắc đầu nói: "Hạ nhi, tuyệt đối không phải là phụ thân con."
"Vì sao? Phụ thân cưng chiều nàng như vậy, vì nàng bày mưu tính kế là tuyệt đối có khả năng nha!"
"Nhiều năm như vậy, con còn không nhìn ra sao? Nếu như phụ thân con thực sự yêu thương Cố Thanh Uyển như vậy, làm sao hắn có thể để ta chăm sóc, chiếu cố nàng?"
"Đây còn không phải là bởi vì di nương đối với Cố Thanh Uyển chiếu cố có thừa, phụ thân mới sẽ giao nàng cho người sao?"
"Hừ. Con nghĩ rằng chúng ta đùa giỡn hoa chiêu này, phụ thân con thật sự không biết sao?"
Lời nói của nhị di nương làm cho Cố Vô Hạ kinh hãi, "Di nương, lời này của người là có ý gì? Người.. người là nói phụ thân biết?" Cố Vô Hạ không dám tin nói: "Vậy hắn vẫn...? Phụ thân hắn vì sao phải làm như vậy?"
"Phụ thân con vì sao làm như vậy, ta cũng vẫn luôn suy đoán, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, có điều, có một điểm là có thể khẳng định, phụ thân con làm như vậy, đối với chúng ta rất có lợi."
Cố Vô Hạ ngơ ngác một hồi, chợt cười to đứng lên nhìn nhị di nương, trong mắt lộ ra ánh sáng đốt người, "Nếu quả thật là như vậy, chúng ta còn cần cố kỵ cái gì, Cố Thanh Uyển đã bị phụ thân ghét bỏ, chúng ta trực tiếp giết chết nàng không phải tốt rồi sao, dù sao phụ thân cũng sẽ không để ý, sạch sẽ lại gọn gàng lưu loát, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, khiến con có thể trực tiếp trở thành Cố gia trưởng nữ, như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao, tội gì ở đây chậm rãi cùng nàng dây dưa?"
Cố Vô Hạ một phen lời nói khiến Vương mẹ đang cúi đầu một bên thầm nghĩ: Nhị tiểu thư thật không hổ là nữ nhi của nhị di nương, mặc dù bây giờ tâm kế vẫn chưa so được với di nương, nhưng xét về ngoan độc mà nói, so với nhị di nương một điểm cũng không kém nha!
Nhị di nương lại tuyệt không nghĩ nữ nhi độc ác, trái lại lại có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy, có điều đối với vấn đề cuối cùng của nàng, nhị di nương cười lạnh nói: "Con đều nghĩ ra được, ta tại sao lại không nghĩ ra chứ?"
"Di nương, nếu nghĩ tới, vì sao không động thủ, lại để cho nàng lớn như vậy?"
"Nếu như có thể, ta làm sao sẽ cho phép nàng lớn lên." Nhị di nương cắn răng nói: "Cố Thanh Uyển lúc nhỏ được lão cẩu Cao mẹ bảo hộ che chở không kẽ hở, ngay cả một chút cơ hội đều không có, hơn nữa khi đó ta cố kỵ phụ thân con, cũng không dám dễ dàng động thủ, sau này ta từ từ hiểu rõ thái độ của phụ thân con, liền châm ngòi gây xích mích giữa Cao mẹ và Cố Thanh Uyển..."
Nhị di nương còn chưa nói hết, Cố Vô Hạ đã vội vàng nói: "Vậy động thủ a! Còn chần chờ gì nữa?"
"Làm sao con biết ta không động thủ qua?"
"Vậy nàng.. nàng như thế nào vẫn còn sống?" Cố Vô Hạ không hiểu.
"Còn có thể làm sao nữa, không thể đắc thủ."
"Không đắc thủ chúng ta vẫn có thể tiếp tục nha! Hiện tại động thủ cũng là có thể." Cố Vô Hạ vội vàng nói.
"Không được." Nhị di nương bất ngờ phản đối.
"Vì sao?" Cố Vô Hạ kích động.
"Con có lẽ còn chưa biết, bên người Cố Thanh Uyển có người bảo vệ."
"Ai? Ai đang bảo vệ nàng? Có điều, di nương người làm sao mà biết được?" Cố Vô Hạ cả kinh.
"Ta tự nhiên biết, bởi vì, ta đã từng nhân lúc Cố Thanh Uyển xuất môn, tìm người ám sát nàng, đáng tiếc là mấy người được phái đi đó, đều đã chết."
"Có phải là do ngoài ý muốn hay không?"
"Sau này ta cũng hoài nghi là trùng hợp, nghĩ bọn họ có lẽ bị kẻ thù trước đây giết, vì thế ta liền nhờ cậu con tìm một tên sát thủ, lại tìm người dò xét."
"Kết quả đâu?"
"Sau đó cậu con gửi thư nói, khi người kia đến gần Cố Thanh Uyển, hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý, điều này cũng chứng minh, đúng là có người âm thầm bảo vệ Cố Thanh Uyển, hơn nữa dựa theo suy đoán của ta, người bảo vệ nàng, rất có thể là phủ thừa tướng phái đi, bọn họ nếu phái những người này đến bảo vệ Cố Thanh Uyển, khẳng định võ công tuyệt không thấp, vì thế chúng ta không thể hành động không suy nghĩ."
"Nếu quả thật có người bảo vệ nàng mà nói, vậy lần này nàng cùng Trương tiểu thư đánh nhau làm sao sẽ bị thương?"
"Những người đó chắc là nghĩ Trương tiểu thư tay không tấc sắt, không đề phòng, nên mới có thể khiến Cố Thanh Uyển phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn đó đi!"
Cố Vô Hạ nhụt chí nói: "Nói như vậy, chúng ta chẳng phải là không có biện pháp gì đối với Cố Thanh Uyển sao?"
"Làm sao sẽ không có biện pháp? Trực tiếp không được thì chúng ta sẽ từ từ hủy nàng, mà đây cũng là mục đích cuối cùng ta để con đi Sính Lai viện học quy củ, bởi vì, ta cần phải xác định, Cố Thanh Uyển khác thường là do chính nàng thay đổi, hay là Cao mẹ đang giúp nàng? Nàng và Cao mẹ rốt cuộc là thực sự cách tâm? Hay là đang cùng ta diễn trò?"
"Di nương, người nên nói với con sớm để con còn chuẩn bị, nói vậy con cũng có thể cùng người, ở chỗ tổ mẫu nói thật tốt, cũng sẽ không giống như bây giờ, bị tổ mẫu một ngụm bác bỏ." Cố Vô Hạ có chút oán giận nói.
"Là ta suy nghĩ không chu toàn, có điều hiện tại cũng không phải hoàn toàn không có xoay chuyển tình thế chỗ trống, tuy rằng bây giờ con không đi được, nhưng có người có thể đi." Nhị di nương âm lãnh cười, khó lường nói.
Sính Lai Viện
Cố Thanh Uyển đang nghe Cao mẹ nói về những chuyện liên quan đến thọ yến mà chính mình cần chú ý, liền thấy Mai Hương đi đến, sắc mặt không hề tốt.
Cố Thanh Uyển ngước mắt, nói: "Có chuyện gì không?"
"Tiểu thư, Lan Hương tới, nói là muốn gặp tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nghe xong, nhẹ nhàng cười, đôi mắt như vực sâu nói: "Nàng, nhưng là muốn trở về?"
Mai Hương nghe xong chấn động, kinh ngạc nói: "Tiểu... tiểu thư làm sao người biết?" Đúng vậy, khi nãy Lan Hương vừa đến liền quỳ ở trước mặt mình, khóc nói nàng hối hận, muốn trở về hầu hạ tiểu thư, nhưng điều này, tiểu thư còn chưa gặp Lan Hương làm sao sẽ biết được?
/50
|