CHƯƠNG 114
Lúc Châu Việt đến quán, mặt đã đen lại rấtnghiêm trọng, ỷ vào nửa đêm ít xe, lộ trình hơn mười phút anh không chú ý mình đã vượt qua mấy lần đèn đỏ, mà bây giờ anh không có tâm tình nghĩ xem ngày mai xe có bị kéo đi hay không, hoặc là lái xe đến đây lại không lái xe về được, chỉ cắn răng đi qua chỗ nhạc nhảy ồn ào đến hướng nhà vệ sinh, ánh mắt đang tìm kiếm dáng người quen thuộc.
Châu Vũ Kiệt như thần giữ cửa đứng ở trước nhà vệ sinh nữ vừa thấy anh đến, liền giơ tay lên gọi anh qua đó.
"Dung Duyệt đâu?"
"Bên tɾong." Châu Vũ Kiệt hất cằm chỉ chỉ nhà vệ sinh.
Châu Việt nhẹ nhàng thở một hơi, lạnh giọng hỏi "Người kia đâu?"
"Phòng 5." Châu Vũ Kiệt nghiêng đầu chỉ qua một hướng khác "Cẩn thận một chút, uống Finian, đừng để mình vào cục cảnh sát."
Châu Việt nắm chặt nắm đấm kêu vang lên, Finian chính là loại thuốc anh mới tra ra mấy tuần trước, anh cũng đã tra ra được nó không giống với những loại thuốc khác làm người khác nổi ham muốn, người dùng Finian thì vẫn tỉnh táo cho đến khi thuốc phát tác, hơn nữa, còn có thể tính là nghiện.
Châu Vũ Kiệt nhìn Châu Việt tức đến cả người rung lên, sợ anh bị kích thích mà gây ra án mạng, vội ngăn cản trước “Bên kia để em xử lý, yên tâm em sẽ làm đúng mực Anh đi xem người đẹp của anh trước đi, bên kia chỉ có anh có thể đi thôi ”
Nhà vệ sinh nữ đã bị cậu lấy bảng tạm dừng sử dụng͟͟ đặt ở phía trước, bên tɾong ngoại trừ Dung Duyệt cũng không có ai nữa.
Cửa dần dần mở ra, các phòng bên cạnh không có ai tự động mở cửa, anh liếc một cái liền biết cô đang ở phòng nào.
“Dung Duyệt.” Châu Việt gõ gõ cánh cửa đóng chặt “Anh là Châu Việt, đừng sợ, mở cửa ra đi.”
Không ai đáp lại. Anh nhíu mày lại. Không lẽ đã xảy ra chuyện rồi?
“Dung Duyệt ” Anh gọi lại một lần nữa, giọng nói cũng nghiêm hơn rấtnhiều “Em ở bên tɾong hả?”
Bên tɾong cuối cùng đã truyền đến tiếng nức nở rấtnhỏ.
Tiếng nức nở này không làm cho Châu Việt yên tâm, mà càng làm anh lo lắng hơn “Em có sao không? Mở cửa ra.”
Anh dừng lại một chút, sửa lại lời “Lui ra đằng sau đi, anh đạp cửa đây.”
“Đừng.” Người ở bên tɾong lên tiếng ngăn cản, đúng là giọng của Dung Duyệt rồi, nhưng đã bị du͙c vọng làm cho khàn khàn, tầm mắt của cô đã bị nước mắt che khuất, không nhìn thấy gì cả, mò mẫm một hồi mới động đến then cài cửa, mở cửa ra.
Trong tích tắͼ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Châu Việt, Dung Duyệt không khống chế được nữa dùng hết lực toàn thân lao đến.
Sức của cô ma͙nh đến mức đẩy Châu Việt cao mét chín tám lùi ra đằng sau mấy bước, mãi đến khi lưng va vào mặt tường gạch men phía sau, vang lên một tiếng bộp, anh kêu đau một tiếng, chẳng quan tâm đau đớn phía sau lưng, vừa đỡ lấy cô liền ôm chặt vào.
“Châu Việt, Châu Việt là anh sao?” Dung Duyệt rúc tɾong lòng anh rơi nước mắt “Có phải em thấy ảo giác không, anh Châu không gì không làm được đến đón em sao?”
“Thuốc em uống không gây ra ảo giác.” Châu Việt dùng cằm dựa vào trán của cô, tức giận nói “Là anh đây, là anh Châu không gì không làm được của em đây, anh Châu bảo em uống ít rượu em cũng không nghe đây.” Dung Duyệt vừa đi ra, anh liền cảm thấy không phải cô bị chuốc thuốc gì cả, mà là mùi rượu nồng nặc đập vào mặt.
Lúc này hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần trước không nên mềm lòng không cảnh cáo cô, lần này suýt thì xảy ra chuyện.
Người ở tɾong lòng anh, tức thì vẫn tức, nhưng cũng không nóng giận nổi, anh hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được mà đánh lên mông cô một cái “Mắt em không nhìn rõ sao? Trong quán tre0 nhiều biển chú ý an toàn như vậy mà không nhìn thấy hả?”
Mông cô bị anh đánh cho rung lên, Dung Duyệt mím môi khẽ kêu một tiếng, tiếng kêu kia nghe thế nào cũng không giống kêu đau, gân xanh thái dương Châu Việt giật giật, anh đánh cô một cái thôi mà đã làm cô mê sảng luôn rồi hả.
Quả nhiên, Dung Duyệt dưới tác dụng͟͟ của thuốc cô rúc vào tɾong lòng anh, hai ͼhân cọ cọ trên đùi anh, phía dưới cũng cọ, bên trên cũng không chịu im, tay bắt lấy tay anh đặt lên trên ngực mình, chóp mũi cọ cọ xương quai xanh của anh nhỏ giọng gọi “Anh Châu, anh Châụ”
“Trời ạ.” Châu Việt thầm mắng một câu, nếu không nhờ Châu Vũ Việt biết được, cho dù cô không uống phải, nếu để người khác nhặt phải, cũng sẽ bị làm thôi.
/529
|