Diễm Phu Nhân

Chương 107 - Chương 92

/114


Edit: ChieuNinh

Bắc Hải mênh mông bát ngát, trừ bỏ vài người ở ngoài, gần như chưa có mấy người biết Thánh nữ tộc cư ngụ ở trên một đảo nhỏ hoang vắng trong đó. Cho dù là tìm được hòn đảo kia, cũng rất khó khăn sống sót. Trên đảo đều là độc vật, có thể ngay lập tức đã đưa người đến ccái chết oan uổng. Mà Thánh nữ cung đang ở trong Địa Hạ Cung Điện, giống như là một tàu ngầm khổng lồ trôi lơ lửng ở trên mặt biển, mặc dù chìm sâu dưới nước ẩm ướt, nhưng an toàn và bí mật.

Ngay bên bờ biển, có một chỗ bằng phẳng, đất đai phì nhiêu ít có người ở, ngư dân phụ cận cũng thường xâm nhập trốn tránh. Mà địa điểm mở đại hội võ lâm, giống như là đáy một chén cơm, bốn phía địa thế hơi cao, vây lượn một đám người ở một cái đồi núi trong cùng. Địa thế như vậy nếu như đánh giặc sẽ hết sức khó phòng ngự, rất dễ dàng bị kẻ địch vòng quây bọc đánh, cũng khó mà chạy trốn.

Nhưng mà đối với với nhân sĩ võ lâm mà nói, nơi này có lẽ có lợi. Đầu tiên, địa thế nơi này xa xôi, không dễ dàng bị triều đình ngăn cản và chú ý. Tiếp theo, nơi này coi như rộng rãi mênh mông, dễ dàng cho hai bên phát huy võ công thực lực đấu võ. Quan trọng hơn là, địa điểm này trải qua sàng chọn, làm cho ba đại chủ nhà võ lâm cũng hết sức tán thành.

Nhưng mà, ngoại trừ kẻ khởi xướng Phùng gia, Lâm gia và Tư Đồ gia còn bị người chen vào chỗ trống. Cái chỗ này căn bản không phải Lâm Đường Hoa sàng chọn, mà là Phùng Tích Viện ra lệnh Minh Chung Thư giả mạo bút tích bắt chước Lâm Đường Hoa viết thư. Trong thiên hạ căn bản cho là không có người nào có thể có đủ họa kỹ bắt chước Lâm Đường Hoa, nhưng lại bỏ quên Minh Chung Thư là thư sinh trong Võ lâm . So với môn sinh đỗ đạt có lẽ còn có thiên phú hơn, chỉ là bị phụ thân áp bức mới vứt bút theo võ.

Các gia tộc võ lâm đã đến nơi, nhất thời khắp chốn sôi trào, bốn phía đều là rừng cây bụi rậm, một đám người trong võ lâm thấp thoáng trong đó. Bọn họ có ngồi trên chiếu, có tham gia thảo luận võ học lẫn nhau, có ở một bên làm vận động nóng người, giống như là bạn bè đã lâu không gặp náo nhiệt thảo luận, thật ra thì hơn phân nửa tham gia đại hội võ lâm lần này là vì Chí Tôn Huyền Thiết Lệnh hiện thế.

Đến rồi! Phùng gia đến rồi! Không biết là người nào hô to một tiếng, mọi người đều đưa tầm mắt chuyển tới một bên, trông thấy bên cạnh rừng cây một đội người ngựa lao tới. Định thần nhìn lại, dẫn đầu hiên ngang mạnh mẽ phi nhanh chính là Phùng Tích Viện.

Hôm nay, nàng ngồi ở trên con ngựa màu hồng rám nắng, vênh váo hiên ngang, toàn thân mặc quần áo cỡi ngựa màu cam đỏ. Mặc dù đã gả làm vợ người nhưng không có búi tóc lại thật cao, hai bên tóc mai theo vành tai rũ xuống, giống như là cô nương mười bảy mười tám tuổi, ít đi ung dung hoa quý ngày thường, hiện tại ngược lại càng lúc càng giống như là một nữ hiệp võ lâm. Nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa, cho đến khi lao đến trước mặt người khác, cười chói lọi ôm quyền nói: Các vị, khỏe!

Phùng đại tiểu thư khỏe. Mọi người rối rít cung kính vái chào đáp lễ, dù sao Phùng gia cũng là gia đại nghiệp đại cũng vang danh ở trong võ lâm. Mà nay, Phùng lão gia tử sắp thoái vị, địa vị của Phùng Tích Viện không thể bỏ qua.

Phùng Tích Viện nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng rơi xuống đất, tà nghễ mọi người, ánh mắt như có như không quét qua mọi người, cười nói: Thế nào, ba đại chủ nhà chỉ có Phùng gia ta hết lòng tuân thủ uy tín, đúng lúc tới tham gia sao?

Có người nói tiếp: Mặc dù Phùng đại tiểu thư là một nữ lưu, nhưng phong thái anh hùng không hề kém so với nam nhân!

Phùng Tích Viện cười nhạt nói: Chẳng lẽ Lâm gia cùng Tư Đồ gia là sợ hay sao?

Mọi người thổn thức, không có ai đáp lại, bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào trong tranh chấp riêng của hai nhà Phùng Lâm.

Ha ha, Phùng đại tiểu thư trước sau như một, miệng không tha người, tâm như con bò cạp. Một tiếng cười nhạo truyền đến, theo tiếng bánh xe xe ngựa lộc cộc, tiếng chuông nho nhỏ lay động vang tí tích ở trong gió. Hết sức dễ nghe.

Người người đều cỡi ngựa mà đến, một người một ngựa xuất hiện, mà Lâm gia lại có vẻ hết sức phú quý, hoa lệ trong xe ngựa chuyên chở mọi người. Đầu tiên Lâm Phượng Âm vén rèm đi xuống, mắt cười mê người, lời nói hài hước bắt đầu từ trong miệng hắn truyền đến.

Phùng Tích Viện xoay người, hừ nhẹ, trong ánh mắt mang theo thật sâu khinh thường, nhưng ngoài miệng nụ cười không giảm, giọng âm khí nói: Làm sao Lâm Tam công tử có vẻ tiều tụy như thế, chẳng lẽ gia đạo Lâm gia sa sút rồi hả?

Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, thở dài nói: Ha ha, quả thật là nói không lại ngươi, có phải gia đạo sa sút hay không còn phải xem thực lực, ta đường đường nam nhi bảy thước làm sao nói lại xà hạt phụ nhân đây. Hắn nghiêng đầu cười đùa xoay người nói: Đại ca, ánh mắt của ca quả nhiên sắc bén, may mà không có cưới loại nữ nhân này vào cửa, mặc dù ban đầu cự hôn có chút lúng túng, nhưng cái quyết định này tuyệt đối


/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status