Đoàn người Lâm Phượng Âm ở dưới sự dẫn dắt của Mộc Mộc nhanh chóng chạy băng băng. Trong sa mạc đất cát cuồn cuộn văng khắp nơi, nơi bọn họ đi qua đều là địa phương dữ dội bốc lên, tạo thành rào cản cát bụi tầng tầng mờ mịch, làm cho tầm mắt người ta cũng mơ hồ.
Mộc Mộc nghe tiếng chó sủa nơi xa truyền tới phân biệt mục tiêu rõ ràng, giống như là trở lại địa phương ban đầu, ở trong sa mạc mênh mông bát ngát như vậy mà phân biệt phương hướng. Bọn họ cũng đang mong đợi, hi vọng Mộc Mộc dẫn dắt là một đường về chân chính, có thể trực tiếp chạy thẳng tới Bồng Lưu Sơn.
Giữa ốc đảo trong sa mạc, Tú Sơn xanh tươi đầy sức sống. . .
Tư Đồ Tinh Nhi ngồi ở trên xe chở Lưu Y, ôm thân thể bất động của ca ca tận lực giảm bớt ma sát và va chạm cho hắn. Từng đoàn từng đoàn đất cát bay lên che chắn tầm mắt, nàng lấy tay lau mặt ho khan không ngừng, dùng cái chăn bao phủ Lưu Y. Mắt thấy những độc trùng kia đã bò lên cổ của hắn, mà Lưu Y đã hôn mê ba ngày, chỉ dựa vào chút ít nước thấm trên môi và chân khí Lâm Phượng Âm truyền thụ mà sống.
Nhịn thêm một chút, ca ca, sắp đến nơi rồi, Tinh nhi không thể không có ca, Tinh nhi muốn người một nhà vui vẻ ở cùng nhau. Tư Đồ Tinh Nhi kiên định nói, rất chờ mong một giây tiếp theo trong nháy mắt là có thể thấy kỳ tích. Nhưng mà, nàng nhìn thấy lại là một mảnh đen kịt, giống như là mây đen thâm trầm cuồn cuộn mà đến, không sai, đó là con dơi, toàn bộ đều là cánh dơi đen nhánh. Trên không trung tiếng kêu ken két phát ra không ngừng, trộn lẫn thành một mảnh, tập trung phong tỏa nơi này, quanh quẩn bay lượn ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Tiếng sửa của Mộc Mộc trong nháy mắt khuếch đại gấp mấy lần, tràn đầy cảnh cáo cùng đề phòng. Người đến không có ý tốt, dơi này giống như là có người chăn nuôi, giờ phút này đối diện với bọn họ nóng lòng muốn thử.
Mộc Mộc không ngừng hướng lên bầu trời gào thét, mà phương xa những tiếng chó sủa dẫn đường kia cũng vang lên liên miên trong sa mạc trống trải, hình như cũng đang lo lắng cho bọn họ.
Những con dơi này không phải bình thường! Chân mày Lâm Phượng Âm nhíu chặt, lấy nhuyễn kiếm đeo ở hông ra, bảo hộ Bạch Nguyên Phong không biết võ công ở sau lưng.
Thật buồn nôn. Bạch Nguyên Phong chán ghét nhíu nhíu mày, nói: Tại sao có người phải nuôi vật như vậy, cũng chỉ nhiều hơn con chuột một đôi cánh, nhìn thật xấu.
Lâm Phượng Âm hơi mím môi, rất hoài nghi suy nghĩ quái gở của Bạch Nguyên Phong. Chẳng lẽ vào giờ phút này hắn không phải nên lo lắng hai quả đấm làm thế nào chống được nhiều đôi cánh như vậy ư, huống chi, rất khó nói những con dơi này có độc hay không.
Ghê tởm sao? Ta lại cảm thấy chúng thật đáng yêu, chộp tới làm sủng vật để nuôi hoặc là hầm canh uống đều là chọn lựa không tồi chứ? Nguyên Phong huynh, Bất Dạ Thành có muốn thêm một món ăn mới: Thập Toàn Đại Bổ canh con dơi hay không. Lâm Phượng Âm cười trách hắn, cùng lúc đó dùng sức giữ chặt dây xe Tư Đồ Tinh Nhi và Lưu Y, từng chút một kéo bọn họ đến bên cạnh bảo hộ.
Phượng Âm ca ca, chúng ta bị bao vây, làm sao bây giờ? Tư Đồ Tinh Nhi lo lắng từ trên xe nhảy xuống, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lưu Y, bất luận xảy ra chuyện gì nàng cũng sẽ không buông tay!
Lâm Phượng Âm trầm mặc chốc lát, nói: Nhìn dáng dấp, những con dơi này là có người thả ra đặc biệt nhằm vào chúng ta, nhất định là không thể nào trốn được, mọc cánh cũng không nhanh bằng chúng nó, huống chi xóc nảy sẽ làm gia tăng tốc độ phát tác độc tố trong cơ thể Lưu Y nhanh hơn. Nhưng mà, hình như không còn cách nào, chúng nó chỉ là phụ trách nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhưng sẽ không chủ động công kích. Cho nên chúng ta nhất định phải thử một lần, từ nơi đông nghẹt này xông ra, bệnh tình của hắn vô cùng cấp bách, nhớ, chúng ta nhất định phải xông ra!
Lời nói của Lâm Phượng Âm kiên định mà nghiêm túc, cho tới bây giờ đều là bộ dạng phong lưu quần là áo lụa rất hiếm khi nhìn thấy hắn lại nghiêm trang và nghiêm chỉnh chỉ thị cái gì như thế. Nhưng mà lời này lại như là một tiếng chuông, gõ vào lòng của bọn họ.
Nhất định phải xông ra. . . Nhất định phải xông ra. . . Tư Đồ Tinh Nhi tự nhủ như vậy, mà Bạch Nguyên Phong là thủy chung tin tưởng Lâm Phượng Âm. Hắn sống an nhàn sung sướng cả đời không hối tiếc, vô thân vô cố không nhớ thương, chết lại có chỗ nào đáng sợ? Hành trình lần này có lẽ là hạng mục hắn trải qua kích thích nhất có ý tứ nhất, hắn rất nguyện ý dùng cuộc sống của mình đánh cuộc một lần, xông vào một lần cửa ải khó khăn trong võ lâm.
Lâm Phượng Âm buông thả lạc đà, dùng sợi dây buộc chặt thắt lưng ba người lại, sau đó để cho bọn họ chuẩn bị xong vũ khí của mình, nhất định phải mang theo lưỡi dao sắc bén. Bọn họ kéo ba sợi dây buộc lên xe Lưu Y đang nằm. Trên xe Lưu Y ngủ bình yên, nhưng thân thể bị tầng tầng buộc chặt lại, cố định để bảo đảm không để cho hắn rớt xuống. Tính toán của bọn họ chính là, dùng sức mình chạy đi kéo theo Lưu Y. Mộc Mộc dẫn đầu lao ra khỏi vòng vây, bọn họ muốn trong lúc hỗn loạn đánh nhau chạy nhanh đi theo Mộc Mộc. Nhưng nếu có một bên bị bao vây không cách nào chạy trốn nữa, người đó liền phải tự chặt dây thừng, tối thiểu để cho đồng bạn có thể an toàn rời đi.
Một! Hai! Ba! Lâm Phượng Âm vung lên nhuyễn kiếm, Mộc Mộc gầm lên chạy về phía trước, ba người bọn họ quơ múa binh khí của mình, nỗ lực chạy như điên hướng về một phương. Bánh xe lăn đều, kéo theo Lưu Y hôn mê bất
Mộc Mộc nghe tiếng chó sủa nơi xa truyền tới phân biệt mục tiêu rõ ràng, giống như là trở lại địa phương ban đầu, ở trong sa mạc mênh mông bát ngát như vậy mà phân biệt phương hướng. Bọn họ cũng đang mong đợi, hi vọng Mộc Mộc dẫn dắt là một đường về chân chính, có thể trực tiếp chạy thẳng tới Bồng Lưu Sơn.
Giữa ốc đảo trong sa mạc, Tú Sơn xanh tươi đầy sức sống. . .
Tư Đồ Tinh Nhi ngồi ở trên xe chở Lưu Y, ôm thân thể bất động của ca ca tận lực giảm bớt ma sát và va chạm cho hắn. Từng đoàn từng đoàn đất cát bay lên che chắn tầm mắt, nàng lấy tay lau mặt ho khan không ngừng, dùng cái chăn bao phủ Lưu Y. Mắt thấy những độc trùng kia đã bò lên cổ của hắn, mà Lưu Y đã hôn mê ba ngày, chỉ dựa vào chút ít nước thấm trên môi và chân khí Lâm Phượng Âm truyền thụ mà sống.
Nhịn thêm một chút, ca ca, sắp đến nơi rồi, Tinh nhi không thể không có ca, Tinh nhi muốn người một nhà vui vẻ ở cùng nhau. Tư Đồ Tinh Nhi kiên định nói, rất chờ mong một giây tiếp theo trong nháy mắt là có thể thấy kỳ tích. Nhưng mà, nàng nhìn thấy lại là một mảnh đen kịt, giống như là mây đen thâm trầm cuồn cuộn mà đến, không sai, đó là con dơi, toàn bộ đều là cánh dơi đen nhánh. Trên không trung tiếng kêu ken két phát ra không ngừng, trộn lẫn thành một mảnh, tập trung phong tỏa nơi này, quanh quẩn bay lượn ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Tiếng sửa của Mộc Mộc trong nháy mắt khuếch đại gấp mấy lần, tràn đầy cảnh cáo cùng đề phòng. Người đến không có ý tốt, dơi này giống như là có người chăn nuôi, giờ phút này đối diện với bọn họ nóng lòng muốn thử.
Mộc Mộc không ngừng hướng lên bầu trời gào thét, mà phương xa những tiếng chó sủa dẫn đường kia cũng vang lên liên miên trong sa mạc trống trải, hình như cũng đang lo lắng cho bọn họ.
Những con dơi này không phải bình thường! Chân mày Lâm Phượng Âm nhíu chặt, lấy nhuyễn kiếm đeo ở hông ra, bảo hộ Bạch Nguyên Phong không biết võ công ở sau lưng.
Thật buồn nôn. Bạch Nguyên Phong chán ghét nhíu nhíu mày, nói: Tại sao có người phải nuôi vật như vậy, cũng chỉ nhiều hơn con chuột một đôi cánh, nhìn thật xấu.
Lâm Phượng Âm hơi mím môi, rất hoài nghi suy nghĩ quái gở của Bạch Nguyên Phong. Chẳng lẽ vào giờ phút này hắn không phải nên lo lắng hai quả đấm làm thế nào chống được nhiều đôi cánh như vậy ư, huống chi, rất khó nói những con dơi này có độc hay không.
Ghê tởm sao? Ta lại cảm thấy chúng thật đáng yêu, chộp tới làm sủng vật để nuôi hoặc là hầm canh uống đều là chọn lựa không tồi chứ? Nguyên Phong huynh, Bất Dạ Thành có muốn thêm một món ăn mới: Thập Toàn Đại Bổ canh con dơi hay không. Lâm Phượng Âm cười trách hắn, cùng lúc đó dùng sức giữ chặt dây xe Tư Đồ Tinh Nhi và Lưu Y, từng chút một kéo bọn họ đến bên cạnh bảo hộ.
Phượng Âm ca ca, chúng ta bị bao vây, làm sao bây giờ? Tư Đồ Tinh Nhi lo lắng từ trên xe nhảy xuống, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lưu Y, bất luận xảy ra chuyện gì nàng cũng sẽ không buông tay!
Lâm Phượng Âm trầm mặc chốc lát, nói: Nhìn dáng dấp, những con dơi này là có người thả ra đặc biệt nhằm vào chúng ta, nhất định là không thể nào trốn được, mọc cánh cũng không nhanh bằng chúng nó, huống chi xóc nảy sẽ làm gia tăng tốc độ phát tác độc tố trong cơ thể Lưu Y nhanh hơn. Nhưng mà, hình như không còn cách nào, chúng nó chỉ là phụ trách nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhưng sẽ không chủ động công kích. Cho nên chúng ta nhất định phải thử một lần, từ nơi đông nghẹt này xông ra, bệnh tình của hắn vô cùng cấp bách, nhớ, chúng ta nhất định phải xông ra!
Lời nói của Lâm Phượng Âm kiên định mà nghiêm túc, cho tới bây giờ đều là bộ dạng phong lưu quần là áo lụa rất hiếm khi nhìn thấy hắn lại nghiêm trang và nghiêm chỉnh chỉ thị cái gì như thế. Nhưng mà lời này lại như là một tiếng chuông, gõ vào lòng của bọn họ.
Nhất định phải xông ra. . . Nhất định phải xông ra. . . Tư Đồ Tinh Nhi tự nhủ như vậy, mà Bạch Nguyên Phong là thủy chung tin tưởng Lâm Phượng Âm. Hắn sống an nhàn sung sướng cả đời không hối tiếc, vô thân vô cố không nhớ thương, chết lại có chỗ nào đáng sợ? Hành trình lần này có lẽ là hạng mục hắn trải qua kích thích nhất có ý tứ nhất, hắn rất nguyện ý dùng cuộc sống của mình đánh cuộc một lần, xông vào một lần cửa ải khó khăn trong võ lâm.
Lâm Phượng Âm buông thả lạc đà, dùng sợi dây buộc chặt thắt lưng ba người lại, sau đó để cho bọn họ chuẩn bị xong vũ khí của mình, nhất định phải mang theo lưỡi dao sắc bén. Bọn họ kéo ba sợi dây buộc lên xe Lưu Y đang nằm. Trên xe Lưu Y ngủ bình yên, nhưng thân thể bị tầng tầng buộc chặt lại, cố định để bảo đảm không để cho hắn rớt xuống. Tính toán của bọn họ chính là, dùng sức mình chạy đi kéo theo Lưu Y. Mộc Mộc dẫn đầu lao ra khỏi vòng vây, bọn họ muốn trong lúc hỗn loạn đánh nhau chạy nhanh đi theo Mộc Mộc. Nhưng nếu có một bên bị bao vây không cách nào chạy trốn nữa, người đó liền phải tự chặt dây thừng, tối thiểu để cho đồng bạn có thể an toàn rời đi.
Một! Hai! Ba! Lâm Phượng Âm vung lên nhuyễn kiếm, Mộc Mộc gầm lên chạy về phía trước, ba người bọn họ quơ múa binh khí của mình, nỗ lực chạy như điên hướng về một phương. Bánh xe lăn đều, kéo theo Lưu Y hôn mê bất
/114
|