Edit: ChieuNinh
Nam tử kia, tóc đen xen lẫn tóc trắng, mặc dù đã qua đi tuổi đời đẹp nhất, nhưng vẫn phong nhã động lòng người như cũ. Mặt mũi của hắn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không mất phong thái cường tráng. Nhưng để cho bọn họ khó có thể kềm chế chính là, tư chất tự nhiên của người này hoàn toàn quen thuộc như thế.
Mày kiếm mũi cao, thu hết toàn bộ anh khí của Lâm Thành Trác. Nụ cười nhạt nhòa chứa trên bờ môi, cực kỳ giống trích tiên Lâm Đường Hoa không nhiễm một hạt bụi trần. Mắt phượng hẹp dài híp lại, thì giống như đúc Lâm Phượng Âm đang đứng đối diện.
Phượng Âm. Trung niên nam tử kia cũng là phong hoa tuyệt đại, bưng lên bình rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Thứ nước cay ngọt dọc theo chiếc cằm thon chảy tới cổ mảnh khảnh, hắn chợt xoay người hào phóng cười một tiếng, nói: Ngươi so tưởng tượng của ta lớn lên nhanh hơn, không hổ là con trai của ta.
Lâm Phượng Âm tuyệt đối không ngờ rằng, sinh thời vẫn có thể nhìn thấy cha ruột của mình Thu Trường Khôn. Hắn vẫn cho là hắn (TTK) và mẫu thân cùng nhau biến mất, có lẽ đã sớm không còn ở nhân gian. Hai mươi năm qua, ba huynh đệ bọn họ ở chung một chỗ nương tựa vào nhau lớn lên, căn bản không bàn về cùng cha khác mẹ hay là ruột thịt thứ xuất. Ba người họ quý trọng đối phương như ruột thịt máu mủ, hắn và Lâm Đường Hoa chưa bao giờ lo lắng cha mẹ không chịu trách nhiệm đã rời đi tới nơi nào. Vậy mà hôm nay, hắn liền đứng ở trước mặt mình, so với tưởng tượng của hắn còn khôi ngô anh tuấn hơn, còn thoải mái hơn, không nhìn thấy chút chật vật nào.
A. Lâm Phượng Âm cười nhạo một tiếng, không biết là tự giễu hay là cười nhạo ông trời sắp đặt, cười đùa làm cho hắn cảm giác mình giống như một tên hề.
Sư phụ Lưu Y, bọn họ một đường trải qua gian nan hiểm trở, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng rốt cuộc tìm được Bồng Lưu Sơn. Rốt cuộc tìm được nơi chốn của nhân vật mấu chốt sinh tử. Nhưng mà người này, lại là cha ruột mình đã mất tích nhiều năm, mà người này, vẫn như cũ đặc biệt yêu thích độc hành tiêu sái như thường, vẫn không có bất cứ chuyện gì có thể bước vào trái tim của hắn.
Cứu hắn. Mặt Lâm Phượng Âm không chút thay đổi gì nói, thu lại hết thảy nụ cười.
Thu Trường Khôn không quay đầu lại, chỉ là tùy ý ném bầu rượu cầm trong tay sang một bên. Âm thanh gốm sứ tan vỡ làm Tư Đồ Tinh Nhi sợ hết hồn, tay nắm bàn tay Lưu Y khẽ run lên. Trước mắt bệnh tình của Lưu Y đang hôn mê bất tỉnh càng thêm nghiêm trọng, những thứ độc trùng màu đen kia đang bắt đầu lan tới cằm của hắn, đang thẳng tiến về hướng đỉnh đầu.
Ca ca, ca ca, mau cứu ca ca của ta! Tư Đồ Tinh Nhi luống cuống tay chân, quỳ trên mặt đất cầu xin Thu Trường Khôn: Ca ca là bị Phùng gia làm hại, chỉ có ngài có năng lực giải độc cho hắn, hắn cũng là do ngài khổ cực bồi dưỡng nâng đỡ! Van ngài cứu cứu ca ca!
Thu Trường Khôn chỉ là nhàn nhạt hỏi: Hắn trúng độc là ta cho Phùng gia, hắn làm trái với ước định tự tiện chạy ra khỏi Phùng gia, đây là hắn gieo gió gặt bão.
Cái gì gieo gió gặt bão, hắn chưa bao giờ có nói qua muốn đợi tại Phùng gia, chưa từng có nói qua hắn yêu thích cuộc sống bọn ngươi an bài cho hắn. Tánh mạng của hắn chỉ có bốn mươi năm, mà nay còn dư lại chỉ có mười mấy năm. Các ngươi có quyền gì tước đoạt tánh mạng của hắn, có quyền gì để cho hắn rời đi, tại sao không cứu hắn, tại sao không cứu hắn. . . Tư Đồ Tinh Nhi gào thét, dọc theo con đường này nàng cũng có thể cắn răng gắng gượng vượt qua nhưng mà nghe tin dữ như thế còn nhịn không được nội tâm đè nén của chính mình. Đây là ca ca của nàng từ nhỏ đã chia lìa, là ca ca nàng tâm tâm niệm niệm, chuyện cho tới bây giờ, người trước mắt này còn nói là ca ca gieo gió gặt bão.
Bạch Nguyên Phong ôm lấy Tư Đồ Tinh Nhi, vây nàng vào trong ngực không để cho nàng mất khống chế như thế. Lâm Phượng Âm đối với phụ thân xa lạ này bất mãn hết sức, lao thật nhanh vọt tới trước nắm vạt áo của hắn, cặp mắt đỏ ngầu, cắn răng nói: Ta nói, cứu hắn, cứu hắn có nghe hay không?!
Thu Trường Khôn nở nụ cười nhạt nhòa nói: Đây là lễ tiết cần có của một nhi tử đối với cha mình sao.
Lâm Phượng Âm buông lỏng tay, thả hắn ra, sau đó sải bước đi đến trước mặt Lưu Y, một tay hất ra chăn mền đắp lên trên người của hắn, nói với Tư Đồ Tinh Nhi: Dẫn hắn đi vào.
Cấu tạo bên trong phòng trúc, cũng giống với căn phòng trúc của mẫu thân lúc bế quan trong núi, làm cho Lâm Phượng Âm thường xuyên sẽ xuất hiện một loại ảo giác.
Thu Trường Khôn cũng không có nói sẽ trơ mắt nhìn Lưu Y chết đi, dù sao từ nhỏ một tay hắn bồi dưỡng lên đồ nhi, nhiều năm qua luôn coi hắn là con trai ruột mà đối đãi. Hơn nữa, ngay từ lúc bọn họ xông phá tất cả cửa ải khó khăn, ngay từ lúc quan sát dưới chân núi phút chốc Lâm Phượng Âm đóng băng đàn dơi hắn thuần dưỡng. Hắn liền tha thứ Lưu Y tuổi trẻ khí thịnh và không tuân thủ cam kết, hắn lạnh nhạt, đồng thời cũng giống như mặt biển, ngoài mặt yên tĩnh giống như một chiếc gương, thật ra thì nội tâm sóng lớn mãnh liệt.
Hắn lấy ra ngân châm, cầm trong tay tủ thuốc trước mặt chứa một loạt bình sứ, chai lọ đầy màu sắc sặc sỡ tản ra thoang thoảng mùi thuốc. Hắn ngồi ở bên giường Lưu Y, mỗi một cây ngân châm lấy ra sẽ chia ra dính lấy chất lỏng khác nhau trong bình. Ngân châm ở trên tay của hắn dao động nhanh chóng giống như nước chảy mây trôi, đầu châm bén nhọn nhanh chóng đâm vào trên mỗi một con tiểu trùng tử lưu động.
Trong máu Thu
Nam tử kia, tóc đen xen lẫn tóc trắng, mặc dù đã qua đi tuổi đời đẹp nhất, nhưng vẫn phong nhã động lòng người như cũ. Mặt mũi của hắn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không mất phong thái cường tráng. Nhưng để cho bọn họ khó có thể kềm chế chính là, tư chất tự nhiên của người này hoàn toàn quen thuộc như thế.
Mày kiếm mũi cao, thu hết toàn bộ anh khí của Lâm Thành Trác. Nụ cười nhạt nhòa chứa trên bờ môi, cực kỳ giống trích tiên Lâm Đường Hoa không nhiễm một hạt bụi trần. Mắt phượng hẹp dài híp lại, thì giống như đúc Lâm Phượng Âm đang đứng đối diện.
Phượng Âm. Trung niên nam tử kia cũng là phong hoa tuyệt đại, bưng lên bình rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Thứ nước cay ngọt dọc theo chiếc cằm thon chảy tới cổ mảnh khảnh, hắn chợt xoay người hào phóng cười một tiếng, nói: Ngươi so tưởng tượng của ta lớn lên nhanh hơn, không hổ là con trai của ta.
Lâm Phượng Âm tuyệt đối không ngờ rằng, sinh thời vẫn có thể nhìn thấy cha ruột của mình Thu Trường Khôn. Hắn vẫn cho là hắn (TTK) và mẫu thân cùng nhau biến mất, có lẽ đã sớm không còn ở nhân gian. Hai mươi năm qua, ba huynh đệ bọn họ ở chung một chỗ nương tựa vào nhau lớn lên, căn bản không bàn về cùng cha khác mẹ hay là ruột thịt thứ xuất. Ba người họ quý trọng đối phương như ruột thịt máu mủ, hắn và Lâm Đường Hoa chưa bao giờ lo lắng cha mẹ không chịu trách nhiệm đã rời đi tới nơi nào. Vậy mà hôm nay, hắn liền đứng ở trước mặt mình, so với tưởng tượng của hắn còn khôi ngô anh tuấn hơn, còn thoải mái hơn, không nhìn thấy chút chật vật nào.
A. Lâm Phượng Âm cười nhạo một tiếng, không biết là tự giễu hay là cười nhạo ông trời sắp đặt, cười đùa làm cho hắn cảm giác mình giống như một tên hề.
Sư phụ Lưu Y, bọn họ một đường trải qua gian nan hiểm trở, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng rốt cuộc tìm được Bồng Lưu Sơn. Rốt cuộc tìm được nơi chốn của nhân vật mấu chốt sinh tử. Nhưng mà người này, lại là cha ruột mình đã mất tích nhiều năm, mà người này, vẫn như cũ đặc biệt yêu thích độc hành tiêu sái như thường, vẫn không có bất cứ chuyện gì có thể bước vào trái tim của hắn.
Cứu hắn. Mặt Lâm Phượng Âm không chút thay đổi gì nói, thu lại hết thảy nụ cười.
Thu Trường Khôn không quay đầu lại, chỉ là tùy ý ném bầu rượu cầm trong tay sang một bên. Âm thanh gốm sứ tan vỡ làm Tư Đồ Tinh Nhi sợ hết hồn, tay nắm bàn tay Lưu Y khẽ run lên. Trước mắt bệnh tình của Lưu Y đang hôn mê bất tỉnh càng thêm nghiêm trọng, những thứ độc trùng màu đen kia đang bắt đầu lan tới cằm của hắn, đang thẳng tiến về hướng đỉnh đầu.
Ca ca, ca ca, mau cứu ca ca của ta! Tư Đồ Tinh Nhi luống cuống tay chân, quỳ trên mặt đất cầu xin Thu Trường Khôn: Ca ca là bị Phùng gia làm hại, chỉ có ngài có năng lực giải độc cho hắn, hắn cũng là do ngài khổ cực bồi dưỡng nâng đỡ! Van ngài cứu cứu ca ca!
Thu Trường Khôn chỉ là nhàn nhạt hỏi: Hắn trúng độc là ta cho Phùng gia, hắn làm trái với ước định tự tiện chạy ra khỏi Phùng gia, đây là hắn gieo gió gặt bão.
Cái gì gieo gió gặt bão, hắn chưa bao giờ có nói qua muốn đợi tại Phùng gia, chưa từng có nói qua hắn yêu thích cuộc sống bọn ngươi an bài cho hắn. Tánh mạng của hắn chỉ có bốn mươi năm, mà nay còn dư lại chỉ có mười mấy năm. Các ngươi có quyền gì tước đoạt tánh mạng của hắn, có quyền gì để cho hắn rời đi, tại sao không cứu hắn, tại sao không cứu hắn. . . Tư Đồ Tinh Nhi gào thét, dọc theo con đường này nàng cũng có thể cắn răng gắng gượng vượt qua nhưng mà nghe tin dữ như thế còn nhịn không được nội tâm đè nén của chính mình. Đây là ca ca của nàng từ nhỏ đã chia lìa, là ca ca nàng tâm tâm niệm niệm, chuyện cho tới bây giờ, người trước mắt này còn nói là ca ca gieo gió gặt bão.
Bạch Nguyên Phong ôm lấy Tư Đồ Tinh Nhi, vây nàng vào trong ngực không để cho nàng mất khống chế như thế. Lâm Phượng Âm đối với phụ thân xa lạ này bất mãn hết sức, lao thật nhanh vọt tới trước nắm vạt áo của hắn, cặp mắt đỏ ngầu, cắn răng nói: Ta nói, cứu hắn, cứu hắn có nghe hay không?!
Thu Trường Khôn nở nụ cười nhạt nhòa nói: Đây là lễ tiết cần có của một nhi tử đối với cha mình sao.
Lâm Phượng Âm buông lỏng tay, thả hắn ra, sau đó sải bước đi đến trước mặt Lưu Y, một tay hất ra chăn mền đắp lên trên người của hắn, nói với Tư Đồ Tinh Nhi: Dẫn hắn đi vào.
Cấu tạo bên trong phòng trúc, cũng giống với căn phòng trúc của mẫu thân lúc bế quan trong núi, làm cho Lâm Phượng Âm thường xuyên sẽ xuất hiện một loại ảo giác.
Thu Trường Khôn cũng không có nói sẽ trơ mắt nhìn Lưu Y chết đi, dù sao từ nhỏ một tay hắn bồi dưỡng lên đồ nhi, nhiều năm qua luôn coi hắn là con trai ruột mà đối đãi. Hơn nữa, ngay từ lúc bọn họ xông phá tất cả cửa ải khó khăn, ngay từ lúc quan sát dưới chân núi phút chốc Lâm Phượng Âm đóng băng đàn dơi hắn thuần dưỡng. Hắn liền tha thứ Lưu Y tuổi trẻ khí thịnh và không tuân thủ cam kết, hắn lạnh nhạt, đồng thời cũng giống như mặt biển, ngoài mặt yên tĩnh giống như một chiếc gương, thật ra thì nội tâm sóng lớn mãnh liệt.
Hắn lấy ra ngân châm, cầm trong tay tủ thuốc trước mặt chứa một loạt bình sứ, chai lọ đầy màu sắc sặc sỡ tản ra thoang thoảng mùi thuốc. Hắn ngồi ở bên giường Lưu Y, mỗi một cây ngân châm lấy ra sẽ chia ra dính lấy chất lỏng khác nhau trong bình. Ngân châm ở trên tay của hắn dao động nhanh chóng giống như nước chảy mây trôi, đầu châm bén nhọn nhanh chóng đâm vào trên mỗi một con tiểu trùng tử lưu động.
Trong máu Thu
/114
|