Thám hoa Bạch Vân đáp một tiếng, sau đó đi đến trước cửa sổ ngẩn người nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
"Tôi muốn báo thù cho Tư Đồ."
Một lúc lâu sau, thám hoa Bạch Vân nói ra một câu như vậy.
Trần Hùng nói: "Được, đánh tan nhà họ Lôi, sau đó tiêu diệt nhà họ Kim trong trận quyết chiến, dám chắc Tư Đồ Phương bị người của nhà họ Kim giết hại, còn trong đám đương gia nhà họ Lôi có ai tham dự vào không thì tôi không biết."
Thám hoa Bạch Vân: "Chắc không đâu, tình cảm giữa mười vị đương gia trong nhà họ Lôi nổi tiếng rất tốt, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này."
Trần Hùng cười nói: "Đôi khi tình cảm tốt chỉ cho người ngoài xem thôi, chẳng ai có thể nắm rõ hoàn toàn nội tâm của một người."
Thám hoa Bạch Vân quay đầu nhìn Trần Hùng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Trần Hùng, nghe nói điện Thiên Vương các cậu có ngũ đại thiên vương, mười tám đại tướng, hơn nữa cũng nổi tiếng có tình cảm rất tốt trên quốc tế, vậy tôi hỏi cậu, cậu có thể nắm rõ nội tâm của mỗi người bọn họ ư?"
Trần Hùng im lặng.
Đúng là anh không có bản lĩnh nhìn thấu nội tâm của mỗi người, sở dĩ anh tin tưởng anh em mình vô điều kiện là dựa vào trực giác.
Nhưng mà, con người cũng có thể thay đổi, dù sao nơi này là thế gian phồn hoa, không hề đơn giản.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Hùng vang lên.
Anh ấn nút trả lời: "Nói đi!"
Người gọi đến là Nghiêm Vu Tu, lần này cao thủ điện Thiên Vương mà Trần Hùng muốn điều động đến đây chính là Nghiêm Vu Tu và Thiết Diện.
Trừ những người này ra, anh còn liên lạc với Tả Quang Đông đang ở Nhật Bản, bây giờ mấy người này đang ở Châu Á, đến đây là gần nhất, không cần phiền phức vượt qua Đại Tây Dương.
Mà để đối phó với một nhà họ Lôi thì có những người này là đủ rồi.
Nhưng mà, một câu của Nghiêm Vu Tu đã khiến Trần Hùng nhíu mày lại.
"Lão đại, người của chúng ta bị hạn chế nhập cảnh, không lên được máy bay."
"Cái gì?" Trần Hùng lộp bộp trong lòng: "Tình huống thế nào?"
"Vạn Hoa có người theo dõi, đang cố gắng nhằm vào bọn em, chắc là người của chính phủ Vạn Hoa, bọn em không cách nào nhập cảnh theo đường bình thường được, muốn sang đó chỉ có thể chọn nhập cư trái phép."
Trần Hùng lập tức nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Nhập cư trái phép sang đây mất bao lâu?"
"Đến vị trí hiện tại của anh cần ít nhất ba ngày."
"Không kịp rồi."
Trần Hùng nói: "Vậy bây giờ các cậu ở nguyên tại chỗ, đợi tin của tôi bên này."
"Vâng, lão đại."
Cúp điện thoại, vẻ mặt Trần Hùng thâm trầm tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia nói tiếng Nhật Bản: "Lão đại, bọn em đang ở sân bay, nhưng gặp chút phiền toái."
"Không lên được máy bay đúng không?" Trần Hùng cười gượng: "Tả Quang Đông, các cậu không cần sang đây nữa. Chắc chắn chính phủ Vạn Hoa bên này đã chú ý đến các cậu bên đó rồi, các cậu không cách nào lên máy bay của Vạn Hoa được đâu."
"Lão đại, tình huống gì vậy?"
"Đừng hỏi, quay về đi, đừng đến nữa."
Nói xong, Trần Hùng ngắt điện thoại, anh im lặng suy nghĩ trong giây lát lại bấm một số điện thoại khác.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa bá đạo: "Trần Hùng, tôi biết anh sẽ gọi cho tôi mà."
Trần Hùng nói: "Thanh Long, đại quyết chiến còn chưa bắt đầu, sao lại nhằm vào người của tôi, không cho bọn họ nhập cảnh?"
"Tôi muốn báo thù cho Tư Đồ."
Một lúc lâu sau, thám hoa Bạch Vân nói ra một câu như vậy.
Trần Hùng nói: "Được, đánh tan nhà họ Lôi, sau đó tiêu diệt nhà họ Kim trong trận quyết chiến, dám chắc Tư Đồ Phương bị người của nhà họ Kim giết hại, còn trong đám đương gia nhà họ Lôi có ai tham dự vào không thì tôi không biết."
Thám hoa Bạch Vân: "Chắc không đâu, tình cảm giữa mười vị đương gia trong nhà họ Lôi nổi tiếng rất tốt, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này."
Trần Hùng cười nói: "Đôi khi tình cảm tốt chỉ cho người ngoài xem thôi, chẳng ai có thể nắm rõ hoàn toàn nội tâm của một người."
Thám hoa Bạch Vân quay đầu nhìn Trần Hùng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Trần Hùng, nghe nói điện Thiên Vương các cậu có ngũ đại thiên vương, mười tám đại tướng, hơn nữa cũng nổi tiếng có tình cảm rất tốt trên quốc tế, vậy tôi hỏi cậu, cậu có thể nắm rõ nội tâm của mỗi người bọn họ ư?"
Trần Hùng im lặng.
Đúng là anh không có bản lĩnh nhìn thấu nội tâm của mỗi người, sở dĩ anh tin tưởng anh em mình vô điều kiện là dựa vào trực giác.
Nhưng mà, con người cũng có thể thay đổi, dù sao nơi này là thế gian phồn hoa, không hề đơn giản.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Hùng vang lên.
Anh ấn nút trả lời: "Nói đi!"
Người gọi đến là Nghiêm Vu Tu, lần này cao thủ điện Thiên Vương mà Trần Hùng muốn điều động đến đây chính là Nghiêm Vu Tu và Thiết Diện.
Trừ những người này ra, anh còn liên lạc với Tả Quang Đông đang ở Nhật Bản, bây giờ mấy người này đang ở Châu Á, đến đây là gần nhất, không cần phiền phức vượt qua Đại Tây Dương.
Mà để đối phó với một nhà họ Lôi thì có những người này là đủ rồi.
Nhưng mà, một câu của Nghiêm Vu Tu đã khiến Trần Hùng nhíu mày lại.
"Lão đại, người của chúng ta bị hạn chế nhập cảnh, không lên được máy bay."
"Cái gì?" Trần Hùng lộp bộp trong lòng: "Tình huống thế nào?"
"Vạn Hoa có người theo dõi, đang cố gắng nhằm vào bọn em, chắc là người của chính phủ Vạn Hoa, bọn em không cách nào nhập cảnh theo đường bình thường được, muốn sang đó chỉ có thể chọn nhập cư trái phép."
Trần Hùng lập tức nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Nhập cư trái phép sang đây mất bao lâu?"
"Đến vị trí hiện tại của anh cần ít nhất ba ngày."
"Không kịp rồi."
Trần Hùng nói: "Vậy bây giờ các cậu ở nguyên tại chỗ, đợi tin của tôi bên này."
"Vâng, lão đại."
Cúp điện thoại, vẻ mặt Trần Hùng thâm trầm tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia nói tiếng Nhật Bản: "Lão đại, bọn em đang ở sân bay, nhưng gặp chút phiền toái."
"Không lên được máy bay đúng không?" Trần Hùng cười gượng: "Tả Quang Đông, các cậu không cần sang đây nữa. Chắc chắn chính phủ Vạn Hoa bên này đã chú ý đến các cậu bên đó rồi, các cậu không cách nào lên máy bay của Vạn Hoa được đâu."
"Lão đại, tình huống gì vậy?"
"Đừng hỏi, quay về đi, đừng đến nữa."
Nói xong, Trần Hùng ngắt điện thoại, anh im lặng suy nghĩ trong giây lát lại bấm một số điện thoại khác.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa bá đạo: "Trần Hùng, tôi biết anh sẽ gọi cho tôi mà."
Trần Hùng nói: "Thanh Long, đại quyết chiến còn chưa bắt đầu, sao lại nhằm vào người của tôi, không cho bọn họ nhập cảnh?"
/1916
|