"Ha ha ha."
Thanh Long ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha, nói: "Trần Hùng, chuyện này không phải cậu đã biết rõ mà sao còn hỏi? Tôi phụ trách phía Nam. Ván cờ lớn này không chỉ là trận quyết chiến lớn của một tháng sau. Cậu trắng trợn chuyển người từ nước ngoài đến đây chính là phá vỡ quy tắc."
"Quy tắc là do con người đặt ra..."
Trần Hùng còn chưa kịp nói xong một câu, Thanh Long ở đầu bên kia điện thoại đã ngắt lời anh: "Đúng vậy, quy tắc là do con người đặt ra và có thể thay đổi, nhưng cậu lại không phải là người đặt ra quy tắc."
"Má…”
Lời nói của Thanh Long đã thể hiện rõ thái độ của ông ta.
Hiện tại ván cờ lớn này đã bắt đầu, cho nên Trần Hùng không thể kéo viện trợ từ nước ngoài, làm như vậy là phá vỡ quy tắc. Thanh Long sẽ không bao giờ cho phép anh phá vỡ quy tắc.
Thanh Long ở đầu dây bên kia điện thoại nói: "Trần Hùng, thật ra tôi đã xem như là nể mặt cậu. Tôi trực tiếp thông qua phía chính phủ chào hỏi hai nước, thay vì chờ người của cậu tới Vạn Hoa rồi lại mắc công đến tìm bọn họ. Vậy cũng đỡ cho bọn họ phiền phức đi một chuyến vô ích, cậu nói xem có đúng không?"
Trong lòng Trần Hùng thật sự rất muốn chửi thề, anh cười ha hả rồi nói: "Mẹ nó, tôi đúng là phải cảm tạ ân đức to lớn của ông rồi."
Sau đó, Trần Hùng trực tiếp cúp điện thoại, chỉ hận không thể đập nát cái điện thoại ra thôi.
“Đừng tức giận, chuyện này hoàn toàn có thể đoán trước được.” Thám hoa Bạch Vân ở bên cạnh nói: “Đừng đánh giá thấp thực lực và tầm ảnh hưởng của Thanh Cảnh Môn. Tuy rằng tổ chức này trên danh nghĩa là tổ chức chính thức, nhưng trên thực tế đã tồn tại trên giang hồ Vạn Hoa hàng trăm năm rồi. Đây là sự tồn tại khiến cho hoàng tộc thủ đô cũng phải kiêng dè ba phần. Cho nên tốt hơn hết cậu không nên chạm vào điểm mấu chốt của họ."
Hoàng tộc thủ đô được nhắc đến trong miệng của Thám hoa Bạch Vân là ám chỉ một số đại tộc siêu cấp nằm trong thủ đô. Loại gia tộc này đã có thể đại diện cho đỉnh cao nhất của Kim tự tháp các gia tộc lớn ở Vạn Hoa.
Cho dù là hoàng tộc như vậy, cũng phải bị Thanh Cảnh Môn khống chế. Điều này đủ cho thấy tổ chức Thanh Cảnh Môn này đáng sợ như thế nào.
Trần Hùng nói: "Cho dù người của Điện Thiên Vương chạy tới cũng không kịp. Rốt cuộc có muốn phái người từ Phủ Trạng Nguyên tới cứu Ngô Trung Kiên hay không?"
"Tuy rằng ông cụ nói không quan tâm đến Tiểu Trạng Nguyên, nhưng ông ấy cũng không thể bỏ mặc. Mọi người trong phủ đều biết Tiểu Trạng Nguyên là tất cả đối với ông ấy."
"Vậy cứ chờ xem."
Trần Hùng duỗi thắt lưng: "Trưa mai, người ở phủ Trạng Nguyên các ông nhất định sẽ xuất hiện. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp qua đó, coi như trận quyết chiến lớn này bắt đầu trước thời hạn."
Nói xong, Trần Hùng gọi điện thoại cho nhóm người Lạc Tiến và Hoàng Phương, yêu cầu họ chuẩn bị một chút, gấp rút đến tỉnh Triều Văn trước bình minh hôm nay.
Ngô Trung Kiên và Trần Hùng thực ra không tính là quá quen thuộc, nhưng vì mối quan hệ với Viễn Quân Dao, Trần Hùng không thể bỏ qua sự sống chết của Ngô Trung Kiên.
Hơn nữa, Phủ Trạng Nguyên của Tây Thục đã gia nhập phe cánh của bọn họ, vì vậy bất kể từ khía cạnh nào, ngày mai Trần Hùng cũng phải giải cứu được Ngô Trung Kiên.
Hai người ở trong tòa nhà bỏ hoang này một đêm. Ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng, hai người bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Truyện Xuyên Nhanh
Vào khoảng tám giờ sáng, Thám hoa Bạch Vân nhận được cuộc gọi từ Thư Sinh Quỷ.
Thư Sinh Quỷ cũng là một trong sáu người đứng đầu trong Phủ Trạng Nguyên. Lúc này, anh ta và Bảng nhãn Tam Hoa đã lẻn vào tỉnh Triều Văn cùng với hơn mười cao thủ siêu cấp từ Phủ Trạng Nguyên, sẵn sàng hội hợp với Thám hoa Bạch Vân.
Quả nhiên, Ngô Bán Cung chỉ nói ông không quan tâm đến cháu trai của mình ngoài miệng, nhưng trên thực tế ông ta lại là người lo lắng hơn bất cứ ai khác khi biết Ngô Trung Kiên bị bắt, đã cử người đến giải cứu Ngô Trung Kiên rồi.
Đồng thời, sau khi Lạc Tiến và Hoàng Phương nhận được cuộc gọi của Trần Hùng, bọn họ cũng đã khởi hành trước thời hạn, tiến đến tỉnh Triều Văn.
Thanh Long ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha, nói: "Trần Hùng, chuyện này không phải cậu đã biết rõ mà sao còn hỏi? Tôi phụ trách phía Nam. Ván cờ lớn này không chỉ là trận quyết chiến lớn của một tháng sau. Cậu trắng trợn chuyển người từ nước ngoài đến đây chính là phá vỡ quy tắc."
"Quy tắc là do con người đặt ra..."
Trần Hùng còn chưa kịp nói xong một câu, Thanh Long ở đầu bên kia điện thoại đã ngắt lời anh: "Đúng vậy, quy tắc là do con người đặt ra và có thể thay đổi, nhưng cậu lại không phải là người đặt ra quy tắc."
"Má…”
Lời nói của Thanh Long đã thể hiện rõ thái độ của ông ta.
Hiện tại ván cờ lớn này đã bắt đầu, cho nên Trần Hùng không thể kéo viện trợ từ nước ngoài, làm như vậy là phá vỡ quy tắc. Thanh Long sẽ không bao giờ cho phép anh phá vỡ quy tắc.
Thanh Long ở đầu dây bên kia điện thoại nói: "Trần Hùng, thật ra tôi đã xem như là nể mặt cậu. Tôi trực tiếp thông qua phía chính phủ chào hỏi hai nước, thay vì chờ người của cậu tới Vạn Hoa rồi lại mắc công đến tìm bọn họ. Vậy cũng đỡ cho bọn họ phiền phức đi một chuyến vô ích, cậu nói xem có đúng không?"
Trong lòng Trần Hùng thật sự rất muốn chửi thề, anh cười ha hả rồi nói: "Mẹ nó, tôi đúng là phải cảm tạ ân đức to lớn của ông rồi."
Sau đó, Trần Hùng trực tiếp cúp điện thoại, chỉ hận không thể đập nát cái điện thoại ra thôi.
“Đừng tức giận, chuyện này hoàn toàn có thể đoán trước được.” Thám hoa Bạch Vân ở bên cạnh nói: “Đừng đánh giá thấp thực lực và tầm ảnh hưởng của Thanh Cảnh Môn. Tuy rằng tổ chức này trên danh nghĩa là tổ chức chính thức, nhưng trên thực tế đã tồn tại trên giang hồ Vạn Hoa hàng trăm năm rồi. Đây là sự tồn tại khiến cho hoàng tộc thủ đô cũng phải kiêng dè ba phần. Cho nên tốt hơn hết cậu không nên chạm vào điểm mấu chốt của họ."
Hoàng tộc thủ đô được nhắc đến trong miệng của Thám hoa Bạch Vân là ám chỉ một số đại tộc siêu cấp nằm trong thủ đô. Loại gia tộc này đã có thể đại diện cho đỉnh cao nhất của Kim tự tháp các gia tộc lớn ở Vạn Hoa.
Cho dù là hoàng tộc như vậy, cũng phải bị Thanh Cảnh Môn khống chế. Điều này đủ cho thấy tổ chức Thanh Cảnh Môn này đáng sợ như thế nào.
Trần Hùng nói: "Cho dù người của Điện Thiên Vương chạy tới cũng không kịp. Rốt cuộc có muốn phái người từ Phủ Trạng Nguyên tới cứu Ngô Trung Kiên hay không?"
"Tuy rằng ông cụ nói không quan tâm đến Tiểu Trạng Nguyên, nhưng ông ấy cũng không thể bỏ mặc. Mọi người trong phủ đều biết Tiểu Trạng Nguyên là tất cả đối với ông ấy."
"Vậy cứ chờ xem."
Trần Hùng duỗi thắt lưng: "Trưa mai, người ở phủ Trạng Nguyên các ông nhất định sẽ xuất hiện. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp qua đó, coi như trận quyết chiến lớn này bắt đầu trước thời hạn."
Nói xong, Trần Hùng gọi điện thoại cho nhóm người Lạc Tiến và Hoàng Phương, yêu cầu họ chuẩn bị một chút, gấp rút đến tỉnh Triều Văn trước bình minh hôm nay.
Ngô Trung Kiên và Trần Hùng thực ra không tính là quá quen thuộc, nhưng vì mối quan hệ với Viễn Quân Dao, Trần Hùng không thể bỏ qua sự sống chết của Ngô Trung Kiên.
Hơn nữa, Phủ Trạng Nguyên của Tây Thục đã gia nhập phe cánh của bọn họ, vì vậy bất kể từ khía cạnh nào, ngày mai Trần Hùng cũng phải giải cứu được Ngô Trung Kiên.
Hai người ở trong tòa nhà bỏ hoang này một đêm. Ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng, hai người bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Truyện Xuyên Nhanh
Vào khoảng tám giờ sáng, Thám hoa Bạch Vân nhận được cuộc gọi từ Thư Sinh Quỷ.
Thư Sinh Quỷ cũng là một trong sáu người đứng đầu trong Phủ Trạng Nguyên. Lúc này, anh ta và Bảng nhãn Tam Hoa đã lẻn vào tỉnh Triều Văn cùng với hơn mười cao thủ siêu cấp từ Phủ Trạng Nguyên, sẵn sàng hội hợp với Thám hoa Bạch Vân.
Quả nhiên, Ngô Bán Cung chỉ nói ông không quan tâm đến cháu trai của mình ngoài miệng, nhưng trên thực tế ông ta lại là người lo lắng hơn bất cứ ai khác khi biết Ngô Trung Kiên bị bắt, đã cử người đến giải cứu Ngô Trung Kiên rồi.
Đồng thời, sau khi Lạc Tiến và Hoàng Phương nhận được cuộc gọi của Trần Hùng, bọn họ cũng đã khởi hành trước thời hạn, tiến đến tỉnh Triều Văn.
/1916
|