“Trần Hùng!”
Đúng vào lúc này, Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà chạy ra khỏi khách sạn, cùng đi với cô còn có Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh nguyệt cũng có chút kinh hãi, nhưng bọn họ cũng không hoảng sợ mà thu mình lại, hai người đi theo Lâm Ngọc Ngân đến bên Trần Hùng.
“Các người làm gì vậy, sao lại bắt con rể của chúng tôi?”
Đối với chuyện của tối hôm qua, Lưu Ánh Nguyệt hoàn toàn không biết rõ, cho nên bà ấy xông lên phía trước bắt đầu chất vấn Mã Dương, Thanh Long và những người khác.
Người mẹ vợ này đối với Trần Hùng thật không còn gì để nói, ở một khía cạnh nào đó, bà ấy đã xem trần Hùng như con trai ruột của mình rồi.
“Ông xã, bọn họ muốn bắt anh đi đâu?” Giọng nói của Lâm Ngọc Ngân chứa đầy sự lo lắng.
“Bà xã, mẹ, mọi người trở vào trong trước đi, đừng lo lắng cho con.”
Trần Hùng biết chuyện này không thể nào cho qua như vậy được, cho nên anh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cùng Thanh Long một chuyến.
Việc duy nhất cần làm là ổn định cảm xúc của gia đình, không để họ phải lo lắng.
“Nhưng mà ông xa, bọn họ sẽ không chứ?”
“Sẽ không đâu, yên tâm đi.”
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, mặc dù chưa tìm ra được nguyên nhân thật sự của chuyện này, nhưng mà bản năng mách bảo rằng phía Thanh Cảnh Môn kia không có ác ý với anh.
“Về nhà trước đi, anh sẽ về nhanh thôi, đừng lo lắng cho anh.”
Lúc này, Trần Hùng cũng không biết phải nên giải thích thế nào với gia đình Lâm Ngọc Ngân, nên cuối cùng anh chọn hôn lên trán cô một cái, rồi sau đó xoay người bước lên chiếc xe Hồng Kỳ của Thanh Long.
Khi đi ngang qua Mã Dương, Trần Hùng đặc biệt nói một câu: “Chăm sóc thật tốt cho người nhà của tôi, nếu họ có bất kỳ mất mát nào, thì tôi sẽ khiến Thanh Cảnh Môn của các người phải trả một cái giá thật đắt.”
Câu này nhất định không phải là đang nói đùa, cũng không phải lời nói đao to búa lớn gì, mặc dù điện Đức Hoàng không hẳn là có thể phá hủy hoàn toàn Thanh Cảnh Môn, nhưng mà trước mặt Thanh Cảnh Môn bọn họ cũng tuyệt đối không dễ bị bắt nạt.
Cả nhà Lâm Ngọc Ngân nhìn Trần Hùng bị bắt đi, nhưng lại không làm được gì, bọn họ muốn đuổi theo nhưng lại bị người của Thanh Cảnh Môn cản lại.
Trần Hùng ngồi ở ghế sau của chiếc Hồng Kỳ, Thanh Long ngồi bên cạnh anh.
Chiếc xe nổ máy chạy về phía bên kia đường, Một đoàn hơn ngàn người của Thanh Cảnh Môn cũng lùi dần về phía sau.
Sau khi Trần Hùng rời đi không lâu, Phùng Tuyết và Tô Quang Huy vội chạy tới khách sạn.
Khi biết Trần Hùng đã bị người của Thanh Cảnh Môn dẫn đi, mọi người đều tỏ ra rất lo lắng.
Sau đó Tô Quang Huy trực tiếp liên hệ với Viễn Trọng Chi, lúc này viễn Trọng Chi đang ở Nam Lăng, nhưng sau khi nghe tin, ông ấy lại không hề hoảng sợ chút nào.
Ông ấy chỉ nói với Tô Quang Huy là đừng làm gì cả, chỉ cần bảo vệ tốt gia đình của Trần Hùng là được, còn những chuyện khác thì không cần phải lo lắng.
Sau trận chiến quyết định ở phía Nam, Viễn Trọng Chi đã thể hiện khả năng lãnh đạo đáng kinh ngạc của mình, trí não và cách làm việc của ông ấy đã khiến cho Tô Quang Huy ngưỡng mộ ông ấy như một vị anh hùng.
Đúng vào lúc này, Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà chạy ra khỏi khách sạn, cùng đi với cô còn có Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh nguyệt cũng có chút kinh hãi, nhưng bọn họ cũng không hoảng sợ mà thu mình lại, hai người đi theo Lâm Ngọc Ngân đến bên Trần Hùng.
“Các người làm gì vậy, sao lại bắt con rể của chúng tôi?”
Đối với chuyện của tối hôm qua, Lưu Ánh Nguyệt hoàn toàn không biết rõ, cho nên bà ấy xông lên phía trước bắt đầu chất vấn Mã Dương, Thanh Long và những người khác.
Người mẹ vợ này đối với Trần Hùng thật không còn gì để nói, ở một khía cạnh nào đó, bà ấy đã xem trần Hùng như con trai ruột của mình rồi.
“Ông xã, bọn họ muốn bắt anh đi đâu?” Giọng nói của Lâm Ngọc Ngân chứa đầy sự lo lắng.
“Bà xã, mẹ, mọi người trở vào trong trước đi, đừng lo lắng cho con.”
Trần Hùng biết chuyện này không thể nào cho qua như vậy được, cho nên anh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cùng Thanh Long một chuyến.
Việc duy nhất cần làm là ổn định cảm xúc của gia đình, không để họ phải lo lắng.
“Nhưng mà ông xa, bọn họ sẽ không chứ?”
“Sẽ không đâu, yên tâm đi.”
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, mặc dù chưa tìm ra được nguyên nhân thật sự của chuyện này, nhưng mà bản năng mách bảo rằng phía Thanh Cảnh Môn kia không có ác ý với anh.
“Về nhà trước đi, anh sẽ về nhanh thôi, đừng lo lắng cho anh.”
Lúc này, Trần Hùng cũng không biết phải nên giải thích thế nào với gia đình Lâm Ngọc Ngân, nên cuối cùng anh chọn hôn lên trán cô một cái, rồi sau đó xoay người bước lên chiếc xe Hồng Kỳ của Thanh Long.
Khi đi ngang qua Mã Dương, Trần Hùng đặc biệt nói một câu: “Chăm sóc thật tốt cho người nhà của tôi, nếu họ có bất kỳ mất mát nào, thì tôi sẽ khiến Thanh Cảnh Môn của các người phải trả một cái giá thật đắt.”
Câu này nhất định không phải là đang nói đùa, cũng không phải lời nói đao to búa lớn gì, mặc dù điện Đức Hoàng không hẳn là có thể phá hủy hoàn toàn Thanh Cảnh Môn, nhưng mà trước mặt Thanh Cảnh Môn bọn họ cũng tuyệt đối không dễ bị bắt nạt.
Cả nhà Lâm Ngọc Ngân nhìn Trần Hùng bị bắt đi, nhưng lại không làm được gì, bọn họ muốn đuổi theo nhưng lại bị người của Thanh Cảnh Môn cản lại.
Trần Hùng ngồi ở ghế sau của chiếc Hồng Kỳ, Thanh Long ngồi bên cạnh anh.
Chiếc xe nổ máy chạy về phía bên kia đường, Một đoàn hơn ngàn người của Thanh Cảnh Môn cũng lùi dần về phía sau.
Sau khi Trần Hùng rời đi không lâu, Phùng Tuyết và Tô Quang Huy vội chạy tới khách sạn.
Khi biết Trần Hùng đã bị người của Thanh Cảnh Môn dẫn đi, mọi người đều tỏ ra rất lo lắng.
Sau đó Tô Quang Huy trực tiếp liên hệ với Viễn Trọng Chi, lúc này viễn Trọng Chi đang ở Nam Lăng, nhưng sau khi nghe tin, ông ấy lại không hề hoảng sợ chút nào.
Ông ấy chỉ nói với Tô Quang Huy là đừng làm gì cả, chỉ cần bảo vệ tốt gia đình của Trần Hùng là được, còn những chuyện khác thì không cần phải lo lắng.
Sau trận chiến quyết định ở phía Nam, Viễn Trọng Chi đã thể hiện khả năng lãnh đạo đáng kinh ngạc của mình, trí não và cách làm việc của ông ấy đã khiến cho Tô Quang Huy ngưỡng mộ ông ấy như một vị anh hùng.
/1916
|