Cho nên nếu mà Viễn Trọng Chi đã nói như vậy, Tô Quang Huy cũng là tin tưởng ông ấy, sau đó anh ta liền dựa theo đó mà dặn dò kẻ dưới, để giữ lại gia đình Trần Hùng ở Tô Hàng này, chờ chuyện này hoàn toàn được giải quyết sẽ để cho Trần Hùng đưa bọn bọ trở về tiếp.
Mà lúc này, Trần Hùng đã cùng với Thanh Long rời khỏi Tô Hàng thông qua cách ngồi máy bay, trực tiếp đi đến một tòa thành thị.
Dọc đường đi Trần Hùng và Thanh Long không trò chuyện nhiều, Trần Hùng đã biết rõ ngọn nguồn từng bước có liên quan đến sự phát triển tình cảnh này.
Lần này Thanh Cảnh Môn cuối cùng muốn đem Trần Hùng đi làm chuyện gì, có lẽ trong lòng tất cả đã biết rõ.
Trần Hùng cũng không ngốc, anh sẽ không tin có sự trùng hợp như vậy, đứa con của Đại trưởng lão vừa mới không lời từ biệt ngàn dặm đến Tô Hàng chọc ghẹo con gái nhà người ta, cuối cũng là chọc ghẹo đến bạn bè của Trần Hùng, bị Trần Hùng ghết chết, kế đó là trong thời gian ngắn Thanh Cảnh Môn tập hợp một ngàn người đến bắt người.
Trong đó muốn nói đây là đã bị người ta sắp xếp, đánh chết Trần Hùng cũng không tin.
Máy bay hạ cánh, Thanh Long ngồi ở bên cạnh Trần Hùng cười cười với anh và nói: “Hoan nghênh đến Tân Thành.”
“Ừ!”
Trần Hùng lấy tay day nhẹ ở huyệt thái dương của mình, anh đã sớm đoán được trụ sở chính của Thanh Cảnh Môn ở thành phố này rồi, dù sao thì nơi này cách thủ đô vương thành chỉ có 100km.
Hơn nữa Thanh Long đã nói qua trước cho anh, trụ sở chính của Thanh Cảnh Môn xây dựng ở một chỗ cạnh biển, thủ đô thì không có biển, cũng chỉ có Tân Thành mới có điều kiện này.
Tuy lần này Trần Hùng bị Thanh Cảnh Môn bắt đến đây, nhưng trên thực tế Thanh Long bọn họ không hề có bất kỳ ép buộc nào, ngược lại là giống như bọn họ mời Trần Hùng đến đây.
“Kế tiếp, các ngươi rốt cuộc còn muốn tôi làm con thiêu thân hả?” Trong lòng Trần Hùng có chút bực bội, anh không thích cái cảm giác bị người khác tính kế với mình.
Thanh Long trả lời: “Cậu giết con trai của Đại trưởng lão Thanh Cảnh Môn chúng tôi, chúng tôi bắt cậu đến trụ sở chính để thẩm vấn xét xử, không lẽ cậu nghĩ tôi mời cậu đến đây là để du lịch sao?”
Trần Hùng cười ha ha một tiếng, giơ ngón tay giữa lên trước mặt Thanh Long.
“Cái tên Long Anh Khoa kia có thể nói là tội ác tày trời.”
Thanh Long trả lời: “Cho dù anh ta có tội ác tày trời, cũng phải là do Thanh Cảnh Môn chúng tôi xử lý, hiện tại cậu đã giết một cấp cao của Thanh Cảnh Môn chúng tôi.”
Nói đến đây Thanh Long liền có lòng đặc biệt nói ra một câu: “Trần Hùng, tôi muốn nói cho cậu biết quyền thế của hội trưởng lão cực lớn, theo gốc độ phát triển thì bọn họ thậm chí có thể ngăn được lão đại. Mà Long Anh Khoa lại là con trai của Đại trưỡng lão, đó là lý do vì sao địa vị của anh ta ở Thanh Cảnh Môn rất cao.”
“Có Môn Chủ bốn phương thì sao?” Trần Hùng có chút đăm chiêu.
Thanh Long cười ha ha: “Các chức vị, bộ môn không tương đồng, nhưng mà đối với hội trưởng lão mà nói Môn Chủ bốn phương không bằng Long Anh Khoa, dù sao đó cũng là cục quý giá của Long Anh Quang.”
Trần Hùng bĩu môi nói: “Cho nên lần này tôi đến trụ sở chính của Thanh Cảnh Môn sẽ rất thảm.”
“Ha ha ha.”
Thanh Long nói ra lời bỡn cợt: “Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cậu, dù sao lão đại cũng rất là yêu quý cậu.”
Lúc Thanh Long nói đến chuyện này, Trần Hùng đã không tính hỏi thêm cái gì nữa, chuyện đã rõ ràng rồi, cái người gọi là lão đại kia đang giăng bẫy cậu.
Tuy rằng Trần Hùng chưa từng gặp qua lão đại của Thanh Cảnh Môn, nhưng có thể khẳng định chính xác là đây chắc chắn là một nhân vật đa mưu túc trí.
Hơn nữa, Trần Hùng cũng biết không bao lâu nữa anh cũng sẽ được gặp con cáo già đó.
Đi ra khỏi sân bay, bên ngoài ở đây đã sớm có người đợi.
Mà lúc này, Trần Hùng đã cùng với Thanh Long rời khỏi Tô Hàng thông qua cách ngồi máy bay, trực tiếp đi đến một tòa thành thị.
Dọc đường đi Trần Hùng và Thanh Long không trò chuyện nhiều, Trần Hùng đã biết rõ ngọn nguồn từng bước có liên quan đến sự phát triển tình cảnh này.
Lần này Thanh Cảnh Môn cuối cùng muốn đem Trần Hùng đi làm chuyện gì, có lẽ trong lòng tất cả đã biết rõ.
Trần Hùng cũng không ngốc, anh sẽ không tin có sự trùng hợp như vậy, đứa con của Đại trưởng lão vừa mới không lời từ biệt ngàn dặm đến Tô Hàng chọc ghẹo con gái nhà người ta, cuối cũng là chọc ghẹo đến bạn bè của Trần Hùng, bị Trần Hùng ghết chết, kế đó là trong thời gian ngắn Thanh Cảnh Môn tập hợp một ngàn người đến bắt người.
Trong đó muốn nói đây là đã bị người ta sắp xếp, đánh chết Trần Hùng cũng không tin.
Máy bay hạ cánh, Thanh Long ngồi ở bên cạnh Trần Hùng cười cười với anh và nói: “Hoan nghênh đến Tân Thành.”
“Ừ!”
Trần Hùng lấy tay day nhẹ ở huyệt thái dương của mình, anh đã sớm đoán được trụ sở chính của Thanh Cảnh Môn ở thành phố này rồi, dù sao thì nơi này cách thủ đô vương thành chỉ có 100km.
Hơn nữa Thanh Long đã nói qua trước cho anh, trụ sở chính của Thanh Cảnh Môn xây dựng ở một chỗ cạnh biển, thủ đô thì không có biển, cũng chỉ có Tân Thành mới có điều kiện này.
Tuy lần này Trần Hùng bị Thanh Cảnh Môn bắt đến đây, nhưng trên thực tế Thanh Long bọn họ không hề có bất kỳ ép buộc nào, ngược lại là giống như bọn họ mời Trần Hùng đến đây.
“Kế tiếp, các ngươi rốt cuộc còn muốn tôi làm con thiêu thân hả?” Trong lòng Trần Hùng có chút bực bội, anh không thích cái cảm giác bị người khác tính kế với mình.
Thanh Long trả lời: “Cậu giết con trai của Đại trưởng lão Thanh Cảnh Môn chúng tôi, chúng tôi bắt cậu đến trụ sở chính để thẩm vấn xét xử, không lẽ cậu nghĩ tôi mời cậu đến đây là để du lịch sao?”
Trần Hùng cười ha ha một tiếng, giơ ngón tay giữa lên trước mặt Thanh Long.
“Cái tên Long Anh Khoa kia có thể nói là tội ác tày trời.”
Thanh Long trả lời: “Cho dù anh ta có tội ác tày trời, cũng phải là do Thanh Cảnh Môn chúng tôi xử lý, hiện tại cậu đã giết một cấp cao của Thanh Cảnh Môn chúng tôi.”
Nói đến đây Thanh Long liền có lòng đặc biệt nói ra một câu: “Trần Hùng, tôi muốn nói cho cậu biết quyền thế của hội trưởng lão cực lớn, theo gốc độ phát triển thì bọn họ thậm chí có thể ngăn được lão đại. Mà Long Anh Khoa lại là con trai của Đại trưỡng lão, đó là lý do vì sao địa vị của anh ta ở Thanh Cảnh Môn rất cao.”
“Có Môn Chủ bốn phương thì sao?” Trần Hùng có chút đăm chiêu.
Thanh Long cười ha ha: “Các chức vị, bộ môn không tương đồng, nhưng mà đối với hội trưởng lão mà nói Môn Chủ bốn phương không bằng Long Anh Khoa, dù sao đó cũng là cục quý giá của Long Anh Quang.”
Trần Hùng bĩu môi nói: “Cho nên lần này tôi đến trụ sở chính của Thanh Cảnh Môn sẽ rất thảm.”
“Ha ha ha.”
Thanh Long nói ra lời bỡn cợt: “Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cậu, dù sao lão đại cũng rất là yêu quý cậu.”
Lúc Thanh Long nói đến chuyện này, Trần Hùng đã không tính hỏi thêm cái gì nữa, chuyện đã rõ ràng rồi, cái người gọi là lão đại kia đang giăng bẫy cậu.
Tuy rằng Trần Hùng chưa từng gặp qua lão đại của Thanh Cảnh Môn, nhưng có thể khẳng định chính xác là đây chắc chắn là một nhân vật đa mưu túc trí.
Hơn nữa, Trần Hùng cũng biết không bao lâu nữa anh cũng sẽ được gặp con cáo già đó.
Đi ra khỏi sân bay, bên ngoài ở đây đã sớm có người đợi.
/1916
|