Trời đổ mưa, tạo thành vô sô vũng nước đọng lớn nhỏ dọc đường, hạt mưa chạm xuống, vũng nước kia lăn tăn gợn sóng.
Trước cửa quan nha có xe đợi sẵn, tuy đường từ nha môn đến bến thuyền không xa nhưng tuyệt đối không có đạo lý để Xưởng công phải đi bộ.
Tôn tri phủ tiễn Lương Ngộ lên xe, còn mình thì dẫn theo một hương thân sai vặt hộ tống theo đến tận bến.
Thời tiết không tốt cũng không hề ảnh hưởng đến màn phô trương long trọng.
Quan viên lớn nhỏ của Đăng Châu tới cung tiễn, Cẩm Y Vệ rời thuyền ra tiếp đón, những xưởng vệ đó đội mũ giáp màu đen, trên eo mỗi người đeo Tú Xuân đao.
Mưa rơi như tên bắn xuống, ủng quan đi rầm rập, tạo thành khí thế lạnh lẽo chết chóc.
Đây vốn là một đám phỉ binh giết người không chớp mắt đó, so với xưởng vệ vô tình vô tự thì vị Đốc chủ hay nói cười còn hiền lành hơn nhiều.
Tôn tri phủ nhìn trận địa này thì có chút sợ hãi, song vẫn run rẩy chắp tay về phía Lương Ngộ.
“Chuyến này Xưởng công vội vàng, ti chức chưa làm hết lễ nghĩa chủ nhà, tự thấy hổ thẹn.
Vốn định giữ Xưởng công lại thêm một ngày, đáng tiếc Xưởng công bận bịu, ti chức cũng không dám quấy rầy.
Đăng Châu chỉ là vùng quê nhỏ, chẳng có gì làm quà tặng được, hôm qua nội tử (vợ) dành suốt đêm làm một trăm cái bánh bột ngô, mong Xưởng công và chư vị đại nhân không ghét bỏ, mang theo ăn trên đường, coi như là chút tâm ý của phu thê ti chức.”
Tôn tri phủ đích thân giao hai cái tay nải cho hai vị Thiếu giám, Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An là người làm việc đã quen, vừa chạm tay vào đã hiểu ra ngay, vẫn mỉm cười nói: “Nhờ Tôn đại nhân chuyển lời cảm tạ, làm phu nhân phải lo lắng rồi.”
Mọi người lại náo nhiệt hàn huyên một phen, cuối cùng cũng từ biệt Tôn tri phủ lên thuyền.
Đội thuyền giương buồm xuất phát trong màn mưa phùn tán loạn, ở trong khoang, hai vị Thiếu giám đặt tay nải lên bàn, khi mở ra thì không ngoài dự đoán, làm gì có bánh bột ngô ở đâu ra, là từng xấp ngân phiếu và vàng thỏi.
Lương Ngộ phe phẩy quạt cười nói: “Đăng Châu này đúng là giàu đến chảy mỡ, đừng nhìn hải cảng chỉ suốt ngày làm bạn với cá tôm, thuế giao dịch thu được từ đám người ngoại bang, còn có dân chài đánh cá, một năm có thể kiếm được bằng ba Hà Nam cộng vào.”
Tần Cửu An cũng cười, “Trước kia cũng từng nghe nói quan viên vùng duyên hải ra tay rộng rãi, không ngờ bây giờ lại được chứng kiến tận mắt.”
Nguyệt Hồi ở bên cạnh nhìn, lẩm bẩm nói: “Nhiều tiền như thế, ít cũng phải 10 vạn lượng.
Tôn tri phủ này muốn gì, ân cần nịnh bợ, vừa là mỹ nhân vừa là tiền.”
Còn muốn gì được, “Quan viên ngoại phóng vớt lợi nhiều nhưng chung quy vẫn là ngoại phóng, thiếu một danh hiệu, cũng thiếu cơ hội thăng phát.” Lương Ngộ dựa vào gối, chậm rãi lần chuỗi bồ đề của hắn, “Kiếm đủ tiền rồi, bây giờ muốn vào kinh nhậm chức, tranh cái danh Các lão kinh quan.”
Ôi trời, đúng là hao tâm tổn huyết, Nguyệt Hồi cảm khái: “Vị Tôn tri phủ này cũng giỏi khoác lác, đang yên đang lành còn nâng ra một vị phu nhân, lại còn nướng một trăm cái bánh, không sợ bị dầu rán bắn cho rỗ mặt hay sao.” Nhưng mà nói xong lại phát hiện mấy đôi mắt trong phòng đang nhìn nàng chằm chằm, nàng chột dạ, “Nhìn tôi…làm gì?”
Lương Ngộ kiêu căng cười nhạt, “Chỉ có phu nhân giả của muội mới được làm ầm làm ĩ, còn phu nhân nhà người ta thì không được nướng bánh suốt đêm?”
Đúng là…Đầu óc vị Tôn tri phủ này đúng là giảo hoạt! Nguyệt Hồi ngượng ngùng sờ lên mũi, “Mấy hôm trước muội bị kinh động, dạo này tinh thần hay hốt hoảng…”
Ba đôi mắt kia tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, như thể đang chửi thầm, “Còn không biết xấu hổ mà thốt ra câu này.”
Nguyệt Hồi tăng thêm ngữ khí, “Thật, giống như buổi tối hôm qua ấy, muội bị mùi phấn của mấy cô nương làm cho sặc, chẳng hiểu sao lại dám nói những lời kia, tội lỗi tội lỗi.”
Tần Cửu An và Dương Ngu Lỗ nhìn nhau, vội vàng hòa giải, “Cô nương là người chính trực, không quen đến chốn lầu xanh.”
Nguyệt Hồi được bắc thang cho thì vội trèo xuống, liên tục gật đầu, “Lời này đúng đấy, tôi cảm thấy những nơi đó như kiểu có độc, làm người ta choáng váng đầu óc.”
Lương Ngộ không thèm nghe nàng múa mép khua môi, nâng cằm dặn dò: “Đem cất hết đi đi, sau này tiêu diệt xong đảng Hồng La thì dùng làm tiền thưởng cho xưởng vệ.”
Thịt càng béo thì canh càng ngậy, chính là lý lẽ này.
Quan trên được lợi, đương nhiên sẽ không bạc đãi hạ nhân.
Hai vị Thiếu giám dạ vâng, cuốn tay nải lên cất vào hòm xiểng, lại hành lễ nói: “Mấy ngày nay lão tổ tông vất vả, bị thương mà không được yên ổn nghỉ ngơi.
Đến Đăng Châu được ghé bờ một lần, lần tới muốn được đặt chân xuống đất là phải đến tận Uy Hải Vệ.
Bây giờ trên thuyền đã đầy đủ tiện nghi, lão tổ tông không cần lo lắng đâu ạ, cứ từ từ dưỡng thương, trên biển ẩm ướt, chỉ sợ khó mà chữa dứt hoàn toàn.”
Lương Ngộ gật đầu, Tần Cửu An và Dương Ngu Lỗ rời khỏi khoang.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyệt Hồi, khi nàng ở cùng một chỗ với hắn không được tự nhiên cho lắm, hẳn là do nửa màn phong hoa tuyết nguyệt đêm qua, nàng bắt đầu ý thức được hắn không đơn thuần chỉ là ca ca, mà cũng là nam nhân.
“Muội…” Nàng mở miệng, vốn định thuận thế cáo lui, ai ngờ chỉ mới bật ra một chữ đã bị hắn ngắt lời.
“Trên người ta không thoải mái, muội đừng đi vội, ở lại giúp ta giãn gân cốt.” Hắn liếc nàng một cái, đặt chuỗi bồ đề sang bên, tháo cái mũ ô sa trên đầu đưa qua cho nàng.
Nguyệt Hồi hết cách, chỉ đành nhận lấy, đặt nó lên ống gác mũ.
“Thực ra muội không giỏi hầu hạ người khác, sợ lực đạo không đủ, chỉ như cào ngứa thôi.” Nàng cuốn tay áo lên, hai tay dừng trên vai hắn.
Lương Ngộ thầm nghĩ chỉ cần có nàng ở cạnh bên, chỉ cần được chạm vào, hắn đã hưởng thụ đủ đường.
Hắn thảnh thơi nhắm mắt, “Cào ngứa không sao, cào ngứa cũng thoải mái…”
Nguyệt Hồi cẩn thận tránh khỏi miệng vết thương, hỏi han: “Ca ca, huynh còn đau không?”
Lời này không được rõ ràng cho lắm, nghe giống như nam nhân hỏi nữ nhân sau đêm tân hôn.
Hắn nói không đau, “Nhưng mà trong lòng trống vắng.”
Nguyệt Hồi hỏi sao lại trống vắng, “Huynh mới thu được 10 vạn lượng tiền đó thôi, nếu muội mà có được chỗ tiền đấy thì trong lòng kiên định phải biết, còn đâu ra chỗ mà trống vắng.”
Có thể thấy nha đầu này không tim không phổi, trong mắt nàng, những thứ tình cảm nọ kia chưa bao giờ thực tế bằng ngân phiếu.
Đôi tay kia xoa ấn trên vai trên lưng hắn, đúng là chẳng có sức lực gì, hắn cũng không chê, chỉ thở dài: “Nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được tấm lòng.
Tích góp nhiều tiền, cuối cùng cũng chỉ là viết nhiều thêm một nét trên sô sách, ích lợi gì đâu!”
Nguyệt Hồi cũng phiền lòng theo, vòng vèo khuyên hắn: “Trên đời làm gì có miếng hời nào cho không, huynh xem ngày xưa nhà chúng ta gặp phải đại nạn như thế, nếu theo lẽ thường thì có khi không lật người nổi.
Muội từng nghe câu ‘anh hùng chớ hỏi xuất xứ’, ai chuyển được bại thành thắng thì người đó chính là anh hùng.”
“Anh hùng…” Hắn lẩm bẩm nói, “Những khổ đau ngày xưa đó, liệu có xóa bỏ được không?”
Nguyệt Hồi không trả lời được, không thấu được khó khăn của hắn, sao có thể khuyên hắn rộng lượng.
Thành tựu của hôm nay đều là dùng tôn nghiêm đổi lấy, muốn xóa bỏ, thực sự quá khó khăn.
Cũng may hắn không tiếp tục đề tài này nữa, lại cười nói, “Tóm lại là tích cóp chút gia sản, để cho muội không phải lo ăn lo uống.
Chờ khi về kinh sẽ bảo Tào Điện Sinh giao hết sổ sách lại cho muội, chưa bắt muội đích thân cai quản, ít nhất cũng biết rõ của cải ra sao, trong lòng nắm chắc thì mới dễ làm việc.”
Nguyệt Hồi “a” một tiếng, có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, “Tiền do huynh kiếm, sao lại giao cho muội được…”
Lương Ngộ quay lại nhìn nàng, đôi mắt nheo lại mang theo nguy hiểm, “Ý muội là thà giao tiền ta bán mạng kiếm về cho người khác xử lý cũng không muốn tự mình ra tay? Rốt cuộc muội không muốn tiền của ta, hay là không muốn cả chính ta nữa?”
Lời này làm cho nai con trong lòng nàng chạy loạn, Nguyệt Hồi đỏ mặt, “Muội không có…không có ý này…”
Nàng luống cuống tay chân, hắn vừa vặn xoay người lại ôm chầm nàng.
Bởi vì một ngồi một đứng, khuôn mặt hắn áp sát vào ngực nàng.
Hương thơm thiếu nữ tràn ngập thế giới trong nháy mắt, hắn thỏa mãn than nhẹ: “Nguyệt Hồi, đời này của ca ca hạnh phúc hay bất hạnh, tất cả đều dựa hết vào muội rồi.
Ta biết không nên dây dưa với muội, Thịnh nhị thúc cũng từng cảnh báo ta không được phép nổi tham vọng, ta cũng đã tận lực khắc chế, đáng tiếc vẫn không nhịn nổi.
Trên đời này làm gì có ai không ích kỷ? Thịnh nhị thúc nhìn thì hiên ngang, nói với ta cái gì mà không thể rối loạn luân thường, nếu đổi thành lập trường khác, nếu ta không phải thái giám, nếu ta mới là con đẻ của Lương gia, kết quả sẽ là thế nào?” Hắn hừ cười, “Chẳng qua bắt nạt ta là người ngoài, bắt nạt ta tàn phế một nửa…”
Hắn càng tự sa ngã, Nguyệt Hồi lại càng chua xót.
Hắn dựa vào ngực nàng, ban đầu nàng còn có chút luống cuống, nhưng thấy hắn lấy lui làm tiến, nàng bỗng nảy sinh dũng cảm, vuốt vuốt tóc hắn, nói: “Huynh đừng buồn, cả tiền lẫn người muội đều nhận hết.
Bây giờ thu người trước, về sau hồi kinh sẽ quản tiền, lần lượt từng thứ, được không?”
Vậy mới nói nàng là đồ ngốc lớn mật.
Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt như đứa trẻ vô tội, giống con chó con mèo chờ được nhận nuôi.
Tuy Nguyệt Hồi biết hắn chỉ đang giả heo ăn thịt hổ, nàng vẫn không tài nào cầm cự nổi.
Hắn hỏi “thật sao”, nàng gật đầu lia lịa, “Yên tâm, muội không phải kiểu nữ nhân nông cạn chỉ cần mỗi tiền mỗi sắc.”
Con ngươi hắn lóe sáng, sóng mắt lay động dập dềnh, “Thế thì cho ta thấy chân tình của muội đi.”
Một kẻ ở ngoài thì hô mưa gọi gió, tại sao sau lưng cấp dưới lại biến thành thế này! Nguyệt Hồi xấu hổ, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Huynh cứ thế này, muội chưa quen nổi.
Thực ra huynh cứ giáo huấn muội thì muội còn thấy yên tâm hơn chút…” Vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh, xác nhận ngoài cửa không có ai, cong lưng hôn lên trán hắn một cái, “Muội đóng cho huynh cái dấu, từ nay trở đi huynh là người của muội.”
Giống như ấn lên thịt heo dấu “Lương ký”, nhìn vào là biết xuất xứ.
Nàng chủ động hôn hắn đã là tiến bộ rất lớn rồi, nhưng hắn biết chướng ngại trong lòng nàng vẫn chưa dỡ bỏ.
Với sự lười nhác của nàng, nếu hắn để yên không bức bách thì nàng sẽ tiếp tục thoải mái làm muội muội tốt, không có ý định thu người đâu.
Được nàng hôn một chút, mặt mày hắn dịu dàng hẳn đi, cặp mắt tỏa sáng lộng lẫy như ánh sao, “Còn nữa thì sao?”
Nguyệt Hồi ngượng đến nỗi đầu ngón chân cũng cuộn hết cả lên, “Còn…còn nữa…”
“Tối hôm qua ta không chỉ làm thế này với muội.” Hắn cười đến là hiền lành, sóng mắt lăn tăn mềm mại như nước, “Muội nghĩ kỹ lại đi.”
Xem ra là trốn cũng không xong rồi, Nguyệt Hồi bơm thêm can đảm, ôm lấy mặt hắn hôn lên môi trước, sau đó đưa đầu lưỡi dò xét tiến vào.
Lương Ngộ kinh ngạc mở to mắt, không ngờ còn có được niềm vui ngoài ý muốn thế này, định đáp lễ nàng thì nàng đã rời đi, xoa xoa môi nói: “Muội thấy thuyền hải thương lại thả lưới rồi, nếu lát nữa có tôm thì chúng ta cũng lấy một mâm, xuống đuôi thuyền bày cái giá nướng, muội nướng tôm cho huynh ăn.”
Chưa kịp tiêu hóa xong niềm hân hoan thì hắn đã phải cười khổ, từ ngày hôm qua hắn đã tích góp sức lực dụ nàng cắn câu, đáng tiếc đều là vô dụng.
Trong lòng nàng vẫn coi hắn là ca ca, mặc dù đã quấn quít bao nhiêu lần, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nàng trước sau vẫn chẳng chịu coi hắn là người có thể dựa vào cả đời.
Hắn khẽ thở dài, “Nguyệt Hồi, muốn muội yêu ta khó vậy sao?”
Nguyệt Hồi ngượng nghịu nhìn hắn, “Muội yêu huynh mà.”
Nàng không phân rõ được yêu và thích, khi gọi hắn vẫn luôn dùng kính ngữ.
Kinh thành có tục xưa thế này, đôi khi ông nội giảng giải đạo lý cho con cháu cũng dùng đến kính ngữ, coi như đặt con cháu ngang hàng mình, thế là lời ăn tiếng nói thường ngày biến thành khách khí.
Một ngày nào đó thành thay đổi được xưng hô ấy đi, lúc ấy nàng mới thực sự toàn tâm toàn ý.
Hắn chậm rãi đeo lại chuỗi bồ đề, điều chỉnh lại cảm xúc, đứng lên nói: “Ta còn phải xem ghi chép ao trai, muội đi trước đi.”
Hắn thay đổi thái độ trong nháy mắt, Nguyệt Hồi lo sợ bất an, trước khi đi còn nấn ná nhìn hắn mãi, xác định hắn không tức giận, lúc này mới rời khỏi khoang.
Một đứa bé lớn lên trong nghịch cảnh, có thể sống tạm sống bợ đã thấy hài lòng, không hiểu được những thứ tâm tư trăm xoay ngàn chuyển.
Nàng chạy ra ngoài, mặt biển mờ mịt, bởi vì thời tiết không tốt nên chẳng thấy được thuyền đánh cá nào.
Bình thường các Thiếu giám đều bận rộn, đi theo làm tùy tùng hầu hạ Lương Ngộ, nhưng ở trên biển mãi, không có công văn cũng chẳng có quan viên qua lại, được nhàn rỗi thảnh thơi hiếm thấy.
Nếu so sánh Dương Ngu Lỗ với Tần Cửu An thì sẽ là ít hơn vài phần nóng nảy, nhiều hơn vài phần trầm tĩnh.
Dương Ngu Lỗ thích uống trà, không như Tần Cửu An thích xuống tầng dưới đi tung xúc xắc với đám Thiên hộ, hắn yên lặng pha một ấm trà ngồi uống một mình ở lán góc đông nam, chậm rãi thưởng trà, nhìn xem trên biển có cảnh sắc kỳ lạ gì không.
Khi Nguyệt Hồi bước ra, hắn cất tiếng gọi nàng: “Cô nương, tới ngồi một lát?”
Nguyệt Hồi thưa một tiếng, ngồi xuống đối diện, nhìn hắn nâng tay áo tì bà lên rót cho nàng một chén trà.
Nguyệt Hồi không hiểu trà, đối với nàng trà chỉ là một thứ nước giải khát, không có tác dụng gì khác.
Nàng nhấp một ngụm, hương vị nhạt nhẽo, nhưng mà rất thơm, nàng tìm chủ đề gì đó để nói, liền hỏi hắn: “Thiếu giám làm việc bên cạnh Chưởng ấn mấy năm rồi?”
Dương Ngu Lỗ tính toán, “Từ khi lão tổ tông vẫn là Thiếu giám ta đã làm Tư phòng cho hắn, ước chừng 6 năm.
Lúc trước bên cạnh lão tổ tông cũng có tâm phúc, chính là Lạc Thừa Lương bị phái đến Sơn Tây, ta là người tư chất tầm thường nhất trong đám, cũng may lão tổ tông không chê, cho nên mới có được ngày hôm nay.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Ngài vừa chịu khó lại vừa thành thật, trong số những người hắn tin tưởng nhất có ngài đó.”
Dương Ngu Lỗ cười bảo nàng quá khen, “Lão tổ tông khéo dùng người, ai tận tâm làm việc sẽ đều được cất nhắc.
Nhưng mà ta thấy hình như mấy hôm nay lão tổ tông có tâm sự, tâm sự này bọn ta không giải quyết được, sợ vẫn phải làm phiền đến cô nương.”
Những thái giám bò được lên cao đều đã thành tinh hết cả, Nguyệt Hồi ỡm ờ cũng vô dụng, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ như gương, thế là nàng hỏi han, “Trước đây Chưởng ấn có từng thân cận với nữ nhân nào không?”
Dương Ngu Lỗ lắc đầu, “Khi Uông Chẩn vẫn còn, mọi công việc đều bị ném lại cho lão tổ tông, khi ấy lão tổ tông còn trẻ, hiềm nỗi phải chạy đôn chạy đáo bận bịu suốt ngày đêm, còn sức đâu mà tìm nữ nhân.
Ngay cả phủ Đề đốc bây giờ cũng là do bọn ta thúc giục mấy lần mới chịu xây, một người mà ngay cả xây nhà còn chẳng màng, cũng chẳng có nổi tâm tư thành gia lập thất.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, ôm chén trà nói: “Tôi nghe nói Tần thiếu giám cũng có đối thực, thế còn ngài? Ngài có ai không?”
Dương Ngu Lỗ cũng rất thẳng thắn, gật đầu nói: “Có, chỉ là không ở trong cung, nuôi một người ở nhà riêng bên ngoài, chắp vá kết đôi cùng sống.
Thực ra những người như bọn ta vốn không nên động thứ tâm tư này, nhưng thái giám cũng là con người mà, cũng có những lúc bị xem thường, bị coi khinh.
Làm nô tài trong cung, khi về nhà muốn có một người biết ấm biết lạnh chăm sóc, chỉ vài câu an ủi cũng xua tan mệt nhọc.
Những thứ tình yêu nam nữ, đơn giản chỉ là cái kia…” Hắn ngượng nghịu cười, “Phương diện đó bọn ta khiếm khuyết, thế nhưng yêu cầu với tình yêu lại càng cao hơn người bình thường, cho nên bầu bạn với thái giám chẳng dễ dàng.
Nếu cô nương đã đính ước với lão tổ tông từ trong bụng mẹ thì tất nhiên sẽ tốt hơn người ngoài gấp trăm lần, hai bên thông cảm cho nhau, không khó khăn gì.”
Nguyệt Hồi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao Lương Ngộ ở trước mặt người khác thì kiêu căng, quay đi lại thành gàn dở, thì ra là thiếu tình yêu thương.
Nàng tự thấy đã rất kính yêu hắn, nhưng chỉ kính yêu còn chưa đủ, người này còn phải được cưng chiều.
/105
|