Nhưng mà chuyện người tên Lương Ngộ này không dễ sống chung đúng là sự thật, Nguyệt Hồi nói: “Tôi trở về lâu như thế vẫn không biết hắn thích gì.
Người ta nói phải đỡ đần những khi phù hợp thì mới dễ dàng mượn sức nhau, tôi thấy hắn chẳng thiếu gì, chẳng để bụng cái gì, ngay cả hôm qua cũng chỉ là làm bộ nhìn trúng Đa Dư cô nương.”
Dương Ngu Lỗ cân nhắc, “Đúng là mấy năm nay lão tổ tông độc lai độc vãng đã quen, khi về đến tư trạch là không để ai đi theo hầu hạ.
Không dối gạt cô nương, trước đây bọn ta luôn làm việc trong nơm nớp lo sợ, chẳng may có chỗ nào sơ hở lại khiến lão tổ tông không vui, bị liên lụy theo.
Vì gần đây cô nương trở về lão tổ tông vui tươi hơn hẳn, khi gặp người ngoài cũng thấy tươi cười.”
Chẳng phải Lương Ngộ có biệt hiệu “Thái Tuế” đó sao, thực ra thời trẻ khi chưa thượng vị, thuộc hạ đã âm thầm gọi hắn là “con cú”.
Không chỉ vì hắn hay tuần tra lúc nửa đêm, càng là vì người này không bao giờ mềm lòng, nếu bị hắn để mắt đến thì đúng là xúi quẩy, sẽ phải gặp tai ương.
Tư Lễ Giám của Đại Nghiệp bắt đầu được thành lập thời Cao Tông, ban đầu cũng chỉ là nha môn nội thị tầm thường, chuyển quản công việc dẹp đường cho Hoàng Đế.
Khi Uông Chẩn cầm quyền thì địa vị chỉ ngang hàng với Ngự Mã Giám, đến tận khi Lương Ngộ tiếp quản, bởi vì hắn là Đại bạn của Hoàng Đế, cho nên mới đẩy được nha môn này tiến độ hưng thịnh.
Muốn một vị khai sơn thủy tổ ghê gớm mà lại niềm nở với ngươi mỗi ngày, đương nhiên là không thể.
Hơn nữa diện mạo hắn đã vốn khiến người ta sinh ra cảm khác có khoảng cách, một khi nắm quyền lại càng cao không thể với.
Con người sống trên đời, làm gì có ai không có tính tình đâu, chẳng qua tiểu nhân thì đã bị thuần hóa hết cả, chỉ những ai tai to mặt lớn mới đứng vững muôn đời, sừng sững không ngã.
Dương Ngu Lỗ hàm súc cười với Nguyệt Hồi, “Cô nương không cần đoán già đoán non sở thích của lão tổ tông làm gì, đoán cũng không ra.
Dù sao chỉ cần thuận theo ý hắn, vạn sự đều đồng ý, sẽ không lo chạm vào vảy ngược.
Chúng ta đi về phía nam, trời càng ngày càng nóng, mà hễ nóng thì dễ bực bội, ta với mấy vị Thiên hộ còn nói thầm sợ lão tổ tông không chịu được khí hậu, đến lúc đó mọi người đừng hòng sống yên.”
Nguyệt Hồi bỗng ý thức được trọng trách trên vai, “Cho nên các ngài mới đùn đẩy cho tôi?”
Dương Ngu Lỗ nói, “Cô nương làm vậy không phải vì bọn ta, là vì lão tổ tông.
Hắn cũng chẳng dễ dàng gì, xông qua bao nhiêu mưa tanh gió máu, nguy hiểm trùng trùng, đứng vững được đến ngày hôm nay đúng là mạng lớn.
Bây giờ đã hai mươi sáu rồi, mấy Tư phòng hai mươi tuổi dưới trướng đã bắt đầu đi tìm đối thực…”
Nguyệt Hồi nâng tay, ý bảo hắn đừng nói nữa, “Dù sao mấy người các ngài đều cảm thấy tôi có ý đồ không an phận với Chưởng ấn, ban đêm hôm đó tôi gõ cửa, mấy ngài cũng nhìn thấy rồi.” Nàng thở dài, đứng lên vuốt trán, “Tôi hiểu ý ngài, ngài muốn bảo tôi mặt dày thêm một chút, làm càn với hắn thêm một chút, Chưởng ấn ngoài mặt thì nghiêm chỉnh, thực ra trong lòng thì rất thích, là thế phải không?”
Dương Ngu Lỗ phục rồi, vị cô nương này đúng là dám ăn dám nói, một kim thấy máu, không che dấu chút nào.
Đúng là phải quả cảm như thế, Dương Ngu Lỗ dựng ngón cái với nàng, “Cô nương thật trượng nghĩa!” Dứt lời lại rót trà cho nàng, “Nào, thêm một chén nữa.”
Nguyệt Hồi xua tay, “Không uống đâu, đầy một bụng nước, tí nữa lại không đủ chỗ chứa hải sản.”
Nàng nhàn tản rời đi, chốc lát sau thì nghe thấy tiếng hô hào trên thuyền hải thương, cách xa mười trượng vẫn rõ mồn một, lại là một mẻ lưới lớn.
Những xưởng vệ cầm đao đó đã có tính ham chơi từ trong xương cốt, nhiều khi giăng lưới chẳng phải vì ăn, là để hưởng thụ quá trình thu vớt.
Nguyệt Hồi ghé vào mép thuyền, dài giọng gọi: “Đại đương đầu, để lại cho tôi mấy thứ đồ ngon.”
Phùng Thản giơ cánh tay lên, tỏ ý không thành vấn đề.
Sau đó là màn chuyển đồ biển lên, hai mép thuyền gần như dán vào nhau.
Phúc thuyền cao hơn thuyền hải thương rất nhiều, cuối cùng trên phúc thuyền thả rổ xuống, khi kéo lên là một rổ đầy ắp tôm tươi cá tươi.
Con tôm rất to, đặt lên bàn tay so thử mà đầu đuôi vẫn thò ra một đoạn.
Nguyệt Hồi còn phát hiện ra cái gì đó động đậy, mềm mềm tròn tròn trông như quả trứng, thò tay túm lấy, lôi ra được một con bạch tuộc, cái hình quả trứng bóng loáng kia thì ra là đầu nó.
Xúc tu của bạch tuộc linh hoạt, giống như bén rễ nảy mầm, khi Nguyệt Hồi chưa kịp buông tay thì đã có vô sốc giác hút lớn bé quấn vào, làm nàng sợ đến nỗi ré lên như con gà bị cắt tiết.
Tiếng hét đó kinh động đến tận khoang của Lương Ngộ.
Lúc này Lương chưởng ấn bất chấp bẩn thỉu, không chút do dự lao lên cứu giá, túm đầu con bạch tuộc ra.
Xúc tu như móng vuốt bấu vào da thịt, khi kéo ra trông giống như quả đậu nứt vỏ phơi dưới nắng.
Cuối cùng cũng túm được bạch tuộc xuống, cái đầu cũng bị kéo, túi mực bên trong bắn đầy tay.
Lương Ngộ giơ năm ngón tay thất thần đứng đó, Nguyệt Hồi còn vén tay áo lên cho hắn nhìn, “Nhìn muội nổi hết da gà này!”
Đám Thiếu giám chạy đến, biết ngay đại sự không ổn, cố gắng dùng ngữ khí bình thản mà nói: “Lão tổ tông, tiểu nhân lập tức sai người chuẩn bị nước, ngài đi lau một chút, thay luôn bộ y phục.”
Nguyệt Hồi cũng ngượng ngùng, “Huynh đừng giận, để muội hầu hạ huynh.”
Lương Ngộ bực tức lắm rồi, lại không tiện trách cứ nàng trước mặt người ngoài, chỉ nhíu mày hỏi nàng: “Muội đi trêu con cá đó làm gì?”
Nguyệt Hồi nói: “Ăn nó.”
“Sau đó thì sao? Muội ăn nó hay là nó ăn muội?” Hắn bó tay, ngần ấy năm chưa từng bị làm cho chật vật thế này, một tay đầm đìa nước mực, còn loáng thoáng mùi tanh, mùi bốc lên làm hắn chỉ muốn nôn.
Đám Thiếu giám và Tư phòng gấp gáp nghênh hắn vào khoang, múc nước, hầu hạ hắn thay quần áo, bận bịu suốt một lúc.
Hắn ấn tay vào nước lấy xà phòng kỳ hết lần này đến lần khác, nhưng nước mực kia thấm vào tận kẽ móng tay, muốn rửa sạch không hề dễ dàng.
Vì thế hàng lông mày càng nhíu chặt, người bên cạnh lại không dám ho , cuối cùng vẫn là Nguyệt Hồi sắn tay áo, túm lấy tay hắn, cười ỏn ẻn nói: “Để muội để muội, phải rửa từ từ, kì mạnh như huynh thì trầy da mất.”
Đám Thiếu giám và Tư phòng đều nhẹ nhàng thở phào, bởi vì rõ ràng sắc mặt lão tổ tông đã hiền hòa đi không ít, vị Nguyệt Hồi cô nương đúng là thần dược chữa bệnh, chỉ cần nàng xuất ngựa, mọi người lập tức được cứu.
Đều là người thức thời, khoảnh khắc này mà cứ đứng lù lù như tượng thì không ổn, mọi người đều lui hết ra, Nguyệt Hồi vẫn còn nhớ những lời Dương Ngu Lỗ nói, dự định sẽ thương yêu ca ca một chút.
“Huynh ngồi xuống.” Nàng đưa mắt ra hiệu, nói là kì tay, thực ra giống đang vuốt ve, “Nhìn xem làn da này mềm mịn biết bao, không thể mạnh bạo, nếu kì hỏng mất thì biết làm sao! Phải nhẹ nhàng thế này…” Vừa nói vừa nhìn hắn, “Huynh nói đi, có dễ chịu không?”
Ban đầu sắc mặt Lương Ngộ không tốt, bị nàng trêu chọc lại dần dần chuyển sang xấu hổ.
Muốn rút tay ra mà không được, chỉ đành để mặc nàng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục giáo huấn: “Đến bao giờ mới sửa được tật táy máy này? Đây chỉ là con bạch tuộc, nếu mà là rắn thì muội cũng lỗ mãng như vậy?”
Nguyệt Hồi không dám cãi, liên tục dạ thưa, “Muội nhớ rồi, chỉ là muội sốt sắng muốn bắt nó nướng cho huynh ăn thôi mà.
Người ta nói ăn gì bổ nấy, trên vai huynh bị thương, nó lại nhiều cánh tay, có thể bổ sung thiếu hụt cho huynh.”
Nàng nói hay hơn hát, hắn vốn còn giận, ai ngờ bé con lại có lòng như thế, không dám nặng lời tránh móc nữa.
Nàng kiên nhẫn cẩn thận kì qua kì lại giữa kẽ ngón tay hắn, trọng lượng mềm nhẹ được nước nâng đỡ, chạm vào lại càng ái muội.
Hắn còn nhớ khi trước biểu diễn người trúc cho nàng trên nam khang, trong giây phút chuyển sợi tơ bên dưới gầm bàn, dù không nhìn thấy nhưng vẫn trái tim chấn động thật lớn.
Khi đó trong lòng giấu khúc mắc, không dám để nàng nhìn ra manh mối, gắng hết sức đè nén xuống, khổ cực biết bao.
Tuy bây giờ nàng vẫn chưa thông suốt, thế nhưng hắn đã ngang ngược mà khuấy động biển tình, nàng lọt vào lướt của hắn, không còn bến bờ để về.
Đáng tiếc không thể rửa sạch nước mực, móng tay bị nhuộm màu làm hắn rất không hài lòng, nhưng Nguyệt Hồi có kỹ xảo dỗ dành của nàng, nàng thò lại bên cạnh hắn, vẫy đuôi như chó con, “Đây là minh chứng ca ca cứu muội khỏi miệng cá, không rửa đi mới là tốt, nhìn vào sẽ nhớ ngay muội.”
Hắn bật cười, “Nhìn thấy là nghĩ ngay đến bạch tuộc, liên quan gì đến muội.”
Nguyệt Hồi tự mình đa tình, “Muội nhớ hồi nhỏ huynh sợ nhất là mấy thứ trơn nhớt, ban nãy vì muội mà huynh không hề nghĩ ngợi túm con bạch tuộc ra, muội đều biết mà.”
Nhắc đến ngày nhỏ, Lương Ngộ có chút thất thần, đúng thế, thực ra ngày nhỏ hắn cũng được nuông chiều, sợ này sợ kia.
Về sau gặp phải biến cố, gia đình đổ sụp trong nháy mắt, hắn từ thiếu gia nhà quan biến thành tiểu hỏa giả hạ đẳng, khi đó mới biết mọi nỗi sợ đều có thể khắc phục.
Nếu vẫn còn chùn bước thì là do chưa bị ép đến tận cùng thôi.
Hắn mỉm cười, lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, “Muội hiểu rõ trong lòng là được.
Về chuyện của chúng ta, đúng là ta có chút hăm dọa quá đáng, nhưng ta không làm chủ được chính mình, mong muội muội lượng thứ.”
Tai Nguyệt Hồi nóng lên, cúi đầu lẩm bẩm thì thầm: “Muội cảm thấy số mệnh mình khá tốt, tuy cha mẹ ra đi sớm nhưng cũng không bạc đãi muội, để lại cho muội một tấm chồng nuôi từ bé, không phải phí công đi tìm, tiết kiệm được bao nhiêu sức lực.”
Lời kia thốt ra, Lương Ngộ không cam lòng, “Chồng nuôi từ bé gì cơ…”
Nàng muốn buông tay ra, đáng tiếc không thành công, hắn túm tay nàng thật chặt, nói: “Sau này đừng dùng kính ngữ với ta nữa.
Ta không cần muội kính trọng ta, ta muốn muội coi ta như người bình thường, giống như đối xử với Tiểu Tứ cũng được.”
Nguyệt Hồi lắc đầu, “Muội chỉ toàn đánh mắng Tiểu Tứ, muội làm sao mà dám làm thế với huynh.” Dứt lời mới phát hiện thói quen xưng hô đúng là khó sửa, cười nói, “Để muội dần dần sửa vậy.” Vừa nói vừa xoay người lấy khăn, phủ cái khăn lên tay hắn.
Nàng nhẹ nhàng chà lau cách lớp vải, tỉ mỉ như mẹ lau cho con.
Đúng là nam nhân thì phải chiều chuộng như thế, phải thuận theo ý hắn, không thể quá xa cách khách khí.
Tình cảm của Nguyệt Hồi đối với hắn khá phức tạp, sau khi đâm thủng tầng giấy cửa sổ đã băn khoăn lưỡng lự một trận, dần dần cũng nếm ra được một chút phong vị khác lạ.
Không chán ghét khát vọng thân cận mọi lúc mọi nơi của hắn, cũng chẳng chán ghét vài động tác nhỏ âm thầm của hắn.
Nguyệt Hồi cũng từng thích Hoàng Đế một thời gian ngắn ngủi, nhưng nếu so Hoàng Đế với ca ca thì quả thật giống với ấm trà của Dương Ngu Lỗ, thực sự nhạt như nước lã.
Nguyệt Hồi là người tục tằn, trước nay luôn thích những thứ xanh đỏ lòe loẹt đại phú đại quý, chuyện cảm tình cũng thế.
Càng là sương khói lượn lờ, tia lửa nóng tóe văng tứ phía thì lại cách kích động hào hứng phản lại đạo nghĩa của nàng.
Trong khi nàng loay hoay với que nướng dưới đuôi thuyền, Vũ Văn gia lại đưa một mỹ nhân như vậy tiến cung, chắc bây giờ Hoàng Đế đã quên nàng xuống tận gót chân rồi.
Như vậy cũng tốt, chờ sau này nàng trở về phản công một chút, sau đó nhẹ nhàng thoát thân, song túc song tê với ca ca.
Ngẩng đầu nhìn, quả là ông trời tác hợp, khi rời khỏi Đăng Châu vẫn còn mưa, đến khi chạng vạng ráng đỏ giăng đầy, vào đêm lại là sao sáng vô biên.
Đội thuyền đi cả ngày lẫn đêm, ngoại trừ những người chèo thuyền, còn lại đều tự tìm việc vui cho mình, mở một bữa tiệc xuềnh xoàng trên boong, đầu bếp bận bịu luôn tay nướng hải sản.
Nguyệt Hồi cũng kê một cái bếp lò nhỏ ở đuôi thuyền, nơi này không ai lui tới, nàng kéo theo Lương Ngộ giành một vị trí thanh tịnh, vắt chân lên cổ mím chặt môi, một tay lật xiên một tay phẩy quạt.
Lương Ngộ vốn dĩ không thích ăn những thứ này, lại không từ chối được ý tốt của nàng, cũng ăn hai con tôm một con cá.
Rượu lúc nào cũng sẵn, Nguyệt Hồi vừa uống vừa nói thầm: “Chờ sang năm muội phải đi hái dương mai về ngâm một lu rượu.
Rượu dương mai với hải sản, ăn nhiều mấy cũng không sợ tiêu chảy.” Vừa nói vừa bóc vỏ một con tôm đưa qua, “Ca ca ăn đi.”
Lương Ngộ nhận lấy, bình thản hỏi nàng: “Nguyệt Hồi, một ngày lành trong lòng muội sẽ là thế nào?”
Nguyệt Hồi ngẫm nghĩ, “Có ăn có uống, trong túi có tiền, bên cạnh có ca ca.”
Lương Ngộ mỉm cười dưới ánh trăng, có một vẻ thẹn thùng khó nói thành lời.
Người đẹp ấy mà, bất cứ một động tác đều có loại hàm súc như mây nhẹ trôi, một tay hắn chống lấy thân, một tay gác trên đầu gối, chầm chậm nhấm nháp xiên tôm kia, ngữ khí của hắn cũng chầm chậm.
“Khi ta còn làm Tùy đường cũng từng tự mình ra ngoài bắt người, khi đó đi qua một cái thôn, trông thấy có gia đình sinh được một trai một gái, hai đứa bé vui đùa phía sau rào tre, người lớn ngồi một bên trông nom, vậy mới thực sự pháo hoa nhân gian…”
Trong lời hắn lộ ra hâm mộ, hẳn là những điều tốt đẹp mà đáy lòng thực sự hướng tới.
Nguyệt Hồi cũng biết khó khăn của hắn, có những thứ không thể chạm vào, liền nói: “Sau này chúng ta sẽ cùng nhau nhận nuôi một đứa con.
Nuôi nấng từ bé sẽ rất ngoan, lớn lên còn hiếu thảo.”
Lương Ngộ nghe xong, mỉm cười nói: “Muội không muốn có đứa con của chính mình sao?”
Nguyệt Hồi uống một hớp rượu, “Con nhận nuôi cũng là con của mình, muội đều thương như nhau.” Nói xong liếc nhìn hắn, “Chúng ta sẽ nhận một đứa bé xinh đẹp, đẹp như ca ca ấy.”
Hắn lắc đầu, “Khó tìm lắm.”
Nguyệt Hồi cười rộ lên, nhưng mà cười xong lại suy nghĩ, đồng tình với hắn, “Đúng là khó tìm thật, không biết phải là gia đình thế nào mới sinh ra đứa con đẹp như thế.
Nhưng mà…huynh có định đi tìm cha mẹ ruột không?”
Hắn nhắm mắt lại, gương mặt phẳng lặng, “Ta không thiếu cha mẹ, tìm về làm gì?”
Nguyệt Hồi nghe xong nhẹ nhàng thở ra, “Muội cũng không muốn huynh tìm, huynh tìm về được cha mẹ ruột, thế thì cha mẹ của chúng ta sẽ đáng thương lắm, con trai nuôi nấng từ bé nói mất là mất.” Nàng ôm đầu gối hỏi, “Thế huynh nói đi, chúng ta nhận nuôi một đứa được không?”
Hắn ngắm nàng trong tia sáng mờ nhạt, “Thay người ta nuôi con, muội tình nguyện sao?”
Nguyệt Hồi nói có gì mà không tình nguyện, “Chỉ cần nhận chuẩn nó, dù ra sao cũng đều đáng giá.”
Nhưng mà Lương Ngộ chậm rãi lắc đầu, “Nuôi con của người khác thì lại phải che giấu, thân phận ta thế này, giấu làm sao nổi? Thân sơ bối rối, đừng làm khó mình, cũng đứng làm khó con người ta.”
Nguyệt Hồi phiền muộn không thôi, tâm tư của hắn đúng là khó nắm bắt, nàng tưởng hắn cũng muốn có con cái như gia đình người ta, nhưng nàng bảo nhận nuôi thì hắn lại không thích.
Thấy nàng ủ dột, Lương Ngộ biết nàng đang nghĩ gì, nhà đầu này ngốc thì ngốc, nhưng nàng cũng biết phải suy tính dài lâu.
Còn hắn, hắn không băn khoăn gì chuyện sinh con đẻ cái, vươn tay qua, nhẹ nhàng vuốt má nàng, “Nguyệt Hồi của ta trưởng thành rồi, đã bắt đầu biết nghĩ đến những chuyện ngại ngùng này.” Dừng một chút, phiền muộn thở dài, “Ta đúng là tham lam, chỉ muốn giữ chặt muội, lại chẳng thể cho muội được gì, ta biết phải đền bù muội thế nào đây…”
/105
|