Chương 1: Tái sinh trở lại cuộc sống đầu tiên
Tô Trà cảm giác đầu mình rất đau.
Chính xác mà nói là chỗ nào cũng đau, đặc biệt là trên người, làm như đặt mình trong đại dương mênh mông, nước chảy bèo trôi, trên dưới chập trùng, không bắt được bất kỳ khúc gỗ nào, có loại cảm giác vô lực và kinh hoảng sâu sắc.
Cô mất công sức mở con mắt, cảm giác kia càng rõ ràng hơn, phảng phất có loại cảm giác ở trên người mình bị nhóm lửa chung quanh, thiêu đốt cô không chỉ có đau, mà còn có loại cảm giác kỳ lạ.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị va vào tầm mắt, là một đôi mắt thâm thúy giống như trời sao biển rộng.
Rõ ràng như bóng đêm, màu sáng trong mắt kia như vầng trăng sáng treo trên trời cao.
Đôi mắt này, làm cho cô quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho cô ghi khắc cả đời.
Cô sửng sốt, quên đi cảm nhận trên người.
"Bạc Mục Diệc ——?"
Người đàn ông choáng váng.
Hết thảy động tác tạm thời ngừng lại, sau đó, ánh mắt anh liền tối lại, đôi bàn tay, bao trùm trên con ngươi Tô Trà.
Cô nghe thấy tiếng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông: "Không phải..."
Anh phải.
Tô Trà nghĩ mình điên rồi, mới gặp được cái người mà đời trước chết ở trước mặt mình này.
Nhưng rất nhanh, cảm giác dị dạng lần thứ hai truyền đến trên người cô, vào lúc này, cô mới biết hai người đang làm gì.
Cô gặp lại được Bạc Mục Diệc, vì sao lại là cảnh tượng như vậy?
Trong mơ mơ hồ hồ, Tô Trà lại bắt đầu theo cái cảm giác bị hỏa thiêu kia chìm nổi ngồi dậy...
*
Khi Tô Trà tỉnh lại, cảm giác bên cạnh trống rỗng.
Cô còn chưa mở mắt ra, liền khẽ thở dài một cái, thật nhiều năm không nằm mơ, vậy mà lại mơ thấy cái cảnh làm thẹn với người này.
Cô theo thói quen giơ tay: "Người đến —— "
Đồng thời mở mắt ra, giọng liền im bặt đi.
Không còn là cái giường gỗ lớn được chạm trổ cực kỳ xa hoa mà cô thường nằm ngủ kia nữa, trên đỉnh cũng không phải lụa mỏng tua rua rũ xuống, mà là trần nhà trắng nõn nhìn một cái không sót gì, phía trên treo một chiếc quạt trần cực kỳ hiện đại.
Cảnh tượng như vậy, mấy chục năm cô chưa từng thấy.
Tô Trà đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác kịch liệt, cô cảm giác được trong đầu mình giống như có một sợi dây bị kéo ra, trong phút chốc đau đớn khó chịu.
Chờ đau nhức qua đi, cô tinh tế đánh giá bốn phía, cơ thể bỗng dưng run cầm cập lên, sau đó tầng tầng bấm mình một cái.
Đau ——
Rất đau!
Không phải nằm mơ!
Nơi này đâu còn là cung điện xa hoa của cô, rõ ràng chính là phòng nhỏ mà trước đây cô ở.
Là nhà mà đời trước cô ở.
Bởi vì vẫn khắc vào đầu óc, phương tiện quen thuộc lại xa lạ như vậy, cô hầu như nhìn một chút liền nhận ra.
Tại sao cô lại trở về?
Tô Trà hơi có chút mê man, cô muốn xuống giường, kéo mở chăn, vừa định động chân, liền phát hiện giữa hai chân mình truyền đến không cảm giác thư thái.
Cô cúi đầu vừa nhìn, mặc dù mình mặc đồ lót bên người, nhưng cơ thể cảm giác không thoải mái giác không lừa gạt được người, hơi khác thường...
Cô đột nhiên nghĩ đến mình đang mơ, giấc mộng tối hôm qua kia.
Trong phút chốc, Tô Trà nghĩ tới điều gì, trái tim nhanh chóng bắt đầu nhảy lên, kịch liệt giống như muốn nhảy ra khỏi cuống họng vậy.
Cảm giác như vậy, quá quen thuộc.
Cô lẽ nào, là trở lại kiếp thứ nhất?
"Răng rắc, răng rắc..."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa, phòng nhỏ không cách âm, một chút gió thổi cỏ lay rõ rõ ràng ràng.
Thêm vào cô bởi vì luyện võ mà cảm giác xưa nay rất nhạy bén...
Không đúng.
Tô Trà nheo con mắt lại, đời thứ nhất tố chất cơ thể của cô không hề tốt, nhưng mà hết thảy trước mắt chân thực làm cho cô không thể tin được là nằm mơ, cô còn không thăm dò là tình hình thế nào, nghe thấy giọng nói này, tận lực quên đi thân thể mình khác thường, đứng dậy xuống giường, nhanh chóng nắm lấy chiếc áo choàng trắng bên cạnh giường mà không biết đã để đó từ lúc nào.
/1063
|